'Nếu Bá tước Roberio có dính dáng vào chuyện này…'
Lucion lập tức nghĩ đến một khả năng khác.
'Vậy kẻ đứng sau hắn có thể là Bàn tay Hư vô sao?'
“Cậu chủ?”
Thấy Lucion đột ngột khựng lại, Hume gọi cậu.
“Hume.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
“Trong những mùi còn lại ở đây, ngươi có thấy mùi nào quen thuộc nữa không?”
"Không có, thưa cậu chủ."
Nghe Hume trả lời như vậy, Lucion đưa tay ra dùng bóng tối để cắt cánh cửa.
Soạt.
Bên trong chất đầy một đống tài liệu.
Lucion nhấc lên một xấp, khẽ lắc.
“Những tài liệu này tỏa ra mùi đó à?”
"Đúng vậy."
'Tốt, vậy là ít nhất cũng bắt được một trong những cái đuôi của lũ phản diện kia rồi.'
Khóe môi của Lucion hơi cong lên.
Sợi chỉ xanh căng lên trước mắt như chứng tỏ rằng những tài liệu này chính là đòn kết liễu mà cậu cần.
'Tuyệt.'
Trong khi Hume đang lo thu gom châu báu, Lucion bình thản lật xem từng tờ tài liệu
Soạt.
Càng lật, sắc mặt cậu càng trầm xuống.
[Thầy đã nghi rồi mà, ngay từ lúc thấy những linh hồn sa ngã đó! Lũ khốn nạn này!]
Russell đang cùng xem tài liệu với Lucion gào lên, đến mức nước bọt văng ra khỏi miệng.
Lucion giật mình.
“Thầy đến từ khi nào vậy…?”
[Ngay vừa rồi.]
“Thầy đã xem hết rồi sao?”
Lucion khẽ lắc xấp giấy trong tay.
Thoạt nhìn, nơi này chỉ là một cơ sở kinh doanh. Nhưng trên thực tế, nó được lập ra để warlock tiến hành các thí nghiệm về một lời nguyền nào đó.
Có dấu vết cho thấy Bá tước Roberio đã cung cấp địa điểm cho warlock sử dụng, còn gia tộc Fizat thì đóng vai trò trung gian, mua bán nô lệ bất hợp pháp và nhận tiền từ Roberio.
Thậm chí, còn có cả giấy phép được chính Bá tước Roberio ký tên, để che mắt thiên hạ rằng nơi này hoạt động kinh doanh hợp pháp.
Chỉ có một điều còn thiếu.
'...Không có thông tin nào về tên warlock đó. Hắn là người của Bàn tay Hư vô hay là một chỉ là một tên warlock khác?'
Ngoài tổ chức Bàn tay Hư vô ra, trên thế giới này vẫn còn vô số nhóm nhỏ của các warlock lang thang.
Điều khiến Lucion chú ý nhất là hai chữ ‘lời nguyền' được viết trong tài liệu.
“Thưa thầy, lời nguyền là loại ma thuật khó dùng đến vậy sao?”
[Chính xác mà nói, đó là loại ma thuật không nên dùng.]
Russell thở dài nặng nề, ánh mắt u ám.
“Vậy thường người ta sử dụng nó như thế nào?”
Nghe Lucion hỏi vậy, Russell cau mày mím môi, tỏ rõ vẻ không muốn trả lời.
“Thưa thầy, con không có ý định học nó đâu. Nhưng ít nhất, con cần biết về nó để có thể đối phó chứ.”
Russell thở dài.
Lucion nói đúng. Dù không nên học thì cũng nên hiểu rõ kẻ thù.
[Lời nguyền phát huy sức mạnh tương ứng với cái giá mà người thi triển phải trả. Cái giá càng lớn thì sức mạnh, tầm ảnh hưởng và phạm vi của nó càng khủng khiếp.]
Russell vẫn giữ vẻ mặt cau có.
[Vốn dĩ đó là ma pháp mà warlock chỉ dùng khi sắp chết như một kiểu tự hủy cùng đối phương. Nhưng rồi có kẻ phát hiện ra chỉ cần hiến tế sinh mạng của người khác cũng có thể kích hoạt lời nguyền.]
“Vậy khi làm thế, họ không sợ chỉ số ô uế của mình sẽ bị tăng lên sao?”
[Không chỉ như vậy. Họ còn phải đánh đổi một phần tuổi thọ của mình. Nhưng điều trớ trêu là nếu nhiều người cùng thi triển chung một lời nguyền thì chỉ số ô uế và tuổi thọ bị mất sẽ chia đều theo số người tham gia.]
Russell chỉ tay xuống nền đất.
[Đó là lý do tại sao mà những hành động bẩn thỉu như thế này vẫn cứ luôn tiếp diễn.]
"Dù phải trả giá như vậy nhưng họ cũng không thể thành công ngay được, đúng không thầy? Nếu dễ dàng như thế thì lời nguyền ở đây đã bao trùm cả vùng trung tâm rồi."
Lucion hỏi, liếm đôi môi khô khốc của mình.
Nếu đây thật sự là nơi Bàn tay Hư vô từng hoạt động.
Thì lời nguyền mà chúng định thực hiện phải đủ mạnh để nuốt chửng cả nửa vùng trung tâm.
Đó chính là lời nguyền mà ‘Lucion trong tiểu thuyết’ từng dùng đến.
[Đúng vậy. Lời nguyền là một loại ma thuật đen cực kỳ phức tạp. Dù có đủ lễ vật hiến tế thì xác suất thành công cũng chỉ khoảng 20% mà thôi.]
Lucion hơi thở phào nhẹ nhõm khi nghe Russell nói vậy.
[Nhưng tỉ lệ thành công ấy còn phụ thuộc vào người dẫn đầu nghi thức. Càng giỏi điều khiển bóng tối thì khả năng thành công càng cao.]
“…Nghe mà rợn cả người.”
[Nhớ kỹ nhé, thầy đang nói về loại lời nguyền đòi hỏi cái giá cao nhất thường là mạng sống. Còn mấy loại nhẹ nhàng hơn thì con học chơi cũng được.]
“Nhẹ nhàng là ở mức nào vậy thầy?”
[Ví dụ như khiến ai đó xỏ nhầm tất, trộn lẫn muối với đường hoặc khiến họ mặc đồ ngược chẳng hạn.]
Russell nói rồi, nét mặt cũng giãn ra, giọng cũng trở nên hứng khởi hơn.
'Nghe chẳng khác gì… mấy trò chọc ghẹo thì có?'
Lucion không khỏi nhếch môi.
[Đừng cười. Mấy loại lời nguyền ấy tuy nhỏ nhưng cũng khá hữu ích. Thực ra, chúng thuộc hệ tâm trí nên phải kết hợp với ma pháp tinh thần mới phát huy hết tác dụng được.]
Cạch.
Russell chỉ về phía cánh cửa.
[Giải thích như vậy là đủ rồi. Giờ dọn dẹp những thứ trước mắt đã.]
Lúc ấy Lucion mới nhận ra, Hume đã gom được hơn nửa số châu báu trong phòng.
Còn Ratta thì đang cuộn tròn và vui vẻ ngủ thiếp đi trong một chiếc hộp thủy tinh đựng đầy đồ trang sức.
“Ôi, cậu chủ, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Một mình tôi làm được mà.”
Hume ngẩng đầu lên, cười nhẹ với Lucion.
"Ừ."
Lucion ngồi xuống cạnh đó, khẽ ngáp dài.
Nhìn Ratta đang gật gù như vậy, cậu cũng bắt đầu thấy mí mắt mình trở nên nặng trĩu.
* * *
[Chuyện vừa rồi… là ta… sai rồi…]
Từ tầng trên, hiệp sĩ tử thần do dự thật lâu rồi mới lên tiếng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Gì cơ?"
Lucion nghe thấy lời xin lỗi đó nhưng giả vờ như không nghe thấy và hỏi lại.
[Ta… ta hỏi là, ngươi đã gom hết đống châu báu kia chưa ấy.]
“Đương nhiên rồi. Nhờ có cô mà ta vét được cả đống đấy.”
Lucion đáp lại với tâm trạng rất tốt.
Cái cảm giác túi tiền nặng dần lên, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
[Mục tiêu của ngươi coi như đã đạt được rồi nhỉ?]
Hiệp sĩ tử thần hỏi lại.
“Tạm thời là vậy. Kho báu ở đây đã được vét sạch rồi.”
[Vậy… ta có thể hỏi lại được chứ? Ngươi đã sẵn sàng thực hiện yêu cầu của ta chưa?]
“Dẫn đường đi.”
Lucion thúc giục hiệp sĩ tử thần.
Giữa khu vực phía Tây và Trung tâm nơi Cronia tọa lạc vốn cách nhau khá xa, nên cậu dự định sẽ tái xây dựng lại nơi này, rồi cho thuê nhà để kiếm lời.
Nhưng nếu muốn làm vậy, cậu không thể để những linh hồn ma sa ngã cứ luôn lảng vảng quanh đây được.
Thế nên, không chỉ vì lời hứa với hiệp sĩ tử thần, mà chính vì lợi ích của bản thân cậu, những linh hồn ấy nhất định phải bị tiêu trừ.
[Được thôi.]
Giọng của hiệp sĩ tử thần sáng hẳn lên khi thấy Lucion không còn kéo dài nữa.
Hiệp sĩ tử thần nói và chỉ thẳng vào căn phòng bên cạnh.
[Đi lối này.]
Két.
Khi Lucion mở cửa, cánh cửa phát ra tiếng rít chói tai vì lâu ngày không được tra dầu.
[Trên kệ sách kia, ngươi có thể lấy mấy cuốn đó. Cái này, cái này… rồi cái kia nữa.]
Hiệp sĩ tử thần chỉ vào mấy cuốn sách trên giá.
Lucion lập tức cau mày khó chịu.
“Hóa ra là ngươi biết cách mở lối vào căn hầm bí mật này mà vẫn giả vờ không biết à?”
Lucion buông lời mỉa mai.
[Không. Ta thề ta chỉ muốn thử lòng ngươi thôi chứ chưa từng nói dối. Dù sao thì ma có vàng bạc cũng chẳng biết dùng vào đâu cả nên ta cũng chẳng buồn để ý.]
Hiệp sĩ tử thần khẽ lắc đầu.
[Bây giờ ngươi đã giải tỏa nghi ngờ rồi đúng chứ? Vậy hãy kéo mấy cuốn sách đó ra, mở cửa và đi xuống dưới đi.]
Thái độ của hiệp sĩ tử thần đối với cậu đã thay đổi.
Thận trọng và trung thực, khác hẳn lúc nãy.
Soạt.
Theo chỉ dẫn của hiệp sĩ tử thần, Lucion rút những cuốn sách cần thiết ra. Một mảng tường liền dịch sang một bên, lộ ra cầu thang đi xuống
— Uoaa! Một nơi bí mật nữa kìa!
Ratta reo lên đầy phấn khích như thể đây là một cuộc phiêu lưu lãng mạn nào đó.
— Ratta thích mấy chỗ thế này lắm! Hồi hộp quá đi mất!
'Warlock mà không có hầm ngầm chắc sống không nổi đâu.'
Lucion đã lường trước được điều này nhưng khi cậu cố đi xuống tầng hầm lần nữa, cậu vẫn cảm thấy không khỏe.
“Cậu chủ.”
Hume gọi Lucion.
"Gì thế?"
“Tôi nghĩ… cậu không nên xuống dưới.”
Lucion ngạc nhiên trước lời khuyên của Hume.
“Xin lỗi, tôi nhiều lời rồi.”
Hume vội cúi đầu xin lỗi nhưng vẫn dè dặt nói tiếp.
“…Bên dưới có mùi máu tanh nồng nặc. Tôi e cảnh tượng đó… không dễ chịu với cậu đâu.”
"Ta biết."
“Tôi nghe nói con người thường bị chấn thương tâm lý khi nhìn thấy cái chết, dẫu là cái chết của người khác.”
“Phải. Nhưng cảm ơn vì lo cho ta, Hume. Ta là một Cronia và cũng là một warlock. Cái chết vốn chẳng xa ta bao giờ và chắc chắn sẽ còn đến gần hơn nữa trong tương lai.”
“Tôi nói sai rồi. Xin thứ lỗi vì đã khiến cậu khó chịu…”
“Không đâu. Là một quản gia, đó là quyết định đáng khen đấy.”
Lucion mỉm cười khích lệ Hume rồi bước xuống cầu thang.
Hume mỉm cười nhẹ rồi lặng lẽ theo sau.
Cậu không biết tầng hầm sâu đến mức nào, chỉ thấy cầu thang như dài ra vô tận.
Khi cảm thấy đã xuống được chừng mười tầng, Lucion bắt đầu nghe thấy tiếng thì thầm của những linh hồn.
— Hức! Chân phải của Ratta đang run bần bật.
Ratta giơ bàn chân phải đang run rẩy của mình lên, lộ rõ vẻ sợ hãi.
Không rõ đó là phản ứng trước những linh hồn sa đọa hay chỉ là do bản thân nó đang run rẩy.
'Hơn thế nữa, số lượng này cũng không ít đâu nhỉ?'
Lucion dừng lại.
Càng xuống sâu, sự hiện diện của những linh hồn càng rõ rệt hơn, đến mức khiến cậu phải tự hỏi liệu mình có đủ sức đối phó với tất cả bọn chúng hay không.
“Ngươi đã ngăn chúng không thể vượt lên trên à?”
Lucion hỏi, mắt nhìn vào những linh hồn đang lởn vởn trong một khu vực nhất định, dường như đã bị thứ gì đó chặn lại.
[Đúng vậy. Ta đang giữ chúng lại bằng toàn bộ sức mạnh của mình. Nhưng e là ta cũng sắp đến giới hạn rồi.]
[Hình như cô ấy đã lập một kết giới ở đây, dùng kiếm làm vật dẫn. Có lẽ chỉ ít lâu nữa là nó sẽ vỡ ra.]
Russell tiếp lời, nhìn Lucion.
Nhìn thấy nét mặt hơi căng thẳng của Lucion, Russell trầm ổn nói.
[Đừng sợ, Lucion. Dù chúng có đông đến đâu, với sức mạnh hiện tại của con vẫn hoàn toàn đủ sức để xử lý chúng.]
“Con không sợ. Con chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi.”
Nếu cậu thật sự không thể làm được, Russell chắc chắn đã ngăn cậu lại ngay từ đầu rồi.
[Không có linh hồn nào ở đây mà bóng tối của con không thể chém đứt được.]
Russell bình tĩnh nói.
Anh có thể dạy Lucion cách chiến đấu nhưng người thực sự phải chiến đấu vẫn là Lucion.
Một khi đã quyết định trở thành warlock thì cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Và nếu vậy thì cậu chỉ có thể trở thành một kẻ thống trị.
Cai quản sự tồn tại của những linh hồn, vong linh và cả bản thân bóng tối, không ai có thể vượt qua được.
“Con chấp thuận.”
Lucion khẽ gật đầu như một lời cam kết.
[Đó là một quyết định đúng đắn đấy.]
Russell cũng gật đầu tán thưởng.
“Tôi đã xác nhận, cậu có thể đối phó với chúng. Tôi sẽ yểm trợ để cậu không bị quấy nhiễu, thưa cậu chủ.”
Dù biết đây là lãnh địa của các warlock, Hume vẫn muốn giúp đỡ Lucion.
“Không cần. Ngươi ở lại đây. Cả ngươi nữa, hiệp sĩ tử thần.”
Lucion lắc đầu.
Việc này không đơn giản như việc dùng bóng tối để cắt một tấm thép. Cậu không muốn họ bị cuốn vào.
[Thưa ngài.]
Trước khi Lucion tiếp tục bước đi, hiệp sĩ tử thần do dự cất lời, giọng khàn khàn.
“Nói đi.”
[…Tôi đã chết ở nơi này.]
Hiệp sĩ tử thần chỉ tay xuống phía dưới.
[Tôi bị một warlock nguyền rủa khiến toàn thân thối rữa, máu thì bị rút cho đến khi khô cạn.]
Ánh mắt Lucion nhìn cô vẫn không thay đổi.
Cậu chỉ lặng lẽ lắng nghe giọng nói của cô.
[Cảm ơn.]
Giọng cô dịu xuống như thể đang mỉm cười.
“Giữ lại lời đó đi. Sau này ngươi sẽ phải nói lại một lần nữa đấy.”
Lucion khẽ cười, rồi đi xuống sâu hơn.
[Ngươi cũng là warlock sao?]
Nhìn bóng lưng Lucion khuất dần, hiệp sĩ tử thần quay sang hỏi Hume.
Hume lắc đầu.
“Không, tôi chỉ là một quản gia thôi.”
[Thật là một người kỳ lạ mà những người xung quanh cậu ta cũng kỳ lạ chẳng kém.]
Một hồn ma kỳ quái.
Một cậu thiếu niên có thể nhìn và chạm vào linh hồn dù chẳng phải là warlock.
Và một con cáo đen nhỏ đáng yêu.
Cô nghĩ tổ hợp kỳ dị này e sẽ chẳng bao giờ xuất hiện được trên đời nếu không có sự cố tình sắp đặt.
* * *
Lucion cố tình không sử dụng dịch chuyển bóng tối.
Trong lúc đi xuống, cậu nhận thấy lượng bóng tối trong cơ thể đã khôi phục lại kha khá.
Bởi vì nơi này không bị ánh sáng chiếu tới nên tốc độ hồi phục của bóng tối rất nhanh, hơn nữa nhờ có Ratta hỗ trợ, cậu đã hoàn toàn sẵn sàng trong việc sử dụng bóng tối bất cứ lúc nào.
'Chỉ còn một bậc cuối cùng.'
Cộp.
Khi Lucion bước xuống bậc thang cuối cùng, hàng chục linh hồn với đôi mắt đỏ rực đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm.
Dù dạo này Lucion đã trở nên bình tĩnh hơn trước nhưng khi bị hàng chục cặp mắt đầy hận thù cùng lúc dán chặt vào mình, ngay cả người bình thường cũng khó mà không rùng mình.
[Chúng sắp thoát ra rồi.]
Russell chỉ vào thanh kiếm đang cắm dưới đất, là thứ đang giam cầm đám linh hồn sa ngã kia.
Thanh kiếm rung lên, dần dần bị kéo khỏi ra vị trí ban đầu, còn bọn linh hồn kia thì đang điên cuồng gào thét, vùng vẫy như chỉ thể đang chờ được xé xác Lucion ra.
Ngay cả khi chứng kiến cảnh tượng đó, Lucion vẫn bình tĩnh.
Bởi giờ đây, chúng không còn là nỗi sợ của cậu nữa.
“Đừng lo. Con đã sẵn sàng rồi.”
Lucion khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh nhìn vào những linh hồn trước mặt.
Nụ cười ấy giống như nụ cười của một thợ săn vừa phát hiện con mồi.
