Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 59: Kho báu bí mật và linh hồn sa ngã (2)

Chắc chắn hiệp sĩ tử thần đã biết trước có một linh hồn sa đọa đang lảng vảng quanh khu vực bí mật này.

Mặc dù biết vậy nhưng cô vẫn để mặc cậu đi tiếp.

Như thể đang cố tình thử thách cậu vậy.

Lucion thấy cực kỳ khó chịu với chuyện này.

“Ngươi tò mò về năng lực của ta đến thế sao?”

[Đúng vậy. Đó là lý do tại sao ta không nói cho ngươi biết có linh hồn sa đọa ở đó.]

Hiệp sĩ tử thần thẳng thắn thừa nhận.

"Tại sao?" 

Lucion lạnh lùng hỏi. 

[Ta muốn biết ngươi có thật sự cứu được họ không và liệu ngươi có thể chết được hay không.]

Lông mày của Lucion khẽ nhíu lại.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, cảm giác khó chịu này vẫn không vơi đi.

[Ta biết việc mình làm là không đúng. Nhưng đừng quên, chính warlock đã biến họ thành ra nông nỗi này và cũng là warlock khiến ta thành ra thế này. Ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng tin ai khác được nữa hay sao?]

“Thôi được. Ta vốn cũng đoán được ngươi sẽ giở trò gì đó nhưng không ngờ lại hèn hạ đến mức này.”

Mặc dù lời nói của Lucion đầy gai góc nhưng hiệp sĩ tử thần vẫn bình thản đáp lại.

[Ta chấp nhận lời trách móc của ngươi.]

“Không, ngươi còn có lời muốn nói với ta nữa.”

Lucion chỉ vào chiếc mũ giáp mà hiệp sĩ tử thần đang đội.

“Ngươi phải cúi đầu xuống.”

Sau đó, ngón tay cậu chỉ xuống nền đất.

Ngón tay của hiệp sĩ tử thần giật nhẹ, tựa hồ đang kìm nén cơn giận.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Là ngươi cầu xin ta giúp ngươi và cũng là ngươi đồng ý với điều kiện của ta.”

Lông mày của Lucion khẽ nhướng lên. 

"Thế mà bây giờ ngươi lại dám thử thách ta khiến ta gặp nguy hiểm rồi làm như không có gì sao? Nếu ngay từ đầu ngươi đã không ưa ta thì đi mà nhờ kẻ khác đi. Hay là thành ma rồi thì chẳng còn biết xấu hổ nữa?"

[Không.]

Russell nhanh miệng đáp lại rồi đảo mắt nói thêm.

[Chỉ có ngươi là như vậy thôi. Dù đã thành linh hồn rồi thì vẫn nên giữ lại chút liêm sỉ chứ.]

Hiệp sĩ tử thần quay sang nhìn Russell.

Dù khuôn mặt bị che khuất sau lớp mũ giáp, Lucion vẫn có thể cảm nhận được sự bối rối toát ra từ cô.

[Ngạc nhiên à? Đừng nói là ngươi quên Lucion là học trò của ta đấy nhé?]

Russell hạ giọng nói.

Khi không khí xung quanh bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, áp lực vô hình đè nặng khiến hiệp sĩ tử thần khụy gối suýt ngã xuống.

Nhưng cô ấy vẫn gượng đứng.

“Đừng cố giữ lại cái sĩ diện rẻ tiền đó nữa.”

Lucion khoanh tay nhìn cô.

Cậu có thể bỏ qua sự vô lễ trước đó nhưng chuyện lần này thì khác.

Người được bóng tối ban phúc như cậu có thể chịu được thương tổn từ những đòn tấn công của linh hồn. 

[Không. Đây không phải vì sĩ diện. Xin lỗi ta định sẽ nói lời ấy khi nào ngươi thật sự giải thoát cho họ. Ta biết rõ mình đã thất lễ với ngươi đến mức nào.]

Giọng của hiệp sĩ tử thần run run, đầy khẩn thiết.

[Ta không cầu xin ngươi hiểu cho ta. Ta chỉ sợ ngươi thôi. Ta sợ bóng tối của ngươi vì nó có thể trói buộc ta, giam cầm ta, chiếm lấy ý chí ta bất cứ lúc nào. Sợ rằng ngươi sẽ rời đi trước khi giúp họ an nghỉ, nghĩ đến chuyện đó khiến ta khiếp sợ.]

Lần đầu tiên, Lucion nhìn thấy hiệp sĩ tử thần lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy.

Cậu khẽ liếc nhìn Russell, rồi gật đầu.

[Ngươi thật may mắn đấy, hiệp sĩ tử thần.]

Khi Russell thu lại áp lực của mình, hiệp sĩ tử thần hơi loạng choạng.

Lời nói của Russell không phải là lời cảnh cáo suông.

“Ta sẽ không làm gì ngươi cả.”

Lucion nói. Thực ra là cậu không thể.

Để sử dụng ma thuật chi phối, cậu cần đổ toàn bộ bóng tối vào đối tượng, mà hiện tại lượng bóng tối trong người cậu chưa đủ để chế ngự một hiệp sĩ tử thần.

[…Ta sẽ lên tầng trên đợi.]

Vừa nói dứt lời hiệp sĩ tử thần bay xuyên qua trần nhà rồi biến mất.

— Ratta ghét con ma đó. Nếu gặp lại, Ratta sẽ cắn nát chân cô ấy.

Ratta há miệng phát ra tiếng cạch cạch đe dọa, sẵn sàng nhào vào cắn bất cứ lúc nào.

[Đừng bận tâm. Hiệp sĩ tử thần nào cũng như thế cả, là do oán khí tích tụ quá nhiều thôi.] 

Russell hơi ngập ngừng nói.

“Vâng, trông có vẻ như vậy.”

Lucion thản nhiên đáp lại rồi đẩy cửa bước vào.

[Chờ đã…]

Russell định bảo cậu nên chuẩn bị trước khi vào nhưng Lucion đã mở cửa ra rồi.

Đó là một căn phòng khá lớn rộng bằng hai, ba phòng làm việc ghép lại.

Trong đó không có lấy một món đồ nội thất nào. Từ trên tường, những linh hồn mắt đỏ rực đang chậm rãi bò ra.

'Có ba tên.'

Khóe môi của Lucion khẽ cong lên.

Từ trước đến giờ cậu chỉ dùng bóng tối theo kiểu một chọi một, giờ đến lúc thử cách dùng khác rồi.

Theo cảm nhận của cậu, ma thuật đen chẳng khác nào là một trò chơi thế giới mở với sự tự do gần như tuyệt đối.

Miễn không phải là những ma thuật cơ bản định sẵn thì cậu gần như muốn tạo hình gì từ bóng tối cũng được.

Bây giờ, thì cậu hiểu tại sao Russell từng nói về tầm quan trọng của sức mạnh tinh thần là để kiểm soát bóng tối.

'Và mình có cả hai.'

Sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của bản thân.

Và Ratta có thể giúp cậu kiểm soát bóng tối.

'Giờ hãy làm như những con sóng.'

Lucion nhớ lại âm thanh ào ạt như sóng vỗ mà cậu từng nghe thấy trong lễ tuyên thệ rồi truyền dòng bóng tối qua lòng bàn tay.

Bóng tối không hình dạng lan ra, quét ngang sàn nhà như làn khói mỏng rồi cuộn lên tới tận trần nhà.

Cậu tưởng tượng những con sóng đang dâng lên và nhẹ nhàng điều khiển chúng.

Như đang khua cát trên bãi biển, bàn tay vô hình của cậu đè chặt lấy dòng bóng tối.

Lách tách.

Một âm thanh khẽ khàng vang lên, bóng tối tỏ ra vui sướng trước mệnh lệnh của chủ nhân.

— À!

Ratta vểnh tai lên.

— Ratta biết Lucion định làm gì rồi. 

Russell bình tĩnh nhìn Lucion và Ratta, trong mắt ẩn chứa niềm mong đợi.

Từ trước đến nay, Lucion luôn mang lại cho anh những kết quả vượt ngoài mong đợi.

[Kho báu… Xin đừng đến gần kho báu!]

[Đó là tiền của ta! Là máu, là của cải ta để lại cho con mình!]

[Không ai được phép lấy nó! Không ai cả!]

Những bóng ma vặn vẹo di chuyển lao về phía Lucion như bầy thiêu thân lao vào ánh sáng.

'Những cơn sóng sẽ luôn bất ngờ ập đến, ngay bây giờ.’ 

Lucion dàn bóng tối phẳng ra dưới chân và ngay khi lũ bóng ma giẫm lên, cậu đẩy nó dựng đứng như một bức tường.

Bộp!

'Và sau một cơn sóng bao giờ cũng nối tiếp với những cơn sóng khác.'

Khi bọn bóng ma đang loạng choạng vì cú đánh từ dưới lên, Lucion lại dội xuống một đợt sóng khác.

Bịch! 

Lucion di chuyển bóng tối với nhịp điệu chuẩn xác, điều khiển bóng tối vung lên hạ xuống liên hồi, vũ điệu dữ dội như những cơn sóng biển cuồng nộ.

'Và cuối cùng, sóng sẽ cuốn phăng mọi thứ xuống đáy biển.'

Lần này, cậu để bóng tối quấn chặt lấy chúng như làn nước nuốt chửng mọi thứ, rồi khi thứ bóng tối ấy thấm vào thân thể của chúng, cậu thu lại toàn bộ. Cuối cùng chỉ còn lại chút bụi trong phòng.

[Đúng rồi! Chính thế!]

Russell không giấu nổi sự phấn khích.

Còn nhiều điểm có thể cải thiện nhưng đó không còn chỉ đơn giản là việc vung bóng tối ngẫu nhiên nữa, cậu đã thực sự tạo ra một ma thuật hoàn chỉnh.

“Thầy thấy phần thực hành này của con thế nào?”

Lucion khẽ gãi mũi, nửa đùa nửa thật hỏi.

[Rất tốt! Nếu con mài giũa thêm, con hoàn toàn có thể biến nó thành ma pháp định hình.]

“Ma pháp định hình?”

Lucion chớp mắt, hỏi lại.

[Nói đơn giản là dạy cho bóng tối ghi nhớ phép thuật đó. Có vẻ cuối cùng thì con cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của ma thuật đen rồi.]

Giọng của Russell đầy phấn khích.

[Không như ma thuật ánh sáng và mana vốn bị gò bó, ma thuật đen tự do hơn, phong phú hơn. Nhưng cũng vì thế mà nó càng khó kiểm soát.]

“Ra vậy.”

[Con nói ‘Ra vậy’ là sao! Nhờ có Ratta mà con chẳng bị giới hạn gì cả. Thầy thậm chí còn muốn dạy con cách định hình ma thuật đen ngay bây giờ cơ.]

Thấy Russell phấn khích đến vậy khiến Lucion cũng phấn khích theo.

Lucion nói, với đôi mắt lấp lánh, nhân lúc rèn sắt khi nó vẫn còn nóng.

“Thế thì sao thầy không dạy con ngay đi? Đứa học trò này hứa sẽ học chăm chỉ nhất.”

[Nếu có thể thì thầy đã dạy con ngay rồi.]

Russell thở dài đầy tiếc nuối.

[Nhưng Lucion này.]

“Vâng, thưa thầy.”

[Con hãy nhớ kỹ cảm giác khi dùng phép thuật đó, cách con điều khiển bóng tối, cách con khiến nó chuyển động. Tuyệt đối không được quên.]

“Con hiểu rồi. Dễ nhớ lắm vì con có Ratta ở đây.”

Lucion cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Ratta.

Ratta giúp cậu kiểm soát, điều tiết, thậm chí giờ còn định hướng cả dòng bóng tối.

“Giỏi lắm, Ratta.”

Không ai khác có thể hỗ trợ cậu tốt hơn Ratta.

— Hihi. Ratta lúc nào cũng giỏi mà. 

[…Đúng vậy. Nhờ có Ratta nên thầy có thể dạy con phương pháp ấy.]

“Phương pháp gì ạ?” 

Lucion hỏi, nhìn quanh xem còn linh hồn nào không.

[Giờ thầy mà nói thì mất vui. Con cứ đợi đi rồi sẽ biết.]

Russell cười đầy ẩn ý.

Dù sao thì Lucion cũng là học trò cuối cùng của anh.

“Vâng, con rất mong chờ điều đó đấy.”

Lucion mỉm cười rạng rỡ, không hề thúc giục thầy mình.

— Lucion! Lucion!

Ratta đã chạy lên trước, dí mũi vào một khe nhỏ trên tường.

— Ở đây! Có thứ Lucion đang tìm! Là kho báu! Là kho báu đó!

Đuôi của Ratta vẫy dữ dội.

'Không có cửa à?'

Lucion quan sát xung quanh và không thấy cánh cửa nào cả.

'Chắc lại có một cơ quan bí mật nữa.'

Nhưng dù có là cơ quan gì đi nữa thì chỉ cần phá tường là xong.

Trong lúc Lucion vừa định bọc tay bằng bóng tối rồi đưa vào, giọng Hume vang lên sau lưng cùng tiếng bước chân vội vã.

“Xin lỗi, tôi đến muộn. Ngài Carson định xông vào đây nên tôi phải mất chút thời gian để thuyết phục ngài ấy.”

[Cậu nói sao để anh ta tin vậy?]

Russell hỏi. 

“Tôi đã nói với ngài ấy rằng cậu chủ đang thám hiểm một nơi bí mật.”

Hume tươi cười nói. 

[Và anh ta tin à?]

Russell bật cười hỏi.

“Vâng. Không những tin mà ngài ấy còn hỏi tôi có cần mang gì cho chuyến thám hiểm này không.”

Rầm!

Lucion nện bàn tay được bọc trong bóng tối vào tường.

- Hop!

Ratta giật mình lùi lại rồi mắt nó sáng rực lên.

― Ooooh! 

Khi những viên gạch vỡ vụn rơi xuống để lộ một tấm thép dày giấu bên trong. Toàn bộ nơi này đều được bao bọc bằng thép.

'Nó cứng thật đấy.'

Lucion ngắm chỗ lõm sâu mà mình vừa đấm vào. Tấm sắt tuy đã bị móp nhưng chưa đủ sức để phá hủy nó.

'Cú đánh đó khá mạnh rồi vậy mà sức công phá chỉ đến thế này thôi sao?'

Lucion trầm ngâm nhìn bàn tay mình.

Cậu chắc chắn cú đánh ấy đủ mạnh có thể dễ dàng hạ gục vài người nhưng lại không mạnh như cậu nghĩ.

“Để tôi thử.”

Hume siết nắm đấm.

“Khoan. Chờ một chút.”

Có điều gì đó vừa lóe lên trong đầu Lucion.

[Thứ con cần vung lên không phải nắm đấm của con đâu.]

Russell đưa ra một gợi ý.

Nãy giờ Lucion chỉ bao phủ tay mình bằng bóng tối cũng giống như đeo găng bảo vệ vậy. Nhưng để phát huy toàn bộ sức mạnh của nó, cậu phải vung chính bóng tối chứ không phải bàn tay mình.

Hai khái niệm này tưởng giống nhưng lại hoàn toàn khác nhau.

'À… ra thế.'

Lucion lại nhìn vào tay mình.

'Thứ mình cần tung ra là bóng tối, không phải là cú đấm.'

Có lẽ vì đã từng gãy tay nên theo bản năng cậu vẫn còn e dè.

Lucion gom bóng tối lại, tạo thành một khối tròn. Rồi lại lặp lại hành động vừa nãy, nện vào tấm thép nhưng lần này bằng bóng tối.

Choang!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Tấm kim loại bị nghiền nát, những mảnh vỡ bắn ra tung tóe.

'À. Con hiểu ý thầy rồi.'

Lucion liếm môi, mỉm cười.

Trước đây, cậu không biết điều đó khi điều khiển bóng tối, hóa ra phép thuật là một thứ thú vị như vậy.

Cậu cảm thấy sẽ thú vị hơn khi chúng tuân theo ý muốn của mình.

[Có vẻ như con đã bắt được cảm giác rồi nhỉ.]

Russell nói, nhếch khóe miệng lên.

“Vâng. Con đã hiểu tại sao thầy lại nói bóng tối phải chuyển động như tay chân của mình rồi.”

Không như mana hay ánh sáng chỉ là những công cụ vay mượn, bóng tối là một phần trong thân thể của cậu.

'Tất cả lại đây. Đừng tản ra nữa.' 

Lucion ra lệnh, gom hết những luồng bóng tối đang tản ra xung quanh phòng. 

Giống như đang trông một lũ trẻ con vậy vừa quay đi là chúng đã chạy ra khắp nơi. 

Lucion thử tạo ra một thanh kiếm bằng bóng tối nhưng thứ hiện ra lại dày bằng cẳng tay trông chẳng khác gì một cây gậy cả.

Độ dày như vậy là tốt nhất rồi.

— Ratta đã cố hết sức rồi nhưng nếu làm cho nó mỏng hơn nữa thì sẽ vỡ mất.

Ratta buồn bã thốt lên.

“Không sao đâu. Như thế là đủ rồi.”

Lucion vuốt dọc theo mép bóng tối như thể đang mài bén lưỡi kiếm.

Ken két.

Khi cậu dùng bóng tối chém vào tấm thép, nó dễ dàng bị chém đứt cùng với một tiếng ma sát ghê rợn vang lên.

Nhờ có Ratta điều chỉnh bóng tối, Lucion dễ dàng điều khiển bóng tối cắt tấm sắt theo hình dạng cánh cửa.

Bùm. 

Tấm thép đổ vào bên trong để lộ vô số viên ngọc và đá quý sáng lấp lánh.

“…Haha.”

Lucion bật cười như không tin nổi vào mắt mình.

— Wow!

Ratta thì reo lên trong ánh sáng lấp lánh của những viên đá quý.

[Khốn thật. Bọn chúng tham lam đến phát điên rồi.]

Russell nhăn mặt, khinh bỉ nói.

“Để tôi nhặt hết chúng cho.”

Chỉ có Hume nhanh nhẹn cúi xuống, bắt đầu làm việc.

Ngay cả khi Lucion không ra lệnh, anh ta vẫn tự động nhặt những viên ngọc.

“Đúng như dự đoán. Kho của cải của những tên khốn thì luôn luôn đầy ắp.”

Ngay cả Lucion chỉ luôn dùng toàn đồ đắt tiền cũng phải công nhận giá trị của số châu báu trong này không nhỏ chút nào.

[Chúng ta nên kiểm tra kỹ hơn. Nhiều kẻ còn giấu cả tầng trong tầng ngoài lắm đấy.]

Russell nói, nửa nhắc nhở nửa tò mò.

“Vâng, con cũng nghĩ vậy. Càng nhiều tiền càng tốt mà.”

Lucion đáp lại đầy hài lòng.

Russell rời đi trước còn Lucion thì tiếp tục tìm kiếm sâu hơn bên trong.

'Hẳn là phải có một cuốn sổ ghi chép lý do vì sao mà chúng gom được cả đống châu báu như thế này…'

Nhờ hiệp sĩ tử thần, Lucion biết chắc chắn đây là số tiền kiếm được từ những công việc dơ bẩn.

Những gì chúng đã làm sẽ sớm bị phanh phui, vậy nên giờ chỉ cần điều tra xem gia tộc Fizat đã nhận tiền từ ai.

“Cậu chủ.”

Hume đang cùng Ratta nhặt đá quý chợt chỉ tay về một góc.

“Cái két sắt ở đằng kia kìa.”

“Ngươi nói thế là sao? Ngươi biết ta đang tìm gì à?”

“Vâng. Chẳng phải cậu đang tìm thông tin về Bá tước Roberio sao? Từ lúc nãy, mùi của hắn cứ tỏa ra từ trong cái két đó.”

Lucion khẽ chớp mắt. 

Ban đầu cậu chỉ định kiếm chút tiền thôi nhưng không ngờ lại vô tình phát hiện ra một mối quan hệ bất ngờ.

Không ngờ kẻ đứng sau gia tộc Fizat lại là Bá tước Roberio.