Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 58: Kho báu bí mật và linh hồn sa ngã

"Đánh đi."

Ngay khi Lucion vừa ra lệnh, Hume lập tức giơ nắm đấm bằng tay không cầm kiếm lên 

Vụt.

Nghe thấy tiếng gió rít vang lên dữ dội, hiệp sĩ tử thần buộc phải lùi lại một bước.

Lucion nhíu mày, dù không hiểu tại sao Hume có thể chạm vào một hồn ma nhưng trong giọng cậu vẫn tràn đầy khó chịu. 

“Này, hiệp sĩ tử thần.”

Một cuộc trò chuyện chỉ có ý nghĩa khi cả hai bên đều ngang hàng.

Nếu như trước đó, trong mắt hiệp sĩ tử thần, Lucion chỉ là một con mồi yếu ớt thì giờ đây, sau khi Hume đỡ được đòn đánh của cô ta, vị thế của cậu đã hoàn toàn thay đổi.

“Ngươi nghĩ linh mục có thể nhìn thấy linh hồn được sao?”

Giọng của Lucion kéo dài một cách khiêu khích.

Các linh mục vốn dĩ không thể nhìn thấy linh hồn.

Hiệp sĩ tử thần như sực nhớ ra sự thật hiển nhiên ấy nhanh chóng hạ kiếm xuống, giọng lạc đi vì bối rối.

[Nhưng chẳng phải ngươi là một vị thánh sao? Một warlock mà lại là một vị thánh ư? Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây… Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy?]

“Thay vì hỏi ta là ai, chẳng phải ngươi nên xin lỗi trước sao? Có vẻ ngươi đang có chuyện muốn nói với ta mà.”

Lucion định nhân cơ hội này giành lại quyền chủ động.

Lý do vì sao khiến hiệp sĩ tử thần không thể rời khỏi nơi này.

Lý do vì sao cô ấy lại căm hận warlock.

Nếu ghép hai điều đó lại thì câu trả lời khá rõ ràng hẳn đã có warlock từng tiến hành một số thí nghiệm nào đó ở đây.

'Và người cung cấp vật thí nghiệm chẳng phải chính là gia tộc Fizat hay sao.'

Hoặc có thể là một kẻ khác đang lợi dụng gia tộc Fizat.

Dù thế nào đi nữa, cảm giác này cũng chẳng khác nào vớ được cá khi đang lùi bước, khiến khóe môi của Lucion khẽ nhếch lên.

Đến mức này, cậu cũng đoán được điều mà hiệp sĩ tử thần sắp cầu xin mình là gì.

'Chắc là muốn mình giúp đưa các linh hồn về trời.'

Linh hồn vốn thuộc về bóng tối.

Và chỉ có warlock mới có thể giúp chúng trở về vòng luân hồi của sinh tử.

'Được thôi, xem nào hay là mình thử nhặt vị hiệp sĩ tử thần này xem sao?'

Lucion nhìn thẳng vào hiệp sĩ tử thần.

[Ta… không tin warlock.]

Russell cười khẩy trước giọng nói lạnh lùng của hiệp sĩ tử thần. 

[Vậy thì chúng ta khỏi lằng nhằng nữa, từ giờ đường nấy ai đi, được chứ?]

[Ngươi bị tên warlock kia trói buộc ư?]

“Bị trói buộc ư? Ta tuy không phải là một học trò ngoan ngoãn nhưng cũng chẳng đến mức xích cổ thầy của mình lại đâu.”

Lucion tỉnh bơ đáp lại.

[…N-Ngươi vừa nói gì cơ?]

“Ta nói, đó là thầy của ta.”

Câu trả lời y hệt lúc nãy khiến hiệp sĩ tử thần bối rối và không thể thốt nên lời nào.

[Sao vậy? Lần đầu tiên cô nhìn thấy thầy giáo là một hồn ma à? Ta chính là thầy của Lucion đây.]

Russell đầy tự hào chỉ vào mình. 

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì như thầy của ta đã nói ai đi đường nấy vậy. Vì hiện tại ta bận lắm."

Lucion không để hiệp sĩ tử thần kịp lên tiếng.

Ngược lại, cậu còn cố tình giăng mồi khiến hiệp sĩ tử thần sốt ruột.

[Ngươi có biết ta là ai không? Là kẻ mà các ngươi hay gọi là hiệp sĩ tử thần đấy.]

Người cảm thấy cấp bách bây giờ đâu phải là Lucion mà là hiệp sĩ tử thần.

“Ta vừa được thầy giải thích xong.”

[Thế thì… ngươi cũng thèm khát sức mạnh của ta mà, đúng không?]

“Thèm thì có đấy nhưng giờ ta thứ thèm hơn cả là chỗ tiền đang ngủ trong kia kìa.”

Lucion không hề nói dối bởi đây là sự thật.

[Ngươi sẽ không tấn công ta chứ?]

Giọng nói của hiệp sĩ tử thần trở nên khẩn trương.

“Tấn công ư? Đừng nói ngươi muốn ta bắt chước trò vung kiếm vô tội vạ như vừa rồi của ngươi đấy?”

Lucion bước tới, với vẻ dửng dưng.

[Ta nghe nói, nếu ngươi khiến ta phục tùng ngươi, ngươi sẽ trở nên mạnh hơn. Vậy mà ngươi vẫn không định cưỡng ép ta sao?]

“Rồi sao nữa?”

Lucion không nhìn hiệp sĩ tử thần đang theo sau mình. Thay vào đó, cậu chỉ ngước lên trời, nơi những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh.

Trời hôm nay thật đẹp.

[Ta là Hiệp sĩ Tử thần.] 

Thấy cô ta cứ quanh co mãi, khiến Russell không chịu nổi nữa lên tiếng chen vào.

[Dưới kia có nhiều linh hồn sa ngã lắm đấy. Mà toàn loại sắp tan biến đến nơi rồi.]

Ngay lúc ấy, hiệp sĩ tử thần dừng lại.

[…Ta cần sự giúp đỡ của ngươi.]

Giọng của hiệp sĩ tử thần run run như đang thú nhận một điều khó nói.

'Ra là vậy à. 

Lucion đã hiểu lý do tại sao hiệp sĩ tử thần lại cứ quanh quẩn quanh cơ sở này.

Có vẻ như cô ấy đang ngăn những linh hồn bên trong trốn ra ngoài.

“Ta không giúp ai miễn phí đâu.”

— Không phải vậy đâu.

Ratta ngay lập tức phản bác lại lời nói của Lucion.

Hume cũng muốn nói điều tương tự nhưng đành im lặng để không phá hỏng ý định của Lucion.

[Phải rồi. Ngươi cũng muốn khuất phục ta, đúng chứ? Ngươi thèm khát sức mạnh của ta mà.]

Giờ thì hiệp sĩ tử thần đã phơi bày nỗi nghi ngờ trong lòng đối với Lucion khi nghe những lời cậu vừa nói.

Nhưng Lucion chỉ thản nhiên chỉ tay về phía tòa nhà kia.

“Nếu ta dọn dẹp chỗ đó, ngươi sẽ chẳng còn lý do gì để ở lại nữa, đúng không?”

[…Cái gì?] 

“Đi theo ta. Giúp ta một tay, xem như trả ơn. Sau đó ngươi muốn đi đâu thì tùy.”

[Ngươi… sẽ không bắt ta phục tùng ngươi chứ?]

'Với thực lực hiện giờ, ta còn lâu mới làm được.'

Lucion tự nhủ, càng lúc càng nhận rõ mình vẫn chỉ như ếch ngồi đáy giếng.

Khi trở lại biên giới, cậu còn rất nhiều việc phải làm.

Lucion ngoái đầu cười tinh quái.

"Thầy ta bảo rằng hiệp sĩ tử thần không bị ràng buộc bởi khu vực. Vậy ta có cần phải bắt ngươi phục tùng ta để ngươi có thể rời khỏi đây được không?"

[KHÔNG.]

“Vậy thì tốt.”

Lucion cười thỏa mãn như thể vừa ký xong một giao kèo.

“Ta thấy đây là một đề nghị không tệ cho cả hai bên.” 

[Ta… không thể giúp những linh hồn đó về trời như các ngươi được. Nếu ta chém chúng, chúng sẽ hoàn toàn tan biến.]

Hiệp sĩ tử thần nhìn xuống thanh kiếm trong tay mình.

"Vậy thì ngươi chỉ cần chém những kẻ muốn tấn công ta. Vừa hay trong biệt thự lại toàn là những kẻ ta không ưa."

Lucion nói với vẻ tinh nghịch, nghe vậy hiệp sĩ tử thần dừng bước và nhìn cậu chăm chú.

Thật là một kẻ kỳ lạ. 

Cô chưa từng gặp một warlock nào kỳ quặc đến thế.

* * *

Bên trong cơ sở làm việc rất bừa bộn như thể ai đó đang vội vàng xử lý mọi việc trong cơn hoảng loạn.

Dù những người ở đây đã bị tống cổ ra ngoài, có vẻ họ vẫn kịp cướp đi đá mana, bởi trên các công cụ ma thuật trông giống như một cỗ máy tự động này chỉ còn trơ lại những khe trống nơi đá mana từng được gắn vào.

Trên đường đi cậu còn thấy một vài công cụ ma thuật bị tháo dở giữa chừng, mọi ngăn kéo đều bị mở toang.

'Thật là một mớ hỗn độn.'

Lucion định ngăn Ratta đang phấn khích chạy loạn khắp nơi nhưng rồi lại thôi. Tắm rửa cho Ratta vốn không phải việc của cậu.

"Thưa thầy."

Lúc này chỉ có mình Lucion bước vào bên trong nên cậu thoải mái nói chuyện.

Nghe thấy cái giọng nói hơi lươn lẹo này, Russell lập tức đoán được ý đồ của cậu.

[Muốn thầy dạy cho con cái gì đây?]

“Thầy biết rồi còn hỏi.”

[Con có cả đống tiền rồi cơ mà.]

“Càng về sau chúng ta càng cần nhiều tiền hơn. Trước giờ con bận chuyện khác nên không để ý khoản này.”

Theo tiểu thuyết, Lucion từng nghĩ Kran sẽ tự lo việc quản lý tổ chức. Nhưng thực tế, cậu không thể cứ để vậy mà buông tay được.

Ảnh hưởng của cậu trong tổ chức phải mạnh lên song song với sự lớn mạnh của tổ chức.

“À.”

Lucion như sực nhớ ra điều gì, liếc nhìn hiệp sĩ tử thần.

“Ngươi chắc biết chuyện này rõ hơn nhỉ?”

[Ngươi không phải là quý tộc sao?]

“Ngươi biết không trước tiền thì quý tộc nào chẳng cúi đầu.”

[Ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí của kho báu bí mật sau.]

“Không được. Ở ngoài kia, tai của anh trai ta thính lắm nếu anh ấy nghe thấy động tĩnh thì thể nào cũng lao vào đây, rồi ta sẽ bị lôi thẳng về biệt thự ngay thôi.”

[Khà, con còn biết trước tương lai được cơ đấy.]

Russell khẽ bật cười.

“Cho nên, tiền là ưu tiên hàng đầu.”

Lucion dứt khoát chốt lại. Việc gì cũng cần phải có thứ tự.

[…Được thôi.]

Hiệp sĩ tử thần nặng nề thở dài.

Dù sao giờ cô ấy mới là người cần họ giúp đỡ.

[Đi theo ta.]

Lucion nhìn hiệp sĩ tử thần đang dẫn đường, khóe môi khẽ cong lên.

“Tôi không ngờ cậu chủ cũng mê tiền đến thế.”

Hume nói nhỏ.

Thỉnh thoảng, Lucion vẫn thường dúi túi tiền cho anh, khi thì bảo đó là tiền tiêu vặt, khi thì thưởng vì làm tốt, khi thì đừng mà có nhịn đói.

Tiền lương của Hume với tư cách là một quản gia vốn đã dư dả.

— Không phải đâu. Lucion thích Ratcho hơn tiền cơ.

Ratta hãnh diện chen vào.

“À… đúng vậy. Tôi suýt quên mất chuyện đó đấy.”

Hume yên lặng theo sau Lucion như thể cuối cùng đã giải được thắc mắc trong lòng.

'Mình thích Ratcho á?'

Lucion sững người, cảm thấy khó tin nhưng cũng chẳng buồn đính chính lại.

Hiệp sĩ tử thần vừa đi vừa chỉ xuống đất.

[Kho báu bí mật ở ngay dưới này. Nhưng ta không biết cơ chế mở nó hoạt động ra sao. Muốn xuống đó sẽ phải mất kha khá thời gian… ]

“Hume.” 

Lucion ngắt lời hiệp sĩ tử thần, gọi Hume một tiếng.

Đã đến lúc máy khoan của cậu ra tay.

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Hume giơ chân đạp mạnh xuống mặt đất nơi hiệp sĩ tử thần đang đứng.

Ầm!

Sàn nhà nứt toác trong nháy mắt, kéo cả Hume rơi xuống dưới.

[…Chỉ bằng sức mạnh thuần túy thôi sao?]

Hiệp sĩ tử thần trố mắt kinh ngạc.

Vì đây là khu vực đặc biệt nên nền sẽ được gia cố kiên cố hơn hẳn những chỗ khác vậy mà anh ta lại phá tan chỉ với một cú đá.

Ratta thò đầu nhìn qua mép hố, đuôi khẽ ve vẩy khi thấy Hume vẫn ổn.

[Với tiếng ồn này, Carson chắc chắn sẽ nghe thấy đấy.]

Russell nói vậy, khiến Lucion cau mày.

Cậu không muốn bị quấy rầy, chuyến thám hiểm này mới chỉ vừa bắt đầu thôi.

“Hume, ra ngoài nói với anh trai ta là không có chuyện gì hết rồi quay lại.”

"Rõ."

“Ngươi không tự trèo lên nổi… à, thật ra là nổi nhỉ.”

Rõ ràng, chuyển động của Hume rất nhẹ nhàng nhưng một lần nhảy là cao khoảng một tầng.

Lucion sững lại, mắt mở to. Russell cũng bối rối theo.

[Con còn làm được hơn thế kia mà, sao con lại ngạc nhiên đến vậy?]

“Nhưng nhìn một người bình thường làm như vậy, chẳng phải hơi kỳ diệu sao?”

Lucion thản nhiên gọi bóng tối, quấn quanh chân mình rồi nhảy xuống.

Khi cậu nhảy xuống, lớp bóng tối đỡ lấy cơ thể cậu như một chiếc đệm mềm chẳng hề có cảm giác va chạm nào cả.

[Ừm, đúng là trông lạ thật.]

Russell nhìn Hume càng nhìn, càng không hiểu tại sao người ta lại gọi cậu ta là quái vật. 

Ai là quái vật chứ?

Ở đâu mà ra cái loại quái vật vừa hiền lành với có thể lực tốt như thế kia chứ.

— Ratta tự nhảy được nhé.

Khi Lucion dang tay ra, Ratta ưỡn ngực hắng giọng “hừm!” một cái, rồi.

Bịch.

Ratta nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Sau khi xác nhận cả hai đều an toàn, Lucion liền giục hiệp sĩ tử thần.

“Xong rồi chứ? Dẫn đường tiếp đi.”

[Ngươi thật sự là warlock sao…]

Giọng của hiệp sĩ tử thần vang lên từ dưới tầng, đầy ngỡ ngàng không tin nổi.

[Một vị thánh… mà lại là warlock.]

“Ta biết là lạ nhưng cũng đâu đến mức tận thế như ngươi nói đâu.”

Lucion mỉm cười, đầy giễu cợt. 

[Ngươi định gánh nổi trọng trách đó như thế nào? Sao ngươi lại nhận lấy vị trí ấy?]

“Ta chỉ bảo ngươi chỉ đường tới kho báu bí mật, ta không nhờ ngươi dạy đạo lý cho ta.”

Lucion giơ ngón tay chỉ thẳng về phía trước, đó là tín hiệu bảo im miệng mà dẫn đường đi.

[Được rồi. Ta xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi.]

Hiệp sĩ tử thần khẽ cúi đầu, rồi tiếp tục dẫn đường.

Không biết gia tộc Fizat muốn che giấu thứ gì, mà tầng hầm lại sâu và ngoằn ngoèo như một mê cung.

'Không biết chúng đang giấu kho báu to cỡ nào mà phải làm đến thế này chứ?'

Càng đi, trong lòng Lucion càng tràn ngập sự mong đợi.

[Đằng trước, tới rồi.]

Hiệp sĩ tử thần dừng lại, chỉ vào một cánh cửa, rồi lùi lại

Russell cau mày, lên tiếng.

[Lucion.] 

"Vâng."

Lucion đáp lại, đồng thời gọi bóng tối ra.

Cho dù dạo gần đây ít tiếp xúc với hồn ma nhưng cảm giác ghê rợn như tiếng muỗi vo ve bên tai này thì cậu chẳng bao giờ quên được.

"Con biết rồi."

[Kho báu là của ta! Không ai được bước chân vào đây! Là của ta! Của ta!]

Cùng với tiếng gào khản đặc, một linh hồn có đôi mắt đỏ rực xuyên qua cánh cửa, lao thẳng về phía Lucion.

Lucion nhếch môi như thể chờ sẵn điều đó, rồi vung tay. Bóng tối kéo dài ra như cần câu rồi quất mạnh vào nó.

Chát!

[Aaaaaah!]

Ngay khi chạm phải bóng tối, hồn ma gào lên đau đớn, tiếng hét vang vọng như tiếng thú rống. 

Thông thường, những hồn ma bình thường sẽ khiếp sợ và cầu xin tha thứ. Nhưng tên này thì khác.

'Đó là linh hồn sa ngã sao?'

Có vẻ đôi mắt đỏ ngầu đó chính là dấu hiệu của sự sa đọa.

[Đó là kho báu của ta! Kho báu của ta!]

Tiếng rít chói tai cho thấy trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Lucion cũng chẳng có ý dừng lại.

Cậu không rút về bóng tối đã vung ra, mà khiến nó lan rộng hơn và biến thành một cái miệng khổng lồ.

'Dù có sa ngã thì cũng chỉ đến thế mà thôi.'

Trước khi móng vuốt của hồn ma chạm được vào người cậu, cái miệng đen ngòm đã nuốt chửng nó.

“Biến đi.”

Rắc.

Từ trong bóng tối, những chiếc gai nhọn trồi ra xuyên qua hồn ma và nuốt chửng nó.

Khi Lucion thu bóng tối lại, thứ còn sót lại chỉ là một nhúm bụi đen.

Lucion ngay lập tức quay sang nhìn hiệp sĩ tử thần.

“Hiệp sĩ tử thần.”

Ánh nhìn ấy, lạnh lẽo và hung dữ.

gặp may một cách ngẫu nhiên