Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 57: Hiệp sĩ tử thần đang đến (3)

'Hiệp sĩ tử thần ư? …Ý thầy là hiệp sĩ tử thần đó à?'

Lucion cố giấu đi vẻ ngạc nhiên đang hiện rõ trên mặt mình.

Dù sao thì, cậu cũng biết một điều đó là một loại linh hồn đặc biệt.

— Hiệp sĩ tử thần là gì?

Ratta vẫy đuôi hỏi, còn Hume thì cũng bắt đầu tỏ ra quan tâm.

Tách!

Russell búng tay một cái, họ nhìn thấy một hiệp sĩ màu đen đang kéo lê thanh kiếm trên mặt đất.

Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đó là điềm gở khiến Lucion theo bản năng muốn tránh xa.

[Con thấy chứ? Người mặc bộ giáp đen kia chính là hiệp sĩ tử thần, có những người thật sự từng là hiệp sĩ khi còn sống nhưng cũng có những người thì không.]

Lucion vừa đi theo Carson vừa nghe Russell giải thích.

Dù đã cố không nhìn nhưng ánh mắt của cậu vẫn như bị nam châm hút về phía hiệp sĩ tử thần ấy.

[Thông thường, có hai cách để trở thành một hiệp sĩ tử thần. Một là cái chết mang theo mối hận sâu nặng, hai là bị tha hóa. Còn tên kia, theo thầy thấy thì là cả hai.]

— Linh hồn cũng có thể bị tha hoá sao?

Khi Ratta hỏi, Russell giơ tay chỉ lên trời.

[Đương nhiên rồi. Linh hồn sau khi chết vốn dĩ phải về trời nhưng có những người từ chối luân hồi mà bám lại trần thế. Và khi nước ứ đọng quá lâu sẽ bị thối rữa, cũng như vậy, linh hồn nào khước từ luân hồi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tha hoá.]

Lucion khựng lại, nhìn thẳng vào Russell.

'Vậy thì… con đường duy nhất của thầy cũng chỉ có thể bị tha hoá thôi sao?'

[Đừng lo, thầy thì không. Khi ký khế ước với con, thầy đã yêu cầu 20% quyền sở hữu thân thể của con, chính là để tránh điều đó đấy.]

Khóe môi của Russell khẽ nhếch cao.

— Thiên tài! Russell thật là thiên tài!

Ratta tươi cười hớn hở khiến vai Russell càng hất lên cao hơn.

[Đúng rồi. Nói lại lần nữa đi.]

— Russell là thiên tài!

Một người thích nghe còn một người thì cứ lập lại, thật chẳng khác gì nhau.

“Lucion…?”

Khi tiếng bước chân của Lucion ngừng lại, Carson quay đầu lại nhìn.

“Em vẫn thấy trong người không khoẻ sao?”

“Không ạ, chỉ là em thấy vui vì đã lâu rồi mới thấy được ánh nắng đẹp thế này.”

Lucion nói, lén giấu đi vẻ bối rối của mình. 

“Phải, đây đúng là chuyện đáng để ăn mừng đấy chứ.”

Carson mỉm cười, rồi lại bước tiếp.

[Giờ chắc con cũng đang thắc mắc vì sao bấy lâu nay mình không gặp phải linh hồn bị tha hoá nào, có đúng không?]

Russell lại lên tiếng.

[Lý do đơn giản thôi. Trước hết là do những buổi thanh tẩy mà các linh mục vẫn luôn định kỳ tiến hành. Họ không nhìn thấy linh hồn nhưng họ vẫn có khả năng xua đuổi chúng được.]

Ngón tay của Russell lại chỉ về phía hiệp sĩ tử thần.

[Và thường thì khi linh hồn bị tha hoá sẽ có một trong hai kết cục hoặc trở thành hiệp sĩ tử thần như kia hoặc là sẽ tan biến. Mà hầu hết đều sẽ bị tan biến.] 

— Vậy Lucion có thể ra lệnh cho hiệp sĩ tử thần đó bằng câu “Hãy phục tùng ta!” như mọi khi không?

Ratta hỏi, giọng nghiêm nghị bất thường.

[Cái đó thì hơi khó. Hiện tại, những linh hồn mà Lucion nhìn thấy chỉ thuộc cấp E thôi, ngoài việc do thám thông tin ra thì chẳng làm được gì khác.]

'Mấy linh hồn mà mình từng điều khiển chỉ là cấp E thôi sao?'

Lucion nghệt ra.

Cậu thấy buồn cười với bản thân mình vì từng đắc chí vì chút sức mạnh nhưng giờ nghĩ lại chỉ thấy xấu hổ.

[Nhưng hiệp sĩ tử thần thì khác. Nếu chúng không tự nguyện phục tùng Lucion, thì với cấp độ B hoặc A, lượng bóng tối của con hiện giờ là không đủ để chi phối chúng lúc này.]

'Vậy nghĩa là mình vẫn có thể điều khiển được nó mà, đúng không?'

Lucion hỏi, chỉ mấp máy môi.

Hiệp sĩ tử thần thực chất là gì?

[Chúng là những linh hồn đã bị tha hoá nhưng vẫn giữ được ý chí đủ mạnh để không mất đi bản thân. Vì thế, khả năng của chúng vượt xa so với những linh hồn thông thường.]

Russell vuốt cằm suy nghĩ. 

[Chúng không bị ràng buộc bởi không gian nên có thể tự do di chuyển. Và nếu chúng chịu phục tùng con, con có thể mượn bóng tối của chúng để sử dụng sức mạnh như điều khiển, chỉ huy, thậm chí là nhập hồn.]

— Nhập hồn là gì vậy?

Ratta chớp mắt lia lịa hỏi.

[Đó là hành động tạm thời mượn sức mạnh của hiệp sĩ tử thần. Là một phép rất mạnh nhưng trong lúc nhập hồn tâm trí hai bên sẽ được kết nối với nhau nên…]

Russell bỗng dưng im bặt.

Lucion lập tức rùng mình, cảm thấy gai lạnh chạy khắp người.

"Anh ơi."

Giọng nói của Lucion hơi run.

"Ừ."

“Em có thể đi dạo xung quanh được không?”

“Cứ đi đi.”

Carson gật đầu.

Anh đã nhận được báo cáo rằng xung quanh đây chẳng có ai khác ngoài họ.

Ngay khi thấy Lucion vội vã rời đi, Carson cũng ra hiệu cho các hiệp sĩ lùi lại.

Anh muốn cho Lucion thả lỏng vì anh biết gần đây em trai mình vừa tò mò vừa cảnh giác hơn bao giờ hết.

Ở khu đất này, ngoài họ ra, đúng là không có một ai cả.

"…Thầy?"

Lucion hối hả gọi Russell.

Ngay khi Russell ngừng nói, Lucion đã bắt gặp ánh mắt của hiệp sĩ tử thần.

Đúng lúc đó, đột nhiên hiệp sĩ tử thần bước về phía cậu.

Trông nó càng giống như một bóng ma trong phim kinh dị khi nó bắt đầu rút kiếm và tiến về phía cậu.

— Heehee! Đây là trò đuổi bắt nè! Ratta thích đuổi bắt lắm!

Chỉ có Ratta là cười khanh khách giữa bầu không khí căng như dây đàn này.

“Ồ, nó muốn chơi đuổi bắt với chúng ta sao?”

Hume đang đi sát theo sau Lucion, hiếu kỳ hỏi.

“Không, không phải đâu.”

Lucion sửa lại, mắt vẫn không rời khỏi Russell.

Russell vẫn đứng yên, nhìn chăm chăm vào hiệp sĩ tử thần như đang suy tính điều gì đó.

[Khoan đã, Lucion. Đứng lại một chút.]

“Nhìn cái cảnh đó rồi mà thầy còn bảo con đứng lại được sao?”

[Kỵ sĩ tử thần đang nói chuyện với con đấy.]

Russell nghiêng đầu, lắng tai nghe.

'Con không quan tâm nó muốn nói gì. Nhưng ít nhất cũng nên bỏ thanh kiếm xuống rồi mới nói chứ.' 

Lucion thấy cổ họng mình bỏng rát.

Nhìn thấy một kẻ đang kéo lê thanh kiếm đuổi theo mình, ai mà bình tĩnh đứng im nổi chứ.

“Nó đang cân nhắc xem có nên giết cậu chủ hay không.”

Hume chậm rãi dịch lại cho cậu nghe những gì hiệp sĩ tử thần đã nói. 

Sau đó, vẻ mặt của anh ta trở nên lo lắng.

“Tôi chưa từng đánh nhau với linh hồn bao giờ. Không biết cú đấm của tôi có chạm được vào nó không?”

[Đúng vậy. Thầy cũng thấy tò mò đấy.]

Lucion không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì nữa.

Cậu tăng tốc chạy nhưng hiệp sĩ tử thần vẫn bám theo, không cách nào cắt đuôi được.

Đến khi cậu dừng lại thở hổn hển vì mệt.

'Điên thật…'

Lucion liếm đôi môi khô khốc của mình.

Dù nơi này là vùng ngoại ô của khu vực trung tâm, chẳng lẽ chưa từng có warlock nào trông thấy hiệp sĩ tử thần này sao?

Nhưng chỉ cần động não chút là hiểu vì sao đến giờ không ai dám động đến nó.

Đơn giản thôi.

Vì nó quá mạnh.

'Thật đáng sợ…'

Hiệp sĩ tử thần đột nhiên dừng lại.

[Xin chào.] 

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

Cái đầu nghiêng hẳn sang một bên khiến Lucion cảm thấy lo lắng.

[Ta biết mà. Ngươi có thể nhìn thấy được ta. Ngươi thấy được ta, đúng không?]

Thanh kiếm bắt đầu bị kéo lê về phía trước, lưỡi kiếm sáng lên loang loáng.

[Thế thì… ngươi là warlock nhỉ?]

Giọng cô ta đột ngột trở nên vui sướng. Ngón tay khẽ vuốt dọc theo sống kiếm.

[Hắn là một warlock. Hắn là một warlock! Một warlock đang ở đây. Warlock! Đến rồi! Ta ghét các ngươi. Không, ta cần các ngươi. Ta cần hắn, nhưng ta muốn giết hắn. Không, ngươi không được giết hắn.]

Cô ta bật cười khanh khách như thể bị mất trí, lẩm bẩm tự tranh cãi với chính mình, giữa thù hận và khát vọng.

— Tỉnh lại đi, hự!

Không biết từ lúc nào, Ratta đã phóng đến giơ chân trước đập nhẹ lên chân hiệp sĩ tử thần như cách nó vẫn hay đánh thức Lucion vào mỗi sáng.

“Ratta!”

Lucion hoảng hốt lao tới.

Ngay khi cậu chạy đến cứu Ratta, hiệp sĩ tử thần lại đánh rơi thanh kiếm của mình.

Choang!

[…Khự.]

Mắt Russell trợn to.

[Uwaaaahhhh!]

Kỵ sĩ tử thần đau đớn ôm đầu gào thét dữ dội. 

Bóng tối tha hóa vẩn đục xung quanh cô ta đang dần tan biến, thay bằng một thứ bóng tối trong suốt.

[ 'Đó là sức mạnh của thần thú…' ]

Russell siết chặt nắm tay.

Nếu Thần Thú Ánh Sáng mang năng lực tái sinh thì Thần Thú Bóng Tối Ratta lại mang năng lực thanh tẩy.

Tái sinh và thanh tẩy.

Đó là một sự kết hợp hoàn hảo.

“…?”

Lucion cũng nhận thấy sự biến đổi đột ngột ở hiệp sĩ tử thần. 

Cùng lúc đó, cậu có thể cảm thấy bóng tối của mình đang bị rút đi rất nhanh.

“Để tôi đưa Ratta lui ra.”

Hume ôm Ratta vào lòng và lùi lại phía sau. 

— Hehe. Ratta làm được rồi. Ratta giỏi chứ?

Ratta cười hì hì, còn Lucion thì vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Ngươi làm thế nào vậy?”

— Chỉ là. Ratta làm được mà… Á! Bóng tối của Lucion đã tan biến một nửa rồi! Ratta, Ratta đã phạm sai lầm rồi!

Ratta vùng vẫy trong vòng tay Hume, không giấu được vẻ xấu hổ.

Bóng tối của cậu sẽ tự đầy lại nên dù có mất đi một nửa cũng không sao.

“Ratta, đừng bận tâm đến bóng tối của ta nữa và nói cho ta biết ngươi đã làm gì.”

― Ratta chỉ thấy bóng tối kia trông thật đáng thương nên đã đánh nó cho tỉnh ra thôi. Giống như đánh Lucion dậy mỗi sáng ấy. Thật sự, chỉ có vậy thôi.

'Đây là sức mạnh của thần thú sao?'

Lucion khẽ ấn vào trán Ratta rồi nhìn vào hiệp sĩ tử thần.

Bóng tối bao quanh cô ấy đã dần lắng xuống.

Bộ giáp đen vẫn còn đó nhưng lưỡi kiếm rỉ sét nay đã trở nên sáng loáng và ngay cả tâm trạng của cô cũng trở nên bình tĩnh hơn hẳn.

[Xin lỗi.]

Cô đặt một tay lên ngực, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

[Ta đã để ngươi nhìn thấy dáng vẻ chẳng ra gì mà ta không nên thể hiện với tư cách là một hiệp sĩ.]

Cô bình thản thừa nhận rồi cúi xuống nhặt thanh kiếm.

[Ngươi có phải là một warlock không?]

Ánh nhìn của hiệp sĩ tử thần hướng về phía Russell rồi trở lại với Lucion.

“Thì sao?”

Lucion đáp lại.

[Chẳng lẽ ngươi cũng đến đây để lợi dụng những linh hồn đáng thương kia sao?]

Giọng cô ấy trở nên sắc lạnh.

Lucion cau mày khi biết mình đang bị chất vấn. 

"Chính ngươi mới là kẻ lao vào đuổi giết ta trước đấy?"

[Phải rồi. Xin lỗi. Thế ngươi đến đây vì việc gì?]

Trả lời cho câu hỏi ấy, Lucion chỉ xuống đất.

“Vì đây là đất của ta.”

[…Không thể nào. Ta đã giết sạch bọn warlock mà đám Fizat dẫn đến nơi này rồi mà. Ngươi bị ta bỏ lại sao?]

“Đừng lôi ta xuống cùng hạng với lũ rác rưởi đó. Ta là người của Cronia.”

[Cronia…?]

Hiệp sĩ tử thần khẽ nhíu mày, như cố nhớ lại ký ức của mình.

'Cô ta có mối hận với gia tộc Fizat.'

Lucion nhớ đến những lời Russell đã nói rằng hiệp sĩ tử thần thường sinh ra từ sự hận thù và bị bóng tối tha hoá.

[Vậy, ngươi đuổi theo học trò của ta làm gì?]

Russell khoanh tay, tiến lại gần hiệp sĩ tử thần.

[…?] 

Kỵ sĩ tử thần nhìn chằm chằm vào Russell rồi nghiêng đầu nhẹ.

[Ngươi… là một kẻ kỳ lạ.]

[Nói cho ta biết ngươi muốn làm gì. Nếu không có việc gì thì rời đi đi. Ngươi không cần phải bị trói buộc như những linh hồn khác mà, phải không? ]

[Không, ta có việc phải làm.]

“Là ta. Ta đã tiêu diệt gia tộc Fizat.”

Lucion dứt khoát chỉ vào mình trước khi hiệp sĩ tử thần lên tiếng.

'Không nhất thiết phải dùng ma thuật để khuất phục một hiệp sĩ?'

Vừa rồi, cô ta đã tự nhận mình là một hiệp sĩ.

Mà cậu biết bất kỳ hiệp sĩ nào dù sống hay chết vẫn mang theo thứ gọi là danh dự và cái lòng tự trọng quái đản kia.

Vì vậy, họ có thói quen kỳ lạ là một khi đã chịu ơn thì ắt sẽ báo đáp.

Tất nhiên, điều này không áp dụng cho mọi hiệp sĩ nhưng Lucion thấy cũng đáng để thử một lần.

“Ngươi có tai mà nên hẳn đã nghe tin gia tộc Fizat sụp đổ rồi chứ?”

Lucion nói.

Một tin đồn xấu lan truyền nhanh hơn bất kỳ tin đồn nào khác.

[Phải. Tôi có tai mà thì làm sao không nghe được tin ấy cơ chứ.]

Vào lúc đó, hiệp sĩ tử thần đã nắm chặt chuôi kiếm hơn.

[Giờ thì ta đã biết ngươi là ai rồi.]

'Đó là động tác chuẩn bị tấn công.'

Hume vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào hiệp sĩ tử thần và đọc được nước đi của cô ta.

- Nếu ngươi có thể đọc được động tác chuẩn bị của đối phương, ngươi có thể ra tay trước đối phương một nhịp. Với thị lực của ngươi thì điều đó không khó đâu. Hãy quan sát và ghi nhớ.

Đó là lời dạy của Carson, khi cho Hume quan sát các hiệp sĩ luyện kiếm, vì vậy anh nhớ những động tác khởi động của mọi người trước khi vung kiếm.

[Thánh Lucion Cronia!]

Hiệp sĩ tử thần hét lên nhanh chóng vung kiếm xông tới Lucion.

Nhưng Hume đã chặn được lưỡi kiếm.

Lucion mỉm cười. Cậu đứng yên không phải vì không biết, cậu chỉ là cố tình chờ.

Ngay khi hiệp sĩ cử động, bóng tối bên trong cậu đã muốn bộc phát, nhưng cậu đã cố tình kìm nó xuống.

'Chỉ nhìn các hiệp sĩ tập luyện thôi mà phản xạ đã nhanh thế này sao. Tốt lắm, Hume.' 

Hume đã làm tốt hơn cả mong đợi.

“…Wow. Tôi thật sự chạm được vào linh hồn rồi này.”

Hume tò mò nhìn thanh kiếm mình vừa bắt được trong tay.