'Không thể nào... là thật sao?'
Khi Lucion càng tiến gần đến chỗ Hoàng đế, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Trong buổi lễ tuyên thệ vừa rồi, cậu đã được ban danh hiệu “Thánh” cùng vị trí “Đại linh mục danh dự.” Nói cho cùng, đó chỉ là món quà có lợi cho Đại Thần điện mà thôi.
Vậy thì hoàng gia cũng phải có thứ gì đó để phô trương. Nếu muốn nổi bật hơn Thần điện, họ sẽ làm gì đây?
'Không... không thể nào. Đội Hiệp sĩ Hoàng gia chỉ phục vụ cho hoàng thất mà thôi.'
Lucion khẽ liếc nhìn sợi chỉ đỏ nối liền mình với Heint, nó không hề dao động.
'Mình thấy như cổ mình như sắp gãy ra rồi.'
Cậu bắt gặp ánh mắt của Heint, đối phương chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào.
“Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm, Lucion Cronia.”
Hoàng đế cau mày, ánh nhìn pha chút lo lắng khi thấy khuôn mặt trắng bệch của Lucion.
Giờ đây, Lucion đã là nhân vật có tầm quan trọng bậc nhất trong Đế quốc.
Khi thấy cánh tay bị thương chưa hồi phục hoàn toàn và thân thể gầy gò của cậu khiến nhà vua bất giác bận lòng. Ông dự định sẽ gửi thuốc tốt cho Cronia.
“Thần không sao, thưa bệ hạ.”
Lucion cúi đầu trước Hoàng đế.
Khi cúi đầu, cơn chóng mặt thoáng chốc dâng lên nhưng Lucion vẫn điềm tĩnh khi ngẩng đầu lên.
“Vậy trẫm sẽ mau chóng kết thúc chuyện này cho khanh nghỉ ngơi.”
Trong lời nói của Hoàng đế pha chút bông đùa, khiến người ta không biết đó là thật lòng hay chỉ là khích lệ. Thế nhưng, khi quay sang nhìn các quý tộc, khuôn mặt ông lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Đem kiếm tới đây.”
Hoàng đế ra hiệu cho hiệp sĩ đang cầm kiếm phía trước. Hiệp sĩ tiến lên, hai tay dâng thanh kiếm cho Hoàng đế.
“Ngài Heint Tria, hãy quỳ xuống.”
“Tuân lệnh, thưa bệ hạ.”
Trong giây lát, khóe môi Heint khẽ giật giật nhưng anh ta nhanh chóng trấn định và quỳ một gối xuống.
[Có vẻ như Hoàng đế định phong cậu ta làm Hiệp sĩ Hoàng gia ngay tại chỗ này đấy.]
Russell với vẻ mặt hứng thú, lập tức lượn tới gần ngai vàng để tìm chỗ nhìn cho rõ.
Hoàng đế đặt thanh kiếm lên vai trái của Heint.
“Trẫm, tại đây, chính thức phong khanh làm Hiệp sĩ Hoàng gia.”
Đó là một lời tuyên bố ngắn gọn nhưng nặng như đá tảng.
Và đối với Lucion, đó cũng là đòn giáng mạnh mẽ vào linh cảm chẳng lành vừa nhen nhóm trong cậu.
'...Chết tiệt.'
Hai chữ ‘Hoàng gia’ vốn mang sức nặng tuyệt đối.
Bất kể là ai dù ở địa vị nào, một khi đã có chữ 'Hoàng gia' đi cùng trong danh hiệu thì họ sẽ không bao giờ chia sẻ đặc quyền ấy cho bất kỳ ai không thuộc hoàng gia.
Thế nhưng giờ đây, Hoàng đế lại đang phá bỏ luật lệ đó.
Nếu vậy, tại sao ông lại phong Heint làm Hiệp sĩ Hoàng gia ngay hôm nay chứ?
“Các vị, hãy nghe đây.”
Hoàng đế lên tiếng.
“Kể từ giờ khắc này, trẫm sẽ chỉ định Thánh Lucion Cronia là người được Đế quốc bảo hộ. Trẫm sẽ cử một Hiệp sĩ Hoàng gia đi theo để bảo vệ ngài ấy.”
Nghe vậy, Lucion cắn chặt môi.
Nhưng các quý tộc thì khác, họ xôn xao hẳn lên.
Hoàng đế vừa phá bỏ những quy tắc bất thành văn muôn đời vì một người.
Chẳng mấy chốc, đại sảnh đã trở nên ồn ào và cái nhìn họ hướng về Lucion không đơn thuần chỉ là tò mò nữa.
Ngay cả ánh mắt của những người ban đầu tò mò cũng đã ánh lên sự thèm khát như dã thú nhìn thấy châu báu.
[Công nhận là Heint cũng không tệ đâu. Con chẳng phải từng bảo rằng muốn thân với cậu ta hơn sao?]
Russell buông ra một câu khiến Lucion suýt chút nữa đã nghiến nát răng.
'Con chưa bao giờ nói thế mà!'
[Nhưng mà này, nếu có hiệp sĩ kè kè bên cạnh thì mấy hành động của con chắc sẽ khó hơn đấy?]
Russell vừa nói vừa xoa cằm, trong giọng nói bỗng nghiêm túc lại.
Nếu hành động của Lucion bị bó buộc thì kế hoạch của cậu cũng sẽ tan tành.
Nhất là khi Heint mang trong mình sức mạnh của ánh sáng vì vậy anh cũng sẽ chẳng thể thoải mái dạy Lucion ma thuật đen được nữa.
“Nhưng mà.”
Vào lúc đó, Hoàng đế bỗng tiếp lời, đổi tông giọng.
“Vì Lucion Cronia xuất thân từ gia tộc Cronia ở biên giới nên trẫm sẽ giới hạn việc hộ vệ này. Hiệp sĩ chỉ đi theo khi khanh rời biên giới tiến vào trung tâm đế quốc hoặc quay trở lại biên giới mà thôi.”
Đó là một quyết định đúng đắn. Vừa tránh chạm đến dây thần kinh của Công tước biên giới vừa thể hiện lòng nhân từ, lại vẫn giữ được thể diện cho Hoàng gia.
Lúc này Lucion cuối cùng cũng thả lỏng gương mặt mình.
'Suýt chút nữa là mình phải dính với Heint cả ngày rồi.'
[May thật.]
Russell cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Sắp tới thầy định tăng cường độ huấn luyện cho con, thầy tưởng cứ chưa bắt đầu đã tiêu tùng rồi.]
Lucion nghe Russell nói mà tim như muốn rơi xuống dạ dày.
'Thầy còn định tăng nữa sao?'
Trước khi đến buổi lễ mừng Thần Thú ra đời, cậu đã phải luyện tập đến mức hết sạch bóng tối trong người mỗi ngày, lúc nào cũng gần như ngất đi.
Giờ cậu sẽ lại bắt đầu luyện tập với cường độ hơn vậy nữa.
Lucion đang lơ đãng xoay xoay ngón tay bỗng giật mình khi cảm nhận được ánh mắt của Hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mình. Không hiểu sao, ông ấy lại nhìn với cậu như thể lại đang chuẩn bị cho một trò đùa nào đó.
'...Không được. Mình cũng phải xin thêm một thứ chứ.'
Lucion lập tức tỉnh táo lại.
Trong chuyện này, cả hoàng gia lẫn Thần điện đều được hưởng rất nhiều lợi ích khổng lồ, hoàng gia thì thắng thế trong chính trị vì xuất hiện một người được Thần Thú ban phước.
Mặt khác, tuy Thần điện đang thất thế trước hoàng gia nhưng danh tiếng của họ lại được tăng cường vì vụ nổ được che đậy nhờ cậu và lại còn có thêm một vị Thánh được Thần thú ban phước.
Chỉ riêng Lucion là chưa nhận được gì cả.
“Thần được bảo là có thể thỉnh cầu với bệ hạ bất cứ điều gì nên hiển nhiên là thần sẽ làm vậy.”
Cậu không cần có một danh xưng tượng trưng.
Cậu cần thực quyền thứ sức mạnh thật sự để tự bảo vệ mình.
Trước tiên, cậu phải có quyền điều động binh lính.
Quân đội chính là sức mạnh.
Tuy nhiên, Lucion không thể nói thẳng ra như vậy nên cậu đành dùng những lời lẽ uyển chuyển như một quý tộc.
“Bệ hạ, thần có một thỉnh cầu.”
Giữa tiếng reo hò phấn khích của các quý tộc, Lucion nhẹ nhàng nói với Hoàng đế.
“Khanh nói đi.”
Hoàng đế thương cảm nhìn Lucion đang run rẩy.
“Thần mong ngài ban cho thần sức mạnh để có thể bảo vệ bản thân bất cứ lúc nào.”
“Đó là điều khanh muốn sao?”
“Vâng, bệ hạ. Thần muốn có sức mạnh để tự bảo vệ chính mình.”
Mặc dù được diễn đạt gián tiếp nhưng ai cũng hiểu đó là lời thỉnh cầu để hoàng đế ban cho cậu quyền để điều động binh lính.
"Được thôi."
Hoàng đế đồng ý không chút do dự.
Lucion dù không có tước vị chính thức nào, cậu chỉ là con út của bá tước ở biên giới nhưng bây giờ cậu đã trở nên đặc biệt, đặc biệt đến mức chẳng ai dám nói lời thỉnh cầu này là quá đáng cả.
“Nhưng mà,” nhà vua cười nhẹ, “lời thỉnh cầu mà khanh dâng lên trẫm mà chỉ có thế này sao? Hãy nghĩ thêm đi.”
'Dễ vậy sao…?'
Lucion mở to mắt. Vì dù sao thì cậu vốn định xin thêm rồi nên chỉ cúi đầu với vẻ hân hoan.
“Lòng nhân từ của bệ hạ rộng lớn như bầu trời khiến thần cảm kích vô cùng.”
“Ngươi là con trai của bạn thân ta thì sao ta há lại không giúp được chứ?”
Hoàng đế buột miệng nói ra những lời này.
"…Vâng?"
Khi Lucion ngạc nhiên hỏi lại, Hoàng đế chỉ hạ giọng nói xin lỗi.
“Dù muộn, nhưng ta vẫn muốn nói với tư cách là bạn của cha con, ta xin lỗi. Xin lỗi vì đã lợi dụng và thử thách con trai ông ấy.”
Trong khoảnh khắc ấy, ông không còn là hoàng đế mà chỉ như một người đàn ông trung niên với chút hối hận trong mắt.
Nhưng rồi, chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt ấy lại tan biến.
Như thể vừa rồi chỉ là ảo giác, Hoàng đế trở lại với gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn xuống các quý tộc.
[…Hả.]
Russell cười khan.
Bạn thân của một bá tước ở biên giới lại là Hoàng đế à? Đúng là chuyện chỉ có trong truyện cổ tích.
* * *
“…Cậu ngạc nhiên lắm phải không?”
Heint xấu hổ nhìn Carson.
Hai người đang ngồi chung xe ngựa trên đường trở về biệt thự khiến không khí giữa họ càng thêm lúng túng hơn.
“Ai ra lệnh cho cậu?”
Carson chống cằm hỏi.
"Là ý của điện hạ Cetyl. Tất nhiên là tôi cũng đồng ý rồi."
“Cậu liệu mà hành động cẩn trọng. Đừng để bị cuốn theo.”
Ngai vàng chỉ có một nhưng hoàng tử và công chúa lại có đến sáu người.
Từ lúc Heint trở thành hiệp sĩ hoàng gia thì anh đã không còn cách nào tránh khỏi cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng rồi.
“Tôi biết rồi.”
Heint cười gượng.
“Vả lại, tôi chỉ là một kẻ mới lăn vào cuộc nên thứ cần để tâm cũng không ít đâu.”
Ánh mắt của Heint hướng về Lucion đang rên rỉ trong lúc ngủ thiếp đi.
"Tất cả là nhờ em trai của cậu đấy. Cậu có một người em tốt đấy."
“Tất nhiên là em ấy đã tự mình trưởng thành rất giỏi.”
Trong giọng nói của Carson có chứa một nỗi chua chát khó giấu.
“À phải rồi, nghe nói vị linh mục kia Eol gì đó đã tìm ra warlock trong bữa tiệc à?”
“Phải. Đã xác nhận là một người hầu bị yểm bùa bởi warlock. Đáng lẽ bệ hạ nên chém đầu hắn ngay mới đúng.”
"Cậu không thấy kỳ lạ sao? Ý tôi là trong đại sảnh không hề có tín đồ của bóng tối nào cả. Đến cả Đại chủ tế mà cũng phạm phải sai lầm như vậy sao?"
Heint nói khẽ, giọng trầm xuống.
“Con người ai mà chẳng phạm sai lầm cơ chứ.”
“Carson.”
"Sao?"
“Cậu đừng hiểu lầm tôi. Nghe tôi nói đã.”
“Cậu nói đi.”
"Lucion có thực sự là một người bình thường không?"
"Phải."
Carson cau mày, khó chịu vì câu hỏi của Heint nhưng anh vẫn nén lại.
“Cậu đang nghi ngờ em trai tôi à?”
“Không, không! Hoàn toàn không phải thế.”
Heint hoảng hốt xua tay.
Lucion tuyệt đối không phải là một warlock vì ngay cả Đại chủ giáo cũng đã đích thân xác nhận điều đó.
Chỉ là có một điều khiến anh không thể yên tâm.
“Heint.”
"Ừ."
Heint đáp lại câu hỏi của Carson bằng một cái liếc nhẹ.
“Từ giờ trở đi, cậu phải làm tai mắt cho Lucion.”
“Tôi chỉ có thể giúp trong giới hạn nào đó thôi. Đừng quên, lòng trung thành của tôi đã thuộc về hoàng gia rồi.”
“Tôi biết. Tôi không định vượt qua ranh giới đó. Nhưng tôi tin cậu sẽ giữ vững đức tin của một hiệp sĩ.”
Heint khẽ chạm vào tai mình, cười khổ.
“Khó thật. Lựa chọn giữa niềm tin và trung thành.”
“Trả lời tôi đi.”
“Cậu biết trước câu trả lời rồi còn gì.”
“Cậu không thể hiểu được trái tim con người đâu.”
Heint khẽ tặc lưỡi, nhăn mặt.
“Được rồi, tôi thề đây.”
Với gương mặt nghiêm nghị, Heint giơ lòng bàn tay lên.
“Tôi, Heint, thề rằng nếu phát hiện trong Hoàng gia có ai muốn mưu hại Lucion hoặc đẩy em ấy vào tình thế bất công thì tôi sẽ báo cho Carson ngay lập tức. Hài lòng chưa?”
"Được rồi."
Carson cuối cùng cũng giãn mặt ra.
"Cái đồ cứng đầu này."
Heint nhìn người bạn cố chấp của mình, thở dài.
Không khí trong xe ngựa lại rơi vào im lặng.
'…Mà thật lạ là.'
Heint nhìn xuống bàn tay mình.
Lúc mới gặp, anh không để ý. Nhưng càng ở gần Lucion, anh nhận ra ánh sáng trong người mình lại càng dao động mạnh hơn.
'Rõ ràng đã xác nhận Lucion là người thường rồi mà nhưng sao ánh sáng lại phản ứng vậy.'
* * *
Vài ngày sau.
“Anh nghe nói rạng sáng nay, tất cả những người có họ Fizat đều bị chém đầu.”
Carson bình tĩnh nói như thể đang bàn về thời tiết hôm nay.
“…Tất cả bọn họ sao?”
Lucion tròn mắt, tay còn cầm nửa chiếc macaron mà đầu bếp đã gói cho.
— Ratta cũng ăn rồi, ăn hết luôn.
Ratta đã nuốt trọn một chiếc bánh macaron, giơ chân trước lay lay người Lucion.
“Thật ra thì cũng không bình thường cho lắm. Anh thấy hiếm khi nào lại xử nhanh như vậy. Có vẻ bệ hạ đã thực sự nổi giận.”
Ngay cả Carson cũng chưa bao giờ chứng kiến một phiên tòa nào một chiều như vậy.
'Mình có thể cảm nhận được quyền lực của một vị thánh rồi.'
Lucion nhai chậm, rồi hỏi.
“Vậy tài sản của họ thì sao?”
“Một phần sẽ bị Đế quốc lấy đi, chín phần còn lại thuộc về em. Gọi là tiền đền bù cho danh dự đã bị tổn hại.”
[…Cái gì cơ?]
Russell đột ngột hét lên bên cạnh Lucion, khiến cậu suýt nghẹn.
Cho dù là gia tộc tử tước đi chăng nữa thì đó cũng là một khối tài sản khổng lồ.
Vậy mà Lucion lại sở hữu tới chín phần.
"Anh."
"Ừ."
“Em có thể chi khoảng hai phần để bồi thường cho những người bị hại không?”
“Văn bản chính thức vẫn chưa được gửi đến nhưng từ giờ trở đi đây là tài sản của em rồi nên tùy em quyết định.”
Carson nhìn em trai với ánh mắt đầy tự hào.
[Ờ thì… đó đúng là một hành động đáng khen, nhưng Lucion à, con không có định thật sự sống như một vị thánh đâu, đúng chứ?]
Lucion khẽ lắc đầu với Russell.
Cậu làm vậy không phải vì danh xưng ‘Thánh’ ấy, mà chỉ đơn giản là cậu đủ dư dả để chia bớt mà thôi.
Ngay lúc đó, xe ngựa dừng lại.
“Có vẻ chúng ta đến nơi rồi, xuống xe đi.”
Carson bước xuống trước, cẩn thận quan sát xung quanh.
Lần trước, Lucion từng gặp tai nạn xe ngựa khi ghé qua cửa hàng của gia tộc Fizat.
Carson không muốn chuyện này lặp lại nên anh đã cho hiệp sĩ mai phục khu vực xung quanh mà không để Lucion nhận ra.
Lucion xuống xe, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ.
Lâu lắm rồi cậu mới được thấy bầu trời trong như thế này.
Như Russell nói trong vài ngày qua, cậu đã phải chịu đựng quá nhiều đến nỗi thậm chí không thể ăn cháo một cách tử tế được.
'Wow…'
Trước mắt Lucion là một khu đất rộng bằng cả một biệt thự, chính là cơ sở kinh doanh của Fizat.
'Nó giống một khu phức hợp nhà máy hơn là một cơ sở kinh doanh.'
Chỉ riêng diện tích thôi cũng đủ khiến Lucion choáng ngợp rồi.
Theo lời Carson, gia tộc Fizat từng trục lợi trong thời gian ngắn bằng cách bằng cách làm ra những món hàng giả trông giống như hàng thật. Đặc biệt là một loại kim loại quý và là phụ kiện được giới quý tộc ưa chuộng. Không chỉ vậy, anh còn tìm thấy dấu vết của việc tráo đá mana chất lượng cao bằng đá mana lỗi để bán kiếm lời.
'Nếu chỉ phủi bụi sơ qua mà đã lòi ra chừng này thì bên trong chắc còn nhiều thứ hơn nữa, đúng không?'
Từ khi vụ lừa đảo bị phanh phui, cơ sở này đã gần như mất hết giá trị.
Nếu lúc đó cậu vội vàng nhận lấy mà không cho điều tra thì chắc đã bị gánh nợ thay rồi.
Bây giờ, thứ hữu ích ở đây chính là một kho báu bí mật được giấu ở đâu đó tại nơi này.
Và cậu có một người thầy, là một máy dò tuyệt vời mang tên Russell.
Và còn Hume, chuyên gia đào bới đáng tin cậy.
'Hôm nay đúng là ngày hoàn hảo để đi cướp kho báu rồi.'
Lucion phải cố gắng lắm mới nén được nụ cười đang trào ra.
[…Khoan đã, Lucion.]
Russell đột nhiên nghiêm trọng nhìn xuống.
[Thầy thấy một hiệp sĩ Tử thần đang lảng vảng ở trong đó.]
