Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 55: Hiệp sĩ tử thần đang đến

* * *

“…Cậu chủ?”

Hume khẽ gọi khi thấy Lucion vẫn ngồi yên với ánh mắt trống rỗng.

Vì không được phép đi vào quảng trường trung tâm nên Hume không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Chỉ biết rằng từ khi trở về, Lucion cứ ngồi đó đờ đẫn như người mất hồn.

“Cậu chủ thấy đau ở đâu sao? Hay để tôi đi gọi bác sĩ đến nhé.”

[Đau thì có đau đấy nhưng chắc bị sốc thì đúng hơn. Dù sao thì trò ấy vừa nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác mà.]

Russell cười khẽ.

“Sao ngài lại nói vậy?”

Hume ngơ ngác chớp mắt.

— Ở đấy có rất nhiều người! Ai nấy đều tươi cười khi thấy Lucion, ai cũng quý cậu ấy cả! Hihi, Ratta cũng thấy vui lây luôn đó!

“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Cậu chủ là người tốt mà.”

Hume mỉm cười hài lòng, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt.

“…Ha.” 

Lucion khẽ thở dài.

Quả thật, đúng như Russell đã nói mọi thứ xảy ra vừa rồi là một cú sốc đối với Lucion.

Danh hiệu "Thánh" vừa mới được công bố chưa bao lâu, vậy mà đám đông lại đồng thanh hô vang tên cậu, họ tung hô, vui mừng, hãnh diện, và đón chào cậu với những nụ cười sáng rỡ. 

[Giờ thì con biết thế giới này rộng lớn thế nào rồi chứ?]

“Không, con không biết.”

Trước câu trả lời lạnh lùng của Lucion, Russell thoáng khựng lại.

[Nhưng rõ ràng có rất nhiều người yêu mến con mà?]

“Không, họ chỉ là tỏ ra ngoài mặt như vậy thôi, con không thể chỉ phán đoán bằng cách đó được.”

— K-không đúng đâu. Mọi người ai cũng thật lòng yêu mến Lucion mà!

Ratta cũng bối rối phản đối, lắp bắp nói.

Bởi chính Ratta, khi ở giữa quảng trường ấy đã cảm nhận được niềm hân hoan của mọi người.

“Thành thật mà nói, đó đúng là một trải nghiệm thật sốc đối với con. Và cũng thật kỳ diệu, vì con biết mình sẽ chẳng bao giờ trải qua điều tương tự lần thứ hai đâu.”

Lucion nắm chặt rồi lại mở tay ra.

Cảm giác run rẩy ấy vẫn còn vương trên đầu ngón tay của cậu.

“Nhưng nếu hỏi con có thấy vui không thật lòng mà nói thì con không biết. Con chỉ thấy mọi thứ xung quanh hơi lạ lẫm mà thôi.”

Lông mày của Lucion khẽ nhíu lại.

“Bây giờ, con chỉ muốn trở về dinh thự. Con muốn nằm xuống nghỉ một chút.”

[Phải, những trải nghiệm như thế này thường cần thời gian để tiêu hóa. Nhưng ít nhất theo thầy thấy khi đó con đã thực sự rất vui.]

— Đúng đó! Ratta cũng thấy vậy mà!

“Hume.”

Lucion gọi Hume, cố giữ khóe môi đang khẽ giật lên.

“Vâng, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”

Hume vui vẻ đáp lại.

“Hãy tìm hiểu kỹ cho ta Bá tước Roberio đó rốt cuộc là ai.”

“Rõ, thưa cậu chủ.”

Hume vừa trả lời vừa lấy ra viên thuốc an thần mà Lucion từng dùng trước khi bước vào buổi lễ hôm nay.

Lucion vốn ghét thứ thuốc này nhưng lúc này có lẽ cậu cần nó hơn bao giờ hết.

Uống thuốc xong, cậu đứng dậy.

Bây giờ chỉ còn một việc cuối cùng phải làm.

Bước ra ngoài, Lucion ngẩng đầu nhìn bầu trời đã dần ngả tối.

Cậu nghĩ hôm nay thật là một ngày tuyệt vời. 

* * *

Bữa tiệc bắt đầu.

Trần nhà cao đến choáng ngợp, những chiếc đèn chùm rực rỡ sáng như sao, tiếng nhạc du dương, còn những món ăn bày ra thì chỉ nhìn thôi cũng đã khiến bụng sôi lên ùng ục.

Nhưng hơn hết thảy, chính những vị khách ở đây ai nấy đều ăn vận lộng lẫy, rực rỡ như họ chính là những ngọn đèn tỏa sáng giữa sảnh đường khiến Lucion không khỏi hoa mắt.

Vì hôm nay là buổi tiệc được tổ chức để vinh danh chính cậu, Lucion không thể không tham dự.

'Đến dự tiệc rồi rút nhanh thôi.'

Đặt quyết tâm trong lòng, Lucion bước nhanh vào đại sảnh, khéo léo luồn qua các quý tộc đang tụ lại thành từng nhóm, chào hỏi qua loa.

“Cảnh tượng mà Ngài Lucion Cronia thể hiện hôm nay thật tráng lệ.”

“Phải, ta cũng nghĩ vậy.”

Giữ cho cuộc trò chuyện ngắn gọn.

“Ngài Lucion Cronia, hân hạnh được gặp ngài. Tôi là…”

“Vâng, rất hân hạnh.”

Chào hỏi thật nhanh.

“Được diện kiến ngài khiến trái tim tôi không ngừng đập loạn cả lên.”

“Nếu tim không đập thì ngươi chết rồi còn gì.”

Hãy bỏ ngoài tai những lời nịnh hót.

“Vì sự xuất hiện của một vị thánh, mong rằng ngài sẽ dõi theo và ban phước cho đế quốc này.”

“Đế quốc vốn đã được Bệ Hạ cai trị rất tốt. Cẩn thận lời nói của ngài đấy. Không khéo, đầu rơi lúc nào không hay đâu.”

Cứ thản nhiên đáp lại những lời nguy hiểm như vậy.

“Bên trái, người đàn ông có bộ râu ngắn, mắt nhỏ, áo choàng thêu chỉ vàng lòe loẹt, chính là hắn.”

Trong khi đó, Lucion vẫn dỏng tai lắng nghe những lời Hume thì thầm với mình.

Cuối cùng cậu cũng có thể thấy mặt những kẻ đã bán thông tin của nhà Cronia rồi.

[Mọi người gọi hắn là Tử tước Therem Mail.]

Russell công khai chỉ tay thẳng vào đầu tên đó.

Lucion khẽ liếc nhìn, nhớ kỹ khuôn mặt của hắn.

“Người đàn ông mặc bộ đồ đỏ ở giữa có đeo chuỗi vòng cổ gắn viên sapphire tím to như quả nho quanh cổ.”

[Đó là Hầu tước Orion.]

“Còn ở giữa trung tâm bên trái gã bụng phệ đeo một chiếc vòng cổ to bằng ngón tay cái.”

[…Hừm, để xem nào. Đó là Bá tước Dortor Sofran.]

Giữa những câu chào hỏi sáo rỗng, Lucion vẫn đáp trả trơn tru mà không bỏ sót bất cứ lễ nghi nào và không hề uống một ngụm rượu nào, chỉ chờ Hume nói tiếp.

“Có ba người tất cả.”

Khi Hume kết thúc, Lucion lập tức rời khỏi đám đông, bước nhanh về khu nghỉ ở rìa đại sảnh.

“Chỉ có 3 người thôi sao?”

Lucion hỏi, lau mồ hôi lạnh bằng khăn tay mà Hume đưa cho.

Hume ngay lập tức lên tiếng.

“Trước mắt tôi chỉ chọn ra ba kẻ nắm phần lớn lợi ích. Nếu cậu muốn, tôi có thể điều tra thêm?”

“Không cần. Ít hơn ta tưởng đấy nhưng chỉ bắt đuôi thì chẳng có ích gì ta chỉ cần chặt đầu chúng thôi.”

Lucion lắc đầu.

Điều quan trọng không phải số lượng, mà là quyền lực chúng đang nắm giữ.

'Ba tên đó mà cũng dám động đến Cronia sao? Chúng có hậu thuẫn lớn đến mức nào đây?'

Một linh cảm mơ hồ khiến cậu cảm thấy không yên.

Cậu nghĩ có lẽ mình phải điều tra sâu hơn.

“À mà này, còn Bá tước Roberio, hắn không có mặt ở đây sao?”

“Có, thưa cậu chủ. Nhưng tôi muốn báo cho cậu về ba người này trước.”

Nghe vậy, Lucion mỉm cười nhạt.

Chỉ cần biết được mặt của Bá tước Roberio nữa là xong, mục tiêu đêm nay của cậu sẽ hoàn tất.

'Rồi mình sẽ xử lý từng tên một.'

Chỉ cần biết tên và mặt, việc lần ra nơi ở của chúng là chuyện dễ như trở bàn tay. Vì thế bữa tiệc này cực kỳ quan trọng.

“Cậu nên nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ mang đồ uống đến.”

Lúc này Hume muốn Lucion nghỉ ngơi một chút.

“Ừ, được.”

Lucion ngồi xuống ghế, lòng bàn chân cậu nóng ran như vừa khiêu vũ cả buổi.

[Khoan đã. Hầu tước Sprikado đang tiến về phía con.]

Russell lập tức cảnh báo cho Lucion ngay khi anh nhìn thấy Sprikado đi tới.

[Thầy đoán là tên này chờ đến khi con ở một mình để gặp mặt đấy.]

'Mình vẫn cần phải biết Bá tước Roberio trông như thế nào đã.'

Lucion cau mày.

Nếu không rõ mối quan hệ giữa Roberio và Bàn tay Hư vô thì cậu sẽ không thể chuẩn bị được gì.

Ngay lúc đó, tấm rèm khẽ lay động.

Khi Hume hỏi bằng mắt phải làm gì, Lucion khẽ lắc đầu, bảo anh ta đứng yên.

“Xin lỗi, có ai ở bên trong không? Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Lucion không hề do dự đáp lại giọng nói của Twilo Sprikado.

“Bên trong có người rồi.”

Ngay khi nghe thấy giọng cậu, Twilo đã bước vào trong.

“Ồ, đây không phải là Ngài Lucion Cronia sao? Tôi không làm phiền ngài chứ? Xin thứ lỗi, thật thất lễ quá.”

Lucion kinh ngạc trước cách Twilo tự nhiên bước vào.

Dù khu nghỉ ngơi này chẳng thuộc về ai nhưng phép lịch sự tối thiểu là phải xin phép người đã đến trước trước khi đi vào.

Tuy nhiên, chuyện này chẳng đáng để gây thêm thù oán nên Lucion vẫn giữ thái độ nhã nhặn với Twilo.

“Không sao, mời ngài ngồi.”

Khi Lucion định đứng lên, Twilo vội xua tay.

“Ngài không cần phải đứng dậy đâu. Giờ tôi biết ngài Cronia ở đây rồi, vậy tôi đi đây.”

Twilo cúi nhẹ đầu, chuẩn bị rời đi.

'Anh ta thật sự bỏ đi như vậy sao? Không phải đến tìm mình à?'

Sự nghi ngờ chợt lóe lên trong mắt Lucion khi thấy Twilo sắp ra ngoài.

[Con đừng ngây thơ như vậy. Nếu định đi thật thì tên đó đâu cần vào đây ngay từ đầu đâu.]

Russell cũng chẳng tin vào hành động của Twilo.

“Tôi xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ.”

Twilo lại cúi đầu, xin lỗi vì hành động của mình trước khi quay lưng bước đi.

Lông mày của Lucion giật giật khi nhìn thấy Twilo không chút do dự bước ra ngoài.

'Anh ta thực sự đi luôn sao?'

“À, suýt quên nếu ngài không muốn ai tự tiện đi vào, chỉ cần treo khăn tay lên rèm là được. Chúc ngài một đêm tốt lành.”

Nói xong, Twilo thật sự quay gót đi mất.

[…Tên đó bị sao vậy?]

Russell cau mày nhìn theo hướng Twilo vừa rời đi.

[Khoan đã, thầy sẽ đi nghe xem hắn định giở trò gì.]

Russell cố gắng đứng yên nhưng lại lo lắng về thái độ trước đó của Carson đối với Twilo nên liền bám theo sau.

“Tôi sẽ đi treo khăn ngay đây.”

Hume rút một chiếc khăn tay ra khỏi túi.

'Treo khăn tay à? Sao anh ta lại nói như vậy? Đây là quy tắc ngầm sao?'

Lucion trầm ngâm. Trước đây cậu cũng có đi dự tiệc nhưng chỉ toàn gây chuyện, nào có để ý mấy quy tắc đó. 

“Đợi đã, Hume.”

Lucion gọi Hume dừng lại.

“Vâng, có việc gì sao?”

“Đừng làm gì cả.”

Việc rèm đã được kéo chứng tỏ rõ ràng là có người bên trong nên cần gì thêm những dấu hiệu khác nữa.

Anh ta không có lý do gì để cố tình xuất hiện ở đây.

Với lại linh cảm của cậu bảo, tốt nhất cứ để yên như vậy.

“Tôi hiểu rồi… Cậu chủ.”

Hume thấp giọng trả lời, rồi khẽ nói với Lucion.

“Chính là hắn.”

Lucion đang dựa sâu vào ghế, lập tức thẳng lưng lên.

Nghe Hume mô tả gương mặt hắn, cậu khẽ liếc qua khe rèm.

'Mình biết ngay mà.'

Nhờ sợi chỉ xanh lơ lửng Lucion nhận ra ngay Bá tước Roberio.

Hắn ta đảo mắt xung quanh như đang tìm ai đó, rồi lướt qua chỗ Lucion.

'...Nếu Hume vừa rồi treo khăn, hắn sẽ nhận ra mình đang ở đây.'

Có lẽ đây là một sự trùng hợp kỳ lạ nhưng Lucion cảm thấy hơi không thoải mái. 

Ngay lúc sợi chỉ xanh dãn ra, Carson bước vào trong.

“Anh… sao anh lại ở đây?”

Lucion ngạc nhiên hỏi.

Chẳng phải anh ấy đang được Hoàng đế triệu kiến sao.

“Đừng lo, chúng ta đã nói chuyện xong rồi.”

Carson dừng lại, kéo nhẹ rèm ra khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau và lạnh lùng nói.

“Ở đây không có chỗ cho các vị đâu, vậy nên hãy rời đi đi.”

Tiếng bước chân phía sau lập tức tan đi trong đó có cả Bá tước Roberio và sợi chỉ xanh lại trôi đi.

Carson đợi đến khi không còn ai quanh mới quay lại hỏi.

“Hầu tước Sprikado đã nói gì với em?”

“Anh ấy chỉ bảo rằng nếu không muốn bị quấy rầy thì treo khăn tay lên rèm.”

“Vậy à, anh biết rồi.”

Carson thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Lucion không nhịn được mà hỏi thẳng.

“Anh, rốt cuộc Hầu tước Sprikado đã làm gì mà khiến anh cảnh giác đến vậy?”

[Không có gì cả.]

Ngay khi Russell vừa quay lại đã nói.

[Thầy đã nghe rồi chẳng có gì lạ cả. Có vẻ như chỉ là một kẻ thích xen vào chuyện của người khác.]

Ánh mắt của Lucion thoáng nhìn về phía Russell.

“Hắn ta vẫn chưa làm gì cả.”

“…Ý anh là sao?”

Khi nghe câu hỏi của Lucion, Carson do dự một lúc rồi nói.

“Mặc dù lãnh địa của Hầu tước Sprikado ở tận phía đông nhưng từng có thuộc hạ của hắn bị bắt ở vùng biên giới phía tây thuộc nơi Cronia quản lý.”

Vùng biên giới và gia tộc Cronia nằm ở phía tây.

“Kết luận rằng đó chỉ là sự phản bội của cấp dưới nhưng anh vẫn nghi ngờ điều đó.”

Carson cau mày, giọng trầm xuống.

[Chuyện đó đúng là có thể tình cờ xảy ra nhưng hiếm khi nó thật sự là ngẫu nhiên.]

Russell gật gù, Lucion cũng thầm đồng ý trong bụng. 

“Anh không biết tên đó nhưng càng nhìn càng thấy anh ta khó ưa. Anh không nói ra vì không muốn em lo lắng nên em đừng hiểu lầm.”

Lucion cũng có chút đồng tình với những gì vừa xảy ra.

Có điều gì đó rất đáng ngờ ở Twilo.

“Em chưa bao giờ hiểu lầm nên anh cứ yên tâm đi.”

“Vậy thì tốt. Giờ đi thôi. Bệ hạ có chuyện muốn nói với em.”

Carson đi trước dẫn đường.

“Lucion.”

“Vâng, anh.”

“Em sao rồi?”

“Em thấy không ổn lắm.”

“Yên tâm, bữa tiệc sắp kết thúc rồi. Chúng ta sẽ sớm trở về dinh thự thôi.”

Trước khi ra ngoài, Carson chợt dừng lại.

“…À, còn về công việc mà em sắp tiếp quản.”

'Có vấn đề rồi.'

Lucion cố kìm lại khóe môi đang dần nhếch lên.

Cậu cũng nghĩ sẽ xảy ra vấn đề.

Lucion bình tĩnh chờ câu nói tiếp theo.

“Nó lớn hơn anh nghĩ nhiều.”

“Anh phát hiện điều gì bất thường sao?”

“Nếu có thì anh đã chẳng đứng đây nói với em đâu.”

"Vậy…."

“Đó là một doanh nghiệp tư nhân bất hợp pháp.”

Carson bình thản nói, còn Lucion thì suýt bật cười vội lấy tay che miệng lại.

'…Trúng mánh rồi!'

Tất nhiên những kẻ dính dáng đến vụ này chắc chắn không ít.

Giờ Lucion chỉ cần chờ xem con cá nào sẽ ngoi lên trước.

[Chỉ có vậy thôi sao. Thầy còn tưởng sẽ là chuyện buôn chất cấm hay chế độc cơ, ai ngờ… chán ghê.]

Russell tiếc nuối tặc lưỡi.

“Chuyện này, đợi chúng ta về dinh thự rồi nói tiếp.”

Carson bước nhanh về phía trước.

— Lucion! Nhìn kìa! Là Heint!

Nghe Ratta nói vậy Lucion nhìn về phía trung tâm đại sảnh.

Quả thực là Heint đang đứng bên cạnh Hoàng đế.

Kỳ lạ thật.

Chẳng phải Hoàng đế triệu tập cậu đến sao?

"…Anh."

Lucion nghẹn ngào hỏi.

“Tại sao anh Heint lại ở đó vậy?”

“Em hãy tự mình đi xem đi.”

Carson mỉm cười đầy hàm ý.

'Dù sao thì chuyện quái gì đang diễn ra vậy?'

Lucion liếm nhẹ môi.