Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 54: Tiếng hoan hô này chỉ dành cho tôi (3)

Bỏ qua mọi âm mưu tranh đấu giữa Hoàng gia và Thần điện, Lucion hiểu rõ một điều những gì họ đang trao cho cậu, bất kể là danh hiệu hay quyền lực đều là những đặc quyền to lớn chưa từng có.

Bởi hiện tại, cậu là người duy nhất được Thần thú của Ánh sáng ban phước.

'Sức mạnh mà các người đã trao cho tôi, tôi sẽ tận dụng nó thật tốt.'

Không có gì đặc biệt hơn việc trở thành người duy nhất trên thế giới này.

“Thánh nhân vạn tuế!”

“Lạy Thần Ánh sáng, xin Người ban phước cho Đế quốc!”

Giữa những tiếng hò reo vang dội, cuộn trào như sóng vỗ ấy nhưng Lucion không thể nào tận hưởng niềm vui mừng ấy thêm nữa. Cậu nhắm nghiền mắt, đôi môi run lên từng hồi.

Cậu đã cố gắng cầm cự được đến lúc này nhưng giờ cậu cảm thấy mình đã đến giới hạn rồi.

Cậu chỉ muốn đứng dậy, rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Thế nhưng, Lucion vẫn cố nặn ra một nụ cười.

Bởi đúng khoảnh khắc đó, bốn sợi chỉ đỏ từ lòng đất bỗng vụt lên, quấn quanh thân cậu rồi lại tan biến vào hư không như thể đang tuyên bố rằng định mệnh thật sự của Lucion Cronia chỉ vừa mới bắt đầu.

* * *

“…Ha.”

Lucion thả người tựa vào ghế, nặng nề thở ra.

Buổi lễ tuyên thệ bắt đầu từ đại sảnh giờ đã kết thúc, trước mắt còn cả cuộc diễu hành đang chờ.

Cảm giác mệt mỏi ập đến như vừa chinh phục xong cả một ngọn núi.

[Tên Eol đó thoát được cũng hay thật.]

Giọng của Russell vang lên, pha chút tiếc nuối.

Eol cuối cùng cũng đã tìm ra tên warlock đang lẩn trốn trong bữa tiệc.

Nói chính xác hơn là một kẻ bị mê hoặc bởi ma thuật hắc ám nhưng bằng một cách nào đó anh ta vẫn giữ được mạng.

Lucion uống một ngụm nước Hume đưa cho rồi nói.

“Xét cho cùng như thế cũng tốt. Gã đó vẫn còn giá trị, hắn sẽ là tấm khiên che chắn cho con nên vẫn chưa thể chết được.”

Hoàng đế đã buộc Eol phải nộp một khoản bồi thường 50000 del rồi trục xuất hắn ra khỏi đế quốc.

Đó vốn dĩ là lỗi của các linh mục Nevast nên họ chỉ biết im lặng mà rút lui.

'Rẻ cho cái mạng đó thật đấy… nhưng dù sao số tiền ấy lại chảy thẳng vào túi mình thì phàn nàn làm gì cơ chứ.'

Nghĩ đến khoản bồi thường hậu hĩnh mà mình sắp được nhận, Lucion vui vẻ đưa lại chiếc cốc cho Hume.

Năm mươi nghìn del tương đương gần năm trăm triệu.

“Ngươi đã tìm ra bọn chúng chưa?”

Cậu hỏi, ý nói tới những kẻ thù thật sự đang nhắm đến mình.

“Vâng, tất cả đều đã được xác định. Sau cuộc diễu hành, trong buổi tiệc, tôi sẽ báo cáo cụ thể cho cậu.”

Hume nhận lấy chiếc cốc và lo lắng nhìn Lucion.

“Cậu chủ đã vất vả rồi.”

“Vất vả gì chứ. Cùng lắm là bị tắm trong ánh sáng lâu hơn thôi mà.”

[Chính vì thế mới vất vả đấy, đồ ngốc.]

Russell hừ nhẹ, giọng đầy bất mãn.

[Chết tiệt, tên Hoàng đế kia thì lấy đó làm cái cớ để thử thách con, còn tên linh mục khốn kiếp đó thì lại gần như nghiền nát thân thể con bằng ánh sáng. Thật là…!]

Russell không nói tiếp được, chỉ thở dài nặng nề.

Dẫu sao thì, kết quả cuối cùng cũng ổn.

“Nhưng, ngài Russell.”

Hume không kìm được tò mò mà hỏi.

[Hửm, sao thế?]

“Liệu có ai khác có thể vượt qua được cuộc kiểm tra như cậu chủ không?”

Hume thường xuyên có mặt khi Lucion luyện tập cùng Russell.

[Không. Tuyệt đối không thể.]

Russell chỉ tay về phía Lucion.

[Điều đó chỉ có thể nếu người đó kháng được ánh sáng như Lucion. Dù có biết cách, nếu họ không đủ liều lĩnh như Lucion thì cũng không thể làm được.]

Khi nghe đến hai từ liều lĩnh, Lucion chỉ khẽ nhún vai.

“Nếu thầy nếm thử Ratcho thì thầy sẽ hiểu thôi. Ban đầu nó chỉ có vị cỏ nhưng càng nhai càng thấy ngọt.”

[Nghe thấy gì chưa, chính vì cái kiểu nói đó mà thầy mới nói con như vậy đấy. Coi chừng sau này chúng ta sẽ mở thêm một hội thử độc nữa cho mà xem.]

Russell nhíu mày, vẻ nửa bực nửa buồn cười.

Trong khi Lucion hơi suy tư điều gì đó Hume lặng lẽ đưa cho cậu một viên kẹo, rồi lại nhìn sang Ratta đang đợi phần thưởng của riêng mình.

"Cho nó một miếng thịt đi. Nó ngoan suốt buổi rồi."

Lucion ngậm viên kẹo trong miệng, lười biếng nói.

- Hop.

Trong lúc Ratta reo lên, giẫm chân tại chỗ vì vui sướng.

Cốc. Cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên

'…Ha. Lại bắt đầu rồi à?'

Lucion nhíu mày, ấn ngón tay lên giữa cái trán đang đau nhức của mình.

Một sợi chỉ màu xanh hiện ra ngay trước mắt cậu, rung khẽ.

'Đáng tiếc, bốn sợi chỉ đỏ đã biến mất rồi, mà giờ lại….?'

Cho đến bây giờ, những sợi chỉ đỏ chưa bao giờ xuất hiện rồi tan biến ngay như thế này cả, điều đó khiến cậu khó chịu. 

'Khoan đã… nó đang bỏ chạy sao?'

Lucion vẫn còn chờ Hume ra mở cửa, lập tức quát lên.

"Mau lên!"

Sợi chỉ xanh đột nhiên di chuyển ra xa.

[Có chuyện gì vậy?]

Russell ló đầu ra khỏi bức tường, rồi cũng hét lên.

[Tên đó đang bỏ chạy rồi!]

Bốp!

Hume lập tức mở cửa, tóm gọn gã đàn ông mà Russell đang chỉ.

[Các hiệp sĩ canh gác trước cửa đi đâu hết rồi?]

'Trùng hợp thế sao, đúng lúc này lại không có một hiệp sĩ nào cả?'

Russell lầm bầm còn Lucion thì xoa nhẹ các ngón tay, ánh mắt sắc lại.

Không, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Căn phòng này được bảo vệ nghiêm ngặt đến mức ngay cả Carson cũng chẳng thể tự tiện ra vào được.

Thế mà lại có kẻ lẻn được vào đây ư?

Hume lôi kẻ đó đến quỳ xuống trước mặt Lucion.

“Cậu… cậu chủ! Xin tha cho tôi!”

Hắn ta rõ ràng là một người hầu của hoàng gia.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn rõ là không ngờ mình lại bị bắt quả tang nhanh như vậy.

“Là ai sai ngươi tới?”

Lucion hỏi, nhận lấy lá thư từ tay Hume.

“T–tôi chỉ làm vì được người ta trả tiền thôi.”

“Và làm sao ngươi vào được đây? Đây không phải là nơi một kẻ như ngươi có thể đặt chân tới.”

“Có người đã báo trước lịch thay ca, thưa ngài!”

'Quả nhiên, trong này cũng có nội gián.'

Chắc chẳng moi thêm được gì từ tên này nên Lucion quyết định đọc thư.

- Cậu không cảm thấy bất công sao? Chỉ vì nhận được một lời chúc phúc từ Thần thú mà những kẻ từng nhạo báng cậu giờ lại nở nụ cười giả dối với cậu, cậu không thấy kinh tởm sao? Chính họ là những người đã chỉ trích cậu, thậm chí còn nghi ngờ cậu. Tôi biết rõ cậu từng bị đối xử thế nào cho đến giờ.

Lucion suýt nữa đã xé nát lá thư ngay từ dòng đầu tiên.

'Văn phong đọc như kiểu của phản diện hạng ba vậy. Gớm thật.'

“Cậu chủ.”

Hume cất tiếng.

“Nói đi.”

“Lá thư này có mùi của Bá tước Roberio.”

Xoẹt.

Sợi chỉ xanh bị cắt đi khá dễ dàng.

'Chết tiệt…' 

Lucion cau mày, vò nát tờ giấy trong tay.

Bá tước Roberio lại dám dùng cách trực tiếp như thế này để tiếp cận cậu sao.

[Thứ rác rưởi này là của Roberio viết à…? Nhục cho cái danh hiệu bá tước của hắn.]

Russell rít lên, cảm thấy ghê tởm.

Lucion quyết định xử lý dứt điểm kẻ sai vặt trước mặt trước đã.

“Giao hắn cho Heint xử lý đi. Vừa nãy ta có thấy anh ấy ở gần đây, đúng không?”

“Vâng, tôi biết anh ta đang ở đâu.”

Hume gật đầu, lôi gã người hầu đi ra ngoài.

Lucion gọi Ratta đang nấp sau ghế lại, đặt nó lên đùi và khẽ vuốt ve nó.

Heint sẽ trở thành Hiệp sĩ Hoàng gia nhưng hiện tại anh ta vẫn chưa được chính thức sắc phong.

'Nhưng lạ thật đấy. Sao dạo này anh ta cứ lảng vảng quanh mình thế nhỉ.'

Lucion nhăn mặt, tiếp tục vuốt ve Ratta.

'Rồi còn Bá tước Roberio từ đâu chui ra lại còn gửi thư dụ dỗ mình vào phe tà ác thế này.'

Thật trớ trêu khi trong tiểu thuyết, chính Lucion mới là người lôi kéo Roberio vậy mà giờ mọi thứ lại đảo ngược như vậy.

Để chắc chắn, Lucion lật nốt phần cuối của bức thư ra xem rồi chẳng thèm đọc thêm nữa mà xé nát luôn.

Không có gì thay đổi so với câu đầu tiên. Càng đọc, càng thấy chán. 

Toàn là mấy câu như “Thế gian này thật bất công, hãy để ta giúp cậu trả thù” rẻ tiền đến mức buồn nôn.

[Ơ, khoan đã. Thầy vẫn chưa đọc xong cơ mà.]

Russell mở to mắt.

“Thầy không cần phải đọc nó. Trong đó toàn là những lời rỗng tuếch, cũ rích mà thôi.”

[Thầy thấy cũng có chút giải trí đấy chứ… Nhưng này, con không định đi gặp tên đó đâu nhỉ?]

“Ra là thầy đọc xong hết rồi đấy.”

Ở cuối thư, Roberio còn ghi rõ địa điểm gặp mặt.

[Ờ thì… thầy chỉ tình cờ liếc qua thôi mà.]

“Tất nhiên là không rồi. Con đi đến đó để làm gì chứ?”

Hơn ai hết, trong cái thế giới này, không ai sợ trở thành phản diện hơn cậu đâu.

Cậu đã có đủ bằng chứng để tố cáo những tội ác mà chính Roberio từng gây ra, đó là những tài liệu họ lấy được từ chỗ của tên warlock kia.

[May quá. Nếu là con của vài tuần trước thì chắc đã gào lên kiểu ‘Đúng rồi! Hãy để thế giới này chết quách đi!’ rồi lao tới gặp hắn mất.]

Russell thở phào nhẹ nhõm.

"Thầy."

[Thầy chỉ nói đùa thôi mà. Nghiêm túc quá đấy.]

Russell nhún vai. 

* * * 

Cuộc diễu hành cuối cùng cũng được rút ngắn đi một nửa, như lời khẩn cầu tha thiết của Carson vì lo lắng cho tình trạng của Lucion và sau khi hoàng đế đích thân xác nhận, ngài đã hạ lệnh giảm bớt nghi thức.

Nhờ vậy, Lucion mới có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Giờ đây, Russell từng nói rằng cơn sốt sẽ ập đến như thể bị cảm cúm nặng và sẽ hành hạ cậu trong suốt mấy ngày bắt đầu trở thành hiện thực.

“Lucion.”

Carson gọi tên Lucion.

Giữa đường đến quảng trường trung tâm, Lucion đã thiếp đi lúc nào không hay và giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy giọng nói của anh trai.

“Vâng, anh.”

"Trước khi xuống xe, hãy đeo cái này vào tai. Có lẽ, có nó sẽ đỡ hơn là không có."

“Cảm ơn anh. Em sẽ dùng ngay.”

Lucion gượng cười.

Tai cậu đã ù đi vì sốt nhưng khi nghĩ đến số người đang tụ tập ở quảng trường, lời của Carson quả thật không sai, có còn hơn không.

Bàn tay cậu đã trở nên lạnh cóng.

“Là một linh mục mà tôi chẳng giúp được gì cho ngài, thật hổ thẹn.”

Veros, người vẫn im lặng suốt dọc đường cuối cùng cũng lên tiếng. Cảm giác bất lực khi đứng trước một bệnh nhân mà chẳng thể làm gì hẳn khiến ông thấy rất khó chịu.

“Không sao đâu. Tôi vẫn ổn mà.”

Lucion khẽ lắc đầu.

[Không. Ngày mai sẽ còn tệ hơn đấy.]

Những lời lẽ khủng khiếp ấy phát ra từ miệng của Russell.

— Vậy Lucion sẽ còn đau sao?

Ratta lo lắng hỏi.

[Không hẳn. Khi bóng tối hồi phục hoàn toàn thì trò ấy sẽ ổn thôi. Đáng ra tình trạng bây giờ phải tệ hơn rất nhiều nhưng nhờ có khả năng kháng ánh sáng nên mới chỉ đến mức này thôi.]

Từ xa, tiếng ồn ào của đám đông dần vọng lại.

[Nhưng điều khiến thầy lo bây giờ là…]

Russell khẽ chỉ ra ngoài cửa sổ.

Lucion chưa từng phải đối mặt với nhiều người đến thế.

Cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng mình sẽ không bị té xỉu giữa chừng.

Chẳng bao lâu sau, cỗ xe dừng lại ở quảng trường trung tâm.

Khi nghe thấy tiếng reo hò xung quanh, Lucion nhăn mặt một tay ôm chặt ngực.

'Nó đến ngay lập tức.'

Ngay khi cỗ xe dừng lại, cảm giác choáng ngợp ấy lan tỏa khắp cơ thể chỉ trong một nhịp tim. 

“…Ha.”

Lucion hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.

“Em ổn chứ?”

Carson hỏi.

“Không, em… lo đến phát điên rồi.”

Lucion mở bàn tay ra, rõ ràng là nó đang run lên không kiểm soát. 

“Nhưng ít ra, vẫn có người còn căng thẳng hơn em.”

Lucion nhìn sang Veros, người đang run rẩy từ đầu đến chân.

“X-xin lỗi, tôi chỉ là… không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.”

“Không sao đâu. Tôi cũng vậy.”

Từ nhỏ đến lớn, Lucion chỉ từng thấy những người mạnh mẽ, hoàn hảo như Novio hay Carson, nên giờ đây, khi nhìn Veros vụng về mà run rẩy như vậy lại khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn.

Ra là không chỉ có mình cậu cảm thấy như vậy.

Ý nghĩ ấy đột nhiên lướt qua khiến lòng cậu nhẹ đi một chút.

Lucion đeo nút tai, rồi chờ cửa xe ngựa mở ra.

Khi cửa xe ngựa mở ra, tiếng nói của mọi người vẫn có thể len qua được khe hở của nút bịt tai.

Carson bước xuống trước, kế đó là Veros, rồi cuối cùng đến lượt Lucion bước xuống. 

[Con làm được mà, đừng sợ.]

Russell trấn an nói trước khi Lucion rời đi.

Trước vẻ mất tự nhiên của thầy, Lucion đáp lại, khẽ gật đầu bằng tất cả sức lực và bước xuống.

"Vâng."

Cộp!

Lucion loạng choạng bước xuống.

Cảnh tượng trước mắt cậu như một thế giới khác, quảng trường trung tâm chật kín người, hàng chục vạn khuôn mặt san sát nhau, chính không khí cũng như đặc quánh lại.

'…Mình không thở nổi.'

Lucion không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ cần tưởng tượng rằng đám đông kia có thể bất cứ lúc nào hóa thành cơn sóng phẫn nộ, ném vào cậu những lời mắng chửi, đã khiến cổ họng cậu nghẹn ứ lại.

— Lucion. Nhìn kìa!

Ratta vui mừng reo lên.

― Mọi người đều đang mỉm cười với Lucion đấy! Nhìn mà xem, ai cũng cười với cậu cả!

'Họ đang cười với mình sao?'

Lucion ngỡ ngàng, không tin nổi vào tai mình.

[Phải đấy, Lucion. Thầy không ép con đâu nhưng con chỉ cần ngẩng đầu lên và nhìn xem một lần thôi.]

Russell nhẹ nhàng thúc giục.

Lucion run rẩy siết chặt lấy vạt áo.

Nhưng cái đầu của cậu bỗng nặng trĩu, mồ hôi nhỏ giọt chảy từ cằm xuống nền đá lạnh.

“Ngài Cronia.”

Veros nhẹ nhàng gọi Lucion.

“Vì công việc tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đối mặt với đám đông, và lần nào tôi cũng sợ, cũng run. Nhưng xin ngài đừng cúi đầu. Tôi xin thề trước Thần Ánh Sáng, ngài không có gì phải hổ thẹn cả.”

Do đeo nút tai nên Lucion không nghe rõ những lời vừa rồi nhưng cậu đoán được đại ý hẳn cũng giống như những gì Russell và Ratta vừa nói.

Lắng nghe nhịp tim của mình đập dồn dập trong lồng ngực, Lucion từ từ ngẩng đầu lên.

Từ chân… đến bụng… rồi đến cổ… ánh nhìn của Lucion dừng lại. 

Nỗi sợ hãi nhìn vào khuôn mặt của mọi người khiến hơi thở nghẹn lại.

“…Khụ.”

Lucion hít mạnh một cách khó nhọc, Veros nhanh chóng triệu hồi Thần thú của mình ra che chắn tầm nhìn của đám đông.

"Uaaaahhhh!"

“Thần thú xuất hiện rồi!”

Không biết chuyện gì đang xảy ra, đám đông càng hò reo vang dội hơn.

Thần thú trắng sáng, kiêu hãnh và uy nghi này khiến mọi ánh mắt đều bị hút vào.

“Lucion, em ổn chứ?”

Carson vội đỡ lấy Lucion.

Chỉ riêng việc Lucion trụ được đến giờ, sau buổi lễ tuyên thệ ở đại sảnh, đã là kỳ tích rồi.

Như vậy là đủ rồi, ai cũng nghĩ như vậy. 

“Bọn họ… thật sự đang cười sao?”

Lucion cố gắng nói.

Đã đi đến đây rồi, cậu không muốn lùi bước nữa.

Vì sao cậu phải trốn tránh?

— Thật mà! Ratta không nói dối đâu.

Ratta trả lời.

[Phải. Mọi người thật sự đang cười với con đấy.]

Russell cũng trả lời như vậy.

Từng chữ như truyền sức mạnh vào tim cậu.

— Lucion.

Troy nhẹ nhàng gọi Lucion.

— Những tiếng hoan hô này, tất cả đều dành cho cậu đấy.

'Dành cho mình sao…?'

Khi Lucion vô thức ngẩng đầu lên, Troy đã lặng lẽ lùi sang bên.

Dần dần, đôi mắt của Lucion run rẩy mở to.

'Họ thật sự… đang cười.'

Mọi người đều mỉm cười rạng rỡ với cậu.

'Họ thật sự đang cười với mình.'

Lucion run run tháo nút tai ra.

'Đúng vậy, hôm nay là ngày của mình.'

“Lucion! Lucion!”

Tiếng reo hò vang lên khắp quảng trường vang rền như tiếng sóng vỗ thực sự chỉ dành cho cậu mà thôi.

Thịch.

Thịch.

Giữa biển người ấy, Lucion cảm nhận được một cơn run rẩy hoàn toàn khác và nhìn vào một thế giới mới hoàn toàn mở ra trước mắt mình.