['Một trong số họ có kẻ đã cảm nhận được sức mạnh của bóng tối.']
Russell nhìn luồng ánh sáng bao phủ khắp đại sảnh, suy tính trong lòng.
['Nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn nhận ra là Lucion. Họ chỉ cảm nhận được chút gì đó thậm chí không biết là của ai.']
Nếu họ biết được luồng bóng tối ấy phát ra từ Lucion thì ánh sáng đó đã chiếu thẳng về phía cậu rồi.
Rầm!
Cánh cửa lớn bị đẩy mạnh khiến hoàng đế quay phắt lại, ánh mắt cứng đờ khi thấy đoàn người bước vào.
'...Chết tiệt.'
Lucion khó khăn ngẩng đầu lên nhìn những vị khách không mời mà đến.
Trang phục trắng toát phủ từ đầu đến chân. Chỉ cần nhìn qua Lucion cũng biết ngay họ là linh mục.
'...Mấy tên khốn nạn này. Sao các ngươi lại tự dưng bắn ánh sáng vào người ta thế hả?'
Ánh sáng đang đè nén khiến đôi chân Lucion như muốn khụy xuống, cậu phải gồng mình đến cực hạn để không ngã quỵ.
“Thưa bệ hạ, xin thứ lỗi cho chúng thần vì đã đến muộn.”
Một trong số họ lên tiếng và cùng lúc ấy, một sợi chỉ đỏ mảnh như tơ máu chầm chậm hiện ra trước mắt Lucion.
“Các ngươi còn không mau thu ánh sáng lại?”
Giọng của hoàng đế lạnh lùng vang lên.
Ngay tức khắc, luồng ánh sáng tắt phụt. Carson đang ngồi bên cạnh lập tức đỡ lấy Lucion.
“Lucion! Mau thở đi.”
Nhờ ánh sáng đang dần biến mất, Lucion cuối cùng cũng có thể hít bình thường.
'…Tưởng mình sẽ chết ngạt luôn rồi chứ.'
"Các ngươi vừa làm cái trò gì thế hả?"
Hoàng đế gầm lên, tức giận trừng mắt nhìn đám linh mục phía dưới.
“Bệ hạ, chúng thần chỉ làm tròn bổn phận của một linh mục là tiêu diệt bóng tối mà thôi.”
Kẻ đứng đầu đáp lại với giọng điệu ngạo mạn, chẳng hề có chút cung kính nào đối với hoàng đế cả.
“Ai cho phép các ngươi tự tiện giải phóng ánh sáng trong cung điện của trẫm?”
Giọng của hoàng đế trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Xin bệ hạ thứ lỗi cho sự vô lễ của thần. Vì chúng thần ngu muội nên đã vô tình giải phóng ánh sáng theo bản năng.”
Người đàn ông liếc nhanh về phía Lucion.
'…Hắn ta cố ý làm vậy.'
Lucion nghiến răng trước cái nhìn chằm chằm đó.
[Chính hắn là kẻ vừa phát ra ánh sáng. Hắn ta đã cảm nhận được bóng tối trong con nhưng vẫn chưa rõ là ai nên đang dùng ánh sáng để tìm kiếm.]
Biểu cảm của Russell cứng nhắc hơn bao giờ hết.
'Chẳng phải thầy đã nói thậm chí ngay cả Đại giáo chủ cũng không thể phát hiện nếu con không điều khiển bóng tối sao?'
[Con đang muốn hỏi liệu điều đó có thể xảy ra không à?]
Russell nhìn qua vẻ mặt của Lucion, rồi tiếp lời.
[Hiếm khi xảy ra trường hợp như vậy nhưng vẫn có một ngoại lệ. Con hãy nhìn xung quanh đi, có thắc mắc vì sao Đại giáo chủ của Đế quốc đến giờ vẫn ngồi yên không? Ông ta hẳn là người có cảm ứng cực kỳ nhạy cảm với bóng tối. Có lẽ ông ta đã cảm nhận ra được điều gì đó trong khi con bị kích động vì hoàng đế.]
Bóng tối phản ứng rất nhanh trước những cảm xúc tiêu cực.
'Khốn kiếp…'
Lucion cố ép bản thân bình tâm lại. Trong tầm mắt cậu, sợi chỉ đỏ hiện rõ hơn bao giờ hết như một thanh kiếm lơ lửng, sẵn sàng cắt phăng cổ họng cậu.
Thấy vẻ mặt cứng đờ của Lucion, Russell lại cất lời.
[Lucion. Con không cần phải quá lo lắng đâu. Như thầy đã nói, hắn ta vẫn chưa hoàn toàn nhận ra con đâu.]
Nhưng Lucion không hề căng thẳng vì hắn. Thứ khiến cậu lo lắng chính là sợi chỉ đỏ kia.
Bởi đây chính là khởi đầu của những biến cố trong tiểu thuyết. Khoảnh khắc Lucion bị linh mục buộc tội là warlock giữa chốn đông người.
'Không, mình không phải là Lucion trong tiểu thuyết.'
Lucion thầm phủ nhận điều đó.
Bởi cậu có ký ức về chính mình khi là Lee Haram, và nhờ thế cậu đã học được ma thuật đen một cách chính thống từ Russell.
Nếu không có những ký ức ấy, có lẽ cậu đã nghi ngờ Russell và chẳng bao giờ học được ma thuật đen đúng cách.
“Các ngươi đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”
Hoàng đế cất lời.
“Thần không quên, thưa bệ hạ. Hôm nay là ngày công bố và chúc phúc cho người đã nhận được phước lành của Thần Thú.”
Ngón tay của hoàng đế chỉ vào Lucion.
"Vậy mà các ngươi lại dám tấn công nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay ư? Mau xin lỗi đi."
Gã linh mục kinh ngạc hỏi lại.
“…Bệ hạ vừa nói rằng vị được Thần thú ban phước là người đó sao, thần có nghe nhầm không?”
“Vậy thì trông ta giống như đang nói nhảm à?”
“Xin thứ lỗi, thưa bệ hạ, thần có thể nói đôi lời được không?”
“Trẫm bảo ngươi xin lỗi.”
“Bệ hạ! Người được Thần thú chúc phúc mà lại không thể tiếp nhận ánh sáng, chuyện vô lý như thế sao có thể xảy ra được!”
Hắn gần như hét lên, quá kinh hãi để giữ bình tĩnh.
“Trẫm nói.”
Đồng thời, Hoàng đế cũng nâng giọng lên.
“Ngươi hãy xin lỗi thần dân của trẫm.”
Khi cụm từ “thần dân của trẫm” vang vọng trong đại sảnh, khiến Lucion lập tức hiểu ra, cuộc đối đầu giữa Đế quốc và Nevast đã bắt đầu.
'Giờ thì mình đã hiểu vì sao hoàng đế lại bày ra mấy cái trò thử thách này ngay từ đầu rồi.'
Thần thú là biểu tượng của các linh mục cũng là biểu tượng của Thánh quốc Nevast.
Nếu người được Thần thú chúc phúc mà lại không thể tiếp nhận được ánh sáng, thậm chí chỉ là một kẻ bình thường, thì làm sao đây?
Trong thế giới tôn thờ ánh sáng này, sự đặc biệt của ánh sáng và những người được chọn sẽ bị lung lay.
Và đó chính là điều hoàng đế muốn.
Ông muốn đè bẹp sức ảnh hưởng đang dần lan rộng của Thánh quốc Nevast và trong trường hợp này Lucion chính là quân cờ hoàn hảo trong ván cờ này. Đặc biệt là đối với Nevast, khi họ buộc phải thừa nhận cậu trong tương lai nhưng cậu sẽ trở thành một người mà họ không muốn thừa nhận.
Vì vậy, ông cần kiểm tra xem Lucion có phải là người bình thường hay không.
[Hóa ra hoàng đế ra mặt bảo vệ con không phải vì lòng nhân từ mà là để chọc tức bọn Nevast.]
Russell bật cười khẽ.
Cả hoàng đế lẫn Nevast đều chẳng khiến Lucion ưa nổi nhưng nếu phải chọn ra kẻ đáng ghét hơn, câu trả lời hiển nhiên là Nevast.
Gã linh mục cảm thấy xấu hổ nhưng có quá nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Cuối cùng, gã cũng cúi đầu về phía Lucion.
“Hỡi con trai của ánh sáng. Ta là Eol, một trong những Đại giáo chủ của Nevast. Ta thành thật xin lỗi vì sự ngu muội của mình vì đã không thể tỏ lòng nhân từ với người.”
Lời xin lỗi nghe thì lễ phép nhưng lại vênh váo đến khó chịu. So với màn xuất hiện rình rang ban nãy, kết cục này thật thảm hại.
Lucion lặng lẽ lau đi vệt máu ở khóe miệng bằng chiếc khăn tay cậu đã chuẩn bị sẵn phòng trường hợp cần thiết.
“Không đâu. Lỗi là do tôi vì không đủ xứng đáng để nhận ân huệ của ánh sáng. Đại giáo chủ nhầm lẫn như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
Lucion mỉm cười nhẹ, một nụ cười đủ khiến mọi người đều thấy rõ ai mới là kẻ đáng bị lên án ở đây.
“Ngươi ổn chứ?”
Hoàng đế đúng lúc đưa tay ra với Lucion.
So với Eol kẻ vừa đến trễ, vừa dám tự tiện giải phóng ánh sáng trong một quốc gia khác thì hình ảnh hoàng đế lúc này đúng là hình mẫu của lòng nhân từ. Những tiếng trầm trồ, cảm thán vang lên khắp đại sảnh.
“Được bệ hạ quan tâm, đó là vinh hạnh lớn nhất đời thần.”
Lucion cũng biết cách nhập vai đúng lúc, hoàn hảo đáp lại.
“Bệ hạ.”
Sau đó, Eol lại cất tiếng, giọng uất ức.
“Trẫm không hề cho phép ngươi nói.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Eol.
Eol cúi đầu, cắn môi, tìm cách thoát khỏi tình cảnh bị coi như một vị khách không mời.
“Bệ hạ, thần hy vọng người sẽ tha thứ cho sự vô lễ của thần và thần có điều muốn nói.”
Hoàng đế lờ đi lời của Eol và chỉ quan tâm đến Lucion.
“Nếu cơ thể của ngươi không khỏe, trẫm có thể dời buổi lễ lại.”
[Thầy hiểu ý đồ của hoàng đế nhưng thế này thì không ổn đâu…]
Russell cau mày nhìn Eol.
Bây giờ, lòng tự tôn của Eol, vị Đại giáo chủ của Nevast đang bị chà đạp một cách không thương tiếc.
Hơn nữa, Eol thật sự không cảm nhận được bóng tối của Lucion sao?
“Thần cảm nhận được sức mạnh của bóng tối đang ở đây!”
Cuối cùng, hắn bật ra câu nói đó.
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức đóng băng.
[Ha…]
Russell thở dài.
"Ngươi vừa nhắc đến warlock sao?"
Giọng của hoàng đế trầm hẳn xuống, mỗi chữ đều như mang theo sức nặng.
Một warlock xâm nhập vào Cung điện Hoàng gia, nơi được cho là có mức độ an ninh ngang bằng hoặc thậm chí còn tốt hơn cả Đại Thần điện.
“Vì tầm quan trọng của nơi này, trẫm sẽ không bỏ qua đâu.”
Đôi mắt của hoàng đế sáng lên.
“Hy vọng cái lưỡi của ngươi nặng hơn ta nghĩ.”
“Thần, Eol, xin thề với Bệ hạ, nhân danh Thần Ánh sáng, rằng thần chưa bao giờ nói dối ngài cả.”
Đó là một lời thề không mang tính cưỡng chế nhưng đủ để Eol đặt cược tất cả vào chức vị của mình.
“Vậy ngươi đã tìm ra chúng chưa?”
Nếu trong đại sảnh thực sự có warlock, kẻ đó hẳn đã phản ứng khi ánh sáng chiếu qua ban nãy.
“Xin bệ hạ hãy cho phép thần kiểm tra lại lần nữa.”
“Bệ hạ.”
Carson bước lên, nghiêm nghị nói.
“Xin cho phép em trai thần được ra ngoài một lát.”
Lucion đã bị ánh sáng đánh trúng một lần và anh không thể cho phép điều đó xảy ra lần thứ hai.
“Không ai được là ngoại lệ cả, thưa bệ hạ. Như ngài đã biết, kẻ khước từ ánh sáng thường là những kẻ đi theo bóng tối.”
Nhưng Eol đã phản bác như vậy.
Các linh mục của Đế quốc trông rất là bực vì sự kiêu ngạo này nhưng chẳng ai dám hé lời khi nhìn vào vẻ mặt của hoàng đế.
"Đại giáo chủ Eol. Ta không thể chịu nổi sự vô lý của ngươi nữa."
Carson nói, không còn chút kính trọng nào trong giọng nói của anh cả.
Chức vụ của Đại giáo chủ ở Nevast rất cao nhưng đây là ở Đế quốc.
Sự kiên nhẫn anh dành cho những người này đã biến mất từ lâu.
"Anh."
Lucion lên tiếng.
“Không sao đâu. Chỉ là kiểm tra lại một chút thôi. Dù sao lát nữa em cũng phải kiểm tra mà?”
Theo trình tự của buổi lễ, vốn dĩ đã có phần kiểm tra xem cậu có phải là một warlock hay không.
Chỉ là người thực hiện đổi từ Đại giáo chủ của Đế quốc thành Đại giáo chủ của Nevast mà thôi.
Russell bật ra một tiếng thở dài.
[Phải rồi. Nếu không liều mạng như thế này thì đã chẳng phải là con rồi.]
Nhưng Lucion cũng chẳng thấy sợ.
Khả năng kháng ánh sáng của cậu giờ đã đạt cấp 4/20 rồi.
Cậu đã lên thêm được một cấp nữa.
“Nhưng mà, cơ thể của ngươi vẫn chưa ổn?”
Hoàng đế lại do dự trước quyết định của Lucion.
Ngay cả quy trình cần phải kiểm tra xem có warlock nào trà trộn vào trong buổi lễ này hay không, ông cũng đã bảo Đại giáo chủ bỏ qua rồi.
Dù sao, ông cũng chẳng muốn nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay ngất lịm trước mặt thiên hạ.
“Bệ hạ.”
Lucion cúi đầu trước hoàng đế.
“Ngươi nói đi.”
Hoàng đế cho phép Lucion nói.
“Thần chỉ mong rằng ngay tại đây, trước mặt tất cả mọi người có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ nhắm vào mình. Nếu Đại giáo chủ của Nevast xác nhận thần trong sạch thì sẽ không còn quốc gia nào có cớ mà bắt bẻ thần cả.”
Lucion khẽ cười, đây đúng là cơ hội ngàn vàng.
Nếu như là Đại giáo chủ của Đế quốc kiểm tra dù kết quả là thế nào đi nữa thì chắc chắn sẽ có rất nhiều lời bàn tán xuất hiện sau đó.
Nếu là như vậy thì thà để chính Eol kiểm tra còn hơn.
Và hơn hết, Lucion muốn trả đủ món nợ này cho Eol.
'Eol, ngươi sẽ phải sống cả đời với chính những lời nói mình thốt ra ngày hôm nay.'
Lucion chờ đợi câu trả lời của Hoàng đế và mong đợi một cái tên gắn liền với Eol mãi mãi.
[Ratta hãy đứng yên, chỉ nghe thôi, đừng nói gì cả.]
Russell nói khẽ với cái bóng của Lucion.
Bài kiểm tra mà Eol nói đến không giống như lần trước. Nó khác với thứ ánh sáng mà Lucion từng gặp phải cho đến nay.
Họ sẽ sử dụng ánh sáng thấm dần từng chút, từng chút một cố tình khiến bóng tối phản ứng lại.
Và đáng tiếc, Lucion không hề hay biết điều đó.
Nếu học trò không biết, nhiệm vụ của thầy giáo là chỉ dạy cho học trò của mình biết và giúp đỡ cậu vượt qua.
[Khi ánh sáng của tên Đại giáo chủ kia chạm đến, Ratta ngươi hãy khống chế bóng tối để nó không di chuyển. Nếu để Lucion khống chế bóng tối thì nó sẽ bị bắt ngay lập tức, nên Ratta chỉ có ngươi mới có thể làm được chuyện này.]
Sẽ an toàn hơn nếu để Ratta kiểm soát bóng tối thay vì để Lucion tự mình kiểm soát nó.
[Ánh sáng sẽ dần dần đi qua trong một lúc sẽ lâu hơn lần trước nhưng ta cũng sẽ giúp nên đừng quá lo lắng.]
Russell mỉm cười với cái bóng.
“Thần xin được phép.”
Lucion khẽ thì thầm.
Carson đứng bên cạnh, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Chắc hẳn em ấy phải lo lắng lắm nên mới nói như vậy.
“Đại giáo chủ Eol.”
Hoàng đế gọi Eol thay vì trả lời.
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Trẫm đã mất kiên nhẫn với sự ngạo mạn của ngươi. Nếu không phải buổi lễ ngày hôm nay ngươi đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.”
Giọng của hoàng đế trầm thấp như tiếng hổ gầm.
“Vậy nên hãy đảm bảo buổi lễ này diễn ra suôn sẻ và kết thúc tốt đẹp. Đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Hoàng đế cảnh báo Eol và gọi Lucion.
“Lucion Cronia.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Trẫm cho phép.”
“Thần xin đa tạ ân điển của bệ hạ.”
Lucion được Carson đỡ đến gần Eol.
Có lẽ vì lời cảnh cáo của hoàng đế mà giờ đây vẻ mặt của Eol đã có chút căng thẳng.
“Tôi mong nhận được sự giúp đỡ từ ngài.”
Lucion mỉm cười nói với Eol.
Ánh mắt của Eol thoáng lay động trong giây lát.
'Đúng rồi. Từ đầu ngươi đã nghi ngờ ta mà, phải không?'
Chỉ cần nhìn vào biểu cảm trên mặt của Eol, cậu có thể biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng hắn có đâu ngờ.
Lucion có khả năng kháng ánh sáng, có Russell, có Ratta.
'Cứ làm đi nếu ngươi muốn. Thử xem, ai là kẻ sẽ quỳ gối trước.'
Lucion đầy tự tin nghĩ.
