Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 51: Hôm nay tôi là nhân vật chính sao? (3)

“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi đã tránh đám hồn ma bị điều khiển và đặt thông tin đó vào một cách tự nhiên nhất.”

Hume đáp xong thì lại ngập ngừng lên tiếng.

“Nhưng mà cậu chủ.”

“Nói đi.”

“Tôi biết lý do vì sao những thông tin liên quan đến cậu chủ phải bị chỉnh sửa.”

Một trong những bản báo cáo bị làm giả đúng như Hume vừa nói là những thông tin liên quan trực tiếp đến Lucion.

Có những bản báo cáo do Shen và Devia ghi chép tỉ mỉ về từng giờ trong ngày của cậu.

Lucion cố ý tạo ra một khoảng thời gian ra ngoài cố định, để bọn họ tưởng rằng cậu luôn rời khỏi nơi ở vào giờ ấy.

Thậm chí, cậu còn dựng lên một căn bệnh giả như bịa thêm chuyện mình bị dị ứng nghiêm trọng với táo để đối phương có thể dễ dàng dùng cách này gián tiếp nhằm vào mình bất cứ lúc nào.

“Nhưng về phần thông tin thứ hai, thật lòng thì tôi không hiểu vì sao phải chỉnh sửa nó.” 

[Đúng vậy. Thầy cũng thấy ngạc nhiên đấy.]

Russell gật đầu đồng tình với Hume.

Bản thông tin thứ hai mà Lucion làm giả có liên quan đến Bàn tay hư vô.

[Nhưng tại sao con lại đụng đến thông tin có liên quan đến warlock?]

“Sao thầy biết được?”

Lucion sửng sốt hỏi lại.

[Thì có gì lạ đâu. Nếu ai đó đột nhiên chết đi hoặc bắt đầu hành động điên loạn, mười lần thì hết chín lần là do mấy tên warlock gây ra rồi.]

Russell nói đúng.

Chính Lucion đã chọn những bản báo cáo có nội dung tương tự rồi chỉnh sửa lại, khiến chúng trông như chẳng có gì bất thường vừa xảy ra cả.

[Thầy tuy cũng là một warlock nhưng cái cách mà bọn đó hành động thì thật là… Haiz.]

Russell mệt mỏi thở dài.

[Dù họ có hành động hung hăng đến thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì cả.]

“Thật ra thì con cũng có suy nghĩ giống như thầy. Dù warlock có bị xem là tà ác, con vẫn muốn che chở cho họ phần nào.”

Lucion nói dối không chớp mắt. 

Bởi cậu rõ dù không biết ai là chủ nhân thật sự của nhà trọ đó nhưng chắc chắn không nó phải là của Bàn tay Hư vô.

Nếu bọn chúng thật sự là chủ nhà trọ thì chẳng đời nào chúng lại tích cực thu thập dữ liệu để tố cáo chính mình cả.

'Nhưng rõ ràng là những thông tin đó vẫn đang được thu thập.'

Điều này có nghĩa là chủ nhà trọ và Bàn tay Hư vô không hề tin tưởng lẫn nhau.

Chúng thu thập những thông tin về warlock, vừa để giám sát vừa để kiểm tra xem trong tổ chức có kẻ phản bội hay không.

Nếu lần này những báo cáo về hành động của Bàn tay Hư vô không còn xuất hiện nữa thì những nghi ngờ giữa chúng sẽ ngày càng sâu và mũi dao ấy sẽ quay ngược lại, chĩa thẳng vào nhau.

'Xem ra sắp có trò hay để xem rồi.'

Lucion khẽ nhếch môi cười.

[Ít nhất thì việc con quyết định chỉnh sửa thông tin thứ nhất là điều đúng đắn. Nhờ vậy, trong tương lai chúng ta sẽ biết bọn chúng định tiếp cận con bằng cách nào.]

“Con mong mọi thứ sẽ bắt đầu thay đổi sau ngày mai.”

[Mọi chuyện rồi sẽ thay đổi thôi, hơn cả con tưởng đấy.]

Giọng của Russell trầm xuống, mang theo một ẩn ý khó diễn tả.

'...À phải. Mình suýt quên mất.'

Lucion cúi xuống nhìn bộ lễ phục hôm nay của mình, cầu kỳ và rườm rà hơn mọi khi.

'Đúng rồi. Hôm nay, mình là nhân vật chính.'

— Thế còn Ratta thì bao giờ mới lớn lên? Khi nào Ratta mới to như chú Thần thú hôm trước?

Ratta lấy chân trước chọc chọc vào áo của Lucion, mong chờ hỏi.

[Muốn to như Thần thú đó thì còn phải lớn hơn rất nhiều nữa đấy.]

“Không cần vội đâu, Ratta. Cứ lớn từ từ cũng được, không cần phải lo lắng về điều đó.”

Lucion nhẹ nhàng xoa trán Rata.

— Thế Lucion cũng sẽ lớn chậm như Ratta sao?

“Tôi thì không. Con người cần có thời gian nhất định để trưởng thành.”

Lucion trả lời một cách dứt khoát. 

Cũng phải, trước đây cậu ăn uống chẳng ra sao cả, đến giờ cậu vẫn còn lo mình không cao nổi đây.

— Vậy còn Hume thì sao?

“Nếu tôi có thêm vài thanh kiếm như thanh này, có khi tôi sẽ lớn vọt trong một lần luôn đấy.”

Hume bình thản đáp lại, khiến Ratta mở to mắt nhìn lại thân hình nhỏ bé của mình.

Cốc. Cốc.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Lucion lập tức túm lấy gáy Ratta, nhét nó trở lại vào trong cái bóng của mình.

“Tôi sẽ ra ngoài.”

Hume đi ra ngoài, rồi quay lại báo cáo.

“Buổi lễ sẽ sớm được bắt đầu, vì vậy cậu chủ nên chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài.”

"Ừ."

Lucion lấy viên thuốc mà Carson đã đưa cho mình trước đó và nuốt xuống. 

* * *

Lần đầu tiên nhìn thấy nhìn thấy Cung điện Hoàng gia, Lucion đã nghĩ 'Hóa ra ngay cả những hoa văn được dát vàng cũng có thể mang đến cảm giác điềm tĩnh chứ không chói lóa phô trương.'

Nhưng khi vừa đặt chân vào sâu bên trong, cậu ngay lập tức rút lại suy nghĩ ấy.

Cái thứ ánh sáng chết tiệt này, chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Đó là một tiếng thở dài dành cho ánh sáng.

Khi bước vào bên trong Cung điện Hoàng gia, xứng với danh xưng của nó nơi đây từ họa tiết trên tường, những bức tượng đặt ở từng góc cho đến các món trang trí, tất cả đều toát lên vẻ thanh lịch hoàn mỹ, không một chi tiết nào thừa thãi cả.

Vậy mà khi cậu nhìn toàn bộ những chi tiết ấy cùng một lúc lại chỉ cảm thấy một sự tĩnh lặng.

Nơi đây lạnh lẽo, xa lạ như đang thẳng thừng chỉ vào cậu và nói ngươi không thuộc về nơi này.

Ngay cả bây giờ, cảm giác xa lạ ấy vẫn còn y nguyên.

[…Ha. Không chỉ ở Thần điện mà bọn họ còn thích rải ánh sáng ở khắp mọi nơi nhỉ. Tưởng họ chỉ đặt ở cổng thôi, ai ngờ ánh sáng tràn lan đến tận bên trong cung điện rồi.]

Russell lia mắt sắc bén nhìn những vật phẩm tẩm đầy sức mạnh của ánh sáng được đặt ở khắp mọi nơi.

'Ngay cả Cung điện Hoàng gia cũng phải đề phòng trước các warlock.'

Lucion cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu do ánh sáng gây ra nhưng cảm giác muốn nôn thì thật sự rất khó nhịn.

[Nếu đã vậy thì họ còn mời con đến đây làm gì cơ chứ?]

Khi thấy sắc mặt của Lucion dần tái đi, Russell không nhịn được mà bực bội mỉa mai.

'Thì con cũng đâu còn cách nào khác nữa đâu?'

Lucion kìm lại những lời muốn nói.

Cung điện Hoàng gia không giống với Đại Thần điện.

Cho dù cậu được ban phúc bởi Thần thú thì trong mắt họ, cậu cũng chỉ là một thần dân không hơn không kém.

Không có lý do gì để họ phải vì nể mặt cậu nên sẽ dọn bớt những vật mang sức mạnh ánh sáng chỉ vì cậu thấy khó chịu.

Người quản gia hoàng gia dẫn đường dừng lại trước một cánh cửa lớn, sau đó cúi đầu rồi lùi ra phía sau.

“Trông cậu có vẻ không khỏe. Cậu có ổn không?”

Hume nhẹ giọng hỏi.

‘Ồ. Hume cũng không phải là không có chút quan tâm nào nhỉ.’

Vì Hume là thường dân chưa có tước hiệu nên lẽ ra ban đầu anh ta không đủ tư cách đặt chân vào hoàng cung.

'Phải rồi, với cái gọi là lòng nhân từ vô bờ, họ đã cho phép Hume đi theo mình vào hoàng cung và tham dự lễ tuyên thệ.'

Cảm giác khó chịu lan tràn khắp cơ thể khiến Lucion chỉ muốn mở miệng châm chọc đôi ba câu.

'Giá mà mình được quay lại căn phòng trước đó.'

Ít nhất thì ánh sáng ở đó còn đỡ dày đặc hơn ở đây.

Lucion cau mày, đứng trước cánh cửa sắp mở ra.

Mái tóc đã được những người hầu gái chải chuốt kỹ lưỡng nhưng cứ thế này thì tóc của cậu sẽ ướt đẫm mồ hôi mất.

[Bên trong còn tệ hơn nữa. Có các linh mục ở đó.]

Russell nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Từ đầu cậu đã biết đây là một buổi lễ được hoàng thất và thần điện bắt tay nhau cùng tổ chức.

Lucion cố tình không nhìn những hiệp sĩ đang đứng canh cửa, lặng lẽ đợi cánh cửa mở ra.

Két.

Cánh cửa từ từ mở ra và một luồng ánh sáng mạnh hơn tràn thẳng ra ngoài.

Ánh sáng ấy hòa với vầng hào quang phát ra từ các linh mục bên trong, khiến Lucion có cảm giác chỉ cần thêm một nhịp thở nữa là mình sẽ nôn ra ngay tại chỗ. 

“Cậu chủ, tôi…”

Lucion giơ tay, ra hiệu cho Hume không cần nói tiếp.

Không giống với những bữa tiệc tự do trước đó, lễ tuyên thệ là nơi đòi hỏi về những nghi thức và phép tắc của quý tộc rất nghiêm ngặt.

Tức là cho dù có sắp chết thì cậu cũng phải giữ được phẩm giá của mình ngay cả khi cái chết đang đến gần.

“Ngài Lucion Cronia đang tiến vào.”

Giọng tuyên xướng của người hầu vang lên nhưng các quý tộc vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu hướng về hoàng đế.

'Chắc trong lòng họ đang muốn quay lại nhìn mình lắm, vậy mà vẫn cố nhịn được.'

Nhờ thế cũng đỡ phiền.

Lucion chỉ nhìn thẳng về phía trước và vì thế, ánh mắt cậu vô tình chạm vào sáu hoàng tử và công chúa đang đứng bên cạnh hoàng đế.

Trong số những người lộ rõ vẻ buồn chán đó, chỉ có Cetyl là mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy Lucion.

'Phải rồi. Chính ngài là người đã cùng hoàng đế xây nên cái vở kịch này mà.'

Ngay khi vừa bước chân vào, Lucion còn chưa kịp cảm nhận bầu không khí già cỗi và ngột ngạt của nơi này thì mồ hôi lạnh đã túa ra sau gáy. Cậu cúi đầu trước Hoàng đế.

“Thần cúi chào trước Vầng Dương Vĩnh Cửu.”

“Ngẩng đầu lên.”

Hoàng đế tỏ vẻ hài lòng khi đón nhận lời chào của Lucion rồi liếc sang các linh mục.

Dưới ánh mắt của hoàng đế, các linh mục lập tức cúi đầu và thu ánh sáng lại.

[Giờ mới chịu thu lại hả? Mấy người đùa tôi à?]

Russell trừng mắt nhìn thẳng vào hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng.

Có lẽ, chỉ có hồn ma mới dám nhìn hoàng đế với ánh mắt như thế.

“Lại đây, gần hơn đi.”

Hoàng đế lên tiếng, giục Lucion đang đứng ở khá xa tiến lên.

Ánh sáng đã giảm đi khiến cơ thể cậu dễ chịu hơn đôi chút nhưng chỉ riêng sự tồn tại của hoàng đế thôi cũng đủ tạo ra áp lực đến nghẹt thở.

Trước khi bước tiếp, Lucion liếc sang ra hiệu cho Hume. Hume hiểu ý và lùi sang bên phải.

Khoảng cách chỉ có vài bước chân thôi nhưng Lucion lại thấy quãng đường này còn dài hơn từ dinh thự đến thành phố. Cứ như đang lội qua một đầm lầy đầy bùn đặc sệt.

'Đúng là hoàng đế có khác. Cái áp lực này không đùa được đâu.'

[Rốt cuộc ông ấy thực sự là hoàng đế sao?]

Câu than phiền của Russell khiến Lucion hơi giật mình.

Dù biết có Russell nói gì thì hoàng đế cũng không thể nghe thấy nhưng bản năng vẫn khiến cậu thấy căng thẳng.

[Hoàng đế đang cố tình dồn áp lực vào hướng vào con. Cái con đang cảm nhận được chính là khí thế của hoàng đế.]

Nghe thế, Lucion lập tức cảm thấy bực bội.

Mới gặp lần đầu mà đã thô lỗ như vậy sao?

[Có vẻ như hoàng đế đang muốn kiểm tra điều gì đó.]

'Kiểm tra sao…?'

Lucion cố giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh.

Cậu tự hỏi chẳng lẽ hoàng đế muốn tự mình kiểm chứng sự thật bằng chính mắt mình sao.

Lúc nãy, khi hoàng đế ra hiệu, các linh mục đã ngay lập tức thu lại ánh sáng có nghĩa là cậu đã vượt qua bài kiểm tra chứng dị ứng với ánh sáng của ông.

Và bây giờ chỉ còn một điều nữa cần xác nhận, cậu có thực sự là một người bình thường hay không.

'Khốn kiếp! Bảo sao áp lực lại nặng như vậy.'

Ánh mắt của Lucion lúc này mới thật sự hướng lên hoàng đế.

Ngoại trừ vẻ uy nghiêm trên gương mặt, trông ông chẳng khác nào một người đàn ông trung niên bình thường.

“Trẫm đã không quan tâm đến ngươi chu đáo.”

Có vẻ tất cả phép thử đều đã hoàn thành, hoàng đế thả lỏng khí thế.

“…Ha.”

Cảm giác nhẹ bẫng ập đến khiến Lucion vô thức thở ra một hơi thật dài.

Khoảng cách tưởng như xa vời vợi giờ trở lại như thường. Lucion bước nhanh hơn, quỳ một gối xuống trước hoàng đế.

“Hôm nay, ngươi không cần quỳ trước trẫm.”

Nghe hoàng đế nói vậy, Lucion lập tức đứng dậy.

Ngay cả khi không có những lời đó, cậu vốn không hề có ý định cúi đầu trước một người vừa nãy còn xem mình như trò đùa.

Ngay khi hoàng đế rời khỏi chỗ ngồi, các quý tộc đang ngồi đều đồng loạt đứng dậy.

[Trông họ y như người chết vậy. Chỉ cần ai nói “đứng lên” là lập tức tất cả cùng nhau bật dậy luôn.]

Russell khẽ nói như nhớ lại về chuyện gì đó rất xa xăm.

Nghe vậy, Lucion suýt nữa phì cười, phải đưa tay lên che miệng mới kịp kìm lại được.

Đột nhiên hoàng đế bước xuống, tiến thẳng về phía cậu. 

'Khoan đã, trình tự này đâu có trong kịch bản đâu?'

Theo dự định, Lucion sẽ tiến đến gần hoàng đế và quỳ xuống, nghe một vài lời khen, sau đó Veros sẽ thực hiện nghi thức xác minh dấu ấn phước lành của Thần Thú trên trán cậu, rồi cậu cùng Đại Tư Tế đọc lời tuyên thệ đã soạn sẵn trước toàn bộ quý tộc trong đại sảnh.

Sau đó, cậu và Veros đi đến quảng trường vẫy tay, mỉm cười với dân chúng và kết thúc buổi lễ.

Thế nhưng, hoàng đế đã phớt lờ toàn bộ trình tự, đi thẳng đến trước mặt Lucion và mỉm cười.

“Có lẽ trẫm đã làm hơi quá rồi.”

Giọng nói đó nhỏ đến mức nếu không đứng gần, sẽ chẳng ai nghe được cả.

“Không, thưa bệ hạ.”

“Trẫm đã vô tình thử thách ngươi, vậy nên nếu ngươi muốn gì thì cứ nói với Heint Tria, trẫm sẽ đồng ý.”

'Heint… Tại sao lại nhắc đến anh ta?'

Lucion đang định vui mừng vì suy nghĩ vừa có một ân huệ từ hoàng đế nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại.

Dù vậy, cậu không thể để lỡ cơ hội hiếm có này nên đã lập tức đáp lại.

“Thần tuân lệnh, thưa Bệ hạ.”

“Ngươi là niềm tự hào của Đế quốc Tesla!”

Hoàng đế nâng giọng, vẻ mặt đầy hài lòng. Ông còn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lucion, trong ánh mắt không mang chút giả tạo nào.

[Thấy chưa?]

Russell vẫn nhìn Hoàng đế với vẻ mặt khó chịu.

“Thật là một vinh dự lớn lao, thưa Bệ hạ.”

Hoàng đế quay về ngai vàng để chuẩn bị chính thức bắt đầu nghi lễ. Nhưng ngay khi ông vừa xoay người. 

Ầm!

Một luồng ánh sáng khổng lồ đột nhiên bùng nổ bắn thẳng về phía đại sảnh.

[Điên rồi…]

Russell buột miệng chửi, giọng run lên.

Ngay trước mặt Hoàng đế mà vẫn có kẻ dám phát ra ánh sáng mạnh như vậy ư?

"…Khụ." 

Trong giây lát, Lucion thấy mắt mình hoa lên, suýt mất thăng bằng.

— Không được. Bóng tối ơi, đừng nổi loạn. Suỵt, suỵt… bình tĩnh.

Ratta vội vàng trấn an bóng tối đang gầm thét trong người Lucion.

Russell nhanh chóng tìm thấy nguyên nhân.

[Là hắn…!]

Ánh mắt anh hướng về phía cánh cửa lớn dẫn vào đại sảnh.

Ánh sáng ùa vào từ bên ngoài nhưng đó không phải là thứ ánh sáng nhẹ nhàng từ các linh mục của Đế quốc.

Mà là thứ ánh sáng bén nhọn, thứ ánh sáng được tạo ra chỉ để giết chết warlock.

Russell liếc sang một vị linh mục của Đế quốc đang đứng chết lặng tại chỗ.

Có vẻ như họ không quen biết nhau.

'Nếu các linh mục của Đế quốc không biết họ, vậy thì câu trả lời chỉ có một.'

Là Thánh quốc, Vương quốc Nevast.

Các tư tế của Thánh quốc Nevast đã đến dự lễ tuyên thệ này.