Chuyển Sinh Thành Tên Quý Tộc Sa Cơ Của Một Quốc Gia Lụi Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 9: Ra Mắt Xã Hội (1)

Dạo gần đây, tôi và Irelpi thường xuyên lui tới Cung điện Hoàng gia.

Hoàng Đế dường như rất thích trò chuyện với tôi. Kết quả là khối lượng công việc của Irelpi trở nên nặng nề đến không tưởng.

Dù cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng chẳng có chuyện nào trong số này là lỗi của tôi cả. Hoàn toàn là do Netionpis và Hoàng Đế vô lý quá mức.

Tôi chỉ có thể kinh ngạc trước sự tận tụy của Irelpi khi cô ấy âm thầm thực hiện nhiệm vụ của mình mà phàn nàn lấy một lời.

Hôm nay, như thường lệ, Hoàng Đế và tôi đang uống trà trong nhà kính. Điểm khác biệt duy nhất là sự có mặt của Irelpi trong cuộc gặp của chúng tôi.

Và rồi, Hoàng Đế đưa ra một đề nghị nghiêm túc.

"Sao ngài không ra mắt xã hội nhỉ?"

Chúng tôi đã vô tình trở thành tâm điểm chú ý của dư luận. Tuy nhiên, bản chất thực sự của mối quan hệ giữa tôi và Irelpi không thể được tiết lộ.

Chúng tôi cần thống nhất câu chuyện của mình, và giải pháp thỏa hiệp mà Hoàng Đế đề xuất là một buổi ra mắt xã hội.

Tin đồn lan nhanh như quả cầu tuyết lăn xuống dốc. Bí mật của chúng tôi có thể tạo ra nhiều rắc rối hơn là giải quyết vấn đề.

Hoàng Đế tin rằng việc công khai đối mặt với xã hội tại các sự kiện chính thức sẽ tốt hơn. Tất nhiên, việc xây dựng câu chuyện lý lịch cho tôi vẫn là một thách thức.

"Thật lòng mà nói, thần không quan tâm lắm. Nhưng hãy cho thần biết điều này - liệu việc xuất hiện trong giới xã giao có làm giảm bớt những bê bối xung quanh Irelpi không?"

Kể từ ngày gặp Charlotte, tôi thỉnh thoảng lại cảm thấy tội lỗi khi nhìn Irelpi.

Cô ấy cũng cần phải kết hôn. Nếu quá khứ rối rắm của tôi trở thành vết nhơ trong danh tiếng của cô ấy, ai sẽ chịu trách nhiệm cho cỗ máy hủy diệt làm rung chuyển thế giới này chứ?

"Tôi không quan tâm," Irelpi xen vào.

"Những lời chỉ trỏ không thể làm tôi tổn thương. Điều duy nhất tôi muốn là..."

Cô ấy ngập ngừng một cách khó xử trước khi đổi chủ đề. Tôi giả vờ như không nhận ra cô ấy đang ngụ ý nhắc đến Miren Yustiha.

"Khụ, anh biết không? Có rất nhiều người ghen tị và chửi rủa tôi sau lưng."

“Họ xui xẻo ghê- Oái!"

Irelpi thẳng chân đá vào ống quyển tôi. Cơn đau điếng người buộc tôi phải quỳ xuống - các giác quan nhạy cảm của Netionpis khiến ngay cả vết thương nhỏ cũng trở nên đau đớn tột cùng.

Khuynh hướng bạo lực của cô ấy đã tăng lên đáng kể kể từ chuyến thăm của Charlotte.

"Điều buồn cười là, chính những người đó lại xu nịnh tôi khi tôi xuất hiện. Suy nghĩ của họ thật dễ đoán."

"Có lẽ họ chửi rủa cô vì cô thực sự xui xẻo?"

"Im lặng. Khi anh có hơn mười cái biệt danh đáng xấu hổ, anh không thể không chú ý được. Dù sao thì," cô tự tin nói thêm.

“Bê bối không thể làm hoen ố tôi."

Hoàng Đế bật cười đồng tình.

“Sắc đẹp của Hầu tước Yustiha chỉ đứng sau Hoàng hậu nhà ta thôi. Nhân tiện, ta chính là người đã truyền bá biệt danh 'Bạch Kiếm Mỹ Nhân' đấy."

"Bệ hạ!"

Mặt Irelpi đỏ bừng. Cánh tay cô run rẩy khi các ngón tay co giật gần chuôi kiếm - một màn thể hiện đáng nể về sự kiềm chế và lòng trung thành.

"Ngay cả khi Irelpi không bận tâm, chúng ta vẫn phải dập tắt tin đồn. Bệ hạ có tin rằng một buổi ra mắt xã hội có thể thực hiện điều đó không?”

"Hừm."

Hoàng Đế vuốt cằm trầm ngâm. Tôi nói thêm một cách trách móc, "Ngài biết việc nam nữ chưa kết hôn sống chung với nhau là không phù hợp mà."

Tất nhiên là tôi biết. Nhưng quy mô rộng lớn của dinh thự đã làm mờ đi khái niệm sống chung. Cảm giác giống như hai người sống trong cùng một khuôn viên trường đại học hơn là thực sự chung sống trong một căn nhà vậy.

"Ta còn làm gì khác được đây?" Hoàng Đế phản đối.

"Hầu tước Yustiha sẽ phản đối chuyện để ngài một mình. Nếu ta cưỡng ép tách hai người ra, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?"

"Chống lại thánh chỉ và loại bỏ mối đe dọa của đế chế."

Vụt-

Lưỡi kiếm bạc tuyệt đẹp của Irelpi lóe lên một cách đáng ngại. Tôi hét lên hoảng hốt, "Tôi đã bảo cô đừng rút cái thứ quái dị đó ra rồi mà! Cất nó đi!"

Ôm lấy tứ chi đang đau nhói, tôi chịu đựng sự tra tấn tâm lý đã thành thói quen này.

“Thứ này tượng trưng cho quan điểm của tôi.”

Irelpi lạnh lùng nói khi tra kiếm vào vỏ, sự thất vọng còn đọng lại trên khuôn mặt cô.

"...Ngài thấy chưa? Ngay cả ta cũng phải tổ chức cuộc gặp thứ hai trong nhà kính. Xin hãy hiểu cho."

"Thần thừa nhận, thưa Bệ hạ. Thần đã sai.”

"Nephy, tôi thực sự không quan tâm đến bê bối. Bất kể thế nào tôi cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh."

“Hự!"

Sự thờ ơ của cô ấy không làm tôi thấy khá hơn. Chúng tôi bèn tìm kiếm giải pháp và cứ thế im lặng cho đến khi Hoàng Đế búng tay.

"Ta đã nghĩ ra một lý do hợp lý."

"Thật sao?"

Ông cười ranh mãnh. "Công chúng vẫn chưa biết võ công của Hầu tước Yustiha cao siêu đến mức nào. Chúng ta cứ nói rằng cô ấy bị thương nặng trong một nhiệm vụ mật đi.”

Đã từng tự mình trải nghiệm "vết thương" của cô ấy, điều này có vẻ thật nực cười - nhưng may mắn thay, tôi là người duy nhất bị cô ấy chém rụng chân tay.

"Và ngài, Hầu tước Alteon, đã bí mật chữa lành cho cô ấy bằng kiến thức y học vô song của Quý Tộc Lập Quốc.”

Nghe có lý. Ngay cả trong thế giới giả tưởng này, Netionpis - kẻ đã biến mình thành kẻ bất tử thông qua việc sửa đổi cơ thể - cũng có khả năng sở hữu kiến thức y học phi thường từ vô số thí nghiệm.

Tuy chuyện ấy chjr áp dụng cho chủ nhân ban đầu của cơ thể này. Kiến thức y học của tôi cũng chỉ giới hạn đến mức làm thế nào để tách thân khỏi chân một cách đẹp mắt mà thôi.

“Người thầy thuốc ẩn dật này đã nhận được tước vị và dinh thự vì nhiều thế hệ phục vụ của gia tộc và vì đã cứu sống Hầu tước Yustiha. Một câu chuyện không tệ, đặc biệt là khi ngài không nhận được lãnh địa."

Tước vị danh dự của tôi khiến điều này trở nên hợp lý.

“Chuyện ở lại để điều trị phục hồi chức năng là hợp lý. Còn các mâu thuẫn nhỏ có thể được xử lý." Irelpi đồng ý, mặc dù tôi biết việc chấp nhận điều này đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô với tư cách là một chỉ huy kỵ sĩ.

"Nếu đã Irelpi đồng ý vậy rồi, thần không phản đối."

"Tuyệt vời!" Hoàng Đế vỗ tay nhiệt tình.

"Trong ba tháng nữa, Gia tộc Công tước Feyta - một trong Tứ Đại Công Tước - sẽ tổ chức một bữa tiệc. Đó chính là lúc Hầu tước Alteon ra mắt."

"Đã rõ, thưa Bệ hạ."

"Ta sẽ cần gửi thông báo."

“Do bê bối tai tiếng của hai người, mà đây sẽ là sự kiện đông đúc nhất trong lịch sử! Haha!"

Cùng với tiếng cười sảng khoái của Hoàng Đế, cuộc gặp của chúng tôi kết thúc.

Xe ngựa của chúng tôi rời Cung điện Hoàng gia lúc hoàng hôn. Bên ngoài, những sắc màu đỏ thẫm huyền ảo vẽ nên bầu trời.

Đường phố chuyển dạng khi hoàng hôn buông xuống. Những ánh đèn rực rỡ chuẩn bị tỏa sáng, các người lớn nhộn nhịp thay thế những đứa trẻ đang chơi đùa - tất cả đều uyển chuyển chào đón các vì sao.

Ngắm nhìn cảnh này một cách mơ màng, tôi hỏi Irelpi.

"Cô đã ra mắt giới xã hội rồi, phải không?"

"Năm mười sáu tuổi. Cảm giác như đã lâu lắm rồi vậy.”

"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi sáu. Đã một thập kỷ trôi qua từ ngày ấy.”

"Ra vậy..." Mặc dù chúng tôi đã ở bên nhau gần hai tháng, nhưng bây giờ tôi mới biết tuổi của cô ấy.

Cô ấy hỏi lại.

“Anh bao nhiêu tuổi, Nephy?"

"Không rõ. Có lẽ lớn hơn Đế chế Eld một chút."

"Wow..." Cô ấy há hốc mồm. Trước cảnh tượng hiếm thấy ấy, tôi cứ thế bị cuốn hút cho đến khi cô ấy ngại ngùng che miệng lại.

‘Chuyện này làm mình khó chịu quá.’

Tôi ước mình có thể nói ra hai mươi sáu - tuổi của tôi trước khi chuyển sinh. Nhưng tôi không biết thời gian đã trải qua bao lâu khi tôi bị phong ấn trong Đại Hư Không, và tôi cũng không thể chứng minh bất cứ điều gì.

Để đổi chủ đề, tôi bèn hỏi.

"Cô có tham dự bữa tiệc không?"

"Tất nhiên là có.”

"Vậy... cô sẽ mặc váy chứ?"

Irelpi luôn mặc bộ đồng phục kỵ sĩ trắng tinh cùng thanh kiếm nghi lễ bằng bạc - một hình ảnh thu nhỏ của một chỉ huy trang nghiêm. Nhìn thấy Charlotte mặc váy còn mang lại cảm giác xa lạ hơn cả trang phục thường ngày của Irelpi.

“Hiệp sĩ luôn mặc đồng phục bất kể giới tính hay bất kể dịp nào."

"Ra vậy..." Nỗi thất vọng của tôi chắc hẳn đã lộ rõ.

“Anh đang ngóng chờ điều gì à?" Đôi mắt nheo lại và giọng điệu trêu chọc của cô ấy khiến tôi phải cảnh giác.

"Tuyệt đối không!"

"Hừm." Ánh mắt như dã thú của cô ấy rà soát tôi trước khi nói tiếp.

"Tôi đã từng mặc váy trong buổi ra mắt của mình. Lúc ấy kiếm thuật chỉ là một sở thích."

Cô thản nhiên nói thêm, "Tôi đã nhận được rất nhiều sự chú ý - thực ra là độc chiếm luôn. Có khá nhiêu người lạ đã tặng hoa cho tôi."

“Cô khá nổi tiếng nhỉ." Tôi trả lời cộc lốc.

"Fufu, tuy vậy nhưng tôi là người ra mắt duy nhất trong năm đó mà vẫn chưa kết hôn." Cô trông chẳng giống hối tiếc mấy mà còn mang vẻ tự tin.

"Tôi chợt nhớ ra rồi, nó là một chiếc váy trắng tinh được đính kèm ngọc trai. Tương đối đơn giản, không có diềm xếp nếp quá mức."

Tôi tưởng tượng một Irelpi mười sáu tuổi bước xuống cầu thang trong bộ váy trắng và làm say đắm đám đông bên dưới. Tự tin giao tiếp dưới vô số ánh nhìn - trong một khung cảnh nơi mà tôi không tồn tại.

"Em gái tôi đã chọn nó. Tôi đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Việc cô ấy đề cập đến em gái khiến tôi ngạc nhiên, mặc dù cô ấy dường như không nhận ra mình đã lỡ lời.

"Cô không thích váy à? Chúng hình như rất bất tiện.”

"Tất nhiên rồi, chúng khó tự mình mặc, rườm rà, áo nịt ngực thì bó sát. Nhưng sao anh hỏi vậy?"

"Vậy tại sao?"

Cô ấy trả lời một cách thẳng thắn: "Bởi vì tôi là phụ nữ? Tôi cũng muốn mặc những chiếc váy đẹp và thử những chiếc nhẫn sáng lấp lánh."

"..."

Lời nói của cô ấy làm tôi sốc. Không phải vì chúng mâu thuẫn với hình ảnh của cô, mà là vì chúng trùng khớp với tương lai của cô.

Ác mộng hiện lên trên bộ giáp đen toàn thân, thanh nodachi đỏ tựa như máu, mái tóc xám tro kéo lê như chổi. Người phụ nữ gào thét bằng giọng nói như kim loại cọ xát trong giây phút cuối cùng của mình.

Irelpi Yustiha, người đã mất tất cả.

"Chà, giờ tôi cũng không có dịp nào để mặc chúng nữa. Trừ dịp đám cưới thôi.”

"...Cô sẽ mặc lại nó." Giọng tôi trở nên u ám. Cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy chăm chú nhìn tôi.

"Nephy? Có chuyện gì vậy?"

Bên dưới tài năng vượt trội của mình, Irelpi chỉ là một cô gái thích những thứ đẹp đẽ. Cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu mất mát để mà trở thành một Kẻ Hủy Diệt tự ruồng bỏ bản thân?

Irelpi của hiện tại và tương lai cứ chồng chéo lên nhau trong tâm trí tôi. Bộ đồng phục màu trắng của cô trở thành bộ giáp đen, mái tóc trắng tuết chuyển sang màu xám tro, giọng nói du dương trở thành tiếng kim loại rít lên.

Tôi làm dịu suy nghĩ của mình bằng cách ngắm nhìn phong cảnh.

"Chỉ là đang lơ đễnh vì cảnh đẹp thôi."

"Thật thô lỗ." Cô nhún vai chế nhạo. Tôi cười toe toét đáp lại.

“Cô cứ thử sống một mình lúc nào đó xem."

"Không, cảm ơn. Vì anh không thể cư xử như thế này ở bữa tiệc, chúng ta sẽ huấn luyện đặc biệt ở nhà."

"Tôi từ chối."

"Anh nghĩ mình có quyền lựa chọn à?"

"...Không?"

"Đúng, anh học hỏi nhanh đấy!" Thái độ tươi sáng, nghiêm túc của cô ấy trấn an tôi - đây mới là bản chất thực sự của Irelpi Yustiha. Cô ấy sẽ vẫn là con người ngay thẳng này.

'Mình có thể thay đổi điều này. Không cần phải lo lắng.'

Khi chúng tôi về đến dinh thự, Irelpi nghiêng đầu trước vẻ mặt ngơ ngác của tôi. Bước ra ngoài, tôi tuyên bố:

"Này Irelpi, cô thực sự nên cảm ơn tôi đấy."

Cô ấy trông có vẻ hoài nghi. "Anh đập đầu vào đâu à? Anh cần được trị liệu sốc điện đấy."

Vụt-

Tôi rùng mình.

"Tôi đã bảo cô đừng làm thế mà!"

Chấn thương tâm lý này sẽ giết chết tôi mất.

Tôi chạy trốn vào dinh thự. Irelpi thong thả theo sau, bình tĩnh nói dối những người hầu rằng không có chuyện gì xảy ra. Chuyện họ tin tưởng không một chút nghi ngờ khiến tôi bực bội.

Đêm ấy, một người đang phải quằn quại sâu sắc, còn người kia lại ngủ nghê ngon lành. Cảm nhận được nỗi thống khổ của kẻ yếu, tôi thề:

Khi đến ngày tôi giúp đỡ Irelpi, tôi sẽ đòi một cái búng trán để trả ơn.

Sửa xưng hô cho phù hợp, chứ giờ hai đứa nó thân nhau rồi mà còn ta ngươi thì thấy gượng quá