Chuyển Sinh Thành Tên Quý Tộc Sa Cơ Của Một Quốc Gia Lụi Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 8: Charlotte Milote (2)

Tình huống này thật khó xử.

Chẳng hiểu sao, tôi lại thành tội phạm còn họ thì như thẩm phán. Dù trà nước và đồ ăn nhẹ được dọn ra ngay, song không khí trong phòng khách vẫn thật nặng nề.

Irelpi và Charlotte ngồi sát nhau ngay trước mặt tôi, cô trông có vẻ rất mệt mỏi.

"Vậy... Cô Milote?"

"Cứ gọi là Charlotte. Ta ghét bị gọi bằng họ. Và bỏ luôn cái ‘Cô’ đi."

“Hình như cô hơi thân thiện quá rồi?”

Dù không rành lễ nghi của thế giới này, tôi vẫn biết được việc gọi thẳng tên ai đó ngay lần đầu gặp mặt là không phù hợp...

"Nephy, cứ làm như cô ấy nói đi."

Irelpi khuyên tôi bằng giọng cam chịu. Charlotte lập tức cao giọng như thể vừa chứng kiến chuyện gì đó động trời.

"Nephy!? Cái gì thế này, Elpi? Gì vậy? Hai người đã gọi thẳng tên nhau rồi sao? Đã đến mức độ đó rồi ư?"

"...Cậu cũng có khác gì đâu, Charlotte."

Cái kiểu càu nhàu hờn dỗi này hoàn toàn không giống một Irelpi thường ngày vốn rất quyết đoán. Đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

“Tớ đặc biệt! Tớ thì được!"

“Hầy..."

Irelpi thở dài, đưa ngón tay day trán. Tôi hỏi Charlotte đang lườm tôi:

"Vậy Charlotte. Cô nói tôi cản trở hôn nhân của Irelpi là-"

"Yustiha."

Đôi mắt Charlotte lóe lên tia nhìn nguy hiểm.

"...Chuyện cô nói tôi cản trở con đường hôn nhân của Hầu tước Yustiha là sao?"

Nghe lời tôi nói, Irelpi bèn hốt hoảng xua tay.

"K-không, Nephy! Đó không phải chuyện ngươi cần-"

"Alteon."

"...Hầu tước Alteon không cần biết."

'Ở đất nước này, con gái bá tước có quyền lực hơn cả hầu tước hay quý tộc sáng lập à?'

Cảnh tượng này khó hiểu đến mức gần như tạo ra ảo giác đó. Ánh mắt Charlotte nhìn tôi vẫn như đang nhìn thứ rác rưởi dưới cống rãnh.

"Nghe đây, Hầu tước. Ta không biết ngươi dùng khuôn mặt đẹp trai đó để quyến rũ Elpi thế nào, nhưng tung tin bậy bạ cũng phải có giới hạn thôi chứ!"

"Tôi đẹp trai á? Thật ư?"

"Ne... Alteon, đó không phải là vấn đề lúc này."

"A, phải rồi. Dĩ nhiên."

Lời khen(?) bất ngờ đầy kích thích khiến tôi lơ đễnh khỏi vấn đề chính. Và "tin bậy bạ"...

"Tôi á? Với Ire... Yustiha?"

Ai mà lại mơ tưởng đi hưởng tuần trăng mật với con quái vật Godzilla từng bổ đôi tôi chứ? Tôi muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này lắm rồi.

"Charlotte, rõ ràng đó là chuyện vớ vẩn. Nephy và tớ không có mối quan hệ kiểu đó."

"Rõ ràng là vậy! Nhưng xã hội đã xem hai người như một cặp vợ chồng tạm thời rồi!"

"Khoan, tôi không theo kịp. Đây thực sự là chuyện mà người ta quan tâm đến vậy à?"

Chúng tôi có phải người nổi tiếng đâu...

Charlotte nhìn tôi như thể tôi là một tên mọi rợ. Cô ấy nổi điên rồi đập bàn.

Rầm!

"Elpi là loại phụ nữ nào chứ? Cô ấy là Bạch Kỵ Sĩ của Đế quốc, Nguyệt Hồ, Bạch Kiếm Mỹ Nhân – còn vô số danh hiệu mà không đếm xuể…!”

"Charlotte, làm ơn dừng lại đi!"

Mặt Irelpi trông như cứ như dung nham đang chảy trong huyết quản cô thay vì máu vậy. Cặp má đỏ rực của cô tương phản mạnh với mái tóc trắng như tuyết, càng làm chúng nổi bật quá mức.

Tôi phải cố nhịn cười trước cả bộ dạng của Irelpi lẫn những danh hiệu lố bịch kia.

"Vậy chuyện là vị Bạch Kỵ Sĩ nổi tiếng đang sống chung với tôi à?"

"Ta không phải là Bạch Kỵ Sĩ!"

Sự phủ nhận tuyệt vọng của Irelpi trông có phần dễ thương. Nếu cô ấy không phải là cỗ máy tạo chấn thương tâm lý, có lẽ tôi đã ngày ngày ngắm nhìn cô ấy rồi.

Do vẻ đẹp vô song của ấy mà công chúng chú ý đến cô cũng là điều dễ hiểu. Chắc chắn không phải là hoang đường.

"Yustiha. Tôi có thể tiết lộ bao nhiêu?"

Tôi hỏi thẳng thừng.

"Chính ta cũng không chắc. Chuyện này có lẽ cần thảo luận thêm."

Nghĩa là chúng tôi cần phải hỏi ý kiến Hoàng Đế một lần nữa. Đương nhiên, Charlotte đã cảm nhận được có ẩn tình trong đó.

"Elpi, khó nói với tớ lắm à?"

"Charlotte."

Đôi mắt cún con của cô ta trông thật đáng thương. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Irelpi quay đi.

"Được rồi. Tớ sẽ không hỏi. Tớ biết cậu không phải loại phụ nữ lẳng lơ – cậu là kiểu người đoan trang, không dễ mở lòng với bất kỳ ai."

"Người phụ nữ đoan trang... Phụt..."

Xoẹt-

Ngay khi tôi suýt bật cười, một lưỡi kiếm bạc lướt qua tầm mắt tôi. Thắt lưng tôi nhói lên theo phản xạ.

‘Mình sợ đến mức cười cũng không dám rồi.’

Tuy tôi đã lắc đầu, nhưng ánh mắt thách thức của Charlotte vẫn khiến tôi bất an. Cô ấy khoanh tay và yêu cầu:

"Tạm gác chuyện của Elpi sang đi. Nhưng Hầu tước Alteon. Chính xác thì ngươi làm nghề gì?"

"Nghề của tôi... Hừm."

Tôi nhớ lại một tháng qua kể từ lần đầu gặp Hoàng Đế – thức dậy lúc giữa trưa, đi theo Irelpi làm việc như một đối tượng bị giám sát.

Tôi cũng chẳng cần phải phụ giúp gì. Đây thực sự là những ngày ăn không ngồi rồi. Thậm chí một bao khoai tây còn hữu dụng hơn tôi.

"Tôi có lẽ... còn không bằng viên đá ven đường..."

"Hả?"

Trong khi tôi đang chìm đắm trong cơn tự ghét bản thân, Charlotte đã chọc đúng vào chỗ đau.

"Ta muốn nói là ngươi đã có thành tựu gì để nhận được tước vị và dinh thự này. Đây là chủ đề nóng nhất của xã hội đấy."

Tôi ngập ngừng.

Tôi không có thành tựu nào cả - chỉ có tội lỗi mà thôi. Tuy đó không phải do tôi làm, nhưng ai mà tin chứ?

Trừ vị Hoàng Đế có khả năng đọc được cảm xúc.

"Chà... Xin lỗi vì đã là hầu tước nhé.”

Và xin lỗi vì đã sở hữu dinh thự này.

Không thể trả lời, tôi bèn cúi đầu. Ngay cả Charlotte dường như cũng ngạc nhiên, cô quay sang Irelpi.

"Xin lỗi Charlotte. Chuyện này cũng… hơi phức tạp."

"Ugh. Được rồi, tôi sẽ ngừng tra hỏi. Giờ chúng ta sẽ chỉ nói chuyện vui thôi."

“Cậu nói phải, Charlotte."

Charlotte rạng rỡ bám lấy Irelpi. Trông thấy họ vậy, tôi cảm thấy mình như là kỳ đà cản mũi.

Tôi đứng dậy định rời đi.

"Hầu tước Alteon. Ngồi xuống. Đừng nghĩ đến chuyên rời đi - cứ nghe đi."

Trước mệnh lệnh hống hách của Charlotte, tôi ngồi phịch xuống. Irelpi bận rộn tránh ánh mắt của tôi.

“Hầy..."

Tiệc trà của Charlotte kéo dài ba tiếng đồng hồ mệt mỏi. Cô ấy tuyên bố sẽ thường xuyên đến thăm chúng tôi như nhà của mình – với lý do là "kiểm tra tin đồn." Cô ấy là bạn của Irelpi, vậy nên tôi không có lý do gì để từ chối.

Dù sao thì tôi cũng đã hứa một nửa dinh thự này thuộc về Irelpi rồi mà.

Tiễn Charlotte ra xe ngựa, tôi buông lời.

"À mà, Bạch. Kiếm. Mỹ. Nhân này. Charlotte không chỉ là con gái bá tước bình thường thôi đâu nhỉ?"

"Gọi ta như vậy một lần nữa và ta sẽ chém không tha."

Irelpi dứt khoát cảnh cáo tôi. Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy bèn giải thích:

"Charlotte... là con gái riêng của Hoàng hậu."

"Con gái là con gái - 'riêng' nghĩa là sao?"

“Cô ấy sinh ra trước khi kết hôn với Bệ hạ. Vậy nên cô ấy không phải là công chúa."

"Hoàng Đế có biết..."

"Có. Gia đình và tước vị ngụy tạo của cô ấy đều là do Bệ hạ sắp xếp."

“Ồ.”

Vậy là Hoàng hậu đã mang thai con của người đàn ông khác trước khi kết hôn. Ấy vậy mà Hoàng Đế lại yêu bà tha thiết, và bà cũng yêu ông thật lòng. Tuy là tò mò, nhưng tôi sẽ không bới móc nữa.

Trên thế giới này, tình yêu quả là không chỉ bao gồm trong 1 kiểu mà.

Irelpi sẽ có kiểu tình yêu nào nhỉ?

"Mà, chẳng liên quan đến mình. Chúng ta vào nhà chứ, Nguyệt. Hồ?"

Tôi lập tức bỏ chạy.

"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi!"

Irelpi hét lên và đuổi theo tôi vào trong. Tuy là đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng biểu cảm của cô ấy khá quyến rũ ấy chứ.

Rầm! Binh! Bùm!

...Và chuyện say đó là một màn tái sinh hỗn loạn.

Một cánh cửa tồi tàn đứng trong con hẻm yên ắng, nơi ngay cả ánh trăng nhợt nhạt cũng né tránh. Bóng tối sâu thẳm gợi lên nỗi kinh hoàng, ngăn cản cả những kẻ lang thang.

Một người đàn ông trùm mũ bước vào sâu trong hẻm mà không do dự và gõ cửa theo một nhịp điệu cụ thể. Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, ánh sáng màu cam thoáng chiếu sáng khu vực.

Thế nhưng cũng chỉ là thoáng qua - khi người đàn ông trùm mũ bước vào, bóng tối lại bao trùm con hẻm.

"Này, đã lâu không gặp.”

Người mở cửa chào đón nồng nhiệt - một người đàn ông trung niên với miếng bịt mắt bên phải. Người mới đến vẫn kéo mũ trùm kín đầu.

"Tiến độ sao rồi? Vật liệu thu thập đủ chưa?"

"Chất lượng hàng đầu không phải bàn. Ta đang chuẩn bị thêm - số lượng sẽ không thành vấn đề. Ngươi lấy đâu ra thông tin hiếm có vậy, tên khốn may mắn?"

"Ngươi không hiểu được đâu."

“Cứ ra vẻ! Bọn ta đang chiều theo kế hoạch nực cười của ngươi đấy!"

Người đàn ông trùm mũ khẽ quay đầu. Gã đàn ông bịt mắt lùi lại, tránh giao tiếp bằng mắt.

"Ối, đừng có nhìn ta! Ta không chịu nổi!"

Trước phản ứng này, người đàn ông trùm mũ cúi đầu thấp hơn và cảnh báo:

"Huy động tất cả nhân lực. Chúng ta cần từng giây từng phút."

"Này, ngươi chưa gì đã coi bọn ta là vật hy sinh rồi à? Chuyện này có thực sự cần thiết không?"

"...Giải thích mau.”

Hào quang của người đàn ông trùm mũ bắt đầu ăn mòn không gian - nặng nề, kỳ quái... nhưng đầy áp bức. Gã đàn ông bịt mắt vã mồ hôi đầm đìa bèn cầu xin:

"Gah, dừng lại! Tôi chỉ... nghi ngờ liệu Bạch Kỵ Sĩ có đáng để làm thế này không thôi. Cô ta chỉ nổi tiếng vì xinh đẹp chứ làm gì có chiến công nào đáng kể!"

Người đàn ông trùm mũ từ từ thu lại hào quang. Gã kia ho ra một bãi đờm lẫn máu trước khi hồi phục.

"Kỵ sĩ đoàn Nelphrugia của cô ta luôn bảo vệ hoàng gia."

"Tôi biết, nhưng hầu hết đều chỉ coi chúng là Đội Cận vệ Nghi Lễ được coi trọng.”

"...Hừm, cũng không hoàn toàn sai."

Người đàn ông trùm mũ hiểu. Một chỉ huy của đội cận vệ nghi lễ không có chiến công. Một phụ nữ nổi tiếng vì nhan sắc. Đây là hình ảnh của Irelpi Yustiha trong mắt công chúng.

Thường dân cũng như quý tộc đều nghi ngờ khả năng chiến đấu của cô. Nhưng người đàn ông trùm mũ sẽ không bị vẻ bề ngoài đánh lừa.

"Irelpi Yustiha rất phi thường. Chuyện thiếu chiến công đã phản ánh sự hòa bình của đế chế. Làm gì có thành tựu nào được trong 200 năm hòa bình chứ?"

"Được rồi, tôi tin ngài. Ngài đã thể hiện đủ rồi. Chỉ là... hãy tiếp tục cho chúng tôi niềm tin."

Gã đàn ông quỳ xuống, hôn lên giày của người trùm mũ. Người đàn ông trùm mũ chấp nhận điều này một cách vô cảm.

"Có sự đảm bảo của ngài, chúng tôi thà chết vì ngài. Giết hoặc bị giết. Vì mục đích của ngài, cũng là của chúng tôi."

"...Tốt. Nếu các ngươi tin ta, ta chắc chắn sẽ phá hủy Đế chế Eld."

Khi người đàn ông trùm mũ tuyên bố, gã kia bèn nốc cạn cả chai rượu rồi hỏi với khuôn mặt đỏ bừng:

Ực.

"Vậy, hôm nay có lệnh gì?"

“Đi cứu một người."

"Nếu là người đứng đầu gia tộc nào đó thì có thể hơi khó đấy."

"Đừng lo. Nhiệm vụ đơn giản thôi."

Người đàn ông trùm mũ lấy ra một bức chân dung từ áo khoác - một phụ nữ trang nghiêm với mái tóc vàng được buộc gọn gàng và đôi mắt màu xanh ô liu tỏa ra nét quyến rũ trẻ trung.

"Charlotte Milote. Cô ta sẽ là chất xúc tác cho sự sụp đổ của Đế chế Eld."

Nói xong, người đàn ông trùm mũ biến mất vào bóng tối. Chỉ còn lại bức chân dung của Charlotte bay phần phật.