Chuyển Sinh Thành Tên Quý Tộc Sa Cơ Của Một Quốc Gia Lụi Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 143

Web Novel - Chương 15: Nhân Vật Chính (4)

Cộp. Cộp. Cộp. Cộp

Đường hầm tối đen như mực, không một tia ánh trăng chiếu vào. Mỗi hơi thở mang lại cảm giác khó chịu khi không khí ẩm ướt xộc thẳng vào phổi. Sàn nhà lồi lõm có thể khiến tôi vấp ngã bất cứ lúc nào.

Tôi lao qua đường hầm như tổ kiến mà không do dự. Tôi làm vậy được cũng là nhờ thị giác, thính giác và xúc giác được tăng cường từ kích hoạt cảm quan. Trong trạng thái hiện tại, tôi thậm chí có thể quan sát lỗ chân lông trên làn da như ngọc của Irelpi bằng mắt thường.

Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Charlotte. Tuy là xuất hiện nhiều đường hầm rẽ nhánh, nhưng tôi không bận tâm. Tôi chỉ cần cẩn thận phá vỡ bất kỳ bức tường nào cản đường thẳng của mình là xong.

Tất nhiên, ngay cả việc phá tường "cẩn thận" cũng tạo ra tiếng động đáng kể, khiến những kẻ đáng ngờ di chuyển khẩn trương hơn.

Chúng hẳn nghĩ rằng Irelpi đã bỏ rơi Hoàng Đế và Hoàng hậu để đến đây.

'Sự hiện diện này là gì?'

Trong khi di chuyển qua các đường hầm như mê cung, tôi cảm nhận được sự hiện diện của con người và dừng lại. Tại một ngã rẽ phía trước, một gã đàn ông đứng chặn đường tôi. Hắn kéo mũ sụp xuống, che đi các đường nét trên khuôn mặt.

Gã đàn ông chặn đường rõ ràng trông bối rối. Hắn lên tiếng trước.

"Nếu có kẻ truy đuổi, ta cứ tưởng phải là Bạch Hiệp Sĩ cơ... Quả là một vị khách bất ngờ."

"Ta là bác sĩ riêng của vị ngài Bạch Hiệp Sĩ đó."

Nghe vậy, gã đàn ông lập tức gật đầu hiểu rõ.

"Hô, kẻ trong lời đồn... Quả nhiên, bạn đồng hành của một con quái vật cũng là một con quái vật."

Gã đàn ông bèn lắc đầu, hắn xem ra thấy lời giải thích này có thể chấp nhận được, nhưng tôi thì không. Ai là bạn đồng hành của ai? Ai là quái vật?

Bực bội, tôi hét lên theo phản xạ.

"Đừng chọc cười ta! Ngươi gọi ai là bạn đồng hành của con Godzilla đó? Ít nhất ta cũng không đi ngược lại tạo hoá!"

Chuyện cơ thể của Netionpis vượt ra ngoài quy luật tự nhiên chẳng là gì so với sinh vật hai mươi sáu tuổi phi lý đó.

Gã đàn ông xem ra rất bối rối, vì đã vô tình nhấn vào nút chọc điên của tôi.

"Ờ... Phải."

"Đủ rồi. Giao Charlotte ra đây. Ngươi có biết đứa trẻ ngươi bắt cóc là ai không?"

Tôi yêu cầu táo tợn như thể đang đòi lại tài sản của chính mình. Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi gã đàn ông.

"Tất nhiên. Ta rất rõ! Đứa con hoang của Hoàng hậu, một kẻ chẳng hơn gì một con điếm."

"Biết thì tốt. Ta sẽ chịu trách nhiệm và gửi ngươi đến cho Irelpi."

"Nếu ngươi có thể."

Gã đàn ông hạ thấp trọng tâm, im lặng tuyên bố rằng cuộc nói chuyện tiếp theo sẽ chỉ thông qua trao đổi chiêu thức.

Tôi đạp đất và lao tới. Tuy không biết gì về võ thuật, song tôi tin vào khả năng thể chất của Netionpis. Trước một con người bình thường, chuyện khuất phục họ sẽ rất dễ dàng.

"Haaap!"

Tôi nhận ra dự đoán của mình đã sai ngay sau khi tung cú đấm.

Gã đàn ông lướt nhẹ qua cánh tay tôi, gạt cú đấm sang một bên, rồi thúc cùi chỏ lên vào cằm tôi.

Một chuyển động nhanh nhẹn, khác xa người thường.

Kể cả trong mắt một kẻ nghiệp dư, tôi cũng thấy đây là các động tác đã được huấn luyện và có hệ thống. Dù hắn là thuộc hạ của Công tước Feyta hay từ một nhóm khác, có một điều rõ ràng – nếu mấy kẻ như hắn nhiều như hàng ngoài chợ, thì chúng không phải là một lực lượng bình thường.

"Kgh."

Tôi nhất thời mất thăng bằng và chùng đầu gối. Mặc dù cơ thể tôi là bất tử, nhưng một cú đánh vào cằm vẫn làm não rung chuyển.

Có điều là cơ thể tôi đã chiếm xác này quá mạnh mẽ để mà mất đi tiềm thức chỉ vì một cú đánh vào yếu điểm. Tôi lấy lại bình tĩnh ngay lập tức và lao về phía trước.

Gã đàn ông phản ứng chậm do không ngờ tôi lại hồi phục nhanh như vậy sau khi lĩnh trọn một cú đấm trực diện.

Rầm!

"Khụ...?!?"

Mặc dù chỉ là một cú húc vai, nhưng hiệu quả là không hề ít. Chỉ riêng khả năng thể chất của Netionpis cũng đã là vũ khí rồi.

Gã đàn ông rên rỉ từ bức tường bị lõm vào.

"Trông ốm yếu vậy mà trâu bò một cách nực cười. Không thể tin được là một kẻ như ngươi lại ẩn mình lâu đến thế."

"Ờ, ta ẩn mình kỹ đến mức ta nghĩ mình sắp mốc meo luôn rồi."

Cơ thể này đã được che giấu kỹ lưỡng hàng thế kỷ. Không chỉ là giấu kỹ - mà là quá kỹ.

Tôi chùi máu trên mép và cố tỏ ra dũng cảm. Việc cắn vào lưỡi lúc bị đấm vào cằm đã làm chảy máu.

Tất nhiên, nó tái tạo ngay lập tức, nhưng hắn sẽ không biết điều đó. Kéo dài chuyện này sẽ làm hắn mệt mỏi trong khi tôi vẫn không bị tổn hại gì.

'Nhưng mình không thể làm thế!'

Mỗi giây đều quý giá trong tình huống khẩn cấp này. Tôi cần phải giải quyết chuyện này nhanh gọn nếu muốn Charlotte an toàn.

'Giá như mình có thể sử dụng tử khí, kẻ như hắn sẽ chẳng là cái đinh gì.’

Netionpis cũng đã dạy tôi các kỹ thuật tử khí. Kết hợp với khả năng của hắn, chúng vô cùng hấp dẫn – rõ ràng là mồi nhử để dụ tôi.

Nhưng việc kích hoạt tử khí sẽ ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Một điều cấm kỵ tuyệt đối mà tôi chỉ được xem xét trong các tình huống tuyệt vọng.

Gạt bỏ những suy nghĩ phân tâm, tôi lao về phía gã đàn ông.

"Khụ!"

Tiếng hét của chính tôi. Gã đàn ông máy móc gạt đòn tấn công và đấm vào mặt tôi ở cự ly ngắn nhất. Do không thể sánh được với vóc dáng của tôi mà hắn tập trung vào việc né tránh.

Một bậc thầy đáng sợ về cận chiến. Hắn hoàn toàn lấp đầy khoảng cách sức mạnh bằng kỹ thuật.

Mặc dù bị thương chẳng là gì với tôi, nhưng bị cản trở thật khó chịu. Đánh nhau với hắn khiến tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ sơ sinh chỉ có sức mạnh thuần túy vậy.

"Kgh…! Hự!"

Tiếng rên rỉ không tự chủ của gã đàn ông cho thấy sự bối rối của hắn. Tôi dễ dàng đoán được sự bối rối của hắn.

'Chắc hẳn hắn đang bối rối lắm. Mình chảy máu nhưng không có dấu hiệu mệt mỏi.'

Vết thương của tôi lành lại ngay lập tức và bị máu che khuất. Hơn nữa, cú húc của tôi đã gây ra nội thương nghiêm trọng cho hắn. Chuyện đó hiện rõ qua hơi thở đứt quãng và đầy máu của hắn.

Mặc dù lo lắng về thời gian, nhưng tổn thương nội tạng từ cú húc của tôi xem ra còn tệ hơn dự kiến.

Chẳng có cách thức huấn luyện nào có thể lấp đầy khoảng cách về chủng tộc.

"Hộc... hộc... Ngươi thuộc loại bất tử ư?"

"Ngươi không cần... biết!"

Bụp!

Tôi dễ dàng tìm thấy sơ hở trong trạng thái kiệt sức của hắn và thúc một cú đấm vào bụng hắn. Cảm giác sống động của xương sườn vỡ nát và da thịt sụp xuống.

"Hự... ugh... gk..."

Người đàn ông nôn ra máu trước khi ngã gục mà không kịp la hét.

Đây là lần đầu tiên tôi giết người.

Một chiến thắng lộn xộn bằng sức mạnh thuần túy để lại cho tôi một dư vị tồi tệ.

"...Hừm."

Tôi nhìn chằm chằm vào cái xác. Một cơ thể nằm sõng soài với đôi mắt không nhắm. Tuy là đã giết một người hoàn toàn xa lạ, song tôi chẳng cảm thấy gì cả.

Có lẽ chỉ là do tôi chưa cảm thấy, hoặc sự khẩn cấp không còn chỗ cho cảm giác tội lỗi. Hoặc có lẽ...

'Đây là bản chất thật của mình? Hay đây là ảnh hưởng từ cơ thể của Netionpis?'

Tôi thực sự không biết.

Mặc dù tôi tự hào về nhân tính bình thường của mình, nhưng tình huống này chẳng hề bình thường chút nào. Hiện tại, đây là một điều may mắn.

Chìm đắm trong cảm giác tội lỗi trong khi cần phải cứu Charlotte sẽ là một điều ngu ngốc.

Tôi bỏ lại cái xác và đi theo sự hiện diện của Charlotte.

“Mình đã hứa sẽ giao hắn cho Irelpi... Chậc, chắc mình không phải kiểu anh hùng rồi.”

"Haa..."

Irelpi thở dài dưới ánh trăng, vẻ mặt sầu muộn làm nổi bật tình trạng đáng thương của cô. Cô vật lộn với xung đột nội tâm.

'Làm vậy có đúng không? Chuyện này vượt quá trách nhiệm của mình rồi.'

Charlotte bị bắt cóc, Hoàng hậu hoảng loạn. Thân là người bảo vệ cho Hoàng Đế và Hoàng hậu, Irelpi đã bị hạn chế di chuyển. Mái vòm đỏ chẳng khác nào xiềng xích các quý tộc được mời, khiến thứ này không thể bị phá vỡ.

Nếu có bất kỳ thành viên nào của Hiệp sĩ đoàn Nelphrugia có mặt, cô đã hành động rồi. Thế nhưng kỳ lạ thay, chỉ có các binh lính đang bồn chồn của Công tước Feyta lảng vảng gần đây.

Có điều là chúng không gây ra mối đe dọa nào. Chỉ có một tồn tại duy nhất từng trông giống mối đe dọa đối với cô.

Nephy Alteon. Không – Quý Tộc Lập Quốc Netionpis. Mối đe dọa thực sự của Đế chế. Giờ đã được thả ra khỏi tầm kiểm soát của cô.

"May mắn là 'Ký Ức Thiêng Liêng' vẫn còn giữ được, nhưng cũng chỉ vừa đủ..."

Cô đã trấn áp thứ tử khí đó. Nhưng các hành động thô bạo như chiến đấu có thể phá vỡ nó ngay lập tức. Chuyện Ký Ức Thiêng Liêng vẫn giữ được, dù không ổn định, chứng tỏ Nephy đang tự kiềm chế.

Nếu hắn có ác ý, hắn đã chạy trốn khỏi phạm vi của Ký Ức Thiêng Liêng rồi.

'Lo lắng thêm cũng vô ích.'

Irelpi cũng là con người.

Một người đôi khi đánh giá tình huống theo cảm tính hơn là lý trí. Mặc dù sở hữu sức mạnh to lớn, cô căn bản vẫn là một người phụ nữ bình thường.

Khi Nephy cúi đầu và cầu xin, Irelpi đã nhìn thấy đôi mắt của anh. Đôi đồng tử tựa như hồng ngọc ấy chứa đầy sự chân thành, không một chút tà khí. Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có thực sự là Quý Tộc Lập Quốc tàn bạo hay không.

Trông cứ như một linh hồn nhân hậu nào đó đã chiếm xác của Netionpis vậy.

Thái độ lúng túng của cậu trong cuộc gặp đầu tiên hoàn toàn trái ngược với sự tàn ác huyền thoại của Netionpis.

Là người đã chứng kiến mọi chuyện, Irelpi phán đoán rằng cô có thể tin tưởng cậu... chỉ một lần này.

Vì Charlotte, cô em gái cũng như bạn bè, và Miren Yustiha, gia đình duy nhất còn lại của cô, Irelpi đã đưa ra lựa chọn của mình.

“Quay lại nhanh đi... Đừng làm tôi lo lắng, Nephy."

Cô thì thầm, nhìn chằm chằm vào mái vòm đỏ rực đang phát sáng một cách đáng ngại.

Cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm, tôi đối mặt với bên ngoài. Một con đường rừng dưới bầu trời đầy sao. Quay lại, tôi thấy mái vòm đỏ bao phủ dinh thự của Công tước Feyta ở đằng xa.

Nhổ nước bọt lẫn máu, tôi hét lên.

"Tìm thấy rồi! Charlotte!"

Ba bóng người phía trước. Charlotte, bị trói chặt bởi một thứ gì đó, chỉ có thể rên rỉ khi một gã đàn ông khổng lồ mang cô đi.

Nhưng sự chú ý của tôi tập trung vào bóng người thứ ba.

Một gã đàn ông trùm mũ có vóc dáng nhỏ bé. Hào quang của hắn làm lu mờ võ sĩ trước đó.

Đối mặt với hắn, cảm giác déjà vu bèn ập đến. Cảm giác mãnh liệt như bị hàng ngàn lưỡi dao xé nát... Giống hệt như khi đối mặt với sát khí của Irelpi.

'Giống như khi mình đối mặt trực diện với sát khí của Irelpi vậy!'

Có một nhân vật như vậy tồn tại sao? Do hiện giờ là thời điểm trước khi câu chuyện của <Eldchain> bắt đầu, chuyện bất kỳ nhân vật nào xuất hiện cũng không có gì là lạ.

Câu hỏi là: còn kẻ nào khác ngoài Irelpi sở hữu áp lực ấy?

'Suy đoán cũng không thay đổi được gì. Mình chỉ còn cách đối đầu thôi!’

Khi tôi gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp, gã đàn ông trùm mũ nói nhỏ.

"Thật nhẹ nhõm khi kẻ đến không phải là Irelpi Yustiha. Xem ra ta đã đánh giá sai rồi – xin lỗi."

Một lời xin lỗi với gã khổng lồ đang mang Charlotte. Gã khổng lồ trả lời cụt lủn.

"Ra lệnh đi."

"Không có gì thay đổi. Cứ đi trước đi – ta sẽ theo sau ngay."

"Đã hiểu."

Gã khổng lồ quay đi cùng Charlotte.

“Các ngươi đừng hòng trốn thoát!”

Tôi lao về phía Charlotte với toàn lực, chỉ để cú đấm của mình bị chặn lại một cách thảm hại. Nắm đấm của tôi vò nát trên bề mặt thanh kiếm của người đàn ông trùm mũ.

Máu từ những vết thương trước đó bắn tung tóe lên mũ trùm của hắn.

"Kgh!?"

"Hừm!"

Tôi rên rỉ vì cú đánh bị chặn, nhưng người đàn ông trùm mũ cũng lên tiếng ngạc nhiên trước sức mạnh bất ngờ ấy. Lực tác động buộc hắn phải trượt lùi lại.

"Giờ ta hiểu tại sao Ileah lại thất bại lập tức rồi. Ngươi trông yếu ớt nhưng lại chết người – còn nguy hiểm hơn cả nếu bị đánh giá thấp."

Có lẽ hắn đang nói đến võ sĩ trước đó. Tuy đúng là cú húc của tôi rất quyết đoán, nhưng đánh giá của hắn quả thực là không sai.

Tôi cố tình khiêu khích.

“Ngươi nghĩ mình khác biệt à? Ta cũng sẽ tiễn ngươi đi luôn."

"Haha. Thú vị đấy, đối với một diễn viên quần chúng."

“Để xem ai mới là diễn viên quần chúng."

"Sự tồn tại của ngươi thật bất ngờ, nhưng ta đành gác cơn tò mò lại vậy.”

Ngay lập tức, hào quang của gã đàn ông trở nên áp bức, lấn át cả khu vực. Cơn gió phả vào má tôi có cảm giác như kim loại rỉ sét cọ vào. Ngay cả côn trùng cũng im bặt.

Tôi giữ vững tư thế, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Thế rồi, gã đàn ông bỗng dưng biến mất.

"Cái...!?"

Tôi nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình.

Hắn đã hạ thấp trọng tâm như một con thú săn mồi và nhanh chóng áp sát tôi. Lưỡi kiếm lạnh lùng của hắn tìm kiếm sơ hở để xé nát tôi.

"Chết tiệt!"

Tất cả những gì tôi có thể làm là nhảy xung quanh, lăn lộn một cách vụng về trong bùn đất. Ngay cả khi đó, tôi vẫn phải tiếp tục né tránh các mảnh kiếm khí của hắn.

Tôi cố gắng lùi vào rừng để chặn tầm nhìn của hắn, nhưng cũng chỉ vô ích.

Vút! Vút!

Mỗi cú vung kiếm của hắn đều đốn ngã những cây cổ thụ như chém giấy. Chỗ ẩn nấp chẳng là gì với hắn cả.

'Điên rồ! Mình không thể xử lý cái này như thanh kiếm vô hình của Irelpi được!’

Nếu không nhờ khoá huấn luyện kích hoạt cảm quan của Netionpis, tôi đã hoàn toàn bị áp đảo rồi.

Mặc dù tôi có thể cầm cự lâu hơn, nhưng thời gian là rất quan trọng. Điều tuyệt vọng hơn là sự thật đang dần hé lộ với tôi.

Ngay cả với sự bất tử và thời gian không giới hạn, tôi cũng không thể thắng.

Đây là một thực tế bất biến. Giới hạn của một người bình thường có được một thân xác mạnh mẽ.

Khi tôi đang tuyệt vọng tìm kiếm giải pháp, gã đàn ông đảo ngược tay cầm và đâm thanh kiếm của mình xuống đất.

"Thời gian cũng đang thúc ép ta. Không thể chậm trễ được nữa – chết đi."

Một lời tuyên bố khô khan. Sau đó, câu thần chú của hắn bắt đầu.

"Hỡi các tinh linh đang rong chạy khắp mặt đất.”

Mắt tôi mở to vì sốc. Đoạn mở đầu của câu thần chú ấy quen thuộc đến đau đớn.

Thứ này không nên được nói ra ở đây. Cho rằng mình nghe nhầm, tôi bèn lắc đầu phủ nhận.

Khi hắn tiếp tục, đồng tử của tôi rung lên dữ dội. Một câu thoại không thể nào quên. Một kỹ năng đặc trưng mà mọi người chơi đều biết. Câu thần chú vang lên từ môi hắn.

"Ngươi...! Sao ngươi biết được!?”

Theo bản năng, tôi lao tới. Vì lý do gì mà tôi không chạy trốn, tôi cũng chẳng biết được.

Khi đến gần hắn, mắt chúng tôi chạm nhau.

Hai cặp đồng tử màu hồng ngọc chạm nhau. Của tôi thì méo mó một cách kỳ cục, còn của hắn thì hoàn toàn bình tĩnh.

Câu thần chú bị cắt đứt khi những cột vàng phun ra từ các vết nứt, vươn tới bầu trời.

Những luồng gió hỗn loạn thổi bay mũ trùm của hắn sang một bên. Ngay cả khi bị nhấn chìm trong ánh sáng vàng, tôi vẫn thấy rõ mặt hắn.

Người duy nhất không nên ở đây. Tôi hét lên tên hắn.

"Tại sao ngươi lại ở đây, Zikharun!!!"

“Cái gì?!"

Mắt Zikharun lóe lên vẻ ngạc nhiên. Cơ thể tôi tan chảy trong ánh sáng vàng, nhưng tiếng kêu tuyệt vọng của tôi vẫn còn văng vẳng.

"Không ngờ ngươi lại biết ta. Chúng ta chưa từng gặp nhau..."

Zikharun rút thanh kiếm của mình về trước khi ánh sáng dịu đi.

"...Chết rồi."

Những cột vàng là những tia nhiệt khổng lồ – năng lượng địa nhiệt được nén lại từ sâu dưới lòng đất để thiêu rụi khu vực. Không một con người nào có thể chịu đựng được chúng.

Khi ánh sáng mờ đi, khu vực đã bị tàn phá. Rừng cây bốc cháy dữ dội, mặt đất nứt nẻ như nắp nồi đang sôi.

Giữa cảnh tàn sát vô hồn, chỉ có một khối thịt vẫn giữ nguyên được hình dạng.

Sự tồn tại duy nhất tránh được cái chết – cơ thể tội lỗi của Netionpis.

"Ah... Aaagh...! Tại sao lại là hắn...?"

Mặc dù mọi tế bào đều nóng bừng, nhưng câu hỏi ấy vẫn cháy bỏng trong tâm trí tôi.

Chẳng một ai có thể nhầm lẫn được, đặc biệt là tôi.

Đối với tôi... không, đối với bất kỳ người chơi nào, hắn cũng là nhân vật quen thuộc nhất. Trục trung tâm của thế giới này.

Zikharun Misrah – nhân vật chính thế hệ thứ ba của <Eldchain>.

Chân tướng của gã đàn ông trùm mũ.

"Chết tiệt... Chết tiệt, chết tiệt! Aaaaargh!!!"

Sự xuất hiện của nhân vật chính trong nguyên tác là bức tường bất tài đầu tiên của tôi. Cảm xúc cay đắng ập đến tôi như sóng thần.

Tiếng gào thét nhuốm đầy thất bại của tôi làm rung chuyển xung quanh.