Vol 2 - Chương 3.5: 'Người tình' giả vờ

Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123

“…chẳng phải đó là Tenjo - san sao!?”

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Chẳng lẽ cô ấy đã lén theo dõi tôi?

Không, chắc chắn là vậy rồi. Tôi không thể nào nhầm lẫn cô ấy được.

Tôi dùng điện thoại gọi cho Tenjo - san.

Quả nhiên, người phụ nữ ấy đưa điện thoại áp vào tai.

[A lô, Yuunagi - kun. Có chuyện gì vậy?]

“Tenjo - san, bây giờ chị đang ở đâu?”

[Ừm, đang ở nhà.]

“Thật không?”

[Sao em lại nghi ngờ chị chứ?]

“Chị quay sang trái, rồi ngẩng đầu lên đi.”

[Hả?]

Ngoan ngoãn làm theo lời tôi, Tenjo - san nhanh chóng nhận ra tôi đang vẫy tay từ tầng trên.

[Ơ, em nhận ra chị từ lúc nào vậy?]

“Em phát hiện từ khi chị từ chối mấy gã kia. Chị đã theo em từ bao giờ vậy?”

[Theo dõi? Nghe ghê thế. Chị chỉ tình cờ đi mua sắm trong ngày nghỉ thôi mà.]

“Tận đến Odaiba này, đúng chỗ em và em gái đến à?”

[Chỉ là trùng hợp thôi.]

“Đến mức phải mang cả kính râm sao?”

[Ờ thì… hôm nay nắng gắt quá?]

“Chúng ta đang ở trong một tòa nhà.”

[Cũng là mốt nữa.]

“Chị định viện cớ mãi sao?”

[…Chị xin lỗi.]

Chị ấy chắp tay về hướng tôi, làm bộ như cầu xin tha thứ.

“Tenjo - san, chị nổi bật quá mức, nhìn từ xa cũng thấy ngay. Đúng là nó chứng minh rằng chị đẹp, nhưng nếu thật sự muốn theo dõi ai đó thì chị nên cải trang kỹ hơn một chút.”

[Đừng giận chị mà.]

“Em đâu có giận.”

[Chị chỉ lo cho hai đứa thôi, thế là chân chị tự nhiên chạy tới đây.]

“Chị vẫn không tin em à? Sẽ chẳng có chuyện kỳ lạ nào xảy ra đâu.”

[Chị lo cho Kaguya - chan.]

Câu trả lời này khiến tôi hơi bất ngờ.

Trước khi tôi kịp hỏi rõ ý tứ thật sự, Kaguya đã mua sắm xong và bước ra.

Tôi liền kết thúc cuộc gọi.

“Ngực của em lớn thêm rồi.”

“Em không cần báo cáo tất cả mọi thứ đâu.”

“Ơ, không cần báo cáo? Vậy anh có thể biết bằng cách nhìn à? Yuu - kun, anh là đồ biến thái ngầm.”

“Bậy!”

 Tôi cũng muốn lắm cái kỹ năng đoán cỡ ngực bằng quần áo lắm chứ.

Trước khi đi sang cửa hàng khác cùng Kaguya, tôi liếc xuống tầng dưới.

Bóng dáng Tenjo - san đã biến mất.

Trong khi chọn đồ cùng với Kaguya, tôi không nhịn được mà tìm kiếm cô ấy từ góc mắt.

Mỗi lần tôi bắt gặp chị ấy đang lấp ló theo dõi ở chỗ nào đó, tôi liền nhắn tin.

Cứ như một trò trốn tìm vậy.

Reiyu: Hừ, chỉ tưởng mình không bị phát hiện vào lần này chứ.

Yuunagi: Trên chiếc gương gần chỗ chị, em nhìn thấy phản hình ảnh chiếu.

Reiyu: Khó chịu thật. Chị nhất định sẽ thắng vào lần sau!

Có vẻ như chị ấy thật sự thích trò trao đổi qua lại này.

Tuy nhiên, đối với một người quá nổi bật như Tenjo - san thì trò trốn tìm chẳng hợp chút nào.

Yuunagi: Hay chị thử làm giả làm ma - nơ - canh thì sẽ ít bị chú ý hơn đấy.

“Yuu - kun, anh có nghe em không vậy? Màu nào hợp hơn?”

Kaguya cầm hai chiếc váy, mỗi tay một màu.

“Màu nào cũng hợp với em cả.”

“Thế thì chẳng giúp được gì. Em muốn nghe lý do cụ thể.”

“Em cứ chọn màu em thích đi. Người mặc là em mà, Kaguya.”

“Em muốn nghe Yuu - kun nói thích cái nào cơ!”

Thời trang nữ khó hơn của nam nhiều, bởi sự lựa chọn của họ quá mức phong phú.

Tôi chỉ phân biệt nổi những món thật sự không hợp, quá loè loẹt, hoặc không vừa dáng, còn chuyện phối đồ thì tôi hoàn toàn mù hơn cả cừu giữa đồi.

Hơn hết, Kaguya có gương mặt và vóc dáng trời ban, nên em ấy gần như mặc gì cũng hợp, và gu thời trang của em ấy thường rất tốt, nên chỉ còn lại chuyện sở thích thôi.

Và tôi thì chẳng dám can thiệp sở thích quần áo của con gái.

“Tôi thấy quần áo chỉ cần hợp với người mặc là đủ rồi.”

“Câu trả lời mơ hồ quá.”

“Vậy chọn cái nào khiến em thấy hào hứng hơn khi mặc.”

“Ừm… em thích màu này, nhưng em đã có một cái tương tự rồi, còn cái kia thì…”

Cô bé nghiêm túc đứng trước gương, ôm từng chiếc váy lên người để so sánh.

“Hay là mua cả hai nhỉ.”

“Nếu không quyết được thì cứ thử mặc thử, rồi so sánh xem.”

“Ý hay đấy. Chờ em nhé.”

“Cứ thong thả. Anh đi loanh quanh một lát.”

“Ô kê.”

Với hai bộ đồ cần phải thử, Kaguya đi vào phòng thử đồ.

Trong lúc đó, tôi lại đảo mắt tìm Tenjo - san.

Tôi bước sang khu đồ nam, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Trong khi tôi đang nhìn quanh thì bất ngờ có người gọi.

“Ơ, Nishiki?”

Tôi quay lại theo tiếng gọi thì thấy Kuhouin Akira đang cùng với Mayuzumi Ririka.

“Ô, Nikki! Tình cờ ghê. Cậu làm gì ở đây thế?”

“Đó phải là câu hỏi của tớ mới đúng. Hai người hiếm khi đi chung mà.”

“Nikki đã quên rằng tớ rủ cả cậu và Akiaki à? Nikki còn từ chối mà.”

“Ra là vậy.”

Tôi đã bất ngờ khi chạm mặt họ ở đây.

“Vậy cậu đi với ai thế, Nikki?”

“Ririka, đừng tò mò quá.”

“Tớ thì vẫn tò mò đấy. Chắc Nikki không đi một mình đâu nhỉ.”

“Yuu - kun, em quyết định xong rồi đây!”

Kaguya bước ra từ phòng thử đồ với chiếc giỏ đựng váy trong tay.

Vừa thấy Akira và Mayuzumi đang nói chuyện với tôi, vẻ mặt cô bé lập tức sa sầm.

“Họ là ai? Dám tán tỉnh Yuu - kun sao? Thật đáng ghét.”

Kaguya chẳng màng chuyện họ lớn tuổi hơn mình.

Em ấy đặt giỏ xuống đất như thể sẵn sàng lao vào chiến đấu.

“Con gái kiểu gì mà vô duyên ghê, chẳng lẽ là bạn gái của Nishiki à?”

Giọng Akira cũng không kém phần châm chọc.

Bầu không khí quanh cô ấy trở nên sắc bén hơn mọi khi.

“Đúng vậy! Chính xác luôn!”

Kaguya dõng dạc nói dối. Em ấy lập tức quấn chặt lấy tay tôi, ra sức khoe mẽ mối quan hệ thân mật giữa chúng tôi.

Tại sao em ấy còn giả vờ làm người yêu cả trước mặt bạn bè tôi cơ chứ?

Em ấy định cho anh trai mình đội quần đi học à?

Thôi đi, nhỡ có lời đồn nhảm lan trong trường thì phiền lắm.

“Không phải, đây là em gái kế của tớ.”

““Em gái kế!?””

Cả hai đồng thanh la lớn khi nghe câu trả lời của tôi.

“Kaguya, đây là bạn học cấp ba của anh, Kuhouin Akira - san và Mayuzumi Ririka - san.”

Tôi giới thiệu đàng hoàng, nhưng Kaguya vẫn giữ thái độ cảnh giác.

Ít nhất thì em ấy cũng nên chào một tiếng chứ.

“Chà, cô bé chẳng giống Nishiki chút nào nhỉ.”

“Em ấy là con riêng của cha mẹ tớ sau khi tái hôn.”

“Ra thế. Vậy mà còn đi hẹn hò riêng, hai người thân nhau thật đấy.”

Giữa bầu không khí căng thẳng giữa Akira và Kaguya, thái độ ung dung của Mayuzumi - san lại trở thành thứ cứu cánh tôi.