Vol 2 - Chương 3.4: 'Người tình' giả vờ (4)

Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123

“Yuunagi - kun, dậy mau!”

Tôi mở mắt ra và bắt gặp gương mặt Tenjo - san đang cúi sát xuống.

“Ủa, mình cưới nhau từ lúc nào thế?”

Được một mỹ nhân đánh thức thật đúng là khởi đầu tuyệt hảo. Tôi có thể khởi đầu một ngày mới với tâm trạng vui tươi rồi.

“Đừng mơ mộng nữa! Kaguya - chan biến mất rồi!”

“Hả?”

Tôi bật hẳn dậy, quả thật chẳng thấy Kaguya đâu.

“Chị nghĩ em ấy vào nhà tắm, nhưng cả túi lẫn giày của em ấy cũng biến mất rồi.”

“Nó lại bày trò điên rồ gì nữa đây.”

Có lẽ em ấy đã lẳng lặng rời đi trong lúc tôi ngủ.

Tôi kiểm tra điện thoại và quả nhiên, Kaguya có gửi một tin nhắn:

Kaguya: Hẹn gặp ở chỗ đã nói, hứa đến đúng giờ nhé.

“Thế thì qua đây ngủ làm cái gì cơ chứ!”

Đây là lí do tôi ghét bị Kaguya dắt mũi như thế này.

“Giờ em định làm gì?”

“Em vẫn sẽ đi Odaiba như kế hoạch. Gặp là em sẽ dạy cho nó một trận.”

“Yuunagi - kun, đừng coi Kaguya như con nít nha?”

“Giờ thì chị bênh nó à?”

“Em ấy là em dâu tương lai của chị nên chị mới bênh chứ.”

Có vẻ hai người họ đã trò chuyện trong lúc tôi ngủ.

“Cái đó để dành cho tương lai mà mong đợi.”

Bây giờ, tôi định thay đồ, khi tôi mới cởi áo ở nhà thì…

“Ơ, em thay ngay ở đây sao?”

“Đây là phòng em.”

“Nhưng chị cũng ở đây mà.”

“...Xin chị đừng có kích động vì được ngắm cơ thể đàn ông hay vì cái quần lót của em.”

“Chị không có nhé!”

Phản ứng lúng túng của cô ấy đáng yêu chết người luôn.

“Hay là… mình tiếp tục chuyện còn dang dở trong kho thể thao bữa trước nhỉ? Thế nào, chúng ta làm một nụ hôn chào buổi sáng nhé?”

“Mơ đi!”

Người con gái tôi thích dễ thương đến mức khiến tôi chỉ muốn chọc ghẹo cô ấy mãi thôi.

Sau khi thay đồ xong, tôi đeo ba - lô và rời khỏi nhà.

Tôi bắt tàu từ nhà ga gần nhà, đổi sang tuyến Yurikamome tại Shinbashi và băng qua cầu Cầu Vồng, tôi vừa đi vừa ngắm toàn cảnh khu bờ biển Tokyo trên đường tới Odaiba.

Tôi đến Trung tâm mua sắm DiverCity trước giờ hẹn ba mươi phút.

Ngước nhìn tượng kỳ lân trắng làm từ gundam đứng sừng sững trên đường, tâm lý háo hức của một thằng con trai trong tôi trỗi dậy.

Tôi thật sự muốn đứng ngắm thêm, nhưng tôi vẫn đến điểm hẹn trước.

“Phiền quá, tránh ra đi.”

Em gái tôi đang bị một thằng nào đó tán tỉnh.

Mặc dù mặt Kaguya tỏ vẻ khó chịu thấy rõ, hai gã thằng con trai trong độ tuổi hai mươi vẫn quấy rối em ấy.

“Mấy người có cần tôi gọi cảnh sát không?”

Tôi vừa nói vừa giơ điện thoại lên.

“Anh đến trễ đó.”

“Anh đến đúng giờ mà.”

“Vẫn trễ hơn em.”

Kaguya lập tức nép sau lưng tôi.

Nhận ra tôi còn trẻ hơn chúng, hai gã kia liền đổi thái độ, tỏ thái độ coi thường ra mặt.

Ôi thôi nào, lật mặt tùy theo đối phương mạnh hay yếu trông hèn lắm đó.

“Con bé này mới học cấp hai. Luật thành phố bảo vệ rõ ràng đấy. Mấy người muốn tôi báo cáo thật không?”

“Này, sao mày dám nói cái giọng đó?”

“Tôi là anh nó! Không biến ngay thì tôi báo cảnh sát thật đấy!”

Tôi lớn tiếng quát.

Thấy người đi đường bắt đầu chú ý, bọn đểu cáng kia mới chịu chuồn.

“Yuu - kun, cảm ơn anh!”

Kaguya ôm chầm tôi từ phía sau, giọng em ấy đầy sự hân hoan.

“Em không sao chứ?”

Tôi gỡ tay Kaguya ra và nhìn thẳng vào mặt em ấy.

“Em ổn. Em quen bị làm phiền rồi.”

“Phiền toái thật. Hay là em mặc kín đáo hơn đi?”

Tôi bắt đầu càm ràm cứ như bà thím ‘lên lớp’.

Tôi không giỏi nói dối - và thực ra tình huống đó khiến tôi rất sợ. 

May mà hai gã đó bỏ đi nhanh.

“Trời ạ! Cái câu đó cực kỳ vô duyên khi em mất công chuẩn bị cho buổi hẹn của chúng ta đó. Thất vọng hết sức!”

“Trông em dễ thương lắm và hợp nữa.”

“Anh đáng lẽ phải nói câu đó ngay từ đầu chứ.”

“Thôi, lo đi mua sắm nhanh lên.”

Tôi phớt lờ Kaguya và tiến lên trước.

“Đây là hẹn hò đó! Đừng nói như kiểu anh đang làm cho xong nghĩa vụ chứ. Này!”

Kaguya nhấn mạnh rằng chúng tôi đang ‘hẹn hò’ rồi nắm tay tôi.

“Đi thế này bất tiện lắm.”

“Hẹn hò là phải như vậy.”

“Nắm tay em gái kế thì ngượng chết.”

“Người ngoài đâu biết anh em gì, nên cứ thoải mái. Hôm nay chúng ta sẽ giả làm người yêu!”

“Người yêu giả vờ à?”

“Đúng thế. Chỉ hôm nay thôi, anh đừng coi em là em gái kế.”

“Em yêu cầu cao quá đấy.”

“Anh cứ làm đi!”

Trong khi ngân nga, Kaguya vừa kéo tôi lên tầng có cửa hàng quần áo mà em ấy cần.

“Sao em lại im lặng bỏ đi vào sáng nay? Tomi - san cũng lo cho em đó.”

Chúng tôi đi thang cuốn lên tầng trên.

“Vì nếu ở lại, em sẽ cảm thấy quá quen thuộc với phòng của anh.”

“Thế thì có sao?”

“Em sẽ cảm thấy mình thực sự trở thành em gái kế của anh…”

Xem ra Kaguya hoảng sợ thật.

“Anh sẽ dang tay chào đón em gái của anh mà.”

Em ấy liền quay phắt lại, dí sát mặt em ấy vào mặt tôi.

“Em không thích thế!”

“Đừng lộn xộn trên thang cuốn.”

“Anh lại coi em như con nít! Hứ, sớm thôi, anh sẽ coi em như một người phụ nữ.”

Ngay giây sau, tôi thấy mình chùn bước trước cửa hàng em ấy dẫn cả hai đến.

Điểm dừng đầu tiên là một tiệm đồ lót.

Cửa hàng, không gian ngập những màu sắc tươi tắn và vốn xa lạ với đàn ông, treo đầy quần lót với các kiểu dáng và màu sắc khiến tôi chẳng biết nhìn vào đâu.

“Đi nào, anh chọn giúp em đi.”

Kaguya cười toe toét.

“Không đời nào.”

“Anh thích kiểu gì? Gợi cảm? Dễ thương?”

“Chỉ nhìn thôi đã khó rồi.”

“Ái chà, anh đỏ mặt luôn kìa.”

“Anh sẽ chờ ở bên ngoài.”

Ngay khi tôi tính chuồn đi, em ấy đã níu tôi lại.

“Anh đừng ngại. Chúng chỉ là vải vóc, chẳng khác gì quần áo thường hết.”

“Chính mảnh vải nhỏ này mới khiến đàn ông khốn đốn đấy.”

“Anh có thể ngắm khi em thử luôn.”

“Thôi, em tự lo đi.”

“Nhìn này, loại gợi cảm này. Ủa, có lỗ ngay chỗ đó kìa.” 

Kaguya chỉ thẳng vào thiết kế “người lớn” ngay trước cửa tiệm

“Trẻ cấp hai thì chưa xài được mấy thứ này đâu!”

“Thật sao?”

“Xin tha cho anh vụ đồ lót đi.”

Kaguya trông vô cùng thỏa mãn trước lời cầu xin thảm hại của tôi.

“Yuu - kun, anh cứ coi em như trẻ con. Giờ nhìn anh lúc này buồn cười chưa.”

“Nếu muốn thì em cứ cười đi.”

Tôi quay lưng lại cửa hàng.

Ừ, em ấy chọc trúng tim đen tôi rồi.

“Anh chờ chút nhé.”

Trong khi Kaguya tung tăng chọn đồ, tôi đi dạo một khu gần đó.

Tòa nhà này có giếng trời thông xuống đất, cho phép tôi nhìn xuống các tầng dưới. 

Lúc này, tôi vô tình thấy hai tên con trai trêu ghẹo Kaguya ban nãy.

Tò mò, tôi dõi mắt theo họ và thấy chúng đang áp sát một người phụ nữ khác.

“Người đó… trông quen quen…”

Dù mái tóc dài và mắt kính râm đã che mất gương mặt của cô ấy, nhưng kể cả khi tôi nhìn từ xa, tôi vẫn nhận ra thần thái khác biệt, cùng vóc dáng mảnh mai và phong cách độc đáo của cô ấy.

Hai người đàn ông cố gắng bắt chuyện với cô ấy, nhưng người phụ nữ lại lạnh lùng gạt phắt họ.