Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123
“Đừng có tự dưng nhận anh em khi nào em thấy tiện nghi! Anh và em không hề có quan hệ máu mủ gì cả, mới đây thôi, chúng ta vẫn còn là hai kẻ xa lạ! Một nam một nữ ở cái tuổi này mà ngủ chung giường thì xã hội nào mà chấp nhận nổi!”
Tôi chắc chắn em ấy đã biết tường tận chuyện nam nữ từ sớm rồi.
Rốt cuộc Kaguya đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Không sao hết, vì giữa chúng ta có tình yêu mà!”
“Chính vì có tình yêu nên chuyện này càng tệ hại hơn chứ!”
“Yuu - kun, anh đúng là kẻ hèn nhát.”
“Thà em gọi anh là người có nguyên tắc còn đúng hơn.”
“Nam nữ muốn gần gũi nhau thì đôi khi phải vứt lý trí sang một bên.”
“Anh em kế thì cần cái gần gũi gì hả?”
Tôi hoàn toàn không theo kịp cái lý sự cùn này của Kaguya.
Khốn kiếp thật, con bé lại đi khơi đúng cái đề tài nhạy cảm lúc này. Mới đây thôi, để rút ngắn khoảng cách, chính tôi cũng muốn gần gũi với Tenjo Reiyu trong kho dụng cụ thể thao.
“Yuunagi - kun, bình tĩnh nào. Hành động này chẳng giống em gì cả.”
Tenjo - san bước lên và chắn ngay trước mặt tôi.
“Không, đây là cơ hội tốt để em nói rõ. Em đã quá mệt mỏi vì lúc nào cũng bị Kaguya lôi kéo. Đã đến lúc con bé phải hiểu rằng tụi em không còn là trẻ con nữa.”
“Em thừa biết mình không còn là trẻ con! Nhưng tại sao Yuu - kun lại ghét em đến thế?”
“Bởi vì em lúc nào cũng liều lĩnh phá hỏng những thứ người khác bảo vệ.”
Tôi cố gắng giữ hình ảnh của một gia đình ấm êm bằng cách giữ khoảng cách với Kaguya, thế mà chỉ bằng một động tác nhỏ của em ấy, dương như bao nhiêu nỗ lực của tôi đều tan thành mây khói.
“Thôi được! Vậy thì thỏa hiệp đi. Kaguya - chan có thể qua phòng tôi ngủ. Thế nào?”
Tenjo - san đưa ra giải pháp trung gian.
“Thế thì còn ý nghĩa gì nữa.”
“Tenj- à không, chúng ta không thể phiền đến Tomi - san.”
“Ủa, sao hai người cứ ăn ý thế này hả, anh em nhà Nishiki!”
Thấy cả tôi lẫn Kaguya đều đồng thanh bác bỏ, Tenjo - san bĩu môi thành đường vòng cung đi xuống vì chẳng hiểu nổi phản ứng của chúng tôi.
Cuối cùng, sau một hồi cãi vã kịch liệt, chúng tôi lại đi đến cái kết kỳ quặc rằng cả ba sẽ ngủ chung một phòng.
Tenjo - san bảo cô ấy có sẵn bộ chăn nệm dành cho khách, nên tôi mượn luôn. Thế là hai cô gái chiếm giường, còn tôi thì trải nệm và nằm dưới sàn.
Tôi khẽ hỏi lại Tenjo - san:
“Như vậy có ổn không? Hai người nằm chung một giường sẽ chật lắm.”
“Giường rộng hơn em nghĩ đấy, nó thoải mái chứa hai người con gái mà.”
“Nhưng…”
“Không sao đâu, vả lại Yuunagi - kun và em gái kế ngày mai còn đi chung nữa, đúng không? Ngủ cùng phòng sẽ tiện hơn.”
“Chị chẳng cần phải tốt bụng với Kaguya như vậy đâu.”
“Chị thì thấy em nghiêm khắc với Kaguya - chan quá đấy, onii - chan à.”
“Em vẫn chưa quen với việc làm onii - chan, thế nên chị tha cho em đi.”
Hai cô gái quyết định dùng phòng tắm của Tenjo - san.
Kaguya vào trước, rồi tới Tenjo - san, trong lúc hai cô gái đi tắm thì tôi dọn bàn và trải nệm trước.
Sau khi chuẩn bị chăn nệm xong xuôi, tôi đi rửa chén trong bếp.
Khi Kaguya tắm xong thì đến lượt Tenjo - san.
Nhân lúc đó, tôi tắm rửa thật nhanh trong phòng của mình.
“Nhanh thế. Anh có thể tắm lâu hơn mà.”
Kaguya chẳng có chút ngại ngần gì mà ngửa bụng, thoải mái nằm trên giường.
“Anh không muốn tắm lâu rồi quay lại thấy phòng mình bị lục tung lần nữa.”
“Anh không tin em à?”
“Anh đã nhượng bộ rồi đấy.”
“Chỉ cần Yuu - kun chịu về nhà thì mọi chuyện đã ổn rồi.”
Em ấy lại khăng khăng chuyện cũ.
“Lại chủ đề đó nữa hả. Anh đã nói bao nhiêu lần là anh không về rồi hả?”
“…Mẹ thấy buồn vì anh chẳng thèm quay về thăm gia đình đó.”
“Có đứa con gái dễ thương là đủ với mẹ rồi.”
“Có thêm cậu con trai dễ thương thì càng vui chứ.”
“Không có anh thì gia đình Nishiki vẫn sẽ ổn thôi.”
“Không đúng đâu!”
Kaguya hiếm khi kiên quyết đến vậy.
“…Em nghĩ anh bỏ nhà đi là vì ai?”
“…Có lẽ là lỗi của em…”
Lúc tôi bỏ nhà, có lẽ Kaguya, người đã quậy phá như một đứa trẻ được chiều hư, cũng đã nhận ra sự thật trên.
“Em không cần phải ép mọi thứ trở về như xưa. Anh đã có cuộc sống riêng. Kaguya, em đang ngộ nhận rằng mọi người và mọi việc sẽ xoay quanh ý muốn của mình đó.”
Chiêu trò đó không còn tác dụng với tôi nữa đâu.
Kaguya im lặng vì tức giận.
Cuộc đối thoại này chẳng đi đến đâu. Và nó có lẽ sẽ giữ như vậy nếu tôi lỡ mồm, nói bậy.
Nếu tiếp tục, đâu ra một nơi để tâm hồn tôi quay về và nghỉ ngơi nữa đây?
“Ê, muộn rồi, hai đứa nói nhỏ thôi. Hàng xóm nghe thấy cảnh anh em chí chóe lúc nửa đêm thì phiền lắm đấy. Tường căn hộ của chúng ta mỏng lắm, họ nghe hết cả đó.”
Tenjo - san xuất hiện trong đồ ngủ với mái tóc còn ướt.
Rõ ràng, cô ấy nghe thấy anh em tôi cãi lộn, nên mới quay lại mà chưa kịp sấy khô tóc.
“Xin lỗi.”
“Em cũng xin lỗi.”
“Biết lỗi là được rồi. Yuunagi - kun, em cho chị mượn máy sấy tóc nhé?”
“Tất nhiên. Trong phòng tắm ấy.”
“Cảm ơn.”
Tenjo - san đáp lại tôi bằng một nụ cười xã giao rồi đi.
Tiếng máy sấy vẳng ra từ sau cánh cửa.
Tôi rút điện thoại, bước ra hành lang và gọi về nhà.
“À, mẹ ạ, là con đây. Giờ nói chuyện được chứ? Vâng. Con xin lỗi vì lỡ chuyến đi hôm trước, và cảm ơn mẹ vì quà lưu niệm. À, Kaguya đến chỗ con, nói sẽ ngủ lại. Mai bọn con sẽ đi mua sắm. Con quen chăm sóc Kaguya rồi, nên mẹ đừng lo. Vâng, con sẽ về thăm khi có dịp. Con vẫn ổn, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Nhớ gửi lời chào của con đến dượng. Con gác máy đây. Tạm biệt.”
Khi tôi quay lại phòng, tôi thấy Kaguya nằm quay lưng về phía tôi.
“Anh gọi cho mẹ à?”
“Ừ, chỉ xác nhận thôi… Ngày mai vẫn giữ kế hoạch chứ?”
“Vẫn giữ.”
“Hiểu rồi.”
“Xin lỗi chuyện lúc nãy.”
“Anh cũng xin lỗi vì quá lời với em.”
“Nhưng em thật sự muốn anh về. Mọi người đều chờ anh.”
Tôi không đáp.
Liệu kẻ ích kỷ ở đây có phải là tôi?
Trong thoáng chốc, tôi bỗng cảm thấy sự thật có lẽ là thế.
Tuy nhiên, tôi không còn dễ dàng hình dung ra cảnh cả bốn người sống chung hòa thuận như trước nữa.
Khi Tenjo - san quay lại và tắt đèn, cả ba chúng tôi nhanh chóng nhắm mắt.
Dù người tôi thích đang ở ngay trong phòng, tôi lại chẳng thấy chút bối rối nào.
Trái lại, tôi còn thấy bực bội khi Kaguya vô tư nằm chung giường với Tenjo - san.
Dù hai người cùng là phái nữ, Kaguya, em chơi xấu quá.
Và thế là, sau một đêm thức trắng, tôi đã chìm ngay vào giấc ngủ ngay khi ngả lưng xuống nệm.
