Thủ đô Zebrudia lúc nào cũng tấp nập như hội.
Những con đường lát đá rộng thênh thang đan xen khắp thành phố, đầy ắp người đi bộ và xe ngựa nối đuôi nhau không ngớt.
Cảnh tượng nhộn nhịp đến mức khách vãng lai thường nghĩ nơi đây chắc ngày nào cũng mở lễ hội.
Dân cư đông thì thương nghiệp phát triển, mà thương nghiệp thịnh thì thành phố lại càng giàu có.
Nhờ vậy, dù chỉ mới hình thành chưa lâu, Zebrudia đã được ca ngợi là một trong những thành phố phát triển nhất thế giới.
Nơi đây hội tụ đủ mọi báu vật:
Từ vũ khí và giáp trụ quý hiếm, đến hải sản thượng hạng, sách cổ có một không hai, dược phẩm ma pháp quý giá, và đặc biệt là vô số Bảo Cụ kỳ bí thu được từ các kho báu cổ quanh vùng.
Khu vực quanh Zebrudia có số lượng kho báu dày đặc hơn hẳn các quốc gia lân cận nhờ mạng lưới địamạch đan xen chằng chịt.
Chính điều đó đã khiến nơi đây trở thành thánh địa của nghề săn kho báu, đồng thời góp phần to lớn vào sự phồn vinh của thủ đô.
Những thợ săn kho báu ở Zebrudia vừa là thương nhân xuất chúng, vừa là chiến binh siêu phàm.
Họ mang về vô số bảo vật không thể tái tạo bằng kỹ thuật hiện đại, đồng thời tiêu diệt quái vật và Huyễn Ảnh khắp mọi nơi.
Kho báu họ đem về giúp thành phố ngày càng giàu mạnh, còn sức mạnh của họ đủ khiến kẻ thù chùn bước, chẳng dám bén mảng đến xâm lăng.
Tất cả đã khiến Zebrudia trở thành biểu tượng cho thời đại hoàng kim của nghề săn kho báu và nó vẫn không ngừng phát triển.
Chúng tôi, Grieving Souls, đã rời khỏi thị trấn quê hẻo lánh để đến Zebrudia, bởi biết chắc nơi đây có đủ mọi thứ cần thiết để trở thành thợ săn chuyên nghiệp.
Và quả thật, thành phố này không khiến chúng tôi thất vọng.
Nhờ nguồn tài nguyên phong phú và những bậc thầy xuất sắc ở thủ đô, thực lực của cả nhóm tăng vọt một cách kinh ngạc.
Không chỉ nỗ lực hết mình, họ, “Grievers” đã bứt phá với tốc độ đáng sợ, tiến thẳng lên con đường mà người đời vẫn gọi là vinh quang của thợ săn kho báu.
Thú thật thì, sau 5 năm định cư ở Zebrudia, cả nhóm (trừ tôi) gần như đã chinh phục sạch các kho báu quanh khu vực.
Chúng tôi vẫn giữ thủ đô làm căn cứ hoạt động, không chỉ vì sự tiện lợi hay những mối quan hệ đã gây dựng, mà còn vì muốn đóng góp cho nơi đã giúp mình trưởng thành.
Thế nhưng giờ đây, chính thành phố mà chúng tôi mang ơn lại đang đối mặt với một hiểm họa chưa từng có.
Tôi ngồi trong phòng riêng trên tầng cao nhất của hội quán, đầu gục trong hai tay.
Sitri Slime, con quái vật mà tôi lỡ tay thả ra biến mất không dấu vết.
Suốt cả tiếng đồng hồ, tôi đã lục tung căn phòng, từ đống Bảo Cụ chất đầy tủ cho đến gầm giường, nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
Trời đang là một buổi chiều ấm áp.
Bình thường, giờ này tôi chắc đang ngủ gật trên ghế hội trưởng, hoặc ra phố kiếm ai đó làm vệ sĩ tạm thời cho mình dạo chơi.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ còn biết ngồi thụp xuống giường, khát khô cả cổ sau khi lục lọi suốt nãy giờ.
“Chết tiệt… không thấy đâu cả.”
Tôi chỉ nhận ra viên nang chứa slime đã trống rỗng ngay trước khi ném nó về phía con Huyễn Ảnh trong Hang Sói Trắng.
May mà chúng tôi vẫn kịp thoát ra an toàn, nhờ có “cô bé diệt chủng mini” dễ thương kia, nhưng giờ tôi chỉ còn một câu hỏi duy nhất:
Con Sitri Slime đó biến đi đâu rồi?
Nói để bênh vực mình chút, tôi chưa bao giờ mở viên nang đó ra.
Từ lúc nhận được đến giờ, nó vẫn nằm yên trong két sắt.
Theo lý mà nói, thứ đó chỉ cần trượt tay một cái là đủ gây ra thảm họa toàn thành phố rồi, nên tôi chọn cách an toàn nhất:
Tránh xa nó càng xa càng tốt.
Thông thường, slime là loài yếu nhất trong các loại quái vật.
Chúng sợ đủ thứ, sẽ nóng, lạnh, đòn vật lý, thậm chí chỉ cần bị đập mạnh cũng tan tành.
Trẻ con ở quê còn coi việc giẫm chết slime hoang dã là trò vui.
Chúng dễ tạo ra, dễ thích nghi, nên thường được dùng làm vật thí nghiệm trong các nghiên cứu.
Dĩ nhiên, khả năng thích nghi của slime cũng có giới hạn và thả một con slime thường ra ngoài vốn chẳng có gì đáng lo.
Nhưng… Sitri Slime thì khác.
Đó là sản phẩm “thí nghiệm nho nhỏ” của Sitri Smart, Nhà giả kim của nhóm Grievers.
Cô ấy bảo nó chỉ “hơi nguy hiểm một chút”, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì, với Sitri, “hơi” luôn đồng nghĩa với “có thể san bằng thủ đô”.
Sitri là một thiên tài thực thụ, bù đắp cho cơ thể không quá mạnh mẽ của cô ấy.
Trong nhóm, không ai tiến bộ nhanh bằng Sitri.
Cũng như tôi, cô từng khổ sở vì cảm giác yếu kém lúc ban đầu.
Nhưng khác tôi, cô ấy vượt qua nó.
Giờ thì Sitri mạnh mẽ không thua kém bất kỳ ai trong nhóm.
Và dù năng lực, danh tiếng lẫn địa vị của cô đã lên tầm cao mới, giữa tôi và Sitri vẫn luôn tồn tại một mối gắn kết đặc biệt.
Chỉ có điều, thiên tài thì thường thiếu thực tế.
Vì quý tôi, cô thường tặng những “thành quả nghiên cứu” của mình như một món quà.
Từ chối thì không được vì nếu tôi không nhận, cô sẽ vứt nó đại ra đường, để rồi gây thảm họa thật sự.
Tệ hơn, Sitri còn hay quên nói chi tiết quan trọng về mấy món đồ đó, khiến tôi không biết đường mà xử lý.
Sitri Slime chính là ví dụ mới nhất.
“Không, không thể nào. Lỗi này không phải của mình! Mình chưa từng mở két mà!”
Tôi cố trấn tĩnh.
Tôi đã cẩn thận hết mức, viên nang lại được niêm phong bằng kim loại, mà đến cả thằng ngốc như tôitừng làm rơi một thanh Kiếm giữa lúc bay cũng không thể nào xui đến mức làm mất vật bên trong một viên nang kín được!
Viên nang thì đã vỡ nát, nên tôi không thể kiểm tra lại.
Nhưng theo trí nhớ, nó hoàn toàn nguyên vẹn, chẳng có vết xước hay lỗ thủng nào.
Khả năng bị trộm khi còn trong két cũng gần như bằng không, két đó là Bảo Cụ bảo mật, đặt ngay trong phòng riêng có bảo vệ ma pháp.
Nếu có ai mở nó, tôi chắc chắn sẽ biết.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất:
Viên nang vốn đã trống ngay từ đầu!
“Ha ha ha… Sitri, em đúng là biết đùa quá mà…”
Tự an ủi mình bằng cái kết luận đó, tôi thả người xuống giường.
Dù biết Sitri chẳng phải kiểu người thích chơi khăm, nhưng thật sự tôi không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn.
Ít nhất, cứ tin vậy cho đỡ đau đầu.
… Thôi, mặc kệ đi.
Tôi không muốn nghĩ về chuyện này nữa.
Tôi có cảm giác nếu còn nghĩ thêm chút nữa là mình sẽ ói mất.
Dù sao thì, hôm nay cũng là một ngày yên bình nữa ở thủ đô, thế là đủ rồi.
Tốt nhất là nên quên luôn cái vụ “slime” đó đi.
Hơn nữa, dù có là thứ mà Sitri tạo ra đi chăng nữa, thì bản chất nó vẫn là một con slime, loại quái yếu nhất trong tất cả các quái.
Một con slime thì có thể gây ra bao nhiêu thiệt hại cho một thủ đô kiên cố thế này chứ?
Cái kiểu “phá hủy cả thủ đô” rõ ràng chỉ là nói quá thôi.
Mà dù có chuyện gì thật đi nữa, ở đây cũng đầy thợ săn mạnh, họ sẽ xử lý được thôi.
Tôi ôm cái bụng đang quặn thắt, tự trấn an mình hết lần này đến lần khác rằng mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
—-
Thoạt nhìn, đội Kỵ Sĩ Sói Đỏ Thẫm quả thật rất đáng gờm.
Bộ giáp kín người của chúng gần như vô hiệu hóa phần lớn các đòn tấn công, còn vũ khí thì đa dạng đến mức các thợ săn buộc phải lập chiến thuật riêng để đối phó với từng loại Huyễn Ảnh khác nhau.
Đã vậy, mỗi cú chém nặng nề của chúng đủ sức khiến cả những thợ săn tầm trung lão luyện cũng phải dè chừng.
Tuy nhiên, những Kỵ Sĩ Sói này chỉ thật sự nguy hiểm với các nhóm thám hiểm không biết trước sự tồn tại của chúng:
Giáp dày có thể xuyên thủng bằng vũ khí mạnh, và nếu biết trước loại vũ khí mà Huyễn Ảnh cầm, các thợ săn có thể chuẩn bị cách khắc chế tương ứng.
Còn nếu những người cấp trung không xử lý nổi, luôn có các thợ săn cấp cao hơn sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Giữa khu rừng rậm, trong hang Hang Sói Trắng Cấp 3, có chừng hơn chục thợ săn tụ tập.
Ăn mặc đủ kiểu, người thì giáp kín như hiệp sĩ, kẻ lại như đi dạo ban đêm nhưng họ đều có điểm chung:
Tất cả đều là thợ săn cấp cao, cấp 5 trở lên.
Đây là một nhóm thợ săn nổi tiếng, ngay cả trong thủ đô Zebrudia, nơi tụ hội của hàng ngàn thợ săn và những kẻ khao khát trở thành thợ săn.
Trung bình, thợ săn đạt Cấp 3 đã được xem là khá.
Còn để tiến xa hơn, người ta cần hoặc thiên phú xuất sắc, hoặc vận may trời cho, thường là cả hai.
Những thợ săn ở cấp độ cao đều đã vượt qua giới hạn con người:
Hấp thụ ma chất từ vô số hầm kho báu, họ mạnh mẽ hơn nhiều so với cấp trung.
Vì thế, với họ, những Kỵ Sĩ Sói ở đây chẳng đáng ngại mấy.
“Cái hang này đáng lẽ chỉ là Cấp 3, đúng không?”
Mổ thanh niên hỏi, liếc nhìn thanh kiếm trong tay.
Cậu vừa chém hạ một Kỵ Sĩ Sói canh cửa, lưỡi kiếm xẻ toang cả lớp giáp thép lẫn thân Huyễn Ảnh.
“Ừ. Nhưng nghe nói mấy con Huyễn Ảnh ở đây mạnh lên hẳn trong tuần vừa rồi. Còn bắt được cả Rudolph Thương Thủ, một con trùm khá cứng đấy,” người đồng đội phía sau đáp, vừa đỡ đòn một Kỵ Sĩ Sói khác.
“Thật á? Nhưng tôi mới thấy Rudolph ở Hiệp Hội sáng nay mà?”
“May mà đội cứu viện đến kịp.”
“Ồ, thế thì hiếm thật.”
Dù miệng trò chuyện thoải mái, nhưng tay họ vẫn không hề ngơi nghỉ.
Một viên đạn ma pháp xuyên qua đầu Kỵ Sĩ Sói, khiến thân hình đồ sộ của nó ngã sầm xuống đất.
Nhóm thợ săn này được phái đến để thẩm định lại tình trạng của Hang Sói Trắng.
Thỉnh thoảng, độ khó của các hầm kho báu có thể biến động, và khi điều đó xảy ra, Hiệp Hội sẽ mở một nhiệm vụ trinh sát để các thợ săn dày dạn kinh nghiệm đánh giá lại.
Vì chính phủ Đế quốc Zebrudia cũng có lợi ích trong việc quản lý chặt chẽ các kho báu này, nên họ thường tài trợ hậu hĩnh cho các nhiệm vụ kiểu này, nói cách khác, đây là món hời dễ kiếm cho thợ săn cấp cao.
“Tốt quá, hắn sống sót nhỉ,” một giọng nói cất lên, thản nhiên nhưng pha chút tò mò.
Nhiệm vụ trinh sát này mới được Hiệp Hội ban hành hôm qua, nên đội cứu viện trước đó chắc chắn không thể biết về sự bất thường của hang.
Dù vậy, việc Rudolph thoát chết quả thật là điều hiếm có.
“Ừ. Lần đó là do Thiên Biến Vạn Hoá xử lý đấy,” một thợ săn khác, giọng không cảm xúc, lên tiếng.
“Cấp 8 cơ à? Hắn làm gì ở đó vậy?”
“Ai mà biết. Tên đó lúc nào chả bí ẩn. Chắc lại mưu mô gì đấy thôi.”
“Chuẩn.”
Thế là họ bỏ qua, không bàn thêm nữa.
Trong số vô số thợ săn ở thủ đô, chỉ có ba người đạt đến Cấp 8, tất cả đều được Hiệp Hội phong danh hiệu đặc biệt nhờ thành tích phi thường trong việc chinh phục kho báu hoặc cống hiến cho cộng đồng thợ săn.
Đặc biệt là Thiên Biến Vạn Hoá, một thợ săn đã dấn thân vào mọi khía cạnh của nghề này.
Hắn là thủ lĩnh của Grieving Souls, một tổ đội danh tiếng đang phát triển nhanh chóng, từng chinh phục vô số kho báu cấp cao.
Thế nhưng, phần lớn thợ săn lại hầu như không biết gì về hắn, ít ai từng gặp mặt trực tiếp, bởi hắn sống khép kín trong trụ sở của tổ đội và hiếm khi xuất hiện công khai.
Có lời đồn rằng ngoại hình hắn chẳng có gì nổi bật, trái ngược hoàn toàn với danh tiếng của một Cấp 8.
Dĩ nhiên, đa số cho rằng tin đồn đó chỉ là vô căn cứ.
Bởi để thăng cấp, thợ săn phải tích lũy đủ điểm công nhận từ Hiệp Hội và vượt qua các kỳ thí nghiệm năng lực cực kỳ khắc nghiệt.
Không thể nào có chuyện một người tầm thường lại đạt đến cấp đó.
“Đi thôi. Vào kiểm tra mấy con Kỵ Sĩ Sói cấp cao và trùm cuối. Kiếm ít tiền thưởng nào.”
“Rõ.”
Theo hiệu lệnh của đội trưởng, cả nhóm đồng loạt hướng ánh nhìn về cửa hang tối om trước mặt, lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Từ trong hang, từng luồng khí lạnh lẽo phả ra, mang theo tiếng tru dài như lời cảnh báo dành cho những kẻ xâm nhập mới.
