Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 4: Quyển Trục Ma Pháp - Chương 02

Chương 02

Người ta thường bảo họa vô đơn chí, nhưng xem ra điều tương tự cũng đúng với vận may khi chúng thực sự ghé thăm.

Sau cuộc trò chuyện dài đầu tiên với vị cựu Anh hùng và được cô ấy chỉ dạy về năng lực tiềm ẩn của mình, tôi trở về phòng với tâm trạng đầy phấn khích.

Thật ngạc nhiên, cô bạn cũ của tôi, nàng tiên Kimberly, đang ngồi chễm chệ bên cửa sổ.

"Kimberly! Cô làm cái quái gì ở đây thế? Tôi tưởng cô đã trở về quê nhà ở rừng Estabesh rồi chứ."

Kimberly mỉm cười bẽn lẽn và đáp: "Chà, cậu biết đấy, ta đã định quay về rừng Estabesh. Nhưng cậu có biết từ Londia đến Estabesh xa thế nào không? Đó là một hành trình mất ba ngày ba đêm ngay cả khi ta bay không nghỉ. Hơn nữa, dọc đường còn có đủ loại người và thú vật khó ưa. Nghĩ đến đó thôi ta đã chùn bước rồi, nên ta cảm thấy hơi do dự."

"Thế nên cô mới đến thăm tôi thay vì về nhà sao? Mà nhân tiện, làm sao cô tìm được nơi này vậy?"

"Hì hì, Tiên tộc có năng lực đặc biệt mà lị. Vào đêm trăng tròn, bằng cách nào đó ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của Barton. Và dù trông dễ thương thế này thôi, nhưng mũi của ta thính hơn mũi chó nhiều đấy."

Đúng lúc đó, Kimberly bỗng nhăn mặt.

"Tuy nhiên, cái chốn này hôi thối kinh khủng khiếp. Cứ như thể một con sâu khổng lồ đang thối rữa giữa tổ goblin vậy. Và nghĩ lại thì, trước đây ta bị nhốt trong lồng, còn giờ thì đến lượt con người bị nhốt. Ta cho rằng dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, việc quan sát sinh vật bị giam trong lồng có thể thú vị, nhưng ta không thể nói đó là một sở thích hay ho đâu."

Tôi với tay vào tủ chén và lấy ra một mẩu bánh mì bơ được gói trong giấy. Dù chẳng còn nhiều, nhưng cũng đủ để thỏa mãn cái bụng nhỏ xíu của Kimberly.

"Xin lỗi nhé, Kimberly. Tôi vẫn còn việc phải làm. Nhưng cô có thể ăn cái này và chờ tôi."

"Cái gì? Giờ này mà ngươi vẫn phải làm việc sao? Nghe như ngươi đang làm cho một công ty đen (công ty bóc lột) vậy."

"Chà, cũng có thể nói là vậy..."

Kimberly chộp lấy một mẩu bánh mì bơ và nhảy tót vào trong cổ áo sơ mi của tôi.

"Đằng nào cũng đến đây rồi, ta cũng muốn tham gia xem cái 'sở thú người' này ra sao. Ta cần phải quan sát kỹ nơi làm việc của Barton mới được."

"Này, này, nhớ cẩn thận đừng để tù nhân hay đám cai ngục khác tóm được đấy nhé."

"Đừng lo. Ta sẽ nằm im ở ngay đây thôi."

Kimberly vòng ra sau gáy tôi, giấu mình dưới lớp tóc.

Khi tôi đến địa điểm tập kết, Peter đã đợi sẵn ở đó. Đèn bên trong nhà tù đã tắt hoàn toàn, để lại không gian chìm trong bóng tối đen kịt.

"Chào buổi tối, ngài Wolf. Tôi đã nghe tin rồi, hôm nay ngài đã có một màn thể hiện lẫy lừng đấy!"

Có vẻ như Peter đã hóng được tin về vụ bắt giữ Crunch và Marian từ đâu đó.

"Tôi chỉ tình cờ bị cuốn vào vụ việc đó thôi, có gì đâu."

"Dù vậy thì cũng rất ấn tượng mà."

Peter nhìn tôi như thể đang chiêm ngưỡng một vị anh hùng vậy.

"Giờ thì nhanh chóng hoàn thành ca tuần đêm thôi nào."

Chúng tôi di chuyển qua những dãy xà lim tối om, soi đèn lồng vào từng phòng để kiểm tra sĩ số tù nhân.

Hầu hết tù nhân đều đang ngủ hoặc giả vờ ngủ, nên không có vấn đề gì lớn xảy ra. Tuy nhiên, thi thoảng cũng có những tù nhân kêu than về sự khó chịu trong người, và trong những trường hợp đó, chúng tôi phải gọi y sĩ.

Thế nhưng, đám tù nhân thường hay giở trò giả bệnh. Đó dường như là cách họ thể hiện khao khát thoát khỏi thói quen hàng ngày đơn điệu, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bằng cách tìm kiếm sự an ủi từ sự chăm sóc của y sĩ và quên đi thực tại khắc nghiệt.

Nếu cứ đáp ứng tất cả những yêu cầu đó, tình hình sẽ trở nên khá rắc rối. Tuy nhiên, tôi tin rằng đôi khi cũng cần phải để họ xả bớt những bức bối trong lòng.

Ngay cả khi biết họ đang giả bệnh, nếu nhận thấy trạng thái tinh thần của tù nhân không thể chịu đựng thêm căng thẳng nữa, việc đơn giản là chú ý lắng nghe các triệu chứng mà không phớt lờ họ cũng sẽ giúp họ bình tĩnh lại. Việc quyết định có triệu tập y sĩ hay không phụ thuộc vào sự phán đoán của cai ngục, và việc đánh giá khía cạnh đó quả thực là một thách thức.

Một số cai ngục thậm chí chẳng thèm lắng nghe trừ khi các triệu chứng nghiêm trọng rõ rệt. Hơn nữa, họ còn chẳng buồn báo cáo lại cho nhân viên y tế.

Ngay cả các y sĩ trực ban cũng ghét cay ghét đắng việc phải đi khám đêm. Họ giữ chức vụ viên chức cấp năm, địa vị cao hơn cai ngục. Rất có khả năng các cai ngục bị ảnh hưởng bởi thái độ của những y sĩ đó.

Thật may mắn là đêm nay thời tiết không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, và các tù nhân không phàn nàn gì về vấn đề sức khỏe.

Khi việc đi tuần các xà lim hoàn tất, chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ giám sát tại tháp canh.

Tháp canh có một chiếc giường tạm bợ, nơi tôi và Peter sẽ thay phiên nhau canh gác. Tôi được phân công gác trước, còn Peter sẽ nghỉ ngơi trước.

Ngay khi Peter bắt đầu ngáy khẽ, Kimberly bò ra từ trong cổ áo tôi.

"Phù, có vẻ như 'Đại ca Hornrabbit' cuối cùng cũng ngủ rồi," Kimberly nói.

Hornrabbit là tên gọi của một loài thỏ đã biến đổi thành quái vật.

Vốn là loài ăn cỏ, nhưng khi sự kết tinh của ma lực hình thành bên trong cơ thể, chúng trải qua quá trình biến đổi thành quái vật và trở thành loài ăn thịt, chuyên tấn công các loài động vật nhỏ.

Cơ thể chúng phình to đến kích thước của một con chó lớn, và chúng thậm chí sẵn sàng đối đầu với những bé gái nhỏ nếu có cơ hội.

Tuy nhiên, chúng không quá hung dữ, và biểu cảm khuôn mặt của chúng thậm chí còn có nét quyến rũ nhất định.

Đúng như Kimberly chỉ ra, cậu chàng kia quả thực trông giống loài sinh vật đó, với đôi răng cửa hơi to hơn bình thường.

"Kimberly, cô nói năng cay nghiệt quá đấy," tôi nhắc nhở.

"Chà, mồm mép độc địa là cài đặt mặc định của Tiên tộc mà. Con người các ngươi bắt bọn ta chỉ để chọc tức bọn ta và nghe bọn ta cãi lại thôi, đúng không?"

Quả thực, đúng là có khía cạnh đó.

Rốt cuộc thì nhiều nhân vật hoàng gia và quý tộc thường nuôi những gã hề và tiên bên cạnh mình.

Họ bị đối xử như thú cưng, nhưng họ cũng là những kẻ duy nhất có thể nói năng xấc xược với bậc quân vương.

Đối với những kẻ nắm quyền lực tối cao không bị ai chỉ trích, việc có một người dám phê bình mình trong khi pha trò có lẽ vừa gây bực bội nhưng cũng vừa đáng giá.

Tất nhiên, tôi biết vài nàng tiên đã đi quá giới hạn và bị vặt trụi cánh, hay những gã hề bị đánh đòn roi tơi tả.

Chính bản thân Kimberly cũng từng trải qua vài tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

"Vậy, thấy thế nào? Cái 'sở thú người' mà cô nói ấy," tôi hỏi.

"Ôi, thật kinh khủng. Ta không thể hiểu nổi tại sao Barton trẻ tuổi lại ở một nơi như thế này."

Ngay khoảnh khắc cô ấy nói ra những lời đó, gương mặt của vị Anh hùng hiện lên trong tâm trí tôi.

Không phải là tôi ở đây vì cô ấy đâu...

Tôi không thể đi đâu khác vào lúc này, đó là lý do duy nhất.

"Chúng ta phải sống chứ, đúng không? Nếu trở thành trộm cắp, thì ngay cả tôi cũng sẽ kết thúc cuộc đời trong cái lồng đó. Ít nhất thì ở bên ngoài vẫn tốt hơn," tôi nói.

"Dù cùng dưới một mái nhà, nhưng bên trong và bên ngoài khác nhau một trời một vực đấy. Chà, ta hiểu mà. Ta biết cảm giác bị nhốt trong lồng là như thế nào," Kimberly thừa nhận.

Nếu không phải đang trong ca trực giám sát, tôi đã muốn ăn mừng vận may của mình, bày tỏ lòng biết ơn và nâng ly rượu chúc mừng rồi.

Những tù nhân kia cũng đâu muốn bị nhốt trong xà lim.

Hầu hết họ đều là nạn nhân của hoàn cảnh.

Tôi tự thấy mình may mắn.

Tình cờ thay, tôi gặp được Nam tước Foster và bằng cách nào đó xoay xở để có được vị trí này...

Nếu không, có lẽ tôi đã là kẻ phải đi ăn trộm bánh mì và bị giam cầm trong cái lồng kia rồi.

"Khi bình minh lên, chúng ta hãy nâng ly Giselle chúc mừng ngày hội ngộ nhé," tôi đề nghị.

"Nhớ thêm chút mật ong vào đấy," Kimberly yêu cầu thêm.

"Đừng có hoang phí thế. Đây không phải dinh thự đâu, biết chưa," tôi đáp.

"Chúng ta đúng là sa cơ lỡ vận thật nhỉ?"

"Nhưng ít nhất chúng ta vẫn có tự do, phải không?"

"Đúng thật..."

Sự im lặng bao trùm trong bóng tối, hòa cùng tiếng ngáy khe khẽ của Peter.