Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 3: Người Đưa Thư - Chương 06

Chương 06

Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, tôi thấy mình đang chạy thục mạng trên những con phố sầm uất của thành phố Londia. Đích đến cuối cùng của tôi không đâu khác chính là sở cảnh sát Londia.

Sau khi quay lại nhà tù Alban, tôi đã phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc trong hồ sơ lưu trữ.

Hóa ra gã đàn ông đi cùng Marian không ai khác chính là một cựu tù nhân tên Ben Crunch.

Cũng chính tên Crunch này từng bị bắt vì nghi ngờ trộm cắp, cụ thể là đột nhập vào Xưởng đóng thùng rượu Paige.

Trùng hợp thay, cái xưởng đó cũng chính là nơi Labos từng làm việc.

Trong vụ trộm đó, Crunch bị một đứa trẻ trong xưởng nhìn thấy, dẫn đến việc hắn bị bắt giữ.

Tuy nhiên, hắn một mực phủ nhận mọi cáo buộc.

Cảnh sát đã lục soát kỹ lưỡng nhà của Crunch nhưng không tìm thấy tang vật.

Vì nhân chứng là một đứa trẻ, nên Crunch nhất quyết không nhận tội dù bị cảnh sát thẩm vấn (tra tấn), và cuối cùng, hắn được thả.

Đáng chú ý là lối đột nhập trong vụ án đó lại là cửa sau.

Có vẻ như cánh cửa sau, vốn thường được khóa kỹ càng, hôm đó lại tình cờ không khóa.

Nhưng nếu Labos, một thợ thủ công làm việc tại xưởng, là đồng phạm, thì việc hắn để cửa sau không khóa đâu có gì khó khăn, đúng không?

Lẽ ra cảnh sát phải điều tra các mối quan hệ của Crunch, nhưng họ đã không tìm ra mối liên hệ nào với Labos.

Tuy nhiên, giờ ngẫm lại, chắc chắn hai kẻ đó đã quen biết nhau thông qua Marian.

Mặt trời đã lặn hẳn, nhưng thanh tra Walter Jaguar, người từng bắt giữ Crunch, vẫn còn nán lại ở sở cảnh sát.

Ông ta khoảng ngoài ba mươi, dáng người cao ráo và toát lên khí chất kiên định. Đôi mắt xếch của ông ta vừa nghiêm nghị vừa thông thái, tạo ấn tượng về một con người sắc sảo và nhạy bén.

"Thưa thanh tra, ngài nghĩ sao? Tôi khó mà tin đây chỉ là sự trùng hợp", tôi nói.

"Hừm, chúng ta sẽ không biết chắc chắn cho đến khi điều tra sâu hơn, nhưng nhiều khả năng chúng có liên quan đến nhau. Hãy bắt đầu bằng việc khám xét phòng của người phụ nữ tên Marian. Có thể tang vật vẫn còn ở đó", thanh tra Jaguar đáp.

"Tôi đồng ý, đó là một kế hoạch hay."

"Ngài Wolf cũng sẽ đi cùng chúng tôi chứ? Tôi muốn nhờ sự chỉ dẫn của ngài", thanh tra Jaguar đề nghị.

"Chắc chắn rồi. Chúng ta cùng đi thôi", tôi trả lời.

Cùng với ba thuộc cấp, thanh tra Jaguar tức tốc đến nơi ở của Marian.

Có vẻ Marian vẫn còn ở nhà hàng vì phòng của cô ta không có ai.

"Bắt đầu thôi", thanh tra Jaguar ra lệnh.

Theo mệnh lệnh ngắn gọn của thanh tra Jaguar, các điều tra viên nhanh chóng lục tung căn phòng, thực hiện cái gọi là khám xét toàn diện.

---

"Ngài Wolf, Marian và Crunch có thể sẽ quay lại. Chúng ta hãy nấp đâu đó và canh chừng bọn họ", thanh tra Jaguar chỉ đạo.

Có vẻ như tôi cũng phải có mặt vì tôi là người biết mặt Marian.

Mặc dù tôi là cai ngục chứ không phải cảnh sát... nhưng thôi, đằng nào tôi cũng đang ở đây rồi.

Tham gia vào mấy hoạt động này chẳng giúp tôi được tăng lương hay nhận thưởng gì cả. Dẫu vậy, tôi coi đây là cam kết mà mình đã nhận lời và quyết định hợp tác.

Bước ra từ bóng tối, hai người đàn ông áp sát Marian và Crunch từ hai phía, khiến họ đứng hình, bủn rủn chân tay vì kinh ngạc.

Thuộc cấp của thanh tra Jaguar đã tìm thấy một số tiền lớn lên tới 800.000 gil và một chiếc nhẫn vàng trong phòng của Marian.

Mặt trong chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của chủ xưởng Paige và vợ ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đồ ăn cắp. Việc Crunch là kẻ trộm đã quá rõ ràng.

"Ben Crunch, anh đã bị bắt vì nghi ngờ trộm cắp", thanh tra Jaguar tuyên bố với giọng bình tĩnh nhưng đầy uy quyền.

"Chết tiệt!"

Crunch rút con dao từ thắt lưng ra và bất ngờ lao về phía tôi.

Tại sao hắn lại nhắm vào tôi chứ?

Chà, ít nhất thì hắn trông không mạnh hơn thanh tra Jaguar...

"Ngài Wolf, đừng giết hắn!", thanh tra Jaguar hét lên khi tôi rút kiếm ra, nhưng tôi không thể lơ là cảnh giác được.

"Làm ơn đừng nói những điều vô lý thế chứ..."

Crunch là kẻ quen thói côn đồ. Tôi đoán hắn chắc hẳn sống trong thế giới ngầm.

Hắn thể hiện kỹ năng dùng dao cho thấy hắn không phải tay mơ.

Tuy nhiên, hắn cũng chỉ là một tên du thủ du thực không rèn luyện thể chất bài bản. Bằng cách tập trung phòng thủ và chờ đợi thời cơ, tôi thấy hắn nhanh chóng hụt hơi và để lộ sơ hở.

Nhắm vào cú ra đòn quá đà làm mất thăng bằng của hắn, tôi bước tới và giáng một cú vào bên mặt hắn bằng chuôi kiếm, nhanh chóng khống chế đối phương.

"Ngài có sao không? Hình như ngài bị thương rồi", thanh tra Jaguar hỏi tôi sau khi bắt giữ Marian, kẻ đang định bỏ trốn.

Tay áo tôi bị rạch một đường nông, máu đang rỉ ra.

Việc phải khâu vá không chỉ tất mà cả áo sơ mi khiến tâm trạng tôi càng thêm chìm xuống đáy.

Tôi còn chưa mua kim chỉ nữa chứ, đó mới là vấn đề nan giải hơn.

"Chỉ là vết xước thôi. Vấn đề thực sự là cái áo sơ mi hỏng mất rồi", cuối cùng tôi cũng trả lời ông ấy.

"Thật đáng tiếc. Chúng tôi sẽ đền bù cho ngài sau. Nhưng giờ chúng ta cần nhanh chóng đến nhà tù Alban."

"Đến nhà tù Alban?"

"Phải, vì tôi muốn thẩm vấn cả gã đàn ông tên Labos nữa."

Thanh tra Jaguar quả là tràn đầy năng lượng y như vẻ ngoài của ông ta vậy.

Khi bằng chứng phạm tội đã rành rành, Crunch đầu hàng và thú nhận tội lỗi không chút do dự.

Đúng như dự đoán, chính Labos là người đã mở khóa cửa sau của xưởng, và Marian, người tình của Crunch, là kẻ tàng trữ đồ ăn cắp bấy lâu nay.

Tiện thể, đúng là Labos từng là khách hàng của Marian một lần, và hắn đã bị lôi kéo vào vụ án thông qua mối quan hệ đó.

Tôi gọi Labos ra sát song sắt phòng giam và nói chuyện trực tiếp với hắn.

"Vậy ra Marian không phải là người yêu hay gì của ông cả, hả?"

"Ừ, tôi đã viết lá thư đó, đe dọa sẽ phanh phui tội ác của chúng tôi nếu cô ta không đến thăm."

Labos, người biết rằng bản án của mình sẽ bị tăng nặng đáng kể, rũ vai xuống đầy bất lực.

"Nhưng tại sao ông lại đi một nước cờ mạo hiểm đến thế? Ông bị bắt vì trộm cắp vặt, và án phạt chỉ có sáu tháng. Thế nhưng, với vụ trộm hơn 800.000 gil, ông có thể phải đối mặt với án tử hình đấy."

Tôi không kìm được mà chất vấn Labos câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Chà, ngài thấy đấy, tôi cần tiền. Hôm nọ vợ tôi đến thăm. Tôi nghe nói đứa con của chúng tôi đang bị ốm. Tôi chưa bao giờ thực sự làm tròn trách nhiệm của một người cha... Vì thế tôi nghĩ nếu tôi có thể lấy được một khoản tiền kha khá từ Marian, tôi có thể mua thuốc cho con..."

"Ông định nhận bao nhiêu?"

"50.000 gil. Đó lẽ ra là phần của tôi..."

Thật bực bội.

Tôi cảm thấy bực bội tột cùng. 

khó lói nghèo còn mắc cái eo :))