Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 1: Lí Do Tôi Trở Thành Cai Ngục - Chương 01

Chương 01

Mang phận con rơi của một gia đình quý tộc, tôi đã may mắn được hưởng thụ cuộc sống an nhàn suốt 24 năm trời. Dù thi thoảng phải chịu những lời dè bỉu vì thân phận con của vợ lẽ, nhưng bù lại, tôi được miễn trừ khỏi sự cơ cực của kẻ bần hàn, cũng chẳng phải gánh vác những trọng trách nặng nề của kẻ quyền cao chức trọng.

Tôi tin rằng mình đã có một cuộc đời tương đối dễ chịu.

Thế nhưng, cha tôi đã phạm phải một sai lầm chết người.

Nói toạc ra thì, ông ấy bị xử tử bằng hình thức treo cổ, xác bị bỏ mặc cho thối rữa ngay tại cổng thành.

Bất hạnh thay, bi kịch không dừng lại ở đó. Mẹ kế, các anh chị em cùng cha khác mẹ và những người họ hàng khác của gia tộc cũng đều lãnh án tử hình.

Kẻ duy nhất sống sót, chỉ có mình tôi.

Trớ trêu thay, chính cái thân phận đứa con hoang của người hầu gái vốn luôn khiến tôi khổ sở bấy lâu nay... lại trở thành tấm kim bài miễn tử.

Thật chua chát khi phải nói điều này, nhưng cái tên Barton Wolf vốn dĩ chưa từng tồn tại trong gia phả của Bá tước Sullivan.

Wolf là họ của mẹ tôi.

Cha tôi tên là Robert Sullivan, Bá tước xứ Sullivan, một nhân vật quyền lực của Vương quốc Britannia và là một trong những quý tộc danh giá bậc nhất — hay đúng hơn là, ông ấy đã từng như vậy.

Cho đến bốn năm về trước, đất nước này vẫn khá đoàn kết nhờ vào sự tồn tại của Ma Vương — kẻ thù chung của nhân loại.

Tuy nhiên, một vị Anh hùng dũng cảm được chư thiên phái xuống đã đơn thương độc mã nghiền nát Ma Vương cùng quân đoàn của hắn.

Sức mạnh của vị Anh hùng ấy được truyền tụng là vô song cái thế, người ta đồn rằng khi ngài vung kiếm, núi non sụp đổ, và khi ngài giương cao thanh gươm, biển cả rẽ đôi.

Khi hòa bình được lặp lại, Anh hùng từ biệt nhà vua cùng đoàn tùy tùng để trở về thiên giới.

Ma Vương bị tiêu diệt, nhân loại đón chào kỷ nguyên thái bình. Đường biên giới lãnh thổ ổn định trở lại, trai tráng cũng không còn bị bắt đi quân dịch nữa.

Dần dần, đất nước bắt đầu hồi phục, sản xuất nông nghiệp cũng ngày một tăng cao.

Thế nhưng, dục vọng của con người lại là con quái vật còn đáng sợ hơn cả Ma Vương. Người ta bắt đầu tranh giành địa vị, của cải, và những cuộc đấu đá chính trị điên cuồng nổ ra trong triều đình.

Đáng buồn thay, cha tôi là kẻ bại trận trong cuộc chiến không gươm giáo ấy.

Ông ấy bị cáo buộc mười hai tội danh, bao gồm phản quốc, lừa đảo, khai man và thậm chí là cả cưỡng bức.

Nhưng xét đến việc ông ấy đã ép buộc mẹ tôi — một trong những hầu gái của mình — trở thành vợ lẽ, thì có lẽ không phải mọi cáo buộc nhắm vào ông đều là vu khống.

Có vẻ như ông ấy vốn tai tiếng vì thói ngược đãi các nữ hầu.

Giá như ông ấy giống những quý tộc khác, cặp kè với đám kỹ nữ cao cấp hay trở thành người bảo trợ cho các nữ diễn viên danh tiếng thì đã chẳng sao. Nhưng xui xẻo thay, cha tôi lại có hứng thú với gái mại dâm.

Dẫu vậy, bản chất cha tôi không phải là kẻ cùng hung cực ác gì. Mẹ con tôi không bị lưu đày, chúng tôi vẫn được chu cấp nhu yếu phẩm và giáo dục đàng hoàng. Tôi thậm chí còn được giao việc trong dinh thự với tư cách là một quản gia và nhận mức lương hậu hĩnh.

Tuy nhiên, nếu hỏi giữa tôi và cha có chút tình phụ tử nào không, tôi buộc phải lắc đầu.

Cả năm ông ấy chỉ nói chuyện với tôi một hai lần, kiểu như "Này" hoặc "Mày bao nhiêu tuổi rồi?", như thể ông ấy đột nhiên nhớ ra sự tồn tại của tôi vậy.

Mẹ tôi đã qua đời từ lâu, cha là người ruột thịt duy nhất còn lại. Ấy vậy mà khi nghe tin ông bị treo cổ, tôi chẳng hề cảm thấy đau buồn như cái lần mất mẹ.

Khi bị bắt giam, cha tôi bị trói bằng loại còng tay ma thuật gọi là "Magic Seal", có tác dụng phong ấn phép thuật. Ông vốn có khả năng sử dụng thủy ma pháp, dù yếu đến mức thường bị chế giễu là "Water Seal".

Lúc đó, ông chẳng còn chút uy nghiêm thường ngày nào, tôi vẫn nhớ tấm lưng còng xuống của ông trông nhỏ bé đến lạ. Các anh chị của tôi, những kẻ trước đây hay bắt nạt tôi, cũng bị lôi đi, gào khóc thảm thiết, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Chứng kiến tất cả những điều đó, tôi không khỏi cảm thấy như ngày tàn của gia tộc Sullivan cuối cùng đã đến, nhưng lại với tâm thế dửng dưng như thể đó là chuyện của nhà người ta vậy.

Nhưng với tôi, thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu sau đó.

"Tất cả các người, thu dọn đồ đạc và rời đi ngay lập tức!"

Một toán lính khác, những kẻ đã áp giải cha tôi đi, bắt đầu lùa người hầu ra khỏi dinh thự. Chúng tôi chỉ được phép mang theo đồ dùng cá nhân, nên tôi vội vã nhét vài bộ quần áo thay đổi, dao cạo râu, ấm trà, cốc, bút lông và bộ sưu tập sách — thứ quý giá thứ hai sau mạng sống của tôi — vào một chiếc túi du lịch.

Cái túi không chứa hết đồ, tôi phải nhét tất và khăn tay vào túi quần, khiến bộ dạng phồng to lên trông thật khó coi.

Tôi đã định bụng thó vài món đồ giá trị trong dinh thự, nhưng đám lính canh chừng quá gắt gao nên đành chịu.

Việc duy nhất tôi có thể làm là lén thả Kimberly, cô tiên đang bị nuôi làm cảnh.

May mắn thay, khi bọn lính xông vào, tôi tình cờ đang cầm chiếc giỏ nhốt Kimberly trên tay.

Kimberly chỉ cao khoảng 10 cm và nhẹ tựa một chú chim non.

Cô nàng sở hữu đôi cánh trong suốt, bóng mượt và là một tinh linh xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả.

Kimberly và tôi khá thân thiết, chúng tôi đã hứa với nhau rằng một ngày nào đó sẽ tìm cơ hội để cô ấy được tự do.

"Này Barton. Ông già nhà ngươi bị lôi đi rồi. Cả tên Arthur khoác lác lẫn ả Mary dâm đãng độc địa kia nữa — tất cả đều bị tóm, bị tóm sạch! Ồ, cả bà vợ lẽ bé nhỏ của lão cũng bị bắt luôn. Tội ngoại tình hả? Bà ta tằng tịu với Nam tước Lambert mà lị!"

Tôi ra hiệu cho cô nàng Kimberly mồm mép tép nhảy im lặng rồi mở chốt chiếc giỏ.

"Kimberly, cuối cùng tôi cũng thực hiện được lời hứa với cậu rồi. Lợi dụng lúc hỗn loạn này mà trốn đi khi bọn lính không để ý. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Tiên tộc là những sinh vật quý hiếm và đắt giá. Giá trị của họ gấp hàng chục lần những loài chim sặc sỡ bắt được ở vùng nhiệt đới.

Kimberly vui sướng vẫy vùng chân tay.

"Cuối cùng cũng tự do rồi sao? Ta đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Ta thực sự muốn thiêu rụi cả cái thị trấn này để trả thù lũ con người các ngươi, nhưng nể mặt ngươi, ta sẽ bỏ qua lần này, Barton ạ."

"Đừng tốn thời gian tán phét nữa. Đi ngay đi, bảo trọng nhé!"

"Được rồi, ta sẽ bay thẳng về quê nhà trên núi. Ta cũng phát ốm cái thế giới loài người này rồi."

Khi tôi lặng lẽ đưa tay ra để bắt tay từ biệt, Kimberly ôm chầm lấy ngón tay trỏ của tôi.

"Kimberly..."

"Đám người ở đây toàn lũ cặn bã, nhưng thế giới ngoài kia còn đầy rẫy những kẻ khốn nạn hơn đấy, ngươi biết mà. Ta lo cho ngươi lắm, Barton."

"Tôi sẽ ổn thôi. Tôi vẫn có thể xoay xở để không gặp rắc rối mà."

" Dù 24 tuổi đầu rồi mà vẫn còn là trai tân á?"

"Kimberly!"

"Hahaha, bảo trọng nhé, được không?"

Chuông vàng rồi lại chuông ngân,

Rung lên một tiếng, cố nhân tương phùng.

Rừng sâu thăm thẳm ngàn trùng,

Estabesh đó, vui cùng cỏ cây.

Bên dòng suối mát chiều nay,

Ta vui đùa hát, tháng ngày thảnh thơi.

Với giọng hát nghe lảnh lót như tiếng kim loại va vào nhau, Kimberly bay vút ra khỏi cửa sổ, để lại giai điệu bài hát vang vọng phía sau.

Khi ra đến tiền sảnh, hầu hết người hầu đã tập trung đông đủ. So với tôi, tay nải hành lý của họ bé hơn nhiều. Thấy cảnh này, tôi mới nhận ra dù là con hoang, cái mác con trai Bá tước vẫn cho tôi nhiều đặc quyền ưu đãi.

Thậm chí có những người hầu chẳng mang theo túi xách nào. Họ giật phăng rèm cửa, gói đồ đạc vào đó như gói quà rồi vác lên vai.

Chết tiệt, lẽ ra tôi cũng nên làm thế. Ít nhất tấm rèm cũng bán được giá hời, nhưng giờ thì muộn mất rồi.

"Này, nhanh cái chân lên, cút xéo khỏi đây đi!"

Chúng tôi bị những mũi giáo thúc vào người không thương tiếc, buộc phải bước ra khỏi cổng chính.