Dưới màn đêm, ở vùng ngoại ô xa xôi của Hoa Thành, những bông tuyết lặng lẽ rơi vào dãy núi tĩnh lặng.
“Vù—!”
Tiếng gió rít lên, hai bóng người lao nhanh qua khe núi bị che khuất bởi rừng rậm. Gió mạnh cuốn lá khô bay tứ tung.
Hai người, một nam một nữ. Người nam mặc mặc đồ đen mặt mày trắng trẻo, thân hình gầy gò và đôi mắt vô hồn khiến cả người trông uể oải. Người nữ thì mặc váy trắng, đôi chân thon dài lộ ra dưới vạt váy, không yếu đuối mà ẩn chứa cơ bắp rắn chắc, lặng lẽ toát lên sức mạnh bùng nổ đáng sợ.
Cả hai phóng nhanh đến đỉnh núi, dừng lại, nhìn xuống trạm thu phí dưới chân núi.
Dưới ánh đèn sáng rực của trạm thu phí đoạn Hoa Thành trên cao tốc Xuân Cẩm, màn đêm đã buông xuống. Nhân viên trạm thu phí đã rời đi từ lâu, bên trong trống rỗng, không một bóng người.
Thực tế, khi màn đêm ngày càng kéo dài, trên các tuyến cao tốc khắp nơi thường xuyên xảy ra những hiện tượng kỳ dị: bóng trắng đuổi theo xe, sương mù bất ngờ che mắt, hay người đi bộ đột nhiên xuất hiện trước đầu xe. Những sự cố quái lạ đã gây ra tai nạn thảm khốc làm cho ít ai dám ở lại trên cao tốc sau khi trời tối.
Vì thế các trạm thu phí sau hoàng hôn gần như vô dụng, từ hai ba năm trước đã trở thành công việc nhàn hạ, làm từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều.
Quan sát trạm thu phí từ xa một lúc, xác định không có kết giới cản đường, Thúc Ngạc thở phào: “May quá, Tư Dạ Hội chưa hành động, kết giới Hoa Thành chưa kích hoạt. Chúng ta vẫn kịp vào từ đây. Nếu muộn chút nữa e là không kịp.”
Nói rồi, anh ta quay lại nhìn Cô Thỏ phía sau. Ánh mắt rơi trên khuôn mặt không hẳn tuyệt mỹ nhưng lại trong sáng thoát tục như mối tình đầu, anh ta ngẩn ra, vội vã nhìn đi chỗ khác.
Nhận ra sự khác thường của Thúc Ngạc, Cô Thỏ nhíu mày, khoanh tay trước ngực, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Này, anh có gì muốn nói thì nói ra đi, đừng chơi trò mờ ám.”
Dọc đường cô đã sớm phát hiện Thúc Ngạc lén lút quan sát mình. Ánh mắt kỳ quái như sâu bám xương khiến cô rợn người, cảm giác như bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể bất ngờ ra tay, đâm sau lưng cô một nhát chí mạng.
Giờ sắp vào phạm vi Hoa Thành, trận chiến sinh tử với Mộ Sắc Nữ đã cận kề. Nên trước đó, cô cần phải loại bỏ nguy cơ bị đồng đội phản bội.
“Ờ, cái này…” Bị Cô Thỏ hỏi bất ngờ, Thúc Ngạc ngẩn ra, ấp a ấp úng hồi lâu mới yếu ớt hỏi: “Thật ra, từ trước tới nay, tôi luôn…”
Nghe giọng điệu của Thúc Ngạc như kiểu “đừng trách anh không làm người, chỉ trách em quá mê người”, Cô Thỏ giật mình, vội ngắt lời: “Khoan đã! Có gì nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Tôi luôn xem anh là đồng đội tốt nhất.”
Và là… bình chứa linh năng di động khẩn cấp, Cô Thỏ thầm bổ sung.
“Không, không! Cô hiểu lầm rồi!” Thúc Ngạc vội vàng phủ nhận. “Tôi chỉ thấy cô thăng cấp thành quái đàm có liên quan đến Thỏ Vương Xá Xá Gia, lại là giống cái, nên có chút lo lắng cho cô thôi.”
“…” Cô Thỏ trầm ngâm một chút, nghi hoặc hỏi: “Lo lắng? Lo cái gì cơ?”
“Cô có từng nghe qua truyền thuyết【Nhân gian vốn không có thỏ đực, thỏ cái ngắm trăng mà thụ thai】chưa?” Thúc Ngạc nói.
Cô Thỏ: “…” Cái quái gì thế?
Thấy cô không đáp, Thúc Ngạc tiếp tục bổ sung: “Truyền thuyết này bắt nguồn từ Xá Xá Gia. Tương truyền rằng sau khi Thỏ Vương tự thiêu mà chết, Đức Phật đã dẫn linh hồn của ngài lên mặt trăng…”
Nghe đến đây, Cô Thỏ ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ thấy giữa tầng mây đen, một vầng trăng lưỡi liềm đang từ từ ló ra.
“Sau này, vào đêm trăng non, bầy thỏ sẽ tụ tập ở nơi cao và thoáng trên đỉnh núi…” Thúc Ngạc tiếp tục nói.
Cô Thỏ nhìn quanh. Đỉnh núi này… hình như cũng khá thoáng đãng.
“Trên đỉnh núi, bầy thỏ sẽ ngẩng đầu hướng về Thỏ Vương — cũng chính là Xá Xá Già — để cầu mong có được con cháu, sau đó thì…”
“Đừng nói nữa!” Cô Thỏ cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời. “Cái truyền thuyết vô căn cứ như thế làm sao tin được chứ!”
Mìnhchỉ nhận một phần quyền năng của Xá Xá Gia thôi, chứ đâu nhận quyền năng liên quan đến hậu cung thỏ của Ngài, chắc là… không đến mức đó đâu, ha? Cô Thỏ nghĩ thầm.
“Vậy thì tốt!” Thúc Ngạc gật đầu, thở phào. “Vì chuyện này mà tôi lo lắng suốt đường đi. Nếu cô đột nhiên sinh ra một con thỏ nhỏ thì phải làm sao đây!”
Cô Thỏ khẽ run ánh mắt, giọng dịu đi vài phần: “Vậy anh định làm gì?”
Nghe thế, đôi mắt đục ngầu của Thúc Ngạc sáng lên: “Dĩ nhiên là mang về giao cho hội trưởng lão! Quái đàm sinh con bằng cách kỳ diệu thế này, đúng là siêu ngầu…”
Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị Cô Thỏ lườm một cái, lắc đầu. Ánh sáng quanh người cô bỗng méo mó, lóe lên một tia sáng, rồi cô biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở cách đó vài chục mét.
“Ê! Sao cô lại đi rồi? Đợi tôi với!”
Xa xa, giọng Thúc Ngạc vọng lại. Nhưng Cô Thỏ như chẳng nghe thấy, cúi đầu lao về trung tâm Hoa Thành với tốc độ tối đa. Thúc Ngạc dốc hết sức cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp.
Mười mấy phút sau.
Dãy núi xanh khuất xa, trên một căn nhà đổ nát ở rìa thành phố, cô gái váy trắng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn về một hướng ở trung tâm thành phố. Ấn ký nhàn nhạt trên trán lóe lên ánh sáng.
Dù Cô Thỏ đã thăng cấp vài lần, ảnh hưởng của Mộ Sắc Nữ lên cô đã rất yếu, nhưng mối liên kết kỳ diệu giữa họ vẫn chưa hoàn toàn đứt đoạn.
Chỉ cần đến gần một khoảng cách nhất định, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Vì thế khi đến đây, Cô Thỏ cảm nhận được.
“Vù—!”
Tiếng gió vang lên, Thúc Ngạc đáp xuống sau Cô Thỏ. Nhìn bóng dáng do dự của cô, anh ta nghi hoặc: “Sao, sao không đi tiếp? Đây chẳng phải là điều cô luôn muốn làm sao?”
Cô Thỏ khẽ cười: “Anh nói đúng, đây là điều tôi luôn muốn làm.”
Chỉ là chính tôicũng không ngờ khi khoảnh khắc này thực sự đến, tôivẫn lạisợ hãi, Cô Thỏ thầm nghĩ.
Nỗi sợ mà Mộ Sắc Nữ từng để lại quá sâu đậm, như một căn bệnh ăn sâu vào lòng. Nếu Mộ Sắc Nữ không bị săn lùng, không bị tiêu diệt hoàn toàn, căn bệnh này sẽ chẳng bao giờ lành.
————
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, trên con phố dài không xa khu chung Hạnh Phúc, Cố Thiến Thiến đang đối mặt Mộ Sắc Nữ.
Trong không gian tĩnh lặng chết chóc lại vang lên những lời lẽ thô tục.
“Mẹ kiếp! Con mụ thối tha, ngươi là ai? Ngươi có biết hậu quả khi đắc tội Ma Nữ đại nhân nhà ta nghiêm trọng thế nào không?”
Mộ Sắc Nữ: “…”
Cố Thiến Thiến: “…”
Cả hai đồng loạt nhìn về phía âm thanh thì thấy Nhãn Cầu đang nhảy tưng tưng trên mặt đất, khí thế hùng hổ.
Bên cạnh là Răng Giả cắn chặt Nhãn Cầu, cố lôi nó đi. Mô trắng bị kéo căng, nhưng Nhãn Cầu như hàn chặt tại chỗ, không chút nhúc nhích.
“Anh Nhãn Cầu, đừng nói nữa! Sẽ chết đấy! Anh biết đó là ai không? Là Mộ Sắc Nữ đấy!” Cục Bông trầm giọng nhắc nhở.
“Tôi đếch quan tâm là con mụ nào! Loại tôm tép này chẳng cần Ma Nữ đại nhân nhà mình ra tay, chúng ta cũng xử được!”
“Chúng ta?” Mộ Sắc Nữ nhìn con phố trống rỗng sau lưng Nhãn Cầu, rồi nghiêng đầu, khóe môi cong lên. Dao động linh năng lan tỏa, ánh mắt lạnh dần.
Cảm nhận dao động linh năng mạnh mẽ như muốn hất văng cơ thể, Nhãn Cầu khó nhọc ngo ngoe nhìn lại phía sau, thì lập tức cứng đờ.
Sau lưng nó, đám quái đàm hùng hậu đã chuồn sạch, chỉ còn vài kẻ rúc đầu thò đuôi, bị mấy người áo đen bao vây, núp dưới sự che chở của Mộng Mộng, run rẩy trong lùm cây.
Nhãn Cầu: “…”
Giây sau, một luồng ánh bạc ngưng tụ trong tay Mộ Sắc Nữ.
Phần linh năng mà Giang Ly dùng để phong ấn tàn tích của cô, khi cô tỉnh lại và thoát ra đã bị tha hóa, hóa thành thanh trường đao ánh đỏ trong tay, chém về phía Nhãn Cầu.
Tiếng thét thê lương bất ngờ vang lên.
Từ tay Cố Thiến Thiến, cây gậy bóng chày kim loại vung lên, chặn đứng đường đao.
“Keng—!”
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, gậy và đao chạm rồi tách ra.
“Khoa Nga chi lực, phiên thiên phúc địa!”
Thấy Mộ Sắc Nữ lùi lại, Cố Thiến Thiến thừa cơ triển khai toàn bộ linh văn. Ánh sáng vàng đất dày nặng lan ra từng gợn sóng quanh người. Cô bước lên, cổ tay xoay, cây gậy bóng chày vẽ một đường cong uyển chuyển, từ trên chém xuống.
Lần này, tốc độ và lực của gậy tăng vọt đột ngột.
Mộ Sắc Nữ không kịp né, vung trường đao lên đỡ, va chạm với gậy bóng chày kim loại. Dao động linh năng bùng nổ, tạo tiếng nổ khí chấn động.
“Ầm—!”
Chớp mắt, mặt đường nhựa dưới chân Mộ Sắc Nữ nứt toác từng tấc, tay cô đau nhói như xé rách.
Thấy vậy, Cố Thiến Thiến không cho cô ta chút cơ hội thở dốc, bước tới, xoay người nhẹ nhàng, mượn đà quét ngang lần nữa.
Gậy nối gậy như trống dồn, đập tới tấp.
Tiếng kim loại va chạm chói tai hòa cùng tiếng nổ linh năng ma sát không ngừng vang lên. Mộ Sắc Nữ lùi lại chật vật, còn Cố Thiến Thiến thì tiến tới từng bước, ra đòn dứt khoát, vung gậy tự do phóng khoáng.
Mộ Sắc Nữ liên tục lùi lại.
Một lần, hai lần, ba lần…
Nhưng càng né tránh, cô càng cảm nhận rõ, sức mạnh và dao động linh năng trên gậy bóng chày càng thêm kinh hoàng.
Như thể từ khi cô bắt đầu lùi, quyền chủ động đã nằm trong tay Cố Thiến Thiến.
Cô cảm giác mình đang đối mặt với một trận núi lở, theo thời gian, hàng vạn tấn đất đá đổ xuống, khí thế càng thêm hùng hậu.
Nhưng.
Núi lở rồi cũng sẽ dừng lại… Mộ Sắc Nữ thầm nghĩ.
Khoảnh khắc ý nghĩ này lóe lên, lưỡi đao va chạm với gậy bóng chày, cô rõ ràng cảm nhận sức mạnh giảm đi. Khóe môi lập tức cong lên nụ cười giễu cợt.
Rốt cuộc chỉ là sức mạnh thô bạo. Đấu giữa quái đàm khôngđơn giản thế đâu, cô em! Mộ Sắc Nữ nghĩ.
Nắm lấy khoảnh khắc dao động linh năng của Cố Thiến Thiến yếu đi, cô đột ngột dồn toàn lực, vung đao chém mạnh tới.
“Keng—!”
Đòn đánh của Cố Thiến Thiến nhìn thì mạnh mẽ nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, bị bật ra.
Cô lảo đảo lùi lại, ổn định thân hình, chuẩn bị tiến lên lần nữa. Đúng lúc này, tiếng hét của hệ thống vang lên bên tai.
“Cố Thiến Thiến, đừng động!”
Nhưng đã muộn.
“Họ, từng cô độc chôn vùi trên đồi hoa dại nở rộ…”
Mộ Sắc Nữ thì thầm. Dưới chân Cố Thiến Thiến, một bụi hoa dại lặng lẽ bung nở. Khi cô nhận ra nhờ cảnh báo của hệ thống, đầu ngón chân đã chạm vào một bông hoa.
Bông hoa kiều diễm khẽ run, kéo theo cả bụi hoa rung động. Từng cánh hoa rơi, héo tàn với tốc độ mắt thường thấy được, vừa chạm đất đã hóa thành vũng máu đỏ tươi.
“A—!”
Tiếng thét như tiếng kêu thảm thiết của thiếu nữ bị tàn sát vang lên bên tai Cố Thiến Thiến. Cảm xúc tiêu cực mãnh liệt xộc thẳng vào tâm trí cô.
Trong thoáng mơ màng, trước mắt cô hiện lên ánh tà dương, ánh sáng nhanh chóng trở nên chói lòa, biến cả thế giới trước mắt cô thành một màu đỏ rực.
“Keng—keng—!”
Bên tai, tiếng kim loại sắc nhọn kéo lê trên mặt đất át đi âm thanh bước chân đến gần. Giây sau, luồng khí lạnh tanh mùi máu ập tới.
————
Trong thành phố giấc mơ chết chóc.
Nhờ lời nhắc của nàng cày thuê sau khi cô ấy rời đi, Lục Dĩ Bắc vội vàng dò xét tình trạng của hai quyến thuộc.
Lỡ mất cơ hội quái đàm hóa vào lúc hoàng hôn, Lục Dĩ Bắc cho rằng cách ổn thỏa nhất để giúp quyến thuộc thoát nguy hiểm là chia sẻ sức mạnh và nhận thức qua giấc mơ.
Vội vã chạy đi hỗ trợ, chưa nói đến việc có kịp tìm thấy họ hay không, nếu không thể quái đàm hóa thì kết quả chỉ là mua một tặng một.
Cô khẽ dò xét, phát hiện Đỗ Tư Tiên đêm khuya không ngủ mà đang thức kiểm kê tiền thuê nhà thu hôm qua. Ngoài nguy cơ đếm tiền đến đột tử, tạm thời cô ấy không gặp nguy hiểm.
Kiềm chế niềm vui muốn chia sẻ cảm giác đếm tiền, cô lập tức chuyển sự chú ý sang Mộng Mộng.
“Khụ khụ! TESTING TESTING 123! Này, Mộng Mộng nghe thấy không?”
Chờ một lúc, Lục Dĩ Bắc nghe Mộng Mộng đáp: “Chủ nhân, nô tỳ đây.”
Nhận được phản hồi, Lục Dĩ Bắc đang lo lắng thở phào, vội hỏi: “Bên cô có gặp nguy hiểm gì không?”
“Nguy hiểm?”
Mộng Mộng bên kia quan sát đám người áo đen ban đầu rất kháng cự, sau đó phản kháng yếu ớt, cuối cùng vui vẻ tham gia vào giấc mơ cô dệt nên, có phần khó hiểu.
“Bẩm chủ nhân, không có… Ôi, hỏng rồi!”
“Hả?” Lục Dĩ Bắc ngẩn ra.
Đang yên lành sao tự dưng lại hỏng?
Trong lúc thầm nghĩ, cô vội làm theo ‘hướng dẫn sử dụng quyến thuộc’ của cô gái cày thuê, tập trung ý chí vào Mộng Mộng, mạnh mẽ chia sẻ linh năng và nhận thức.
Chớp mắt, hai luồng linh năng có mối liên kết kỳ diệu hòa làm một, tạo thành xoáy ảo điên cuồng hút linh năng của cô.
Cảm giác như có một sức mạnh nào đó đang kéo lấy ý thức của cô, tách nó ra khỏi thân thể. Sau cơn choáng váng đến mức đau buốt cả đầu, trước mắt cô dần dần trở nên rõ ràng.
Cảm giác này có phần giống như trong truyền thuyết nguyên thần rời thể, nhập vào thân của Mộng Mộng sao? Hơn nữa còn mang theo cả linh năng … Lục Dĩ Bắc vừa cảm nhận sự kỳ diệu, vừa thầm nghĩ.
Ngay sau đó, khi nhìn rõ cảnh trước mắt, cô mới giật mình nhận ra tầm nhìn của mình như bao lần trong mơ từng thấy quá khứ quái đàm, bị cố định một hướng, hình ảnh hơi ngả vàng.
Chẳng lẽ những cảnh trước đây mìnhthấy đều là do ai đó chia sẻ qua cách này?
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Lục Dĩ Bắc, chưa kịp nghĩ sâu, cô đã thấy Cố Thiến Thiến nằm bất động cách đó không xa, dưới người là vũng máu đỏ tươi, khiến tim cô thắt lại.
“Mộng Mộng, chuyện gì thế? Cố Thiến Thiến chết rồi à?” Lục Dĩ Bắc gấp gáp hỏi.
Trong lúc nói, cô nhanh chóng chú ý đến hai người con gái đang đối đầu gần đó. Một người mặc áo đỏ, khí chất yêu mị, chính là cô gái ‘đầu độc’ cô thấy trong mơ không lâu trước. Người còn lại mặc váy trắng, khuôn mặt có nét quen thuộc như đã gặp đâu đó.
Hai người đứng đối diện nhau, cách nhau một khoảng, bầu không khí giữa họ phảng phất không khí “cuộc chiến giữa hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ”.
Nhưng Lục Dĩ Bắc không thích hoa hồng, cô thích hoa cúc.
Ờ… làhoa cúc tây(cosmos) ấy.
“Chủ nhân, cô Cố không sao, chỉ là thua trận nên tạm thời mất khả năng hành động, nhưng hơi thở vẫn bình thường,” Mộng Mộng trả lời câu hỏi của Lục Dĩ Bắc.
“Vậy thì tốt, nhưng…” Lục Dĩ Bắc gật đầu. “Sao hai người lại dây vào nhau? Hai cô đang làm gì vậy?”
“Bẩm chủ nhân, chúng tôi…”
Mộng Mộng định giải thích nhưng đúng lúc đó, hai cô gái đang đối đầu đột nhiên cùng quay đầu nhìn về phía cô, mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, rồi sát khí bùng lên.
Lục Dĩ Bắc: “…”
Cái quái gì thế?
Các ngươi đánh nhau thì đánh, nhìn sang tôilàm gì!
Chẳng lẽ bên các ngươi có truyền thống máu me, trước khi quyết đấu phải giết người xem để tế trời cho vui?
Trong lúc Lục Dĩ Bắc mải nghĩ, Mộng Mộng bị áp lực linh năng từ Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ đè ép, yếu ớt nói: “Chủ nhân, tình huống này…”
“…” Lục Dĩ Bắc trầm ngâm một hai giây, đáp: “Yên tâm, lát nữa cứ giao cho tôi!”
————
Cô Thỏ xuất hiện khi Mộ Sắc Nữ kéo trường đao đến gần Cố Thiến Thiến.
Kẻ phản bội đến gần thế này mà cô suýt không nhận ra dao động linh năng, Mộ Sắc Nữ lập tức cảm thấy sợ hãi vì sự sơ suất của mình.
Việc chém giết Cố Thiến Thiến bị cô gạt sang một bên.
Nhìn theo hướng dao động linh năng của Cô Thỏ, không chào hỏi, không bất ngờ tấn công, thậm chí chưa kịp nói gì, Mộ Sắc Nữ đã kinh ngạc phát hiện Cô Thỏ giờ mạnh hơn xưa gấp nhiều lần, đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lưỡi đao chưa kịp chém Cố Thiến Thiến cũng chậm rãi hạ xuống.
Thế là.
Không rõ thực hư đối phương, cựu chủ tớ như kẻ thù sống chết đối đầu nhau.
Cho đến khi một dao động linh năng nguy hiểm truyền ra từ cơ thể Mộng Mộng, khiến cả hai kinh hãi, đồng loạt nhìn sang.
Mộ Sắc Nữ: “…” Đó là Ma Nữ đại nhân trong miệng chúng sao? Trông có chút thực lực.
Cô Thỏ: “…” Sao tự dưng lòi ra một Trình Diễu Kim? Giờ khó rồi.
Trong lúc cả hai trầm ngâm thì Mộng Mộng hắng giọng, nghiêm túc nói: “Khụ khụ, hai vị, tôi chỉ đến xem náo nhiệt, không định xen vào ân oán của hai người. Hay là… hai vị tiếp tục?”
Mộ Sắc Nữ, Cô Thỏ: “…”
Xem náo nhiệt? Lời này ai tin chứ!
Một quái đàm cấp cao thế này lén lút rình rập, e là có mưu đồ khác, không chừng sẽ thừa cơ đánh lén.
Hay là chúng ta liên thủ xử cô ta trước?
Khi Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ âm thầm tính toán loại bỏ mối họa Lục Dĩ Bắc thì một câu khiến cả hai chú ý vang lên bên tai.
“Nói ra, cô không biết bình thường cô ta nói xấu cô thế nào đâu nhỉ? Chậc chậc, nói khó nghe lắm. Nếu là tôi, tôi không chịu nổi đâu!”
“…”
Trong im lặng, Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ gần như đồng thời nhìn sang đối phương.
Đoạn này kiểu chơi chữ, vì ở Trung Quốc, hoa cúc còn có nghĩ là hậu môn. Trình Diễu Kim là một nhân vật trong truyện Tùy Đường diễn nghĩa, nổi tiếng với kiểu “xuất hiện đột ngột giữa trận”, thường được dùng như thành ngữ “半路杀出个程咬金” – nghĩa là “giữa đường đột nhiên xuất hiện một kẻ chen ngang, phá hỏng kế hoạch”.