Với tư cách là chủ nhân và quyến thuộc, Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ quá hiểu nhau. Gần như mọi quyền năng đặc biệt của quái đàm, cùng chi tiết và thói quen trong chiến đấu đều bị đối phương nắm rõ như lòng bàn tay.
Vì thế sau vài lần thăm dò ngắn ngủi, trận chiến của họ dần biến thành cuộc va chạm linh năng thô bạo và tàn sát đẫm máu, không khoan nhượng.
Cô Thỏ giơ rìu trong tay, giận dữ chém xuống bóng hình yêu kiều phía trước.
Sau tiếng rít phá không, âm thanh thép vỡ vụn vang lên.
Dưới đòn tấn công chứa sức mạnh kinh người được linh năng gia trì, Mộ Sắc Nữ bị hất lùi. Đôi chân cô đạp nát lớp nhựa đường cứng chắc, cày thành hai rãnh sâu. “Ầm!” một tiếng, cô va vào trụ cứu hỏa bên đường.
Dòng nước mạnh mẽ phun ra từ trụ cứu hỏa vỡ nát bắn vào tủ điện gần đó. Tia lửa chói lòa và khói đen nồng nặc điên cuồng tuôn ra.
Kèm theo một tiếng nổ, cả con phố dài và các tòa nhà hai bên chìm vào bóng tối.
Đó là cảnh cuối cùng Lục Dĩ Bắc chứng kiến trong trận chiến giữa Cô Thỏ và Mộ Sắc Nữ.
Thay vì chờ họ phân thắng bại để hớt lẻ, cô còn việc quan trọng hơn phải làm.
Chẳng hạn sơ tán ‘đại quân’ Bách Quỷ Dạ Hành gồm những quái đàm nhỏ yếu tụ lại từ khu chung cư.
Chúng quá yếu, bị dao động linh năng của Cô Thỏ và Mộ Sắc Nữ áp chế đến sợ hãi run lẩy bẩy, chưa kịp chạy xa, toàn bộ đều trốn trong các ngóc ngách của phố dài.
Nếu không để ý, rất có thể chúng sẽ bị dư chấn từ trận chiến quét trúng, hóa thành lõi quái đàm trong suốt lấp lánh.
Hoặc như sau khi sơ tán đám quái đàm nhỏ, Mộng Mộng cũng phải nhanh chóng trốn đi, tránh bị Tư Dạ Hội lần theo dao động linh năng săn bắt hoặc tóm gọn.
Tư Dạ Hội Hoa Thành bình thường trông không đáng tin, nhân tài khan hiếm, nhưng náo loạn lớn thế này họ không thể không nhận ra.
Lúc này đặc vụ chủ lực trực đêm An Thanh có lẽ đã dẫn đội hành động đặc biệt gồm các tay cơ bắp, mang theo hàng loạt vũ khí chống quái đàm đang lao đến.
Hiện giờ, hễ có người tụ tập đánh nhau, cảnh sát dân sự trong hai mươi phút chắc chắn có mặt tại hiện trường. Tư Dạ Hội tuy phải thêm bước dò xét dao động linh năng, nhưng cũng chẳng chậm hơn bao nhiêu.
Đến lúc đó, An Thanh dùng vũ lực áp chế, đội hành động đặc biệt bắn phá bằng đạn luyện kim, quái đàm cấp A dù không chết ngay tại chỗ những cũng chẳng chịu nổi.
————
Mười phút sau.
Trong văn phòng cũ kỹ của Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành.
Sau khi sơ tán đám quái đàm nhỏ trên phố dài, Lục Dĩ Bắc lại kiểm tra kỹ với Mộng Mộng, xác nhận cô đã trốn sâu trong không gian dưới lòng đất khu chung cư Hạnh Phúc, nơi Tư Dạ Hội không thể phát hiện, rồi mới thoát khỏi giấc mơ, thở hổn hển tỉnh lại trên chiếc giường đơn cứng nhắc.
Vừa mở mắt, anh đã nghe từ ngoài cửa sổ, từ khu vực chuẩn bị của đội hành động đặc biệt vang lên tiếng quát hùng hồn của Kỳ Đông.
“Nhanh, nhanh! Mang hết đồ nghề lên, cả xe bọc thép nữa, nạp toàn đạn cố hóa chú thuật tối đa!”
“Mẹ kiếp, quái đàm cấp A chém giết nhau, chuyện này gần hai năm rồi không thấy ở Hoa Thành. Tối nay tôi phải làm một trận ra trò!”
Lục Dĩ Bắc nhìn theo hướng âm thanh thì thấy Kỳ Đông giữa trời lạnh chỉ mặc áo ba lỗ, khoác áo chống đâm, một tay cầm súng phóng lựu, lưng đeo súng máy nòng xoay 7.62mm, vội vã chạy ngang cửa sổ. Bộ dạng như Kẻ Hủy Diệt, cực kỳ hung tợn.
“…”
Quả nhiên là phong cách của đội hành động đặc biệt!
Nhưng dùng vũ khí uy lực lớn vậy trong thành phố thật sự không sao chứ? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, rồi lại nảy ra một câu hỏi khiến anh tò mò hơn.
Cuộc chiến giữa quái đàm như Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ dù đã kiềm chế, cũng đủ gây thiệt hại nghiêm trọng cho cả con phố.
Nhưng chuyện đó vẫn có thể bịa ra lý do như tủ điện nổ, đường ống gas cũ rò rỉ, hay động đất để che đậy.
Nếu cường độ và quy mô chiến đấu của quái đàm lớn hơn nữa, Tư Dạ Hội sẽ xử lý thế nào để xóa sạch ảnh hưởng?
Trong lúc Lục Dĩ Bắc nghĩ ngợi lan man, tiếng ồn ngoài cửa sổ dần xa, khoảng sân rộng lớn của Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Lái xe từ phố Mẫu Đơn đến gần khu chung cư Hạnh Phúc mất chưa đến mười phút. Như Lục Dĩ Bắc dự đoán, Tư Dạ Hội sẽ có mặt tại hiện trường trận chiến của Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ trong vòng hai mươi phút.
“May mà mình chạy nhanh!” Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm.
Anh thầm mừng vì đã trà trộn vào nội bộ Tư Dạ Hội, hiểu rõ cách vận hành của họ hơn các quái đàm thường. Nếu không chẳng làm gì cả, chỉ đứng náo nhiệt xem mà không kịp rút, bị bắt tại chỗ, nhốt vào bệnh viện tâm thần Vân Khang thì oan uổng quá.
————
Giữa khuya, trong một nhà kho chứa đầy linh kiện máy tính phế thải, vài màn hình kỳ lạ phát sáng.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo, một con côn trùng trắng mũm mĩm, đuôi kéo dài tít, đầu cuối phân nhánh thành vài cổng USB, cắm vào server đang chạy.
Trên một màn hình trước mặt nó, nhóm chat quái đàm hiện lên, tin nhắn nối tiếp nhau cuộn lên.
Lão Sắc Lang Mạng 0: “Mấy ngày gần đây liên tục tấn công, thu được 32 món đồ linh năng, 9 lõi quái đàm, bao gồm nhưng không giới hạn ở túi độc giao thằn lằn, răng nanh dơi đêm, gỗ đồng văn, tro tháng, và các nguyên liệu luyện kim khác, cùng 44 chip không rõ công dụng, tổng giá trị 196…”
“…”
Đợi thống kê xong, nó gỡ lệnh cấm chat và đăng một tin nhắn.
Hư Vô: “Mọi người xem cái này, vừa rồi tôi nhận được hình ảnh từ camera gần khu chung cư Hạnh Phúc, rất thú vị. [Video]”
Video bắt đầu từ lúc Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ đối mặt. Chẳng mấy chốc một quái đàm ăn mặc như diễn viên tuồng áo xanh xuất hiện, nói chuyện với cả hai một lúc. Rồi hai người bùng nổ giao tranh, trong màn hình chỉ còn lại những bóng hình ma mị lướt qua.
Chẳng bao lâu sau, do ảnh hưởng của dao động linh năng mạnh mẽ, hình ảnh bị gián đoạn một thời gian dài. Khi trở lại, con phố dài vắng tanh chỉ còn cảnh hoang tàn sau trận chiến.
Mặt đường nhựa chi chít vết nứt và hố, tường rào hai bên phố sụp đổ từng mảng lớn, trụ cứu hỏa vỡ nát phun nước ào ạt. Nước hòa với máu trên mặt đất nhanh chóng đóng băng trong không khí lạnh giá.
Hư Vô: “Nhìn tình hình này, ngày mai Tư Dạ Hội lại phải tìm người bịa tin đường ống nổ hay gì đó. Bạn Vương Bất Lưu Hành của chúng ta đúng là lợi hại!”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “Sếp, ngài nói Vương Bất Lưu Hành? Nhưng cô ấy đâu có xuất hiện trong video!”
Lão Sắc Lang Mạng 0: “Quái đàm ở khu chung cư Hạnh Phúc chẳng phải là quyến thuộc của Vương Bất Lưu Hành sao? Quyến thuộc xuất hiện chẳng phải đại diện cho cô ấy sao? Sao cô ngốc thế?”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “[Biểu cảm mèo tức giận]”
Hư Vô: “Đúng vậy, quyến thuộc của cô ấy xuất hiện, nên ta nghĩ mâu thuẫn giữa hai quái đàm này rất có thể do cô ấy mượn tay quyến thuộc khơi mào.”
Chẳng cần xuất hiện tại hiện trường đã dễ dàng gây ra tranh chấp…
Thật là một người phụ nữ đáng sợ!
Khả năng này có liên quan đến quyền năng quái đàm của cô ấykhông? Mìnhđột nhiên rất tò mò cổrốt cuộc là loại quái đàm gì! Hư Vô thầm nghĩ.
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: @Chim cánh cụt – cô nhân viên chăm sóc khách hàng vô lương tâm, thấy chưa? Thấy chưa? Trước kia cô còn hỏi tôi, kiểu người nào mới rảnh rỗi đến mức tìm mọi cách đi tố cáo người khác ấy à?”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “Chính là cái loại này đó! Thật đấy, không phải là thái độ hay cách tôi giao tiếp có vấn đề, mà là cô ta có vấn đề!”
Hư Vô: “@Một trăm lẻ ba phần hai con mèo Tiểu Thất, cô đã thân với Vương Bất Lưu Hành như vậy rồi thì nhiệm vụ thương lượng với cô ấy lần sau tiếp tục giao cho cô nhé.”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “[Mặt mèo hỏi chấm] Sếp, cô ấy chẳng phải đã từ chối tiếp tục tìm hiểu thông tin Câu Manh, nên nhiệm vụ tạm kết thúc sao? Sao còn phải thương lượng?”
Hư Vô: “Không nói thế được. Chúng ta với Vương Bất Lưu Hành là quan hệ hợp tác, hợp tác đôi bên cùng có lợi mới lâu dài!”
Hư Vô: “Nếu để cô ấy biết chúng ta mượn danh cổ, thừa loạn kiếm lợi, thậm chí dựng không ít kẻ thù cho cô ấy mà chẳng có phần cổ, quan hệ hợp tác sớm muộn cũng tan vỡ.”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “Sếp, có phải ngài thấy thủ đoạn ly gián của cô ta, sợ cô ta thù dai nên sợ rồi phải không?”
Hư Vô: “Cũng có chút [cười khổ]. Một con quái đàm tính tình lập dị và thực lực không tầm thường như vậy, bình thường chúng ta phải có chút kính nể mới đúng.”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “…”
Thấy sếp mình thẳng thắn thừa nhận sợ Vương Bất Lưu Hành, Miu Tiểu Thất nhất thời á khẩu.
Hư Vô: “Nhưng tôi không phải vì sợ cô ấy nên mới chọn cách này. Hoa Thành sắp loạn rồi. Tiếp tục bắt chước hành tung cô ấy tấn công cứ điểm của Mộ Sắc Nữ, ngoài việc thu vật phẩm linh năng ra, còn khiến các cậu rơi vào nguy hiểm, mất nhiều hơn được đúng không?”
Một trăm lẻ ba phần hai con mèo: “Hiểu rồi. Vậy sếp, nên đưa bao nhiêu đồ cho cô ta thì hợp?”
Hư Vô: “Mang hết qua để cô ta tự chọn một nửa.”
…
Lúc ấy, trong một biệt thự ngoại ô Hoa Thành.
Thấy phản hồi của Hư Vô, lông tai Miu Tiểu Thất dựng ngược, mắt trừng lớn, một tay vỗ vai chàng trai bên cạnh, tay kia chỉ màn hình.
“A Sắc, nhìn đi, nhìn đi! Sếp bị virus hay bị cài ngựa gỗ (Trojan) rồi hả?”
Lão Sắc Lang liếc Miu Tiểu Thất, bực bội nói: “Nói bậy gì thế? Sếp là con virus lợi hại nhất, con ngựa gỗ vô lại nhất, plugin ác ý khiến người ta phát điên nhất trên đời.”
“Cô quên chuyện kẻ kia bắt nạt thần tượng ảo mà sếp thích, rồi bị sếp hành đến phát điên ra sao à? Tôi bây giờ vẫn nhớ bộ dạng SAN value về 0 của tên đó, thảm không nỡ nhìn.”
“Có lý…”
Miu Tiểu Thất nhíu mày, rồi lộ vẻ keo kiệt, lẩm bẩm: “Nhưng cứ thế cho Vương Bất Lưu Hành bao nhiêu lợi lộc, tôi thấy không cam tâm á!”
“Cho hay không còn chưa chắc!” Lão Sắc Lang bĩu môi, chỉ tay vào màn hình máy tính trước mặt Miu Tiểu Thất.
Miu Tiểu Thất nhìn theo hướng chỉ thì thấy tin nhắn trên màn hình.
Hư Vô: “Nhưng Tiểu Thất, cô đợi Hoa Thành hết loạn rồi mới mang đồ đến cho Vương Bất Lưu Hành.”
Đọc xong tin của Hư Vô, Lão Sắc Lang gật đầu trầm ngâm. Thấy Miu Tiểu Thất gõ “Tại sao?” vào khung chat, nhưng chưa để cô gửi, anh ta vỗ vai cô.
“Đừng hỏi nữa. Ý sếp là nếu cô ấy chết trong loạn lạc, đống đồ đó coi như lễ vật cúng tế. Còn nếu cổ không chết, thì đây là quà chúc mừng tân vương quái đàm Hoa Thành lên ngôi.”
Ngừng một chút, anh ta bổ sung: “Mặt khác, giờ mang đồ qua chẳng phải tự nhận mình là đám giả danh cô ấy gây rối ở Hoa Thành sao?”
————
Cùng lúc, trên con phố dài gần cổng sau khu chung cư Hạnh Phúc.
Con đường từng hẻo lánh nhưng sạch sẽ giờ chỉ còn cảnh hoang tàn. Bảy tám thi thể áo đen đầu không biết biến đâu mất tiêu, nằm ngổn ngang giữa đá vụn và đất bùn.
Máu tươi đủ màu sắc hòa vào nhau, tỏa ra mùi hôi thối.
Trận chiến giữa Cô Thỏ và Mộ Sắc Nữ sắp đến hồi kết.
Kèm theo một tiếng nổ, Cô Thỏ từ trên không rơi xuống, lún sâu vào đất. Váy trắng trên người gần như rách nát, da trắng lộ ra chi chít vết thương dữ tợn.
Cô cuối cùng vẫn kém nửa chiêu.
Dù dao động linh năng của cô đã đạt mức ngang ngửa Mộ Sắc Nữ, nhưng là quyến thuộc, dù giờ hành vi không còn bị Mộ Sắc Nữ kiểm soát, nhưng ấn ký quyến thuộc vẫn như gông xiềng vô hình, không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Chính những ảnh hưởng nhỏ bé từ ấn ký quyến thuộc tích tụ dần trong trận chiến, giờ đã trở thành thế bại của Cô Thỏ.
Cuối con phố dài, Mộ Sắc Nữ tay cầm trường đao đã biến thành lưỡi cưa sau trận chiến kịch liệt, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, chậm rãi bước tới.
“Thỏ con, nghĩ đến việc phải tự tay giết ngươi, ta thật sự rất đau lòng. Trước đây ngươi là quyến thuộc ta yêu thích nhất. Nên ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh đâu.”
Nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn mà Mộ Sắc Nữ dùng để hành hạ quyến thuộc, lòng Cô Thỏ thắt lại, nhưng ánh mắt lập tức ánh lên vẻ cương quyết.
“Hừ! Cô tốt nhất giết tôi ngay bây giờ, nếu không chỉ cần có cơ hội, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
“Cơ hội?” Mộ Sắc Nữ cười lạnh. “Rơi lại vào tay ta, ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nữa, trừ khi có phép màu xuất hiện.”
“Viu—!”
Lời cô ta vừa dứt thì tiếng đạn pháo xé gió vang lên từ cuối phố. Cô ta quay phắt lại và thấy viên đạn luyện kim từ súng phóng lựu của Kỳ Đông lao tới, kéo theo đuôi lửa chói lòa phóng đại trong tầm mắt, chớp mắt đã áp sát.
Trường đao lóe sáng như chớp, trong tích tắc vẽ một đường cung trước mặt Mộ Sắc Nữ. Lưỡi đao va chạm với đạn pháo, không khí chấn động dữ dội, lưỡi đao hóa đỏ rực.
Ngay sau đó, viên đạn luyện kim với uy lực ngang chú thuật tinh vi nổ tung, ánh lửa và mảnh đồng văng ra đập vào tấm chắn ánh đỏ trước mặt Mộ Sắc Nữ. Vết nứt nhanh chóng lan trên tấm chắn.
Đúng lúc này, sau lưng cô ta vang lên giọng châm chọc của Cô Thỏ.
“Thấy không, phép màu đúng là có thật mà? Còn là loại phép màu cỡ nòng 60mm nữa.”
Nghe giọng của Cô Thỏ, đồng tử Mộ Sắc Nữ co lại, quay phắt người lại thì một tia sáng lạnh chém xuống, “phập!” một tiếng, để lại vết thương kinh hoàng trên người cô ta.
Vết chém từ xương quai xanh xé xuống gần như mang luôn cánh tay phải của cô ta.
Tiếng thét phi nhân loại vang lên trên phố, mang theo hơi thở cuồng nộ.
Trong luồng sáng chói lòa, cảnh vật quanh đó như gương vỡ nứt ra từng kẽ. Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, tất cả như ảo ảnh tan biến, cuốn theo bóng dáng Mộ Sắc Nữ.
“Khốn kiếp! Để cô ta chạy mất!”
Không thể đánh lén một kích giết chết chủ nhân của mình, Cô Thỏ tức tối chửi một tiếng, nhìn đám thành viên đội hành động đặc biệt tụ tập phía trước và An Thanh đang tiến đến gần, sắc mặt dần nặng nề.
Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên một luồng gió mạnh. Một bóng trắng lướt qua, cô cảm thấy mình bị ôm ngang hông, nhanh chóng lao về phía dãy nhà tối đen phía xa.
Trong khoảnh khắc bay lên không trung, đôi cánh xương khổng lồ như tấm khiên tròn bung ra sau lưng Thúc Ngạc. Những con dao găm và đạn pháo bắn tới như mưa rơi.
“Ầm—Ầm—Ầm—!”
Đôi cánh xương chỉ cầm cự được vài giây, thì trong loạt tiếng nổ dày đặc mà vỡ tan thành bụi, rơi lả tả.
Dù phần lớn đòn tấn công của đội hành động đặc biệt và An Thanh bị đôi cánh chặn lại, vài con dao găm rỉ sét và mảnh đồng vẫn ghim vào người Thúc Ngạc, đâm sâu vào da thịt. Cơ thể anh ta lập tức rung lên dữ dội.
Kìm nén cơn đau nhức, anh ta nghiến răng, mượn lực xung kích từ vụ nổ để tăng tốc đến cực hạn. Thân hình lóe lên vài lần, biến mất trong màn đêm.
Trong tiếng gió rít, Cô Thỏ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thúc Ngạc và máu trào không ngừng ở khóe miệng, ngẩn ngơ: “Anh… sao lại cứu tôi?”
“Dù trong hoàn cảnh nào vẫn phải đảm bảo an toàn cho đối tượng thí nghiệm. Đây là nguyên văn lời hội trưởng lão,” Thúc Ngạc mỉm cười. “Thí nghiệm của cô còn hai lần, tôi phải đảm bảo cô sống sót trở về.”
Cô Thỏ: “…” Mẹ nó, mình đang mong đợi cái gì chứ?
————
Trong không khí tĩnh lặng của Tư Dạ Hội Hoa Thành.
Lục Dĩ Bắc nằm trên giường đơn, nhìn số điện thoại của Bạch Khai trong danh bạ, do dự hồi lâu mới gọi đi.
Dù cô nàng cày thuê bảo, để đối phó Bách Quỷ Dạ Hành của Mộ Sắc Nữ và mối nguy tiềm ẩn đằng sau, anh chỉ có thể dựa vào sức mình.
Nhưng anh vẫn thấy cần báo tình hình cho Thủy ca.
Sức một người có giới hạn. Nghĩ đến việc sắp phải làm, anh cảm thấy mình cần chút giúp đỡ.
Mà trên đời này, nếu ngay cả anh Thủy cô cũng không tin, không thể giúp cô, thì chẳng còn ai làm được.
“Alo! Tiểu Bắc hả?”
Sau vài tiếng chuông, giọng Bạch Khai vang lên từ đầu bên kia. Lục Dĩ Bắc hiếm khi chủ động gọi, việc này khiến Bạch Khai rõ ràng rất bất ngờ và vui mừng.
“Là con,” Lục Dĩ Bắc đáp. “Thủy ca, chú đang làm gì vậy? Có rảnh gặp mặt chút không? Con có chuyện gấp muốn hỏi ý chú.”
“Hỏi ý…” Cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng Lục Dĩ Bắc, Bạch Khai trầm ngâm hai giây. “Gặp ở đâu?”
“Đầu phố Mẫu Đơn được không?”
“Được!” Bạch Khai lập tức đồng ý. “Cha đang làm việc, cho cha ba phút, cha qua ngay.”
Ngay sau đó, Lục Dĩ Bắc nghe trong điện thoại một âm thanh như tiếng tát vào bờ mông đầy đặn.
“Bốp—!” Một tiếng giòn tan, kèm theo đó là một tiếng rên khiến người ta đỏ mặt.
“Làm nhanh lên, tốc chiến tốc thắng!” Lờ mờ nghe Bạch Khai nói với ai đó.
Lục Dĩ Bắc: “…”
Nghe những nội dung dễ gây ‘404’ qua điện thoại, anh đột nhiên nghi ngờ liệu ba phút có đủ không?
Năm phút sau.
Lục Dĩ Bắc đứng ở đầu phố Mẫu Đơn. Dưới đêm tối, cổ trấn tĩnh lặng như đang say ngủ. Xa xa, một tia sáng bạc lướt qua con đường vắng, chớp mắt đã đến trước mặt anh.
Ánh bạc tan đi, Bạch Khai áo quần xộc xệch xuất hiện trước mắt anh. “Cha đến rồi, Tiểu Bắc. Có chuyện gì con cứ nói!”
Lục Dĩ Bắc cố dời mắt khỏi dấu hôn trên cổ Bạch Khai và nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc hỏi: “Thủy ca, nếu con muốn làm một việc vi phạm quy định của Tư Dạ Hội, chú sẽ giúp con chứ?”
“Dĩ nhiên!” Bạch Khai bật cười đáp ngay. “Con có thể phạm chuyện gì chứ? Tham ô vật tư được cấp hàng tháng, biển thủ quỹ hoạt động của Giang Ly, hay lấy trộm vài món đồ linh năng trong kho ra chơi?”
“Cha nói thật, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, dù có quá đáng hơn chút cũng chẳng…”
“Con muốn tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành,” Lục Dĩ Bắc đột nhiên nói.
Bạch Khai: “?!?”
SAN value là viết tắt của Sanity value — tức là chỉ số lý trí / tinh thần, bắt nguồn từ hệ thống trò chơi nhập vai Call of Cthulhu (CoC) và các tác phẩm kinh dị Lovecraftian. “SAN value = 0” có nghĩa là người kia đã hoàn toàn mất trí, sụp đổ tinh thần, phát điên sau khi bị “sếp” hành hạ.