Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành - Chương 33: Cơn tuyết đầu tiên của Hoa Thành

Mây đen chồng chất, trời đất tối sầm, những bông tuyết từ nơi chẳng rõ nguồn gốc lặng lẽ rơi xuống.

Mỗi bông đều độc nhất vô nhị, mang hình lục giác bất quy tắc như viền ren, phần lớn chưa kịp chạm đất đã tan thành giọt nước, rơi vào những vũng đất lởm chởm loang lổ, nhanh chóng tụ lại thành một vũng bùn đục ngầu.

Hoa Thành vốn là một thành phố tràn ngập nắng ấm, dù vài năm gần đây bị ảnh hưởng bởi ngày ngắn đi, khí hậu trở nên lạnh hơn, mùa đông cũng có tuyết rơi, nhưng nó vẫn giữ được chút kiêu ngạo cuối cùng.

Cơn tuyết đầu mùa đông ở Hoa Thành thường không để lại tuyết đọng.

……

Khu đại học.

Trên con phố vắng lặng vào lúc rạng sáng, một chiếc taxi chậm rãi dừng lại trước khu chung cư Tĩnh Di.

Hành khách trên xe trả tiền xong thì vội vã xuống xe, đúng lúc một cơn gió lạnh ập tới, mang theo cái rét buốt của tuyết tan, luồn lách qua khe hở của cổ áo, ống tay áo và vạt áo, điên cuồng chui vào trong. Cái lạnh thấu tận xương tủy, xương cốt cũng run lên bần bật, khiến người ta không nhịn được mà muốn trốn trở lại vào chiếc xe đang bật điều hòa ấm áp.

Đối mặt với gió lạnh, Lục Dĩ Bắc nghiến răng, đóng cửa xe, bước nhanh về phía khu chung cư yên tĩnh phía trước, giẫm lên mặt đất ngập nước, phát ra những tiếng bước chân ướt át.

Vừa đi anh vừa nghiến răng nghiến lợi mắng thầm một câu: “Khốn kiếp, thời tiết quái quỷ này!”

Là một người sợ nóng lại càng sợ lạnh, nếu là ngày thường gặp phải thời tiết thế này, Lục Dĩ Bắc đã sớm vận dụng tuyệt kỹ ‘cắt đứt quan hệ xã hội’, trốn trong nhà cuộn tròn trong chăn ‘giả chết’ từ lâu.

Về đến nhà, vừa đóng cửa, nhìn căn phòng trống trải tối om, Lục Dĩ Bắc lập tức gào lên: “Cục Bông, Nhãn Cầu, Răng Giả, Vấy Ngủ!”

“Các cậu ở đâu? Đừng trốn nữa! Tôi biết các cậu đều ở nhà!”

“Mau ra đây cho tôi, tôi có chuyện về Bách Quỷ Dạ Hành muốn bàn với các cậu!”

Chờ một lát, đúng lúc Lục Dĩ Bắc hé môi định gọi lần nữa, thì từ góc phòng vọng lại tiếng thì thầm, rồi trong tiếng sột soạt, vài bóng dáng lén lút từ khe hở dưới ghế sofa chui ra, đứng thành hàng trước mặt anh.

Trông chúng y hệt như mấy con thú cưng nhỏ phạm lỗi, đang chờ chủ nhân trừng phạt.

“Nói đi!”

Trong không khí im lặng ngượng ngùng, Cục Bông lên tiếng trước: “Ma nữ đại nhân, ngài nghe chúng tôi giải thích! Mọi chuyện chúng tôi làm, tuy có hơi tham công liều lĩnh, nhưng đều là vì ngài!”

“Đúng vậy!” Nhãn Cầu phụ họa theo, "Này con đàn bà, tao hy vọng mi biết điều!"

“Thôi đi, chết thì chết!” Răng Giả uể oải nói, “Đến ngày nay, mọi quả báo xấu xa đều do một mình tôi gây nên, không liên quan gì đến bọn chúng. Nếu ngài muốn trách phạt, thì cứ trách phạt ta đi!”

Lục Dĩ Bắc xoa xoa huyệt thái dương đang hơi nhức nhức của mình, bực bội nói: “Ai bảo các cậu nói chuyện này? Hơn nữa, tôi đã nói muốn trách các cậu chưa?”

“Thấy chưa? Ta còn chẳng biết các ngươi đang sợ cái gì nữa!” Nhãn Cầu nghe vậy, liếc nhìn vòng quanh các đồng bọn, đắc ý nói: "Con đàn bà này rõ ràng đã bị chinh phục rồi!"

“……”

Mẹ nó, im bớt dùm cái coi!

Vừa thầm rủa trong bụng, Cục Bông, Răng Giả và Vấy Ngủ như muốn vạch rõ ranh giới với Nhãn Cầu, đồng loạt dịch người sang một bên, kéo giãn khoảng cách.

Lục Dĩ Bắc siết chặt nắm đấm, một cước giẫm một chân lên Nhãn Cầu, tiếp tục nói: “Điều tôi muốn hỏi là các cậu đã tụ họp được bao nhiêu quái đàm rồi? Sau cơn sóng gió đêm qua, liệu còn có thể tụ họp chúng lại được không.”

Chuyện xảy ra tối qua, Ma nữ đại nhân đã biết hết rồi sao?! Các tiểu quái đàm giật mình kinh hãi.

“Ma nữ đại nhân, ý ngài là…” Cục Bông dò hỏi.

Lục Dĩ Bắc ưỡn thẳng lưng, khẽ nheo mắt lại, cằm hơi nhếch lên, dùng giọng điệu đầy sức hút mê hoặc nói: “Tôi chuẩn bị làm một việc lớn, các cậu có nguyện ý theo tôi không?”

Có đúng cái khí thế đó chưa nhỉ?

Chỉ để thể hiện được vài giây này thôi, lúc ngồi trên taxi mình đã nghiêm túc xem lại mấy đoạn đặc sắc trong Hán Vũ Đại Đế,Đại Đường Thịnh Thế,Khang Hi Vương Triềuđấy! – Lục Dĩ Bắc âm thầm nghĩ.

"Kẻ sĩ chết vì tri kỷ! Nguyện đi theo sau Ma Nữ đại nhân, cho dù con đường này chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết."

Sinh ra là quái đàm một lòng hướng tử, Răng Giả chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức đáp ứng, dù sao cũng là chết, chi bằng chết một cách oanh liệt.

Lục Dĩ Bắc, “……” Có thể nói câu nào may mắn chútkhông?

“Người... người ta sớm đã là quỷ của Ma nữ đại nhân rồi.”

Vấy Ngủ r ụt rè nói, lời vừa dứt, Nhãn Cầu liền giãy giụa chen được nửa người ra khỏi chân Lục Dĩ Bắc.

“Này con đàn bà, cô cầu người ta mà thái độ vậy sao? Cầu người thì phải để lộ ngực ra…”

"Phụt—!"

Nhãn Cầu chưa nói xong thì Lục Dĩ Bắc dịch chân một cái.

Dùng sức giẫm xuống.

Tiếng của Nhãn Cầu tắt ngóm.

Đã mơ hồ đoán được ý định của Lục Dĩ Bắc, Cục Bông vừa nghĩ đến khả năng sẽ đi theo anh làm một chuyện lớn kinh động toàn bộ giới Quái Đàm Hoa Thành, liền kích động đến mức lông mao toàn thân dựng ngược.

“Hỡi bẩm Ma nữ đại nhân, ngoại trừ trường học nơi ngài ẩn náu và một vài khu vực lân cận, toàn bộ Quái Đàm xung quanh Thành phố Đại học đều đã thu về dưới trướng!"

"Quái Đàm cấp D chín mươi bảy, Quái Đàm cấp C mười hai, Quái Đàm cấp B..."

Nghe Cục Bông nói được nửa chừng, ánh mắt Lục Dĩ Bắc bất giác rực cháy.

Nếu số lượng cấp B đủ đông, thậm chí còn có cả Quái Đàm cấp A, thì dù đối đầu trực diện với Mộ Sắc Nữ, e rằng cũng có vài phần thắng, huống chi là đánh lén giữa đường.

"...Quái Đàm cấp B không có, còn lại khoảng bốn trăm năm mươi bảy tên đều là quái đàm không có cấp bậc.”

Lục Dĩ Bắc, “…”

Thôi được, chúng rốt cuộc cũng chỉ là một đám tiểu quái đàm có linh năng dao động trung bình chưa tới 0.1 thỏ, mìnhđang trông chờ cái gì không biết?

Bất quá…

Chất lượng không đủ, nhưng số lượng đã vượt xa điều kiện mà Thủy ca nói.

Nghĩ đến đây, Lục Dĩ Bắc nghiêm mặt nhìn Cục Bông: “Làm tốt lắm. Việc tụ họp chúng giao cho các cậu.”

“Nhưng…” Cục Bông thoáng do dự, “Ma nữ đại nhân, sau đêm qua đám tiểu quái đàm đã sợ đến mức tan tác, tôi không dám chắc có thể gom hết chúng lại.”

“Vậy sao?” Lục Dĩ Bắc một tay chống cằm, trầm ngâm vài giây, “Cũng dễ hiểu, dù sao khiêu chiến Bách Quỷ Dạ Hành của một quái đàm cấp A, độ nguy hiểm quả thực rất cao.”

“Đúng rồi… Nếu có con nào không muốn theo thì các cậu cũng không được ép buộc, hiểu chưa?”

Chỉ cần nghĩ cách gom đủ một trăm con là được rồi? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Cục Bông vốn định dù phải bắt cóc cũng phải gom hết, nhưng nghe xong thì thân thể co giật một cái, yếu ớt đáp: "Hiểu, hiểu ạ."

“À đúng rồi!” Lục Dĩ Bắc đột nhiên nhớ đến đội hình như đưa đám ma đêm qua của chúng, liền nghiêm giọng nhắc nhở: "Mấy cái thứ như biểu ngữ trắng, ảnh thờ đen trắng, chiêng trống kèn sáo các kiểu, các cậu mau mau dọn hết đi. Mấy cậu gọi đó là Bách Quỷ Dạ Hành sao? Rõ ràng là âm binh mượn đường!”

Xem ra gu thẩm mỹ của Ma nữ đại nhân hơi lệch rồi! Cục Bông thầm nghĩ, rồi dè dặt hỏi tiếp: “Vậy Ma nữ đại nhân cho rằng, bọn tôi nên…”

“Đơn giản thế còn gì!” Lục Dĩ Bắc đảo mắt một cái, “không phải các cậu lúc nào cũng dùng máy tính của tôi để tải mấy bộ phim linh tinh về xem sao? Sao không dùng nó làm chuyện đứng đắn?”

“Ví dụ như… tìm kiếm từ khóa ‘biểu tình’, ‘vận động tranh cử’ các kiểu ấy!”

“Dạ rõ!” Cục Bông bừng tỉnh, “Bọn tôi đi làm ngay!”

“Được, mau đi đi!” Lục Dĩ Bắc nói xong, liền bước lên lầu.

Đi đến đầu cầu thang, anh như nhớ ra điều gì, đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi đám tiểu quái đàm trong phòng khách: "Nói mới nhớ, cái tổ chức mà mấy cậu lập ra tên là gì ấy nhỉ?"

Lời vừa dứt, bốn bóng đen trong phòng khách “vù vù” lóe lên, mấy con quái đàm tụ lại một chỗ, tạo thành tư thế xấu hổ như mấy bà trung niên chụp ảnh tập thể.

“Tổ chức của chúng tôi tên là Sứ giả của Tình yêu và Hòa bình…” Cục Bông mở lời trước, chưa nói hết thì ngừng lại, nhường cho Răng Giả tiếp lời.

“Tấm Gương Của Đạo Đức Và Lương Tri…”

Tiếp theo là Nhãn Cầu đang giãy giụa dưới chân Lục Dĩ Bắc, dùng giọng điệu bi thương rên rỉ: "Trai xinh Gái đẹp..."

"...Đoàn Dũng sĩ Ma Nữ!" Váy Ngủ yếu ớt nói câu cuối, hoàn thành phần kết.

Tổ cha nó, bây giờ đến cả tên tổ chức cũng chơi trò ghép chữ à? Lục Dĩ Bắc ôm trán, che mắt lại, cảnh tượng đẹp đến mức anh không dám nhìn thẳng.

“…”

————

Đợi đến khi bóng Lục Dĩ Bắc biến mất khỏi phòng khách, đám tiểu Quái Đàm nhanh chóng hành động, lật tìm ra chiếc máy tính xách tay của anh, khởi động, mở Bilibili, gõ chữ ‘Diễu hành kêu gọi bình chọn’ vào thanh tìm kiếm trang chủ.

Ngay sau đó, dựa theo lịch sử tìm kiếm thường ngày của Lục Dĩ Bắc, trang web hiện lên một loạt video với tiêu đề kiểu "Trực tiếp kêu gọi bình chọn Moe War cho Bạch Tiểu Hoa XX", "Diễu hành xe hoa Lễ hội Ma pháp thiếu nữ", "Trực tiếp cổ vũ cho Z quốc nữ hiệp"...

Thật đáng kinh ngạc trước sức mạnh của big data!

Sau khi dành vài chục phút, nghiêm túc xem hơn chục video, Cục Bông trầm ngâm nói: “Thì ra Ma nữ đại nhân thích phong cách này!”

“Cũng dễ hiểu mà, con gái ai mà chẳng từng mơ làm công chúa chứ?” Răng Giả thì thầm.

“Chậc! Đàn bà!” Nhãn Cầu khinh khỉnh tặc lưỡi một tiếng, “Chỉ thích mấy thứ hào nhoáng, lòe loẹt!”

————

Sau khi giao nhiệm vụ tập hợp đội ngũ Bách Quỷ Dạ Hành cho đám tiểu Quái Đàm trong nhà, Lục Dĩ Bắc liền vùi đầu vào phòng giả kim đơn sơ của mình.

Mặc dù lúc rời câu lạc bộ ngầm Địa Hạ Nhân Gian, Thủy ca đã nghiêm túc dặn dò anh về chuẩn bị thật tốt cho trận ác chiến sắp tới.

Nhưng chuyện này đối vơi anh như là cô dâu lần đầu lên kiệu, lần đầu tiên trong đời — hoàn toàn không biết phải chuẩn bị những gì. Trong kiến thức mà Thần Xà Đại Nhân truyền lại cũng chẳng hề có ghi chép chi tiết nào về việc này cả.

Dù sao thì giống như Thần ấy, thuộc loại dị chủng trời sinh cường hãn, thuộc số ít quái đàm đặc biệt tự tin vào thực lực bản thân.

Vào thời hoàng kim, khi hứng lên muốn Bách Quỷ Dạ Hành, chẳng cần chuẩn bị gì, chỉ cần xông thẳng vào dãy núi đầy quái đàm, vung tay một cái là mở được đường máu.

Lục Dĩ Bắc tự nhận mình không phải loại thiên tài ‘não cơ bắp’ đó, cứ học vẹt theo người ta chỉ có đường chết.

Nhưng không có tiền lệ để tham khảo, không có nghĩa là không cần chuẩn bị.

Nếu không biết phải chuẩn bị gì, thì cứ gom hết những thứ có thể chuẩn bị lại, thế là xong chứ sao?

Lần trước luyện chế thuốc bổ sung khuyết điểm, anh còn dư lại một ít nguyên liệu thừa và vụn vặt. Trong đó có vài thứ có thể dùng để luyện Bạc Tịnh – loại thuốc chữa thương chuẩn của Tư Dạ Hội.

Luyện trước một mớ Bạc Tịnh, coi như anh cũng có kỹ năng ‘hồi máu’ tạm bợ.

Còn lại chỉ có thể dùng để làm bom.

Là một “kẻ cuồn bom” khét tiếng gần xa, khiến quái đàm Hoa Thành nghe tên đã run, bên người không có vài chục quả bom thì sao được?

Ban đầu anh định để dành mấy mẩu thừa này, sau này làm bùa chú.

Thế mà tình cờ phát hiện ra một bí mật nhỏ của chúng.

Những mẩu thừa chứa đầy linh năng hỏa thuộc tính này, nếu được nung chảy rồi hợp thành một thể, sau đó kích phát bằng linh năng — thì chỉ cần tiêu hao một lượng linh năng rất nhỏ cũng có thể phóng ra nhiệt lượng tương đương Hồng Diễm Thiểm tăng cường mười lần. Nếu trước đó trộn thêm chút Họa Thủy vào…

Bom bẩn luyện kim thủ công, hiểu chưa? Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!

Có mấy quả “bom” này, ít nhất cũng tạm ứng phó được tình huống không kịp thi triển chú thức, kiếm thuật và thân pháp đều bị kiềm chế.

Còn việc anh phát hiện ra bí mật này thế nào, thì giải thích hơi dài dòng. Chỉ tóm gọn 1 câu là: Người không làm liều thì phí hoài tuổi trẻ.

Tóm lại, ông béo tầng trên đã báo cảnh sát, và chú cảnh sát một ngày gõ cửa năm lần…

Từ hơn năm giờ sáng đến tận hai giờ chiều, gần tám tiếng đồng hồ, Lục Dĩ Bắc ngâm mình trong phòng giả kim "tự chế" của mình.

Mười hai lọ Bạc Tịnh thành công, hai mươi bảy quả bom bẩn giả kim tự chế, cộng thêm ba lọ thuốc bổ sung khuyết điểm và một đống linh tinh, được nhét đầy túi đàn guitar.

Cuối cùng cũng kéo được khóa túi đàn lên và ôm chặt trong lòng, Lục Dĩ Bắc cảm giác như đang ôm cả một kho vũ khí, trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn.

Ngoài cửa sổ, tuyết vừa ngừng chưa lâu, không biết từ lúc nào lại rơi tiếp. Anh nhìn ra ngoài, lặng lẽ thở dài, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho giáo sư Mã.

Lục Dĩ Bắc: “Giáo sư, thầy đang ở trường chứ ạ? Em có chút việc muốn trực tiếp nhờ thầy.”

Giáo sư Mã: “Tôi ở văn phòng, trước bốn giờ đều rảnh, lúc nào cậu tới cũng được.”

Nhận được tin xác nhận, anh nhét túi đàn guitar xuống dưới gầm giường, đứng dậy vặn vẹo mấy khớp xương đang mỏi nhừ. Anh ngoắc tay về phía chiếc áo khoác trên giường; áo lập tức bay tới, nhẹ nhàng phủ lên vai, rồi dựng cổ áo lên, ngoan ngoãn cọ cọ vào má anh.

Đúng lúc chuẩn bị rời căn hộ để đến tòa nhà bỏ hoang đón nhận quái đàm hóa, thì anh chợt nhớ ra điều gì, bước vào phòng kho, lấy hết lõi bản thể quái đàm thu được từ lần bùng nổ sức mạnh trước đó, rồi gọi lớn: “Cục Bông, lên đây chút!”

"Tưng tưng tưng—!"

Sau một tràng tiếng động trầm đục tựa như bóng cao su nảy trên cầu thang, Cục Bông xuất hiện trước mặt anh.

“Ma nữ đại nhân, ngài có gì căn dặn ạ?"

Lục Dĩ Bắc nhìn Cục Bông, đặt đống lõi xuống đất, suy nghĩ một chút rồi rút lại một phần nhỏ bỏ vào túi áo trong, đẩy phần còn lại về phía trước: “Mấy cái này cho các cậu, có lẽ dùng được.”

“Tôi còn việc, phải ra ngoài một lát. Các cậu cứ tiếp tục làm việc của mình.”

Nói xong anh vội vã xuống lầu, đi về phía văn phòng Giáo sư Mã.

"Này con đàn bà, đi sớm về sớm nhé! Đừng có mà qua đêm không về đấy!” Tiếng Nhãn Cầu đắc chí vênh váo vang lên từ dưới nhà.

“Câm miệng!” – Lục Dĩ Bắc tức giận quát lại, rồi “rầm!” một tiếng, đóng sập cửa.

————

Tuyết rơi lất phất. Một dải lụa màu xám tựa khói tựa sương, lúc ẩn lúc hiện, lượn lờ, xoay vòng trên bầu trời, mãi không chịu rời đi. Toàn bộ trường Đại học Bách khoa Hoa Thành bị bao phủ bởi một màu xám xịt. Trong những ngày rét buốt thấu xương này, mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường đều vắng bóng người.

Lục Dĩ Bắc cầm ô đi trên con đường chính cổng số 4, lông mày nhíu chặt, tâm trạng có chút sa sút. Mãi đến khi thấy bóng dáng chị học sinh cụt đầu cầm ô đỏ, anh mới kéo được cơ mặt cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Tch, cũng không biết đang buồn cái gì, chẳng phải sớm đã đoán được kết quả này rồi sao? Ít ra vẫn còn chút hy vọng thắng mà!” Anh tự an ủi.

Mục đích chính của Lục Dĩ Bắc đến gặp giáo sư Mã là mượn đồng xu Phúc Thần để bói hung cát.

Dù anh cũng có một đồng, nhưng đồng của giáo sư Mã dường như đã thông linh, có xu hướng tiến hóa từ vật phẩm linh năng thành quái đàm, độ chính xác rõ ràng cao hơn hẳn.

Thế nhưng sau ba lần liên tiếp tung đồng xu Phúc Thần để bói câu hỏi “liệu có thể thành công khiêu chiến Mộ Sắc Nữ hay không”, tâm trạng bất an của Lục Dĩ Bắc chẳng hề dịu đi chút nào.

Ba lần đồng tiền đều dựng đứng trên mặt bàn; kết quả rõ ràng chẳng mấy lạc quan.

Thế là anh lén lút dùng đồng tiền của mình bói thêm một quẻ: “Đồng tiền của giáo sư Mã có chính xác không?” – và nhận được đáp án khẳng định.

Nhìn đồng xu dựng đứng quỷ dị cộng với vẻ mặt tiều tụy như vừa bị sương đánh của Lục Dĩ Bắc, giáo sư Mã lập tức nhận ra sự khác thường. Ông không truy hỏi nhiều, chỉ kéo anh luyên thuyên một hồi về các hạng mục nghiên cứu văn hóa Đông Di.

Cuối cùng, trước khi Lục Dĩ Bắc rời đi, giáo sư Mã còn nghiêm túc dặn một câu: "Ăn Tết vui vẻ, ra Tết đến chỗ tôi báo danh sớm."

Còn Lục Dĩ Bắc thì tự giễu: “Gần đây việc linh tinh quá nhiều, chưa biết chừng thi cuối kỳ còn trượt. Đến lúc phải thi lại thì làm sao báo danh sớm được.”

Giáo sư Mã nghe xong nổi trận lôi đình, đập bàn quát: “Thế thì còn không mau cút về ôn bài! Còn ở đây bày trò mê tín phong kiến, lúc thi cậu cũng định bói luôn à?”

“…”

Trong cơn mắng như tát nước vào mặt của giáo sư Mã, Lục Dĩ Bắc lủi thủi chuồn khỏi văn phòng. Chẳng mấy chốc đã đi đến con đường chính cổng số 4, gần kho hàng bỏ hoang – nơi chị học sinh cụt đầu và đám quái đàm nhỏ trong trường ẩn náu.

Đứng trước chị học sinh cụt đầu, anh đưa tay vào túi áo trong, mò mẫm một lúc, rồi nhét nửa phần lõi bản thể quái đàm còn lại vào tay chị: “Này! Cầm lấy! Sau này có lẽ em sẽ không thể đưa đồ ăn được cho mọi người trong một thời gian dài. Mấy cái này đủ làm khẩu phần cho mấy tháng.”

Nói xong, anh tiếp tục bước dọc con đường chính cổng số 4, nơi gió lạnh thổi vù vù.

“…” Chị học sinh cụt đầu ngập ngừng một chút, đột nhiên siết chặt lõi quái đàm trong tay, bước nhanh đuổi theo hai bước, hỏi: “Em… Em sắp đi làm chuyện nguy hiểm sao?”

“Dĩ nhiên không!” Lục Dĩ Bắc không quay đầu, vẫy tay, “Lúc đầu gặp chị em còn sợ đến mức bỏ chạy, làm sao dám đi làm chuyện nguy hiểm chứ?”

“À đúng rồi, nếu được thì chia cho ‘ông Lỗ Tấn’ nhiều hơn một chút. Em rất mong một ngày nó biết nói, rồi cùng nó ‘đấu võ mồm’ kịch liệt!”

“Phụt!” Chị học sinh cụt đầu phì cười, đưa tay chỉnh lại cái đầu đang lệch vì cười: “Không thể chia nhiều hơn đâu, không thì sinh viên trong trường sẽ gặp họa mất!"

"Tuần trước có sinh viên đến bái lạy ông ấy, nhờ phù hộ thi cử thuận lợi thì bị ông ấy đè xuống đất, dùng thước kẻ đánh một trăm cái vào lòng bàn tay."

Lục Dĩ Bắc, "..." Thước kẻ của tượng ông Lỗ Tấn là đồng nguyên chất nguyên khối đấy nhỉ?

"Hôm trước có hai cặp tình nhân trong rừng nhỏ, mượn danh nghĩa cùng nhau ôn tập để phát cẩu lương cũng bị đánh."

"Còn có..."

Chị học sinh cụt đầu luyên thuyên kể với Lục Dĩ Bắc những chuyện thú vị của đám quái đàm nhỏ trong trường, đắm chìm trong niềm vui. Đến khi định thần lại, mới phát hiện anh đã đi xa.

Trên con đường chính cổng số 4 lạnh lẽo vắng tanh, một cơn gió lạnh cuốn theo những bông tuyết chưa kịp tan lơ lửng giữa không trung quét qua trước mắt, kèm theo tiếng chuông tự học buổi tối đã chẳng còn tác dụng, bóng lưng hơi gầy gò ấy bỗng hóa thành một cô gái nhỏ nhắn.

Mái tóc dài màu trắng hồng bay lượn trong gió nhẹ, trở thành sắc màu rực rỡ duy nhất trên con phố xám xịt.

“Không mặc váy! Không mặc váy đâu! Bình thường thì không nói, chứ trời lạnh thế này mà còn mặc váy, có tất cotton cũng không được! Cậu định hại tôi bị thấp khớp à?”

Từ xa xa, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông gió vang lên. Chị học sinh cụt đầu khẽ cong khóe môi, mở một nụ cười dịu dàng...

————

Đêm buông xuống, Lục Dĩ Bắc cuộn tròn trong căn hộ tối om chưa bật đèn, ôm Linh Đài Tịnh Nghiệp chờ đợi.

Do Bạch Khai dự đoán hai ngày này Mộ Sắc Nữ có thể bắt đầu Bách Quỷ Dạ Hành bất cứ lúc nào, nên cô không dám vào mộng cảnh ôn lại 《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》cùng Thanh Tễ.

Thế là một đêm không ngủ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khi anh lên sân thượng giải trừ quái đàm hóa về đến nhà, thì nhận được hai tin nhắn từ Bạch Khai.

Bạch Khai: "Tiểu Bắc, bên cha đã chuẩn bị xong." Bạch Khai: "Hôm qua các nguồn nước đều không bị tấn công."

Hai tay ôm điện thoại, Lục Dĩ Bắc soạn đi soạn lại mấy đoạn hồi âm dài dòng, cuối cùng xóa hết, chỉ nhắn ngắn gọn: "Cảm ơn Thủy ca, con biết rồi."

Bạch Khai: "Cố lên!"

Nhìn tin nhắn của Bạch Khai, lòng Lục Dĩ Bắc ấm áp. Anh cất điện thoại, lấy chìa khóa mở cửa. Vừa bước vào đã thấy trong phòng khách là hơn chục tiểu quái đàm đồng loạt hướng về phía cửa, quỳ rạp xuống đất.

"Các cậu làm gì thế?" Lục Dĩ Bắc ngạc nhiên hỏi, "Đây đều là thủ lĩnh tiểu Quái Đàm à?"

"..."

Sau thoáng im lặng, Cục Bông trầm giọng: "Xin lỗi Ma nữ đại nhân, đây chính là TẤT CẢ quái đàm rồi ạ, những con khác..."

Lời Cục Bông chưa dứt, Nhãn Cầu đã giận dữ cướp lời "Này con đàn bà, chuyện này đều tại cô! Nói cái gì mà không muốn tới thì đừng ép. Giờ thì hay rồi, chạy sạch cả rồi! Lần này cô chết chắc, đến lúc đó ông này nhất định là kẻ đầu tiên nuốt lõi quái đàm của cô!”

Sắc mặt Lục Dĩ Bắc hơi tái đi, chân mày vặn xoắn lại thành một cục.

“…”

 Toang rồi, tình hình còn tệ hơn tưởng tượng… Giờ khó rồi.

Nhưng…

Mộ Sắc Nữ vốn đã là một trong những quái đàm mạnh nhất Hoa Thành, giờ lại có thêm đám áo đen hỗ trợ, ả còn giết nhiềuquái đàm và linh năng giả. Đám quái đàm Hoa Thành sợ cô ta cũng là bình thường.

Làm sao mình ép chúng đi chịu chết được?

Nghĩ vậy, Lục Dĩ Bắc nhìn Cục Bông, mặt không cảm xúc, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Không vội, từ từ thôi, còn thời gian mà?”

“À, nói trước, nếu lúc đó thật sự nguy hiểm, các cậu cứ chuồn bất cứ lúc nào, tôi không để bụng đâu!”

“Thôi, không có việc gì nữa thì giải tán đi? Tranh thủ ban ngày tôi phải ngủ bù một giấc.”

Tỉnh dậy còn phải chạy tới Tư Dạ Hội trước khi trời tối, tra tài liệu chi tiết về Mộ SắcNữ và X Thái Tuế.

Biết đâu trong đó có chi tiết nào giúp thắng được… Lục Dĩ Bắc nghĩ.

“…”

Nghe vậy, đám Quái Đàm chìm vào im lặng, trong phòng khách tĩnh lặng như tờ.

————

Bên kia, dưới nắp cống cạnh cửa hàng tạp hóa Đại học Tài chính Hoa Thành, trong đường cống ẩm ướt bẩn thỉu.

Một con quái đàm to lớn, hình thù giống chuột nhưng có sáu chân và râu dài, ngồi ngay ngắn trên “ngai vàng” xếp bằng gạch đá. Nó là vua của đàn chuột gián trong đường cống này.

Nó nhìn xa xa về phía bể nước thải.

Nước tuyết tan chảy từ khe nắp cống như thác đổ xuống. Trong bể, một đàn quái đàm trông giống nó nhưng nhỏ hơn đang đùa giỡn.

Chẳng mấy chốc, một con nhỏ bơi đến bên Vua Chuột Gián, đội một lá rau mục trên đầu, thò đầu khỏi mặt nước, chớp sáu con mắt tò mò hỏi: “Đại vương, sau này chúng ta không cần tham gia cái gì mà dạ hành nữa đúng không?”

“Không cần. Dù Cục Bông trưởng có chỗ dựa là A cấp quái đàm, nhưng cô ta cũng chỉ một mình một ngựa! Chúng ta theo, chẳng phải đi chịu chết sao?”

Trong lúc Vua Chuột Gián nói, một con chuột gián nhỏ đột nhiên vớt từ dưới nước lên một cục xanh lè, giơ cao, reo hò: “Thịt thối! Mọi người ơi, hôm nay nước thải có thịt thối, thêm món!”

Lời nó vừa dứt, cục chất xanh lè trên bốn chi bỗng bùng phát linh năng, điên cuồng mọc ra những mầm thịt nhúc nhích, đâm phập vào cơ thể nó.

Chỉ trong chớp mắt, cả bể nước thải đã bị chất xanh nhầy nhụa trơn bóng lấp đầy…

Vua Chuột Gián hoảng loạn bỏ chạy.

————

Cùng lúc đó, gần một trường tiểu học ở Hoa Thành.

Một phụ nữ trẻ mặc đồ công sở, đeo kính đen, mặt đầy lo lắng, chạy khắp ngõ hẻm tìm kiếm.

Cuối cùng, cô dừng lại trước bóng dáng bé gái đang co ro, ngồi xổm cuối con hẻm hẹp. Cô chậm rãi tiến tới, xoa đầu đứa trẻ, nặn ra nụ cười khổ.

“Tiểu Đồng, con trốn ở đây làm gì? Đã đến gần trường rồi sao không vào?”

“…” Nghe tiếng cô giáo, bé gái ngẩn ra, ngẩng đầu lên, mắt lập tức đỏ hoe. “Cô… cô ơi, con không dám vào trường, con sợ…”

“Sợ?” Cô giáo nghiêm mặt, hỏi dồn: “Tiểu Đồng, nói cô nghe, có kẻ xấu bắt nạt con à?”

“Hu hu…” Bé gái nức nở, lau khuôn mặt lem luốc nước mắt, cắn môi lắc đầu.

Cô giáo nhíu mày rồi xoa đầu bé, mỉm cười: “Tiểu Đồng, đừng sợ! Nếu có kẻ xấu bắt nạt, con cứ nói với cô, cô sẽ xử lý hắn!”

Nói rồi, cô vung nắm đấm, ghé tai bé thì thầm: “Tiểu Đồng, cô nói bí mật này nhé, cô biết phép thuật…”

Chưa dứt lời, cô đột nhiên cảm nhận được linh năng yếu ớt nhưng ô uế tỏa ra từ bé gái. Theo bản năng lùi lại, cô nhìn thấy trong vành tai hồng hồng vì lạnh của bé có một mầm thịt xanh lè đang ngoe nguẩy.

Ngay sau đó, bé gái ngã gục, cơ thể co giật dữ dội, đồng tử tan rã, ý thức mơ hồ.

quái đàm! Sắc mặt cô giáo trắng bệch.

Người phụ nữ ban ngày là giáo viên chủ nhiệm, ban đêm thỉnh thoảng săn quái đàm lập tức phán đoán. Cô lặng lẽ niệm chú, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng trắng ấm áp, chạm vào trán bé.

"Ong—!"

Trong rung động nhẹ của không khí do linh năng kích hoạt, mầm thịt khô héo rơi xuống. Ý thức bé gái thoáng rõ ràng, chậm rãi mở mắt, nhìn cô giáo, hơi thở yếu ớt: “Cô ơi… Tiểu Đồng sắp chết rồi phải không?”

“Đương nhiên không rồi, đồ ngốc, con chỉ bị ốm một chút thôi. Cô sẽ đưa con đến bệnh viện ngay.”

Cô giáo dịu giọng, bế bé gái lên. Ngay lúc ấy, bé thì thầm bên tai cô: “Cô ơi, không ai bắt nạt Tiểu Đồng đâu… là Tiểu Đồng tự làm chuyện xấu.”

“Làm chuyện xấu gì? Có thể kể cho cô nghe không?”

“Trên đường đi học, Tiểu Đồng thấy một cái ao nhỏ mọc đầy nấm xinh xinh…”

“Cô ơi, con buồn ngủ quá, con ngủ một chút được không?”

“Không được đâu! Làm việc phải có đầu có đuôi chứ!” Cô giáo đáp.

“Vâng ạ!” Bé gái cố gắng tỉnh táo, tiếp tục: “Mấy cây nấm ấy đẹp lắm, còn biết nhúc nhích. Tiểu Đồng thấy vui, không nghe lời mẹ, dẫm vào nước…”

Nghe đến đây, sắc mặt cô giáo thay đổi. Cô vội đặt bé xuống, định cởi đôi bốt nhỏ để kiểm tra. Nhưng đúng lúc ấy, đôi chân mũm mĩm của bé như vỏ sáp tan chảy, hóa thành chất lỏng rơi xuống đất, loang ra thành một vũng thịt máu xanh lè…

Cô giáo sững sờ nhìn cơ thể bé nhỏ dần bị chất xanh phủ kín. Có thứ gì đó cuộn xoáy trong hốc mắt. Cô đưa tay vào túi áo, lấy ra một chuỗi hoa trắng nhỏ như hạt ngọc, siết chặt trong lòng bàn tay…

————

Khu phố cổ Hoa Thành, gần chợ đầu mối hải sản, một con phố hẻo lánh.

Một ông lão ăn mặc nhếch nhác như kẻ lang thang, ôm thùng xốp đựng hải sản, lội qua con đường ngập nước bẩn, vội vã về phía nhà trọ giá rẻ.

Vừa đi vừa ngoái lại cảnh giác, như sợ chủ cũ của thùng hải sản sẽ đuổi theo đòi lại.

Dù thùng này ông lượm từ đống rác, nhưng đám người ở chợ đầu mối hải sản vốn chẳng ưa gì ông. Muốn mang về thứ gì từ đống rác của họ, không hề dễ dàng.

Lát sau, ông về đến căn lều lụp xụp chất đầy chai nhựa và bìa carton, khóa cửa, mới thở phào.

“May quá, không ai đuổi theo. Một thùng đầy thế này, ăn được cả tuần.”

Tự lẩm bẩm, ông nhóm lửa than trong lò, đặt nồi sắt cũ đầy nước lên bếp. Nhân lúc đun nước, ông mở thùng xốp, bắt đầu chọn lọc.

Dù là đồ vứt đi, ít nhiều cũng hỏng hóc, nhưng theo kinh nghiệm, chỉ cần chọn kỹ, vẫn vớt được một phần nhỏ còn ăn được.

Thế nhưng khi mở thùng xốp, thấy cả thùng cá vàng gần như còn tươi rói, ông lão trợn tròn mắt, mặt đầy kinh ngạc.

“Đây… đây… Hỏng rồi, chắc ta trộm đồ người ta rồi? Không được, không được, không thể thế.” Ông lẩm bẩm, đôi lông mày bạc trắng nhíu tít.

Đang tính toán có nên liều bị đám buôn cá ở chợ đầu mối mắng chửi, thậm chí đánh đập, để trả lại thùng cá này không, thì ông chợt phát hiện gần mang cá mọc đầy những mầm thịt nhỏ xanh lè như nấm mốc.

Thấy mầm thịt, ông thở phào: “Phù, may quá, may quá!”

Xác định chỉ nhặt đồ người ta vứt đi chứ không phải trộm, ông mới thấy nhẹ lòng.

“Nhưng mà… phí quá, mới hỏng có chút xíu đã vứt? Cắt bỏ chỗ hỏng, vẫn còn bao nhiêu là thịt ăn được chứ?”

Nói rồi, ông rút con dao nhỏ bên hông, cẩn thận cắt bỏ phần mầm thịt trên từng con cá, thả vào nồi nước đang sôi. Thêm vài cọng hành lá, hai lát gừng tươi, chẳng mấy chốc đã có nồi canh cá giản dị nhưng thơm nức.

Ông múc một bát, nâng niu như báu vật, thổi nguội, nhấp một ngụm, lập tức nở nụ cười hạnh phúc.

“Ngon, thật ngon, lâu lắm rồi mới được ăn món ngon thế này.”

Ông lẩm bẩm, chẳng màng canh còn nóng, ngấu nghiến ăn lấy ăn để.

Đang ăn, ông đột nhiên thấy mặt nóng bừng, trán như bốc lửa.

Ngực tức, cổ họng khó chịu, rồi khó thở.

Bệnh rồi sao? Mới đầu đông đã bệnh, phiền phức đây! Ông thầm nghĩ. Ngay sau đó, trán càng lúc càng nóng, người mơ màng, mắt mờ đi.

Ông nghe tiếng thở khò khè của mình, rồi ho sặc sụa. Trong cơn ho như có thứ gì xé rách phổi, miệng tràn vị ngọt tanh.

Chỉ một lát, ông mềm nhũn, hất đổ bát canh mới nấu, ngã gục xuống sàn, trước mắt tối sầm.

Trong cơn mê man, ông nghe tiếng sột soạt, như lũ chuột chết tiệt bò lết trong góc tối. Rồi ý thức chìm vào tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, ngoài căn lều vang lên tiếng lách cách tra chìa khóa, rồi một giọng mềm mại vang lên: “Ông Trương ơi, cháu mang đồ ngon đến cho ông đây, đoán xem là gì nào?”

“Hi hi, là món xương cừu ông thích nhất đấy ạ!”

“Cót két!” Một tiếng, cửa mở ra.

Cố Thiến Thiến – người từng được ông lão chăm sóc khi còn lang thang – đứng trước cửa, nhìn cảnh trong nhà, cứng đờ tại chỗ. Túi xương cừu rơi bộp xuống đất.

Trong căn nhà nhỏ âm u, chật hẹp, khắp nơi mọc đầy những mầm thịt màu xanh đen đang không ngừng ngọ nguậy. Trong bồn rửa, trong thùng rác, trong vũng canh cá đổ lênh láng trên đất, và cả... trong mắt, tai, miệng, mũi của ông lão đã ngã gục dưới đất...

————

Buổi chiều, trụ sở Tư Dạ Hội, văn phòng xập xệ.

Lục Dĩ Bắc đặt xuống tập tài liệu Mộ Sắc Nữ và X Thái Tuế đã đọc đi đọc lại không biết bao lần, xoa huyệt thái dương đang căng tức, thở dài bất lực.

Khi mọi người canh giữ các nguồn nước, nhờ Bạch Khai mở cửa sau, anh mới có cơ hội nghiên cứu kỹ.

Theo hồ sơ nội bộ, Mộ Sắc Nữ có nhược điểm rõ ràng: năng lực chủ yếu dựa vào hoa dại ăn mòn và tiếng thét.

Chỉ cần dùng linh năng tương đương bịt tai, cộng thêm né tránh hoa, thì cô ta chỉ còn cách đánh tay không.

Tất nhiên, là một Quái Đàm cấp A, năng lực cận chiến của ả cũng vượt xa đại đa số Quái Đàm cấp B, không thể xem thường.

Huống chi giờ cô ta còn cầm thanh trường đao ngưng tụ từ linh năng Giang Ly bị tha hóa.

Nhưng…

Anh cầm lại tài liệu X Thái Tuế, lật qua lật lại, nhíu mày.

 Là một Quái Đàm đứng đầu trong danh sách truy nã của Tư Dạ Hội, theo mô tả: toàn thân là điểm yếu, nhưng tốc độ phân tách sinh sôi nhanh đến kinh người, lại không có điểm yếu.

 "Trừ khi là Quái Đàm cấp Thiên Tai mới có thể gây ra sát thương thực chất sao?" Anh lẩm bẩm.

May mà mọi nguồn nước đều có anh em đặc nhiệm canh, đặc biệt hồ chứa nước Hoa Thành còn ‘mọc’ một cô nấm, khiến Mộ Sắc Nữ không thể gieo mô X Thái Tuế.

Nếu không lỡ như mình thất bại thì Hoa Thành hết cứu.

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ đến đây thì bỗng nghe ngoài vườn nhỏ dưới cửa sổ vang lên tiếng gằn giọng đầy mất bình tĩnh của An Thanh: “Sao có thể thế được? Không phải đã cho người canh toàn bộ nguồn nước rồi à?!”

Nghe vậy, tim Lục Dĩ Bắc khẽ thắt lại. Anh lập tức đứng bật dậy, chỉ vài bước đã đến bên cửa sổ.

Đối diện với An Thanh là Đỗ Tư Tiên, người đang báo cáo tình hình. Khi thấy Lục Dĩ Bắc trong tầm mắt, cô chỉ khẽ nở một nụ cười khổ, rồi lại quay sang An Thanh, tiếp tục nói: “Chị Thanh, đúng là tất cả các nguồn nước đều được canh giữ, ngay cả những trạm xử lý nước thải trọng yếu cũng có người túc trực… nhưng mà...”

"Nhưng mà sao?" An Thanh nhíu mày.

“Những thứ đó dường như không mọc ra từ một nguồn nước cố định nào cả, hơn nữa các điểm bùng phát bệnh Đêm Đen trong thành phố cũng hoàn toàn không có quy luật, tạm thời không thể xác định được nguồn gốc.” – Đỗ Tư Tiên nói.

Không phải từ nguồn nước mà ra… vậy thì từ đâu chứ? Chẳng lẽ X Thái Tuế đã tiến hóa đến mức có thể lây lan qua không khí trong lúc Tư Dạ Hội không hay biết? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Đang lúc anh suy nghĩ, Kỳ Đông vội vã chạy từ ngoài cổng vào.

Bước chân anh ta giẫm lên những phiến đá xanh đọng nước trong vườn nhỏ, phát ra tiếng ướt nhẹp nặng nề:

"Lẹp bẹp— Lẹp bẹp—!"

Nghe thấy âm thanh đó, đồng tử Lục Dĩ Bắc khẽ co lại, ánh mắt lập tức hướng xuống mặt đất.

Khi nhìn thấy vũng nước đọng dưới chân, trong lòng anh thầm kêu một tiếng: không xong rồi!

Trận tuyết đầu tiên ở Hoa Thành thường sẽ không thể đọng lại lâu. Tuyết tan ra thành nước rồi chảy khắp toàn thành phố.

Nói cách khác, trong mọi ngóc ngách của thành phố đều tồn tại những ‘nguồn nước’ li ti, cũng có nghĩa là Mộ Sắc Nữ hoàn toàn có thể rải mô X Thái Tuế đi khắp Hoa Thành, như kiểu quay xổ số, chỗ nào cũng có thể trúng... rồi sau đó——

Khốn kiếp! Sao mình lại nhận ra điều này muộn thế chứ?!

Xong rồi… Hoa Thành tiêu thật rồi sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Dĩ Bắc lập tức trở nên trắng bệch. Im lặng vài giây, anh bỗng siết chặt nắm tay.

Không, vẫn chưa kết thúc. Chỉ cần mình thành công là được!

Chỉ cần thành công...

Anh âm thầm tự nhủ, rồi thò tay vào túi quần, lôi ra tờ 《 Cẩm nang trốn chạy hoàn hảo ở Hoa Thành》, vo mạnh lại thành một cục giấy.