Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành - Chương 34: Một câu chuyện về Bách Quỷ Dạ Hành

Ngày thứ hai của đêm không trăng.

Bầu trời đen kịt như ngấm đầy mực tàu.

Giữa những kẽ hở của tầng mây lất phất tuyết rơi, đèn hoa tiêu của máy bay bay đêm trên cao thỉnh thoảng lóe lên hai ba điểm sáng, giống như sao băng, thoáng qua rồi tắt lịm.

Hoa Thành bị bóng tối quấn chặt, gió rét từng cơn rít qua, thì thầm giữa rừng bê tông cao vút. Đường viền ẩm ướt của thành phố hòa lẫn vào vòm trời như tan vào màn đêm sâu thẳm.

Xa ngoại ô Hoa Thành, sâu trong công viên rừng, một vùng trũng ngập nước. Cả cánh rừng xung quanh đang héo úa.

Không phải kiểu tàn lụi tự nhiên của mùa đông, mà như có thứ gì đó hủy diệt vạn vật đang ấp ủ.

Trên cái ao nhỏ cạn, đọng đầy nước bẩn đục ngầu, sương mù ô uế lững lờ trôi. Một người phụ nữ xinh đẹp yêu dị đứng một mình bên bờ, thân hình thon thả quyến rũ phủ tấm váy dài như máu thịt ngưng tụ không ngừng ngoe nguẩy.

Xung quanh ả là không gian lấp loáng những bóng ma trong suốt, mặt mày tê dại, tuyệt vọng, đau đớn, ngẩn ngơ, lao bổ về phía ả. Nhưng vừa chạm vào chiếc váy dài, liền bị mầm thịt màu xanh đen quét qua, linh năng yếu ớt lập tức bị nuốt chửng.

“Xoạt xoạt xoạt—!”

Tiếng động vụn vặt vang lên trong khu rừng tựa như đã chết phía sau người phụ nữ. Có thứ gì đó đang không ngừng tập hợp lại.

Xuất hiện đầu tiên là một mảng máu thịt màu xanh đen dày đặc. Chúng tựa như một bầy sên trần di cư, xuyên qua lớp đất ẩm ướt trong rừng rậm, tập trung sau lưng người phụ nữ, rồi lập tức lơ lửng lên, như thể là một đôi cánh, lại như một lá cờ bằng máu thịt vặn vẹo, bung ra sau lưng ả.

Ngay sau đó, những bóng đen từ giữa những cành cây khô héo bay xuống, xếp hàng một cách trật tự sau lưng người phụ nữ.

Mộ Sắc Nữ liếc nhìn đám áo choàng đen, khẽ hỏi: “Còn bao lâu?”

“Bẩm đại nhân, còn ba phút nữa là đến nửa đêm.” Một người áo choàng đen đáp.

Mộ Sắc Nữ khẽ gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi rừng, đứng trên vách núi, nhìn thành phố xa xa bị bóng tối và sương lạnh bao phủ. Ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Vậy thì khởi hành!”

“Ù—!”

Lời vừa dứt thì không biết từ đâu vang lên tiếng kèn sừng trâu trầm đục. Đội ngũ linh năng thấp nhất一cấp B-, có hơn ba mươi tên, bắt đầu tiến về trung tâm thành phố.

Bầu trời tuyết rơi dần tối sầm lại như ảo giác, càng lúc càng tối.

Vốn đã là đêm khuya, là lúc màn đêm bao phủ mặt đất. Nhưng giờ đây, mọi người đều cảm nhận rõ ràng một ‘đêm tối’ còn sâu thẳm hơn sắp sửa ập đến.

Cùng với ‘đêm tối’ sâu thẳm hơn cả màn đêm bình thường dần buông xuống, là một luồng khí tức ô uế bất tường lặng lẽ dâng lên từ thành phố tĩnh lặng.

Đám quái đàm ẩn náu trong thành phố mở mắt, từ những góc tối nhìn trộm ra con phố không người.

Vô số bóng ma mờ ảo hiện lên từ ngõ hẻm, trong sương mù lạnh lẽo, hối hả tụ về đội ngũ đang băng qua thành phố.

Đội ngũ Bách Quỷ Dạ Hành khởi hành từ công viên rừng, hướng về phía hồ chứa nước Hoa Thành, băng ngang qua toàn bộ thành phố. Nơi nó đi qua bóng ma trùng điệp, máu thịt màu xanh đen sinh sôi nảy nở khắp nơi, như quỷ vực chốn nhân gian.

Từ chân trời, linh năng hỗn tạp khổng lồ vọt lên, ngưng tụ thành mảng đen kịt, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, như đại dương đen đang lật ngược, nuốt chửng cả thành phố…

Cùng lúc đó, tiếng nổ vang lên từ mọi ngóc ngách của thành phố.

————

Trên con đường vắng vẻ không người, giữa màn đêm dần tối sầm, dưới ánh đèn đường vàng vọt, một đám bóng ma tụ tập lại, men theo con phố dài, nhanh chóng hội tụ về phía đội quân đang tiến vào trung tâm thành phố.

Tà áo choàng trắng tung bay bị gió lạnh thổi tốc lên, để lộ phần máu thịt cháy xém.

Đúng lúc ấy, tiếng động cơ gầm rú từ cuối phố. Một chiếc siêu xe đen bóng lao tới như bóng ma xé toạc sương mù, chặn đường mấy quái đàm sinh ra từ vụ cháy trạm xăng.

Lý Hiên mặc vest xanh thẫm bước xuống xe, rút từ túi áo trong tập giấy phù dày cộp. Dùng linh năng kích hoạt, toàn bộ giấy phù lập tức lơ lửng xung quanh anh.

Anh ta mỉm cười, giọng dịu dàng: “Xin lỗi! Đường này không thông!”

Ngay giây tiếp theo, có thứ gì đó từ trong bóng tối ở hai bên đường bay ra, kéo theo vệt lửa đuôi chói mắt, bay về phía mấy con Quái Đàm.

Trong một tòa nhà ven đường, nấp trong bóng tối, Kỳ Đông thổi làn khói bay ra từ khẩu súng phóng lựu, lạnh lùng nói: “Cho chúng mày chết, lũ chó đẻ!”

 “Bùm” một tiếng, quả lựu đạn chạm đất.

Chớp mắt, vụ nổ dữ dội kèm lửa đỏ bùng lên nuốt chửng bóng dáng đám quái đàm.

Kèm tiếng thét rợn người là những bóng ma lao ra từ trong biển lửa. Nhưng chúng còn chưa kịp thoát khỏi phạm vi vụ nổ thì đã bị mấy lá giấy phù lướt tới chặn đường.

“… Cấp cấp như luật lệnh!”

Lý Hiên thì thầm kích hoạt giấy phù. Chú văn bừng lên ánh lam rực rỡ, hàn khí bùng nổ. Vài quái đàm cùng ngọn lửa nổ đóng băng thành tượng trong chớp mắt.

“Đoàng đoàng đoàng—!”

Tiếng súng trường tự động vang lên, tượng băng vỡ vụn vương vãi đầy đất.

Tư Dạ Hội Hoa Thành nhân tài khan hiếm, quả thật không thể đối đầu trực diện với đội quân Bách Quỷ Dạ Hành của Mộ Sắc Nữ. Nhưng loại sự kiện ác tính này, không thể ngồi yên không làm gì.

Ngay khi linh năng Bách Quỷ Dạ Hành xuất hiện, Tư Dạ Hội lập tức mở chiến dịch ám sát nhắm vào những quái đàm có ý định gia nhập, nhằm làm suy yếu thực lực của cô ta, giảm tỷ lệ thành công ả.

————

Cùng lúc đó, một chiếc sedan Hồng Kỳ màu đen xuất phát từ Cẩm Quan Thành, đang chạy dọc theo đường cao tốc, dần dần tiến lại gần Hoa Thành.

Trên ghế sau, một người phụ nữ tóc vàng đeo bịt mắt một bên đang ngồi. Dù chỉ mặc chiếc áo khoác nỉ màu xám kiểu dáng đơn giản, cũng hoàn toàn không che giấu được hơi thở quyến rũ toát ra từ người cô ta.

Có một số người chính là như vậy, bất kể mặc quần áo kiểu gì, phong cách thể hiện ra cuối cùng đều là ‘gợi cảm’, và người phụ nữ này chính là loại người đó.

Hàng cúc áo khoác đang phải chịu đựng nỗi khổ không thể nói nên lời.

Chiếc xe đang lao nhanh trên đường cao tốc vắng vẻ, người phụ nữ nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi.

“Giám sát viên, Bách Quỷ Dạ Hành ở Hoa Thành đã bắt đầu.”

“Ừm.” 

Nghe thấy câu hỏi của người đàn ông ở ghế phụ, cô ta chỉ hơi hé mắt ra, khẽ "Ừm" một tiếng bằng giọng mũi, rồi lại nhắm mắt lại.

Bạch Khai bao năm không gặp, lá gan của anh thật sự càng ngày càng lớn rồi đấy. Chuyện Bách Quỷ Dạ Hành mà cũng dám che giấu không báo cáo? Chỉ dựa vào mấy tên lính già yếu bệnh tật ở Hoa Thành mà cũng muốn ngăn cản Bách Quỷ Dạ Hành?

Nếu không phải tình cờ nghe vị đại nhân kia nhắc đến việc anh ngầm xin một ít phù chú dùng một lần, e là tôi đến giờ vẫn bị anh lừa dối.

Tôi phải xem xem, rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì!

Cô thầm nghĩ, đột nhiên mở mắt, vỗ ghế lái: “Lái nhanh lên, cố gắng đến Hoa Thành trong vòng hai tiếng.”

“Vâng!”

————

Khi thành viên Hội Tư Dạ Hoa Thành đang phục kích thành viên Bách Quỷ Dạ Hành của Mộ Sắc Nữ ở khắp nơi trong thành phố, thì nhân viên ‘đặc vụ dự bị mặt dày vô sỉ’ Lục Dĩ Bắc – đang nghỉ sớm vì bệnh đã nhận được tin nhắn từ Bạch Khai.

Bạch Khai: “Tiểu Bắc, bắt đầu rồi. Địa điểm xuất phát là Công viên Rừng, dự kiến điểm cuối là gần hồ chứa nước Hoa Thành. Cha nghĩ con nên tiến hành thách thức ở chân núi hồ chứa nước. Con chuẩn bị xong thì ra hiệu cho cha.”

Trong căn hộ tối om, Lục Dĩ Bắc đặt điện thoại xuống, bước đến lan can tầng hai, nhìn xuống. Hơn ba mươi con quái đàm tụ tập, tranh cãi ầm ĩ.

“Các người yên tâm, Ma nữ đại nhân của chúng ta dù có bao nhiêu tật xấu, nhưng lòng dạ tuyệt đối là quái đàm tử tế nhất tôi từng thấy. Có chuyện gì xảy ra, đã có ngài ấy gánh vác!”

Nhìn Cục Bông vẫn đang hăng say thuyết phục đám tiểu quái đàm, cô lặng lẽ thở dài.

Sau đó.

Cô quay người, đeo túi đàn guitar nặng trịch lên lưng, thong thả đi đến bên cửa sổ, cẩn thận kéo cửa ra, rồi nhảy vọt xuống.

Đám tiểu quái đàm dù số lượng không ít, nhưng với trình độ của chúng tổ chức diễu hành xe hoa Halloween thì được, còn ngăn Mộ Sắc Nữ thì chắc chặn đường giây trước, biến mất giây sau, hoàn toàn không thể hình thành sức chiến đấu hiệu quả.

Nhờ khả năng bay sơ khai đã nắm được, sau cú rơi ngắn, Lục Dĩ Bắc nhanh chóng ổn định thân hình, giống như chim ưng lướt gió, lặng lẽ đáp xuống ngã tư ngoài khu chung cư Tĩnh Di.

Đứng bên đường ngã tư, cô nhìn quanh xác định hướng, định lao về phía Bách Quỷ Dạ Hành của Mộ Sắc Nữ thì một chiếc taxi từ xa chạy tới dừng bên cạnh.

Chú Trương Sam hạ kính, vẫy tay với Lục Dĩ Bắc: “Yo! Lâu rồi không gặp! Hôm nay định đi đâu thế?”

Lục Dĩ Bắc giật giật khóe mắt, mặt không cảm xúc nói: “Chú, dạo này lá gan của chú càng ngày càng lớn rồi nhỉ? Đã phát triển đến mức chủ động đón quái đàm lên xe luôn à?”

“Con có hại ta đâu!” Chú Trương Sam cười gượng, “Hơn nữa, con chính là nguồn cảm hứng của ta. Từ khi gặp con… con biết kênh live của ta giờ có bao nhiêu khán giả theo dõi không?”

Nói nửa chừng, chú Trương Sam giơ bốn ngón tay ra trước mặt Lục Dĩ Bắc, mặt đầy đắc ý: “23,7 vạn!”

Lục Dĩ Bắc đưa tay ôm trán, bực bội: “Chú à, cứ thế này sớm muộn gì chú cũng gặp chuyện đấy!”

“Sợ gì! Sớm tối không được thì sau này chú đổi sang chạy xe buổi trưa là được chứ gì?” Chú Trương Sam đùa.

“Mau lên xe đi! Chạy xong cuốc xe của cháu là chú về nhà livestream đây!”

“…”

Lục Dĩ Bắc im lặng vài giây, bất lực lắc đầu, rồi mở cửa ghế sau ngồi vào: “Đi thôi, đến…”

Cô do dự một chút, rồi đọc cho chú Trương Sam một địa chỉ cách hồ chứa nước Hoa Thành ba cây số: “Hôm nay đến nhà máy nước Hoa Thành.”

“Ok luôn!” Chú Trương Sam đáp một tiếng, nhanh nhẹn khởi động taxi, lao trên con đường vắng tanh, rồi không nhịn được hỏi ngay về chuyện quái đàm đêm nay của Lục Dĩ Bắc.

“À đúng rồi, hôm nay con định kể chuyện gì thế? Liên quan đến nhà máy nước à?”

“Nếu hay, hôm nay chú miễn phí xe luôn! Gần đây chú hơi cạn ý tưởng, hì hì!”

Lục Dĩ Bắc khẽ lắc đầu: “Không kể chuyện nhà máy nước. Hôm nay con kể một…”

“Mộ câu chuyện về Bách Quỷ Dạ Hành.” Cô nói, ánh mắt khẽ trầm xuống.

————

Bên trong ảo cảnh trúc giản.

Giữa khu rừng rậm tối tăm, đống củi chất cao như một ngọn núi đang bốc cháy dữ dội, ngọn lửa đỏ rực kêu lách tách vang lên.

Nhìn ông lão đang dần bị ngọn lửa nuốt chửng, Cố Thiến Thiến cắn chặt môi, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, cô khóc đến mức cả người run rẩy.

Khi mới bắt đầu lang thang, Cố Thiến Thiến–một cô bé mới mười một, mười hai tuổi, hoàn toàn không có chút kỹ năng sinh tồn nào. Cô giống như một nhành bèo trôi vô định, có thể bị gió mưa cuốn đi bất cứ lúc nào.

Nếu không nhờ những người tốt bụng sống dưới gầm cầu cưu mang, có lẽ cô đã chết đói trong một con hẻm vắng nào đó, thi thể bị xử lý như một nạn nhân bị quái đàm tấn công.

Còn ‘ông Trương’ chính là người chăm sóc cô nhiều nhất.

Thực ra, khi ông Trương vừa được cấp nhà trọ giá rẻ, ông thậm chí còn đặc biệt đến chợ đồ cũ mua cho Cố Thiến Thiến một chiếc giường nhỏ và một tủ quần áo nhỏ, rồi giúp cô sắp xếp trong căn phòng vốn đã chật hẹp ấy thành một góc nhỏ ấm áp.

Dù sau này Cố Thiến Thiến dần dần đã học được cách tự sinh tồn và không muốn làm phiền ông Trương nữa, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ câu ông mỉm cười nói với cô: “Cô bé, từ nay đây sẽ là nhà của con!”

Cô Thiến Thiến nức nở không ngừng. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, mùi thịt nướng thờm lừng thoang thoảng bày lên từ ngọn lửa đang cháy khiến cơn thèm ăn của cô trỗi dậy. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và hổ thẹn, vì thế trong cơn xấu hổ và tức giận đan xen, cô khóc càng dữ dội hơn.

Đến nỗi ở làng của những di dân của Đại Xà Thần ở dưới chân núi, cũng có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của vị "Thần" mới của họ.

"Hu hu oa—!"

“Hệ thống, tôi muốn báo thù cho ông Trương! Mau nghĩ cách đi!”

“Cô…” Hệ thống muốn nói lại thôi, im lặng hồi lâu, rồi mới trầm giọng: “Cố Thiến Thiến, tôi rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không phải đối thủ, đi chỉ có chết thôi.”

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi sau này cô…”

“Không!” Cố Thiến Thiến dứt khoát ngắt lời hệ thống, “Có thù tôi phải báo ngay tại chỗ. Nếu hôm nay cô không nghĩ ra cách, ngày mai tôi sẽ đem cô giao cho Lục Dĩ Bắc!”

Hệ thống, “…” Tai họa chưa chắc sốngqua đượcđêm nay!

Nó vừa nghĩ vậy thì bỗng nghe Cố Thiến Thiến lầm bầm một mình: “Đúng rồi, nhắc tới Lục Dĩ Bắc… mình có cách rồi!”

Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh lóe sáng, bóng dáng Cố Thiến Thiến liền biến mất khỏi chỗ cũ.

Chớp mắt sau.

Một tia sáng mờ nhạt lóe lên trong bóng tối, Cố Thiến Thiến hiện ra dưới gầm cầu vượt sông. Vừa mới ổn định được thân hình thì đã nghe hệ thống gấp gáp hét lớn bên tai.

“Cố Thiến Thiến, tôi biết cô đang nghĩ gì! Cô muốn mượn sức của Tai Họa đúng không? Không được, tuyệt đối không!”

“Cô có nghe câu ‘ân huệ của kẻ ti tiện khó trả cả đời’ chưa? Đừng có đàm phán với hổ lấy da! Nếu cô mang ơn Tai Họa…”

“Tôi không nghe, tôi không nghe!” Cố Thiến Thiến bịt tai, lắc đầu quầy quậy.

Hệ thống, “…” Mẹ nó!Đáng lẽ mìnhkhông nên chọn chủ nhân là con gái!

Ngừng một lát, nó trầm giọng nói: “Thiến Thiến, hôm nay cô nhất định phải đi đúng không?”

“Đúng!” Cố Thiến Thiến kiên định, “Dù có chết cũng phải đi!”

“Được được được! Sợ cô rồi!” Hệ thống nghiến răng nói: “Nhưng tôi nói trước! mấy điểm tích lũy và phần thưởng cô đã tích trước kia sẽ mất sạch đó!”

Cùng lắm thì xong chuyệnnày, tôisẽ viết thư nặc danh tố cáo gửi cho Tư Dạ Hội.

Tố cáo kiểu bẩn thỉu này, chẳng phải là thứ Tai Họa thích dùng nhất sao?

Để cô ta nếm thử mùi vị bị người khác tố cáo! Hệ thống thầm nghĩ.

Nghĩ đến số điểm tích lũy có thể đổi lấy tiền lẻ và móng giò nướng, Cố Thiến Thiến do dự đúng hai giây, rồi gật đầu: "Ừ!"

————

Đêm đã khuya, phố Mẫu Đơn như ngủ say, tối om, chỉ có nhà cũ họ Lục sáng đèn.

Một phụ nữ mặc đồ công sở, đeo kính đen, cầm ô, chống gió tuyết đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ dày. Không lâu sau, sau cánh cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân.

“Két—”

Cánh cửa gỗ hé ra một khe hở, một thiếu nữ mặc váy trắng, dung mạo tuyệt mỹ thò nửa người ra, đánh giá người phụ nữ trước mặt, mỉm cười: “Cô Âu, trễ thế này rồi đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ ngoài cửa do dự một chút, đưa tay ra, xòe năm ngón, giơ cụm hoa nhỏ màu trắng tỏa ra hương thuốc thoang thoảng trong lòng bàn tay ra trước mặt thiếu nữ.

“Cô Nhiễu Hoa, tôi nhớ lần trước tôi giúp cô, cô từng nói nếu cần giúp đỡ, có thể mang chùm Nam Lĩnh Nhiêu Hoa này đến tìm cô bất cứ lúc nào, đúng không?”

Thiếu nữ cười rạng rỡ, gật đầu: “Đúng! Không sai.”

“Phù—!” Nhận được xác nhận từ Nam Lĩnh Nhiêu Hoa, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Vậy xin cô ngăn chặn Bách Quỷ Dạ Hành đêm nay!”

“Chuyện này…” Nam Lĩnh Nhiêu Hoa lộ vẻ khó xử.

Thấy vậy, người phụ nữ nhíu mày, bất lực thở dài: "Quả nhiên, nhờ cô giúp tôi làm chuyện này, có hơi... ép người quá đáng rồi sao?"

“Cũng không phải.” Nam Lĩnh Nhiêu Hoa lắc đầu, giải thích: “Ông nội đã dặn tôi không được can thiệp quá sâu vào những việc như Bách Quỷ Dạ Hành, những chuyện có khả năng thay đổi cục diện giữa nhân loại và Quái Đàm. Nhưng mà..."

Nói nửa chừng, cô đẩy lại tín vật trong tay người phụ nữ, và mỉm cười: “Giúp cô giết vài quái đàm tham gia Bách Quỷ Dạ Hành để xả giận thì được.”

“Không thể hoàn thành yêu cầu của cô, tín vật tôi sẽ không nhận lại. Cô ở đây chờ, tôi đi một lát sẽ về.”

Nói xong cô bước ra cửa, một người một kiếm tiến vào gió tuyết.

Người phụ nữ đứng trước nhà cũ họ Lục, nhìn theo bóng lưng Nam Lĩnh Nhiêu Hoa xa dần, hồi lâu, cô cúi người về hướng bóng dáng cô ấy biến mất, lẩm bẩm: "Làm phiền cô rồi!"

————

Bên kia, Bệnh viện Trung tâm Hoa Thành, khoa Chẩn trị Đặc biệt.

Đỗ Tư Tiên đứng ngoài hành lang, cách kính nhìn phòng bệnh. An Thanh một mình chăm sóc lượng bệnh nhân Đêm Đen tăng vọt, cô chần chừ không dám tiến tới, hai nắm đấm siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Cô vừa nhận thông báo: Nhóm đặc nhiệm Tư Dạ Hội ám sát quái đàm và ba đặc vụ chủ lực lực bất tòng tâm, thiếu người nghiêm trọng. Ít nhất hai hướng không ai chặn, cần An Thanh hỗ trợ khẩn cấp.

Nhưng khi đến ngoài phòng, thấy An Thanh bận rộn đến rối bù, cô lại do dự.

Ám sát quái đàm là cứu người, chữa Đêm Đen cũng là cứu người. Khác biệt ở chỗ: nếu An Thanh rời bệnh viện, những bệnh nhân liên tục được đưa tới sẽ hoàn toàn vô vọng.

Đang lúc Đỗ Tư Tiên phân vân thì điện thoại rung nhẹ hai cái. Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, cô thở phào một hơi thật dài, cả người như bị rút cạn sức lực, ngã phịch xuống đất.

Trên màn hình chiếc điện thoại rơi lăn lóc dưới đất hiển thị: 【Nhân viên Bạch: Phiền cô nói với An Thanh, không cần qua đây nữa. Hai hướng thiếu người đột nhiên xuất hiện hai Linh Năng Giả độc hành cấp A, đã chặn được đám Quái Đàm đó rồi.】

“May quá, may quá!” Đỗ Tư Tiên lẩm bẩm, “Hèn gì chị Thanh hay nói việc khó xử nhất của Tư Dạ Hội không phải quái đàm, mà là lựa chọn. Hôm nay mới thấm!”

————

Chú Trương Sam chở Lục Dĩ Bắc đến cổng nhà máy nước Hoa Thành rồi quay đầu rời đi.

Chớp mắt, taxi đã mất hút cuối đường. Lục Dĩ Bắc đeo túi đàn guitar, cầm ô đứng trên con đường hoang vắng, cảm giác cả thế giới chỉ còn mình cô.

Tuyết rơi càng dày, gió rít càng mạnh. Cô kéo mũ áo khoác xuống, lấy Linh Đài Tịnh Nghiệp từ túi đàn, bước dọc quốc lộ.

Mây đen đè nén, trời không lọt chút sáng. Dãy núi xa xa đen kịt như có thể đổ ập bất cứ lúc nào.

Khi đến chân núi cách hồ chứa nước Hoa Thành chưa đầy hai cây số, cô dừng bước, đứng ngay chính giữa con đường dẫn lên hồ chứa. Một tay cầm kiếm, một tay che ô, mắt không chớp nhìn chằm chằm về phía trước, lặng lẽ chờ đợi.

Trước khi mìnhngã xuống, tuyệt đối không để cô ta vượt qua ngọn núi này. Lục Dĩ Bắc nghiến răng nghĩ.

————

1 giờ 30 sáng.

Bách Quỷ Dạ Hành của Mộ Sắc Nữ đã bắt đầu một tiếng rưỡi. Trong khu dân cư cũ phía Tây Hoa Thành.

Trong phòng sách ấm áp, chú Trương Sam ngồi trước bàn, dùng chất giọng khàn khàn đặc trưng của mình, kể xong đoạn cuối cùng của câu chuyện Quái Đàm hôm nay.

“… Cô gái nói: Vì để bảo vệ thành phố này và ngôi nhà của cô, cô nhất định phải tử chiến. Thế là người tài xế im lặng, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô cô độc bước vào trong gió tuyết, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không dấu vết, sống chết không rõ.”

“Được rồi, các bạn thính giả thân mến, câu chuyện hôm nay…”

Chú Trương Sam định nói lời kết, nghỉ ngơi một lát thì thấy bình luận lướt qua màn hình, không khỏi sững sờ.

Tôi từ lăng Tần Thủy Hoàng gửi Rocket X20

Tôi từ lăng Tần Thủy Hoàng: “Phần sau đừng kể nữa, chỉ kể cái này, tôi thích nghe!”

Nghĩa Trang Hoa Thành Có Một Ngôi Nhà: “Đại lão ngầu vãi! Ngoài ra, nếu chủ broadcast hôm nay nếu không kể hết câu chuyện, tôi sẽ dọn nhà sang nhà anh luôn!”

Lão Sắc Lang Mạng 10086: "Cảm động quá, người đẹp lòng cũng đẹp. Mặc dù tôi muốn xem chân hơn, nhưng tôi vẫn phải nói, quá cảm động!"

Đạo Trưởng Mễ Dưới Núi Thanh Thành: “Cảm động thế, sao không đi giúp cô ấy? [/Khinh bỉ] Nếu không, đợi Bách Quỷ Dạ Hành hoàn thành, quái đàm trong thành phố các anh e chẳng còn đường sống đâu?”

Lão Sắc Lang Mạng 10086: "Chuyện này..."

Thủy Chử Mỹ Nhân Ngư: “Vị đạo trưởng này nói có lý! Giờ là lúc nào rồi, một ngày chết bao nhiêu là anh em? Tôi nhịn hết nổi rồi!”

Thủy Chử Mỹ Nhân Ngư: “Tổ đội đập tan Bách Quỷ Dạ Hành (1/100)”

Nghĩa Trang Hoa Thành Có Một Ngôi Nhà:“Tôi vốn nhát lắm, nhưng một cô gái nhỏ còn dám một mình xông pha, tôi mà còn rúc ở nhà thì đúng là không ra thể thống gì! Cho tôi một slot! (2/100)"

Không Làm Đồng Đội Với Tăng Lữ: "Lại có chuyện này à? Mặc dù tôi vẫn thấy câu chuyện của streamer là bịa đặt, nhưng tôi có thể giúp đăng vài tin tuyển mộ. Về khoản quan hệ rộng, tôi khá là tự tin đấy!"

Chị Dâu Em Vào Rồi Đây: "Rác rưởi! Lập team ở trên cho tôi một slot! (3/100)"

Chuột Gián Oai Bặc Ba Bỉ: "Mới vào. Lão phu vốn đang trên đường đi báo thù cho con cháu, chỉ định thư giãn lần cuối trước khi chết thôi, không ngờ lại gặp nhiều bạn bè chí cốt thế này! (4/100)"

Nhìn đám thính giả chat lệch sóng hoàn toàn với mình, chú Trương Sam chống cằm, chìm vào trầm tư.

Cái quái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Sao mình hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, lại còn có cảm giác "lão này chỉ là thằng kể chuyện, lão thì biết cái rắm gì về Bách Quỷ Dạ Hành" là thế nào nhỉ?

Mẹ nó! Sao số lượng người xem trong phòng livestream càng ngày càng giảm thế này? Mới nãy không phải còn khen truyện thú vị sao?

Thế là mười phút sau, nhìn số người xem trong phòng livestream giảm đi quá nửa với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ánh mắt Chú Trương Sam mất đi sự phấn chấn.

Đây có được coi là sự cố livestream không nhỉ? Chú Trương Sam thầm nghĩ.

Nguyên văn: Cưỡng nhân tỏa nam - ép người khóa nam, một cách chơi chữ