Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6711

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành - Chương 29: Vừa là Thiên Tai, cũng lại là Nhân Họa

Trước khi chia sẻ sức mạnh và nhận thức với Mộng Mộng, Lục Dĩ Bắc đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với một quái đàm hoặc linh năng giả mạnh mẽ.

Nhưng khi phát hiện trên con phố dài vắng tanh nơi Mộng Mộng đang đứng có tới hai quái đàm với dao động linh năng cấp rắng trở lên, cô lập tức đổi ý.

Trong tình huống không dùng được cày thuê, lại không trực tiếp đến hiện trường, việc đánh bại được một quái đàm cấp độ này vô cùng khó khăn với cô.

Huống chi, hình tam giác có tính ổn định tương đối cao. Ba quái đàm không yếu và thù địch lẫn nhau tụ lại một chỗ, trừ phi có người phá vỡ thế cân bằng, nếu không sẽ rơi vào bế tắc trong thời gian ngắn.

Hiện tại Mộng Mộng còn phải phân chia linh năng và tinh thần để khống chế đám người áo đen, đồng thời khiến cư dân chúng khu chung cư Hạnh Phúc chìm trong giấc mơ, không nhận ra trận chiến ở đây.

Trong tình huống nàybị cả hai cùng tấn công…

Chắc mình sẽ ngỏm? Lục Dĩ Bắc lo lắng nghĩ.

Sau thoáng suy nghĩ, cô quyết định thay vì chờ hai kẻ kia liên thủ, chi bằng cô ra tay trước, mạnh mẽ thêm dầu vào lửa!

Thế là…

“Nói vậy, cô không biết bình thường cô ta nói xấu cô thế nào đâu nhỉ? Chậc chậc, nói khó nghe lắm. Nếu là tôi, tôi không chịu nổi đâu!”

“…”

Cô Thỏ im lặng, sau một thoáng va chạm ánh mắt ngắn ngủi với Mộ Sắc Nữ rồi nheo mắt, hỏi Mộng Mộng – nơi Lục Dĩ Bắc đang làm trung gian: “Cô ta nói gì về tôi?”

Lục Dĩ Bắc định mở miệng, chuẩn bị thi triển tài năng thì nghe thấy Mộ Sắc Nữ cười lạnh: “Hừ! Thỏ con à, không ngờ lâu vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng có não!”

“Cô ta rõ ràng đang đánh lạc hướng để chuồn mất. Thế mà ngươi ngoan ngoãn nhảy vào hố?”

Nói rồi cô ta liếc Lục Dĩ Bắc với ánh mắt khinh miệt: “Ta muốn hỏi ngươi, ngươi gặp chúng ta khi nào? Làm sao biết chúng ta nói gì về nhau?”

Nghe vậy sắc mặt Cô Thỏ thay đổi. Đôi tai thỏ trắng muốt lông mịn chậm rãi ló ra từ kẽ tóc.

Ngay sau đó, cánh tay thon dài khẽ rung, ánh sáng lóe lên trong tay. Một vũ khí dị dạng, to, đen, sáng bóng, trông giống rìu chữa cháy, khắc hoa văn vàng sẫm, xuất hiện trong tay cô.

Nhìn như sắp ra tay, nhưng cô ta như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Lục Dĩ Bắc, nheo mắt.

Rõ ràng cô cũng muốn nghe lời giải thích của Lục Dĩ Bắc.

“…”

Tai thỏ… vũ khí là rìu chữa cháy dị hóa… trông lại quen mắt…

Chẳng lẽ là Thỏ Tiên… ờ, Tiểu Thư?

Chả trách mìnhmơ hồ cảm thấy gần đây có một luồng linh năng quen thuộc đang ẩn nấp. Chắc là linh năng giả của Nhật Thực Hội hay đi cùng Cô Thỏ.

Sau thoáng ngẩn ra, Lục Dĩ Bắc nhìn thẳng vào mắt Mộ Sắc Nữ, nghiêm túc nói: “Đều là quái đàm, nên việc có chút thủ đoạn đặc biệt, biết được lời người khác nói, việc người khác làm cũng rất hợp lý đúng không?”

Cô ngừng một chút, rồi u ám bổ sung: “Còn nữa, khối tổ chức xanh đậm bất tường trong tay cô, không biết đã gieo xuống chưa?”

Nghe Lục Dĩ Bắc nhắc đến mảnh tổ chức của Ôn Thái Tuế, Mộ Sắc Nữ giật mình, ánh mắt khẽ run, lặng thing đi.

Nắm bắt được sự khác lạ trong mắt Mộ Sắc Nữ, Cô Thỏ - người rất hiểu cô ta khẽ ngẩng cằm, cười lạnh: “Hừ! Không ngờ bao lâu rồi mà cô vẫn kiêu ngạo tự phụ như thế?”

“Sao cô lúc nào cũng tự cao tự đại? Vì khinh địch mà bị cô gái què chân của Tư Dạ Hội giết chết chưa đủ khiến cô rút kinh nghiệm sao?”

Bị một đặc vụ mới vào nghề của Tư Dạ Hội thiết kế vây giết là nỗi nhục lớn nhất đời Mộ Sắc Nữ. Cô Thỏ cố ý nhắc lại chuyện này như mũi gai đâm thẳng vào tim cô ta.

Thế là ngay khi lời Cô Thỏ vừa dứt, Mộ Sắc Nữ quay phắt lại, sát khí lộ rõ trong mắt. Dao động linh năng bùng phát, tăng vọt đến mức kinh khủng.

Tuy nhiên Cô Thỏ giờ đây không còn là con thỏ yếu ớt ngày xưa, chỉ bị dao động linh năng quét qua là đã run lẩy bẩy. Thấy vậy, cô không chút nhượng bộ mà bước tới, ngẩng cao đầu đầy thách thức.

Hai ánh mắt sắc như lưỡi dao va chạm, lạnh lẽo đến thấu xương. Dao động linh năng đỏ tươi và trắng nhợt cọ xát kịch liệt, tạo ra những tia điện nhỏ điên cuồng trong không khí.

Lục Dĩ Bắc: “…”

Trời ạ, mìnhcòn chưa ra sức, sao hai người nàyđã tự lao vào nhau rồi?

Nhưng vừa rồi Cô Thỏ nhắc đến Giang Ly? Chẳng lẽ nữ quái đàm áo đỏ này chính là Mộ Sắc Nữ, người từng bị Giang Ly giết và phong ấn di hài? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Trong lúc cô mải suy tư, Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ đột nhiên cùng nhìn sang, gần như đồng thanh: “Ngươi nói! Cô ta nói gì về ta?!”

Dù biết rõ Lục Dĩ Bắc nói vậy vào lúc này rất có thể là để ly gián, nhưng trước trận chiến, nghe vài lời dù khả năng thật rất thấp, thỏa mãn chút tò mò cũng chẳng sao.

Dù gì quan hệ giữa họ đã tệ lắm rồi, còn có thể tệ hơn nữa sao?

Bạn đoán xem, đúng vậy, có thể đấy.

Là chuyên gia phá hoại quan hệ, sau khi nắm rõ mối liên hệ giữa hai người, Lục Dĩ Bắc tự tin có thể đẩy mâu thuẫn từ đối chọi sang không đội trời chung.

Đối mặt với câu hỏi của hai vị tiểu thư quái đàm, cô vừa nhanh chóng tính toán cách châm lửa, vừa tỏ vẻ khó xử: “Ờ, vài lời này, nói ra không hay lắm đâu?”

“Dù sao mấy lời đó khó nghe quá, tôi hơi khó mở miệng!”

Nghe vậy, Mộ Sắc Nữ khẽ ngẩng cằm, liếc Cô Thỏ: “Ngươi có gì cứ nói thẳng, ta muốn nghe xem cô ta nói gì.”

Cô Thỏ hơi nhíu mày, không nói gì, nhưng vẻ mặt đã cho thấy cô có cùng thái độ với Mộ Sắc Nữ.

“Khụ khụ!” Lục Dĩ Bắc lén quan sát biểu cảm của hai vị tiểu thư quái đàm, mở lời: “Tôi nói trước nhé! Với tôi, cả hai đều là quái đàm rất lợi hại, rất xuất sắc.”

“Những gì tôi sắp nói, là do các người bảo tôi nói. Tôi chỉ kể lại sự thật, không liên quan đến quan điểm cá nhân của tôi. Hai người đừng nổi giận mà tấn công tôi nhé!”

“Ít nói nhảm!” Cô Thỏ nói. “Cô cứ nói đi.”

“Cô ta bảo, cô luôn tự phụ nhưng không đủ năng lực, đức không xứng vị, bị Tư Dạ Hội xoay như chong chóng. Hồi ở bệnh viện thẩm mỹ tiêm botox, chắc chắn kim đâm vào não rồi, không thì sao ngu ngốc đến vậy, ngay cả người tàn tật cũng chẳng đánh lại.”

“Cô ta còn nói, cô suốt ngày mặc đồ đỏ lòe loẹt, tục tĩu hết chỗ nói. Trong cái thời đại mà gu thẩm mỹ của mọi người đang ‘đại nhảy vọt’ như bây giờ, cô chính là con cá lọt lưới duy nhất.”

“Loại như cô, vừa không có thực lực, lại chẳng có nhan sắc, dựa vào đâu mà làm vua quái đàm Hoa Thành? Đợi dịp thích hợp cổ sẽ nuốt chửng cô… À không, cái lõi quái đàm cấp kém, toàn là thứ nhão nhoét như hồ dán ấy chắc cũng chẳng đáng nuốt đâu.”

Có những người khi bịa chuyện chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý, thậm chí chẳng cần thở lấy hơi.

“Đủ rồi!” Mộ Sắc Nữ quát lớn ngắt lời. “Con tiện tỳ đó thật sự nói thế?”

Từng là quái đàm đứng trên đỉnh kim tự tháp trong màn đêm Hoa Thành, cô luôn tự hào mình gần như hoàn hảo về mọi mặt ngoài sức mạnh, cô mang trong lòng sự kiêu ngạo tự phụ.

Giờ nghe Lục Dĩ Bắc nói vậy, dù không chắc có phải lời Cô Thỏ hay không, nhưng trong lòng cô đã dâng trào cơn giận.

Nghe vậy, Cô Thỏ há miệng định giải thích gì đó nhưng bị Lục Dĩ Bắc cướp lời.

“Ờ, xin lỗi nhé! Tôi bình thường thích văn học, nên lời lẽ có thể thêm chút tô vẽ, nhưng ý chính chắc không sai. Nếu thấy có gì không đúng…”

“Hay cô tự nói lại lần nữa?”

Bị Lục Dĩ Bắc hỏi bất ngờ, Cô Thỏ nhất thời cứng họng.

“…”

Nói lại cái gì? Cônói hết rồi, tôicòn nói gì nữa?

Dù sao…

 Những thứ có đại ý tương tự, mìnhđúng là từng nghĩ qua, Cô Thỏ thầm thừa nhận.

“Đã không có ý kiến, vậy tôi nói tiếp đây!” Lục Dĩ Bắc chỉ tay vào Mộ Sắc Nữ, mở miệng tuôn lời: “Cô ta à! Chậc chậc, tôi chưa từng thấy chủ nhân nào khinh thường quyến thuộc như cô ta!”

“Ôi—! Thật đáng thương!”

“Câu cô ta hay lải nhải nhất là, sao lúc đầu lại thu nhận thứ như cô làm quyến thuộc, nuôi cô còn không bằng nuôi chó… À không, thỏ đúng là chẳng bằng chó.”

“Một kẻ còn thua cả chó mà dám mơ tưởng phản kháng? Kết quả thế nào? Trứng Ma Nữ khó khăn lắm mới tìm được cũng bị người ta cướp mất, đúng là buồn cười.”

Nghe Lục Dĩ Bắc nhắc đến Trứng Ma Nữ – nỗi đau trong lòng, Cô Thỏ siết chặt nắm đấm, cuối cùng tin rằng Lục Dĩ Bắc thật sự có thể nhìn thấu quá khứ của người khác.

Dù sao thì chuyện này ngoài cô và tên trộm nhỏ kia, chỉ có Mộ Sắc Nữ mới biết được qua mối liên kết giữa chủ nhân và quyến thuộc.

————

Trong lúc Lục Dĩ Bắc thao thao bất tuyệt, không ngừng phá hoại, Cố Thiến Thiến nhờ nhắc nhở của hệ thống đã chuồn mất.

Dù bị khả năng đặc biệt của Mộ Sắc Nữ làm tổn thương, nhưng nhờ thể chất mạnh mẽ từ linh văn, cô nhanh chóng tỉnh lại, và lén lút trốn vào lùm cây cách đó trăm mét.

Về phần sức mạnh tàn phá cơ thể còn sót lại, chỉ có thể đợi về sau dùng dược tề luyện kim để chữa trị.

Chẳng bao lâu.

Khi Cố Thiến Thiến còn đang lo liệu trận chiến sắp tới giữa mấy quái đàm có ảnh hưởng đến chiếc xe làm giàu đậu gần đó không, thì giọng cảm thán của hệ thống vang lên bên tai.

“Chậc chậc, Cố Thiến Thiến, thấy chưa? Học hỏi đi!”

“Hể? Học… cái gì cơ?” Cố Thiến Thiến ngơ ngác. “Học cách chửi xéo à? Nhưng mà nhìn khó quá trời luôn đó!”

“Haaizz~!” Hệ thống thở dài một hơi. – “Thôi, chuyện kiểu này cũng chẳng ép được. Sau này ra ngoài mang theo chút ‘tâm’ là được.”

“Ra ngoài mang theo… chút tim để làm gì?” – Cố Thiến Thiến tròn mắt khó hiểu.

“…”

Sau một hồi im lặng thật lâu, Hệ thống khó khăn lắm mới kiềm chế được ý định muốn mắng người, nghiêm túc nói: “Cố Thiến Thiến, đừng xem nữa, chúng nó sắp đánh nhau rồi, mau chuồn đi!”

“Hể?” – Cố Thiến Thiến quay nhìn hai người ở đằng xa, Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ đang trong thế giằng co căng thẳng nhưng vẫn chưa ra tay; lại liếc sang bên cạnh, thấy con quái đàm mặc áo xanh đang háo hức hóng drama, cô liền ngờ vực hỏi: “Làm sao cô biết họ sắp đánh nhau?”

“Rõ ràng mà,” Hệ thống nói, “hiện giờ là tai họa đang điều khiển quái đàm kia nói chuyện! Hai quái đàm kia chắc chắn sẽ đánh nhau thôi. Danh hiệu ‘Tai họa’ ấy đâu phải tự nhiên mà có.”

“Đúng ha!” Cố Thiến Thiến chợt nhớ ra gì đó, đôi mắt sáng rỡ: “Hệ thống nè, cô chưa từng kể cho tôi nghe cái danh xưng của Lục Dĩ Bắc từ đâu ra nhỉ!”

“Cô ta…”

Hệ thống định mở miệng, nhưng lại im lặng, do dự một lúc mới giải thích với Cố Thiến Thiến: “Thật ra, danh xưng Tai Họa phải hiểu riêng. Tai là thiên tai, ám chỉ lõi quái đàm của cô ta, biểu tượng cho sự hủy diệt thuần túy. Còn Họa là nhân họa, ám chỉ hành vi của cô ta, biểu tượng cho…”

“Tôi biết, tôi biết, Là ‘châm lửa đổ dầu’ chứ gì!” Cố Thiến Thiến nhanh miệng chen ngang, chặn lại mấy chữ “gây chia rẽ” mà hệ thống sắp nói ra.

Sau đó.

Hệ thống nghĩ ngợi một chút, lại cảm thấy “châm lửa” với “gây chia rẽ” thật ra cũng gần nghĩa nhau, nên lười không thèm giải thích thêm với Cố Thiến Thiến nữa.

Dù sao, cô ấy chỉ cần hiểu được đại khái thôi là đã tạ ơn trời đất rồi.

Trong lúc hệ thống còn đang than thầm như vậy, thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng nổ chát chúa.

Nhìn theo âm thanh chỉ thấy hai bóng người nhanh đến mức mắt thường khó bắt kịp đã va chạm vào nhau.

Hệ thống: “…”

Tôi đã nói gì nào?

Trên đời này chẳng có trận đánh nào mà Tai Họa không thể kéo lệch, cũng chẳng có ngọn lửa nào mà cô ta không thể châm bùng lên.

 ————

“Hôm nay ta sẽ tự tay giết kẻ phản bội! Lại đây để ta xem bản lĩnh hiện tại của ngươi!”

Kèm theo tiếng quát lạnh, linh năng của Mộ Sắc Nữ bùng phát. Ánh sáng đỏ tươi lan tỏa từ sau lưng, con phố đen kịt như chuyển sang hoàng hôn. Thân hình cô ta chớp mắt biến mất trong ánh chiều tà, chỉ còn ánh đao kèm tiếng thét chói tai lóe lên rồi vụt tắt.

Ngay khi lưỡi đao chém tới, Cô Thỏ hóa thành hư ảo, ngưng tụ lại ở vài mét xa. Vừa ổn định thân hình, dưới chân cô vô số hoa dại héo tàn rơi rụng. Rồi thân hình cô lại biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, ngay tại nơi cô vừa dừng lại, những cánh hoa hóa thành dòng chảy màu máu, trên mặt đất để lại những rãnh sâu nông.

Cô Thỏ tái xuất, rìu chữa cháy lóe ánh vàng sẫm hiện ra trong tay, bất ngờ xuất hiện sau lưng Mộ Sắc Nữ, đập mạnh xuống, va chạm với bức tường gió do tiếng thét tạo ra.

“Hừ! Thăng cấp rồi mà vẫn dùng thứ vũ khí thô tục này, đúng là ngươi!”

Trong một loạt tiếng nổ khí, Mộ Sắc Nữ cười lạnh, xoay người vung ra một mảng ánh bạc.

Đao rìu va chạm, trong nháy mắt, tiếng kim loại ma sát sắc nhọn hòa cùng tiếng nổ linh năng va chạm vang khắp phố dài, mang theo luồng năng lượng tiêu cực khiến người ta phát điên.

“Ầm—!”

Hay lắm! Đánh đi, đánh đi!

Nhìn cô ta kìa!

Đúng rồi! Cứ thế, dùng sức chém chết con mẹ nó đi!

Thấy Mộ Sắc Nữ và Cô Thỏ đánh nhau kịch liệt, Lục Dĩ Bắc phấn khích suýt vỗ tay nhiệt liệt.

Tuy nhiên, nhờ khả năng dự đoán, Lục Dĩ Bắc nhận ra cả hai mỗi khi ra tay đều giữ lại ba phần lực, rõ ràng là đang đề phòng cô đột nhiên đánh lén, ngồi không hưởng lợi.

Nhưng.

Cô vốn chẳng định đánh lén. Cơ hội trời ban, lúc này không chuồn thì còn đợi khi nào?

“Mộng Mộng, lát nữa dùng linh năng tôi đưa, xử hết đám người áo đen rồi tìm cơ hội chuồn ngay!” Lục Dĩ Bắc dặn Mộng Mộng.

“Hả?” Mộng Mộng ngẩn ra, nghi hoặc. “Nhưng chủ nhân, giờ họ đang đánh ngang ngửa, có sự giúp sức của chủ nhân, nô tỳ thấy ta đủ sức đánh một trận mà!”

Cô vốn nghĩ chủ nhân mình khơi mào tranh chấp giữa hai quái đàm là để thừa cơ đánh lén, như bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau. Không ngờ cô ấy lại rút lui.

“Cái gì mà đánh đánh đánh!” Lục Dĩ Bắc cao giọng. “Không đánh mà khiến kẻ địch khuất phục mới là cảnh giới cao nhất của chiến đấu, hiểu không? Nói đơn giản cứ nói mồm được thì đừng ra tay. Chỉ cần sống lâu hơn kẻ địch, đó chính là một loại chiến thắng!”

“Hơn nữa, tôi ở đây, cùng lắm họ chỉ phân thắng bại. Tôi đi rồi, họ mới quyết sinh tử, hiểu không?”

Họ đâu ngu. Giờ đánh nhau chỉ là bốc đồng vì giận dữ. Đợi họ bình tĩnh lại, không chừng sẽ liên thủ xử người xem náo nhiệt trước! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Nếu chính cô đối mặt hai quái đàm vây công, cô chẳng sợ. Cô còn ba lọ dược tề chưa dùng, thật sự không địch nổi cũng có thể rút lui.

Nhưng Mộng Mộng ngoài linh năng cô cung cấp, thì chẳng có át chủ bài nào khác.

Mộng Mộng ngẫm lời Lục Dĩ Bắc, nửa hiểu nửa không: “Hình như nô tỳ hiểu chút rồi ạ.”

“Vậy mới đúng!” Lục Dĩ Bắc khen. “Dù có muốn nhặt đồ rơi, chúng ta cũng phải chuồn trước, để bọn họ ở đây đánh sống đánh chết, lát nữa lại quay lại làm một cú hồi mã thương.”

Nói rồi, cô nhớ ra gì đó, bổ sung: “À đúng rồi, Mộng Mộng, lát nữa xử đám người áo đen xong, nhớ lục soát kỹ xem trên người họ có loại chip kim loại đặc biệt nào không. Nếu có, gom hết lại cho tôi, tôi có việc dùng.”

“Dạ hiểu, chủ nhân,” Mộng Mộng ngoan ngoãn đáp. “Em sẽ để ý giúp người.”

“Được rồi, động thủ đi!” Lục Dĩ Bắc nói.

Theo lệnh của Lục Dĩ Bắc, Mộng Mộng lập tức truyền linh năng được chia sẻ từ cô qua những xúc tu vươn dài, tiêm vào giấc mơ của đám người áo đen. Theo cách hiểu của mình, Mộng Mộng dùng phương thức tàn bạo và thô bạo nhất để gây tổn thương nặng nề cho họ.

Những xúc tu trắng nhợt lập tức lóe lên ánh lửa đỏ rực như thể bị đốt cháy.

Thế là ngọn lửa bùng lên từ sâu trong những giấc mơ đẹp mà đám người áo đen đắm chìm, lan đến linh năng của họ, rồi bao trùm toàn bộ cơ thể, thiêu đốt mọi thứ từ trong ra ngoài.

Không một tiếng kêu thảm, những người áo đen treo lơ lửng trên xúc tu như trái cây hình người đột nhiên phun ra ánh lửa từ miệng mũi. Đầu họ cháy đỏ rực, tỏa ánh sáng chói lòa, rồi trong chớp mắt như pháo hoa, nổ tung ầm ầm.

Rồi…

Mùi thịt nướng chín lan tỏa khắp con phố dài, bay xa tít.

Đêm ấy, nhiều cư dân khu chung cư Hạnh Phúc mơ thấy phía sau khu nhà mình có một tiệm nướng óc hoa đặc biệt ngon.

Giấc mơ gần như chân thực, cùng mùi hương như phảng phất ngay ngất bên mũi, khiến họ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Thậm chí, có vài người mê ăn còn đi tìm quanh khu, nhưng tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy đâu…

ý chỉ kẻ duy nhất còn sót lại, chưa tiến hoá theo thời đại. Nói cách khác là “Ai cũng tiến bộ, chỉ mỗi cô vẫn quê mùa" Nghĩa gốc: “Ra ngoài thì để tâm hơn một chút” (cẩn thận, tinh ý hơn). Nhưng Thiến Thiến hiểu theo nghĩa đen là “mang theo một ít trái tim khi ra ngoài” → nên cô mới hỏi lại ngây ngô như vậy. Đây là kiểu hài do hiểu sai nghĩa bóng – rất phổ biến trong truyện hệ thống hoặc nhân vật “đầu gỗ dễ thương”.