Bên cạnh những kệ hàng phủ bụi, trên đống thức ăn đã biến chất, giòi bọ cũng đã chết cả, bể kính nuôi hải sản bỏ hoang chứa đầy nước, phản chiếu ánh nước lấp lánh lên trần nhà.
Người phụ nữ mặc áo đỏ đứng trước bể nước, trầm ngâm.
Dưới đáy bể, khối vật chất xanh đậm khẽ đung đưa theo sóng nước, lắc lư trong làn nước đục, chẳng chút dấu hiệu sinh khí.
Vẻ ngoài nhẵn bóng, sền sệt và trong suốt như pha lê đó giống như một loại đồ chơi trẻ em tên là hạt nở, hoàn toàn không giống mảnh vỡ tổ chức của một quái đàm cấp Tà Thần.
Hồi lâu, Mộ Sắc Nữ bất lực lắc đầu, khẽ thở dài.
“…”
Đúng lúc này, một dao động linh năng bất ngờ xâm nhập vào phạm vi cảm nhận của cô. Quay lại trong không gian âm u tăm tối, thì thấy một bóng đen nhanh chóng tiến lại gần bên cạnh cô, vững vàng đáp xuống đất, để lộ ra bóng hình khoác áo choàng đen, ném một thiếu nữ bị trói gô trước mặt cô.
Thiếu nữ mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, cơ thể thỉnh thoảng co giật.
Nhìn thiếu nữ, Mộ Sắc Nữ tưởng tượng cảnh cô bé bị người áo đen bắt cóc từ căn phòng ngủ ấm áp, sợ hãi đến hồn lìa khỏi xác, thậm chí ngất xỉu. Khóe môi cô khẽ cong lên.
“Ngươi làm tốt lắm, lui xuống đi!”
“Vâng.” Người áo đen đáp, lùi lại, hòa vào bóng tối, biến mất không dấu vết.
Tiễn người áo đen đi, Mộ Sắc Nữ bước đến bên thiếu nữ, cúi xuống, đưa ngón tay thon dài ra. Móng tay được cắt tỉa tinh tế nhưng sắc như dao rạch qua làn da trắng mịn trên cổ thiếu nữ, một chuỗi hạt máu đỏ tươi lập tức trào ra.
Mộ Sắc Nữ đưa ngón tay dính máu lên môi, dùng đầu lưỡi hồng liếm nhẹ, vẻ mặt hài lòng: “Tiềm năng linh năng khá cao? Là một vật tế tốt đấy!”
“Ầm—!” Chưa dứt lời, sau lưng cô vang lên một tiếng động trầm, như thể thứ gì khổng lồ đâm vào tường.
Quay lại, cô thấy khối vật chất xanh đậm trong bể cá từ lúc nào đã bơi lội. Thân thể to bằng nắm tay, lực mạnh kinh người, đâm vào thành kính, phát ra tiếng vang trầm, từng vết nứt lan rộng.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, muốn kích hoạt nó chỉ linh năng thôi là chưa đủ.”
Mộ Sắc Nữ lẩm bẩm, vung tay áo. Thiếu nữ đang bất tỉnh trên sàn bay lên, vẽ một đường cong giữa không trung, “ào” một tiếng rơi xuống nước.
Vệt máu từ cổ thiếu nữ trắng ngần lan ra trong nước. Khối vật chất xanh đậm ngửi thấy mùi máu, bơi nhanh lên, bề mặt mọc mầm thịt, kéo dài, hung hãn đâm vào cơ thể thiếu nữ, rồi xé toạc vết thương.
Chớp mắt, máu như hoa nở, lan khắp bể, nhuộm đỏ cả làn nước.
Cơn đau dữ dội khiến thiếu nữ đang hôn mê tỉnh lại, vô thức há miệng thở, nhưng hít phải lượng lớn nước bẩn nồng mùi máu. Nỗi đau bị xé thịt và ngạt nước khiến cô hét lên, nhưng chỉ có chuỗi bong bóng trồi lên từ dưới nước.
“Ọc ọc—!”
Rồi, qua lớp kính bẩn thỉu, cô thấy nữ nhân áo đỏ bên ngoài bể, toát lên khí tức yêu dị. Đồng tử cô co rút dữ dội.
Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, lại phát hiện mình rơi vào một cơn ác mộng khác, nỗi sợ hãi này đủ khiến tinh thần hầu hết mọi người sụp đổ.
Mộ Sắc Nữ chống cằm một tay, ánh mắt đầy hứng thú, như đang thưởng thức một vở kịch ngắn hấp dẫn.
Nỗi sợ hãi của thiếu nữ như chất xúc tác, khiến sự xâm thực của khối vật chất xanh đậm càng thêm hung bạo. Nước trong bể đỏ rực cuộn trào, tựa như một hồ máu sôi sục.
Độc tố lan nhanh trong cơ thể thiếu nữ. Chẳng bao lâu, cô mất cảm giác, như bức tượng, chậm rãi chìm xuống đáy bể.
Nhưng cô chưa chết, mắt vẫn mở to kinh hoàng, trơ mắt nhìn làn da mình hóa thành màu đen xanh bóng loáng, ánh mắt dần đờ đẫn.
Mầm thịt xanh đậm, như nấm mọc trên gỗ mục, phá vỡ da thịt cô mà trồi lên.
Tiếp theo, máu thịt cô bắt đầu thối rữa, như tượng sáp tan chảy, hóa thành chất lỏng hòa vào nước, để lộ bộ xương trắng hếu.
Cuối cùng, khi đôi mắt bị ăn mòn, trước mắt cô bé chìm vào bóng tối.
Đến lúc này, thiếu nữ mới hoàn toàn mất ý thức, quá trình tra tấn như địa ngục mới đi đến hồi kết.
Bể nước bốc lên mùi hôi thối. Một khối vật chất xanh đậm gần như lấp đầy cả bể.
Mộ Sắc Nữ nhìn bể, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích.
“Gần đủ rồi.”
Cô lẩm bẩm, bước tới, cắn rách đầu ngón tay, để máu nhỏ lên khối vật chất xanh đậm đã phình to không biết bao nhiêu lần, rồi truyền linh năng vào đó.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được một mối liên kết kỳ diệu hình thành. Tâm ý khẽ động, khối vật chất xanh đậm “ào” một tiếng nhảy khỏi mặt nước, đáp xuống sau lưng cô, mở ra như tấm màn hình bán nguyệt, che chắn thân hình cô.
Cảm nhận sự điều khiển khối vật chất như tay chân, ánh mắt Mộ Sắc Nữ dần trở nên cuồng nhiệt, không kìm được cười lớn: “Hahaha! Tuyệt quá, tuyệt quá!”
Khối vật chất xanh đậm vốn gần như không có dao động linh năng, chỉ sau khi nuốt chửng một linh năng giả tiềm năng, đã sở hữu dao động linh năng gần cấp D khiến cô kinh ngạc.
Đúng như Ôn Thái Tuế từng nói, những mảnh tổ chức phân tách từ cơ thể Ngài, chỉ cần đủ dưỡng chất thì có thể sinh trưởng vô hạn.
Nếu gieo những mảnh tổ chức xanh đậm này vào nơi rộng lớn hơn, nhiều dưỡng chất hơn, như hệ thống cống ngầm đầy quái đàm, hay nguồn nước của Hoa Thành… dao động linh năng của nó chắc chắn sẽ đạt đến mức kinh khủng, trở thành trợ lực mạnh mẽ cho Bách Quỷ Dạ Hành lần này!
Trong lúc Mộ Sắc Nữ suy tính nên gieo khối tổ chức xanh đậm này ở đâu thì một bóng đen lóe lên sau lưng. Một người áo đen xuất hiện.
“Ma Nữ đại nhân, đám tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành đã bắt đầu hành động.”
“Oh?” Mộ Sắc Nữ lạnh lùng liếc qua vai. “Ở đâu?”
“Điểm khởi đầu gần cổng sau khu chung cư Hạnh Phúc, điểm kết thúc chưa rõ.”
“Ta biết rồi, đi một chuyến thôi!” Mộ Sắc Nữ khẽ gật đầu.
Nói xong, Mộ Sắc Nữ vung tay. Khối tổ chức xanh đậm sau lưng ngọ nguậy, chui vào lỗ thoát nước bên bể thủy sản. Rồi cô cùng người áo đen đến báo tin, biến mất vào bóng tối.
————
Gần cổng sau khu chung cư Hạnh Phúc, trên con phố vắng tanh, gió lạnh cuốn theo hoa tuyết quấn quýt.
Xa xa, một thiếu nữ mặc áo gió len màu be, đi giày ngắn cổ, đẩy xe bán khoai lang chạy tới. Cô dừng xe ở góc đường, xoa đôi tay lạnh cóng, rồi kéo tấm bạt nhựa che xe và lò nướng lại.
Mùa xuân bán đậu phộng, mùa hè bán thạch sùng, mùa thu bán cơm chiên, mùa đông bán khoai lang nướng và chè trôi nước rượu nếp, một xe đa dụng. Chợ đêm của Cố Thiến Thiến chưa bao giờ ngưng nghỉ.
Vừa giấu xe xong, trong đầu Cố Thiến Thiến vang lên giọng hệ thống: “Cố Thiến Thiến, cô chắc chắn là chúng bảo gặp nhau ở đây chứ?”
“Chắc mà, yên tâm, tôi không nhớ sai đâu!” Cố Thiến Thiến đáp ngay không cần nghĩ. “Có gì không ổn à?”
“Nơi này…” Hệ thống ngừng một chút, giọng trầm trọng. “Có một quái đàm rất mạnh. Dù nó hiếm khi rời khu chung cư Hạnh Phúc, tôi chưa từng thấy, nhưng tôi biết nó chắc chắn trốn gần đây.”
“Tôi biết mà!” Cố Thiến Thiến nghiêm túc đáp. “Cục Bông Đoàn trưởng bảo tôi là quái đàm khu chung cư Hạnh Phúc là quyến thuộc của Lục Dĩ Bắc.”
“Hả?” Hệ thống giật mình, vội hỏi: “Sao cô không nói sớm?”
“Tôi tưởng không phải thông tin quan trọng!” Cố Thiến Thiến tủi thân lẩm bẩm. “Chẳng phải cô từng nói sao? Quái đàm như Tai Họa, có vài quyến thuộc là bình thường, tuyệt đối không được khinh địch, phải đề phòng quyến thuộc của cô ấy bất ngờ từ bóng tối xông ra.”
“Tôi còn tưởng cô đã biết từ lâu!”
Hệ thống: “…”
Biết cái con khỉ!
Dù người phụ nữ đó thu nhận quyến thuộcnhư sưu tầm mô hình, đầy sở thích quái gở, nhưng việc thu nhận quyến thuộc ồ ạt chỉ bắt đầu sau khi rời Hoa Thành.
Lần này lại bắt đầu ngay tại Hoa Thành, không ổn! Rất không ổn!
Trong lúc hệ thống mải nghĩ thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chiêng mở đường chói tai.
“Coong coong coong—!”
Nhìn theo hướng âm thành là một nữ nhân mặc áo xanh, hóa trang tuồng, tay cầm kèn Suona, dẫn theo Cục Bông, Răng Giả, Nhãn Cầu, Áo Ngủ, và đám quái đàm dày đặc từ bóng tối bước ra.
Trong lúc đi về phía trước, người phụ nữ đưa cây kèn Suona trong tay lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Chớp mắt, tiếng kèn chói tai vang lên. Cố Thiến Thiến bị tiếng kêu chói tai này làm đau nhói, nổi da gà li ti.
Giai điệu như lưỡi dao cào trên bảng, đột ngột và lạc lõng, như một tai nạn âm nhạc, khiến người nghe mà toàn thân khó chịu.
Ngay sau đó, trong giai điệu như tiếng khóc than từ xa vọng tới, nốt nhạc bất ngờ lộ ra một chút biến đổi quỷ dị như tiếng thì thầm của ma quỷ, dần dần toát lên chút vui tươi.
Nhưng vẫn khiến người nghe khó chịu, như thể khúc nhạc cuồng hoan của ma quỷ vang lên bên tai.
Cố Thiến Thiến nghe đến ngẩn ngơ, hồi lâu mới tỉnh, rồi khẽ hỏi hệ thống: “Đáng sợ quá, hệ thống, đây là bản nhạc địa ngục đặc biệt chuẩn bị cho Bách Quỷ Dạ Hành sao?”
“Không, đó là 《Bản tình ca thứ năm của Hoa và Tinh Linh》,” hệ thống đáp, giọng mang chút cứng nhắc khó hiểu.
Hệ thống phải cố lắm mới nhận ra được bản nhạc nữ quái đàm thổi là nhạc nền của 《Tình Yêu và Ma Pháp Thiếu Nữ》.
“Nó là gì?” Cố Thiến Thiến khó hiểu hỏi.
“Là…” Hệ thống thở dài bất lực. “Haiz, chỉ là nhạc nền của một game mobile thôi.”
Cô ta vẫn thế, chẳng thay đổi gì… Hệ thống thầm nghĩ, không khỏi nhớ lại cảnh Tai Họa từng thu nạp hơn ba mươi quyến thuộc chỉ để đủ người cùng chơi đội nhóm.
Thật sự đầy rẫy sở thích quái gở!
“Hệ thống…” Trong lúc hệ thống âm thầm phàn nàn, Cố Thiến Thiến khẽ đếm số quái đàm tham gia Bách Quỷ Dạ Hành đêm nay, nhỏ giọng: “Hình như quái đàm đông hơn rồi, gần gấp đôi lần trước.”
“Hử?” Hệ thống ngẩn ra, định nói gì đó thì bị giọng hùng hồn của Cục Bông cắt ngang.
“Đúng vậy, đông hơn nhiều!” Cục Bông cao giọng. “Chúng đều là những quái đàm mất nhà cửa vì đám phá hoại hệ sinh thái quái đàm Hoa Thành. Chính Ma Nữ đại nhân vĩ đại đã thu nhận chúng!”
“Thực tế, ý nghĩa tồn tại của 【Ái Đoàn】chúng ta và lý tưởng của Ma Nữ đại nhân là trừ mạnh giúp yếu, cướp giàu chia nghèo, xây dựng văn minh tinh thần cho quái đàm Hoa Thành, cùng tạo nên vòng tròn quái đàm kiểu mẫu!”
Nói xong, từ lớp lông dày của Cục Bông vươn ra một chi thể đỏ tươi, vung vẩy như ra hiệu cho đám quái đàm phía sau “nghe rõ thì vỗ tay”.
Thế là trong tiếng vỗ tay thưa thớt, một tấm băng rôn trắng khổng lồ “soạtt!” một tiếng được mấy mô hình người kéo ra, bên trên là dòng chữ viết tay xiêu vẹo: “Ma Nữ đại nhân muônnăm!”
Tiếp theo, kèm theo một loạt tiếng động nhẹ, hai bức tượng thạch cao đội đầu Mỹ Dương Dương và Hỷ Dương Dương kéo ra hai tấm băng rôn trắng hai bên. Bên trái viết: “Một đời làm việc tốt”, bên phải: “Nghìn năm lưu danh thơm”.
“Úuu—!”
Thế là trong tiếng kèn Suona như khóc than và tra tấn thần kinh người nghe, Áo Ngủ và Cục Bông, một trái một phải, cùng giơ cao tấm ảnh của Lục Dĩ Bắc chẳng biết lấy đâu ra, bước ra từ đám quái đàm.
“…”
Cố Thiến Thiến nhìn tấm băng rôn mới và và bức ảnh mới mà Cục Bông và đám quái đàm chuẩn bị, yếu ớt hỏi hệ thống: “Hệ thống, có phải tôi không hiểu gu thẩm mỹ của chúng không? Sao cứ thấy sai sai thế nào ấy.”
“Hừ, dĩ nhiên là sai rồi,” hệ thống cười lạnh. “Chúng làm theo mô típ đưa ma. Việc chuẩn bị đạo cụ diễu hành giao cho đám quái đàm cấp thấp đi làm, tôi đã biết ngay sẽ ra nông nỗi này.”
“Một đám âm phủ có thể trông mong chúng làm gì ra hồn dương gian?”
Có thể trong đời tham gia một lần nghi thức đưa đám của Tai Họa, dù không phải thật, sao mình lại thấy sướng thế này!Hệ thống đắc ý nghĩ.
“Hệ thống…” Cố Thiến Thiến bĩu môi, vô tình phá hỏng chiến thắng tinh thần của hệ thống. “Nhưng cái này có ích gì đâu? Lục Dĩ Bắc có chết thật đâu.”
Hệ thống: “…”
Khốn nạn!Tôi còn chưa sướng đủ mà!
Nói ít đi vài câu, không ai bảo là cô câm đâu!
Hệ thống thầm chửi, chỉ nghe Cục Bông hét lớn: “Các đồng chí, chúng ta xuất phát!”
Rồi tiếng chiêng trống vang lên, kèn Suona rúc, đội quân quái đàm hùng hậu bắt đầu diễu hành về điểm đến đã định.
Nhưng chưa đi được năm trăm mét, vừa vào con hẻm gần cổng sau khu chung cư Hạnh Phúc thì đám quái đàm nghe thấy một tiếng cười lạnh từ trên cao.
“Ma Nữ? Hừ, thời thế đổi thay thật rồi, không biết từ đâu chui ra đám tôm tép, cũng dám tự xưng là Ma Nữ?”
Thật nực cười! Cái này mà gọi là ‘Bách Quỷ Dạ Hành’ sao? Không phải là màn tiễn đưa vị trí trung tâm à?Mộ Sắc Nữ thầm chế nhạo.
Trong tiếng cười lạnh, Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Theo nhắc nhở của hệ thống, cô quay phắt lại và nhìn về phía sau.
Cuối con phố dài tĩnh lặng, trên đỉnh cột đèn đường ánh sáng mờ nhạt, một người phụ nữ mặc áo đỏ yêu dị đang đứng đó sừng sững, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, khóe môi nở nụ cười giễu cợt.
Giây sau, tiếng thét chói tai bật ra từ môi cô ta, dao động linh năng mạnh mẽ cuộn trào.
Trong tiếng thét khiến ý thức mơ màng, ảo giác trỗi dậy, đèn đường trên phố dài nhấp nháy điên cuồng. Một loạt tiếng kính vỡ nổ vang, tia lửa và khói đen phun ra dữ dội.
Tất cả đèn đường tắt ngấm, cả con phố chìm vào bóng tối.
“Cố Thiến Thiến, cẩn thận!”
Trong bóng tối, Cố Thiến Thiến nghe tiếng hệ thống cảnh báo. Ngay sau đó cô liền cảm thấy một luồng khí lạnh đáng sợ khiến cô rùng mình ập xuống từ trên cao.
Không kịp suy nghĩ, cô lập tức nằm rạp xuống, lăn một vòng trên mặt đất. Ngay khoảnh khắc đứng dậy, cô vung mạnh cây gậy bóng chày kim loại lên trời.
Sau đó.
Dao động linh năng nặng nề u ám va chạm với linh năng đỏ tươi bạo ngược, phát ra một tiếng nổ không khí chấn động. Một luồng sáng chói lòa bùng lên trong bóng tối.
Chỉ một đòn đã khiến tay Cố Thiến Thiến tê rần. Cảm nhận dao động linh năng tanh tưởi tràn ngập trong không khí, cô nhận ra mình đang đối mặt với kẻ địch mạnh nhất từ trước đến nay…
Câu nói “Không phải là màn tiễn đưa vị trí trung tâm à?” là một cách châm biếm đầy mỉa mai. Nguyên văn là cụm “C位出殡” vốn xuất phát từ văn hóa thần tượng, trong đó “C位” (Center position) chỉ vị trí trung tâm, thường là người nổi bật nhất trong một nhóm hay buổi biểu diễn. Còn “出殡” nghĩa là đưa tang. Ghép lại, nó mang hàm ý “ra đi mà vẫn phải ở giữa sân khấu”, hay nói nôm na là “chết rồi mà vẫn muốn làm nhân vật chính”. Vì vậy, khi nhân vật nói câu này, cô ta đang mỉa mai tình huống trước mắt — những kẻ kia tưởng mình oai nghiêm hay đáng sợ, nhưng thực chất lại giống như đang tổ chức một “đám tang hoành tráng” mà vẫn cố làm trung tâm của sự chú ý. Câu nói vừa có chút hài hước đen tối, vừa thể hiện thái độ khinh thường, trào phúng của người nói.