Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6687

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 25: Ôn Thái Tuế

Trước đây, Hoa Thành hầu như không có tuyết. Từ năm đầu tiên khi màn đêm bắt đầu kéo dài, mùa đông mới dần trở nên rõ rệt.

Tuyết lất phất rơi trên phố Mẫu Đơn, từng con hẻm cổ đan xen, cửa sổ gỗ nhà nào cũng phủ tuyết, con đường đá xanh uốn lượn và dòng nước trong veo, vẽ nên bức tranh thơ mộng chỉ thuộc về mùa đông.

Bạch Khai ngồi một mình trước cổng nhà cũ của nhà họ Lục, điếu thuốc kẹp trên môi, trước mặt là lò than hồng rực đang nướng khoai lang và cá vàng, tỏa hương thơm ngát đầy cám dỗ.

“Con bé chết tiệt này, trời lạnh thế mà không ở nhà, chạy đâu mất tiêu rồi?”

Cá nướng và khoai lang là món Nam Lĩnh Nhiễu Hoa thích nhất. Hồi ở sa mạc Gobi, đồ ăn khan hiếm, mỗi lần Lục Minh mang những món này đến, cô bé đều vui mừng khôn xiết.

Thực ra, nỗi ám ảnh của Nam Lĩnh Nhiễu Hoa với Hoa Thành và Lục Dĩ Bắc bắt nguồn từ thời điểm đó. Lục Minh luôn dỗ cô: “Nhà chú có nhiều đồ ăn ngon hơn, con trai chú nấu còn ngon hơn chú.”

Hôm nay Bạch Khai khó khăn lắm mới xử lý xong công việc, đến đây tìm Nam Lĩnh Nhiễu Hoa, định tổ chức một bữa tiệc hoài niệm. Nhưng đợi mãi chẳng thấy bóng dáng cô đâu, bữa tiệc hoài niệm dần có nguy cơ biến thành buổi tự kỷ.

Rít hơi cuối cùng, Bạch Khai dập tắt đầu thuốc, ánh mắt oán trách liếc nhìn ngôi nhà cũ sau lưng, lẩm bẩm: “Tiếc thật, sau đó mình còn đặc biệt học nghệ nướng của Lục Minh.”

Bạch Khai không có tài nấu nướng gia truyền, nhưng vì muốn lấy lòng con gái, anh sẵn sàng học bất kỳ kỹ năng nào.

Nhưng anh học đủ mọi chiêu trò vốn chỉ để làm vui lòng một người, không ngờ sau này lại dùng hết lên những cô gái khác.

Nghĩ đến người phụ nữ đó, trong lòng Bạch Khai lại dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Hồi ấy, hai huynh đệ vừa rời sa mạc Gobi, một người sở hữu chú thức vô song, một người kiếm thuật tuyệt đỉnh. Cùng nhau ngao du, đúng như thơ: “Tóc xanh chẳng vương bụi trần, đeo đao, cầm rượu mà đi.” Phong lưu biết bao.

Chỉ tiếc, cả hai cuối cùng đều ngã vào tay phụ nữ.

Lục Minh nói mình bị đánh ngất rồi bắt cóc, nhưng Bạch Khai không tin.

Với tuyệt chiêu ngâm xướng ba tầng chú thuật của Lục Minh, chỉ cần tự thi triển vài chú thuật phòng ngự thì làm sao bị đánh ngất được?

Thế nên đến giờ Bạch Khai vẫn không chắc liệu Lục Minh rơi vào mưu kế của mụ điên kia, hay mụ điên bị sư huynh mình gài bẫy, hoặc cả hai chỉ đang diễn kịch.

Còn bản thân Bạch Khai thì bị lừa. Quá trình đại khái là: chị gái xinh đẹp gặp cậu trai ngây thơ, dùng chút thủ đoạn, dễ dàng lấy được một mạng, hai mạng, năm mạng, siêu thần…

Ban đầu, linh văn của Bạch Khai thuộc loại anh linh thuần khiết, muốn tiến hóa thuận lợi cần kiêng sắc dục. Nhưng vì một phút nông nổi, anh buộc phải đổi con đường tiến hóa, trở thành linh văn hỗn hợp, khiến thực lực giảm đi nửa bậc.

Vì tình yêu, hy sinh một chút anh cũng chấp nhận được.

Nhưng sau khi từ bỏ con đường tiến hóa mạnh hơn, dùng linh văn hỗ trợ người phụ nữ kia tiến hóa, anh không những không nhận được tình yêu mà còn ôm một đống nợ vì mua đủ loại nguyên liệu.

Theo cách nói hiện nay, Bạch Khai bị người phụ nữ đó cố ý PUA.

Nếu không nhờ Lục Minh kịp thời cứu giúp, Bạch Khai – với linh văn mất kiểm soát và sức mạnh suy giảm nghiêm trọng – chắc chắn đã bị chủ nợ ép dùng mông trả nợ.

Sau đó, Bạch Khai thậm chí còn nói muốn lấy thân báo đáp người anh em tốt.

Nhưng Lục Minh chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức từ chối: “Anh em, kéo quần lên đi! Cậu không chơi theo luật à? Tình huống này chẳng phải nên làm trâu làm ngựa báo đáp sao?”

Bạch Khai vốn nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại người phụ nữ bỏ đi không lời từ biệt ấy. Nhưng gần đây, không biết cô ta đi cửa sau thế nào lại ‘tẩy trắng’ thành công, trở thành cấp trên của anh. Cả người Bạch Khai lập tức thấy không ổn.

Nếu lại rơi vào tay cô ta lần nữa, cuộc sống còn gì là vui? Chỉ nghĩ đến viễn cảnh bị cô ta kiềm chế mọi lúc mọi nơi, Bạch Khai đã thấy đau đầu.

Như lần xin kích hoạt kết giới Hoa Thành này đáng lẽ anh có thể nộp đơn xin theo quy trình đơn giản.

Nhưng vì sự xuất hiện của người phụ nữ đó, anh đã chặn Lý Hiên và An Thanh lại, không cho nộp đơn. Trong hai ngày, một mình hai chân chạy khắp nửa nước Z, bái kiến bốn trong năm linh năng giả cấp S từng bố trí kết giới.

Mãi mới xin được từ một vị đại lão một lá bùa dùng một lần để kích hoạt kết giới.

Đánh không lại thì chẳng lẽ không tránh được sao?

Đồ đàn bà chết tiệt, giờ không như xưa, đừng hòng lấy được chút lợi íchnào từ ông nữa! Bạch Khai tức tối nghĩ.

Trong lúc mải nghĩ, anh siết chặt nắm đấm, “bụp!” một tiếng bóp nát củ khoai lang vừa nướng chín, cảm giác nóng bỏng dính vào lòng bàn tay.

“A—! Nóng nóng!”

Lục Dĩ Bắc ôm hành lý, đi ngang qua cổng nhà cũ thì thấy Bạch Khai đang luống cuống hất thứ chất vàng cam dính nhớp trên tay văng tứ tung, cả người sững sờ.

“Trời ạ! Thủy ca, chú làm gì thế? Giữa ban ngày ban mặt, đứng trước cửa nhà con chơi… phân? Kinh tởm quá đi!”

“…”

Nghe giọng nói quen thuộc vang bên tai, khóe miệng Bạch Khai giật giật, hung hăng ném nửa củ khoai lang xuống đất.

“Khoai lang, là khoai lang!”

Bạch Khai cao giọng giải thích, quay lại nhìn Lục Dĩ Bắc thì thấy anh mang theo bao lớn bao nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Bắc, mang hành lý thế này, con định…”

Nói được nửa câu, anh như sực nhớ ra gì đó, ngoảnh đầu nhìn ngôi nhà cũ họ Lục: “Chẳng lẽ con định dọn về đây ở?”

Không được đâu!

Nhà conthế nào chacòn lạ gì, tầng dưới là quán ăn, trên gác xép chỉ có một cái giường.

Hai cha con chen chúc ngủ thì không sao, nhưng conkhông thể ngủ chung với Tiểu Hoa được! Dù có hôn ước, cũng còn quá sớm! Bạch Khai thầm nghĩ.

“Gần đây bên ngoài chẳng phải rất náo loạn sao? Ở Tư Dạ Hội an toàn hơn!” Lục Dĩ Bắc đáp.

Mình đã ra tay rồi, đám thế lực đen tối chẳng lẽ vì chút ân oán nhỏ mà mạo hiểm tìm đến Cục Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành tìm mình?

Dù chúng có gan lớn tày trời, phía trước còn năm nhân viên chủ lực chắn đường. Muốn giết mìnhphải bước qua xác họ trước!

Chỉ là còn ba lọ thuốc chưa kịp uống, giờ ầm ĩ thế này không biết đến bao giờ mới bù đắp được khuyết điểm. Lục Dĩ Bắc thầm than.

“Có lý,” Bạch Khai gật đầu tán thành. “Nhưng gần đây trời lạnh, con chuẩn bị đồ giữ ấm chưa? Có cần lát nữa cha mang sang không?”

“Còn nữa, nếu tối chán thì gọi cha nhé, cha qua chơi với con!”

Nhìn Bạch Khai nháy mắt đưa tình, Lục Dĩ Bắc giật mình, vội xua tay: “Không cần, không cần! Con lớn rồi, mấy chuyện này chú đừng lo.”

Gọi trai bao đến phòng giữa đêm, nếu bị thấy chắc phải giải thích như Thủy ca đang hất khoai lang trước cửa nhà mình.

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, siết chặt túi trên lưng, vừa đi vừa nói: “Thôi chú chơi vui nhé, Thủy ca. Không có việc gì thì con đi đây.”

“Lát con phải về lấy đồ dùng cá nhân.”

Trước khi sự kiện Bách Quỷ Dạ Hành ở Hoa Thành lắng xuống, Lục Dĩ Bắc đã chuẩn bị tinh thần đánh trận trường kỳ.

Đi được vài bước, anh dừng lại, ngoảnh nhìn đống khoai lang dính bết trên cửa, mặt không cảm xúc: “À đúng rồi, Thủy ca, chú nhớ dọn sạch nhé!”

“Con không có ý gì đâu! Con tin nhân phẩm của chú, nhưng người khác thì chưa chắc. Con còn phải về mở cửa làm ăn nữa! Và…”

“Chất dính trên tay chú… khô rồi.”

Bạch Khai cúi nhìn lòng bàn tay vàng óng, vô thức đưa lên mũi ngửi.

Lục Dĩ Bắc: “???”

Thấy ánh mắt ngày càng khinh bỉ của Lục Dĩ Bắc, Bạch Khai: “…”

Không đúng! Sao mình lại ngửi?

Mình vô tội mà!

————

Màn đêm mùa đông dường như đến nhanh hơn mọi năm. Mặt trời vừa lặn khỏi đường chân trời, Hoa Thành lại khoác lên lớp màn đêm.

Trong một siêu thị đã đóng cửa từ lâu ở vị trí hẻo lánh, những bóng dáng quỷ dị lướt qua.

Sau vụ đánh lén nhà máy gốm sứ, Mộ Sắc Nữ chuyển cứ điểm đến đây.

Trong kho lạnh ngầm không người, thiết bị chiếu sáng cũ kỹ yếu ớt tỏa ánh vàng vọt. Không khí nồng nặc mùi thịt thối rữa trong không gian kín. Một tấm gương đồng cổ xưa đứng sừng sững giữa không gian rộng lớn.

“Kẽo kẹt—!”

Cửa kho nặng nề mở ra, một nữ nhân áo đỏ bước vào từ ngoài, đi thẳng đến trước gương.

Cô dừng chân trước gương, mặt gương nhẵn bóng không phản chiếu hình ảnh cô, chỉ là một khoảng tối sâu thẳm.

Giữa bóng tối sâu thẳm và những luồng khí âm u quấn quýt, loáng thoáng thấy một bóng dáng méo mó, khổng lồ, dường như đang phân tách nhân bản, ngồi ở tận cùng.

Dù cách lớp bóng tối và sương mù âm u dày đặc, cô vẫn cảm nhận được dao động linh năng khủng bố và sinh lực dồi dào tột độ từ nó.

Bị dao động linh năng mạnh mẽ uy hiếp, Mộ Sắc Nữ cung kính quỳ một gối trước gương, ấn ký kỳ dị phức tạp trên trán lóe ánh đỏ.

“Theo lệnh triệu hồi của chủ nhân, Mộ Sắc Nữ đến yết kiến.”

Bóng tối khổng lồ trầm giọng hỏi: “Việc ta giao ngươi làm đến đâu? Có gặp trở ngại gì không?”

“…” Mộ Sắc Nữ im lặng một thoáng, khẽ cắn răng: “Mọi thứ đều thuận lợi.”

“Oh? Sao ta nghe nói có kẻ quấy rối?”

Bóng tối khổng lồ gằn giọng chất vấn. Dao động linh năng từ gương đồng tuôn ra, phát ra những tiếng rít chói tai. Lớp băng đóng kín bao lâu nay xung quanh lập tức bị nghiền thành bột.

“…”

Mộ Sắc Nữ không dám đáp. Khi nghe câu hỏi từ trong gương, cô đồng thời cảm nhận được ở phía bên kia, vô số cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình. Những ánh mắt quái dị, méo mó truyền tải cảm xúc tiêu cực gần như hóa thành thực thể, khiến cô suýt phát điên.

Ngay lúc đó, gương đồng đột nhiên rung lên. Một thứ gì đó xuyên qua mặt gương, tạo ra những gợn sóng, rồi rơi xuống trước mặt Mộ Sắc Nữ.

“Đi, đem máu thịt của ta gieo lên đất Hoa Thành. Nó sẽ giúp hành động của ngươi thuận lợi hơn.”

Đó là một khối vật chất kỳ dị màu xanh đậm, to bằng nắm tay, gần hình cầu, bề mặt nhẵn bóng, không có phần lồi hay bất kỳ cơ quan, chi thể nào. Nó giống như một thể tổng hợp bào tử của loài nấm cổ xưa, dễ khiến người ta liên tưởng đến thứ gọi là ‘thái tuế’.

Nhưng khi nhìn kỹ, Mộ Sắc Nữ phát hiện thứ giống thái tuế nhưng màu sắc bất thường này phủ một lớp keo trong suốt. Bên dưới lớp keo, loáng thoáng thấy dấu vết của thứ gì đó đang chảy. Theo dòng chảy chậm rãi, một lớp sương xanh đậm mỏng manh tỏa ra xung quanh.

Từ lớp sương, Mộ Sắc Nữ cảm nhận được một sức sống tà ác, mãnh liệt, như muốn cướp đoạt linh năng của mọi thứ xung quanh.

“…”

Gieo thứ này lên đất Hoa Thành thật sự sẽ không gây ra đại họa sao? Mộ Sắc Nữ thầm nghĩ.

Cô đột nhiên tò mò, vị chủ nhân được đám áo đen gọi là ‘Ôn Thái Tuế’ này, rốt cuộc là quái đàm được sinh ra thế nào.

————

Khi Mộ Sắc Nữ rời kho lạnh, một người áo đen vội vã chạy tới, dừng trước mặt cô, chắp tay: “Ma Nữ đại nhân, hành động truy lùng có phát hiện mới.”

“Phát hiện mới?” Mộ Sắc Nữ khẽ nhíu mày, hỏi: “Nói nghe xem?”

“Chúng tôi phát hiện một nhóm quái đàm cũng đang bí mật tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành, đã chiếm khu vực lấy đại học thành làm trung tâm, bán kính chưa tới mười cây số. Tôi nghi ngờ…”

“Ngươi nghi ngờ chính chúng là kẻ phá hoại trong bóng tối?” Mộ Sắc Nữ lạnh lùng liếc người áo đen, ngắt lời.

“Đúng vậy,” người áo đen đáp.

Nhưng quái đàm nào lại tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành với phạm vi chỉ mười cây số?

Chẳng phải là phí sức mà chẳng được gì sao?

Mộ Sắc Nữ thầm nghĩ, ánh mắt lạnh đi: “Thôi được, các ngươi có tung tích mới nhất của chúng không? Chúng nó rốt cuộc có phải là đám gây rối gần đây hay không, ta đích thân đi một chuyến sẽ rõ.”

————

Lục Dĩ Bắc dọn dẹp xong chỗ ở tạm trong văn phòng tạm thời thì trời đã dần tối.

Vào đông, màn đêm chẳng biết đến lúc nào.

Để tránh tình huống lúng túng khi đang chuyển đồ dùng sinh hoạt thì đột nhiên hóa quái đàm, Lục Dĩ Bắc rời phố Mẫu Đơn sớm, trở về tòa nhà hoang ở khu đại học, đợi đến khi trời tối hẳn, quá trình quái đàm hóa kết thúc, mới thong dong đi về căn hộ Tĩnh Di.

Vừa lấy chìa khóa mở cửa, Lục Dĩ Bắc đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình, dọa cho nhảy lùi lại một bước.

Cái quái gì thế? Nhà mình từ bao giờ đầy quái đàm thế này?

Nhìn quanh, căn hộ vốn khá rộng rãi giờ chật ních. Dưới sofa, những bàn tay quái dị thò ra thụt vào. Trong bếp, trong bếp có những cái lưỡi như đám sên bò lúc nhúc. Tượng thạch cao phủ rêu xanh, vẽ đầy graffiti… Đủ loại quái đàm như bánh bao rớt vào nồi, nhung nhúc khắp mọi ngóc ngách.

Chúng vô tư lăn lộn trên thảm, liếm láp vòi máy lọc nước và bồn rửa. Vài quái đàm trông như mô hình người còn cố lắp ráp mô hình MG Gundam Astray Red Frame mà anh chưa kịp bóc hộp.

Quá đáng lắm rồi!

Sau vài giây ngây người chứng kiến cảnh ‘quần ma loạn vũ’ thực sự, cảm xúc của Lục Dĩ Bắc bùng nổ.

“Mẹ kiếp! Ai giải thích cho tôi chuyện này là sao? Nếu không, tối nay tất cả chúng mày biến thành lõi quái đàm hết!”

Đám quái đàm đang hớn hở đùa giỡn nghe tiếng gầm giận dữ lập tức im thin thít, cứng đờ xoay người, hướng về phía cửa nhìn lại. Sau hai giây đối mặt ngượng ngùng với Lục Dĩ Bắc, chúng đồng loạt thét lên kinh hoàng.

“Cứu! Giết quái đàm kìa—!”

“Hắn thấy được chúng ta! Con người đó thấy được chúng ta!”

“Mẹ ơi, con sợ!”

“Con cũng sợ…”

Thế là căn hộ càng thêm hỗn loạn. Vô số bóng dáng rối loạn bay qua bay lại, đồ đạc, cốc chén bị hất đổ vang không ngớt.

Vài phút sau.

Cục Bông, Hàm Răng Giả, Nhãn Cầu, Áo Ngủ quỳ ngay ngắn trước Lục Dĩ Bắc. Sau lưng chúng là một đám quái đàm tép riu nằm bẹp kín sàn.

Sau khi giải thích đơn giản với Lục Dĩ Bắc, Cục Bông nghẹn ngào: “Ma Nữ đại nhân, sự tình là vậy. Chúng tôi thấy chúng nó không nhà cửa, đáng thương quá, nên mới dẫn về.”

Lục Dĩ Bắc khoanh tay trước ngực, liếc xéo Cục Bông, trầm ngâm một lúc, nhíu mày: “Ý là đám quái đàm nhỏ này vì có kẻ bí mật tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành, phá hoại chỗ ở của chúng, nên được các ngươi dẫn về?”

“Đúng đúng đúng! Chính vậy!” Thấy lý do bịa ra có hiệu quả, Cục Bông vội gật đầu lia lịa. “Chúng tôi cũng chỉ có lòng tốt, xin Ma Nữ đại nhân lượng thứ.”

Dù lý do Cục Bông đưa ra là bịa, nhưng không hoàn toàn là giả.

Trong số quái đàm này, bốn phần là do chúng thu phục qua Bách Quỷ Dạ Hành. Bốn phần khác vì Mộ Sắc Nữ tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành, liên tục tấn công các tụ điểm quái đàm, khiến chúng mất chỗ trú mà đến quy hàng. Còn hai phần còn lại…

Là những quái đàm lang thang vì bị ‘Kẻ cuồng nổ’ và đám thừa kế ý chí của anh vô tình ‘phá nhà’.

Lục Dĩ Bắc: “…”

Chúng đúng là đáng thương, nhưng cũng không thể dẫn về nhà thế này!

Nhìn xem, nhà cửa bị làm cho ra cái gì rồi?

Muốn dọn sạch, ít nhất cũng mất một hai ngày…

Hôm nay, Lục Dĩ Bắc mới hiểu tại sao mặt cha mình xanh như quả mướp đắng khi dẫn bạn bè ở phố về nhà chơi lúc nhỏ.

Huống chi, cái này còn nghiêm trọng hơn gấp bội so với việc dẫn bạn về nhà!

Nhà không có ai, nếu hàng xóm nghe thấy tiếng ồn thì giải thích thế nào?

Nếu bị phát hiện không chỉ tiếng ồn, mà còn cả mô hình người và tượng thạch cao đi lại trong nhà, dù không sợ đến chết cũng sẽ báo cảnh sát, rồi chuyện sẽ đến tai Tư Dạ Hội. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Thấy Lục Dĩ Bắc mãi không lên tiếng, Nhãn Cầu hùng hổ: “Nói nhảm với cô ta làm gì? Tôi đã sớm nhìn ra người phụ nữ này chẳng có chút đồng cảm!”

“Đằng nào cũng chết, chi bằng liều mạng với cô ta! Mọi người hợp sức chưa chắc không đánh nổi…”

Lời xúi giục nổi loạn của Nhãn Cầu chưa dứt thì nó đã cảm thấy sau lưng lạnh toát. Nhúc nhích thân thể, xoay con mắt nhìn lại thì thấy một thanh kiếm gãy răng cưa kề sát lưng mình.

“Ai bảo tôi không đồng cảm?” Lục Dĩ Bắc một tay cầm kiếm dí vào lưng Nhãn Cầu, tay kia thò ngón tay chọc chọc lên người nó. “Chỉ là các ngươi dẫn chúng về, làm nhà cửa loạn hết cả lên, thật sự rất khiến người ta bực mình, biết không?”

“Còn các ngươi!” Lục Dĩ Bắc nói, vung kiếm chỉ vào mấy quái đàm mô hình người đang lén lút lắp ráp mô hình, gầm khẽ: “Tôi đang dạy dỗ đây! Có nghiêm túc chút không?”

Vừa dứt lời, mấy quái đàm mô hình người liếc nhau, như thể đã quyết định gì đó, gật đầu, rồi “ầm” một tiếng ngã xuống đất, giả chết.

“…”

Chưa thấy diễn xuất nào qua loa thế này… Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, tiếp tục: “Tóm lại, cả đám đừng ở lại nhà tôi nữa. Tôi sẽ tìm chỗ cho các người!”

Dù sao chúng cũng quá thảm. Khi Cục Bông kể lại sự tình, đám quái đàm chen vào bổ sung, nghe cứ như chương trình tivi bán tình cảm sến súa.

“Ma Nữ đại nhân anh minh! Phúc trạch ngập trời, thiên thu vạn đại, mở mang bờ cõi, thống nhất giang hồ!” Cục Bông reo lên.

“Ngậm miệng lại! Muốn chết à?” Lục Dĩ Bắc trừng mắt. “Mỗi tấc đất là của quốc gia, của nhân dân. Nước Z ta có quốc tình riêng!”

“Dạ vâng vâng, Ma Nữ đại nhân dạy chí phải!” Cục Bông vội nói. “Nhưng có thể cho chúng tôi biết trước lát nữa đi đâu không?”

“Ừm…” Lục Dĩ Bắc chống cằm suy nghĩ hai giây. “Đi tới gara dưới tầng hầm khu chung cư Hạnh Phúc, tìm một quái đàm mặc áo hát tuồng xanh, cô ấy sẽ sắp xếp cho các ngươi.”

Anh đã hỏi thăm Mộng Mộng từ lâu, biết cô ấy thường trốn ở đâu.

Dưới tầng hầm khu chung cư Hạnh Phúc, sâu hơn nữa là hầm của một nhà hát cũ, Mộng Mộng thường ẩn náu ở đó.

Còn đám quái đàm nhỏ này đến đó có chịu nổi tiếng đàn của Mộng Mộng – như tiếng lợn bị chọc tiết, kèm hiệu ứng gây ảo giác hay không – thì không phải việc cô quản.

Nghe nhắc đến khu chung cư Hạnh Phúc, nhiều quái đàm lộ vẻ hoảng sợ. Chúng biết trong khu đó có một quái đàm rất đáng sợ.

“Ma, Ma Nữ đại nhân, cho hỏi, ngài với quái đàm ở khu Hạnh Phúc có quan hệ gì? Chúng tôi hơi sợ…” Một giọng non nớt vang lên.

Lục Dĩ Bắc nhìn theo hướng giọng nói, thấy một quái đàm ghép từ đầu dê nhựa và tượng thạch cao David. Khóe mắt anh giật giật, lặng lẽ che mắt.

“Cô ấy là quyến thuộc của tôi… Các người cứ yên tâm! Không có chuyện gì đâu. Tôi còn việc khác phải làm, không tiễn các người được.”

Nói xong, Lục Dĩ Bắc đứng dậy, nhanh chân bước về phía nhà tắm để thu dọn đồ dùng cá nhân. Ngay khi anh quay lưng, đám quái đàm nhỏ trong phòng khách bắt đầu thì thào to nhỏ.

“Không ngờ Ma Nữ đại nhân lợi hại thật! Đến cả quái đàm ở khu chung cư Hạnh Phúc cũng là quyến thuộc của cô ấy. Các ngươi không biết đâu, tôi bị con quái đáng sợ đó đuổi khỏi khu Hạnh Phúc đấy.”

“Cậu chỉ biết cái bề ngoài mà không hiểu bản chất. Đánh bại một quái đàm và thu phục nó làm quyến thuộc là hai chuyện khác xa. Nghe nói muốn ép một quái đàm làm quyến thuộc, thực lực phải mạnh hơn nó ít nhất mười lần, thậm chí hơn!”

“Vậy… chẳng phải Ma Nữ đại nhân là quái đàm mạnh nhất, đáng sợ nhất Hoa Thành sao?”

“…”

Ai nghe người khác khen mình sau lưng cũng sẽ thấy vui, Lục Dĩ Bắc không ngoại lệ. Nhưng nghe một lúc, anh bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

“Các cậu nói xem, Ma Nữ đại nhân có thích trai cơ bắp không? Tôi nghe nói mấy quái đàm loại ma nữ đều thích trai cơ bắp,” một giọng non nớt hỏi.

“Có khả năng lắm!”

“Còn một vấn đề nữa, sao Ma Nữ đại nhân lại biến thành hình dạng con trai?”

“Chắc có sở thích đặc biệt gì đó?”

“…”

Lục Dĩ Bắc: “…”

Mẹ kiếp! Không hổ là quái đàm, trong đầu chẳng chứa nổi thứ gì bình thường!

Anh tức tối nghĩ, đưa tay lấy bàn chải trên bồn rửa nhưng lại chạm phải một thứ dính nhớp nháp. Ngoảnh nhìn thì anh phát hiện chẳng biết quái đàm nào đã đẻ vài quả trứng trên bàn chải.

“…”

Mẹ nó… Thôi, đi siêu thị nhỏ mua bộ đồ dùng mới vậy. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

“PUA” là viết tắt của “Pick-Up Artist”, ban đầu chỉ những người sử dụng kỹ thuật để thu hút người khác giới. Tuy nhiên, trong nghĩa tiêu cực phổ biến hiện nay, “PUA” dùng để chỉ hành vi điều khiển, thao túng cảm xúc hoặc lợi dụng người yêu bằng các thủ đoạn tâm lý, khiến đối phương mất tự tin và phụ thuộc vào mình. Trong sinh học dân gian, “Thái tuế” là tên gọi chỉ một loại vật chất hoặc sinh thể đặc biệt có hình khối mềm dẻo như thịt, bề mặt trơn bóng, thường được phát hiện trong đất ẩm, hang động hoặc đáy ao hồ. Dưới góc độ khoa học, “Thái tuế” có thể là một tập hợp sinh học phức tạp, bao gồm nấm nhầy (Myxomycetes), vi khuẩn, tảo, và chất hữu cơ phân hủy kết dính lại với nhau trong điều kiện đặc biệt. Khối này có khả năng tự hấp thu dinh dưỡng và thay đổi hình dạng chậm, khiến người xưa lầm tưởng nó là một sinh vật sống bất tử. Mặc dù chưa có bằng chứng cho thấy “Thái tuế” là một loài sinh vật riêng biệt, nhưng nó vẫn là một hiện tượng tự nhiên kỳ lạ, nằm giữa ranh giới của sinh và vô sinh, thu hút nhiều sự quan tâm trong nghiên cứu vi sinh học hiện đại. Trong truyền thuyết dân gian, “Ôn Thái Tuế” là một sinh vật kỳ dị, nửa giống nấm, nửa như thịt sống, mềm mại, có thể tự co giãn và hô hấp như một sinh linh thực thụ. Người xưa gọi nó là “thịt Thái Tuế”, tin rằng đó là tinh hoa của đất trời tụ thành sau hàng trăm năm, hấp thu linh khí của âm dương mà sinh ra. Có nơi cho rằng ăn nó có thể trường sinh, cũng có người nói đụng vào sẽ gặp tai ương — vì Thái Tuế là vật mang mệnh trời, chẳng thể tùy tiện chiếm đoạt. Thế nên, “Ôn Thái Tuế” trong quái đàm thường được xem là sinh vật vừa linh thiêng vừa tà dị, là ranh giới giữa sự sống và vật vô tri, tượng trưng cho sức mạnh cổ xưa và những điều con người không nên chạm đến.