Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2403

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6708

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 22: Bách Quỷ Dạ Hành thực sự

Đêm khuya, mây đen giăng kín bầu trời, những cơn gió lạnh buốt mang theo hơi ẩm thổi qua, báo hiệu trận tuyết đầu tiên sau khi Hoa Thành bước vào mùa đông sắp sửa trút xuống.

Trong một đêm lạnh lẽo như thế, Đinh Duyệt ngồi một mình trên băng ghế trạm xe buýt số 13 đường Vân Thái, khu mới Hoa Thành, ngẩn ngơ nhìn đống giấy vụn bị gió cuốn bay lượn trên con phố vắng tanh.

Cậu đến đây vì cãi nhau với bạn gái, lại bị bạn thân xúi giục, mới lấy hết can đảm đến chờ chuyến xe buýt 101 cuối cùng.

Gần đây, bạn gái cậu mê mẩn mấy video quái đàm trên một nền tảng, thân thiết quá mức với một gã chuyên quay video khám phá quái đàm. Thân đến mức Đinh Duyệt cảm thấy đầu mình như đang ‘xanh lè’.

Nhưng bạn gái đã bên nhau bao năm, làm sao nói buông là buông được?

Vài ngày trước, cậu mời mấy người bạn thân đến uống rượu, nhờ họ nghĩ cách cứu vãn mối quan hệ này.

Sau một hồi phân tích từ một tên bạn chưa từng yêu đương, nhưng xem vô số anime tình cảm và tự xưng là chuyên gia tình yêu, cả đám đưa ra kết luận: Sở dĩ bạn gái Đinh Duyệt mê gã quay video quái đàm là vì góc quay ngôi thứ nhất của những video đó mang lại cảm giác nhập vai mạnh mẽ, nội dung thì ly kỳ kích thích. Hơn nữa, trong video chỉ có mỗi gã net idol kia xuất hiện, khiến bạn gái cậu tìm thấy một ‘cảm giác an toàn giả tạo’ từ hắn.

Dù Đinh Duyệt không chắc phân tích của đám bạn có đúng hay không, nhưng ít nhất lời giải thích này khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.

Và ý tưởng mà đám bạn đưa ra là bảo cậu bắt chước gã net idol kia, tự quay mấy video về quái đàm rồi cho bạn gái xem.

Nghe xong đề nghị của đám bạn, Đinh Duyệt lập tức cho rằng đó là một ý tưởng cực kỳ tồi. Vì khi còn nhỏ, cậu thực sự đã từng gặp quái đàm.

Đó cũng là một trong những lý do cậu kiên quyết ngăn cản bạn gái qua lại thân thiết với gã net idol quay video quái đàm kia.

Tuy nhiên, người đang yêu thường không có lý trí, dễ rơi vào trạng thái cực đoan và điên cuồng.

Cuối cùng cậu vẫn đến đây, đến chính nơi cậu từng gặp quái đàm lần đầu tiên.

Sáng nay, bạn gái cậu nhất quyết tham gia buổi gặp fan do gã net idol tổ chức, thậm chí còn định cùng một nhóm người qua đêm ở nơi quái đàm xuất hiện.

Vì chuyện này mà cậu cãi nhau to với bạn gái rồi bỏ nhà đi trong cơn giận dữ. Không biết vô thức thế nào, cậu lại đến đây – nơi từng là khu nhà cũ của gia đình.

Hồi Đinh Duyệt còn sống gần đây, cậu chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Lúc ấy dự án cải tạo đô thị Hoa Thành chưa bắt đầu, khu mới Hoa Thành vẫn là một vùng nhà cũ đổ nát. Nhà cậu nằm trong một căn nhà gạch đỏ gần đường, đêm ngủ thường bị tiếng xe cộ qua lại làm giật mình tỉnh giấc.

Đến nay, nhiều chuyện cậu đã quên, nhưng vẫn nhớ rõ như in cái đêm cậu nhìn thấy quái đàm.

Hôm đó, cậu bị tiếng còi xe buýt vang inh ỏi đánh thức. Nhìn đồng hồ đầu giường, kim chỉ đúng hai giờ ba mươi sáng.

Lúc bấy giờ, xe buýt ở Hoa Thành, bất kể tuyến nào, chuyến cuối cùng cũng chỉ chạy đến mười một giờ đêm. Theo lý, hơn hai giờ sáng trên đường làm gì có xe buýt.

Mang theo nghi hoặc và sự bực bội, Đinh Duyệt lúc nhỏ rời giường, đến bên cửa sổ, nhìn về phía trạm xe buýt gần nhà. Cậu đã chứng kiến một cảnh tượng khó tin.

Dưới bầu trời đêm cuối thu, con phố lạnh lẽo phủ vài làn sương trắng. Một chiếc xe buýt 101 cũ kỹ dừng trước trạm, không một bóng người trên bến, không ánh đèn trong xe.

Nhưng trong khoang xe chật chội, người đứng chen chúc, đông hơn cả giờ cao điểm, mà không hề phát ra chút âm thanh nào, chỉ lặng lẽ đứng trong bóng tối.

Ban đầu, Đinh Duyệt không nghĩ đến quái đàm, chỉ càu nhàu quay về giường, đeo tai nghe MP3, và nhanh chóng ngủ thiếp đi theo tiếng nhạc.

Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong đời cậu, đáng ra đã bị lãng quên, cho đến khi lên đại học, cậu vô tình đọc được một bài đăng sôi nổi trên diễn đàn, khiến ký ức bị đánh thức, dần trở nên rõ nét.

Bài đăng đầu tiên thu hút cậu là về các sự kiện quái đàm liên quan đến xe buýt. Chán nản, cậu nhấp vào, lướt nhanh, nhưng không câu chuyện kỳ quái nào khiến cậu dao động, cho đến khi đọc đến phần về quái đàm tuyến 101 Hoa Thành.

Bài đăng viết rằng chuyến xe 101 lúc mười một giờ đêm không phải chuyến cuối thực sự. Mỗi đêm, đúng hai giờ sáng, tuyến 101 có một chuyến xe bí mật, lặng lẽ rời bến đầu, chạy đến một trạm không tồn tại trên bảng chỉ dẫn.

Ngoài phần giới thiệu ngắn, bài còn đính kèm liên kết đến một bài viết chi tiết.

Nhớ lại trải nghiệm thời thơ ấu khi đọc về quái đàm tuyến 101, Đinh Duyệt đã lạnh sống lưng. Và khi đọc xong bài được dẫn link, cậu mất ngủ mấy ngày liền.

Bài đăng được dẫn link có thời gian rất sớm, gần sát thời điểm cậu thấy chiếc xe buýt kỳ lạ. Người đăng là một người đàn ông họ Vương. Sau khi say rượu nửa đêm, trong trạng thái mơ màng, ông ta lên xe 101 như thường lệ.

Xe chạy khoảng hai mươi phút, gió lạnh thổi qua cửa sổ làm ông tỉnh rượu. Nhìn đồng hồ, ông hoảng hốt phát hiện mình đang đi xe lúc hơn hai giờ sáng – thời điểm xe đã ngừng chạy từ lâu.

Khoang xe yên tĩnh, không đèn, không hành khách, tối om. Ngồi hàng ghế sau, ông không chắc ghế lái có người hay không.

Hoảng sợ, ông đăng bài cầu cứu trên mạng, nhưng vì quá khuya, không nhận được nhiều phản hồi hữu ích.

Bài đăng thứ hai của ông là hơn một tiếng sau. Ông kể rằng sau khi đi qua một đường hầm chưa từng thấy, xe đến một trạm không có trên bảng chỉ dẫn. Trạm và đường phố bên ngoài trống rỗng, định vị điện thoại cũng mất tác dụng.

Ông đã thử cầu cứu gia đình và cảnh sát, nhưng sau khi hỏi chi tiết, họ chỉ cho rằng đó là trò đùa, vì Hoa Thành không có trạm xe đó.

Càng khuya, trời không có dấu hiệu sáng lên. Ông tiếp tục trò chuyện với những người theo dõi bài đăng, như thể điều đó giúp xoa dịu nỗi sợ.

Đến hơn bốn giờ sáng, ông đăng rằng nghe thấy tiếng chiêng đồng và kèn suona gần đó. Xa xa, một đám người không thấy rõ mặt, cầm đèn lồng giấy trắng, khiêng thứ gì đó rất lớn đi tới.

Dù ông cố tình tránh từ ‘quan tài’, nhưng sau bài đăng này, một số người lập tức nhận ra tình hình bất thường, khuyên ông nhanh chóng rời khỏi khu vực trạm xe.

Nghe theo, ông lấy hết can đảm đi qua đường hầm tối om, gặp một người tốt bụng đề nghị chở ông miễn phí.

Mệt mỏi sau một hồi vật lộn, bất chấp lời khuyên của cư dân mạng, ông lên xe người lạ.

Đến bốn giờ bốn mươi sáng, ông đăng bài lần nữa: “Tài xế lái xe lên núi. Tôi cố ngăn nhưng ông ta không trả lời. Tôi phải làm sao? Tôi sắp phát điên rồi!”

“Tên tôi là Vương XX, số chứng minh nhân dân là 5104XXXXXXXXXX0912. Nếu tôi mất tích hay chết, làm ơn báo cảnh sát bắt người này [hình][hình].”

Hình ảnh ông chụp bằng điện thoại thời đó độ phân giải thấp, ánh sáng trong xe mờ mịt, tạo cảm giác quỷ dị. Thoáng nhìn, khuôn mặt tài xế trắng bệch, ánh xanh, đôi mắt vô hồn nghiêng góc kỳ lạ, khóe miệng cứng đờ nhếch lên như đang cười lạnh.

Ánh mắt ấy như nhìn người đàn ông ở ghế sau, lại như nhìn xuyên qua màn hình đến từng cư dân mạng, khiến nhiều người sợ hãi.

“Tài xế này không phải người sống! Tôi đẩy ông ta, thấy cơ thể lạnh và cứng như đá! Không được rồi, tôi định nhảy xe trốn đây!”

Bốn giờ bốn mươi tư sáng, ông đăng bài cuối cùng, rồi từ đó không xuất hiện trên diễn đàn nữa.

Con người thời nay giỏi quên lãng. Bài đăng đầy rẫy sự kỳ dị ấy, sau một thời gian sôi nổi, nhanh chóng bị lãng quên. Dù có người nhiệt tình báo cảnh sát thay ông Vương, nhưng không có kết quả.

Giờ đây, trong thời đại giải trí đến chết, khi Đinh Duyệt đọc đến cuối bài đăng, ngoài cảm thán về số phận người đàn ông, mọi người còn xen lẫn giễu cợt, cuối cùng chỉ để lại câu ‘thắp nhang’.

Nhưng sau khi đọc bài đăng cũ kỹ, thời gian xuất hiện lại vô cùng kỳ lạ ấy, Đinh Duyệt lập tức liên tưởng đến cảnh tượng quỷ dị cậu chứng kiến đêm đó thời thiếu niên. Điều kỳ diệu là ký ức ấy rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua.

Ký ức đó hành hạ cậu rất lâu. Cậu từng lo mình sẽ bị một chiếc xe buýt quỷ dị đưa đi vào một đêm nào đó, mãi vài tháng sau mới miễn cưỡng vượt qua.

————

Ngồi trên bến xe vắng tanh giữa đêm khuya, những ký ức thời thơ ấu cùng nội dung hai bài đăng kia trào dâng trong tâm trí Đinh Duyệt. Nhiệt độ cơ thể cậu dường như cũng giảm dần theo cái lạnh buốt len lỏi từ sâu thẳm trong lòng.

“Xì—!”

Đinh Duyệt châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, rồi ném xuống đất, hung hăng dẫm tắt.

Đợi mãi mà vẫn không thấy chuyến xe buýt 101 huyền thoại chạy giữa đêm khuya đô thị, cậu đã định rời đi.

Hay là nên đi tìm cô ấy, xem họ đang làm gì?

Nghĩ vậy, Đinh Duyệt lấy điện thoại, nhắn tin cho bạn gái.

Đinh Duyệt: “Babe, bên em chơi vui không? Xong chưa? Xong rồi anh qua đón em.”

Mười mấy phút sau.

Babe: “[hình][hình] Vui lắm, họ bảo lúc thám linh tốt nhất đừng dùng điện thoại. Anh đừng nhắn nữa, em không trả lời đâu.”

Nhìn hai bức ảnh hành lang khách sạn mà bạn gái gửi, Đinh Duyệt cau chặt mày.

Tuy phần lớn sự kiện quái đàm ở Hoa Thành xảy ra tại khách sạn, nhưng việc bạn gái và gã net idol kia không đi đâu khác mà lại xuất hiện ở một khách sạn có quái đàm, khiến lòng cậu như bị thứ gì đó chặn ngang, khó chịu đến lạ.

Ngay khi cậu cầm điện thoại, định chất vấn bạn gái vì sao lại cùng gã net idol đến khách sạn thì một tiếng kẽo kẹt đột nhiên vang lên từ đầu kia con phố.

Nhìn theo hướng âm thanh, một chiếc xe buýt 101 gỉ sét loang lổ, như thể từ ký ức trồi lên, lắc lư dừng lại trước mặt Đinh Duyệt.

“Xì—!”

Cửa xe mở ra. Tài xế trên ghế lái bất động, mắt nhìn thẳng phía trước, lặng lẽ chờ đợi, như thể đang đợi Đinh Duyệt lên xe.

Nhìn khoang xe trống rỗng tối om, Đinh Duyệt nghiến răng, chụp vài tấm ảnh gửi cho bạn gái, rồi như thể để trút giận, nhảy phắt lên xe.

Đinh Duyệt: “Vậy em chơi vui nhé, anh cũng đi chơi trò quái đàm với người khác đây! [hình][hình]”

Ở một nơi khác, trong phòng đôi của một khách sạn, bạn gái Đinh Duyệt và gã đàn ông nằm bên cạnh nhìn thấy bức ảnh chiếc xe buýt như làm từ giấy trong tin nhắn, lập tức sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.

Sau đó họ cố liên lạc với Đinh Duyệt, nhưng không tài nào liên lạc được.

————

Chẳng biết từ lúc nào, tuyết bắt đầu rơi lất phất. Những bông tuyết nhỏ đáp xuống kính xe, tan thành từng chuỗi giọt nước.

Những tòa nhà hai bên đường đã mờ đi, xa lạ đến kỳ lạ. Đèn đường cũng tắt ngấm, xung quanh tối đen như mực. Chiếc xe buýt 101 Đinh Duyệt đang ngồi tựa như một con thuyền trôi nổi trên đại dương đen kịt, chẳng biết sẽ bị sóng gió đưa đi đâu.

Cậu ngồi trên ghế, mặt mày xanh mét.

Mình không nên lên chiếc xe này chỉ vì người đàn bà phản bội đó!

Mẹ kiếp, nếu mình chết, làm ma cũng không tha cho cô ta!

Hơi bình tĩnh lại, Đinh Duyệt thầm nguyền rủa trong lòng, hai tay siết chặt tay vịn đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Cậu nhớ rõ, từ khu nhà cũ của mình, xe buýt 101 phải đi qua ít nhất hơn chục trạm, nhưng giờ xe đã chạy gần một tiếng mà không thấy trạm nào, cũng chẳng dừng lại lần nào.

Cậu thử gọi vài tiếng, yêu cầu tài xế dừng xe, nhưng không nhận được chút phản hồi nào.

Cậu càng không dám lao lên buồng lái, ép tài xế dừng xe, bởi trên sàn ngay cạnh ghế cậu, một đôi giày cao gót kỳ dị đang chắn đường.

Đó là một đôi giày cao gót đỏ tươi, mới tinh, gót nhọn và cao, nhưng trên chiếc xe lắc lư chòng chành này, chúng không hề có dấu hiệu nghiêng đổ.

Đinh Duyệt không biết đôi giày xuất hiện từ lúc nào. Có lẽ trong vài phút cậu vô tình thiếp đi, khi mở mắt ra thì đã thấy chúng đã lặng lẽ nằm đó, ngay dưới sàn ghế bên cạnh.

Cảnh tượng này khiến cơn giận trong cậu dần tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi. Cậu không dám manh động, cứ thế giằng co với đôi giày cao gót, không khí càng lúc càng lạnh lẽo, ngột ngạt. Dường như có thứ gì đó ở ngay bên cạnh, như thể trên chiếc ghế trống cạnh cậu đang có một người phụ nữ ngồi.

Không biết bao lâu trôi qua, khi Đinh Duyệt cảm thấy tinh thần mình sắp sụp đổ, xe buýt đột nhiên dừng lại.

Không kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng kịp nhìn ra ngoài cửa sổ xem đây là đâu, cậu vội vàng đứng dậy, định chạy xuống xe. Nhưng ngay trước khi cậu kịp hành động, cảnh tượng trước mắt khiến cậu mềm nhũn chân, ngã phịch xuống ghế.

Đôi giày cao gót kia đã động trước cậu, như thể được một người vô hình mang vào, bước từng bước uyển chuyển về phía cửa xe đang mở.

“Cộp— cộp— cộp—!”

Tiếng gót giày mảnh khảnh va vào sàn xe vang lên, mỗi tiếng như gõ thẳng vào dây thần kinh của Đinh Duyệt. Cậu trân trối nhìn đôi giày dần đi xa, biến mất trong bóng tối của khoang xe. Mãi một lúc sau cậu mới sực tỉnh, nhớ ra phải xuống xe, nên vội vàng lao về phía cửa.

Đến trước cửa xe, nhìn cảnh tượng bên ngoài, Đinh Duyệt lại sững sờ.

Ngoài cửa là một bãi đất hoang cỏ dại mọc um tùm. Những mảnh tiền giấy ướt sũng tuyết treo trên bụi cây, đè cong cành lá. Xa xa là dãy cao ốc cậu chưa từng thấy, không một ánh đèn, trông như một dãy bia mộ.

Trong lúc Đinh Duyệt ngây người đứng trước cửa xe, do dự không biết có nên xuống hay không, một người phụ nữ đột nhiên lọt vào tầm mắt cậu.

Tuyết rơi lất phất. Một người phụ nữ mặc áo mưa đỏ đứng cô độc giữa trạm xe, tuyết phủ trên đầu cô, tan thành nước, chảy dọc theo vành mũ, thấm ướt tóc, rồi như máu tươi nhỏ xuống đất, nhuộm đỏ cả một khoảng.

Cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt. Nhưng chỉ qua đôi mắt ấy, người ta vẫn có thể đoán cô hẳn là một mỹ nhân.

Nhưng ở một nơi thế này, sao lại đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp? Đinh Duyệt nghĩ, lòng càng thêm bất an.

“Xì—!”

Ngay khi người phụ nữ xuất hiện trước cửa xe, tài xế dường như không muốn cô ta lên, lập tức đóng cửa, rồi đột ngột tăng tốc lao đi.

Quán tính khiến Đinh Duyệt ngã nhào xuống sàn, đau điếng, cẩu lảo đảo bò dậy. Nhìn thoáng qua cửa sổ, đồng tử cậu co rút dữ dội.

Xe chạy tốc độ cao, cảnh vật ngoài cửa sổ nhòe đi, nhưng người phụ nữ áo mưa đỏ kia như đang bay, bám sát theo xe. Phía sau cô ta là một màn sương máu đỏ thẫm cuộn trào, không ngừng ngưng tụ thành những hình dạng ghê rợn đáng sợ.

Ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ lướt qua lớp vỏ xe buýt, kèm theo một âm thanh chói tai khiến răng ê ẩm và những tia lửa bắn tung tóe. Từ thân xe, một luồng máu đen hôi thối bất ngờ phun ra.

Rồi.

Người phụ nữ tháo khẩu trang, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, phát ra một tiếng thét méo mó, quái dị.

Tiếng thét ấy tựa như tiếng kêu gào của hàng trăm, hàng ngàn người trước khi chết, tràn ngập cảm xúc tiêu cực tột độ.

Đinh Duyệt chỉ nghe chưa đầy một giây đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng. Thân thể, linh hồn, ý chí và tinh thần đều run rẩy, lạnh đến thấu xương.

Đau đớn như có một cây đinh thép lạnh ngắt đâm vào não, xoáy mạnh, lan từ đầu xuống khắp cơ thể. Ý thức cậu như bị tách khỏi thân xác, bay về phía người phụ nữ.

Tầm nhìn dần mơ hồ.

Vài giây sau, cậu mềm nhũn ngã xuống sàn, máu nóng tanh ngọt trào ra từ mũi miệng. Trong giây cuối trước khi mất ý thức, cậu nghe được một đoạn đối thoại mơ hồ, không rõ ý nghĩa.

“Thợ Linh Xa, kẻ tấn công ta mấy hôm trước là ngươi đúng không? Ngươi thật sự nghĩ mình có thể ngăn ta tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành sao?” Giọng một nữ nhân lạnh lùng vang lên.

“Mộ Sắc Nữ, ngươi đừng quá đáng! Những việc ngươi làm ta đã nhắm một mắt mở một mắt. Đừng lấy cớ vớ vẩn!” Từ buồng lái, một giọng nói thô ráp gầm lên.

“Hơn nữa, ngươi nghĩ mình có thể thành công thật sao? Bách Quỷ Dạ Hành thực sự không chỉ là việc tụ tập một đám quái đàm để hoành hành trong đêm, chiếm địa bàn là xong.”

“Hừ, ta biết ngươi định nói gì,” người phụ nữ cười lạnh. “Thống lĩnh bách quỷ, khiến chúng thần phục, diễu hành trong đêm không trăng, khí tức hòa quyện với địa mạch - đó mới là Bách Quỷ Dạ Hành thực sự.”

“Nhưng thời nay, có mấy quái đàm làm được điều đó? Ta chỉ cần làm cho có lệ là đủ!”

“Và giờ, việc ta cần làm là săn giết!”

Sau đó, Đinh Duyệt nghe thấy một loạt tiếng nổ kinh hoàng, thứ mà trước đây cậu chưa từng tưởng tượng nổi, như thể hai con quái vật khổng lồ đang vật lộn sinh tử ở nơi cậu không thấy.

Rồi cậu cảm giác có thứ gì đó bò ra từ túi quần chứa điện thoại, như một con côn trùng lạnh buốt. Nó bò lên mặt cậu, áp sát tai, thì thầm như ma quỷ: “Nhóc, tình cảnh này e là ngươi không sống nổi. Nhân lúc sinh lực chưa cạn làm giao kèo với ta không?”

Giao kèo? Giao kèo gì?

Đinh Duyệt muốn hỏi, nhưng không mở miệng được. Dường như nguồn gốc giọng nói biết được suy nghĩ của cậu, tiếp tục: “Hiến mười năm tuổi thọ cho ta, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”

“…”

Im lặng một lúc lâu, Đinh Duyệt khó nhọc thốt ra từ kẽ răng một chữ: “Được.”

“Tốt lắm, giao dịch thành công! Bạn gái cũ và thằng bồ mới của cô ta, ta sẽ cho người dạy chúng một bài học.”

Không biết có phải câu ‘bạn gái cũ và thằng bồ mới’ kích thích Đinh Duyệt, hay vết thương quá nặng khiến cậu dầu cạn đèn tắt, ngay khi con côn trùng dứt lời, cơ thể cậu co giật dữ dội.

Cậu cảm giác thứ gì đó bị rút khỏi cơ thể, rồi hoàn toàn mất ý thức. Chưa đầy mười giây, hơi thở cậu ngừng lại.

Trong bóng tối, một con côn trùng trắng nhỏ bò lên trán Đinh Duyệt, nhìn về phía hai bóng dáng đang giao chiến ngoài khoang xe, khẽ thở dài.

“Haiz! Đánh nhau ác liệt thật đấy! Tìm Lý Quỳ, lại đánh chết Lý Quỷ. Chỉ vì có khả năng đặc biệt gây nổ mà bị tìm tới cửa, Thợ Linh Xa đúng là xui xẻo.” 

“Cũng không biết cuối cùng Vương Bất Lưu Hành sẽ xử lý chuyện này thế nào.”

“Hy vọng cô ta xử lý hoàn hảo một chút, đừng chết. Dù sao mọi người đều là quái đàm mang số phận tương tự. Mình còn muốn quan sát lựa chọn của cô ta để làm tham khảo tránh rủi ro trên con đường sau này!”

Con côn trùng trắng nhỏ lẩm bẩm một mình, rồi chậm rãi bò qua thi thể Đinh Duyệt, chui vào chiếc điện thoại của cậu, và biến mất không chút dấu vết.