Lại một đêm trăng sáng vằng vặc, trên cánh đồng hoang ngoại ô xa xôi, thỉnh thoảng lại vọng đến những tiếng nổ vang trời.
Hôm nay Hoa Thành vẫn là một ngày yên bình, hòa thuận.
Trong khi Lục Dĩ Bắc nhân lúc đêm tối, lượn lờ khắp các địa điểm quái đàm ở Hoa Thành, ném hai phát chú thức rồi chuồn mất như một kẻ khủng bố thì một kho hàng của công ty vận chuyển nào đó ở Hoa Thành lại đón một vị khách.
Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt, trên môi nở nụ cười quyến rũ đầy tà mị.
Anh ta chính là Bạch Khai.
Trong thành Hoa Thành, ngoài các thành viên của Tư Dạ Hội thì có hơn một trăm linh năng giả nữ, trong đó có chín mươi hai người là người trưởng thành. Trong số chín mươi hai người này thì hơn một nửa có mối liên hệ dây mơ rễ má với Bạch Khai.
Lượng linh năng giả này tập hợp lại tạo thành một mạng lưới quan hệ đáng sợ. Từ khi Bạch Khai mượn sức họ để điều tra đám người áo đen đang âm mưu tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành, chỉ mất chưa đầy một tuần, anh đã tìm ra manh mối quan trọng.
Một cô gái bề ngoài kinh doanh tiệm làm đẹp và chăm sóc sức khỏe từng tiếp đón một linh năng giả, nghi là người từ nơi khác đến.
Theo manh mối này, Bạch Khai lần theo dấu vết, cuối cùng đến được trước cửa nhà kho này.
…
“Anh nói anh là trai bao à?”
“Không phải ‘làm trai bao’, tôi chính là trai bao, đồng thời kiêm nhiệm Trưởng phòng Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, và là nhân viên chủ lực của Tư Dạ Hội…”
Trong phòng bảo vệ ở cổng, Bạch Khai thành khẩn giới thiệu bản thân, đồng thời đặt lên bàn một tấm danh thiếp đen viền vàng được làm rất tinh xảo của Địa Hạ Nhân Gian.
【Bộ phận Công quan Địa Hạ Nhân Gian, Chất lượng Hoàng gia, Trải nghiệm Quý tộc, 180 người mẫu xinh đẹp tùy anh lựa chọn… Người liên hệ: Ông Bạch Quan Hy, Hoa Thành. Số điện thoại: 180XXXX7777】
“…”
Bảo vệ xem xong danh thiếp, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ‘nhìn thằng ngốc’ quan sát Bạch Khai. Im lặng một lúc lâu, anh ta vẫn không hiểu gã này đột nhiên xuất hiện để làm gì.
Đêm hôm khuya khoắt, ăn nhậu thế nào mà lại say đến mức này?
“Lý do đến đây?”
Bảo vệ nghiêm túc hỏi: “Anh nửa đêm đến đây phải có lý do chứ? Anh muốn tìm ai tôi gọi ra cho.”
Dù giờ này trong kho chẳng còn mấy người, toàn là đàn ông, khả năng gọi trai bao đến là không cao, nhưng trước khi đuổi người vẫn nên hỏi rõ. Biết đâu được, lỡ có anh em nào cô đơn không chịu nổi, muốn gọi chút ‘gia vị đêm khuya’ thì sao?
“Nếu gọi được người ra thì tốt quá,” Bạch Khai nở nụ cười thân thiện. “Tôi đến tìm một người phụ nữ biệt danh là Giày Thêu, cùng đồng bọn của cô ta.”
“Họ đã vi phạm Quy định Quản lý Linh năng giả Độc hành, xâm nhập trái phép vào Hoa Thành, và bị nhân viên chủ lực Tư Dạ Hội Hoa Thành, chính là tôi, chính thức phê chuẩn bắt giữ.”
Bảo vệ vốn đã chẳng hiểu ý định của Bạch Khai, giờ lại bị một tràng mây mù của anh ta làm cho càng thêm mơ hồ. Trong lúc ngẩn người, bảo vệ thấy Bạch Khai chẳng biết từ đâu rút ra một thanh trường kiếm sáng loáng, đặt cái “cạch” lên bàn.
Bảo vệ nhíu mày.
Cái gì thế này? Sao còn lôi dao ra nữa?
Nhìn thanh kiếm rõ ràng đã được mài sắc, sắc bén dị thường trên bàn, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi.
Gã trai bao nhìn ‘gay gay’ này hình như đến để gây chuyện?
Chuyện này mà xử lý không khéo, e là to chuyện!
Thầm nghĩ, sắc mặt bảo vệ tối sầm, xắn tay áo để lộ hình xăm đầu sói trên cánh tay: “Tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm bừa! Tôi cũng từng… lăn lộn trên giang hồ…”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã nhìn thấy những chấm đỏ li ti chiếu qua cửa sổ lên người mình, giống hệt như ống ngắm hồng ngoại thường thấy trong phim nhưng không chỉ một mà cả một mảng dày đặc.
Dưới sự khóa chặt của ống ngắm hồng ngoại, anh ta ngây người ngẩng đầu, thoáng thấy những bóng người lấp ló ngoài bãi hoang gần kho, cùng ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ những nòng súng dài ngắn dưới ánh trăng.
“Cho hỏi anh giai thuộc băng đảng nào? Các băng đảng nổi tiếng của Hoa Thành...” Bạch Khai nhếch môi, nở nụ cười tà mị đầy ngạo nghễ. “Không tài cán gì, nhưng những vụ trấn áp tôi đều trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia.”
“Đừng giết tôi! Tôi chẳng biết gì hết! Tôi chỉ là nhân viên tạm thời!” Bảo vệ mặt mày hoảng loạn, giơ hai tay quá đầu, giọng lạc đi như muốn khóc.
“Anh yên tâm, tôi không phải người xấu. Nếu anh thật sự không liên quan đến những người tôi đang tìm, tôi sẽ không làm hại anh. Nhưng bây giờ…”
Bạch Khai vừa nói vừa lấy từ túi áo ra một tuýp dầu bôi trơn Durex.
Bảo vệ: “???”
Nhìn ánh mắt vừa hoảng sợ, vừa nghi hoặc, xen lẫn chút e thẹn của bảo vệ, Bạch Khai ngẩn ra, cúi đầu nhìn tuýp dầu rồi vội cất đi.
“Xin lỗi, lấy nhầm rồi, phải là cái này mới đúng.”
Nói rồi, anh lấy từ túi áo ra một bình xịt nhỏ bằng bạc có khắc hoa văn đồng và biểu tượng báo tang thương hiểu. Anh nhẹ nhàng xịt một cái.
“Xì—!”
Kèm theo tiếng xịt nhẹ, làn sương bạc lấp lánh phun ra, phủ lên mặt bảo vệ. Đôi mắt anh ta lập tức mờ mịt, đầu óc quay cuồng.
“Anh… anh làm gì…” Anh ta trợn tròn mắt, chỉ tay vào Bạch Khai, định nói gì đó, nhưng phát hiện lưỡi mình như tê dại, hoàn toàn không nghe lời.
Bạch Khai nhìn bình xịt trên tay, rồi nhìn bảo vệ, mỉm cười giải thích: “Anh hỏi cái này à? Như anh thấy đấy, là thứ nước gây mất trí nhớ trong mấy quảng cáo dán ở nhà vệ sinh chuyên dùng để hại các cô gái ngây thơ!”
“Nhưng mà, hiệu quả của cái này mạnh hơn một chút xíu thôi. Yên tâm, khi anh tỉnh lại, sẽ chẳng nhớ gì đâu.”
Trai bao… đầu óc không bình thường… nước mất trí nhớ khiến tỉnh lại chẳng nhớ gì…
Các yếu tố ùa vào đầu, bảo vệ như đã hiểu ra điều gì đó, hậu môn lạnh toát, ngũ quan co giật, rồi mắt trắng dã ngã lăn ra đất.
Nhìn bảo vệ ngã xuống, Bạch Khai lặng lẽ ném ra một cuộn dây thừng đã được cố hóa chú thuật, thuần thục trói anh ta bằng kỹ thuật buộc dây, rồi ném vào một góc phòng bảo vệ.
Tuy vừa rồi anh đã tung ‘combo đổ oan’ ba chiêu, nhưng ai biết bảo vệ nói thật hay giả? Xử lý xong đám ẩn nấp trong kho rồi từ từ điều tra sau.
“Sột—soạt—soạt—!”
Khi Bạch Khai ra hiệu cho đội đặc nhiệm ẩn nấp bên ngoài, họ lập tức hành động, trèo qua tường rào, lẻn vào sân kho, tìm vị trí thích hợp để ẩn mình.
Lúc này Bạch Khai một tay xách trường kiếm thong dong bước đến trước cửa kho. Đúng lúc ấy huy hiểu Báo Tử Thương Hiểu trước ngực anh khẽ rung động, rồi giọng nói của đội đặc nhiệm đang bao vây kho hàng vang lên bên tai.
“Lão Bạch, chúng tôi đã vào vị trí, khi nào bắt đầu hành động?”
“Chờ tín hiệu của tôi.”
Bạch Khai nói xong, ánh mắt trầm xuống, giơ chân đạp mạnh. “Ầm!” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề trước mặt bị đá bay. Anh hướng vào trong kho hàng tối om, hét lớn: “Phòng Quan hệ Công chúng Địa Hạ Nhân Gian giao đồ ăn! Ai ra nhận hàng đi?”
Trong bóng tối, một đôi mắt chăm chú quan sát người đàn ông đứng trước cửa kho, khoác áo vest trắng tinh, tay cầm trường kiếm, toàn thân bao phủ ánh bạc, dao động linh năng gần như hóa thành sương mù. Người đó nghiến răng ken két.
Hắn cùng đồng bọn lặng lẽ lùi vào bóng tối, chuẩn bị nhân cơ hội chuồn thì bất ngờ nghe thấy tiếng kính vỡ lanh lảnh từ phía trên.
Gần như cùng lúc, cửa sổ bốn phía nhà kho bị đập vỡ. Những bóng người cao lớn theo quỹ đạo mảnh kính rơi xuống, vững vàng đáp đất.
“Cạch cạch—!”
Tiếng súng lên nòng vang lên. Dưới ánh trăng sáng tỏ, những nòng súng sáng loáng gần như đồng loạt nhắm vào đám người ẩn nấp trong góc.
“Chị đại, không chạy được đâu! Hay là chúng ta liều mạng với bọn chúng đi?”
“Đúng vậy! Đến nước này chỉ còn cách cá chết lưới rách. Đừng nghĩ đến chuyện đầu hàng sẽ được khoan hồng. Cô nghĩ chúng ta lừa được Tư Dạ Hội sao?”
“Phải đấy, tội trạng của chúng ta đủ để chết vài chục lần. Nếu bị bắt sống, đến lúc đó có muốn chết cũng không được!”
“…” Sau một thoáng im lặng, từ trong bóng tối vang lên giọng nữ hơi khàn: “Được, vậy thì liều!”
Lời vừa dứt, năm linh năng giả và vài quái đàm hóa thành những bóng đen nhanh nhẹn, lao về phía các thành viên đội đặc nhiệm bốn phía.
“Kim đồng hồ gãy, hoa nở trên sách, bầu trời tan vỡ, hoang tàn, chết chóc, nuốt chửng, cấm chú thứ chín mươi mốt, Vương quốc Vô thanh!”
Ngay khi đám linh năng giả bất hợp pháp và quái đàm vừa động, Bạch Khai nhanh chóng hoàn thành ngâm xướng chú thuật với tốc độ cao. Những cột sáng tím mang khí tức bất tường hiện lên bốn phía, thoáng chốc giáng xuống.
Cột sáng tựa như tường thành bao vây, nhốt chặt tất cả linh năng giả bất hợp pháp và quái đàm bên trong, chỉ để lại một khoảng hở nhỏ như miệng giếng ở phía trên.
Vừa ra tay đã là chú thuật cấm kỵ. Những kẻ bị nhốt trong chú thuật lập tức cảm thấy linh năng vận chuyển bị đè nén xuống mức cực thấp, chậm chạp như bị đổ chì.
Còn về chuyện tấn công, Bạch Khai đúng là không tiện tự mình ra tay vì cần giữ lại nhân chứng sống.
Anh ra tay nặng, trường kiếm rời vỏ không bao giờ trở lại mà không thấy máu.
Nhưng đội đặc nhiệm thì khác. Với những gã lực lưỡng và vũ khí cải tiến giả kim trong tay họ, mọi chuyện dễ kiểm soát hơn.
Nếu một loạt đạn không đủ thì cứ bồi thêm một loạt. Vẫn không đủ thì ném thêm ít lựu đạn giả kim. Hỏa lực thế này kiểm soát dễ hơn nhiều.
Đảm bảo tàn phế nhưng không chết!
Ngay khi phát hiện khoảng hở trên đỉnh, gần như mọi linh năng giả và quái đàm bị nhốt trong chú thuật đều đua nhau phóng lên, cố thoát thân.
Nhưng khi người đầu tiên vừa ló đầu qua khoảng hở, Bạch Khai, đang duy trì chú thuật hét lên một tiếng: “Anh em ra tay! Ngoài mấy linh năng giả, các quái đàm còn lại không cần giữ sống!”
Lời vừa dứt, một loạt tiếng súng dày đặc vang lên. Bóng người đầu tiên lao ra bị những viên đạn bạc khắc chú văn bắn thành tổ ong.
“Là bẫy!”
“Có gian trá, đừng ra!”
“Đệt, lũ chó điên Tư Dạ Hội!”
Thấy thi thể đồng bọn rơi xuống như một đống bùn nhão, đám người bị nhốt trong chú thuật không dám manh động, chỉ biết chửi bới om sòm, rối loạn cả lên.
Đúng lúc này, từ khoảng hở trên đỉnh đầu có hàng chục vật thể đen sì cỡ nắm tay đột nhiên bay vào, va vào bức tường ánh sáng tím dựng lên bốn phía. Khoảng hở trên đầu cũng lập tức khép lại khiến mọi thứ chìm vào bóng tối và sự tĩnh lặng chết chóc.
“Lựu đạn giả kim!”
Ai đó hét lên trong bóng tối. Ngay sau đó, quả lựu đạn giả kim rơi cạnh chân người ấy nứt vỡ từng tấc, nổ tung. Ánh lửa chói lòa bùng lên từ bóng tối, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Vụ nổ mang theo dao động linh năng mạnh mẽ lan tỏa trong vòng phong ấn chú thức. Kèm theo vô số vết nứt lan trên mặt đất và mảnh vụn bê tông từ trần nhà rơi xuống, nhưng nhờ hiệu ứng của chú thức, tiếng nổ, ánh lửa, thậm chí khói bụi đều không thoát ra ngoài chút nào.
Một lúc lâu sau.
Cảm nhận được dao động linh năng trong vòng phong ấn đã suy yếu hoàn toàn, Bạch Khai mới giải trừ chú thuật.
“Ting—!” Một tiếng vang khẽ. Những cột sáng tím vỡ ra thành những mảnh tinh thể nhỏ rồi hóa thành bột mịn, tan biến vô hình. Một vài bóng người cháy đen, thoi thóp hiện ra trong tầm mắt.
Thấy vậy, Bạch Khai khẽ nhíu mày, lấy từ trong lớp lót áo ra cuộn dây thừng cố hóa chú thuật. Dưới ánh nhìn của đám lực sĩ đội đặc nhiệm, anh thi triển kỹ thuật buộc dây điêu luyện khiến người xem phải trầm trồ, trói từng người một, rồi quay lại nhìn Kì Đông đang tiến tới.
“Anh Kì, nói với các anh em có thể thu dọn rồi.” Bạch Khai nói. “Đưa đám quái đàm đến chỗ An Thanh, còn linh năng giả thì mang về nhốt vào phòng thẩm vấn!”
————
Một giờ rưỡi sáng, thị trấn Bạch Ngưu, hồ chứa nước Hồng Kỳ, Hoa Thành.
Trên con đê hoang phế mọc đầy cỏ dại, một chiếc xe máy điện mới toanh, dáng vẻ phô trương được dựng dưới gốc cây, khóa ba lớp.
Bên bờ nước, một thiếu nữ mặc áo khoác rộng thùng thình, tay cầm cây sào tre dài chục mét, ra sức khuấy động mặt nước bốc hơi nóng như suối nước nóng, cẩn thận đẩy từng xác khỉ nước về phía bờ.
Vừa vớt xác, cô vừa lẩm bẩm không ngừng.
“Phát tài rồi, lần này phát tài to! Không tệ, thật không tệ, nổ cá trong ao đúng là tuyệt!”
Lục Dĩ Bắc chăm chú đếm. Lần này sau khi uống thuốc và trút bỏ sức mạnh ở hồ Hồng Kỳ, cô đã hạ sát ít nhất hai mươi mấy con quái đàm khỉ nước ẩn dưới mặt nước, cùng một con quái đàm dị biến không có trong danh mục, mang chút quyền năng của thủy dạ xoa.
Dù chỉ là quái đàm cấp thấp từ D+ đến C, lõi bản thể quái đàm không bán được giá cao nhưng bù lại số lượng lớn!
Lục Dĩ Bắc tính toán, sau khi mang số này đến chỗ Nhị Gia Béo xử lý, cô sẽ thu hồi được khoảng nửa chi phí luyện thuốc.
Cô đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh hoàng của Nhị Gia Béo, khi từ nghi ngờ cô buôn lậu họa thủy đến nghi ngờ cô buôn lậu lõi bản thể quái đàm.
Thế là từ tận đáy lòng, cô bắt đầu thích thú với cảm giác sức mạnh bùng nổ khi uống thuốc, không giới hạn mana, không cần thời gian hồi chiêu, chú thuật bắn liên tục.
Ngay cả cơn đau như xương cốt bị tháo rời khi uống thuốc cũng bị niềm vui ‘đại thắng’ này làm dịu đi không ít.
Nếu ở trạng thái bình thường, một phát chú thuật tung ra giết được hai ba con quái đàm là cùng, những con khác đã cao chạy xa bay từ lâu. Làm gì có chuyện sảng khoái thế này!
Đáng tiếc, lọ thuốc bù đắp khuyết điểm có số lần uống tối đa là chín lần, cô đã uống đến lần thứ năm, quá nửa rồi. Đầu cô đã thấp đi cả một khúc, chắc quá trình này không duy trì được lâu nữa.
Uống thuốc có giới hạn, phải biết trân quý từng lần.
Ngồi xổm trên con đê hoang vắng lâu ngày không ai qua lại, Lục Dĩ Bắc cầm Linh Đài Tịnh Nghiệp, lặp đi lặp lại việc mổ xác quái đàm, lấy lõi bản thể, nhét vào túi đàn guitar để cất giữ. Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Là Bạch Khai gọi.
“Tiểu Bắc, giờ con đang làm gì? Nếu không bận thì mau đến phố Mẫu Đơn một chuyến,” Bạch Khai vội vã nói.
Một đêm bắt được bảy tám linh năng giả…
“Nửa đêm nửa hôm đến phố Mẫu Đơn làm gì? Hôm nay đâu phải ca trực đêm của con,” Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm.
“…”
Nghe thấy giọng thiếu nữ mềm mại truyền qua đầu dây, Bạch Khai im lặng vài giây rồi hắng giọng.
“Khụ khụ, bé Bắc à, có vẻ bên con đang không tiện nhỉ? Thôi, để mai sáng đi… à không, đợi khi nào con khỏe hẳn rồi…”
Lục Dĩ Bắc phẫn nộ ngắt lời: “Cái quái gì mà bé Bắc? Cái biệt danh ma quỷ gì thế? Chú nói chuyện đàng hoàng cho con! Đừng lôi cái trò tán gái ở câu lạc bộ ra đây!”
“Ờ, được rồi, tóm lại con rảnh thì ghé qua một chuyến. Bọn cha bắt được một đám người, một mình cha thẩm vấn không xuể. Vậy thôi nhé!”
Nghe Bạch Khai nói vậy, Lục Dĩ Bắc định cúp máy thì nghe anh ta bổ sung: “À đúng rồi, Tiểu Bắc, con gái ra ngoài ban đêm thì nhớ tự bảo vệ mình nhé!” Rồi Bạch Khai nhanh chóng cúp máy trước khi cô kịp nổi khùng.
“…”
Im lặng vài giây, Lục Dĩ Bắc vung tay, trường kiếm giáng xuống. “Phập!” một tiếng, cô đâm xuyên xác quái đàm trước mặt.
————
Sự thật chứng minh, đám người áo đen không rõ lai lịch kia trình độ rất không đồng đều. Ít nhất, tên bị Bạch Khai tóm được này phẩm chất không cao, xương cốt cũng chẳng cứng cáp gì.
Hai người, một nam một nữ trong phòng thẩm vấn.
Chưa kịp để Bạch Khai tung hết bộ chiêu thức ‘ân uy tịnh thi’ thường dùng của Tư Dạ Hội, cũng chưa kịp áp dụng hết các chú thuật và thuốc giả kim thẩm vấn, Giày Thêu đã khai tuốt tuồn tuột.
Về khoản này, thành viên của Nhật Thực Hội chuyên nghiệp hơn nhiều. Nghe nói từng có thành viên Nhật Thực Hội trong lúc bị thẩm vấn, chịu đựng toàn bộ thuốc ‘khai thật’ và chú thuật, cuối cùng còn phản ngược lại, tẩy não nhân viên Tư Dạ Hội – một ‘chiến tích’ đáng nể.
Giày Thêu tuôn ra như tre đổ đậu, dù phần lớn nội dung là những lời lẽ khéo léo nhằm chối tội, nhưng ít nhất cũng khai ra được vài thứ hữu ích.
Tóm gọn lại thành bốn điểm:
Cô ta và đồng bọn được thuê, đến Hoa Thành bằng một chuyến tàu kỳ lạ, xuyên qua kết giới Hoa Thành.
Sau khi đến, họ quả thực tham gia tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành.
Hiện tại, đám người áo đen đã bầu Mộ Sắc Nữ làm người dẫn đầu Bách Quỷ Dạ Hành.
Và đám người đó tụ tập ở ba địa điểm, nhưng cô ta chỉ biết một nơi: kho hàng của nhà máy gốm sứ Hoa Thành.
Bạch Khai giằng co với Giày Thêu một hồi lâu, mãi đến khi kết quả đối chiếu từ cơ sở dữ liệu của Tư Dạ Hội được gửi về, anh mới để đội đặc nhiệm đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần Vân Khang.
Theo kết quả đối chiếu, Giày Thêu đúng là một linh năng giả độc hành thường xuyên nhận thuê. Cô ta có liên quan gián tiếp đến nhiều vụ án nghiêm trọng, tham gia không ít hoạt động buôn lậu linh năng vật phẩm, trên người ít nhất gánh vài chục mạng người.
Xứng đáng là một kẻ tội ác tày trời.
Nhưng xét về sự kiện Bách Quỷ Dạ Hành lần này, cô ta chỉ là một nhân vật lề.
Nghĩ lại cũng hợp lý. Những kẻ chủ mưu dám tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành đâu dễ bị tóm. Con đường điều tra còn dài và gian nan.
…
Sau khi nộp biên bản thẩm vấn của Giày Thêu, Bạch Khai ngồi trên băng ghế trong khu vườn nhỏ của Cục Nghiên cứu Văn hóa & Dân gian Hoa Thành, ngậm điếu thuốc, ngước nhìn trời trầm tư.
Đúng lúc này, An Thanh, người vừa xử lý xong đám quái đàm, tay dính đầy máu, bước đến ngồi cạnh anh.
“Cho tôi xin một điếu. Dạo này đúng là họa vô đơn chí, tôi sắp bị suy nhược thần kinh rồi,” An Thanh nói.
Bạch Khai vừa lục tìm điếu thuốc đưa cho An Thanh, vừa trêu: “Cương thi mà cũng bị suy nhược thần kinh à?”
An Thanh nhận điếu thuốc, lườm anh một cái, chẳng thèm đáp.
Thấy vậy, Bạch Khai tiếp tục hỏi: “Này, lúc nãy cô bảo dạo này nhiều chuyện à? Chẳng lẽ bên cô cũng tìm ra manh mối gì về Bách Quỷ Dạ Hành? Chia sẻ chút đi?”
“Tôi cũng muốn chia sẻ với anh, tiếc là chuyện bên tôi không liên quan đến Bách Quỷ Dạ Hành,” An Thanh vừa châm thuốc vừa nói. “Hôm qua nhận được tin ở Hoa Thành xuất hiện một tên điên.”
“Tên điên?” Bạch Khai nhíu mày.
“Ừ, một kẻ cuồng tấn công kiểu nổ bom,” An Thanh rít một hơi thuốc, gật đầu. “Đã tấn công năm địa điểm có quái đàm, đều là kiểu thả vài phát chú thức rồi chuồn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”
“Và giữa các địa điểm bị tấn công chẳng tìm ra chút liên hệ nào, như thể chọn ngẫu nhiên không theo logic.”
“Anh biết người dưới trướng tôi gọi kẻ đó là gì không? Kẻ cuồng nổ!”
“Có người bảo vệ môi trường giúp chúng ta dọn dẹp thành phố chẳng phải chuyện tốt sao?” Bạch Khai thờ ơ nói.
“Nếu chỉ có vậy thì đúng là chuyện tốt, chỉ sợ…” An Thanh nheo mắt, “Chỉ sợ một kẻ điên hành động không theo logic như thế, sau này không chỉ tấn công quái đàm.”
“…”
Nghe có vẻ cũng có lý…
Rốt cuộc Hoa Thành dạo này bị làm sao thế?
Loạn đến mức gần bằng một nửa thời kỳ người đàn bà ác độc kia còn sống. Bạch Khai thầm than.
ân uy tịnh thi được hiểu là Bạch Khai có một bộ chiêu thẩm vấn đặc trưng, vừa mềm mỏng an ủi, dụ dỗ, vừa dọa dẫm, gây áp lực để khiến đối phương khai ra hết. Ý câu này là “Dạo này chuyện rắc rối xảy ra liên miên, hết cái này đến cái khác, khiến tôi sắp phát điên rồi.”