Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Ngoại truyện - 409. Bướm đêm (3)

Ngoại truyện. Bướm đêm (3)

Kim Jaehee khao khát được tham gia buổi gặp mặt của Giáo hội Vô Hạn tại chi nhánh Hàn Quốc. Một tôn giáo có thể đưa người ta về quá khứ sao? Chỉ nghĩ đến việc trở thành tín đồ ở đó thôi cũng khiến anh vui sướng. Nhưng trên thực tế, anh đã không ra khỏi giường suốt hơn 3 tháng trừ những lúc đi vệ sinh, mà ngay cả việc đi vệ sinh cũng khiến anh kiệt sức và phải dùng xe lăn hoặc chống tay để đi.

Anh cảm thấy như ngay cả việc vươn vai cũng không được phép. Cơ thể anh đã không được tắm gội trong hơn 3 tháng rồi, giờ còn bẩn thỉu hơn cả rơi xuống cống. Những thứ còn lại trong tủ lạnh cũng chẳng khác gì Kim Jaehee cả, đều mục rữa sau 3 tháng. Thực phẩm trong tủ lạnh đều thối rữa, chảy nước đen hoặc đã tạo ra một hệ sinh thái mới để sống sót. Hành tây, khoai lang và khoai tây thì ôi thiu hoặc nảy mầm. Kim Jaehee ngạc nhiên khi thấy củ cải và cà rốt mà anh gặm nhấm khi đói vẫn còn nguyên vẹn và không bị hỏng.

Các giáo phái tồn tại giữa loài người. Kim Jaehee lần đầu tiên nhìn mình trong gương sau một thời gian dài. Trông anh chẳng khác gì một người bệnh. Anh gầy rộc, mất cơ và tóc, sống không khác gì một kẻ thất bại với mắt thâm quầng, da khô và bong tróc. Mắt anh đỏ ngầu vì đầy tơ máu, môi thì nứt nẻ và cơ thể gầy đến mức quần áo trông lùng bùng. Ngay cả ngồi trên xe lăn cũng khiến anh mệt mỏi. Thêm vào đó, tóc anh đã bạc trắng, trông như có tóc bạc sớm khi còn trẻ. Trông như một con ma vậy.

Kim Jaehee đã đắn đo giữa việc tiếp tục sống một cuộc đời tách biệt với xã hội và mục rữa như một cây rau diếp, hay cố gắng lấy lại chút phẩm giá tối thiểu để tham gia vào giáo phái.

Kim Jaehee dọn dẹp phòng và tắm rửa sau một thời gian dài. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã tiêu tốn hết sức lực của anh. Anh gọi đồ ăn nhưng không có đủ sức để ăn hết một suất, chứ đừng nói đến việc tiêu hóa nó. Cơ bắp của anh quá yếu nên anh không thể dùng chân giả. Anh đã sụt 15kg, nếu cố dùng chân giả cũ, anh có thể bị ngã và bị thương nặng. Anh buộc phải tập thể dục. Với bộ dạng này, anh sẽ bị tất cả các cộng đồng xa lánh. Dù các giáo phái có là những con muỗi cắm vòi vào người khác để hút máu thì chúng cũng sẽ nhổ máu của một người như anh ra.

Mình phải trông có giá trị để chúng lợi dụng. Có như vậy mình mới có thể gia nhập giáo phái. Tùy từng tổ chức tôn giáo mà có nơi lao động khổ sai, xây dựng trang trại để kiếm tiền từ nông sản, hoặc có một vài công ty bắt tín đồ làm việc gần như không công, hoặc thu khoản tiền cúng cao. Kim Jaehee không biết Giáo hội Vô Hạn kiếm tiền bằng cách nào, nhưng anh phải trở thành một nhân tài không thể thiếu ở đó.

Ngay cả việc tắm rửa và sấy tóc cũng khiến anh kiệt sức. Sau 3 ngày, Kim Jaehee muốn vứt bỏ tất cả những nỗ lực làm sạch, ăn uống, dọn dẹp và cứ thế nằm yên. Anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm im như thế và không bao giờ mở mắt nữa.

Và rồi một giọng nói vang lên trong đầu anh. Đó là những lời anh đã cố tình phớt lờ suốt 3 tháng. Nếu vậy thì thà chết cùng với những người khác trong rạp chiếu phim đó có phải hơn không? Tại sao lại sống bám víu như thế? Chỉ vì sợ chết thôi à? Nỗi sợ hãi đó có giá trị hơn tất cả mọi thứ mày có sao? Nếu không muốn làm gì nữa, tại sao không chết đi ngay bây giờ? Mày biết hơn 5 cách để chết mà không đau đớn mà, tại sao vẫn còn sống dai như vậy? Rốt cuộc, lý do mày phải sống là gì? Nếu những người khác sống, họ đã ra khỏi rạp chiếu phim đó mà không để ai bị thương.

Kim Jaehee vừa khóc vừa sấy tóc rồi chống đẩy. Anh không thể làm nổi 10 cái và úp mặt xuống sàn. "Sống sao mà mệt mỏi thế." Vì tình trạng sức khỏe, Kim Jaehee lại bắt đầu đến bệnh viện.

Anh không có đủ sức để đi chợ. Những món đồ thiết yếu đã đặt trên mạng lần lượt được giao đến. Nhưng rồi anh lại không muốn mở ra hay sắp xếp chúng. Anh đã biết có gì trong đó nên không có chút hào hứng hay mong chờ nào. Nhất thiết phải ăn những thứ mình đã mua sao? Tại sao cơ thể mình lại phiền phức và tốn sức như vậy?

Vì không dùng đến dây thanh quản nên ngay cả những câu đơn giản như "Xin chào" hay "Rất vui được gặp" cũng không phát âm được rõ ràng. Anh biết đọc chữ, nhưng lần đầu tiên anh nhận ra khả năng ngôn ngữ có thể suy giảm nhanh chóng như vậy. Kim Jaehee bắt chước tất cả các cuộc hội thoại trên TV, cử động lưỡi cho đến khi hàm đau nhức. Phải mất hơn một tháng sau khi biết đến Giáo hội Vô Hạn thì anh mới có thể trở lại hình dáng con người. Trong suốt thời gian đó, Kim Jaehee đã nói chuyện với những củ khoai lang và hành tây đã nảy mầm. Anh đã khá thân thiết với chúng, nhưng khi chuẩn bị gia nhập Giáo hội Vô Hạn, anh phải vứt chúng đi vì chúng đã thối rữa.

Kim Jaehee cắt tóc, nhuộm tóc và đi gặp những người của Giáo hội Vô Hạn. Họ nhiệt tình chào đón anh. Ở Hàn Quốc đã có quá nhiều tôn giáo cắm rễ sâu và Giáo hội Vô Hạn chỉ là một giáo phái mới xuất hiện có thế lực yếu. Họ cố gắng thu hút tín đồ một cách mạnh mẽ, nhưng các tôn giáo cũ đã không chỉ kìm hãm mà còn tìm mọi cách để nghiền nát Giáo hội Vô Hạn - kẻ ngoại lai này.

Một thanh niên ngoài 20 tuổi tự nguyện muốn gia nhập thì không có lý do gì để từ chối cả. Hơn nữa, trong mắt Giáo hội Vô Hạn, Kim Jaehee là một thanh niên nông cạn, không có chính kiến, chỉ vì thấy "ngầu" mà chấp nhận văn hóa phương Tây, thậm chí cả tôn giáo du nhập từ nước ngoài. Mái tóc nhuộm đỏ rực, khuyên tai, xỏ khuyên, hình xăm, giọng nói thiếu suy nghĩ, túi tiền rỗng tuếch, mâu thuẫn gia đình và những kế hoạch tương lai không tồn tại… tất cả đều phù hợp để trở thành một con rối của Giáo hội Vô Hạn. Tinh thần không ổn định càng tốt. Đây chính xác là những gì Kim Jaehee đã thể hiện một cách có chủ ý với họ.

Kim Jaehee nhảy múa theo chỉ đạo của Giáo hội Vô Hạn và họ khá hài lòng với màn trình diễn của con rối không quá thông minh nhưng biết nghe lời này. Vào thời điểm đó, Giáo hội Vô Hạn đang chuẩn bị một dự án lớn, đặt cược cả sự tồn vong của giáo phái. Họ cần những thanh niên trong độ tuổi 20-30 và dễ bảo để thâm nhập vào Căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương. Chi nhánh Giáo hội Vô Hạn Hàn Quốc rất vui mừng khi có thể giới thiệu Kim Jaehee, người thể hiện một niềm tin cuồng tín. Ngược lại, Kim Jaehee cũng rất vui khi có cơ hội đến gần với trung tâm của Giáo hội Vô Hạn.

Sau khi vào làm ở Căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương, Kim Jaehee nhận thấy có những người lạ tiếp cận mình. Đó là các tín đồ của Giáo hội Vô Hạn. Giáo phái muốn những tín đồ làm việc tại Căn cứ dưới biển hình thành một cộng đồng dưới danh nghĩa tôn giáo và cùng nhau chia sẻ cuộc sống và số phận. Có vẻ họ muốn duy trì đời sống tôn giáo tập thể vô hình cho đến ngày được cứu rỗi.

Kim Jaehee thấy không dễ dàng chút nào để làm theo những gì Giáo hội Vô Hạn chỉ thị. Cứ khi nào anh định đi cùng những người có vẻ khả nghi, đội trưởng Shin Haeryang lại xuất hiện như ma và kéo anh đi. Kim Jaehee vừa mới cầm chai bia mà một tín đồ khác lén đưa thì đã bị đội trưởng Shin giật lấy.

Kim Jaehee đã rất mong chờ được uống bia sau khi lặn xong vì nghe nói sẽ say rất nhanh. Nhưng ngay khi thấy chai bia rơi vào tay Shin Haeryang, Kim Jaehee từ bỏ hy vọng và chỉ tặc lưỡi. Shin Haeryang đe dọa họ hãy cút đi trước khi anh ta đập vỡ chai bia. Những người đó đã định uống rượu sau một ngày dài lặn và hít đầy nitơ, giờ chỉ biết hoảng hốt bỏ đi.

Shin Haeryang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của những người thợ đang rời đi, rồi nói với Kim Jaehee.

"Đừng chơi với mấy thằng đó. Về ký túc xá thôi."

"Tôi tự về được."

"Đừng nói dối."

Những lời nói dối của Kim Jaehee không có tác dụng với Shin Haeryang. Anh ta không chỉ ngăn cản Kim Jaehee gặp những tín đồ khác mà còn không cho anh thực hiện bất cứ hành vi xấu nào. Hơn nữa, vì bị bắt quả tang quá nhiều lần, Kim Jaehee bắt đầu tự hỏi liệu chân giả của mình có phát ra tiếng động lớn không. Vì vậy anh đã đổi sang chân giả điện tử, gần như không có tiếng động.

Thế nhưng, cứ khi nào anh định rời khỏi phòng hoặc đi xa đồng đội, câu hỏi "Đi đâu đấy?" của Seo Jihyuk lại vang lên từ phía sau và xuyên thủng anh.

Kim Jaehee bị buộc phải đi cùng và dành thời gian với những người trong đội kỹ sư Ga. Thỉnh thoảng, anh quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Shin Haeryang hoặc Seo Jihyuk đang quan sát mình, rồi lại tự nhiên quay đi. Khi anh để ý, dường như không có ngày nào mà ánh mắt của hai người đó không dõi theo anh.

Chỉ đến khi bức tượng hình rồng uốn lượn quanh thang máy được lắp đặt tại khu Cheongryong, Kim Jaehee mới nhớ đến buổi xem bói từ rất lâu trước đây. Anh đã quên mất vì đầu óc chỉ nghĩ đến Giáo hội Vô Hạn, nhưng giờ tỉnh táo lại, anh nhận ra mình đang làm việc ở một nơi ngập tràn nước biển.

Anh lấy được bằng lái xe, thuê một chiếc ô tô và quay lại nhà pháp sư đó. Nơi đó không một bóng người. Xà nhà đã đổ nát, bụi bặm phủ dày và không còn ai sống ở đó nữa.

Tại ngôi miếu Long Thần nằm trong góc rừng tre mát mẻ, chỉ còn đồng 500 won mà anh đã đặt vẫn còn sáng lấp lánh. Anh lái xe đến ngôi làng gần nhất cách đó hơn 1km và hỏi thăm thì chỉ nghe được rằng nhà pháp sư đó đã phá sản và đóng cửa. Kim Jaehee lại đặt thêm một đồng 500 won vào miếu Long Thần và cầu nguyện.

"Xin hãy cứu vớt tôi. Lời cầu nguyện của tôi, người biết rồi chứ? Nếu điều đó là không thể, xin hãy kết thúc cuộc đời đáng ghét này của tôi."

Trở về căn cứ dưới biển, Kim Jaehee tìm kiếm một quý nhân trong số những người anh quen biết. Anh lập tức gạch tên Shin Haeryang và Seo Jihyuk ra khỏi danh sách quý nhân vì hai người đó cứ cằn nhằn mọi lúc mọi nơi. Trong số các thành viên trong đội, chỉ có Baek Aeyoung là anh có cảm tình.

Thỉnh thoảng, Baek Aeyoung nhìn anh bằng ánh mắt như muốn giết người và không nói một lời nào. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Ánh mắt đó tương tự như ánh mắt cô ấy nhìn Jung Sanghyun. Và một ngày nọ, khi Jung Sanghyun thật sự bị nhồi máu cơ tim và được đưa đến bệnh viện trên đảo Daehan, Kim Jaehee bắt đầu hy vọng Baek Aeyoung là quý nhân của mình.

Biết đâu anh có thể kết thúc chuyện này ngay lập tức. Đó có thể là sự cứu rỗi. Anh trai à. Em không từ bỏ đâu. Đây không phải là từ bỏ. Nếu chúng ta thực sự không thể quay về quá khứ thì sao? Em cũng phải có một kế hoạch dự phòng chứ.

Shin Haeryang nghỉ phép và lên đất liền. Anh ta đã nghỉ phép nhiều lần để đi dự đám tang, có vẻ như người quen của anh ta thường xuyên qua đời. May mắn là Kim Jaehee chỉ cần tránh mặt Seo Jihyuk. Halloween đang đến gần, nên bên trong căn cứ dưới biển được trang trí bằng đủ thứ kỳ quái.

Kim Jaehee tham gia một buổi triệu hồi quỷ mà anh đã để ý từ lâu. Đây là một buổi lễ mà họ coi con dê là quỷ và anh đã phải trả trước 50 đô la.

Kim Jaehee hoàn toàn không thể hiểu được tại sao người phương Tây lại coi con dê là quỷ. Đối với anh thì chỉ cần triệu hồi được con quỷ lên là được, dù có là lợn, dê hay cừu thì anh cũng chẳng quan tâm.

Miễn là nó có thể thực hiện lời cầu nguyện của anh.

Dù là Giáo hội Vô Hạn, quỷ, thiên thần, Cthulhu, hay bất kỳ vị thần và đấng cứu thế nào, miễn là có thể đưa anh quay về quá khứ thì anh sẽ chấp nhận trả bất kỳ cái giá nào.

Những người khác có vẻ ngần ngại khi phải dâng hiến máu, tóc, hay thịt của mình. Kim Jaehee là người đầu tiên tiến lên, cắt phăng phần mà quỷ muốn.

.

.

.

talia: (lảm nhảm dài vì những chap về Jaehee này làm tui cảm xúc quá) hình như tui từng nhắc câu này ở chap nào đó trước đây: “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân” (câu này của Các Mác và thuốc phiện ở thời này là thuốc giảm đau). Không tính tới bản chất của Giáo hội Vô Hạn, thì thực tế là tôn giáo vẫn đem lại niềm tin sống cho những con người tưởng chừng không biết bám víu vào đâu nữa như Jaehee. Trải qua một sang chấn lớn, bên cạnh cũng không còn ai tin tưởng, xã hội trong mắt Jaehee cũng đang xấu xí vô cùng, thực sự nếu không phải một niềm tin không thực thì cũng không biết Jaehee phải bám vào đâu để sống nữa luôn ấy tội vãi ToT ở chính truyện, qua góc nhìn Moohyun thì phần lớn thấy những sự mù quáng sự cuồng tín sự bòn rút của tôn giáo (hay tà giáo). còn ở ngoại truyện thì thấy tôn giáo đã đóng vai trò như thuốc giảm đau như thế nào cho Jaehee. và cái cốt lõi khiến Jaehee thực sự đứng dậy được dù có là đứng không vững, không phải nhờ Giáo hội Vô Hạn, mà là vì Jaehee vẫn còn niềm tin. niềm tin vào Giáo hội hay niềm tin vào một phép màu có thể không phải là loại niềm tin đúng đắn, nhưng mà miễn Jaehee còn niềm tin, miễn Jaehee còn hy vọng, thì Jaehee chưa chết. Dù khó để thấy nhưng mà thực ra Jaehee còn cả niềm tin vào chính mình nữa, nếu không có nó thì Jaehee đã không từng bước thay đổi bản thân, chịu tắm rửa, chịu ăn dù biết ban đầu thức ăn sẽ khó tiêu hóa được. cảm quan cá nhân thui, tui nghĩ những chương này không phải để tác giả bênh Jaehee hay lấy làm cớ cho những hành động ờm ờm của Jaehee sau này, mà là đang cho người đọc một góc nhìn rất khác của một con người cũng hồi quy, cũng bị sang chấn như Moohyun. qua những chap này cũng thấy được một Jaehee sống chân thành và đơn giản đến như nào, một Jaehee sẽ lương thiện với những người lương thiện với mình, một Jaehee sẽ bầu bạn với những khoai tây cà rốt, một Jaehee vẫn mong đợi mình sẽ không gặp những ác mộng nữa sau khi đi làm lễ, một Jaehee vẫn luôn thầm hứa với anh trai rằng mình sẽ không bỏ cuộc ToT tác giả xây dựng nhân vật thực sự quá tốt, mà cũng không hề mâu thuẫn với tính cách Jaehee trong chính truyện nữa