Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Ngoại truyện - 413. Mất ngủ (3)

Ngoại truyện. Mất ngủ (3)

Sato nói gì đó nhưng Baek Aeyoung không nghe rõ. Tiếng kèn trumpet từ gần chỗ Baek Aeyoung đang nấp quá lớn. Tù... ru... ru... ru! Pu... pu... pu... pu!

Thật tệ hại. Baek Aeyoung phải cố gắng kiềm chế cơn bốc đồng muốn giật lấy chiếc kèn trumpet của gã đang thổi và ném nó đi. May mắn thay, có lẽ anh ta hụt hơi ngay sau khi thổi bản nhạc đầu tiên, tiếng của Sato lại vang lên.

"Dù có cố gắng thế nào, đội Hàn Quốc cũng đã xong rồi. Thay vì thế, sao anh không từ bỏ họ và đến Nhật Bản một cách thoải mái đi?"

"Là lời mời nhập cư à?"

Baek Aeyoung nín thở lắng nghe. Cái quái gì thế này?

"Tôi hứa sẽ cho anh sự đãi ngộ tốt hơn bây giờ. Trước đây, đội trưởng Jo đã cầu xin tôi một cách thảm hại để được đến Nhật Bản, nhưng tôi đã từ chối. Nhưng anh thì khác. Tôi biết cách nhận ra người tài."

Baek Aeyoung chỉ có thể nhìn thấy gáy của Shin Haeryang. Dù Sato có nói gì đi chăng nữa, dường như Shin Haeryang chỉ nhìn chằm chằm vào đài phun nước đang chảy. Baek Aeyoung nhìn xung quanh những bụi cây cô đang nấp, hy vọng tìm thấy một viên đá. "Làm sao để khiến hắn ta im miệng được nhỉ? Không đáng làm lộ con dao và danh tính của mình chỉ vì tên này."

"Tôi thực sự rất thích anh. Không phải nói dối đâu. Có vẻ như hiện tại anh không có bạn gái. May mắn là gia đình của tôi có một cô em gái vừa đến tuổi trưởng thành. Trước đây, cô ấy chẳng có giá trị gì, nhưng nếu có thể đưa anh về, cô ấy sẽ thể hiện được giá trị của mình."

Thằng cha này điên rồi à? Baek Aeyoung cảm thấy hối hận vì đã không ném con dao vào đầu Sato vài giây trước đó. Thời điểm luôn là điều quan trọng nhất trên đời. Cô cảm thấy tim mình như đang lăn đâu đó trên bãi cỏ.

Nhìn vào gáy của đội trưởng, anh ấy vẫn không nhúc nhích, mắt dán chặt vào đài phun nước, bất động như trước. Baek Aeyoung và những người trong đội kỹ sư Ga không bao giờ nhắc đến từ "bạn gái" trước mặt Shin Haeryang. Họ sống như thể từ đó không hề tồn tại trên thế giới.

Shin Haeryang và Seo Jihyuk đột nhiên nghỉ phép dài ngày mà không giải thích. Shin Haeryang trở lại một cách lặng lẽ sau mười ngày nghỉ. Trong số các nhân viên ở căn cứ dưới biển, sự vắng mặt đột ngột của Shin Haeryang chỉ được coi là anh ấy đã đi chơi xa và không có tin đồn nào lan truyền về việc bạn gái anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn.

Các kỹ sư trong đội biết chuyện đã giữ im lặng tuyệt đối, bởi vì việc chuyện riêng tư bị lộ ra ở căn cứ dưới biển chỉ mang lại sự chế giễu chứ không có lợi ích gì.

Baek Aeyoung cũng muốn tham dự đám tang. Nhưng khi Shin Haeryang và Seo Jihyuk vắng mặt, cô không thể để những người dân thường ở lại một mình. Nếu mất đi một người thân yêu mà công việc cũng trở nên hỗn loạn thì mọi thứ sẽ càng khó khăn hơn. Baek Aeyoung nghĩ rằng điều tốt nhất cô có thể làm là giải quyết công việc để hai người họ trở lại mà không gặp rắc rối gì.

Baek Aeyoung đã bám sát các thành viên trong nhóm như thể đang ở trong tình trạng tiền chiến và đảm bảo an toàn quá mức. Ngay cả khi công việc ở khu vực sửa chữa do Maris giao bị trì hoãn, cô vẫn ưu tiên sự an toàn của họ.

Baek Aeyoung đã dùng ngón tay chọc vào sườn của Seo Jihyuk, người đã trở lại vài ngày trước Shin Haeryang. Dù cô chọc đến mức sắp thủng sườn anh, Seo Jihyuk vẫn không nói một lời.

"Tôi là một người chuyên nghiệp được huấn luyện để chống lại tra tấn! Cá mập trắng, dù cô có cắn nát sườn tôi thành mười mảnh, tôi cũng sẽ không bao giờ khuất phục trước kiểu tra tấn tàn bạo này... Ah! Dừng lại! Tôi không biết! Có gì thì hỏi Shin Haeryang ấy!"

Đúng là một tên ngốc mà, có thể nói đủ những điều vô dụng nhưng lại không bao giờ nói một điều quan trọng nào cả.

Khi Shin Haeryang trở lại căn cứ dưới biển, điều đầu tiên anh ấy hỏi Baek Aeyoung là tiến độ công việc ở các khu vực đang sửa chữa và liệu các thành viên có bị thương không.

Baek Aeyoung hỏi anh ấy có định nghỉ thêm không, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là "sẽ nghỉ thêm vài ngày sau." Dù trong đầu anh ấy có đang bão táp hay sấm sét gì đi nữa, Shin Haeryang vẫn hành xử bình thường, ngoại trừ việc ăn ít hơn. Anh ấy đã trở lại với vai trò một phó đội trưởng tốt bụng với đội của mình, nhưng là một phó đội trưởng tồi tệ với các đội khác.

Một lần, Baek Aeyoung đã lấy hết can đảm và nói với Shin Haeryang: "Nếu anh có chuyện gì khó khăn, anh có thể tâm sự với tôi." Shin Haeryang mỉm cười lần đầu tiên sau một thời gian dài và lắc đầu.

Bảy tuần sau, Shin Haeryang đã xin nghỉ thêm một lần nữa, gộp cả ngày lễ vào, và Baek Aeyoung chỉ nhận ra anh ấy nghỉ để dự lễ 49 ngày khi thấy anh ấy mang theo một bộ vest khi rời căn cứ dưới biển. Họ thực sự là những kẻ ngốc, không bao giờ nói bất cứ điều gì quan trọng.

Baek Aeyoung nhìn những người không tâm sự chuyện của họ và tự nhủ: "Mình cũng không chia sẻ những lo lắng của mình." Nhưng cô lại có cảm giác muốn tra tấn họ bằng chiếc hộp trang sức trong phòng mình để họ nói ra suy nghĩ, lo lắng và những giúp đỡ mà họ cần. Cô muốn giúp nếu cô có thể. Liệu đây có phải là sự can thiệp không cần thiết? Có lẽ anh ấy thực sự ổn? Có lẽ không ai trên thế giới cần sự giúp đỡ của mình?

Baek Aeyoung đã gặp vô số người trong đời, nhưng cô luôn cảm thấy rất khó để giữ khoảng cách thích hợp với họ. Có phải vì mình mới 20 tuổi không? Liệu khi 30, 40 tuổi, điều đó sẽ dễ dàng hơn không? Mình có sống đến lúc đó không?

Shin Haeryang, người từng đều đặn về Hàn Quốc nghỉ lễ với những bước chân hân hoan, giờ đây đang dần dần dành nhiều ngày hơn ở lại căn cứ dưới biển. Bây giờ, anh ấy hiếm khi về Hàn Quốc trừ khi có mục đích công việc hoặc gia đình.

Người ở căn cứ dưới biển sống theo câu nói: "Không phải việc của mình thì đừng chõ mũi vào" (That's none of your business). Họ không quan tâm đến chuyện người khác làm gì miễn là không gây hại cho mình, nhưng dường như vẫn có một chút tò mò kiểu "Có vẻ Shin Haeryang đã chia tay bạn gái ở Hàn Quốc rồi." Shin Haeryang từ từ mở miệng trước những lời nhảm nhí của Sato.

"Gần đây... tôi đã mất đi rất nhiều kiên nhẫn. Tôi đã vung nắm đấm mà không hề hay biết. Vô tình, tôi đã đưa vài người vào phòng cấp cứu. Anh có nghe chuyện đó chưa?"

"Tai tôi vẫn bình thường. Một người trong đội tôi cũng đã bị đưa đi."

"Sato. Nếu anh không muốn bị đưa đi trên cáng của Medic thì cút ra khỏi tầm nhìn của tôi."

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Sato quay người không một chút do dự và nhanh chóng biến mất. Baek Aeyoung càng khó chịu hơn khi thấy bóng lưng của Sato khuất xa, quả là một kẻ biết rất rõ thời điểm để tấn công và rút lui. Trong lúc Baek Aeyoung đang phân vẫn không biết khi nào nên ra khỏi bụi cây thì cô nghe thấy giọng của Shin Haeryang.

"Vì biết không đe dọa được tôi nên hắn ta dùng cách thuyết phục. Đội trưởng Yang đã bị đe dọa, còn đội trưởng Jo thì thậm chí không cần làm gì."

Vài giây sau, Baek Aeyoung nhận ra anh ấy đang nói chuyện với mình. Cô bước ra khỏi những cái cây và phủi lá cỏ như thể vừa lăn lộn trên bãi cỏ. Rồi cô nói với đội trưởng.

"Tôi không cố tình nghe lén đâu."

"Tôi biết."

"Đội trưởng. Có một nhân viên tên là Lee Seeun ở trụ sở chính. Cô ấy sống trong ký túc xá ở đảo Daehan."

Shin Haeryang rời mắt khỏi đài phun nước và quay đầu nhìn Baek Aeyoung.

"Cô ấy nói có ai đó đang quấy rối cô ấy vào lúc rạng sáng. Tôi muốn ở lại phòng của cô ấy vài ngày."

"Quấy rối như thế nào?"

"Hắn ta cứ gõ cửa liên tục lúc 3 giờ sáng. Khi cô ấy hỏi là ai, hắn ta lại đá vào cửa. Cô ấy sợ đến mức không ngủ được vài ngày rồi."

Shin Haeryang suy nghĩ một lúc rồi nói với Baek Aeyoung.

"Để tôi ở lại phòng đó. Nếu hắn ta gõ cửa, tôi sẽ mở cửa xem sao. Dù sao thì tôi cũng không ngủ được vào lúc rạng sáng."

Baek Aeyoung hỏi Lee Seeun liệu cô ấy có thể đến ký túc xá ngay bây giờ không, và Lee Seeun vui vẻ đồng ý.

Ký túc xá của nhân viên trụ sở chính ở đảo Daehan là một tòa nhà hai tầng tạm bợ, xập xệ, được xây bằng ván ép, dành cho cả nam và nữ. Ban đầu, nó được dùng làm nơi ở tạm thời cho nhân viên khai thác của các công ty tư nhân, sau đó được dùng làm nơi ở cho công nhân xây dựng khi căn cứ dưới biển bắt đầu được xây dựng. Sau một trận bão dữ dội, nó đã trải qua một loạt cải tạo và gia cố, trở thành hình dạng hiện tại. Ký túc xá của nhân viên trụ sở chính là một trong những tòa nhà cũ nhất ở đảo Daehan. Chuột và côn trùng thường tìm đến làm bạn và thỉnh thoảng nước gỉ sét cũng chảy ra. Có cả những câu chuyện ma về việc có người đã chết trong một căn phòng nào đó.

Đây là một nơi tồi tàn đến mức người ta nói rằng mỗi khi bão đến, những con cá chuồn bị gió cuốn đến sẽ nghe thấy tiếng la hét và lời cầu nguyện của các nhân viên sống trong ký túc xá. Mặc dù đã nhiều lần đề cập đến việc xây một ký túc xá mới nhưng không biết khi nào mới được thực hiện. Hiện tại, tất cả vốn của căn cứ dưới biển đang được đầu tư vào việc nghiên cứu và xây dựng Căn cứ dưới biển số 5.

Lee Seeun mở cửa khi nghe thấy giọng Baek Aeyoung, nhưng lại cực kỳ bối rối khi nhìn thấy Shin Haeryang đứng phía sau như một tấm bình phong. Cô ấy vội vàng đóng cửa lại ngay lập tức.

"Xin... xin hãy đợi một lát ạ."

Rồi có những tiếng động loảng xoảng vang lên từ phòng của Lee Seeun. Có lẽ cô ấy đang đập phá đồ đạc hoặc giấu một cái xác trong phòng. Năm phút sau, Lee Seeun mở cửa và cho Shin Haeryang và Baek Aeyoung vào phòng. Shin Haeryang vừa nói vừa bước vào phòng Lee Seeun.

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

Lee Seeun không thể rời mắt khỏi Shin Haeryang, một người cao lớn hơn cả cánh cửa đang bước vào phòng cô. Baek Aeyoung thấy một chiếc tủ quần áo cũ kỹ bị chặn bằng một cái mắc áo. Có vẻ như Lee Seeun đã dọn phòng bằng cách ném tất cả đồ đạc vào trong tủ.

Baek Aeyoung nhìn chiếc tủ sắp bung ra và cảm thấy hối hận vì đã không gọi điện nói cho cô ấy biết trước mình sẽ đi cùng đội trưởng. Cô ấy nhìn Lee Seeun với ánh mắt đầy hối lỗi. "Xin lỗi nhé. Tôi đã bị phân tâm bởi những lời nhảm nhí của tên Sato."

Lee Seeun dường như cảm thấy căn phòng sắp nổ tung khi có thêm hai người. Cô ấy vội vàng lấy vài lon nước ngọt dưới gầm bàn ra đưa cho hai người rồi bắt đầu nói luyên thuyên.

"Phòng tôi hơi bừa bộn. Bình thường không phải thế này đâu. Và phòng này rất chật, ký túc xá trụ sở chính đã quá cũ rồi."

"Không sao đâu."

"Anh Shin Haeryang. Mời anh ngồi đây."

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một chiếc ghế và một cái tủ quần áo. Khi Lee Seeun vội vàng dọn những chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, ánh mắt của Shin Haeryang dừng lại một lúc trên chiếc ghế giá rẻ.

Hầu hết những chiếc ghế như vậy không thể chịu được trọng lượng 100kg. Shin Haeryang không muốn làm hỏng tài sản ít ỏi của người khác nên đã từ chối ngay lập tức.

"Không sao đâu. Tôi sẽ ngồi dưới sàn."

"Vậy thì anh có muốn ngồi trên giường không?"

Shin Haeryang từ chối rồi ngồi xuống một góc sàn. Anh ấy cố gắng co mình lại hết mức có thể. Baek Aeyoung chiếm lấy chiếc ghế và Lee Seeun ngồi trên giường. Khi Shin Haeryang đề nghị đổi phòng vài đêm, Lee Seeun rất biết ơn nhưng lại lo lắng khi nhìn tình trạng căn phòng của mình.

"Anh có thể dùng tất cả mọi thứ trong phòng tôi. Chỉ xin đừng mở tủ quần áo."

Shin Haeryang nhìn chiếc khung giường gỗ rất cũ và chiếc nệm có vẻ mới mua được vài năm mà Lee Seeun đang dùng rồi suy nghĩ tương tự như khi nhìn chiếc ghế. Rồi anh ấy nói với Lee Seeun rằng anh sẽ tự lo dưới sàn và cô ấy không cần phải bận tâm.

Lee Seeun mang theo hành lý gọn nhẹ xuống căn cứ dưới biển còn Shin Haeryang mang theo một cuốn sách, dựa lưng vào tường và chờ đợi vị khách.

Theo lời của Seo Jihyuk, sách vừa có thể là thuốc ngủ vừa là thứ có thể đọc đi đọc lại mà không thấy chán. Có vẻ như quyển Faust mà anh ấy đã cho đội trưởng mượn thuộc loại đầu tiên. Shin Haeryang đã đến quán cà phê sách để trả lại Faust thay cho Seo Jihyuk.

Và theo gợi ý của Seo Jihyuk, anh ấy có vẻ đã mượn Đồi gió hú, một cuốn thuộc loại thứ hai. May mắn thay, vì có ít người đọc sách nên không có vụ lộn xộn nào xảy ra ở quán cà phê sách và Baek Aeyoung cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ấy trở về phòng sau khi nhìn thấy đội trưởng đang tập trung đọc sách.

Kẻ điên gõ cửa phòng Lee Seeun vào lúc rạng sáng dường như đã bỏ qua đêm nay. Baek Aeyoung tỉnh dậy sau giấc ngủ 7 tiếng và ngạc nhiên khi thấy đội trưởng vẫn đang đọc sách trong tư thế cũ.

"Nội dung là gì vậy?"

"...Là câu chuyện về những kẻ điên rồ tự hủy hoại bản thân."

"Có hay không?"

"Cũng hay."