Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Ngoại truyện - 415. Mất ngủ (5)

Ngoại truyện. Mất ngủ (5)

Khi các cuộc gọi của Shin Haeryang ngày càng dài hơn và số lần về Hàn Quốc ngày càng nhiều, Baek Aeyoung càng muốn khám phá bí mật mà anh ấy không tự mình nói ra. Chỉ nghe lỏm những cuộc gọi điện thoại, Baek Aeyoung có cảm giác như Shin Haeryang đã giết nhiều người ở Hàn Quốc rồi chôn họ hàng loạt trên núi để phi tang chứng cứ.

Trong cuộc sống, Baek Aeyoung luôn làm theo trực giác của mình khi thấy có điểm đáng ngờ. Ngay cả khi đang làm nhiệm vụ mà cảm thấy bầu không khí lạ, cô cũng sẽ không đến điểm hẹn cuối cùng dù đã hoàn thành công việc. Những nhiệm vụ trả nhiều tiền nhưng điều kiện khắt khe và bất hợp pháp thì cô sẽ không nhận, hoặc nếu đã nhúng tay vào rồi thì sẽ rút ra thật nhanh. Thậm chí chỉ cần ba người đàn ông nhìn cô rồi trao đổi ánh mắt và cười, cô cũng sẽ rời khỏi nơi đó ngay lập tức. Với những món ăn, rượu hay đồ uống mà đồng đội chia sẻ, nếu cô thấy có gì đó bất thường thì cô sẽ vứt đi mà không ăn. Thậm chí cả những món mà mọi người cùng ăn, cô cũng từ chối với lý do không đói.

Nhờ trực giác đó, Baek Aeyoung đã tránh được những sự kiện không may như những lính đánh thuê được tìm thấy là những xác chết không rõ danh tính khi tranh giành số vàng mà mafia giấu trong nhiệm vụ, hoặc bị chỉ huy đầu độc sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Có lần, các thành viên trong đội gọi điện hối thúc cô đến bữa tiệc, nói rằng bữa tiệc sắp bắt đầu. Nhưng ngày hôm đó, không hiểu sao Baek Aeyoung không muốn rời khỏi giường khách sạn. Cô uể oải khác thường, chần chừ và đến muộn hơn một tiếng. Khi đến nơi hẹn, Baek Aeyoung nghĩ rằng họ đang say sưa hát hò và lăn lộn cùng với những chai rượu rỗng.

Đồng đội của cô thực sự đang lăn lộn trên sàn, nhưng là vì chất độc. Toàn thân họ cứng đờ, lăn lộn trong chất nôn và đang chết dần hoặc đã chết. Baek Aeyoung biết rằng họ đã bị sát hại bằng tetrodotoxin qua một tờ báo địa phương. Cô đã gọi xe cấp cứu ẩn danh, nhưng đã quá muộn. Trong số những người đã chết mà không thể hét lên vì cơ bắp bị cứng lại, chỉ có xác của chỉ huy là không có ở đó.

Có hơn 350.000 lính đánh thuê trên khắp thế giới, trong đó có khoảng 200 công ty chính thức và hơn 50 công ty không chính thức. Các quốc gia phát triển cho rằng thuê lính đánh thuê chiến đấu thay thế sẽ dễ dàng hơn là mạo hiểm mạng sống quân đội chính quy, vốn được huấn luyện và đào tạo với chi phí khổng lồ ở những nơi nguy hiểm và phải đối mặt với sự phản đối của công chúng. Ngay cả khi lính đánh thuê chết, họ cũng không phải là lính chính quy, nên cái chết của họ không được ghi lại. Ngay cả khi lính đánh thuê hành hung, giết hại người dân địa phương hoặc cướp bóc tài nguyên để gửi về các quốc gia phát triển, thì đó cũng không phải là việc làm của quân đội chính quy nên công dân các nước phát triển cũng không cảm thấy có trách nhiệm đạo đức hay tội lỗi gì cả.

Chiến tranh là một trong những công cụ kiếm tiền lâu đời nhất. Lính đánh thuê được phái đến mọi các quốc gia yếu thế dưới lốt công ty an ninh, giết hại dân thường và cướp bóc tài nguyên. Những tài nguyên này cuối cùng được tiêu thụ với giá rẻ ở các quốc gia phát triển.

Hầu hết các công ty lính đánh thuê chính thức (như BlackXwater, VagXgroup, v.v.) được hậu thuẫn bởi các nước phát triển đều ưu tiên tuyển người xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm của chính nước họ. Ngoài ra, họ còn có những tiêu chí khắt khe như kiểm tra máu, kiểm tra thể lực định kỳ, yêu cầu chiều cao tối thiểu và ưu tiên nam giới da trắng. Nếu là người Mỹ hoặc Anh, mức lương có thể cao hơn gấp đôi. Còn nếu là người châu Á thì lương thậm chí còn bị cắt giảm.

Các công ty còn lại ít đòi hỏi kinh nghiệm và điều kiện hơn. Miễn là làm tốt công việc thì ngay cả kẻ nghiện thuốc giảm đau bị sa thải một cách nhục nhã cũng có thể kiếm sống với nghề lính đánh thuê. Tuy nhiên, vấn đề là có rất nhiều kẻ điên rồ trong số đó. Những chuyện bẩn thỉu như phản bội, hành hung, đe dọa xảy ra như cơm bữa. Hơn nữa, lính đánh thuê thường ký hợp đồng với nhiều công ty. Việc gây rắc rối ở một công ty rồi chuyển sang công ty khác không phải là chuyện lạ.

Baek Aeyoung sau này mới biết tại sao Thomas, một kẻ đã lăn lộn trong ngành này lâu hơn cô rất nhiều, lại tha mạng cho cô, một tân binh mới vào nghề được vài năm. Tên của Baek Aeyoung đã lan truyền trong ngành như một kẻ mù quáng vì tiền đến mức đầu độc đồng đội rồi bỏ trốn. Thomas cần một cột thu lôi sống để chịu đựng sự thù hận của những người trong ngành.

Tên Thomas đó đã chuyển đến một công ty an ninh chuyên nghiệp nổi tiếng là tàn độc nhưng cũng trả lương hậu hĩnh nhất. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ một trong những điều kiện để hắn chuyển việc là phải loại bỏ những đồng đội đã làm việc cùng để bịt đầu mối. Mỗi khi nhớ lại Thomas với hình xăm rắn trên bắp tay và chân, nụ cười hiểm độc với một chiếc răng bị gãy, Baek Aeyoung lại cảm thấy như trào ngược vì tức giận.

Không ai tin lời cô. Những kẻ đã làm việc cùng hoặc có quan hệ tốt với những người đã chết đều rắp tâm muốn giết Baek Aeyoung. Những kẻ không có đủ nhiệt huyết đó thì lại gián tiếp gây bất lợi cho cô. Cô cảm thấy tủi thân vì không ai tin mình, dù cô có phủ nhận rằng mình không làm việc đó. Nhưng có một điều tốt là không có ai muốn uống rượu cùng cô. Có lẽ họ sợ cô sẽ bỏ thuốc độc vào rượu. Thật nực cười. Nếu không nhờ những người tình cờ quen biết qua các nhiệm vụ giới thiệu hoặc sắp xếp công việc cho cô, Baek Aeyoung đã không thể tồn tại trong giới lính đánh thuê.

Một ngày nọ, Baek Aeyoung tình cờ gặp Shin Haeryang, người đang bịt mặt bằng chiếc balaclava. Hóa ra Shin Haeryang quen một trong những người đồng đội đã bị đầu độc. Một trong những người làm việc cùng cô lúc đó đã nói rằng anh ấy là người Việt Nam, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật kỳ lạ, chắc là nói dối. Ấn tượng của Baek Aeyoung khi nhìn thấy Shin Haeryang cởi chiếc balaclava đầy cát là "Anh ta to lớn và cao như thể nếu cố giết anh ta bằng dao thì cũng không khác gì dùng tăm chọc anh ta cả."

Shin Haeryang lịch sự yêu cầu cô dành chút thời gian, rồi với đôi môi khô nẻ, anh ấy hỏi liệu có phải Baek Aeyoung đã đầu độc những người đó không. "Đúng, tôi đã giết tất cả họ." Baek Aeyoung đã quá mệt mỏi để nói sự thật. Anh ấy đến một cách đột ngột và nhìn cô chằm chằm rồi nói: "Không phải cô. Cảm ơn vì đã xác nhận." Rồi lặng lẽ rời đi như khi đến.

Một thời gian sau, cô nghe tin đồn rằng Thomas được tìm thấy đã chết ở Châu Phi. Baek Aeyoung chắc chắn người đàn ông đó đã làm chuyện này. Sau nhiều lần chuyển việc để tăng giá trị bản thân, mãi đến khi gia nhập công ty hiện tại, cô mới gặp lại Shin Haeryang, một người nổi tiếng với biệt danh "Kẻ hủy diệt". Họ đã từng gặp nhau trong những nhiệm vụ ngắn hạn hoặc bất ngờ, thậm chí phối hợp một vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên họ làm việc cùng nhau trong một thời gian dài.

Baek Aeyoung cảm thấy rằng đội trưởng đang giấu một điều gì đó. Rốt cuộc, một đội trưởng kỹ sư ở căn cứ dưới biển có việc gì mà phải mua đá và đất với số lượng lớn trên đất liền? Ngay cả khi xây một ngôi mộ thì cũng không cần kỳ công đến mức này. Có lẽ đó là vấn đề riêng tư và không ảnh hưởng đến cô. Phán đoán này gần như hoàn toàn dựa vào trực giác, bởi vì anh ấy là một người không nhận lời đề nghị chuyển việc với điều kiện tốt hơn.

Mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng Baek Aeyoung vẫn không thể chịu được khi một người đóng vai trò chỉ huy lại che giấu điều gì đó. Chứng mất ngủ của Shin Haeryang dần dần được cải thiện. Sau khi mọi người nói rằng họ sợ khi thấy anh ấy đi dạo vào rạng sáng hoặc ngồi quanh thủy cung dưới biển sâu, Shin Haeryang bắt đầu mang theo một chiếc cốc đựng đồ uống. Sau khi chiếc cốc bị vỡ trên đầu người vài lần, anh ấy chuyển sang cầm sách trên tay. Khi cuốn sách cũng phá vỡ đầu người, các vật dụng anh ấy cầm trên tay thay đổi, và cuối cùng anh ấy mang theo đồ đan len. Baek Aeyoung cũng không hiểu tại sao, nhưng mọi người có vẻ thấy một người đang đan len ít nguy hiểm hơn.

Baek Aeyoung đã do dự suốt 3 tháng trời sau khi nghe loáng thoáng địa điểm và vị trí được nhắc đến trong cuộc gọi của Shin Haeryang. Và cuối cùng, Baek Aeyoung đã quyết định xin nghỉ phép và tự mình đến địa điểm đó. Kiểm tra trên bản đồ trực tuyến, cô thấy đó là một thung lũng ở một vùng nông thôn khá bình thường. Ở thượng nguồn của thung lũng vừa mới vào hè và có một vài khách du lịch đang vui chơi.

Cô đi lang thang xung quanh, nghĩ rằng tọa độ này chắc hẳn là đúng khi nhìn thấy những tảng đá và đất khổng lồ được xe ben chở đến đều nằm trên mặt đất. Cô quan sát thấy vùng nước thượng nguồn có vẻ sâu, nhưng khi hỏi những người đang vui chơi, họ nói một điều vô lý rằng hầu hết các khu vực của thung lũng chỉ sâu đến thắt lưng người lớn.

Hóa ra, trong suốt mùa đông khi mực nước thung lũng tự nhiên giảm, một công trình xây dựng đã được tiến hành. Trong mười ngày, thung lũng nơi vốn có độ sâu từ 3-7m đã được lấp đầy bằng đất, cát và đá, sau đó những tảng đá lớn được dùng để làm phẳng đáy. Nhờ đó, độ sâu ở những vùng nguy hiểm nhất đã giảm xuống chỉ còn ngang thắt lưng hoặc ngực của người lớn.

Hơn nữa, nếu quan sát kỹ hơn, thung lũng rộng hơn nhiều so với bản đồ internet một năm trước. Có lẽ độ rộng thung lũng đã được mở rộng để giảm tốc độ dòng chảy, nhờ đó giảm nguy cơ tai nạn ngay cả khi có mưa lớn.

Bên ngoài thung lũng, đủ loại thiết bị an toàn đã được lắp đặt. Baek Aeyoung nhìn chăm chú vào những biển báo cũ kỹ và sắp rụng về việc cấm bơi mà cô thấy trong ảnh, giờ đã biến mất. Những biển báo mới, sáng bóng được lắp đặt với những dòng cảnh báo lớn như "Cấm bơi" "Cấm bơi sau khi uống rượu" và "Khu vực nguy hiểm" Những sợi dây thừng cũ kỹ sắp đứt đã biến mất, thay vào đó là những sợi dây thừng mới, chắc chắn được bố trí gần như bao quanh thung lũng cùng với phao cứu sinh.

Thiết bị hô hấp nhân tạo cho người đuối nước cũng được lắp đặt mỗi 10 mét. Khi đạp xe, cô nhận thấy có một con đường thẳng tắp nối bệnh viện với thung lũng.

Baek Aeyoung bước vào một quán cà phê gần thung lũng, gọi món đồ uống đắt nhất và ăn khoảng 15 cái bánh madeleine do chính chủ quán nướng đến mức no căng bụng. Vì không có khách, chủ quán hào hứng trò chuyện với Baek Aeyoung.

Anh ấy kể rằng thung lũng này từng là một vấn đề đau đầu đối với văn phòng quận vì mỗi năm có tới 4-5 vụ đuối nước xảy ra, nhưng họ không thể làm gì vì thiếu ngân sách phòng chống thiên tai. Nhưng đột nhiên, một nhà tài trợ ẩn danh đã quyên góp một khoản tiền lớn cho thung lũng, giúp văn phòng quận có thể tiến hành công việc san lấp đáy thung lũng mà họ đã chờ đợi bấy lâu nay.

"Hình như năm ngoái, mưa bất ngờ đổ xuống và nước thung lũng dâng lên rất nhanh, nhiều người đã bị cuốn trôi và chết. Có lẽ 5 hay 6 người đã chết vào mùa hè năm đó. Ở thung lũng này, mỗi năm đều có tới 3-4 người chết. Thật kỳ lạ là người dân địa phương thì không chết mà toàn người từ nơi khác đến. Có lẽ có cả những người không tìm thấy xác. Hồi đó, vì mưa quá lớn nên không thể tìm thấy xác, một pháp sư đã đến. Bà ta nói tất cả những người chết đuối ở đây đều đã trở thành ma nước. Nếu không dìm chết người khác, họ sẽ mắc kẹt mãi mãi trong thung lũng này. Bà ta nói phải làm lễ cúng thì mới có thể tìm thấy xác bị cuốn trôi."

Baek Aeyoung nhíu mày, hỏi trong khi nuốt miếng bánh madeleine đầy trong miệng.

"Thật à? Rồi sao nữa?"

"Cha mẹ của những người đã chết muốn làm lễ cúng dù không có tiền. Nhưng có một người đàn ông, hình như là bạn trai hoặc chồng của một trong những người đã chết, đã khóc và vô cùng tức giận... Anh ta nói bằng mọi giá sẽ tìm thấy thi thể. Tôi mới chợt nhớ ra chuyện đó."

"Thế họ có tìm thấy không?"

"Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ cái anh chàng nổi giận đó vì anh ta rất đẹp trai... Bánh madeleine có hợp khẩu vị cô không? Mấy cái này hình dáng hơi kỳ nên tôi không bán, nhưng hương vị thì không khác gì đâu. Tôi tặng cô mấy cái này nhé, nhìn cô ăn có vẻ ngon miệng. Dù sao thì, nhờ có công trình này, mọi người có thể đến đây chơi mà không bị đuối nước nữa."

Baek Aeyoung quay về căn cứ dưới biển, mua 20 chiếc bánh madeleine và chia cho các thành viên trong đội. Cô nói dối rằng mình đã đi chơi ở Busan. Shin Haeryang nhận ra lời nói dối của cô rồi liếc nhìn cô một lúc nhưng không nói gì, có lẽ đó là một lời nói dối được cho phép.

.

.

.

lu: lý do tui lụy Shin ở đây nè. Dù trc đó tui thích ảnh thật, nhưng sau chap này thì tui quá thích ảnh. Cảm tưởng cảm giác tin tưởng và yêu quý ảnh là xứng đáng vậy.

Shin đã từng yêu hết mình và rất hạnh phúc. Nhưng cuối cùng cô ấy lại rời đi quá bất ngờ. Cả việc Shin đang làm việc trong một nơi đầy nước, có một năng lực vượt trội, nhưng lại chẳng thể cứu được cô ấy.

Sau chap trc tui đã nghĩ ảnh sẽ lấp đầy thung lũng luôn. Nhưng ko, ảnh chỉ làm nơi đây thành một nơi an toàn, để không có ai có thể gặp tai nạn nữa. Đây có lẽ không chỉ là cách ảnh chữa bệnh mất ngủ cho mình, một sự trả thù vô nghĩa mà còn là lời từ biệt của ảnh dành cho cô ấy nữa.

Và một thông điệp truyền tải có thể mn ko biết. Rất nhiều luật an toàn trên thế giới là do những gia đình nạn nhân tạo ra. Như lưới an toàn, giàn giáo bằng thép, cửa chắn tàu điện ngầm... Họ đấu tranh để không còn nhiều người phải trải qua nỗi đau như họ nữa