Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Ngoại truyện - 407. Bướm đêm (1)

Ngoại truyện. Bướm đêm (1)

Lần đầu tiên Kim Jaehee bị bố mẹ đưa đến nhà pháp sư là khoảng 30 ngày sau đám tang của anh trai. Trong thời gian đó, Kim Jaehee đã cố gắng tự tử hai lần và phải nhập viện tâm thần 10 ngày.

Ngay khi bước chân vào điện thờ, Kim Jaehee suýt ngạt thở vì mùi nhang. Anh nhăn mặt ngay lập tức và nghĩ đến phổi và khí quản của mình. Ngoài anh ra, còn có một người sống sót khác sau vụ cháy rạp chiếu phim, nhưng người đó đã chết vì co thắt khí quản do hít phải khói và qua đời trong đau đớn. Kim Jaehee cũng bị ho không ngừng vì tổn thương khí quản và phải luôn mang theo khăn giấy vì viêm xoang. Phải mất một tháng anh mới dần hồi phục, nhưng lá phổi đã bị tổn thương thì không bao giờ có thể trở lại bình thường nữa. Anh không thể làm gì khác ngoài việc chăm sóc để nó không tệ hơn. Nghe lời dặn dò của bác sĩ rằng phải tập thể dục để sống sót, Kim Jaehee nghĩ: "Cuộc đời mình chắc là cứ phải chăm sóc để không tệ hơn. Tại sao nó lại không tốt lên được?"

Cố gắng chịu đựng cơn ho và đau đầu, cuối cùng anh cũng gặp được bà pháp sư. Bà ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, trang điểm đậm và mặc hanbok truyền thống. Kim Jaehee thấy tò mò với cách trang trí đầy màu sắc trong điện thờ. Não của ai bị hỏng đến mức có gu thẩm mỹ tồi tệ thế này? Khi nhìn điện thờ, suy nghĩ đầu tiên của Kim Jaehee là: "Có ai đã tư vấn thiết kế nội thất cho người này chưa?" Bà pháp sư yêu cầu bố mẹ Kim Jaehee cung cấp tất cả thông tin cá nhân của anh, rồi lắc chuông, nói rằng sẽ hỏi thần linh.

Kim Jaehee lắng nghe tiếng chuông của bà pháp sư một cách vô hồn. "Mũi đã đau, miệng cũng đau, giờ đến đây thì mắt cũng đau và tai cũng đau."

Bố mẹ đưa cậu con trai thứ hai dường như đã mất trí đến một nhà pháp sư nổi tiếng chỉ để làm một buổi lễ cúng. Bà ta nói rằng linh hồn của con trai cả đã chết cháy chưa siêu thoát được và đang bám vào người con thứ. Để tránh tam tai bát nạn thì phải dùng bùa và phải làm lễ Jinogi để đưa linh hồn con trai cả về thế giới cực lạc. Nghe đến đây, Kim Jaehee bật cười. Anh cười điên dại, toàn thân run rẩy, rồi kết thúc bằng một cơn ho và nói với bố mẹ.

"Bố mẹ tin những lời nhảm nhí này thật ư?"

* Lễ Jinogi là một nghi lễ cúng tang truyền thống của Hàn Quốc. Mục đích chính của lễ này là giúp linh hồn người đã khuất được thanh tẩy, an ủi và dẫn đường sang thế giới bên kia một cách bình an.

Họ đã tin. Bố mẹ anh tin tưởng lời của bà pháp sư, một chuyên gia về thế giới bên kia, hơn cả những ảo giác mà con trai thứ hai của họ thấy. Ngay cả trước khi buổi lễ bắt đầu, Kim Jaehee đã ngửi thấy mùi lừa đảo từ bà pháp sư. Mùi này đỡ ghê tởm hơn mùi xác chết cháy, nhưng lại nồng như mùi nhang. Anh đã cố gắng khuyên can bố mẹ mình, xem như mình đang làm một người con ngoan ngoãn thay cho người anh đã mất, nhưng cũng vô ích. Trong buổi lễ, khi thấy bà pháp sư giả vờ như có hồn anh trai nhập vào, Kim Jaehee cười phá lên như thể đang phải xem một vở kịch dở tệ.

"Bố mẹ có thấy bà ta vừa vặn vẹo người diễn xuất không? 'Jaehee à, giờ anh ổn rồi.' Ha ha. Buồn cười thật. Anh ấy luôn cầu xin được cứu vào phút cuối. Anh ấy nói không muốn chết như thế này đấy."

Kim Jaehee đã có một chút hy vọng mong manh vào tín ngưỡng dân gian mà anh chưa từng trải nghiệm, nhưng đúng như dự đoán, cuối cùng anh đã thất vọng. Trong giấc mơ, Kim Jaehee luôn ở trong rạp chiếu phim đỏ rực, nóng bỏng và mờ mịt vì khói. Mọi người cố chạy thoát, nhưng rồi lại chọn sai đường và bốc cháy như những cây nến, hoặc chết vì ngạt khói trong im lặng. Dù là người tốt bụng hay độc ác hay ích kỷ thì kết cục đều giống nhau cả. Kim Jaehee bò trên sàn và nói với những người gục ngã. "Nếu có thể làm lại, tôi sẽ làm tốt hơn. Tôi sẽ cố gắng bằng mọi cách."

Kết quả đúng như dự đoán. Bỏ ra một số tiền lớn để làm lễ nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào cả.

"Con không điên. Nếu anh ấy bám vào con thì chẳng phải tốt sao? Và bà ta nói lễ Jinogi đã kết thúc tốt đẹp, nhưng con không biết anh ấy đã ra đi hay chưa. Anh ấy vẫn xuất hiện trong giấc mơ và bị thiêu cháy. Sao bố mẹ lại đưa nhiều tiền cho một kẻ lừa đảo như thế?"

Kim Jaehee nhìn bàn tay được băng bó và nghĩ. "Nếu rơi ở một góc khác lệch đi chỉ 3cm thôi, có lẽ cổ mình đã gãy chứ không phải ngón tay. Mình đã sống sót, nên mình chẳng thể làm được gì nữa."

Kim Jaehee không còn nhớ được tính cách của mình trước khi vào rạp chiếu phim với anh trai. Bạn bè và bố mẹ nói rằng anh là một người tinh nghịch nhưng lạc quan, thông minh và tốt bụng. Càng nghe, anh càng cảm thấy xa lạ. Sau khi đã chết đi sống lại hơn 30 lần, tính cách thay đổi là chuyện bình thường mà. Hoặc có lẽ, như các bác sĩ nói, anh đã hít quá nhiều khói đến mức não bị hỏng do carbon monoxide.

Với bàn tay phải chỉ còn lại ba ngón, Kim Jaehee nắm lấy cổ áo bà pháp sư, lắc mạnh và đòi hoàn tiền vì buổi lễ không có tác dụng. Hoặc là làm lại. Số tiền bỏ ra lên đến hàng chục triệu won. Kim Jaehee của ngày xưa sẽ không bao giờ làm như vậy.

Anh la hét ầm ĩ: "Hoặc gọi anh ấy về cho đàng hoàng, hoặc tiễn anh ấy đi cho đúng cách, hoặc đưa tôi về quá khứ, hoặc trả lại tiền. Ít nhất cũng phải làm được một trong bốn điều đó chứ." Kim Jaehee dùng cái chân titan của mình đá vỡ cánh cửa điện thờ.

Cánh cửa bằng gỗ ép rẻ tiền vỡ thành hai mảnh, anh bước vào đó như nhà mình và đá đổ tất cả đồ cúng trên bàn xuống sàn. Rồi anh ngồi lên bàn và đấm vào bức tranh thờ xấu xí treo trên tường. Bà pháp sư la hét phía sau lưng Kim Jaehee. Lúc nhận tiền mặt thì bà ta cười tươi lắm cơ mà. Khi bức tượng tướng quân và gạo lăn lóc trên sàn, Kim Jaehee bị những người đàn ông lạ mặt túm lại, bị ném muối đầy người rồi vứt ra đường.

Suốt một tháng trời, Kim Jaehee siêng năng lảng vảng gần điện thờ, đuổi những người định vào xem bói, giương cao tấm biển "Bà pháp sư này là kẻ lừa đảo," hoặc rải hàng tập tờ rơi tố cáo ra đường và phát cho những người đến xem bói. Khi bà pháp sư nói anh đang cản trở việc kinh doanh và sẽ bị thần linh trừng phạt, Kim Jaehee mang loa đến, hét lớn hơn và dọa sẽ kiện tội lừa đảo.

Vì cổ họng vẫn chưa lành hẳn do khói từ đám cháy khiến anh không thể hét, anh dùng loa để khóc lóc như một hồn ma chết oan ức. Chiếc loa đắt tiền có chất lượng tốt đến mức tiếng khóc của Kim Jaehee có thể vang xa đến cả cây số. Những người đi bộ trên phố định đến xem bói, nghe thấy tiếng khóc của anh thì nổi da gà và vội vã rời đi. Khi thấy cảnh sát đến, Kim Jaehee nhanh chóng chạy trốn, và khi cảnh sát đi, anh lại quay lại với chiếc loa.

"Tưởng tôi đi rồi à? Tôi không đi đâu. Người sống còn đáng sợ và dai dẳng hơn ma quỷ nhiều."

Khi những người tò mò đến ngõ pháp sư hỏi chuyện gì đang xảy ra, Kim Jaehee sẽ khóc lóc và kể lể rằng vì bà pháp sư mà anh mất cả hai chân, ngón tay, tóc bạc đi và mất cả anh trai. Chuyện này mà đến tai bà pháp sư thì chắc bà ta sẽ tức đến nghẹn thở mất. Kim Jaehee gây náo loạn ở con phố pháp sư mỗi ngày, đến nỗi những pháp sư khác cũng phải than phiền và khách của điện thờ đã mất sạch. Bà pháp sư không thể giả vờ như không có chuyện gì được nữa. Bà ta cuối cùng đã nhận ra rằng Kim Jaehee là một người đã mất quá nhiều và sẽ không lùi bước cho đến khi có được thứ mình muốn.

Kim Jaehee dùng giọng khàn khàn hát điệp khúc "Jingle Bell! Jingle Bell! Jingle all the way!" suốt một thời gian dài ở trước cửa, cho đến khi bà pháp sư không thể chịu đựng được nữa mà xông ra. "Cái thứ hỗn xược! Cái thứ độc ác! Mày đáng bị trời phạt! Bị sét đánh chết!" Bà ta la hét rồi đưa ra phương án thay thế là dù không thể hoàn tiền nhưng sẽ làm lại buổi lễ cho anh. Kim Jaehee suy nghĩ một chút rồi đưa chiếc loa cho bà pháp sư và đồng ý.

Và buổi lễ lại được tổ chức. Kim Jaehee nhìn bà pháp sư cầm quạt và chuông với đôi mắt trống rỗng. Buổi lễ bảo hành lần này có thêm 2 bà pháp sư nữa. Càng nhiều pháp sư thì buổi lễ càng thành công sao? Lần trước không có nhạc công nào, nhưng lần này có hai người. Số lượng đồ cúng trên bàn cũng đa dạng hơn. Lần này, anh trai lại nhập vào người bà pháp sư. Lần này, anh ta nhất quyết không chịu đi và la hét "Cứu tôi với!" "Tôi không muốn chết!" giống hệt như những gì Kim Jaehee đã kể trước đây.

Bà pháp sư đổ mồ hôi như mưa, cố gắng xoa dịu linh hồn của người anh trai, và bố mẹ Kim Jaehee nhìn cảnh đó thì bật khóc nức nở. Kim Jaehee thì không. Anh bình thản quan sát buổi lễ, giống như lúc anh chứng kiến bóng lưng của anh trai đã bỏ mặc mình để chạy trốn một mình.

Buổi lễ được tổ chức trên núi, kéo dài hơn lần trước và được cho là đã kết thúc tốt đẹp. Bà pháp sư nói với gia đình Kim Jaehee bằng giọng mệt mỏi rằng đừng bao giờ đến tìm bà ta nữa.

Kim Jaehee đi ngủ với một chút hy vọng mong manh rằng buổi lễ bảo hành đã có hiệu quả. Nhưng đúng như dự đoán, trong giấc mơ, anh trai anh, người đã bị thiêu rụi, lại xuất hiện. Những người trong rạp chiếu phim la hét đến khản cổ, tạo thành một bản giao hưởng bằng tiếng kêu thét. Rạp chiếu phim và quầy bán đồ ăn vặt sáng rực bởi lửa, mùi thức ăn cháy, mùi cao su cháy và mùi người cháy nồng nặc. Trên màn hình chiếu bộ phim mà anh đã xem đi xem lại đến phát chán và tất cả những người đã tan chảy vì lửa hoặc chết ngạt vì khói đồng loạt nhìn chằm chằm vào Kim Jaehee.

"Jaehee à. Anh... sợ lắm. Anh xin lỗi."

Một hình dáng đen thui vì cháy nói chuyện với anh. "Anh trai, buổi lễ lần này cũng tệ hại lắm sao?"

Kim Jaehee đã nhận được tổng cộng 3 lần dịch vụ bảo hành. Lần cuối cùng, bà pháp sư đã hoàn tiền, nói rằng đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp bà ta phải làm như vậy. Kim Jaehee gật đầu và nói.

"Ai cũng có lần đầu mà. Cảm giác mất đi cả hai chân thế nào?"

Kim Jaehee đã cố gắng trả lại số tiền đã được hoàn cho bố mẹ nhưng họ không nhận. Bố mẹ anh, những người đã buộc phải tham gia buổi lễ thứ ba, có vẻ nghĩ rằng cậu con trai thứ hai của họ đã hoàn toàn mất trí. Nghe những lời chửi rủa, Kim Jaehee không phủ nhận mà chỉ gật đầu. Và sau đó, anh không bao giờ trở về nhà nữa.

Sau đó, Kim Jaehee đã đi xem bói 10 lần, xem bài tarot 10 lần và xem tử vi 6 lần. Và anh đã được hoàn lại tiền trong hầu hết các lần đó. Anh đã đặt lịch hẹn trước hai tháng để gặp một pháp sư mới nhận thần, lái xe 4 tiếng để đến đó nhưng bà ta lại không nói đúng được bất cứ điều gì. Có hơn 700.000 pháp sư và pháp sư trên mảnh đất chật hẹp này. Dân số của Hàn Quốc thống nhất là 70 triệu, tức là cứ 100 người lại có một kẻ lừa đảo. Chẳng lẽ không có ai là người đáng tin sao?

Một điều đặc biệt là nhà pháp sư hôm nay không hỏi ngày tháng năm sinh của anh. Bà ta chỉ hỏi tên để tiện xưng hô rồi im lặng nhìn Kim Jaehee. Bà pháp sư mặc hanbok nói.

"Thần linh nói rằng Kim Jaehee đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trong đời."

Có bao nhiêu người ở Hàn Quốc sống một cách vô tư lự, không lo lắng gì chứ? Hầu hết các pháp sư đều là chuyên gia về "cold reading" và "gaslighting" như những kẻ lừa đảo lão luyện. Thậm chí có những kẻ còn theo dõi mạng xã hội hoặc thuê người để điều tra. Kim Jaehee chỉ gật đầu qua loa và trả lời.

"Đúng vậy. Tôi đã chịu nhiều khổ cực."

Mắt bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai của Kim Jaehee và mái tóc bạc ẩn dưới chiếc mũ len một lúc lâu rồi lên tiếng.

"Cậu đã sống như một con bướm đêm."

"Cái đó cũng đúng. Tôi đã bị thiêu cháy."

"Năm ngoái cậu đã rất khó khăn phải không? Thần linh nói rằng từ năm nay mọi thứ sẽ ổn hơn."

Kim Jaehee gật đầu mà không có bất kỳ hy vọng nào. "Nếu 'thần linh' đó có chút tinh ý thì hẳn sẽ không nói những lời như vậy."

"Thế à? Thần linh nói từ khi nào mọi thứ sẽ ổn hơn?"

"Chờ một chút... Ít nhất là sau mùa hè thì mọi thứ sẽ tốt hơn. Cậu muốn hỏi gì?"

"Tôi vừa mới tìm được việc. Tôi muốn biết liệu tôi có thể làm việc ở đây không. Tôi có làm tốt không và có hòa đồng với đồng nghiệp được không."

"Cậu làm việc ở đâu?"

"Không lẽ 'thần linh' ngu ngốc của bà không biết sao?" Kim Jaehee nuốt câu trả lời chực trào ra khỏi cổ họng. Anh đã có kinh nghiệm bị nhiều pháp sư ném muối và đuổi đi. Anh còn từng khiến hai kẻ lừa đảo phải khóc lóc ngay trước mặt, đến mức con trai hay con gái nuôi của họ cũng phải chạy trốn.