Ma Tông Công tước, người đã siết chặt tay tôi tưởng chừng như muốn bóp nát, mãi một lúc lâu sau mới chịu buông ra. Dù thực tế chỉ trôi qua vài phút, nhưng cảm giác cứ như tôi đã bị Người giữ lại gần một tiếng đồng hồ.
“Cưng cứ chờ ở đây một lát.”
Vừa dứt lời, Ma Tông Công tước thoáng chút do dự rồi quay lưng bước đi.
Trên đường đi, Người còn không ngừng ngoái đầu lại. Trông cứ như đang lo rằng ‘Lỡ mình rời mắt một cái là cậu bé này biến mất thì sao?’. Đã thế Người còn dặn tôi phải chờ, nên dáng vẻ ấy càng thêm rõ.
Nhưng tôi chỉ có thể ngây người nhìn theo bóng lưng đong đầy lo lắng của Người.
‘Làm gì có nơi nào để đi chứ.’
Chờ với đợi cái gì cơ chứ? Một kẻ bị nhốt trong tù thì có thể đi đâu được.
Cùng lắm cũng chỉ là chuyển chỗ từ song sắt vào giường thôi. Mà dù thế nào đi nữa, tôi vẫn ở trong tù.
Thật đau lòng. Chẳng phải Ma Tông Công tước đã kinh hãi khi thấy bộ dạng bị giam cầm của tôi đó sao? Vậy mà giờ Người lại lo một tên tù nhân như tôi có thể biến đi đâu mất.
‘Chắc là Người bị sốc nặng lắm.’
Phải sốc đến mức nào thì một biểu tượng của trí tuệ như Ma Tông Công tước mới có thể mắc một sai lầm ngớ ngẩn đến vậy. Tình cảnh này, đến cả người vô cảm cũng phải chạnh lòng.
‘Đúng là thằng con bất hiếu.’
Ma Tông Công tước là người đã mang cho tôi những loại thực phẩm bổ dưỡng trân quý nhất thế gian. Dù thỉnh thoảng Người hay buông những lời đùa khó đỡ, nhưng thực ra Người lại chu đáo chẳng kém gì Toàn Thắng Công tước và Hiền Minh Công tước.
Hai vị Công tước kia ít nhiều cũng có liên quan nên việc họ đối xử tốt với tôi còn có thể hiểu được, nhưng Ma Tông Công tước thì chẳng có mối liên hệ nào cả. Dẫu vậy, Người vẫn luôn ấm áp.
Tấm lòng của Người quả không hổ danh Mẫu thân Ma Tông. Vậy mà tôi lại để cho một người như vậy thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
Tôi xin lỗi, thưa Người... xem ra bản án 5 năm tù mới hợp với tôi.
Không lâu sau, Ma Tông Công tước đã quay trở lại.
“Ăn uống trong này chắc bất tiện lắm. Ta mang đến một ít đồ đây.”
“A, vâng. Tôi cảm ơn Người.”
Trong vòng tay Người là cả một núi đồ ăn.
Nhưng nhìn thế nào thì đây cũng không phải là “một ít”. Chẳng lẽ từ trước đến giờ tôi đã dùng sai từ này sao?
‘Chắc đến lúc ra tù cũng chưa ăn hết.’
Đây tuyệt đối không phải là lượng thức ăn dành cho năm ngày. Thậm chí kích thước của chúng cũng chẳng nhỏ, liệu có lọt qua khe hở của song sắt không─
“Nào, nhận lấy đi.”
Lọt thật này?
Ma Tông Công tước vừa búng tay, tất cả những món đồ trong tay Người đồng loạt thu nhỏ lại. Sau khi được đẩy qua song sắt, chúng lại phồng to như cũ, như thể việc thu nhỏ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
‘Oa.’
Nếu tôi không nhìn lầm, ma thuật vừa rồi đã được thi triển mà chẳng cần đến gậy phép hay câu thần chú nào cả.
“Con đường mà các pháp sư theo đuổi tuy khác nhau, nhưng đích đến cuối cùng đều giống nhau. Ma thuật được thực hiện mà không cần bất kỳ vật môi giới hay câu thần chú nào. Đó chính là đỉnh cao của ma pháp.”
Lời của Rater trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ chợt vang lên trong đầu tôi. Ước mơ mà cậu ta đã nói với các thành viên bằng một dáng vẻ đầy nhiệt huyết.
Cậu thấy không, Rater? Ước mơ của cậu đã được thực hiện ở một nhà ngục dưới lòng đất này.
Dù có vẻ đây chẳng phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn thấy áy náy.
‘Lãng phí tài năng...’
Trong lúc tôi đang ngẩn người nhìn đống thức ăn trong phòng giam, giọng nói của Ma Tông Công tước đã kéo tôi về thực tại.
“Chừng này trông có vẻ không đủ rồi. Ta phải đi lấy thêm mới được.”
“Không sao đâu. Như vậy là quá đủ rồi.”
Nếu chất thêm nữa thì dù có cất đi ăn dần cũng vẫn thừa. Chắc chắn sẽ thừa.
Bất chấp lời can ngăn tha thiết của tôi, Ma Tông Công tước chỉ khẽ cau mày lắc đầu. Ánh mắt Người cho thấy một ý chí kiên định rằng dù tôi có nói gì đi nữa, Người vẫn sẽ đi lấy thêm.
“Thưa Người. Tôi xin thất lễ, nhưng tôi chỉ bị giam có năm ngày thôi.”
Cuối cùng, tôi đành phải muối mặt kể ra huyền thoại 5 ngày tù của mình. Dường như Ma Tông Công tước đang lầm tưởng thời gian giam giữ của tôi ít nhất cũng phải tính bằng tháng.
Nếu không phải vậy thì chẳng thể nào giải thích cho số lượng thức ăn này được. Nếu nghĩ đây là phần ăn cho khoảng nửa tháng thì nghe còn hợp lý.
“Ta biết chứ.”
Nhưng Ma Tông Công tước lại đáp lại một cách thản nhiên. Người không hề tỏ ra ngạc nhiên hay khó tin trước con số 5 ngày, ngược lại còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm, như thể tôi vừa phải tự mình nói ra một sự thật đau lòng.
“Năm ngày thì có là gì? Việc cậu bé của ta phải ở trong này mới là điều quan trọng.”
Ma Tông Công tước lại đưa tay qua song sắt. Lần này, tôi cũng bất giác đưa tay ra.
Cảm giác ấm áp bao bọc lấy bàn tay khiến tôi chỉ muốn oà khóc.
“Không, dù sao cũng chỉ năm ngày thôi mà!”
“Không phải ‘dù sao’, mà là ‘tận những’ năm ngày chứ.”
Cuộc đối thoại với vị Bộ trưởng bất giác hiện về trong tâm trí tôi.
Rõ ràng là cùng một chủ đề. Tôi đều nhấn mạnh rằng mình chỉ bị giam năm ngày, nhưng câu trả lời nhận lại thì khác một trời một vực.
À không, xét theo một khía cạnh nào đó thì cũng tương tự. Vì cả hai đều là những câu trả lời chẳng hề bận tâm đến khoảng thời gian năm ngày. Chỉ có điều, hướng không bận tâm lại khác nhau mà thôi.
‘Đây mới là người lớn.’
Một người lớn đích thực, không như ai đó vẫn không quên mối thù bị cấp dưới trêu chọc một chút và tìm cách trả đũa.
Thực ra cũng không phải là trêu chọc một chút, nhưng tóm lại là vậy. Kể từ hôm nay, Bộ trưởng Bộ Tài chính trong lòng tôi chính là Ma Tông Công tước.
“Nếu có gì bất tiện cứ gọi ta bất cứ lúc nào. Ta sẽ dặn dò cai ngục, đừng ngại nhé.”
Một lời nói ấm lòng rằng nếu cần, Người sẽ đích thân đến.
Nếu không có ai nhìn, chắc tôi đã khóc thật rồi. Suýt nữa thì đã trình diễn màn “Prison Crying” rồi.
***
Từ hôm qua, trái tim tôi đã không ngừng thổn thức khiến tôi chẳng thể nào chợp mắt. Dù cơn buồn ngủ ập đến, tôi vẫn không tài nào nhắm mắt lại được.
Anh Carl đang ở trong phòng giam lạnh lẽo, hẳn phải nằm trên một chiếc giường cứng ngắc và khó chịu. Nghĩ đến đó, tôi chẳng còn tâm trạng nào để ngủ nữa. Thân thể thì muốn nghỉ ngơi nhưng tâm trí lại không cho phép, cứ thế tôi đã thức trắng cả đêm.
“Tiền bối, người có ổn không?”
“Tôi không sao. Em đừng lo.”
Tôi cố gắng mỉm cười trước lời hỏi thăm của tiểu thư Louise.
Việc thức đêm đơn thuần thì tôi đã quen rồi. Thỉnh thoảng khi công việc của Hội học viên chất đống, tôi cũng có những lúc không được ngủ.
Nhưng nỗi lo lắng cho anh Carl khiến tinh thần tôi còn đau đớn hơn cả thể xác. Vì vậy, chính tôi cũng thấy sắc mặt mình không được tốt. Thật buồn khi để anh Carl thấy bộ dạng tiều tụy này.
“Nhưng mà...”
“Tôi thật sự không sao. Chỉ hơi mệt một chút thôi.”
Trước lời nói quả quyết của tôi, tiểu thư Louise mới chịu gật đầu.
‘Bản thân cũng có hơn gì đâu mà còn lo cho người khác.’
Tiểu thư Louise có lẽ cũng lo lắng cho anh Carl rất nhiều nên sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Ai nhìn vào cũng biết là cô ấy đã không được ngủ ngon.
Vậy mà ai lại đi lo cho ai cơ chứ. Tính cách thì quả thật rất tốt, nhưng chẳng phải nên chăm sóc cho bản thân mình trước sao? Có lẽ một ngày nào đó tôi phải nghiêm túc khuyên nhủ cô ấy mới được.
“Đến đủ cả rồi nhỉ.”
Trong lúc tôi đang quan sát sắc mặt của tiểu thư Louise, giọng của thiếu gia Erich vang lên.
‘Đến rồi.’
Tôi hướng mắt về phía thiếu gia Erich đang nhìn, liền thấy tiểu thư Irina đang vội vã chạy tới. Tiểu thư Irina cũng là người có tình cảm với anh Carl, nên dĩ nhiên phải đi cùng rồi.
...Thực ra, cả tôi và tiểu thư Louise đều quá bối rối nên sáng nay mới vội vàng báo cho cô ấy. Nếu chúng tôi cứ thế đi mà không nói một lời, tiểu thư Irina sẽ oán trách đến mức nào chứ.
“Anh ấy... đi sao?”
Và không biết tiểu thư Irina đã cảm thấy thế nào khi phải nghe một tin động trời như vậy ngay từ sáng sớm cuối tuần.
Cảm thấy có lỗi, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt tiểu thư Irina. Ít nhất nếu nói từ hôm qua thì cô ấy đã có thời gian để chuẩn bị tinh thần rồi.
“Tớ... tớ không đến muộn chứ?”
“Không đâu. Cậu đến đúng giờ mà.”
Nhìn tiểu thư Irina thở hổn hển như vừa chạy hết tốc lực, cảm giác tội lỗi trong tôi càng lớn hơn. Thực sự chỉ biết nói lời xin lỗi.
“Nếu mọi người đã tập trung đủ, chúng ta sẽ di chuyển.”
Trong lúc tiểu thư Louise đang vỗ về lưng tiểu thư Irina, vị pháp sư dịch chuyển từ gia tộc Krasius đã lên tiếng.
Giọng điệu tuy cứng nhắc nhưng sắc mặt của vị pháp sư cũng chẳng khá hơn là bao. Đương nhiên rồi. Người thừa kế của gia tộc mà mình phụng sự lại bị giam giữ, làm sao có gia thần nào giữ được bình tĩnh chứ. Chắc cả gia tộc Krasius đã náo loạn cả lên rồi.
...Không biết phu nhân có ổn không? Tôi thấy Phu nhân khá là yếu đuối, không biết có ngất đi không nữa?
Chúng tôi không thể dịch chuyển thẳng đến nhà tù. Dù trong tình thế cấp bách mà phải đi đường vòng khiến tôi không hài lòng, nhưng biết làm sao được. Nghe nói xung quanh nhà tù đã được giăng kết giới chống dịch chuyển để ngăn chặn vượt ngục.
Đó là một biện pháp hoàn toàn có thể hiểu được. Bởi chính tôi cũng đã không ít lần nảy ra ý định dùng dịch chuyển để đưa anh Carl ra ngoài.
“Dừng lại. Đây là nơi giam giữ những tội nhân làm ô uế danh dự của Đế Quốc và Hoàng thất. Những ai không có phận sự chính đáng, xin vui lòng không tiến vào thêm.”
Khi chúng tôi tiến lại gần nhà tù, một người lính gác ở cổng chính đã chặn lại.
‘Tội nhân làm ô uế danh dự.’
Tôi cắn chặt môi. Dám gọi người đã cống hiến cho Đế Quốc hơn bất cứ ai như anh Carl là tội nhân ư? Nếu Trưởng phòng Thanh tra mà là tội nhân, vậy thì ai mới là trung thần, ai mới là công dân đây?
Tôi biết. Tôi biết chứ. Người lính gác này chỉ đang nói theo quy định mà thôi. Anh ta không phải đang nhắm vào anh Carl.
Dù vậy, trái tim tôi vẫn như bị xé nát. Anh Carl đã vất vả như thế mà lại bị gọi là tội nhân.
“Erich của gia tộc Bá tước Krasius. Đăng ký một cuộc thăm gặp.”
Thiếu gia Erich đại diện trả lời người lính gác. Vì trong số chúng tôi, người có quan hệ huyết thống với anh Carl hiện tại chỉ có thiếu gia Erich mà thôi.
“...Xin thất lễ, ngài đến thăm vị nào vậy?”
Nghe đến cái tên “gia tộc Bá tước Krasius”, dường như người lính gác đã nhận ra điều gì đó nên giọng điệu nhanh chóng dịu đi.
Lúc nãy thì là “tội nhân”, giờ thì lại là “vị nào”. Cách xưng hô đúng đắn này khiến tâm trạng tôi tốt hơn một chút.
“Carl Krasius.”
“Đã xác nhận. Những người muốn thăm gặp xin vui lòng điền tên vào danh sách.”
Người lính gác gần như là dâng danh sách trên bàn cho thiếu gia Erich.
Và sau khi nhận lại danh sách, người lính gác kiểm tra tên rồi vội vã đi vào trong nhà tù.
***
Mẹ kiếp thật.
‘Đen đủi thật chứ.’
Tự nhiên có tên lính gác chạy tới báo tin làm tôi giật thót cả tim. Cứ ngỡ là Ma Tông Công tước quay lại chứ.
May mà không phải, nhưng lại là một nhân vật mới xuất hiện. Hôm qua là Bộ trưởng Bộ Tài chính, sáng nay là Ma Tông Công tước, còn bây giờ nghe nói là Công nương nhà Valenti. Phát điên mất thôi.
Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Dù sao cũng là Trưởng phòng Thanh tra, lại còn là một vụ giam giữ năm ngày đầy tính hình thức. Quyền lực thực tế cũng chẳng mất đi, nên tôi đã đoán trước được rằng danh sách khách đến thăm sẽ toàn những cái tên hoành tráng.
Nhưng mà, nhưng mà chỉ có năm ngày thôi mà! Tôi cũng đã có chút hy vọng rằng sẽ chẳng ai đến thăm chỉ vì bị giam có năm ngày đâu.
‘Không phải năm ngày mà là năm tuần à?’
Có lúc tôi đã nghiêm túc tự hỏi liệu trí nhớ của mình có vấn đề không. Đến cả Bộ trưởng và Công tước cũng mang đồ ăn đến, thế này mà là năm ngày thật sao?
Dĩ nhiên là đúng rồi. Chẳng hiểu vì sao, nhưng đúng là năm ngày.
‘Đời cai ngục của mình sao mà đen thế này.’
Mấy năm trước, tôi cũng từng phải trông coi Bộ trưởng Bộ Tài chính khi ông ta bị giam. Cứ tưởng đó đã là dấu chấm hết cho sự nghiệp cai ngục của mình rồi, ai ngờ sau dấu chấm hết lại có một dấu chấm hết mới.
‘Hay là nghỉ việc nhỉ?’
Tài sản cũng tích góp được kha khá rồi, đây là một vấn đề cần nghiêm túc cân nhắc.
