Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6923

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 175 - Kẻ mộng mơ đẫm máu đỏ (1)

Hôm sau, sau khi cố nuốt trôi miếng bánh đậu hũ cùng mớ cảm xúc hỗn độn, tôi cùng hai vị Trưởng khoa—những người mà chỉ cần đứng hai bên thôi cũng đủ khiến lồng ngực tôi ngập tràn đủ loại xúc cảm—tiến đến phòng Hiệu trưởng.

“Toàn những gương mặt tài giỏi ghé thăm.”

Vị Hiệu trưởng khẽ cất lời sau khi nhận ra hai người đi hỗ trợ là một phụ nữ tóc bạc và một người đàn ông tóc vàng. Dù chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng dường như ông ấy cũng đã nghe qua danh tiếng của hai vị Trưởng khoa này.

Nhìn thế này, tôi cứ như vị thần núi mang theo rìu vàng và rìu bạc. Mà thật ra, vai thần linh ấy hợp với Hiệu trưởng hơn là tôi.

Dù sao thì, tôi cũng khẽ huých nhẹ hai người bên cạnh, và họ liền lập tức cúi đầu chào.

“Tôi là Elizabeth Masalo, Trưởng khoa 1 Phòng Thanh tra.”

“Tôi là Lafayette Baron, Trưởng khoa 2.”

Khác hẳn với vẻ ngoài cà chớn thường ngày, thái độ của họ lại hết mực lịch thiệp.

‘Giá mà họ cũng đối xử với mình như thế.’

Dù đây là chuyện hiển nhiên, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy bực mình. Tôi và Hiệu trưởng đều ngang cấp Trưởng phòng, vậy mà một người thì bị coi như bao cát để trêu chọc bất cứ lúc nào, còn người kia lại được đối đãi trang trọng...

Tất nhiên, nếu họ cũng làm với Hiệu trưởng những gì đã làm với tôi, thì có lẽ tôi đã cho họ ăn đấm thật rồi.

“Rất vui được gặp các vị. Tuy đến đây vì công vụ nên khó có thể thảnh thơi được, nhưng nếu cần gì thì các vị cứ tự nhiên nhé.”

Sau khi xác nhận rằng dù là chó điên thì cũng là loại biết trên biết dưới, Hiệu trưởng mới nở một nụ cười nhẹ và chìa tay ra bắt tay các Trưởng khoa.

“Nào, mời các vị an tọa. Để khách đứng thế này thì thất lễ quá.”

Nói rồi, ông đích thân đi pha trà. Thật không may là thư ký vừa ra ngoài một lát, thành ra người lớn tuổi nhất lại phải tự mình phục vụ.

Thấy vậy, Trưởng khoa 1 vội chạy đến định làm thay, nhưng chỉ với một câu nói của Hiệu trưởng, cô đành phải quay về chỗ ngồi.

“Hiệu trưởng nói gì mà cô lại quay về vậy?”

“Ông ấy bảo người già phải vận động thế này thì cơ thể mới không bị cứng lại...”

Nghe vậy, tôi đành lặng lẽ quay đi. Thật khó để phản bác lại lời đùa cợt của một bậc trưởng bối khi họ lấy chính cơ thể mình ra làm trò, nhất là khi người nghe lại thuộc hàng con cháu.

Trong lúc chúng tôi đang ngồi trong im lặng có phần ngượng nghịu, Trưởng khoa 1 cất lời.

“Hồi còn là học viên, tôi chưa từng đến phòng Hiệu trưởng, vậy mà bây giờ lại được vào đây thế này.”

Thấy cô ấy khẽ nhìn quanh như đang tận hưởng cảm giác mới lạ, tôi bất giác muốn mở miệng.

‘Cô thì chắc là khách quen của phòng kỷ luật rồi.’

Nhưng tôi đã nén lại, vì nếu thốt ra câu đó, có lẽ cô ấy sẽ hét toáng lên phản đối, rằng sao tôi dám nói thế với một học viên ưu tú và tao nhã như cô ấy được.

Dù vậy, nếu tìm hiểu về Bảy Điều Bí Ẩn của Học viện, chắc hẳn sẽ có câu chuyện về một nữ sinh tóc bạc chuyên gây ra những chuyện kỳ quặc. Tôi không dám tìm thử vì sợ nó có thật.

“Cô thì chắc là khách quen của phòng kỷ luật rồi.”

‘Ồ.’

Có vẻ như ai cũng có chung suy nghĩ, Trưởng khoa 2 buông lời cộc lốc. Mà hình như tên này vừa bị ăn đòn trên xe ngựa thì phải, sao vẫn chưa chừa cái thói khiêu khích thế nhỉ.

“Đây là loại trà có hương thơm rất đặc biệt.”

Trưởng khoa 1 đang định dùng nắm đấm run rẩy của mình để trừng trị Trưởng khoa 2, nhưng nỗ lực đó đã thất bại do sự xuất hiện của Hiệu trưởng.

Thằng khốn này, hắn cố tình làm vậy.

Kể từ hôm nay, Trưởng khoa 2 Lafayette Baron đã chết chắc rồi.

“Chỉ cần một người thôi sao?”

“Vâng, xin lỗi vì đã không báo trước cho anh. Có lẽ chỉ cần Trưởng khoa 2 là đủ rồi.”

Hiệu trưởng, quả đúng là người đứng đầu Học viện, đã tìm ra một thân phận hoàn hảo trong thời gian ngắn. Thân phận của Trưởng khoa 1 cũng rất tốt, đến mức tôi đã thoáng nghĩ hay là cứ nhận luôn.

Nhưng Trưởng khoa 1 đã quá nổi tiếng trong Học viện, việc cô ấy mang một thân phận giả sẽ còn đáng ngờ hơn. Cũng không thể dùng cái cớ ‘Thật ra tôi là em gái song sinh của chị Elizabeth!’ được.

Vì vậy, tôi đành biết ơn nhận lấy thân phận cho Trưởng khoa 2—

“Này, Charles. Cậu pha trà cho đàng hoàng vào xem nào.”

“Cậu Charles. Pha trà thế này thì làm sao lấy lòng giáo sư được đây.”

Trợ giảng của giáo sư Lịch sử Gerhard, Charles Steiner, đã ra đời như thế.

“Thưa quý vị, xin hãy ra ngoài để không làm phiền việc nghiên cứu của tôi.”

Giọng điệu thì trang trọng, nhưng nội dung thì lại là đang đuổi khách. Trưởng khoa 2, à không, Charles, cố nặn ra một nụ cười rồi ngoan ngoãn bắt đầu pha lại ấm trà.

‘Sao lại hợp đến thế chứ.’

Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi không nhịn được cười. Một thanh niên tóc vàng xinh đẹp với mái tóc chải chuốt và cặp kính. Nhìn bề ngoài thì đúng chuẩn một học giả triển vọng.

Dĩ nhiên, chúng tôi biết rõ bản chất bên trong lớp vỏ bọc đó, nên cảnh tượng này mới nực cười đến vậy.

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, anh Gerhard.”

Tôi dời mắt khỏi Trưởng khoa 1—người đang cằn nhằn từ khâu pha trà đến cả thành phẩm—để nhìn sang Gerhard.

Dù anh ta không biết những sự thật như Thủy Triều Đỏ hay sự can thiệp của Phòng Thanh tra, nhưng việc anh ấy sẵn lòng chấp nhận một trợ giảng tạm thời theo lời nhờ vả của Hiệu trưởng hoàn toàn là xuất phát từ thiện chí của chính anh ấy.

“Anh đừng khách sáo. So với món nợ ân tình tôi nợ anh thì việc này chẳng đáng là bao.”

“Ha ha, may mà tôi đã tạo nợ trước rồi.”

Gerhard nở một nụ cười thuần phác đến mức khiến người nhìn cũng thấy ấm lòng. Tôi không ngờ rằng hiệu ứng cánh bướm từ việc nghiên cứu phương Bắc lại lan đến tận đây.

Nếu tôi nhờ một giáo sư khác nhận người quen của mình làm trợ giảng, chắc chắn họ sẽ vừa nghi ngờ vừa cảm thấy áp lực. Người quen của Trưởng phòng Thanh tra ư? Tại sao lại vào thời điểm này? Đại loại thế.

Thế nhưng, Gerhard đã từng chứng kiến tôi chăm sóc cho Christina, một người mà tôi không có mối liên hệ nào, ít nhất tại thời điểm đó tôi không biết cô ấy là cháu vợ của vị Bộ trưởng.

Vì vậy, rất có thể anh ta sẽ chỉ nghĩ rằng lần này tôi lại đang giúp đỡ một người khác mà thôi. Bởi lẽ, khi một người có hình ảnh tốt làm việc gì đó, người ta thường có xu hướng suy nghĩ theo hướng tích cực nhất.

“Cô Christina chắc cũng sẽ vui lắm vì sau một thời gian dài mới có hậu bối.”

Nghe vậy, tôi bật cười và nhìn về phía Christina.

“Cậu Charles, đưa cho tôi đi. Để tôi làm cho.”

Christina, người mà sắc mặt luôn u tối, nay lại trở nên rạng rỡ một cách kỳ lạ, đã giải cứu Charles khỏi sự cằn nhằn của Trưởng khoa 1.

Thường thì khi có hậu bối, người ta sẽ vui vì có thể đẩy bớt việc vặt cho họ, vậy mà cô ấy lại tự mình nhận việc. Tôi có thể cảm nhận được tấm lòng muốn che chở cho người hậu bối quý giá này của cô ấy.

‘Đúng là cháu vợ có khác.’

Chắc vì là cháu vợ chứ không phải cháu ruột của vị Bộ trưởng nên mới có nhân cách tốt đẹp như vậy.

“Cảm ơn cô, cô Christina.”

“He he, tuy chỉ là tạm thời nhưng cậu cứ gọi tôi là tiền bối cho tự nhiên nhé.”

“Tôi hiểu rồi, tiền bối Christina.”

Sắc mặt vốn đã rạng rỡ một cách kỳ lạ giờ đây đã hoàn toàn tươi sáng. Sao cô ấy có thể vui đến thế nhỉ.

“Cô Christina làm trợ giảng cứ lủi thủi một mình, không tiền bối cũng chẳng hậu bối. Họa hoằn lắm mới có người vào làm nhưng rồi cũng nghỉ việc sau một thời gian ngắn.”

“Thật vậy à.”

Lời giải thích của Gerhard khi nhận thấy ánh mắt thắc mắc của tôi khiến tôi bất giác buột miệng. Tóm lại là số phận của cô ấy quá éo le còn gì.

Chỉ riêng việc làm nghiên cứu sinh đã đủ vất vả rồi, lại còn gặp phải số phận hẩm hiu như vậy, Enen thật quá đáng. Một thử thách quá lớn cho một người phải gánh chịu.

‘Thế mà lại chỉ là tạm thời.’

Charles chỉ là một hậu bối tạm thời, ở lại nhiều nhất là một hai tuần. Vậy mà cô ấy vẫn trân trọng đến thế, đủ thấy cô ấy đã khao khát có hậu bối đến mức nào.

“Nhưng thấy cô ấy quý mến anh ta như vậy, tôi cũng có thể yên tâm giao phó rồi.”

“Ha ha, anh đừng lo. Ngành Lịch sử tuy việc nghiên cứu vất vả, nhưng mọi người ở đây rất dễ chịu.”

Đó là một tin tốt. Ít nhất Charles sẽ không vì bị người khác đối xử tệ mà vứt bỏ lớp mặt nạ của mình.

‘Vấn đề là ở cái tên đó.’

Tôi không nghi ngờ nhân cách của Gerhard và Christina, nhưng Charles... cái tên này thật khó quen miệng. Dù sao thì nhân cách của Trưởng khoa 2 mới đáng lo ngại.

Nhưng nếu còn tỉnh táo thì anh ta sẽ biết kiềm chế thôi. Anh ta là người làm việc rất biết chừng mực, và tôi cũng đã nói cho anh ta biết Christina là cháu vợ của vị Bộ trưởng.

“Khoa Lịch sử chỉ có một trợ giảng duy nhất thôi đấy?”

“Có xinh không?”

“Xinh thì có xinh, nhưng là cháu vợ của ngài Bộ trưởng đấy.”

Đây là cuộc trò chuyện trên đường đến phòng nghiên cứu của Gerhard, sau khi Trưởng khoa 2 tiến hóa thành Charles. Trưởng khoa 2, người đang ba hoa một cách trơn tru, nghe xong câu đó liền cứng đờ mặt lại.

“Anh biết ngài Bộ trưởng yêu vợ thế nào rồi chứ?”

“Vâng... thì cũng...”

Nói cách khác, nếu động vào cô ấy không đúng cách, chuyện có vòng vèo thế nào rồi cũng sẽ đến tai vị Bộ trưởng.

Trưởng khoa 2 dường như đã lĩnh hội được, liên tục gật đầu với vẻ mặt miễn cưỡng. Trêu chọc Trưởng phòng và nhận lấy cơn thịnh nộ của Bộ trưởng là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

‘Anh ta sẽ làm tốt thôi.’

Bây giờ cũng vậy mà. Nhìn kỹ thì thấy mỗi khi Christina bắt chuyện, cơ thể anh ta lại căng cứng. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đó là dáng vẻ của một hậu bối giật mình trước tiếng gọi của tiền bối nhưng...

Phải, tên đó sẽ làm tốt thôi. Chỉ cần đầu óc còn hoạt động bình thường thì sẽ làm tốt thôi.

***

Trưởng phòng và Trưởng khoa 1 đã bỏ rơi tôi lại mà đi không một chút do dự.

Hai con người nhẫn tâm đó. Cứ thế đánh lẻ đi chơi.

‘Số mình đen thật.’

Tôi đã định xã giao qua loa với các thành viên trong phòng nghiên cứu rồi đi dạo quanh Học viện. Dù là thân phận tạm thời, nhưng ít nhất cũng phải xây dựng mối quan hệ tối thiểu thì hoạt động mới dễ dàng chứ.

Thế mà trong hai thành viên duy nhất của phòng lại có cả cháu vợ của vị Bộ trưởng, không biết tôi đã trúng vào cái xác suất hy hữu nào nữa.

‘Thà cứ là cháu ruột còn hơn.’

Nếu là cháu ruột của vị Bộ trưởng thì tôi đã không phải lo lắng thế này. Vị Bộ trưởng vốn ghét việc người thân ruột thịt mượn uy thế của mình, nên ngược lại còn đối xử lạnh lùng hơn.

Nhưng cháu ‘vợ’ thì lại khác. Dù một người có tàn nhẫn và lạnh lùng đến đâu, khi đối mặt với người thân của người vợ yêu dấu chứ không phải ruột thịt của mình, chẳng phải cũng sẽ do dự sao.

‘Thế nên mới nói đừng có mà kết hôn.’

Một người cẩn trọng đến thế mà khi kết hôn cũng sinh ra điểm yếu, đúng là. Bảo sao tôi chỉ thích tận hưởng các mối quan hệ yêu đương thôi.

“Cậu Charles, vất vả rồi. Cậu ngồi nghỉ đi nhé.”

Nhân vật chính khiến đầu óc tôi rối bời cẩn trọng tiến lại và cất lời.

Bảo tôi nghỉ ngơi ư? Không, tôi đã làm gì đâu chứ.

“Tôi vẫn chưa làm gì cả—”

“Cậu đã vất vả pha trà rồi mà. Ngày đầu tiên vốn là thời gian để thích nghi nên cứ ngồi yên là được rồi.”

Thấy dáng vẻ của Christina, cô cháu vợ, đang khúc khích cười, tôi chỉ đành gật đầu. Phòng nghiên cứu có văn hóa như vậy sao.

‘Phát điên mất thôi.’

Bản năng mách bảo tôi. Xem ra việc ra khỏi phòng nghiên cứu sẽ khó hơn tôi tưởng.

Có lẽ trong một thời gian, tôi sẽ phải làm vật tổ trong phòng nghiên cứu cho đến khi tiền bối hài lòng.

‘Tại sao đến bây giờ anh ấy mới nói chứ.’

Tôi thấy hơi oán trách Trưởng phòng. Thông tin quan trọng thế này phải nói trước khi đến Học viện chứ. Như vậy thì tôi đã có thể nghĩ ra cách đối phó thích hợp rồi.

Nếu công việc bị trì hoãn, đó là lỗi của Trưởng phòng. Tôi quyết định cứ nghĩ như vậy.