Tôi tên là Ark

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Quyển 6 - Chương 03: Tiềm năng của nhóm cải tạo

<Rehabilitation Bonus: Mỗi NPC được cải tạo +5000 Experience, Alignment: Good +50>

“Hyung-nim, bọn em đã cải tạo xong cả 30 đứa rồi.”

“Huhu, mấy khu lân cận cũng sạch sẽ luôn.”

JusticeMan nhìn đám trộm cắp với một nụ cười ấm áp. Hôm nay là một ngày đáng nhớ với JusticeMan và nhóm cải tạo – họ đã thực hiện trọn vẹn lý tưởng công lý của mình.

JusticeMan và đội cải tạo vốn là một nhóm thống nhất. Nhưng vì cứ chúi đầu vào một chuyện duy nhất nên bọn họ rất hay quên luôn mục tiêu gốc, rồi lạc đề đi xa lúc nào không hay. Lần này cũng thế. Ban đầu bọn họ rời Jackson là để sang Evil Silrion kiếm chút tiếng tăm, lấy đó làm bàn đạp cho giấc mơ lập lực lượng cảnh sát tự trị. Thế nhưng từ lúc gặp Lorenzo ở Cairo, mục tiêu đã đổi hẳn: giờ là truy lùng và trừng phạt lũ trộm từng là hyung của Lorenzo.

Rất nhiều tên trộm đã nghĩ tới chuyện lẩn trốn ở vùng phụ cận thành Selebrid. JusticeMan vốn chẳng trông mong sẽ mò ra bọn chúng, vì gần như không có manh mối gì để mà lần theo.

‘Đúng như Ark nói, với NPC thì đây là thế giới thật. Về lâu về dài, người chơi và NPC trong New World… không, phải nói là người chơi và NPC là hai thứ khác hẳn nhau, vì mạng sống của NPC đôi khi còn đáng quý hơn. Nhưng mà, chỉ vì sinh ra đã là “thief” mà bị định sẵn là phải chết như quái vật thì đâu có công bằng!’

Nếu cứ bỏ mặc, mấy tên trộm chỉ biết sống lay lắt chờ ngày nào đó bị người chơi qua đường tiêu diệt để lấy kinh nghiệm. Chúng không phải quái vật, mà là NPC chẳng khác gì dân làng bình thường. Nhưng sinh ra đã bị gán mác trộm chỉ để làm "bao kinh nghiệm" cho người khác.

‘Người duy nhất có thể giúp bọn chúng… chính là chúng ta.’

JusticeMan lầm tưởng mình là một vị cứu thế, nên càng lúc càng nhen nhóm thêm quyết tâm trong lòng.

‘Nếu luật của New World là “thief sinh ra để chết”, vậy thì ta sẽ sửa luật!’

Cứ như một Hoàng đế La Mã và một vị Chúa Trời, một tên độc tài và một chiến binh cách mạng đang đứng đối mặt nhau… cựu cảnh sát Hàn Quốc bắt đầu hoài nghi hệ thống của New World và tự hứa sẽ thay đổi nó. Ý chí đó vô tình làm phát sinh những hiệu ứng ngoài dự kiến trong hệ thống game.

“Việc này không phải còn ngon ăn gấp trăm lần đi săn quái à?”

Jjak-tung lên tiếng sau khi kiểm tra xong cửa sổ thông tin. JusticeMan, đội cải tạo và đám trộm đã hoàn lương đều quanh quẩn ở level 70. Nếu chém chết một tên thief level 70 thì cùng lắm chỉ được 1000 Exp. Nhưng một khi “cải tạo” được chúng, cả bọn lại nhận tới 5000 Exp – gấp năm lần số đó.

JusticeMan và đội cải tạo có thể kiếm Exp mà không cần giết lũ trộm. Nhờ thế mà giờ đây JusticeMan đã lên tới level 87. Đội cải tạo cũng có level trung bình quanh 70. Nhưng đâu phải chỉ có vậy. NPC trong New World đầu óc nghĩ đơn giản lắm. Thế nên hễ đã nhốt kín, de dọa, tra tấn và tẩy não chúng theo đúng quy trình “cải tạo” là gần như 100% sẽ hiện ra thông báo thành công, và lũ trộm lột xác thành người mới thật sự.

“Bọn em… cuối cùng cũng nhận ra mình sai rồi.”

Thật ra, thành quả này không chỉ nhờ vào hệ thống. Ngay cả trong lòng lũ trộm NPC, chúng cũng đã từng mơ tới chuyện bỏ nghề. Nhưng những gì chúng nhớ được chỉ toàn là bị săn đuổi và tủi nhục.

Chúng muốn thôi làm trộm, nhưng suốt đời chưa bao giờ được NPC khác đối xử như người bình thường; trong mắt tất cả mọi người, chúng chỉ là “thief”. Người chơi thì rượt theo chém để kiếm tiền, ngay cả lính gác – cũng là NPC giống chúng – còn chẳng buồn giúp. Chúng không được người chơi chào đón, NPC cũng không cần tới. Nhưng chúng cũng chẳng thể trở thành quái vật được… đó chính là số phận bi đát của lũ trộm.

Chỉ có điều, party của JusticeMan lại hoàn toàn khác. Dù bị tra tấn, lũ trộm vẫn mơ hồ hiểu rằng tất cả là vì tương lai của chính chúng. Đây là lần đầu tiên có một người chơi nhìn chúng như NPC – như con người – chứ không phải một đống Exp hay item đang biết đi! Khuôn mặt đầy chân thành của JusticeMan là thứ chúng chưa từng được thấy trong cả cuộc đời.

“Chúng em… nguyện đi theo các anh đến hết đời này…”

“Không ngờ các ngươi lại muốn có người quản thúc mình như vậy.”

“Cứ gọi chúng ta là Hyung-nim!”

“Các anh là ân nhân cứu mạng của bọn em, là hyung-nim của bọn em.”

Rururu, Lalala~

Nếu lúc này mà có nhạc nền hợp cảnh thì hệt như một phân đoạn cảm động trong phim. Nhờ thế mà cái “thanh nhiệt huyết” trong lòng JusticeMan lại tăng thêm mỗi ngày.

‘Chính là nó! Đây mới là thứ mình muốn! Chỉ cần mở rộng tấm lòng, suy nghĩ cho người khác nhiều hơn, thế giới sẽ trả lại phần thưởng xứng đáng. Đây đúng là cái thế giới mà mình vẫn luôn ước ao!’

Ngày còn theo nghề truy bắt tội phạm, JusticeMan đã bao lần tống một tên tội nhân vào tù, vậy mà vừa được thả ra là chúng lại tái phạm. Có người rõ ràng đã được khuyên nhủ, sắp sửa hoàn lương, vậy mà chỉ vì cố gắng thay đổi mà bị đâm chết oan uổng. Nhưng ở đây thì khác. Chỉ cần thành tâm hối cải là hệ thống sẽ công nhận họ đã “cải tạo” thật sự. Chưa kể vừa giúp người ta hoàn lương, vừa được Exp. Lần đầu tiên, JusticeMan cảm thấy mình làm được một việc đáng giá thật sự.

“Bọn nhóc này… cuối cùng cũng hiểu tấm lòng của chúng ta rồi!”

JusticeMan vừa ôm đám trộm vừa rơi nước mắt.

“Hyung-nim!”

“Từ giờ trở đi, các cậu đã là những con người mới rồi, nhớ phải sống cho đàng hoàng, lo giúp đời giúp người đi nghe chưa.”

“Xin hãy dẫn dắt bọn em đến cuối con đường này, hyung!”

“Được rồi, từ hôm nay các cậu là anh em của tôi! Tôi sẽ lo cho các cậu tới cùng!”

Aaaa, đúng là cảnh tượng tràn đầy cảm xúc, nhìn mà muốn rơi nước mắt… Tuy nhiên, đằng sau đó lại có một vấn đề nghiêm trọng.

“JusticeMan ajusshi!”

Giữa lúc bầu không khí đang dâng trào xúc động thì một giọng nữ đầy sát khí vang lên. Bộp! JusticeMan và đội cải tạo giật nảy mình, nuốt nước bọt ừng ực. Dù có cả chục tên trộm cầm dao sashimi lao tới, JusticeMan và đội cải tạo cũng không thèm chớp mắt. Nhưng lại có một người khiến cả nhóm phải sợ run. Người đó cầm cây đàn lute, ánh mắt sắc như dao, vũ khí tối thượng của nhóm cải tạo: Roco. JusticeMan cười trừ, quay đầu lại.

“Ờ? Hahahah, Roco, con tới rồi à?”

“Trước khi con đi hôm qua, con đã dặn chú cái gì?”

“Ờ… con nói là…”

JusticeMan tránh ánh mắt của cô, rồi len lén liếc sang mấy anh em đội cải tạo, cầu cứu. SOS! Cần tăng viện gấp! Nhưng mấy người kia … lại đang giả vờ ngắm núi đồi, lơ đi như không nghe thấy gì.

“Ê, ngọn núi kia đẹp thật đấy nhỉ?”

“Ừ, để bữa nào leo thử xem sao.”

‘Bọn, bọn phản bội…!’

JusticeMan nghiến răng ken két khi Roco bước lại gần.

“Chú đã quyết định tăng thêm số ‘khách trọ’ ở nhà mình nữa, đúng không?”

“Thì… chú có nhận thêm. Con nói gì mà ghê vậy, chuyện này cần thiết mà.”

“Chú bảo, nếu là vì công lý thì không sao, đúng không?”

“Ờ… đúng vậy, công lý! Tất cả là vì công lý!”

JusticeMan gật đầu khẳng định. Nhưng ông ngay lập tức im bặt vì câu nói lạnh như băng của Roco.

“Công lý thì có nuôi họ ăn được không?”

“...”

Ừ thì, đó chính là một vấn đề lớn.

Mấy ngày vừa rồi, JusticeMan và cả nhóm đã cải tạo được tổng cộng 100 tên trộm quanh vùng Selebrid. Nghe thì hay đấy. Không những nhận được kinh nghiệm, quan trọng hơn là cảm giác mình đang đóng góp cho nền hòa bình thế giới. Nhưng vấn đề ở chỗ JusticeMan không hề nghĩ xa hơn. Lũ trộm này thuộc nhóm NPC chaotic, nên dĩ nhiên là không thể vào sống trong thành phố. Đã hoàn lương rồi, không trộm cắp nữa, thì bây giờ chúng lấy gì mà sống? JusticeMan chẳng nghĩ đến bước đó. Ông chỉ đơn giản coi tụi nó như đồng đội, nhận hết về, lo chỗ ngủ chỗ ăn. Ban đầu thì vẫn còn cầm cự được.

Đội cải tạo dù sao cũng đang dư tiền, ban đầu số trộm chưa nhiều. Mỗi khi “cải tạo xong” thì đám trộm này lại tham gia đánh nhau, góp thêm hỏa lực cho cả nhóm. Nhưng từ lúc con số vượt mốc 50 rồi nhích lên tới 100 thì bi kịch mới thật sự xuất hiện. Một thứ mang tên “cơm áo gạo tiền”!

Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tất cả đã đơn giản. Còn New World thì khác hoàn toàn! Đã sống là phải có tiền.

Mới đầu, đội cải tạo bắt lũ trộm đi lượm chuột, cá và sò hến về bán để kiếm thêm. Nhưng khi con số trộm tăng lên tới cả trăm mạng thì bọn chúng gần như cả ngày chỉ được… ngửi bánh mì lúa mạch chứ không đủ cho ăn. Lúc đầu, anh em đội cải tạo còn gồng mình bù tiền, nhưng được đúng hai ngày là đuối. Để nuôi đủ cả trăm miệng ăn, cho dù không đi đánh nhau thì mỗi ngày cũng phải mua tối thiểu 300 ổ bánh mì. Tất nhiên, quỹ của đội cải tạo bay sạch trong nháy mắt.

Khổ nỗi, JusticeMan và đám anh em lại mù tịt trong chuyện kinh tế. Cả đám chỉ biết dùng nắm đấm. Với xuất phát điểm như vậy, chuyện đói ăn chỉ còn là vấn đề thời gian… Lũ trộm còn mang theo cái thói quen sống trong bóng tối, hễ có tí tiền là lại nướng vào rượu với gái chứ không lo tích trữ mua bánh mì lúa mạch. Chỉ vài ngày nữa là đến cảnh cả đội cải tạo lẫn đám trộm phải nhịn đói sau khi đánh xong một trận. Mà nếu để chỉ số no bụng (vitality) rớt xuống dưới 50%, mang trên mình đống debuff rồi đi săn thì chẳng khác nào tự sát.

‘Chỉ có mỗi ajusshi là vẫn chưa nhìn ra nguy cơ thôi!’

Roco cuối cùng cũng cảm nhận được cuộc khủng hoảng đang đến gần.

‘Nếu mình không chuẩn bị từ giờ, đến lúc đó mọi người sẽ chết đói sạch bách cho xem!’

Cuộc khủng hoảng kinh tế của đội cải tạo đã đánh thức tiềm năng tiềm ẩn của cô gái. Ở ngoài đời, Roco là con nhà gia giáo, chưa từng phải lo chuyện cơm áo theo nghĩa đen. Từ lúc đi theo JusticeMan và đội cải tạo tới giờ, cô cũng chưa bao giờ gặp khó khăn giống như bây giờ.

Vả lại, bảo cô tách nhóm để tự lo thân thì chẳng khác nào bảo cô từ bỏ Ark.

Dù đang đứng giữa tâm bão khủng hoảng, trong đầu Roco vẫn chỉ toàn là Ark.

‘Dù có cát bay vào mắt, em cũng nhất quyết không xin tiền Ark oppa! Em phải bảo vệ tài sản của Oppa!’

Roco vừa nghĩ đến Ark vừa tự nhủ như thế trong lòng.

“JusticeMan ajusshi với các Oppa hoàn toàn không có khái niệm kinh tế. Bây giờ tụi mình bắt buộc phải tiết kiệm. Từ giờ trở đi, toàn bộ tiền bạc để em quản lý. Mọi người, móc hết túi ra đi.”

Thế là Roco chính thức tiếp quản hầu bao của cả nhóm.

“Ha, nhưng Roco, cái này thì…”

Đương nhiên lúc đầu cũng có người phản đối. Mà đúng hơn là phản đối một cách… rất yếu ớt.

“Huk, Oppa không tin em hả? Em chỉ lo cho Oppa thôi mà. Em tin là mình làm được. Hay là Oppa không chịu giao tiền cho em chỉ vì em là con gái?”

“À, không, không phải vậy đâu!”

Đám anh em cải tạo giật mình, vội vã lật đật lôi hết đồ trong túi ra. Tử huyệt của đội cải tạo chính là… phụ nữ. Và như thế, Roco đã nắm trọn quyền kiểm soát tài chính của cả nhóm, rồi từ từ mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.

“Em thích chuyện mọi người đi cải tạo lũ trộm. Nhưng sau khi cải tạo xong thì sao? Bọn họ sống bằng gì? Lần sau đi săn quái thì kéo tụi trộm theo. Nhưng tụi nó phải tự kiếm tiền từ da với thịt quái! Ai không hoàn thành chỉ tiêu thì khỏi có cơm ăn.”

Vậy là JusticeMan và đội cải tạo dẫn cả đám trộm đi săn để kiếm cơm. Nhưng mà, lời ca thán thì vẫn còn. Toàn bộ tiền nong của party đều nằm trong tay Roco. Chỉ cần ai trái ý thì Roco chỉ cần dọa khóc là ai cũng chịu thua. Dù gì, khả năng quản lý chi tiêu của Roco tốt hơn hẳn.

Tuy vậy, khả năng “nội trợ” của Roco rõ ràng vượt trội so với cả nhóm.

Trộm cắp, thịt thú rừng, lột da, đủ loại nghề…

Đội cải tạo có thể tận dụng đủ thứ kỹ năng để tăng lợi nhuận sau mỗi chuyến săn. Mỗi lần xài kỹ năng, có đứa lại len lén giấu bớt thịt đi. Nhưng hễ Roco để mắt tới là da phải lột cho đủ, thịt phải đem bán đàng hoàng rồi chia tiền rõ ràng.

Ngoài ra, cả bọn còn dùng mấy chiêu lừa lọc và hăm dọa để giảm tối đa những khoản chi không cần thiết. Dưới “chế độ độc tài” của Roco, tình hình tài chính bắt đầu khá lên một chút. Quan trọng là Roco không hề bóc lột đội cải tạo hay lũ trộm.

“Hôm nay kiếm được kha khá, tụi mình được ăn thịt thay vì bánh mì lúa mạch.”

Nhờ vậy, party của JusticeMan thỉnh thoảng hai ngày lại được ăn một bữa cơm thịt hầm. Nhưng chưa hết, ngoài khoản thu nhập, giáp và vũ khí loot được cũng được chia bớt cho đám trộm. Điều đó là điều không tránh khỏi. Lũ trộm đi theo JusticeMan vốn dốt đặc chuyện đi săn, nên thỉnh thoảng vẫn lăn ra chết giữa trận.

“Săn quái cực như vậy, cho chúng nó bộ giáp tử tế thì cũng an toàn hơn chút.”

“Ồ, mang mấy cái này cho bọn trộm đi, coi như mình quan tâm tụi nó một chút.”

“Thánh nữ! Chị ấy thật sự là một thánh nữ!”

Đối với đám trộm, vốn chưa bao giờ được hưởng sự dịu dàng của phụ nữ, thì những cử chỉ đó đúng là khiến chúng xúc động muốn khóc. Nhờ thế, Roco đã vươn lên thành thế lực ngầm mạnh nhất trong đội cải tạo. Cô thậm chí còn nắm luôn cả JusticeMan và đám anh em trong tay. Nhưng đó là khi Roco đang online. Chỉ cần cô rời bàn phím một chút thôi là JusticeMan và phần còn lại của nhóm lại bắt đầu… mất kiểm soát. Không buồn để ý tới ngân sách, cả bọn lại tiếp tục tăng số lượng trộm cần cải tạo, dẫn tới tình trạng như bây giờ.

……….Roco thở dài.

“Trước khi đi con đã dặn rồi. Toàn bộ tiền bạc đã đổ vào việc thay giáp cho tụi trộm. Bởi vậy con mới bảo chú dẫn mấy anh em cải tạo với bọn trộm đi săn hộ con trong lúc con vắng mặt… Cứ đà này, con không biết cả đống đàn ông này sống thế nào cho nổi nữa. Con có thành người xấu cũng vẫn phải nhắc cho bằng được.”

“Cái đó thì… chú xin lỗi.”

JusticeMan nhăn nhó, vỗ nhẹ lên vai cô.

“Không thể cứ tiếp tục thế này được. Chú phải hứa là từ giờ không được cải tạo thêm tên trộm nào nữa trong phạm vi thủ đô. Cho đến khi nào tình hình sinh hoạt của cả nhóm khá hơn một chút, tụi mình chỉ tập trung đi săn thôi.”

“Vâng, cứ làm như con nói đi.”

JusticeMan gãi đầu, cười gượng rồi đáp.

“Thật ra mấy tên bị bọn chú cải tạo lần này biết chỗ lũ đàn anh của chúng ở đâu. Mà đúng lúc bọn chú cũng đang truy tìm đám đó. Không cho chú cải tạo thêm một đứa nữa được sao? Làm vậy thì sau này xử lý tụi còn lại cũng đỡ hơn.”

“Ajusshi!”

Roco quát lên, làm JusticeMan giật thót.

“Trời ơi, chú cũng biết chuyện đó rắc rối thế nào mà. Thôi được… Nếu chúng ta đi ngay bây giờ thì vẫn kịp quay lại Selebrid để xem Ark đấu ở giải. Ark lần này cũng ở map này khá lâu mà…”

Chỉ cần nghe nhắc tới cái tên Ark, vẻ mặt Roco liền dịu xuống. Cô mở túi, lôi sổ sách ra xem lại số dư, rồi khẽ lắc đầu.

“Được rồi, con sẽ cho phép thêm lần này nữa.”

“Ra vậy. Chú hiểu rồi!”

“Vậy giờ mọi người cởi hết đồ ra cho em. Ayu, mùi gì vậy trời. Mới có một ngày mà ra mùi thế này hả? Jjak-tung oppa, giúp em gom hết giáp với quần áo lũ trộm lại luôn nhé.”

“Hả? Rồi rồi. Này tụi bây, cởi giáp ra hết coi!”

Trong lúc chăm lo cho JusticeMan, đội cải tạo và một trăm thằng trộm, kỹ năng “nội trợ” của Roco càng lúc càng nở rộ: nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, đủ thứ việc không tên…

Và trong game online này, những kỹ năng đó lại được gắn thêm hiệu ứng. Roco đặc biệt giỏi… giặt đồ. Hễ cô giặt bộ giáp vải hay giáp da nào, chỉ số phòng thủ của nó sẽ tăng thêm 5% trong vòng tối đa 4 tiếng. Đương nhiên đó chỉ là “hiệu ứng phụ” phát sinh trong quá trình giặt. Vì game quá chân thực, nếu không giặt giũ thì mùi hôi trên đồ bọn đàn ông này đúng là chịu không nổi. Dù không than thở, nhưng trong lòng cô nhiều khi cũng khổ sở lắm.

“Nói cho cùng thì đàn ông cũng chẳng khác gì… trẻ con là mấy.”

Roco bĩu môi, ôm một đống đồ bẩn đi về phía con suối. Một người đứng nhìn theo, nghiêng đầu thắc mắc.

“Mà dạo này Roco có vẻ vui vẻ bất thường hả?”

“Haha, tôi biết lý do đó.”

Jjak-tung cười, đáp.

“Roco cũng là con gái mà.”

***

Cùng lúc ấy, Ark đang có chuỗi 8 trận thắng liên tiếp và đã vào tới tứ kết. Tất nhiên, càng vào sâu thì các trận đấu càng trở nên khó khăn. Dù Ark đã có một vài kinh nghiệm PVP, nhưng vẫn còn rất nhiều nghề Ark chưa từng đối mặt. Tới giờ, mấy trận Ark đánh với Andel, Hargen và Leo đều là đối thủ thuộc nghề warrior. Trong khi đó, mỗi nghề lại có bộ kỹ năng đặc trưng riêng, nên cứ đụng phải người chơi thuộc các nghề lạ là cậu lại lúng túng một hồi. 

Thêm nữa, đấu đôi không phải kiểu 1 chọi 1 đơn giản. Nghĩa là cậu phải cùng lúc đối phó với cả hai đối thủ, chứ không thể chỉ tập trung vào một người. Trong một game như thế này, cách tổ hợp người chơi thuộc các nghề khác nhau đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong việc khai thác tiềm lực của tổ hợp nghề đó.

Nếu một mình, một warrior có thể solo được 5 con quái; nhưng chỉ cần đi chung với một cleric (giáo sĩ) là hai người họ có thể ôm trọn mười lăm, thậm chí hai chục con quái. Cái hay của game MMORPG là ở chỗ đó: “1+1” không chỉ bằng 2, mà là khi kết hợp lại với nhau, sức mạnh của họ có thể tăng lên gấp mười lần, thậm chí cả trăm lần. Và trong đấu đôi, có những tổ hợp nghề cực kỳ lợi hại.

Cặp warrior–necromancer mà Ark gặp trong trận đầu tiên là một tổ hợp rất phổ biến. Ngoài ra còn có warrior–priest, warrior–archer, magician–priest, magician–thief… Số lượng cách kết hợp thì vô hạn, chiến thuật cũng vô biên, nên người chơi phải tự mình nghiên cứu và sáng tạo chiến lược phù hợp.

Trong số đó, tổ hợp magician–magician mà hai cậu gặp ở vòng 16 là một trong những đối thủ khó chơi nhất. Sát thương mà một magician trên level 100 gây ra vốn đã rất khủng khiếp. Hễ dính phải ma pháp hệ lửa cao cấp của họ là thanh HP tụt mất 30% chỉ trong một hit. Nhưng thứ đáng sợ thật sự ở tổ hợp hai pháp sư là kỹ năng ‘Willpower Exchange’.

‘Willpower Exchange’ là kỹ năng cho phép các pháp sư chia sẻ mana với nhau. Khi kích hoạt ‘Willpower Exchange’, lượng mana giữa hai người được nối liền, đồng thời sát thương phép cũng tăng gấp đôi. Nhờ đó mới sinh ra mấy cú ma pháp lửa kinh hoàng, một hit thổi bay tới 50% máu. Kết quả là Ark và Shambala đã có lúc rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm.

Nếu Ark mà liều mạng dùng ‘Riposte’ đúng lúc đó thì chỉ có nước bị nướng chín luôn. Nhưng tình hình bắt đầu bớt ngặt nghèo hơn kể từ khi Ark đem kỹ năng nursing ra dùng.

Vũ khí chính của đối phương là các loại ma pháp gây ảnh hưởng lên tinh thần. Tuy vậy, Ark dùng nursing để tăng kháng tinh thần cho cả hai, đồng thời nhận thêm hiệu ứng bonus ‘Heart of the Caretaker’. Kỹ năng nursing đã tạo ra ảnh hưởng mạnh mẽ ngoài dự đoán trong trận đấu. Khi nursing được dùng, sức mạnh và ý chí của người được “chăm sóc” sẽ tăng lên. Dù không trực tiếp hồi máu, nhưng ý chí tăng thì sức chịu đựng tự nhiên cũng được củng cố. Mà sức chịu đựng tăng thì có khác nào nhận một buff cộng đều lên toàn bộ chỉ số.

Một cặp còn khó nhằn hơn là hai chiến binh warrior–warrior mà hai cậu đụng phải ở trận sau đó. Cũng giống như Justin, hai tên này tự “doping” ngay trước khi bước vào sân đấu. Nhìn dáng hai thân hình cơ bắp cuồn cuộn của chúng, Ark chỉ có thể nghĩ tới một câu: “Có tiền là có sức mạnh.” Chúng đã ném cả chục Gold vào mớ potion, buff chồng buff tới ba lớp mới dám vác mặt ra giải đấu. Riêng để leo lên được vòng 8, có lẽ hai đứa đó đã đốt cả trăm vàng rồi.

Nhưng lần này, sau khi nếm mùi một tên warrior “doped” ngay từ vòng một, Ark cũng tự chuẩn bị cho mình. Hệ thống cho phép cậu dùng kỹ năng survival cooking để buff chỉ số ngay trong trận. Trước hết, Ark và Shambala rất hợp nhau. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cả hai đã có ấn tượng tốt về nhau, điều đó thể hiện rất rõ mỗi khi họ cùng ra trận. Cảm giác như tay này vừa đưa ra là chân kia đã hiểu ý mà phối hợp. Ban đầu, Ark cứ nghĩ đơn giản là vì Shambala cũng giống cậu, đều từng học võ, nên hai người dễ hiểu ý nhau. Nhưng qua giải đấu này, cậu mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Trong đấu trường Silrion này, Ark đã gặp vô số người cũng luyện võ. Thật ra, kiểu thi đấu như ở giải này có xu hướng ưu ái những người biết võ nhiều hơn. Thế nhưng, không phải ai học võ cũng phù hợp để đánh cặp với Ark và Shambala.

Sau này cả hai mới hiểu ra, đó là do đặc thù nghề nghiệp của chính họ.

Dark Walker và Saint Assassin. Hai nghề có khá nhiều điểm tương đồng trong cả bộ kỹ năng lẫn lối chơi, và trong rất nhiều tình huống, hiệu ứng kỹ năng của người này lại bổ trợ vô cùng kỳ lạ cho người kia.

Ví dụ như…

“Petrification of Blood!”

Shambala kích hoạt kỹ năng ‘Petrification of Blood’. Khi dùng, những đốm đỏ sẽ xuất hiện, và đối thủ có thể bị choáng đến 20 giây. Đổi lại, trong thời gian đó, phòng thủ của kẻ bị dính chiêu sẽ tăng lên tới 500%, gần như không thể gây sát thương. Đây vốn là kỹ năng thiên về khống chế, dùng để xoay sở trước số đông kẻ địch. Nhưng mọi chuyện sẽ khác hẳn khi Ark lập tức lao lên tấn công tiếp theo sau đó.

“Dark Blade!”

Một đòn chém bỏ qua phòng thủ và chắc chắn gây critical! Kết quả là cái mớ phòng thủ tăng 500% kia chẳng khác nào hư không. Đối thủ nằm im trong trạng thái hóa đá mà vẫn liên tục ăn critical.

Đâu chỉ có thế. Quan trọng nhất là độ ăn ý trong những chiêu thức cơ bản của cả hai. Ark học Sword-Hand Combat – một loại kỹ thuật chuyên lợi dụng sơ hở trong đòn đánh của đối phương. Ngược lại, Shambala dùng Kung Fu – bộ kỹ pháp có hiệu quả tạo ra những khoảng hở trong tư thế tấn công của địch. Tự nhiên hình thành một hệ thống chiến đấu: Shambala mở đường, tạo sơ hở, và Ark lao vào chém đúng chỗ yếu đó.

Dĩ nhiên, để triển khai trơn tru kiểu phối hợp này trong Evil Silrion – nơi tình hình trận đấu thay đổi từng giây – không phải chuyện dễ. Nhưng nhờ kỹ năng Kung Fu của Shambala, việc khắc phục những khó khăn đó lại không quá phiền phức. Thực tế cho thấy, trình độ của Shambala khá cao, nên giai đoạn đầu Ark rất khó bắt kịp nhịp của cậu ta. Tuy nhiên, qua từng trận đấu, Ark dần dần đã theo kịp được tiết tấu của Shambala.

‘Thật lòng mà nói, tôi cực ghét phải thừa nhận chuyện này…’

Việc tập luyện với Lee Myung-ryong nhìn bên ngoài thì chẳng thấy hiệu quả đâu. Nhưng việc đấu tập đủ thứ – từ boxing, wrestling tới taekwondo – đã rèn cho Ark khả năng thích ứng với tình huống cực nhanh.

“Ark, tới lượt cậu!”

Shambala hét lên, đồng thời đâm dao găm vào người tên đối thủ warrior. Ark dùng luôn Shambala như bậc thang, đạp một bước phóng lên phía trước. Gã đối thủ hoảng hốt, vội giơ kiếm lên cao. Thế nhưng Ark đặt chân lên tấm khiên, bật người ra sau lưng hắn, xoay người rồi tung cú đá thẳng vào đầu.

“Không thể nào!”

Tên warrior loạng choạng, ăn ngay một cú critical. Cùng lúc đó, mắt của Shambala và Ark đồng loạt lóe sáng. Shambala lập tức xoay người tấn công liên hoàn như gió lốc.

Ark nối tiếp bằng một cú xoay người đá. Chiêu tấn công của Shambala có xác suất gây stun. Cú đá của Ark cũng có thể gây trạng thái bất thường, nhưng xác suất vốn khá thấp. Tuy nhiên, khi đối thủ dính liên tiếp hai loại tấn công khác nhau, tỷ lệ đó sẽ tăng vọt. Một khi đã bị cuốn vào chuỗi combo, gần như không thể thoát ra. Bởi vậy, bọn họ đặt tên cho nó là “Cơn lốc tử thần – Whirlwind of Death”. Kết quả, thân thể tên chiến binh xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi khi hiệu quả doping biến mất, rồi gục chết tại chỗ.

Đám đông khán giả nãy giờ nín thở theo dõi thông qua con mắt ma thuật, cuối cùng cũng không nhịn được mà gào lên.

“Chính là nó! Hôm nay ta trả tiền vé đắt đỏ cũng chỉ để được xem đúng cái combo đó!”

“Wahahah!”

“Hắc Lang với Lam Kiếm là số một!”

Giữa tiếng vỗ tay như sấm dậy, Ark và Shambala rời khỏi sân đấu, quay lại phòng chờ.

‘Haha, cái cảm giác này… hóa ra cũng thật thú vị?’

Ark mỉm cười đầy mãn nguyện. Tiếng hàng ngàn khán giả vỗ tay reo hò khiến tâm trạng cậu như được đẩy lên tận mây. Lúc đầu, cả đống người đó chỉ khiến cậu thấy sợ, nhưng khi đã quen rồi, mọi thứ lại trở thành một loại khoái cảm rất kích thích.

“Giờ thì cậu cũng là một cộng sự ra trò đấy.”

“Grrrr, ‘ra trò’ gì chứ, mức này phải nói là hoàn hảo mới đúng.”

“Đừng có phổng mũi quá sớm. Vẫn còn hai trận nữa đấy.”

“Grrrr, tôi biết rồi mà.”

“Hôm nay đấu vậy đủ rồi. Phần thời gian còn lại, tụi mình tạm tách ra.”

“Grr? Ngày nào cậu cũng bận rộn đi đâu vậy?”

“Tôi còn chuyện phải điều tra ở Selebrid. Là thông tin liên quan tới nghề của tôi, nên cậu không cần biết chi tiết làm gì. Tóm lại, mai đừng có tới trễ giờ thi đấu là được.”

Shambala nói xong thì thay mặt nạ và áo choàng ngay trong phòng chờ. Cậu ấy đổi mặt nạ và áo choàng chỉ để người ta không nhận ra “Shambala” ngoài đời. Còn Ark thì khỏi lo chuyện đó vì cậu có thể thay đổi khuôn mặt. Có điều, một khi đã biến hóa thì phải chờ 24 tiếng sau mới dùng lại được, nên khi ra khỏi phòng chờ, cả hai buộc phải đi tách nhau ra.

“Kìa, Hắc Lang kìa!”

“Wah, khí thế khác hẳn người thường luôn!”

Vừa bước ra khỏi đấu trường Silrion, sự chú ý của đám đông lập tức dồn hết lên Ark. Bình thường, bị nhìn chằm chằm như vậy sẽ là gánh nặng. Nhưng hiện giờ cậu đang ở dạng người sói. Chỉ cần mọi người cứ tập trung chú ý vào “hình dạng biến thân” này thì cậu chẳng cần lo lắng khi xuất hiện với gương mặt thật nữa. Điều đó giúp cậu an tâm làm mấy nhiệm vụ sự kiện mà không sợ bị dòm ngó.

‘Nhờ thế mình mới yên tâm đấu giải ở Silrion.’

Ark khẽ mỉm cười. Ban đầu cậu vốn chẳng mặn mà gì với Evil Silrion, vì ở đó không có tiền cũng chẳng có Exp. Nhưng càng đánh, Ark càng phát hiện ra một hiệu quả ngoài mong đợi.

‘Độ thành thục kỹ năng tăng lên gấp mấy lần!’

Trong mỗi trận đấu, độ thành thục kỹ năng của cậu tăng lên rõ rệt. Nghĩ kỹ thì đó cũng là chuyện tất yếu. Ở New World, độ thành thục kỹ năng không phải chỉ tăng do số lần sử dụng, mà quan trọng là mức độ căng thẳng và mới mẻ của tình huống lúc đó. Càng đối mặt với thử thách chưa từng gặp, kỹ năng càng tăng mạnh. Vì thế, khi chiến đấu với một con quái mới hoàn toàn, kỹ năng luôn lên nhanh hơn. Đụng con quái lần đầu, cậu sẽ tập trung tới mức tối đa. Nhưng quái vật dù mạnh tới đâu, sau khi đã tiêu diệt được chúng nhiều lần cũng sẽ dần dần nắm được mô thức tấn công của chúng. Lúc đó thì mức độ tập trung sẽ giảm, kỹ năng tăng lên chậm lại.

Còn trong Silrion thì sao? Đối thủ mỗi trận đều sử dụng phong cách chiến đấu hoàn toàn khác nhau. Và quan trọng hơn, họ không phải quái vật.

Đó là những người chơi, giống Ark, sở hữu vô số kỹ năng và lối chơi đa dạng! Mỗi lần đối đầu với đối thủ có đẳng cấp cao, việc kỹ năng của Ark tăng vùn vụt là điều dễ hiểu. Nhờ vậy mà Sword Mastery của cậu đã lên tới cấp cao.

“Kiểm tra kỹ năng!”

<Tổng lực chiến tăng 40%. Khi mang khiên, hiệu quả của Sword-Hand Combat sẽ bị vô hiệu hóa.>

* Hiệu ứng bổ sung: Tỷ lệ đá trúng gây trạng thái bất thường: với quái nhỏ 8%, quái trung bình 5%, quái lớn 2%. Khi thực hiện thành công các kỹ thuật khó, xác suất gây trạng thái bất thường sẽ tăng thêm.』

Khi kỹ năng cơ bản tăng, sát thương tổng thể của Ark cũng tăng theo. Đồng thời, xác suất gây trạng thái bất thường cũng cao hơn. Đó chính là lý do “Cơn lốc tử thần” trong trận vừa rồi mới có thể bùng nổ như vậy.

Kỹ năng Adrenaline và Counter Attack của cậu cũng đã lên tới cấp trung cấp. Adrenaline tăng thì khả năng phản ứng trong tình huống nguy cấp cũng tốt hơn, kéo theo tỉ lệ counter thành công cũng tăng. Tự nhiên, chain skill Riposte của Ark càng thêm khủng khiếp. Giờ thì ngay cả khi tên chiến binh đứng cách hơn 10 mét, cậu vẫn có thể kích hoạt Riposte thành công!

‘Không còn chỗ nào tốt hơn chỗ này để nâng kỹ năng nữa.’

Ark cũng từng trải qua giai đoạn skill “đứng hình”, không chịu lên nữa, nên cậu càng hiểu rõ những trận như thế này quý giá thế nào.

“Chủ nhân, tôi đến rồi đây.”

Một giọng nói cất lên từ con hẻm bên cạnh. Là Dedric, lúc này đang trong hình dạng một cậu bé tóc chải ngược bóng loáng. Ark cười, bước lại gần.

“Grrrr, sao rồi? Tỷ lệ cược hôm nay thế nào?”

“Vì dạo này ngài thắng liên tục nên tỷ lệ cược hơi giảm. Lần này là 1.2. Đây, 76 vàng của ngài.”

“Kukuku, mức cược có trần cao nên lợi nhuận vẫn ngon hơn trước.”

Thực ra đó cũng là một trong những lý do khiến Ark không triệu hồi Dedric vào trận đấu.

Giải đấu này cho phép người xem đặt cược vào cặp mà họ nghĩ sẽ thắng. Dĩ nhiên, khu vực cá cược ở Evil Silrion bị giới hạn rất chặt để tránh gian lận. Thứ nhất, người chơi và NPC chỉ được đặt cược vào phần thắng của người chơi khi trận đấu là “người chơi vs quái vật”. Đây là quy định được đặt ra để tránh chuyện thông đồng dàn xếp kết quả. Còn với giải đấu “người chơi vs người chơi” thì tiền cược có giới hạn trên. Trận đầu tối đa 10 vàng, trận hai là 20 vàng… Và không thể nhân đôi tiền thắng theo kiểu vô tội vạ. Thêm nữa, bản thân các thí sinh không được phép trực tiếp tham gia cá cược.

Nhưng Ark sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền như thế. Trước khi giải bắt đầu, Ark đã gọi Dedric ra, giao cho nó nhiệm vụ… đi đặt cược. Tất nhiên, cậu rất tự tin là bản thân sẽ thắng. Ở vòng một, Ark gom hết tiền sau khi bán japtem, đặt 10 vàng. Tỷ lệ cược lúc đó là 1.8 – khá cao. Shambala vốn là cao thủ có tiếng, trong khi Ark thì chưa ai biết, Justin và Dior cũng là những cái tên nổi, nên tiền thưởng chia ra càng tăng. Nhờ vậy, Ark kiếm được 18 vàng, sang vòng hai, tỷ lệ cược là 1.5, tiền trong tay đã lên 27 vàng.

Càng về sau, tên tuổi của Ark càng nổi, nên tỷ lệ lại càng giảm. Nhưng vì trần tiền cược tăng theo từng vòng, nên cậu vẫn kiếm đều đặn, mỗi trận cũng cỡ 10 vàng. Một ngày đánh hai ba trận, thu nhập trung bình 20–30 vàng là chuyện bình thường.

‘Dù chưa tới mức “mãn nguyện”, nhưng thu nhập vậy là chấp nhận được rồi.’

‘Ở đâu có ý chí, ở đó có… tiền.’

Đó là phương châm sống của Ark. Cậu vừa cười vừa lắc lắc túi tiền, Dedric thấy thế liền lên tiếng.

“Chủ nhân đang vui đúng không? Tôi đã giúp kiếm tiền mà, nên hãy thưởng tôi chút đi, cho tôi ăn đồ ngon nha.”

“Grrrr, mơ đi nhé!”

Mặt Ark lập tức cứng lại. Ở Selebrid có cả ngàn gánh hàng rong tụ tập quanh chỗ người chơi qua lại. Những thương nhân học nghề nấu ăn sẽ bày ra đủ món “ăn vặt” thơm phức để bán. Dù luôn miệng khoe mình đã 300 tuổi, nhưng bề ngoài của Dedric vẫn chỉ là một thằng nhóc.

“Grrr, ta đâu phải lúc nào cũng nấu ra mấy món kinh dị đâu!”

“Ugh, ngài gọi thứ đó là ‘đồ ăn’ á? Nó là tra tấn thì đúng hơn.”

“Im đi, không phải cứ đẹp mắt là đồ ăn ngon. Người ta còn bảo ‘thuốc đắng dã tật’ mà. Thay vì phàn nàn, tốt nhất là ngoan ngoãn ăn những gì ta nấu.”

“Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn được ăn cái gì ngon ngon chứ! Đó là tiền ‘bất chính’ mà! Anh kiếm tiền một cách mờ ám như vậy thì lâu lâu xài một chút cũng được mà? Tôi còn phải tự mình lặn lội tới Silrion đánh cược ‘phi pháp’ giúp ngài nữa đó.”

“Grrrr! Tiền bất chính?”

Ark hừ mũi, đáp lại.

“Mi nghĩ tiền của chúng ta dùng vào việc gì hả? Chủ nhân của mi đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt đi kiếm từng đồng để sống cho ra sống. Mi tưởng ta làm vậy là vì ai, không phải là vì để cho chúng ta được ăn uống đàng hoàng sao? Mi có biết ta đã tiêu bao nhiêu tiền để nuôi mi lớn thế này không?”

“Rồi thêm quần áo này, tiền mua nguyên liệu nấu ăn đâu phải tự nhiên có.”

“Ta còn mua gia vị với nguyên liệu đắt tiền đổ hết vào mấy món mà mi ăn… mấy thứ đó không tốn tiền chắc? Rồi ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu công sức để ‘giáo dục’ các ngươi. Haiz, nước mắt ta muốn trào ra luôn đây. Vậy mà giờ mi còn muốn biến ta thành ăn mày nữa à?”

“Chỉ xin đúng 5 đồng copper thôi mà cũng tiếc vậy sao?”

“Tiền đồng góp lại thành bạc, bạc góp lại mới thành vàng.”

Đó là nguyên tắc sống không bao giờ thay đổi của Ark. Ở ngoài đời, cậu tuyệt đối không tiêu một đồng nào ngoài phần tối thiểu để đủ calo sống qua ngày. Dù trời có lạnh, dù mấy quầy hàng ven đường có mùi thơm nức mũi thế nào, Ark cũng không bao giờ để mình bị dụ. Vậy mà bây giờ, familiar của cậu lại dám dụ dỗ chủ tiêu tiền… vì đồ ăn? Đối với Ark, chuyện chi tiền cho bản thân là cực hiếm, nhưng mua giỏ trái cây ngon cho mẹ thì cậu lại không tiếc chút nào.

“Vậy mi muốn ta nấu cho một món ‘na ná’ như mấy thứ mi thèm kia không?”

“Thôi, cái đó vừa đen vừa bẩn, tôi không ăn đâu, đừng có ép! Đúng là xui xẻo mới gặp phải chủ nhân như ngài!”

Ark bực mình, cho Dedric về thẳng Netherworld.

‘Hmm, có lẽ đã tới lúc phải huấn luyện lại tụi nó một lần nữa rồi.’

Deimos thì dạo này cứ mải mê với mấy cái xương, còn Dedric thì công khai “phản chủ”.

‘Dạo này mình cũng rảnh… chắc phải quấn luyện bọn nó lại từ đầu thôi?’

Ark vừa suy nghĩ nghiêm túc như vậy, thì chợt nghe có giọng nói vọng ra từ trong con hẻm.

“Anh có chắc không đấy?”

“Đừng lo. Cái giải đấu này chỉ là trò đùa đối với bọn tôi thôi.”

“Chỉ cần hai người là đủ.”

Giọng nói vang lên đâu đó trong bóng tối. Vì trời đã khuya, Ark lập tức cảnh giác. Cậu kích hoạt ‘Stealth’, giấu mình trong bóng đêm rồi len lén ghé mắt nhìn vào trong hẻm.

‘Là bọn chúng…?’

Trong hẻm là mấy người chơi Ark từng gặp ở Silrion. Đó là tên đeo chiếc mặt nạ có hình năm ngôi sao. Chính là hai người tiên phong đã tỏ ra rất háo hức khi nghe nói sẽ được đấu với Shambala. Đối diện với họ là ba kẻ khoác áo choàng, thân hình to lớn. Ba người đội mũ trùm quan sát xung quanh một lượt, rồi mới cất giọng trầm thấp.

“Bọn tôi đã dùng cả mạng lưới thông tin để tìm người, vậy mà tất cả những kẻ chúng tôi thuê đều lần lượt gục hết. Giờ chỉ còn lại hai người các anh thôi.”

“Tôi nói ngay từ đầu rồi còn gì. Chỉ cần có chúng tôi thì không cần ai khác. Vì mấy người không tin, cứ cố thuê thêm người nên số trận mới tăng gấp đôi, tốn bao nhiêu thời gian. Đúng là ngu ngốc.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng nếu thông tin về tấm bản đồ bí mật là đúng, thì sau này chúng ta muốn thuê bao nhiêu người cũng được. Không lẽ mấy người lại háo hức thế này chỉ vì một tấm bản đồ kho báu tầm thường? Chắc là đã nắm được tin tức gì hay ho lắm chứ gì?”

“Chuyện đó… tôi không thể nói được. Đó là thông tin tuyệt mật…”

Kẻ đang đội mũ trùm bị dồn ép, lập tức nói năng vòng vo. Lúc đó, đôi mắt của Jewel khẽ nheo lại.

“Thôi, cũng được. Bọn tôi không hứng thú lắm. Chỉ có người mới chơi thì mới kích động vì mấy tấm bản đồ kho báu thôi. Còn giờ quay lại chuyện giá cả anh nói trước đó.”

“Hả? Ý anh là sao? Chẳng phải chúng ta đã ký hợp đồng với NPC rồi à?”

“Đúng là đã ký. Nhưng lúc đó bọn tôi tưởng là sẽ không mất quá nhiều thời gian. Vì mấy người không tin bọn tôi, lại còn thuê thêm mấy tay khác, nên mọi chuyện bị kéo dài gấp đôi. Hiển nhiên là phải sửa lại thỏa thuận chứ. Anh nghĩ sao? Với tình hình hiện giờ, tôi thấy nên nhân đôi số tiền lên. Thêm 1000 gold vào 500 gold đã hứa. Tổng cộng là 1500 gold.”

“Bọn tôi làm gì có nhiều tiền như thế!”

Một người đội mũ trùm hít sâu, bật kêu lên.

“Nếu không thích thì hủy hợp đồng cũng được. Khi đó, chúng tôi sẽ tìm người khác mua bản đồ. Hoặc tự đi tìm kho báu luôn cũng được.”

“Nếu các người phá vỡ hợp đồng thì…”

Tiền phạt khi phá hợp đồng không chỉ áp lên thương nhân lập ra hợp đồng. Một khi đã ký và nhận hợp đồng, tất cả những người có tên liên quan đều phải chịu chung hình phạt. Thế nhưng Jewel chỉ cười khẩy.

“Bọn tôi là những người tiên phong. Anh nghĩ bọn tôi sẽ sợ mấy thứ đó sao?”

“………..Đối với các người thì chẳng là gì. Nhưng bị mất 1000 vàng với chúng tôi thì không phải chuyện nhỏ.”

“Đó là yêu cầu của bọn tôi.”

Jewel nói dứt khoát. Thực ra hắn chẳng hứng thú gì với chuyện săn kho báu. Nhưng rõ ràng, những người thuê phải có lý do riêng khi nhất quyết muốn có vật đó. Có thể nó chứa thông tin về một khoản lợi nhuận khổng lồ, hoặc liên quan tới một nhiệm vụ hay nghề nghiệp đặc biệt. Vì vậy, Jewel không đời nào giao lại nó với cái giá đã thỏa thuận ban đầu.

Ark – đang núp trong bóng tối – cũng khẽ gật gù.

‘Hừm, đúng là biết làm ăn.’

Trong tình huống này, không thể nói Jewel là người xấu được. Ngược lại, chính sự hớ hênh của gã đội mũ trùm mới là vấn đề. Đã để lộ điểm yếu thì đương nhiên đối phương phải tìm cách vắt lợi nhuận cho tối đa. Dù thế nào, đám người đội mũ vẫn không khỏi lo lắng. Bọn họ nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt một hồi, rồi cuối cùng đành phải gật đầu.

“Được. 1500 vàng.”

“Tốt. Chuẩn bị đủ tiền trước khi hai trận cuối cùng ngày mai kết thúc.”

Jewel nói với vẻ hài lòng rồi biến mất về phía đầu hẻm bên kia. Vừa khuất bóng hắn ta, mấy người đội mũ trùm lập tức buông lời chửi rủa.

“Bón chúng… đúng là cướp giữa ban ngày, 1500 vàng cho một giải đấu thôi đấy!”

“Những lúc như thế này em lại thấy hình như mình chọn nhầm nghề mất rồi, hyung-nim.”

“Dù đáng tiếc thật, nhưng mình đâu còn lựa chọn nào khác. Chỉ còn cách tin vào bọn họ thôi.”

“Nhưng mà đó là 1500 vàng… Nếu mất sạch số tiền đó, tụi mình không phải xong đời à?”

“Không cần lo.”

Người mà họ gọi là Hyung-nim trầm giọng đáp:

“Đây là nhiệm vụ do một Grandmaster của công hội top trực tiếp giao cho. Hôm trước, anh đã nghe nói có người nhận nhiệm vụ Grandmaster, làm suốt hai tháng liền, nhận thưởng là kỹ năng hiếm và 4000 vàng. Nói cách khác, phần thưởng của nhiệm vụ này tối thiểu phải 4000 vàng.”

Đôi mắt của những kẻ đội mũ trùm còn lại lập tức sáng rực lên, như biến thành hai đồng tiền vàng. Phản ứng đó là chuyện dễ hiểu. 4000 vàng! Đổi ra tiền thật là… 40 triệu won!

“Nhưng trước mắt, tụi mình phải bán đồ để gom cho đủ 1050 gold đã. Bọn họ mà không thấy số tiền đó thì chẳng bao giờ chịu động tay đâu.”

Một tên đội mũ trùm lục lọi túi rồi thở dài.

“Dù sao thì vẫn còn thời gian trước khi vào chung kết. Trong lúc đó, mình sẽ tìm cách xoay.”

“Hukhukhuk, vậy là lại phải gánh thêm nợ nữa hả?”

“Đừng có khóc. Nợ nần nhiều quá cũng không hay, nhưng hãy nghĩ đây là một khoản đầu tư. Tụi mình may mắn lắm mới nhận được quest của Grandmaster. Dù chuyện gì xảy ra thì lần này cũng phải bám lấy cơ hội này mà sống còn. Chúng ta đặt cược tất cả vào nó.”

“Vâng, em hiểu. Nhưng giả sử mình có lấy được phần thưởng phụ đi nữa thì hai món đồ còn lại vẫn nằm trong tay bọn chúng. Hyung-nim đã nghĩ ra cách gì chưa?”

“Hahaha.”

Người được gọi là hyung-nim nở nụ cười gian manh.

“Đó là lý do phần thưởng phụ này quan trọng đặc biệt. Chỉ cần tụi mình nắm một trong ba đầu mối thì bọn chúng sẽ không thể tự mình tìm ra kho báu. Tấm bản đồ sẽ trở nên vô dụng với chúng. Khi đó, mình sẽ đưa ra đề nghị cho chúng ‘xem ké’.”

“Liệu bọn chúng chịu dễ dàng đồng ý không?”

“Đó chính là sở trường của tụi mình. Bọn mình sẽ thuyết phục, ép chúng phải đóng dấu vào hợp đồng. Mà không được nữa thì còn có cách khác. Quan trọng nhất là tụi mình phải giữ cho được một mảnh manh mối. Nếu không có nó, chúng ta chẳng còn cơ hội nào hết.”

“Quả nhiên là hyung-nim!”

“Haha, đương nhiên rồi.”

“Hahahaha, là như vậy đó.”

Cả nhóm khoác áo choàng cười khúc khích, tiếng cười nghe vô cùng nham hiểm.

‘Cái quái gì thế này…?’

Ark, đang đứng nép ngay sau lưng bọn họ, chỉ biết trợn mắt nhìn…