Tôi tên là Ark

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Quyển 6 - Chương 02: Màn Ra Mắt Rực Rỡ

“Giờ thì tôi mới bắt đầu chơi hết mình đây!”

“Nhóc con, bộ mi nghĩ chúng ta là tay mơ chắc? Chain of Delusion!”

Ngay khoảnh khắc đó, mắt Ark lóe sáng. Cậu lập tức tung Riposte! Ầm một tiếng chói tai, Chain of Delusion bị bật ngược trở lại.

“Ma–ma pháp… bị thanh kiếm dội ngược lại á?”

Dior hoảng hồn, vội vàng lùi lại. Tuy nhiên, động tác của Ark nhanh hơn hắn mấy lần. Ark đồng thời lao người lên phía trước, tung cú đá thẳng vào ngực Dior. Một đòn này đã khiến Dior loạng choạng lui ra sau. Hắn hấp tấp gọi đồng đội cứu viện.

“Ju–Justin!”

“Không được! Tên Lam Kiếm này... mạnh kinh khủng!”

Trong tình huống solo 1 chọi 1, kể cả đối với một warrior có uống thuốc kích thích thì Shambala vẫn là một đối thủ quá sức. Dior nghiến răng, rồi lôi một thứ gì đó từ trong túi ra.

“Khỉ thật, không ngờ ngay trận đầu đã phải dùng thứ này…”

Dior giơ lên cả nắm răng nanh. Hắn rải đám nanh đó xuống sàn đấu, và từ dưới đất, hai chục bộ xương khô trồi lên, có kẻ thì mang kiếm và khiên chắn, kẻ lại giương cung tên. Con mắt ma thuật lập tức gào lên bằng giọng bình luận đầy kích động.

『Ồ, Necromancer đã sử dụng kỹ năng nghề đặc biệt của mình! Anh ta đã dồn góp răng nanh của đám skeleton trong lúc săn quái, và giờ thì dùng chúng để thi triển kỹ năng triệu hồi. Bất ngờ làm sao, một lần đã gọi ra tới hai mươi con! Giải thích thêm một chút, trong giải đấu cặp đôi này, người chơi bị cấm dùng vật phẩm tiêu hao, nhưng vật phẩm liên quan tới kỹ năng lại là ngoại lệ. Vừa rồi Hắc Lang đã thể hiện những pha di chuyển rất đẹp mắt, nhưng giữa đầm lầy mà phải xử lý từng đó quái thì e là không dễ chút nào. Có lẽ cậu ta sẽ phải nhờ tới sự hỗ trợ của đồng đội?』

Tuy nhiên, Shambala vẫn tiếp tục dồn ép Justin, thậm chí chẳng thèm ngoái đầu lại. Con mắt ma thuật thở dài, lẩm bẩm.

-Ôi chao, Lam Kiếm. Đúng là đồng đội thì có thể khác nhau về tính cách, nhưng trong giải đấu cặp đôi mà hành xử như thế này có hơi... quá đáng không? Dù sao thì, Hắc Lang đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm!

Dior cũng dường như nghĩ y chang, khóe môi hắn cong lên toát ra vẻ nhạo báng.

"Hê, xem ra cậu bị đồng đội bỏ rơi rồi."

"Thế sao? Vậy thử xem... rốt cuộc ai mới là kẻ bị vứt bỏ?"

"Kết thúc thôi. Đội quân skeleton, tấn công!"

Đám skeleton cung thủ đồng loạt kéo dây và bắn tên.

"Triệu hồi Deimos!"

Deimos xuất hiện ngay trước mặt Ark, dang người ra chắn cả loạt tên cho chủ nhân. Con mắt ma pháp lại hét lên, giọng tràn đầy kinh ngạc.

『Quả là bất ngờ. Lần này có vẻ Lam Kiếm đã bắt cặp với một chiến binh có khả năng triệu hồi. À………Nhưng mà, cái gì thế kia? Một cái giẻ rách à? So với đám skeleton mà Dior gọi ra thì trông nó tả tơi hết sức. Đã vậy cuối cùng cũng chỉ là một bộ xương duy nhất. Đây là trò đùa sao? Trông cứ như một màn giãy chết trong tuyệt vọng vậy.』

Tuy nhiên, trớ trêu là trận đấu đã lập tức xoay chuyển sau khi Deimos xuất hiện.

Deimos đúng là một bộ xương nhìn bề ngoài cực kỳ rách nát. Thế nhưng nó lại đang đập nát toàn bộ loạt tên như thể chính nó là một tấm khiên, chặn luôn cả mười mũi tên cùng một lúc. Ngay sau đó, nó lao thẳng vào năm skeleton phía trước và cuốn chúng vào cận chiến.

Thông thường, với kiểu triệu hồi phổ thông thì quái được gọi ra chỉ có khoảng 60% level của người chơi. Nhưng với loại quân như đám skeleton này, chúng chỉ đạt khoảng 30% mà thôi. Nói cách khác, Dior level 100 thì skeleton hắn triệu hồi cùng lắm cũng chỉ level 30~40. Thế nhưng Deimos thì hoàn toàn khác với đám quái được triệu hồi bình thường đó. Chỉ số của nó tự tăng lên, chẳng thèm quan tâm chủ nhân đang ở level bao nhiêu. Sau khi dung hợp với Warwick, hiện tại nó đã ở level 70!

Hơn nữa, cách Ark sử dụng Deimos khác hẳn với kiểu triệu hồi dùng xong rồi bỏ của Dior, nên kinh nghiệm chiến đấu của nó cũng liên tục được tích lũy thông qua các trận chiến cùng với Ark.

Đoàng đoàng, Rắc, Rầm! Tay chân lũ skeleton lần lượt gãy vụn dưới những đòn tấn công dồn dập của Ark và Deimos.

“Được rồi, Deimos. Đám skeleton đó không cần phải để tâm nữa. Giờ thì…….”

Ngay lúc đó, màu mắt của Deimos bỗng thay đổi. Nó liếc một vòng khắp đám skeleton, dùng ánh mắt soi mói mà quan sát cơ thể chúng. Đám skeleton chợt run lên vì một cảm giác bất an không rõ lý do. Cùng lúc ấy, Deimos đột ngột lao đến gần một con. Nó chộp lấy một khúc xương trên người con skeleton đang vùng vẫy rồi bẻ phựt ra. Nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó, mà tiếp tục túm lấy các phần xương khác trên cơ thể con skeleton và vặn gãy từng khúc một. Chỉ trong chốc lát, cả bộ xương bị tháo rời, biến thành một đống xương lộn xộn dưới đất.

Cạch cạch cạch cạch!

Deimos quay đầu lại với vẻ mặt không mấy hài lòng. Bịch, lũ skeleton còn lại giật mình, hoảng hốt tản ra bỏ chạy mỗi đứa một hướng. Và thế là, Deimos bắt đầu truy đuổi chúng mà chẳng còn nghe lệnh Ark nữa. Sở thích sưu tầm xương của Deimos đã được kích hoạt.

‘Lại cái tật đó nữa…….!’

Ark thở dài nặng nề. Đây đâu phải lần đầu. Không ít lần Deimos chìm đắm trong thú vui gom xương này rồi. Một khi nó đã để ý tới bộ xương của một con quái nào đó, nó sẽ nhất quyết đuổi theo cho bằng được, đến khi cầm được cái xương mình thích trong tay mới thôi. Ừ thì, dù sao chỉ số của nó cũng có khả năng tăng lên nhờ mấy cái xương đó, và Ark trước giờ vẫn chưa gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng vì chuyện này. Thế nhưng việc nó không chịu làm theo chiến thuật đề ra lại là một vấn đề khác. Thỉnh thoảng Deimos còn lao thẳng vào kẻ địch theo ý mình, hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của Ark.

‘Đáng lẽ chủ nhân phải điều khiển được thú triệu hồi của mình chứ…….’

Nhưng Ark cũng chẳng biết có thể triệu hồi cái gì khác để thay thế cả.

‘Thôi, dẫu sao thì cũng không sao nếu cả đám skeleton kia đều rời khỏi trạng thái chiến đấu.’

Ark liếc nhìn Deimos, kẻ vẫn đang ngu ngốc đuổi theo bầy skeleton chạy tán loạn. Đúng lúc đó, giọng Dior từ phía đối diện vang lên.

“Ta thật không hiểu nổi sao cậu lại có thể triệu hồi ra một con pet đến lời chủ nhân nói nó cũng chẳng thèm nghe. Được rồi, đây là cơ hội. Cho một con skeleton dụ con triệu hồi thú kia đi, rồi dồn toàn bộ hỏa lực tập trung bắn vào hắn!”

Đám skeleton cung thủ lập tức đồng loạt bắn tên về phía Ark.

『Ồ, đám skeleton cung thủ đang tập trung toàn bộ hỏa lực lên người Hắc Lang. Thật đáng thương, dù đã triệu hồi được một con pet nhưng nó lại chỉ lo làm việc riêng. Hắc Lang có vẻ sắp trở thành một con nhím rồi……ơ?』

Người dẫn chuyện bật ra một tiếng kỳ quặc rồi nín thở.

Tốc độ, độ chính xác và sức công phá của mũi tên đều phụ thuộc vào level. Với Ark, những mũi tên từ đám skeleton level 30~40 chẳng đáng là gì cả, vì cậu đã quen né tên của lũ sát thủ cấp cao hơn nhiều ở các khu vực mạnh. Ark hạ thấp người, siết chặt chuôi kiếm. Cậu đang đặt cược tất cả vào chuỗi kỹ năng phản đòn, Riposte!

Bất cứ mũi tên nào bay vào phạm vi năm mét quanh cậu đều bị gạt phăng ngay lập tức. Ark bật kiếm lên đánh bật loạt tên, phản lại chúng rồi để mũi tên quay ngược trở về phía Dior.

“D-dừng lại! Chặn hắn lại mau!”

Dior hoảng hốt hét lên. Mười lăm con skeleton còn lại liền rút dao găm, đồng loạt lao đến vây chặt lấy Ark.

‘Nếu mình dùng Dark Dance thì có thể thoát vòng vây ngay và tung đòn chí mạng vào Dior…….’

Bỏ qua đám triệu hồi thú, dồn toàn lực đánh vào necromancer. Đó là chiến thuật cơ bản nhất khi đối phó với necromancer. Quả thật, đa phần các necromancer tuy có khả năng triệu hồi nhiều quái cùng lúc nhưng lại chẳng có kỹ năng nào để chiến đấu nếu thiếu đi thú triệu hồi. Trong trường hợp đó, mạo hiểm một chút để hạ gục necromancer với phòng ngự yếu là lựa chọn hợp lý hơn.

Tuy nhiên, Ark lại khẽ lắc đầu.

‘Mình đã suy nghĩ sai. Nơi này khác với tất cả những nơi mình từng chiến đấu cho đến giờ. Ở đây, mình chỉ là một tay mới vào nghề. Vì vậy, mình phải học cách chiến đấu ở đây như một kẻ mới. Nếu muốn có kết quả tốt trong giải đấu này, mình buộc phải học cách thích nghi với hoàn cảnh.’

Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là thích nghi với không khí tại Silrion. Và đám skeleton chính là đối thủ luyện tập hoàn hảo nhất. Ark nhanh chóng đảo mắt, quan sát toàn bộ cục diện trận đấu. Deimos đã "thẩm định" xong bốn con skeleton và đang xử lý tới con thứ năm. Mặc dù sở thích sưu tầm xương của nó có phần quái dị, nhưng nó chẳng cần sự hỗ trợ nào từ cậu.

Cũng không cần phải lo cho Shambala. Dù thanh máu của anh ta chỉ còn khoảng 40% vì lượng sát thương phải hứng chịu trước đó, nhưng nếu chỉ so sánh thuần về bộ kỹ năng thì Justin không thể nào là đối thủ của Shambala. Hơn nữa, thời gian trận đấu càng kéo dài thì tác dụng của các loại thuốc mà Justin đã uống trước đó càng giảm, và nhịp độ tấn công của Shambala lại càng nhanh, càng mãnh liệt.

“Quả không hổ danh là Lam Kiếm!”

Mỗi lần chuỗi combo rực lửa của Shambala giáng xuống là y như rằng cả khán đài lại ồ lên thán phục. Giờ thì chỉ còn lại Ark!

“Nào, tới đây!”

Mắt Ark lóe sáng khi những cánh tay cầm gươm của đám skeleton đồng loạt giơ lên. Ngay sau đó, giống như một chiếc răng nanh, những lưỡi dao găm đồng loạt chĩa thẳng vào cổ cậu.

『À, Hắc Lang dường như đang một mình đối mặt với mười lăm con skeleton, mà lại không có sự trợ giúp của thú triệu hồi. Cậu ta điên rồi sao? Không phải vậy. Có phải vì cậu ta đỡ được vài mũi tên nên sinh ra tự tin thái quá không? Nếu Hắc Lang thua ở đây thì thế trận sẽ hoàn toàn sụp đổ, và Lam Kiếm sẽ lại rơi vào tình cảnh khó khăn.』

‘Chính ngươi đã sai lầm khi chọn triệu hồi skeleton.’

Lời bình luận mang tính lên án của con mắt ma pháp vừa dứt thì tiếng la ó từ khán đài cũng vang lên. Nhưng Ark đã sớm khom người xuống để né lưỡi dao. Cậu xoay tròn cả thân mình, tung ra một cú quét chân 360 độ khiến đám skeleton ngã lăn ra đất. Ánh thép từ lưỡi kiếm lóe lên, và ngay lập tức ba, bốn cái đầu skeleton bị chặt bay.

Ark hiểu rất rõ lý do vì sao Dior chọn triệu hồi một đơn vị skeleton. Trong PVP, thứ mà một necromancer sợ nhất chính là cận chiến. Hầu hết pháp sư đều ghét bị lôi vào đánh gần, nhưng với necromancer thì điều đó còn tệ hơn nữa. Họ cần triệu hồi cả đơn vị quân bởi vì bản thân họ sở hữu hàng phòng thủ yếu nhất trong tất cả các nghề. Do đó, ngay khi trận đấu bắt đầu, họ sẽ gọi thú triệu hồi ra làm lá chắn. Đặc biệt, họ rất ưa chuộng việc triệu hồi một nhóm nhỏ skeleton.

Khi skeleton được gọi ra, lợi thế lớn nhất của chúng là số lượng đông và khả năng trụ vững. Dù tay chân bị chặt đứt, cả thân hình rã rời thì chúng cũng không dễ chết. Chỉ cần còn 1% máu thôi, necromancer vẫn có thể dùng những skeleton khác làm vật liệu để hồi phục chúng. Khả năng hồi phục đó chính là tấm khiên mạnh nhất của necromancer. Tuy nhiên, điểm yếu chí mạng của đội quân skeleton lại nằm ở sự cân bằng.

Chỉ cần đập nát hộp sọ của skeleton, chúng sẽ lập tức tê liệt. Dù sở trường của chúng là gây sát thương và khả năng lắp ghép lại cơ thể, nhưng đổi lại chúng phải mang một nhược điểm chí mạng như vậy.

Dĩ nhiên, muốn giã nát hộp sọ trong khi phải hứng chịu hàng chục đòn tấn công dồn dập là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng đối thủ của chúng lần này là Ark. Cậu đã từng rèn luyện bằng cách né hàng chục xúc tu cùng lúc và học được cách xử lý lũ quái có lối tấn công cực kỳ hung hãn. Hơn nữa, skeleton lại là loại quái mà cậu đã chán ngấy khi càn quét trong mê cung ngầm. Việc phá hủy đám skeleton level 30~40 lúc này đơn giản chẳng khác nào một người luyện taekwondo đá đùa với lũ trẻ con. Ark đá văng một con skeleton ngã xuống đất, rồi dồn toàn bộ đòn tấn công lên chính con đó.

“Hộc, Summon Recovery!”

Dior hốt hoảng tung ra ma pháp hồi phục. Thế nhưng, dù thanh máu của skeleton có được hồi lại, thì hộp sọ của nó vẫn bị đập nát ngay sau đó, khiến nó hoàn toàn không thể tiếp tục chiến đấu.

Rắc! Chỉ trong vài phút, Ark đã nghiền nát luôn hộp sọ của con skeleton cuối cùng.

“Ch-chuyện này, không thể nào…….Chain of Delusion!”

Dior gào lên, hai tay vung ra trước mặt. Nhưng cuối cùng thì chẳng có gì bay ra từ lòng bàn tay hắn cả. Sau khi triệu hồi đám skeleton và liên tục dùng phép hồi máu cho chúng, lượng mana của hắn đã cạn sạch. Một pháp sư không còn mana thì chẳng còn bao nhiêu đáng sợ nữa.

“Kkurururu.”

Ark bật cười, đúng nghĩa như tiếng gầm gừ của dã thú. Một cơn lốc xoáy vặn vẹo quanh chân cậu khi cậu tung cú đá. Chỉ một cú đó thôi cũng đủ thổi bay mất 50% máu của Dior.

“Ju-Justin!”

“Khỉ thật, ta đã định để dành cái này cơ mà……. Hình thái Berserker!”

Khi đồng đội rơi vào nguy hiểm, Justin lập tức kích hoạt tuyệt kỹ chí mạng của mình. Đó chính là kỹ năng nghề đặc biệt của hắn, hình thái Berserker! Kỹ năng này hồi lại 30% máu và đồng thời là một kỹ năng tăng sĩ khí, giúp sức tấn công lẫn phòng thủ của hắn tăng thêm 50% trong vòng 5 phút. Tuy nhiên, sau khi 5 phút kết thúc thì cơ thể hắn sẽ rơi vào trạng thái không thể cử động, vì vậy đây không phải là dạng kỹ năng có thể dùng bừa bãi.

Thế nhưng trong một giải đấu, 5 phút thường đã quá đủ để phân thắng bại. Bởi vì ở Silrion, tỉ lệ chiến thắng luôn nghiêng về phía các warrior.

“Pikyo!”

Justin vung kiếm va chạm với kiếm của Shambala, rồi dùng sức ấn mạnh khiến anh bị đẩy lùi. Lúc này, thanh máu của Shambala gần như đã chạm đáy. Lượng sát thương khủng khiếp anh phải gánh ngay từ đầu trận là quá lớn. Không thể đối đầu trực diện với sức tấn công giờ đã tăng thêm 50% của Justin, anh đành phải liên tục lùi bước.

『Ái chà, người chơi Lam Kiếm đã bị Justin chớp lấy thời cơ quyết định để hạ gục. Tiếp theo đây, người chơi Hắc Lang, kẻ đang dồn Dior vào thế bí, sẽ phải hứng trọn đòn đâm từ bên sườn của Justin. Sau cú hụt chân trong vài phút đầu, Hắc Lang lại một lần nữa rơi vào hiểm cảnh. Đúng là một cơn khủng hoảng thực sự!』

“Khủng hoảng” chính là từ mà con mắt ma thuật vừa dùng. Khi còn Shambala chắn ngang, Ark không cần phải bận tâm đến Justin. Thực tế, bản thân Ark lúc này cũng chẳng còn bao nhiêu máu. Dù level của cậu cao hơn, việc phải chiến đấu với tận mười lăm con skeleton cùng lúc vốn dĩ không hề dễ dàng. Thêm vào đó, Dior giờ đã đổi hẳn sang thế chủ động tấn công. Nếu Ark nhận một đòn đánh từ bên hông, tuyến giữa của cậu sẽ sụp đổ, và cậu sẽ rơi vào trạng thái stun trong một khoảng thời gian.

‘Nếu mình liên tục ăn trọn đòn tấn công tập trung của Dior với Justin thì sẽ rất nguy hiểm!’

Ark vắt óc suy nghĩ trong đầu với tốc độ chóng mặt. May mắn thay, mana mà cậu dùng để triệu hồi Deimos đã hồi lại 100%. Cậu hoàn toàn có thể triệu hồi Dedric, rồi bảo nó dùng Dark Dash để né đòn tấn công của Justin. Nhưng Ark nhanh chóng lắc đầu. Cậu không hề muốn phảI dùng đến Dedric lúc này.

‘Vậy thì……..’

“Hủy triệu hồi, triệu hồi Deimos!”

Ngay khoảnh khắc đó, Deimos – kẻ đang hí hửng chất đống xương – đột ngột biến mất. Và rồi nó xuất hiện lại ngay bên cạnh Ark. Deimos ngơ ngác nhìn quanh, rồi phát hiện ra Justin đang hùng hổ lao đến. Đôi mắt hắn trợn tròn, còn đôi chân thì khựng lại trong lớp bùn lầy.

‘Chậc, Chủ nhân lại không cho ta tận hưởng thú vui của mình.’

“Cái, cái quái gì thế này?”

Justin bối rối kêu lên khi bất ngờ đâm sầm vào Deimos. Hắn cố giương kiếm lên nhưng đã quá muộn, bởi Ark không còn đứng ở đó nữa. Ark đang… lơ lửng trên không. Thân người cậu bật thẳng theo phương dọc rồi bất chợt dừng lại, sau đó xoay tít với tốc độ cao. Đó là một cú đá xoay trên không, tạo nên những luồng gió xoáy như xé toạc không khí.

Justin giật mình, vội vã đưa khiên lên đỡ. Thế nhưng đợi mãi, hắn vẫn không cảm nhận được cú va chạm nào trên mặt khiên.

“Hả? Gì, cái gì vậy?”

Justin ngơ ngác dõi theo chuyển động của Ark. Hắn tưởng rằng cú đá sẽ quét sang một bên, vậy mà đúng lúc đó, chân Ark lại bất ngờ vút thẳng lên.

“Hư chiêu à?”

Đúng vậy, cú đá xoay trên không chỉ là một đòn đánh giả, một cú nghi binh. Đòn tấn công thật sự chỉ xuất hiện khi Ark rơi xuống và thực hiện một cú đá cối xay gió! Rắc! Bàn chân cậu quét ngang, giáng thẳng vào trán Justin. Đó là một cú đá xoay kiểu “cối xay gió”, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào điểm tiếp xúc.

Không chỉ vậy, Ark còn kết hợp Sword-Hand Combat, dùng kỹ thuật đó để tăng xác suất trúng đòn cho chiêu thức có độ khó rất cao này. Justin bị cú đá đánh cho choáng váng, khuỵu gối ngã xuống.

Double critical chance!

“Dark Blade!”

Ark không lãng phí một giây nào, lập tức tung Dark Blade. Dark Blade là kỹ năng bỏ qua phòng thủ, chính là khắc tinh trời sinh của những warrior vốn dựa vào chỉ số phòng ngự cao để sống sót. Khi sát thương của đòn đánh được cộng thêm hiệu ứng double critical, Justin gục xuống, cắm đầu vào đầm lầy và chết ngay lập tức vì dính đòn chí mạng.

Bên trong đấu trường bỗng chốc im phăng phắc, y như thể chuột cũng không dám chạy.

Màn vừa rồi chẳng khác nào đang xem một trận đấu võ thuật, nơi đối thủ bị áp đảo hoàn toàn bằng những cú đá cứng như búa bổ. Một lúc sau, mắt ma thuật mới hớt hải bật ra tiếng bình luận.

『Đ-đó là cái gì vậy? Đó là một dạng võ thuật nào đó từ nước ngoài! Không thể tin nổi! Tôi cứ tưởng người chơi Hắc Lang là một triệu hồi sư, nhưng hóa ra cậu ta là một võ sĩ thực thụ. Vậy thì tại sao cậu ta lại triệu hồi một bộ xương “vô thưởng vô phạt” như thế chứ? À, chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa. Dù sao thì, điều này đã chứng minh rõ ràng rằng Hắc Lang không đơn giản chỉ là "kép phụ" của Lam Kiếm!』

“Kh-không thể nào!”

Đúng lúc đó, Dior lao về phía Ark cùng với con skeleton cuối cùng. Ark xoay người lại, và một âm thanh chói tai vang lên.

“Blink, Light Wave!”

Trong chớp mắt, Shambala lao vọt qua mặt đầm lầy, xé tung lớp bùn nước mà bay về phía Dior. Đến khi bùn đất bắn tung tóe lên trời rồi rơi xuống trở lại, thì lưỡi dao găm của Shambala đã cắm sâu vào người Dior. Khi Dior đổ gục xuống, toàn bộ skeleton cũng hóa thành tro bụi rồi tan biến. Shambala nhún vai, hờ hững phủi bùn bám trên người.

“Tôi chỉ làm vậy để cậu có chỗ mà tỏa sáng thôi.”

“Cậu đúng là cáo già.”

Một nụ cười khổ hiện lên trên môi Ark. Chính vào lúc đó, Ark mới hiểu rõ toàn bộ cục diện từ đầu đến giờ.

Đó là kế hoạch của Shambala ngay từ đầu. Ngay cả khi Justin đã “phê thuốc”, anh vẫn thừa sức xử lý hắn nhanh hơn nhiều. Nhưng Shambala cố tình kéo dài thời gian. Rồi đến cả đợt tấn công cuối cùng của Justin, anh cũng không ngăn lại.

Ark không biết đó là vì Shambala muốn cậu thích nghi với bầu không khí của trận đấu, hay là đang thử thách thực lực của cậu…… Nhưng dù vì lý do gì đi nữa, từ lúc bắt đầu, toàn bộ trận đánh đều diễn ra đúng như Shambala đã tính toán. Quả thật, chuỗi 37 trận thắng liên tiếp trong đấu trường của anh ta không phải chuyện đùa.

Tiếng reo hò cuồng nhiệt vang lên không ngớt từ khán đài. Khác hẳn với lúc mới xuất hiện, giờ đây một nửa tiếng cổ vũ là dành cho Ark.

『Kết thúc! Trận đấu thứ 7 của giải đấu đã chính thức khép lại! Đội thứ 14 là người chiến thắng! Chính là Lam Kiếm, người mang danh hiệu 28 trận toàn thắng, cùng với đồng đội của cậu ta! Trong trận ra mắt, Hắc Lang đã xuất hiện như một ngôi sao mới nổi và phô diễn những kỹ năng đầy bất ngờ! Xin hãy dành một tràng pháo tay thật lớn cho những người chiến thắng vinh quang!』

“Wah aaaah!”

“Hắc Lang, sao lúc đầu cậu lại lúng túng như thế trong khi đánh hay vậy chứ?”

“Lam Kiếm, Hắc Lang! Đỉnh của đỉnh. Tôi có thua tiền đi nữa thì hôm nay cũng thành fan của hai người rồi!”

“Hắc Lang oppa, cái nanh của anh ngầu quá trời luôn!”

Ark cũng nhận được một tràng hoan hô như sấm dậy. Cạch cạch cạch! Cạch cạch cạch! Deimos cuối cùng cũng lồm cồm đứng dậy được từ dưới đất. Không biết có phải nó chợt nhớ lại ký ức nào đó từ kiếp trước hay không, mà tự dưng trông nó lại khá khoái mấy màn diễn kiểu phô trương như vậy. Ark hủy triệu hồi, và Deimos quay trở về Netherworld.

‘Sau khi tiến hóa, tính cách của nó đúng là có hơi… lạ đi một chút……..’

Khi cả hai quay trở lại phòng chờ, NPC quản lý bước tới.

“Chúc mừng hai vị. Vì số lượng người tham gia tăng lên nên trận đấu tiếp theo của hai người dự kiến sẽ diễn ra vào ngày kia. Hiện tại, hai người có thể nghỉ ngơi.”

Ngay lập tức, một cửa sổ thông báo hiện ra trước mặt Ark.

『Bạn đã thắng trận đầu tiên tại đấu trường Silrion.

Kỷ lục hiện tại: 1 trận thắng

Thưởng thắng trận: Fame +10』

“Kuo oooo!”

Deadman gào lên rồi vung mạnh cây thương. Deadman là một dạng undead, khá giống với zombie, nhưng khác ở chỗ chúng vẫn giữ được áo giáp và vũ khí từ lúc còn sống, vì vậy chỉ số của chúng cao hơn zombie rất nhiều. Tuy nhiên, chúng vẫn không phải là đối thủ của Ark.

Deadman có level 100. Với level hiện tại của Ark thì bọn đó đã không còn là đối thủ nữa. Hơn thế, kinh nghiệm thu được từ đấu trường Silrion cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng. Sau khi đã quen với độ nhanh, chậm và độ phức tạp trong cách di chuyển của người chơi, động tác của Deadman giờ hiện ra trong mắt Ark vừa đơn điệu vừa chậm chạp. Cậu né sang một bên để tránh cây thương đang lao đến, rồi vung kiếm phản kích. Deadman trúng trọn combo đòn đánh tập trung, thân thể nó hóa thành bụi bặm rồi tan biến. Và sau khi con Deadman cuối cùng gục ngã, một vật nặng rơi bịch xuống mặt đất.

Warrior’s Transcripts

Loại vật phẩm: Leather Shoulder Blades

Phòng thủ: 15

Độ bền: 13/50

Trọng lượng: 20

Giới hạn sử dụng: Level 80 trở lên

Khu rừng tinh linh là khu vực từng diễn ra một trận đại chiến lớn trong Kỷ Nguyên Bóng Tối. Vô số chiến binh chiến đấu chống lại bóng tối đã được chôn cất tại đây cùng với bộ giáp của họ. Hàng trăm năm đã trôi qua và phần lớn giáp trụ đều đã mục nát, nhưng đôi khi vẫn có thể tìm được những bộ giáp còn mang sức mạnh ma thuật. Những bộ giáp này mang lại một sức mạnh đặc biệt cho các quái vật sinh sống trong Khu rừng tinh linh.

<Option: Strength +3>』

Mắt Ark sáng rực khi nhìn thấy cửa sổ thông tin hiện ra. Ba ngày đã trôi qua kể từ trận ra mắt chớp nhoáng của cậu tại đấu trường Silrion. Dù đó là một “thế giới” khác, nhưng đối với Ark thì bản chất vẫn giống nhau.

Những người tham gia mà Hyun-woo gặp đều là các chaotic player với đủ loại level. Nhưng không giống đám chaotic player chuyên săn người chơi level thấp để giảm gánh nặng, nhóm này lại tập trung vào việc nâng cao kỹ năng và trang bị của mình. Hơn nữa, chuyên môn hóa và kinh nghiệm thực chiến mà họ tích lũy được thông qua Silrion còn hiệu quả hơn là làm chaotic player. Đám người đó chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, nhưng lại không phải kiểu giàu tính sáng tạo. Tất nhiên, Ark học được rất nhiều từ chất lượng những trận giao tranh ở đây.

Vấn đề duy nhất là cậu không thể kiếm được bao nhiêu tiền từ nó.

Thông thường, nếu tính theo mốc 3 ngày thời gian trong game, cậu hẳn đã sắp sửa bước vào trận chung kết rồi. Thế nhưng, lần này số lượng người tham gia đông chưa từng có, nên lịch trình giải đấu bị kéo giãn ra gấp nhiều lần. Dù có tăng số trận thì mỗi ngày cùng lắm cũng chỉ diễn ra một trận mà thôi. Một ngày trong game chỉ tương đương khoảng 3 tiếng ngoài đời. Ngay cả khi mọi trận đấu đều diễn ra suôn sẻ theo nhịp độ đó, thì tổng cộng cũng đã ngốn hơn 8 tiếng ngoài đời rồi.

Chưa kể, chẳng ai biết chính xác các trận khác sẽ kéo dài bao lâu, nên nếu bất ngờ đẩy nhanh tiến độ thì cậu rất có thể phải vào đấu một trận không hề có trong lịch trình ban đầu. Vì vậy, trong suốt thời gian giải đấu diễn ra, họ không thể đi đâu xa được. Hầu hết người tham gia chỉ còn cách… ngồi chờ.

Tuy nhiên, với Ark thì đó chẳng phải vấn đề gì lớn.

‘Đúng vậy! Giáp vai, cuối cùng cũng rơi rồi!’

Mỗi đêm sẽ có ít nhất 8 tiếng mà Silrion đóng cửa không hoạt động. Nếu một trận đấu kết thúc sớm và trận tiếp theo được xếp vào, thì ít nhất 1 tiếng trước giờ đấu cũng sẽ có thông báo. Chỉ cần khu săn quái nằm trong phạm vi 1 tiếng đi bộ từ Selebrid trở lại thì việc đi săn chẳng thành vấn đề.

Dĩ nhiên, nếu lịch đấu đột ngột thay đổi trong lúc cậu đang ở bãi săn thì sẽ không có cách nào nhận thông báo. Nhưng chuyện đó… chỉ đúng với người chơi bình thường mà thôi.

“Từ hôm nay, mi sẽ túc trực ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức bay thật nhanh đi gọi ta.”

“Gì chứ? Ý ngài là bắt tôi ngồi đây cả ngày như cục đá chỉ để nghe người ta buôn chuyện hả?”

“Nếu mi mà dám ngủ gật rồi báo cho ta trễ………thì mồm mi sẽ chẳng còn mở ra được nữa sau khi ta nhét đủ thứ kinh khủng vào đó. Phần còn lại, cứ tha hồ tưởng tượng.”

Sau khi Ark dùng skill đe dọa, cậu để Dedric lại Silrion. Dedric đương nhiên than vãn không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lệnh. Chỉ cần Ark cho nó xem “tuyển tập” mà cậu đã chuẩn bị sẵn, Dedric lập tức xanh mặt gật đầu lia lịa.

Miễn là bãi săn nằm trong phạm vi 1 tiếng di chuyển, thì ngay cả khi lịch đấu có thay đổi, Ark vẫn có thể an tâm đi săn.

‘Giờ mình không thể đi quá xa Selebrid, vậy thì chẳng phải nên tìm một bãi săn hiệu quả nhất sao? Mình cần tìm một nơi vừa có exp kha khá, vừa có thể kiếm tiền nữa…….’

Shambala đã giải quyết bài toán đó một cách rất dễ dàng. Anh ta đã ở Selebrid một thời gian và gần như nắm rõ toàn bộ thông tin về những bãi săn xung quanh. Shambala mừng ra mặt khi thấy Ark muốn tranh thủ thời gian rảnh để đi săn quái. Tuy vậy, anh vẫn lo lắng nếu lịch đấu bị thay đổi đột xuất. Thế nhưng, sau khi nghe Ark hứa sẽ cho Dedric túc trực ở bảng thông báo, Shambala bèn kể lại toàn bộ thông tin về các bãi săn ở gần đó.

“Dù sao thì, cậu cũng là kiểu người không chịu ngồi yên một chỗ. Lúc trước, khi tôi gặp khó khăn và bị lạc trong một khu vực khá nguy hiểm, tôi đã tình cờ tìm ra một bãi săn khá ổn. Nếu cậu kiếm được vật phẩm nào có ích cho giải đấu từ đó thì càng tốt.”

Nơi mà Shambala giới thiệu chính là Khu rừng tinh linh. Có hai nguyên nhân khiến anh đề xuất nơi này. Lý do thứ nhất là vì nó chỉ cách Selebrid khoảng 30 phút đi đường. Với một tiếng đi đi về về, Ark không phải lo chuyện trễ giờ đấu.

Lý do thứ hai là………

“Cậu vẫn chưa trang bị bất kỳ chiếc giáp vai nào à?”

“Giáp vai ư?”

“Selebrid là kiểu vùng ranh giới. Những loại giáp vai mà ở Giran không rơi, thì bắt đầu xuất hiện quanh đây. Dù cho ở Giran có rơi đi nữa, thì level yêu cầu cũng phải ít nhất 80, thành ra cũng chẳng đáng bao nhiêu……… Nhưng dù sao, vì giáp vai có gia tăng chỉ số defense, nên chúng sẽ rất hữu dụng cho giải đấu.”

“Tôi có thể kiếm mấy món đó ở bãi săn gần đây thật sao?”

“Bình thường thì cậu phải đi xa vài tiếng đến khu gò mộ mới có thể săn được, nhưng tôi biết Khu rừng tinh linh cũng có rơi. Khá nhiều người đã nhặt được giáp vai từ bọn Deadman. Có điều, tỷ lệ rớt của chúng thì… khỏi phải nói, thấp cực kỳ.”

Shambala bảo cậu cứ thử xem. Chắc trong đầu anh nghĩ Ark sẽ kiên nhẫn được vài tiếng rồi bỏ cuộc. Vì bình thường, để một món đồ có tỉ lệ rơi thấp như vậy xuất hiện, người ta phải tốn vài tiếng săn cùng một loại quái là chuyện thường. Cho dù đã có thông tin về quái đi nữa thì việc farm được một món đồ ngon cũng chẳng dễ dàng.

Nhưng Shambala vẫn chưa hiểu rõ Ark.

‘Trang bị mới!’

Kể từ lúc đó, trừ khi có trận đấu, Ark gần như “ăn dầm ở dề” trong Khu rừng tinh linh. Hễ nhìn thấy Deadman là cậu liền bất chấp mọi thứ lao tới, kể cả khi đang đánh nhau với bọn quái khác.

Tuy nhiên, phần lớn những gì Deadman làm rơi chỉ là vài món japtem đáng giá vài bạc. Tỷ lệ rơi đồ hiếm quá thấp, đến mức mà phần lớn người chơi bình thường chắc đã bỏ cuộc từ lâu. Ark bắt đầu thấy lăn tăn sau khi đã săn đến hàng trăm con Deadman.

‘Liệu giáp vai có thực sự rơi ra không đây?’

Dù biết chắc thông tin là chính xác, cậu vẫn cảm thấy có lẽ nên chuyển sang bãi quái level cao hơn, nơi cho nhiều exp và japtem tốt hơn. Nhưng Ark nhanh chóng lắc đầu.

‘Không, để farm được một món đồ ngon từ quái thường thì đó là cuộc chiến của sự nhẫn nại. Đã có người kiên trì đến khi lấy được, thì mình cũng không được bỏ cuộc trước khi đạt được kết quả giống họ. Muốn có đồ tốt thì mình phải bám trụ lâu hơn người ta! Cho đến khi vận may mỉm cười, mình nhất định phải kiên gan bám lấy!’

Nghĩ vậy, Ark lại càng điên cuồng săn Deadman hơn nữa. Trong lúc cứ đi đi về về giữa Selebrid và Khu rừng tinh linh, hai ngày nữa trôi qua, và cuối cùng món đồ mà cậu chờ đợi cũng rơi xuống.

Amulet of Vitality (Trang bị ma thuật)

Loại vật phẩm: Vòng tay

Độ bền: 15/20

Trọng lượng: 10

Giới hạn sử dụng: Level 80 trở lên

Một chiếc vòng tay cổ xưa được chôn vùi trong Khu rừng tinh linh. Sau một khoảng thời gian rất dài, nó đã sờn cũ và không còn ánh sáng lấp lánh nữa, nhưng sức mạnh ma thuật bên trong thì vẫn còn nguyên vẹn.

<Option: Health +50>

<Special Option: Vitality (Health hồi 5 mỗi 20 giây)>』

Đây là món đồ mà Ark nhận được sau gần 2 ngày trời hạ gục gần một ngàn con Deadman. Nếu chỉ nhìn vào chỉ số thì đúng là không có gì quá ấn tượng. Health +50. Máu hiện tại của Ark là 2000. Nếu bị một con quái level cao đánh trúng, lượng sát thương gây ra còn nhiều hơn 50. Trong tình hình đó, thêm 50 máu nghe qua có vẻ không quá khác biệt.

Dù vậy, có còn hơn không. Hơn nữa, với Special Option, máu của cậu sẽ được hồi một lượng nhỏ nhưng đều đặn theo thời gian!

‘Một cái nữa!’

‘Có thể trang bị hai chiếc vòng tay cùng lúc. Nếu kiếm thêm được một Amulet of Vitality nữa, tổng cộng sẽ là +100 máu, và mỗi 20 giây được hồi 10 điểm máu! Quả đúng là trúng số!’

Không đời nào Ark lại bỏ cuộc giữa chừng, nên cậu càng bám dính lấy bãi săn hơn nữa. Có lúc, việc chơi game online trở nên rất kỳ lạ. Vật phẩm luôn có một tỉ lệ rơi nhất định. Có khi dù bạn có farm đến chết đi sống lại cũng chẳng thấy bóng dáng món đồ đâu, nhưng đôi khi nó lại rơi ngay trong vài con đầu tiên. Ark dành thêm một ngày nữa săn quái trong rừng tinh linh, và cuối cùng cũng tìm được chiếc một cái giáp vai.

‘Defence +15 và Strength +3…… Phòng thủ hơi thấp, nhưng option khá ổn với một kẻ mới như mình. Chẳng là gì nếu đem so với đồ bán ở Selebrid, nhưng thay vì bỏ 300 vàng chỉ để hơn chút xíu chỉ số, thì lựa chọn này lợi hơn nhiều. Với lại, biết đâu sau này lại có giáp vai ngon hơn rơi ra.’

Ark mỉm cười đầy hài lòng rồi bắt đầu đeo những chiếc giáp vai lên. Vừa nâng đến ngang vai, cậu thấy nó đã mục nát, lại còn bốc ra mùi khó chịu. Nếu là một người chơi quan tâm đến vẻ ngoài của nhân vật, chắc mặt đã méo xệch ra, nhưng vì Ark chỉ để tâm đến chỉ số phòng thủ, nên cậu vẫn vô cùng hớn hở.

‘Mình không quan tâm bề ngoài trông thế nào. Quan trọng là chỉ số!’

Giá trị duy nhất đối với Ark, chính là tính thực dụng. Cậu gắn những miếng giáp vào vị trí, rồi mở cửa sổ chỉ số ra kiểm tra.

 ________________________________________________________________

| THÔNG TIN NHÂN VẬT |

|________________________________________________________________|

| Tên nhân vật | Ark | Chủng tộc | Con người |

| Liên kết | Good + 250 | Nghề nghiệp| Dark Walker |

| Danh hiệu | Cat Knight, Caretaker |

|______________________________________________________________________|

| Thuộc tính | Giá trị | Thuộc tính | Giá trị |

|--------------------------|--------------|--------------------|-----------|

| Fame | 1965 | Level | 125 |

| Health | 2115 (+100) | Mana | 1930 |

| Spiritual Power | 100 | Strength | 274 (+18) |

| Agility | 324 + (25) | Stamina | 414 (+10) |

| Wisdom | 43 (+10) | Intelligence | 367 |

| Luck | 44 | Flexibility | 39 |

| Art of Communication | 33 | Affection | 77 (+10) |

| Special Stat: Knowledge of Ancient Relics | 98 |

|______________________________________________________________________|

| HIỆU ỨNG TRANG BỊ (NEW) |

|_____________________________________________________________________|

| Guardian Armour of the Merpeople: |

| - +100% Water Attribute Resistance |

| - Vô hiệu hóa mọi hình phạt liên quan đến môi trường nước |

| |

| Cat Paws: |

| - Attack Speed +10% |

| - Agility +15 |

| - Critical Hit +10% |

| |

| Raccoon’s Pith: |

| - Agility +10 |

| - Wisdom +10 |

| <King Set effect>: |

| • Strength +10 |

| • Agility +10 |

| • Stamina +10 |

| • Defense +20 |

| |

| Improved Norad Boots: |

| - Movement Speed +15% |

| - Evasion +10% |

| |

| Amulet of Vitality: |

| - Strength +3 |

| |

| Veil of Flame: |

| - +50% Flame Resistance |

| |

| Adelaine’s Necklace: |

| - Defense +40 |

| - Affection +10 |

| |

| Resurrecting Spirit: |

| - Strength +5 |

| - Mana Recovery +5% |

|_____________________________________________________________________|

| HIỆU ỨNG NGHỀ NGHIỆP |

|_____________________________________________________________________|

| * Tăng 40% mọi chỉ số khi ở trong bóng tối. |

| * Có thể sử dụng kỹ năng Stealth để ẩn mình trong bóng tối |

| (tồn tại 20 phút; bị hủy khi bước vào giao tranh). |

| * +50% Resistance với các phép thuật gây |

| • Fear |

| • Darkness |

| • Blind |

| • Seduction |

| * Có thể đánh thức sức mạnh tiềm ẩn của mọi loại công cụ. |

|_____________________________________________________________________|

Level 125.

Sau 3 ngày săn quái trong Khu rừng tinh linh, level của Ark đã tăng thêm 2. Với việc vừa phải thi đấu, vừa tranh thủ đi săn thì như vậy đã là khá ổn. Đám Deadman cho rất ít exp, nhưng cậu lại giết được một số lượng khổng lồ. Hơn nữa, bọn quái này không mạnh, nên sau mỗi trận cậu cũng không cần nghỉ ngơi. Nhờ việc không cần phải dừng lại hồi sức mà cứ cắm đầu cắm cổ săn liên tục, Ark đã thu được kết quả vượt xa dự tính ban đầu.

‘Được, lượng exp như thế này là quá tốt cho một kế hoạch ngắn hạn.’

Trái ngược với Ark, Deimos lại thở dài sườn sượt, mặt xị như cái bị. Cạch cạch, cạch cạch cạch………

Trong suốt quá trình săn Deadman, Ark cực kỳ cố chấp. Mà Deadman thì hễ chết là tan thành bụi, nên Deimos chẳng có cơ hội nào để hưởng thụ thú vui sưu tầm xương của mình. Thế nên tâm trạng nó cực kỳ chán nản. Nhưng dù việc nâng chỉ số cho thú triệu hồi cũng quan trọng, thì nâng cao năng lực của bản thân Ark vẫn là ưu tiên hàng đầu.

“Deimos, ta không có thời gian cho mi ngồi đó thở dài đâu. Vì Dedric không có mặt nên mi phải làm luôn cả phần việc của nó. Nhanh lên! Cho đến khi kiếm được thêm một cái giáp vai nữa thì khỏi mơ nghỉ ngơi.”

Ark quạt cho cậu chàng đang buồn rầu… theo đúng nghĩa đen, rồi lại lao vào săn Deadman.

Khoảng 30 phút sau, một tiếng chuông báo vang lên bên tai cậu.

‘Hộc, đã đến giờ rồi sao…….!’

Ark vung kiếm chém thêm một nhát cuối cùng, rồi rời khỏi khu rừng.

***

“Cậu đỡ đòn kiểu gì vậy hả?”

Lee Myung-ryong quát lên, dậm mạnh chân xuống sàn. Dĩ nhiên, Hyun-woo cũng muốn làm cho đúng bài bản chứ. Nhưng biết làm sao được nếu cơ thể không chịu di chuyển nhanh theo ý mình để tránh đòn? Dù có muốn “bay lượn như bươm bướm” thì tay chân cậu vẫn không chịu nghe lời. Rõ ràng mắt nhìn thấy cú đấm tới, mà tay còn chẳng giơ lên kịp để đỡ.

Bụp bụp bụp, những cú va chạm chậm chạp nhưng nặng nề giáng xuống khiến đầu óc cậu rung lên, choáng váng. Hyun-woo khựng lại vài giây rồi lắc mạnh đầu. Hễ cậu vừa dừng lại là Lee Myung-ryong lập tức gầm lên.

“Đồ ngốc, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Khi bị đánh thì đừng có lùi lại, mà phải hấp thụ lực đòn đánh. Dồn sức vào hông! Nhớ kỹ, sau này có bị đánh cũng phải dùng hông cho tôi!”

Nghe thì dễ lắm…… nhưng mấy ai còn nhớ nổi mấy lời đó khi đang bị đấm thẳng vào mặt? Tuy vậy, Hyun-woo vẫn nghiến răng, dồn thêm sức xuống chân. Vì cậu rất hiểu, từ kinh nghiệm xương máu, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không làm theo lời Lee Myung-ryong.

‘Chết tiệt, dù sao thì mình cũng như sắp chết đến nơi rồi, chết trong trạng thái nào thì có gì khác đâu!’

“Cái kiểu này đúng là y như… zombie vậy.”

Tiếng còi vang lên, Hyun-woo lao vào đối thủ như một chiếc xe ủi. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận một cú va chạm dữ dội giáng vào mạn sườn. Dù đã trải qua chuyện này không ít lần, nhưng đây vẫn luôn là kiểu tấn công khiến cậu không bao giờ quen nổi. Cú đấm khiến cả khoang bụng cậu quặn lại đau đớn.

Sao rồi? Tê rần cả người chứ gì? Loại thuốc bổ dành riêng cho zombie đó.

Ngay sau đó, một cú nữa giáng vào phía bên kia. Chân cậu lập tức run rẩy. Nhưng Hyun-woo thậm chí còn không có cái quyền được nằm vật ra sàn mà nghỉ.

“Còn 30 giây nữa, nghĩ xem có chịu nổi không? Hay là định nằm lăn ra đó luôn?”

Giọng Lee Myung-ryong chói lên. Hyun-woo hít sâu một hơi, cố gắng chỉnh lại tư thế. Đối thủ của Hyun-woo hiện tại không phải là Lee Myung-ryong. Khuôn mặt anh ta - vốn nghĩ rằng trận đấu đã kết thúc - thoảng vẻ ngạc nhiên. Sau một khoảnh khắc ngắn, anh ta mím môi và lại lao vào tấn công.

Đấm thẳng, móc ngang, rồi uppercut! Cả một cơn mưa cú đấm trút xuống không dứt! Thế nhưng, Hyun-woo co mình lại, phòng thủ kín mít như mai rùa, cắn răng chịu đựng. Dần dần, hai tay cậu yếu đi, rồi chân cũng mất dần sức lực. Đến khi cả hai tay cuối cùng cũng trễ xuống, nắm đấm của đối thủ lập tức phóng thẳng về phía mặt cậu. Người đã kéo cậu ra khỏi tình cảnh đó chính là Lee Myung-ryong.

“Dừng! Hiệp 3 kết thúc.”

Khi tiếng của Lee Myung-ryong vang lên, cú đấm dừng lại ngay trước mặt cậu. Hyun-woo bật cười nói.

“Đúng là đội trưởng thì vẫn là đội trưởng, nhưng cũng ác thật đấy. Hiệp 3 vừa rồi đúng là địa ngục.”

Hyun-woo thở dài đánh thượt, rồi ngồi sụp hẳn xuống sàn. Cậu nằm dài ra, mắt nhìn trân trân lên trần nhà phòng tập. Hậu quả của việc ăn đòn là… trần nhà trước mắt cậu như đang lắc qua lắc lại.

‘Haiz, tự tay đào hố chôn mình luôn……. Kiểu này chắc mình hoặc thành siêu nhân, hoặc đi đời nhà ma mất……..’

Cậu nghĩ đến lịch tập khắc nghiệt vẫn còn đang chờ phía trước. Từ khi đặt chân tới Selebrid, Hyun-woo đã nhờ Lee Myung-ryong huấn luyện riêng để chuẩn bị cho các trận đấu ở Silrion. Nghĩ lại thì, cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình lại dại dột đến thế. “Huấn luyện đặc biệt”……… hóa ra là cái hố mà cậu tự mình nhảy xuống.

Chế độ tập luyện mà Lee Myung-ryong áp lên Hyun-woo còn khiến bài “tập huấn” Ark dành cho đám familiar của cậu trông nhân đạo hơn gấp cả trăm lần.

“Tôi đang tạo ra một Superman đấy.”

Ban đầu, Hyun-woo tưởng anh ta nói đùa. Dĩ nhiên rồi. Ai mà tin được câu đó là nghiêm túc cho được? Nhưng trên đời vẫn có những người không hề biết “thường thức” là gì. Và Lee Myung-ryong……… chính là một trong số đó.

Chỉ mới nghe đến tên thôi là gần đây người Hyun-woo đã nổi da gà. Trong ba ngày vừa qua, giáo án tập luyện mà Lee Myung-ryong bắt cậu thực hiện không phải thứ mà một con người bình thường có thể chịu nổi. Gwon Hwa-rang từng nói Lee Myung-ryong là dân quậy phá trước khi trở thành cảnh sát, vậy mà vẫn dám dắt cậu tới giới thiệu. Dường như trong đầu Lee Myung-ryong, bản thân anh ta là một nhà khoa học điên. Và rõ ràng, chú ấy quyết tâm cải tạo Hyun-woo thành một “người nhân tạo” cho bằng được. Nếu không, chú ấy đã chẳng nghĩ ra nổi một chế độ luyện tập vô nhân đạo đến vậy.

Ngay ngày đầu tiên Hyun-woo đến phòng tập, Lee Myung-ryong chỉ cười hiền rồi bảo cậu khởi động bằng các bài tập của đội tuyển thể dục quốc gia.

“Vậy bắt đầu nhẹ nhàng nhé? Hít đất một tay, mỗi bên 50 cái.”

“Dạ? Nhưng từ trước đến giờ cháu chưa bao giờ làm quá hai mươi cái hít đất một tay cả mà?”

Nói thật thì, trong số đàn ông bình thường ở Hàn Quốc, có bao nhiêu người có thể hít đất một tay đủ 20 cái? Như vậy đã là thành tích quá đáng nể rồi. Nhưng cậu vừa nói xong thì bụng đã ăn ngay một cú đá đạp xuống.

“Tôi nói rồi đúng không? Từ lúc cậu bước chân vào đây, chỉ có một thứ bị cấm tuyệt đối.”

“H-Ha, nhưng mà………”

“Cậu nghĩ lời tôi buồn cười lắm à?”

Lee Myung-ryong mỉm cười nói. Ông là một trong số ít những người có thể… vừa cười vừa đánh người khác.

“Tôi từng có một đàn em là vận động viên chạy cự ly ngắn. Nó chạy 100m hết 11 giây. Nhưng với thành tích đó thì chẳng đủ tư cách đưa danh thiếp trong giới điền kinh. Dù cố đến mức suýt chết trên đường chạy, nó vẫn không rút xuống được mốc 10 giây, nên cuối cùng bỏ cuộc, đi làm cảnh sát.

Rồi trong lần đi công tác đầu tiên, nó còn non rồi quên sạch chiến thuật, thế là bị đám du côn bao vây khi chỉ có một mình. Bọn chúng cầm dao sashimi đòi xử nó, nên dĩ nhiên nó cắm đầu chạy bán sống bán chết. Giờ đoán xem, chuyện gì xảy ra?”

“Là vận động viên điền kinh mà, chắc anh ấy chạy thoát chứ?”

“Đúng, nhưng điều quan trọng là chuyện sau đó.”

“Rồi sao nữa ạ?”

“Kể từ ngày đó, nó chạy 100m trong 10 giây.”

“Dạ? Sao… sao lại được ạ……?”

Lee Myung-ryong trả lời bằng một giọng điệu như thể đó là chuyện hiển nhiên.

“Đơn giản thôi. Từ đầu, nó vốn đã có thể chạy 100m trong 10 giây. Cơ thể, cơ bắp của nó vốn được xây dựng cho tốc độ đó. Chỉ là nó không tin mình làm được nên… không bao giờ làm được. Mỗi lần chạy, nó đều nghĩ ‘đây là giới hạn của mình rồi, mình không vượt qua được nữa.’ Nhưng sau lần đó, cái rào cản mà nó tự dựng trong đầu… đã biến mất.”

“Câu chuyện cảm động thật. Nhưng… nó liên quan gì tới cháu ạ?”

Hyun-woo hỏi, lòng tràn đầy linh cảm xấu. Và như cậu đoán, câu trả lời càng khiến cậu lo hơn.

“Trong mắt tôi, cậu cũng thuộc dạng như vậy đó. Thế nào? Không thấy tự hào à?”

“Cái quái gì…… Cơ sở nào để chú kết luận như vậy?”

“Đôi mắt của tôi đã cho tôi biết!”

À, thì ra là vậy. Nghe thế rồi, cậu chẳng còn lời nào để cãi.

Điều tồi tệ là… Lee Myung-ryong lại tin vào chuyện đó thật. Và ông tiếp tục “phát triển luận điểm” không chút ngập ngừng. Vị “nhà khoa học điên” ấy thật lòng tin rằng mình là thiên tài với cặp mắt tinh tường. Thế nên ông bị ảo tưởng rằng mình có thể tái cấu trúc Hyun-woo thành một người nhân tạo.

Càng khủng khiếp hơn, là chuyện đó… không hẳn vô lý. Một khi đã làm thử, Hyun-woo nhận ra mình thực sự có thể tăng số lần hít đất bằng một tay. Kỷ lục tốt nhất trước đó của cậu là 25 cái, đó là giới hạn. Thế nhưng khi bị Lee Myung-ryong đe dọa rồi đẩy vào đường cùng, cậu lại làm được 50 cái. Sự sợ hãi trước bạo lực tạm thời đè bẹp cảm giác đau đớn của cơ thể.

Nhưng đó mới chỉ là khởi động mà thôi.

“Rồi, giờ chúng ta bắt đầu nhé?”

Lee Myung-ryong gọi một thành viên đội SWAT đang tập ở phía bên kia lại, rồi nói.

“Cậu này từng chơi boxing nghiệp dư hồi trung học. Thành tích từng nằm trong top 10 toàn quốc, nên chắc là đối thủ phù hợp với cậu. Luật là boxing 3 hiệp!”

Mặt Hyun-woo méo xệch. Chỉ với bài hít đất thôi mà cơ bắp tay cậu đã co rút, chuột rút liên tục. Chưa kể đây còn không phải taekwondo, mà là boxing dùng mỗi nắm đấm! Đối thủ thì là một cựu boxer nằm trong top 10 quốc gia? Cậu chỉ biết cầu mong đây là trò đùa, nhưng trong từ điển của Lee Myung-ryong, chữ “đùa” vốn không hề tồn tại.

Ông đeo găng vào tay Hyun-woo, vừa làm vừa động viên… bằng mấy lời “ấm lòng”.

“Nếu cậu bỏ cuộc thì cậu chết.”

Dĩ nhiên là không thể đánh trực diện cho ra trò được. Hyun-woo trải qua 3 hiệp, mỗi hiệp 3 phút. Đến cuối 9 phút đó, cậu đã bị đấm dẹp lép như cái bánh dày.

“Thật thảm hại, bị một thằng nhóc tầm thường như thế đánh cho bẹp dúm………”

Lee Myung-ryong tặc lưỡi như thể đang xem một món trong thực đơn chẳng hợp khẩu vị.

Tiếp theo là đến bài bụng và lưng. 200 lần gập bụng, 200 lần hít xà, 200 lần nghiêng hông. Rồi thêm 200 lần gập bụng trên, 200 lần gập bụng dưới……… cộng tất cả các dạng bài tập cơ bụng lại thì tổng cộng là một nghìn lần.

Sau đó, một thành viên SWAT khác lại được gọi tới. Họ đều là lực lượng tuyến đầu bảo vệ Đại Hàn Dân Quốc. Nghề của họ đòi hỏi thể lực và kỹ năng cực cao, nên từng người trong đội đều có thể sánh ngang với vận động viên chuyên nghiệp. Người được gọi lần này cũng sở hữu một thân hình cơ bắp ấn tượng. Chỉ nhìn qua thôi là Hyun-woo đã có cảm giác mình sẽ bị nghiền nát trong tích tắc.

“Cậu này trước từng thi đấu vật nghiệp dư. So với người lúc nãy thì nhỉnh hơn một chút, vì cậu ta từng đoạt huy chương đồng ở giải đấu cấp quốc gia. 3 hiệp, bắt đầu!”

Đúng là điên thật. Vừa bắt người ta làm một loạt bài tập cơ bụng “khủng bố”, giờ lại bảo lên thảm vật nữa hả? Đối thủ còn là một trong những tay vật hàng đầu quốc gia? Thế này chẳng khác nào hành hạ. Nhưng dưới ánh mắt lạnh tanh của Lee Myung-ryong, Hyun-woo chẳng dám hé răng cãi nửa câu, chỉ đành cắn răng bước vào trận đấu tập tiếp theo. Và dĩ nhiên, kết quả là cậu lại bị “dần” cho bẹp dí như bánh dày.

Buổi tập nào với Lee Myung-ryong cũng y như vậy. Hyun-woo nghe nói ông từng là tuyển thủ taekwondo quốc gia, nên đoán rằng giáo án tập luyện chắc sẽ là một khóa nâng cao toàn các kỹ thuật taekwondo. Thế nhưng, Lee Myung-ryong chỉ dạy taekwondo cho cậu đúng… 15 phút. Toàn bộ thời gian còn lại đều là rèn thể lực cơ bản và đấu tập. Mà các trận đấu với mấy anh vận động viên kia thì cũng chẳng liên quan nhiều đến taekwondo.

Nhưng Lee Myung-ryong lại cực kỳ tin tưởng vào cách huấn luyện đó.

“Cậu tập để đá đẹp trước mặt bạn gái, hay là để trở nên mạnh hơn?”

“Để mạnh hơn……..cháu… muốn vậy.”

“Nếu thế thì mấy dáng đứng taekwondo không cần thiết. Tập kiểu đó không khiến cậu mạnh lên đâu. Muốn mạnh thì phải lao vào thực chiến. Và tình hình từ giờ sẽ còn ác liệt hơn nữa.”

Dù sao thì, “trùm cuối” của buổi tập luôn là các bài cho đôi chân. Sau khi kéo giãn chân xong, con trùm cuối thực sự – chính là Lee Myung-ryong – mới bước ra.

Đấu với tay boxer hay tay vật kia, ít ra Hyun-woo còn cảm nhận được rằng họ vẫn là… người. Còn Lee Myung-ryong thì hoàn toàn không giống con người. Hyun-woo đã nhiều lần phải trải qua cái địa ngục mang tên “đòn tấn công của Lee Myung-ryong”, những cú ra đòn ào ạt như bão tố. Có lúc cậu thực sự tưởng mình sắp chết đến nơi. Nhưng Lee Myung-ryong chỉ cười khẩy rồi nói:

“Cái thứ người ta gọi là cơ thể con người đó, thực ra được chế tạo rất tốt. Không dễ chết đâu. Mà đã gãy, đã vỡ rồi thì lúc phục hồi còn mạnh hơn nữa.”

Tư duy kiểu “nhà khoa học điên” đúng là luôn khiến người ta rùng mình. Từ đó trở đi, Hyun-woo cũng dần quen với cảm giác đau đớn. Và lúc ấy, cậu nhận ra lịch trình tập luyện mà Lee Myung-ryong đặt ra không phải kiểu bốc đồng nghĩ sao làm vậy.

‘Nó giống với taekwondo. Taekwondo dùng chân để đá, nhưng cái quan trọng không chỉ là sức ở chân. Chuyển động phần thân trên mới là mấu chốt. Boxing dùng nắm đấm, nhưng cũng không phải chỉ mỗi bàn tay; chuyển động của hông và chân mới quyết định cú đấm mạnh hay không.’

Dù chưa đủ trình để “đấu tập” ngang ngửa với một tay boxer khi tay mình còn vụng về, nhưng Hyun-woo học được cách xoay hông, chuyển chân, di chuyển cơ thể. Đấu vật cũng thế. Nhìn qua thì tưởng chỉ cần sức ở hông, nhưng nếu chỉ dùng phần lưng dưới mà không phối hợp cả thân dưới thì chẳng thể thi triển kỹ thuật cho ra hồn. Một khi hông đủ khỏe, cậu có thể vận dụng đòn thế với tư thế tự nhiên hơn nhiều.

Dẫu vậy, hiểu bằng cái đầu không có nghĩa là kỹ năng vật hay đấm bốc của cậu mạnh lên ngay. Cậu vẫn phải “nằm làm bánh dày” hết lần này đến lần khác, dùng chính cơ thể để ghi nhớ.

“Là cậu ta đấy à? Cái cậu nhóc tội nghiệp mà anh lôi về?”

Trong lúc Hyun-woo đang vật lộn với ông cựu đô vật lần nữa, một thành viên đội SWAT hỏi Lee Myung-ryong. Ông chỉ cười rồi gật đầu.

“Ừ, cậu ta đang cố gắng để được ‘tái chế’ đó.”

“Dù đã mấy ngày rồi mà cậu ta vẫn trụ được. Có vẻ nuốt nổi đống bài tập thể lực đó……..Anh định cho cậu ta tập đến mức… khắc sâu vào não luôn à? Anh đúng là………”

“Thôi, đừng nói mấy chuyện thừa thãi đó……..”

Lee Myung-ryong cau mày, khiến người kia giật mình im bặt. Đối với các thành viên SWAT, Lee Myung-ryong là kiểu người khiến người ta phải sợ theo bản năng.

“Thế nào? Cậu có thấy chút tài năng nào không?”

“Anh tưởng tôi là thầy bói chắc? Nhìn một cái là biết người ta có năng khiếu hay không à?”

“Gì chứ? Chẳng lẽ phải trực tiếp tập chung mới biết người ta có năng khiếu sao?”

“Tôi không có cái ‘mắt nhìn người’ như anh. Tôi không tin mấy chuyện đó, nhưng có một điều tôi biết.”

Lee Myung-ryong nhìn Ark – vốn đang bị ép bẹp dí trên tấm thảm – rồi khẽ nói:

“Tùy xem cậu ta có chịu đựng nổi hay không thôi.”

‘Con đường trở thành Superman quả là vừa dốc vừa dài.’

Hyun-woo lết cái thân xác mệt mỏi ra khỏi phòng tập. Mỗi ngày, cậu tập ở đó 2 tiếng. Thời gian tập cùng đội cũng tương đương như lúc cậu tự tập một mình. Không, nếu kéo dài hơn nữa chắc cậu đi đời thật. Dù có muốn tập trung hơn vào việc luyện động tác thì thể lực cậu cũng chỉ có chừng đó.

Bước ra khỏi phòng gym, cậu liếc đồng hồ: 5 giờ chiều. Trận đấu tiếp theo là lúc 9 giờ tối, nghĩa là còn 4 tiếng. Nếu đăng nhập ngay bây giờ, cậu có thể tập trung săn quái ở rừng tinh linh khoảng 3 tiếng. Hyun-woo định thế, nhưng rồi đổi ý.

‘Không, từ lúc thầy Lee Myung-ryong đổi lịch luyện tập, mình vẫn chưa có cơ hội đến thăm mẹ. Trong lúc làm nhiệm vụ thì bận túi bụi, chắc chắn không có thời gian. Thế nên mình phải tranh thủ tới gặp mẹ khi tập buổi chiều. Dù game có quan trọng đến đâu thì cũng không thể bỏ bê mẹ được.’

Nghĩ xong, Hyun-woo cầm một giỏ hoa quả rồi đến thẳng bệnh viện. Sau khi buổi trị liệu phục hồi kết thúc, mẹ cậu ngồi xe lăn ra vườn.

“Dạo này thời gian trôi nhanh thật.”

Mẹ cậu nói với ánh mắt rạng rỡ. Dù vừa kết thúc buổi tập phục hồi thể lực, đáng lẽ phải rất mệt, nhưng bà chẳng hề để lộ chút uể oải nào. Hyun-woo chỉ mong sao mẹ có thể vui vẻ, quên đi mệt mỏi. Ngay khi nhìn thấy mẹ, lòng cậu chợt nhói lên vì áy náy – đã lâu rồi cậu không đến thăm bà.

“Con xin lỗi vì dạo này không đến thăm mẹ thường xuyên.”

“Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như thế.”

Mẹ cậu khẽ lắc đầu.

“Con nghĩ mẹ là trẻ con à? Dù con không nói gì, mẹ cũng biết con vất vả lắm rồi. Không nhất thiết ngày nào cũng phải đến thăm người bệnh đâu. Mẹ chỉ…….muốn con sống đúng với những gì con muốn, dù chỉ một chút thôi. Con hiểu không?”

“Vậy thì… con sẽ làm như thế.”

“Dạo này con có bỏ bữa không?”

“Không ạ, con ăn no lắm.”

“Nhưng sao trông con có vẻ gầy đi. Trước đây cũng đâu có mấy vết thương này, chẳng lẽ……..?”

Mẹ cậu nói, nhìn chằm chằm gương mặt Hyun-woo. Dù khi đấu tập cậu có mang đồ bảo hộ, nhưng đôi khi động tác mạnh quá, vẫn ăn vài cú đòn để lại vết bầm. Dù không đau lắm, nhưng nhìn qua chắc cũng đáng lo.

“Con không sao, mẹ đừng lo mấy chuyện linh tinh. Chỉ là… dạo này con bắt đầu tập luyện lại thôi.”

Hyun-woo gãi đầu, cười gượng. Ngày xưa, mỗi khi nghe mẹ dặn “Ăn uống đầy đủ, cẩn thận đấy”, cậu chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức.

Khi nghe chán những lời càu nhàu đó, cậu bắt đầu nổi loạn, cãi lời mẹ. Thế nhưng giờ nhớ lại, những ký ức đó lại trở nên đau lòng. Chỉ đến khi không còn được nghe mẹ càm ràm nữa, cậu mới hiểu rằng những lời cằn nhằn ấy chính là biểu hiện bình thường và quý giá nhất của cuộc sống. Bây giờ nghe lại những câu nói y như ngày trước, ngực cậu ấm lên.

“Con gầy đi rồi. Có ăn uống đầy đủ không?”

Đó là câu đầu tiên mẹ cậu nói khi tỉnh lại trong phòng ICU. Trong mắt bà, chỉ nhìn thấy hình ảnh một đứa con trai gầy gò, không còn chút sức lực nào. Đó chính là mẹ cậu – người mà Hyun-woo sẽ thương yêu đến hết đời.

“Ừm, mẹ nghe chú Gwon nói rồi. Con đang tập ở phòng gym của sở cảnh sát đúng không? Tất nhiên……..tập thể dục thì tốt cho sức khỏe, nhưng nhớ đừng để bị thương đấy. Mà… chú Gwon cũng bảo là có một đàn em đang chăm sóc con, nên mẹ cũng yên tâm phần nào…….”

“Hửm, mẹ nói về chú Gwon cũng ‘tự nhiên’ ghê. Có phải mẹ muốn gặp chú ấy hơn là gặp con không? Để con gọi thử nhé? Con mà gọi là chú ấy đến liền ấy mà.”

“Cái thằng này, nói gì thế? Chẳng lẽ mẹ nghĩ chú ấy sẽ chạy đến chỉ vì mỗi mình mẹ sao……..”

“Ohuhuhu, mẹ đỏ mặt rồi kìa. Hay là sau này mẹ đổi họ thành Gwon luôn?”

“Con càng ngày càng láo.”

“Con phải nói cho ajusshi biết mới được.”

Hyun-woo cười mỉm, đảo mắt tìm một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống. Vừa ngồi, mẹ cậu liền lấy táo ra.

“Con ăn táo nhé? Để mẹ gọt cho.”

“Không, để con làm.”

Mẹ cậu lắc đầu, khăng khăng tự tay cầm dao gọt táo. Dù Hyun-woo lo lắng, cậu chỉ lặng lẽ quan sát rồi phải ngạc nhiên trước đôi tay khéo léo của mẹ.

Bởi cậu hiểu tâm trạng của mẹ. Mỗi lần nhìn ánh mắt đó, Hyun-woo lại nhớ về những năm tháng cũ. Khi mẹ cậu thường xuyên lơ lửng giữa ranh giới sống – chết trong ICU……… Các bác sĩ khi ấy đã buông tay. Họ nóiv với giọng lạnh lùng, rằng có đến 80% khả năng bà sẽ chết hoặc sống thực vật. Hyun-woo không đủ can đảm nhìn mẹ chết dần, nên lao vào đêm đen, vào cuộc sống trụy lạc. Thế nhưng tình trạng của mẹ lại bất ngờ tốt lên.

Bước ngoặt là khi Gwon Hwa-rang lôi cậu về trước giường bệnh của mẹ, buộc cậu ở đó cả đêm cầu nguyện. Các bác sĩ gọi đó là một phép màu. Hyun-woo cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng giờ cậu hiểu, đó không chỉ là phép màu hay sự trùng hợp.

‘Hồi đó sao mình lại có thể nghĩ nhà mình nghèo nhỉ?’

Thời còn đi học, Hyun-woo luôn nghĩ gia đình mình nghèo. Bạn bè xung quanh cứ mỗi khi có dòng điện thoại mới là thay máy, mua quần áo cả đống. Có đứa còn đi du học ngay từ trung học. Còn cậu thì vài tháng mới được mua quần áo một lần, loại tối đa 200.000 won……. Nên cậu luôn tự hỏi: “Sao nhà mình nghèo thế nhỉ?”

Nhưng sau vụ tai nạn, Hyun-woo mới biết mình ngây thơ đến mức nào. Cậu phải chạy tới từng nhà những gia đình nạn nhân để bồi thường, rồi lo luôn chi phí bệnh viện cho mẹ. Khi đến tìm họ hàng xin giúp đỡ, cậu chỉ nhận lại ánh mắt lạnh nhạt, khinh miệt. Bị tất cả quay lưng, cậu đành bán đồ trong nhà lấy tiền, và trong lúc lục lọi, cậu phát hiện ra vài cuốn sổ tiết kiệm trong tủ. Tổng cộng 5 sổ, cộng lại lên đến 100 triệu won.

Nhưng trên đó, không phải tên ba hay mẹ. Tất cả đều mang tên Hyun-woo.

Ba cậu lương tháng 4 triệu won, và suốt 10 năm liền, ông dành một nửa để gửi vào sổ tiết kiệm cho Hyun-woo. Trong 10 năm đó, ba mẹ cậu mặc toàn quần áo cũ, trong khi mua thịt ngon và quần áo mới cho con trai.

‘Ba mẹ không biết con cảm thấy có lỗi đến mức nào sao?’

Hôm đó, Hyun-woo ôm chặt mấy cuốn sổ và khóc suốt cả đêm. Cha mẹ cậu luôn mạnh mẽ. Và vì thế, đứa con cũng dần trở nên mạnh mẽ. Mỗi ngày mẹ cậu có thể tiếp tục đứng dậy cũng là nhờ vào điều đó. 17 tuổi, cuối cùng Hyun-woo mới hiểu được điều giản dị ấy.

Và bây giờ cũng vậy. Dù thấy bàn tay mẹ run run khi cầm dao, cậu vẫn không đưa tay ra đỡ. Ngày xưa, cậu có thể cho đó là sự bướng bỉnh vô ích. Nhưng giờ, Hyun-woo hiểu. Dù có vẻ nhỏ nhặt, đó vẫn là công việc quan trọng mà mẹ muốn tự tay làm. Và giờ bà đã hồi phục đủ để có thể tự cắt táo.

Có lẽ chính vì những “việc vặt” tưởng chừng nhỏ bé đó mà mẹ cậu có thể chịu đựng được cả quá trình vật lý trị liệu gian khổ. Nghĩ đến đó, ngực cậu lại nhói lên. Hyun-woo vội xua đi cảm xúc, đổi chủ đề.

“À mà… dạo này chú Gwon có ghé qua thường xuyên không?”

“Thằng này, đến chỉ để trêu mẹ thôi à?”

“Không mà. Dạo gần đây con không gặp chú ấy, nên mới hỏi thôi.”

Từ lúc Gwon Hwa-rang và nhóm cải tạo bắt đầu truy tìm bọn trộm, họ không liên lạc với nhau nhiều nữa.

“Ừ, chú ấy vẫn ghé qua cách ngày một lần. Nhưng mà… gần đây con thay đổi nhiều lắm. Cả cách con di chuyển, cả vẻ mặt của con đều sáng lên hẳn……. Mẹ sẽ chờ xem con bị thương tới mức nào rồi mới phán xét. Con đã làm gì mà khiến người ta ưu ái con như vậy?”

“Dù không phải ba, nhưng con cũng phải để ý chứ.”

“Con không nghe mẹ gì hết.”

“Mẹ ơi, đó không phải chuyện đùa đâu. Với lại con đâu còn là trẻ con nữa. Mẹ không cần lo lắng quá. Mẹ cũng biết chú Gwon là người thế nào mà.”

“Con lại nói đạo lý với mẹ, trong khi mẹ già hơn con khá nhiều đó.”

“Mẹ con vẫn xinh đẹp mà. Chú Gwon mới ‘đổ’ mẹ con từ đầu đến chân đó.”

“Thôi đừng nhắc tới chú ấy nữa.”

Hyun-woo nói tỉnh queo khiến mẹ đỏ mặt, không biết phải xử lý thế nào. Trông bà lúc đó giống hệt một cô gái trẻ, rất đáng yêu. Rồi đột nhiên, mẹ hỏi với vẻ tò mò:

“Sao tự nhiên con lại cười như vậy?”

“Dạ? Cái gì ạ?”

“Bạn gái con đó. Con định lúc nào mới chính thức giới thiệu với mẹ, hay là định giấu kỹ luôn?”

“Bạn gái? Ơ, con làm gì có.”

“Mẹ gặp rồi, sao còn chối nữa?”

“Dạ? Gặp rồi?”

Hyun-woo ngẩn người hỏi lại.

“Hôm qua, bạn gái con mang cháo đến phòng bệnh buổi tối. Con bé trông rất dễ mến. Tên là Jung Hye-sun phải không?”

“H-Hye-sung ạ?”

Mắt Hyun-woo mở to. Jung Hye-sun cũng biết sơ sơ về hoàn cảnh của Hyun-woo, nhưng cậu chưa từng nói mẹ mình nằm viện, càng không nói tên bệnh viện. Nhưng để biết chuyện đó, chắc chắn là do Gwon Hwa-rang và mấy người trong nhóm cải tạo.

“Mẹ… vì con không chịu nói rõ với mẹ……. nên mẹ thấy nhẹ nhõm hẳn.”

“Dạ? Mẹ nhẹ nhõm?”

“Trước giờ con chẳng bao giờ chịu nói về bạn gái hay chuyện phiền lòng gì của con.”

“Không phải vậy đâu. Hye-sung chỉ giống em gái con thôi.”

Mẹ cậu nhìn con trai, cười khúc khích.

“Hồi xưa mẹ cũng coi ba con là oppa đấy. Rồi sau đó mới thành ba với mẹ con.”

“Không phải như vậy mà.”

“Ho ho ho, mẹ hiểu, mẹ hiểu. Con không cần phải ngại đâu. Mẹ hiểu hết mà.”

“Con nói thật đó. Mẹ không hiểu gì hết……..”

“Thế thôi để mẹ… ‘giả vờ’ như không biết gì nhé. Mình dừng ở đây. Trong phòng bệnh có một cái hộp trống, lát nữa con nhớ mang về giúp mẹ. Hiểu chưa? Chỉ cần Hyun-woo của mẹ sống tốt thì mẹ sẽ ổn. Cố lên!”

Mẹ cậu giơ nắm đấm nhỏ lên không trung. Rõ ràng là bà đã quyết tâm… hiểu lầm cho tới cùng.

7 giờ tối. Đó là lúc Jung Hye-sun bắt đầu ca làm thêm. Trước khi tới gặp cô, Hyun-woo đã hẹn trước. Cậu đứng ở điểm hẹn khoảng 30 phút, vừa đi qua đi lại vừa thẫn thờ suy nghĩ.

“Wow, em bất ngờ ghê. Không ngờ Oppa lại gọi rủ gặp riêng đó.”

“Mẹ anh bảo anh mang cái này trả cho em……..”

Hyun-woo nói, đưa chiếc túi đang cầm trên tay. Đây là lần đầu họ gặp nhau ngoài đời kể từ buổi “hẹn hò lừa” mà Gwon Hwa-rang bày ra. Dù chính cậu là người gọi hẹn ra ngoài, nhưng giờ đứng trước mặt cô, cậu chẳng biết phải mở lời thế nào………..

“Ơ? Oppa vừa từ bệnh viện ra hả?”

“Sao em biết chuyện bệnh viện?”

Hyun-woo hỏi, cố tình dùng giọng hơi gắt. Jung Hye-sun khựng lại một chút, rồi lí nhí đáp:

“Em nghe từ Gwon Hwa-rang ajusshi.”

Quả nhiên, đúng như cậu đoán. Con cáo đội lốt gấu đó!

“Thật ra……..lúc đầu em bảo sẽ đi cùng với Oppa, nhưng chú Gwon nói nếu em không đi cùng các oppa đã giúp em nấu cháo thì… trái tim mẹ Oppa sẽ buồn. Nên em mới xin lỗi. Oppa không giận chứ?”

Cậu chẳng muốn nghe cô nói lời xin lỗi. Trái lại, cậu còn thấy… biết ơn.

Dĩ nhiên, cũng hơi ngượng, nhưng khi nghe mẹ nhắc đến tên Jung Hye-sun, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu chính là “cảm ơn”. Từ sau tai nạn, họ hàng chưa từng đến thăm mẹ cậu. Bà vẫn luôn cô đơn. Người duy nhất đến thăm là Gwon Hwa-rang và chính Hyun-woo. Nhưng giờ thì khác. Đã có một người khác xuất hiện, lại còn là người có liên quan đến Hyun-woo…….. Cậu luôn lo lắng vì mẹ quá cô quạnh, nên việc có thêm người đến chơi khiến cậu mừng ra mặt. Có lẽ vì thế mà hôm nay cậu thấy tâm trạng tốt lạ thường. Hyun-woo gãi đầu, rồi khẽ lắc.

“Không, anh đâu có giận. Chỉ là… hơi xấu hổ chút.”

“Dạ? Sao cơ ạ?”

“Là…….. mẹ anh bệnh như vậy. Đó không phải chuyện gì đáng tự hào.”

Hyun-woo chưa từng nghĩ đến chuyện phải xấu hổ vì mẹ. Nhưng nhiều người sau khi nghe hoàn cảnh của cậu lại tỏ ra thương hại hay đồng cảm. Chính kiểu thương hại đó là điều cậu không muốn. Có lẽ vì vậy mà cậu chưa bao giờ kể tình cảnh của mình cho Jung Hye-sun.

Nhưng Jung Hye-sun vội nói:

“Em không bận tâm mấy chuyện đó đâu. Thật ra, sau khi nghe chuyện của mẹ Oppa, em chỉ thấy Oppa là người rất tuyệt vời. Thật đấy. Ấn tượng của em về Oppa lại càng tốt hơn…….”

Nói đến đó, ngay chính Jung Hye-sun cũng giật mình, vội bịt miệng. Giọng cô vừa rồi to đến mức vang cả một khoảng. Người đi ngang qua quay lại nhìn, vài cặp đôi thì cười khúc khích thì thầm với nhau. Nhưng phản ứng của Jung Hye-sun mới khiến người ta bất ngờ. Tưởng rằng cô sẽ ngượng chín mặt, vậy mà cô lại ngẩng cao đầu, nói to:

“Nhìn gì mà nhìn? Oppa của tôi tuyệt vời lắm đó!”

“Ối, con bé kia sao vậy trời?”

Dù vài người phụ nữ liếc cô đầy ngạc nhiên, Jung Hye-sun vẫn phớt lờ. Còn Hyun-woo thì khác, cậu đỏ mặt khi thấy bao ánh mắt quanh đó đổ dồn về mình.

“Đi thôi, Oppa.”

Jung Hye-sun nắm tay Hyun-woo kéo đi.

“Á… ngại chết mất.”

‘Tính cô ấy vốn như vậy sao?’

Hyun-woo sững người một lúc. Trong ấn tượng của cậu, Jung Hye-sun vốn là một cô gái nhút nhát, ít nói, yêu âm nhạc và hay rơi nước mắt trong vai trợ lý trưởng phòng. Cũng vì vậy mà cậu luôn coi cô như em gái. Nhưng giờ thì cậu không chắc nữa. Jung Hye-sun ngoài đời thật hoạt bát hơn, mạnh mẽ hơn……. và xinh đẹp hơn.

‘Thằng này, mày đang nghĩ cái gì thế?’

Đường nét nghiêng nghiêng, đôi môi hơi mím và ánh mắt của cô lúc nhìn ngang… trông đẹp đến bất ngờ. Dù cậu không hiểu rõ, nhưng bất kỳ người đàn ông nào cũng biết rằng những thứ như trang điểm hay ăn mặc chính là “bí kíp bí mật” của phụ nữ. Đây là lần đầu tiên chính Hyun-woo chủ động hẹn gặp cô. Vậy nên, Jung Hye-sun dĩ nhiên sẽ chú ý hơn đến quần áo và cách trang điểm, lại còn hồi hộp nữa. Người ta vẫn nói, khi phụ nữ trang điểm xong, nhan sắc có thể tăng đến 150%, và lòng dũng cảm của họ cũng tăng theo.

“Em có thể đến bệnh viện thăm mẹ Oppa nữa không?”

Đột nhiên, Jung Hye-sun tung ra một “cú ném thẳng”! Cho dù nghĩ sao, Hyun-woo cũng thấy đây không phải câu hỏi dễ trả lời. Bình thường cậu sẽ từ chối. Nhưng dưới hiệu ứng “buff 150%” đó, phụ nữ gần như vô địch. Hyun-woo lỡ nhịp từ chối, bèn gật đầu.

“Nếu mẹ anh thấy ổn……… thì anh không có ý kiến.”

“May quá. Em còn nghĩ nếu Oppa từ chối thì em sẽ… lén đến thăm.”

“Hả?”

“Ho ho ho, không có gì. Dù sao thì hôm nay Oppa đã đưa em đến chỗ làm thêm. Anh chàng làm chung với em hay trêu chọc em lắm. Lần này em đi cùng Oppa, chắc từ nay khỏi bị chọc nữa.”

“Anh gặp thử xem? Biết đâu… cậu ta lại là người tốt ấy chứ.”

“Gì ạ?”

Jung Hye-sun nhướng mày, trừng mắt nhìn.

“Đùa, anh đùa mà. Được rồi, anh sẽ hộ tống em tới đó.”

“Hứ, vậy lần sau em khỏi mang cháo nữa.”

Jung Hye-sun quay đầu đi, làm bộ giận dỗi. Tuy nhiên, đó cũng là thói quen thường ngày của cô. Sau khi quyết định xong, Hyun-woo bị kéo thẳng đến cửa hàng tiện lợi nơi cô làm việc.

“Vậy em vào đi. Còn 1 tiếng nữa là tới giờ anh vào game rồi.”

“Vâng.”

Jung Hye-sun gật đầu, rồi thở dài khi nhìn theo bóng lưng Hyun-woo xa dần.

‘Đúng như Jjak-tung oppa nói. Hyun-woo oppa thật sự yếu thế trước kiểu con gái chủ động.’

Đúng vậy, chuyện Jung Hye-sun mang cháo đến bệnh viện và thái độ táo bạo của cô khi đi cùng Hyun-woo đều nằm trong kế hoạch của Jjak-tung. Khóe môi cô khẽ cong lên, nụ cười chiến thắng hiện rõ.

‘Ho ho ho, giờ thì em biết phải làm sao để giữ Oppa rồi, Hyun-woo oppa.’

Tội phạm hoàn lương vốn đã đáng sợ. Nhưng phụ nữ… còn đáng sợ hơn.

Trong cửa hàng tiện lợi, một người đàn ông lặng lẽ tiến lại gần hỏi:

“Hye-sun, người vừa nãy là ai vậy?”

“Đó là oppa mà em thường kể đó, trông ngầu không?”

Jung Hye-sun trả lời thẳng thừng. Gương mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ khó chịu.

“Anh ta làm nghề gì? Lúc nãy anh nghe loáng thoáng gì đó về trận đấu…….. anh ta là vận động viên à?”

“Không, là đấu sĩ đấu võ tổng hợp.”

Khuôn mặt người đàn ông lập tức tái mét sau câu trả lời của cô. Và kể từ ngày đó, xung quanh Jung Hye-sun có thêm một “vạch giới tuyến” vô hình rất rõ ràng.