Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Volume.1 (LN) - Chapter 15 - Trọn đời bên nhau ♡ Ngón tay đính ước ♡

Khi công việc phục hồi và tái thiết thị trấn Metashim tiến triển, ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng dần nắm được ý nghĩa của bố cục mới. Bọn họ định biến nơi này thành cứ điểm mới của giáo đoàn, đồng thời, để zombie của Polk vận hành các trang trại và đồng ruộng bên ngoài bức tường, biến nông sản thành nguồn lương thực cho giáo đoàn.

Dù sao đây cũng là thị trấn gắn liền với Giáo chủ Aros, nên có thể họ sẽ xây dựng đền thờ, chuẩn bị các khu dân cư tráng lệ, và phát triển nó như một『Thánh địa』với đủ loại chức năng.

Hiện tại, Polk và các tử thi mà cô ta điều khiển đang phụ trách vận hành thị trấn, nhưng trong tương lai, nơi đây có lẽ sẽ trở thành một thị trấn nhộn nhịp của các tà giáo đồ, được vận hành bởi những con người còn sống.

Trong suốt thời gian dài cho đến lúc đó, những zombie vốn là cựu cư dân của thị trấn này, dẫu đã chết vẫn không thể thoát khỏi sự thống trị của giáo đoàn hay sao. Về phần phụ nữ và trẻ em bị bắt giữ, trẻ con chắc chắn sẽ bị tẩy não giáo dục, còn phụ nữ sẽ phải đối mặt với cảnh ngộ trở thành nhà máy sản xuất con người. Số phận của những kẻ trở thành tù binh thường vô cùng thê thảm.

Khi việc dọn dẹp đống đổ nát kết thúc, Joanne, cô gái giống như một con thú hoang bất cần, đã đến, và chúng tôi mượn sức mạnh phi thường của cô ta để bắt đầu xây dựng các công trình mới.

Nào là gia cố phần tường ngoài để chuẩn bị cho cuộc tấn công của cán bộ Chính thống giáo, nào là tu sửa khu dân cư cho các giáo đồ bình thường, đào sâu không gian dưới lòng đất, xây dựng nền móng cho một công trình kiến trúc khổng lồ trông giống như đền thờ... Cùng vô số công việc khác đang được tiến hành một cách lặng lẽ.

Khẩu Máy bắn tên trên tường thành cũng bị ma cải, phần dây cung được thay bằng gai của Polk. Dù không biết nó sẽ có thêm hiệu ứng gì, nhưng chắc chắn đây sẽ trở thành một mối lo ngại mới cho phía Chính thống giáo.

Hiện tại, cứ điểm mới Metashim là một địa ngục nơi zombie lượn lờ, nhưng tôi lại nhận thấy bản thân đang an tâm với những ngày bình yên không có chiến tranh. Có lẽ là do môi trường hòa bình này cho phép tôi suy nghĩ một cách tương đối thoải mái về cách hành xử trong tương lai và tình hình hiện tại. Tôi không phủ nhận rằng cảm giác của mình đang bị tê liệt.

(Mình bây giờ thiếu sức mạnh quá. Quyền lực, các mối quan hệ, tiền bạc, và sức chiến đấu để sống sót qua cuộc chiến tôn giáo khốc liệt này, mình không có bất cứ thứ gì. Đặc biệt là sức chiến đấu... khi bị dồn vào đường cùng, thứ duy nhất có thể dựa vào rốt cuộc vẫn là vũ lực. Bằng cách nào đó, mình muốn có được sức mạnh.)

Một tà giáo đồ như tôi muốn có được sức mạnh, có lẽ không còn cách nào khác ngoài việc leo lên vị trí cán bộ của Giáo đoàn Đền Aros. Nhưng tôi không có sự tin tưởng cũng như thành tích. Sẽ cần phải nỗ lực và tích lũy một cách đều đặn.

Rèn luyện cơ thể, học hỏi kỹ năng, tích lũy kinh nghiệm đa dạng, đồng thời hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ từ cấp trên. Mối quan hệ với Joanne có thể lợi dụng được phần nào, nhưng về cơ bản, tôi không còn cách nào khác ngoài việc kiên trì lập công. Trong tương lai, tôi muốn nâng cao địa vị và trở thành cán bộ.

Nhưng, cả Chính thống giáo Kenneth lẫn Giáo đoàn Đền Aros đều giới hạn số ghế cán bộ là bảy người. Trong nguyên tác, Alfie có thể trở thành cán bộ Chính thống giáo là vì một trong số các cán bộ Chính thống giáo đã bị kẻ thù giết chết, để lại một chỗ trống. Nếu không phải trường hợp đó, dường như cần phải có quy trình như chờ họ già đi và nghỉ hưu rồi thừa hưởng năng lực.

Tất nhiên, cán bộ bên này toàn là đám võ biền có vẻ chẳng liên quan gì đến việc chết già, vì vậy, để tôi có thể trở thành cán bộ, cần phải có ít nhất một cán bộ tà giáo bị giết.

Chỉ cần có một chỗ trống và tôi là người có thành tích cao nhất, Giáo chủ Aros có lẽ sẽ chọn tôi làm cán bộ tiếp theo.

Phương châm bây giờ là tích lũy thành tích để nhắm vào vị trí thay thế cho một cán bộ nào đó sớm muộn gì cũng sẽ hy sinh.

Nếu như chẳng có cán bộ nào chết cả, lý tưởng cá nhân của tôi là có thể nhắm vào điểm yếu của Fuankiro và giết chết cô ta.

Nếu chỉ giới hạn ở chiến đấu trực tiếp, Fuankiro rất yếu. Yếu đến mức, nếu không từ thủ đoạn, ngay cả tôi của hiện tại cũng có thể thắng được.

Ví dụ như dùng nỏ tấn công từ xa, hoặc dùng thuốc nổ để thổi bay cô ta.

Tóm lại, sức chiến đấu của cô ta chỉ ở mức đó. Để cán bộ Chính thống giáo nhắm vào và giết cô ta cũng là một cách, nhưng tại trụ sở chính thường có Aros hoặc Joanne, vả lại, vị trí của trụ sở và sự tồn tại của Fuankiro, một người không tham chiến, đều bị che giấu, nên thực trạng là phía Chính thống giáo thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô ta.

Việc giết Fuankiro có lẽ không thể trông chờ vào người khác được.

Hơn nữa, Fuankiro cũng sở hữu ma thuật trị liệu giống như Joanne. Dù có dùng một phương pháp nửa vời để thổi bay cơ thể cô ta, đảm bảo tôi sẽ rơi vào tuyệt vọng khi cô ta vừa hồi sinh từ một mảnh tế bào vừa nói những câu như “Ngươi có hiểu mình vừa làm gì không thế”.

Giả sử tôi có đủ bằng chứng ngoại phạm và sự tin tưởng để bị loại khỏi vòng nghi vấn, đồng thời chuẩn bị hoàn hảo thuốc nổ hay axit mạnh, thì việc giết chết Fuankiro để ngồi vào ghế cán bộ cũng là một phương án. Dù rằng, một kế hoạch liều lĩnh đến thế này, bây giờ chắc chắn chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền.

──Tóm lại, để sống sót trong tình hình hiện tại, tôi phải vừa kiếm được sự đánh giá cao từ cấp trên, vừa phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Rõ ràng là nên tiêu diệt giáo đoàn này càng sớm càng tốt, nhưng tôi không có cơ hội để phản nghịch. Dù có hành động ngay bây giờ, tôi cũng sẽ chỉ lặp lại những sai lầm ở Metashim. Hiện tại, tốt hơn hết là nên đóng vai một thuộc hạ trung thành hơn là chống đối nửa vời.

Chỉ thực hiện hành vi mưu phản sau khi đã chuẩn bị xong. Nhưng, cơ hội đó vẫn chưa đến. Tôi dự định sẽ tạo ra nó từ bên trong nội bộ tà giáo... nhưng liệu có suôn sẻ hay không lại là một ván cược.

Mục tiêu cuối cùng của tôi là phản bội Giáo đoàn Đền và giúp Chính thống giáo Kenneth giành chiến thắng, nhưng hiện tại tôi chưa nghĩ ra được kế hoạch nào vẹn toàn đến mức đó.

(Biết làm thế nào đây...)

Khi tôi đang gặm thịt khô tại tàn tích nhà thờ của Chánh giáo, tôi cảm thấy một áp lực khó chịu sau lưng. Vừa đổ mồ hôi lạnh vừa quay lại, tôi thấy Joanne đang đứng đó với vẻ mặt cau có. Có vẻ như cô ta đã đến tìm tôi trong lúc nghỉ giải lao.

“...Có chuyện gì vậy ạ?”

“Oakley, đây là nơi ô uế từng có nhà thờ của bọn chúng. Đi nơi khác ngay lập tức.”

“Tôi hiểu rồi.”

Đối với Joanne, ngay cả nhà thờ đã sụp đổ cũng là đối tượng để căm ghét. Nhắc mới nhớ, xung quanh đây cũng không có tử thi nào của Polk lảng vảng. Có lẽ đối với cả Polk, đây cũng là thứ mà cô ta không muốn cho vào tầm mắt.

“Oakley, đưa mặt dây chuyền ra đây. Sắp đến lúc đổi Vật Đánh dấu rồi. Miếng thịt đang thối rữa nên ta không còn cảm nhận được nó là một phần của mình nữa.”

“Tuân lệnh.”

Joanne bắt tôi ngồi xuống một góc khuất, rồi ngồi dạng chân lên đùi tôi. Khuôn mặt cô gái trẻ đung đưa ngay trước mắt. Cô ta đặt tay lên cổ tôi, nâng mặt dây chuyền lên bằng một cử chỉ như thể đang cầm một báu vật, rồi bắt đầu thay Vật Đánh dấu giống như lần trước.

“Cuộc thẩm vấn của Fuankiro thế nào?”

“Kết quả như người đã biết rồi đấy. Chỉ nói chuyện vài phút là xong thôi.”

“Không bị đấm hay bị chém chứ?”

“...Vâng, tạm thời thì không ạ.”

“Vậy thì tốt. Có lẽ công ta nói đỡ cũng đáng giá nhỉ?”

“Người không hỏi đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“Hử? Vì ta đã biết kết quả rồi. Oakley không đời nào lại phản bội bọn ta, phải không?”

“Quả nhiên, thật đáng nể.”

Tôi vừa đối phó qua loa vừa cố làm cô gái trẻ vui lòng. Vì chỉ ngồi chờ việc thay Vật Đánh dấu kết thúc nên cũng rảnh rỗi, tôi lại tiếp tục suy ngẫm về kế hoạch trong tương lai.

Phải làm gì để trở nên mạnh mẽ hơn? Phải làm gì để dựa dẫm vào Joanne mà leo lên? Khi tôi đang vắt óc suy nghĩ với vẻ mặt cau có, một điều tôi băn khoăn chợt nảy ra.

“Joanne-sama, tôi có một câu hỏi...”

“Hửm?”

Sau khi nhẹ nhàng ngăn chặn hành vi tự ngược đãi kỳ dị đang diễn ra trước mắt, tôi thử hỏi về cách lý giải của cô ta về Vật Đánh dấu và cơ thể của người khác.

“Trên lòng bàn tay tôi đang có ngón áp út của Joanne-sama, đúng không?”

“Ừ.”

“Ví dụ... liệu có thể đổi nó──như thế này, với ngón áp út của tôi không ạ?” 

Tôi đặt ngón áp út đang co quắp và cứng đờ của Joanne lên trên ngón áp út của mình.

“Đó là trong trường hợp không có phản ứng đào thải, nhưng tôi nghĩ biết đâu sẽ có chuyện gì đó thú vị xảy ra.”

──Nếu một phần cơ thể của Joanne dung hợp với cơ thể tôi, liệu tôi có thể sở hữu được sức mạnh phi thường và ma thuật trị liệu của cô ta không? Hoặc, liệu một sức mạnh đặc biệt nào đó tương tự sẽ nảy sinh không? Tôi đã thử nói ra dự đoán đầy hy vọng, một thứ đáng để thử nghiệm chính vì đây là thế giới này.

Đây là một lĩnh vực không được đề cập trong nguyên tác. Có thể vì kết quả không khả quan, nên đã bị cắt bỏ vì không cần thiết phải viết... nhưng đây là một thí nghiệm mà tôi không thể không thử.

Tuy nhiên, con người có nhóm máu và sự tương thích. Dù cho có khái niệm tiện lợi là ma thuật đi nữa, việc dung hợp với cơ thể người khác mà không xảy ra phản ứng đào thải hay không vẫn là một ván cược.

Joanne tròn mắt, rồi bắt đầu ôm lấy vùng ngực đang căng cứng, nhô cao dưới lớp áo. Đồng tử cô ta giãn ra, hơi thở trở nên dồn dập. Dường như tôi đã chạm đúng dây thần kinh nhạy cảm của cô ta, nhưng vì cảm thấy nếu phản ứng lại thì sẽ rất phiền phức nên tôi cố gắng lờ đi.

“Ưm... Cậu, quả nhiên là đầu óc có vấn đề. Ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến ý tưởng đó... ra là vậy, cũng có cách đó sao.” 

Joanne nói với vẻ gì đó vui sướng. Bị nói là đầu óc có vấn đề cũng chẳng sao.

“Joanne-sama chưa từng thử qua sao?”

“À, mấy chuyện đó thường là Fuankiro nghĩ ra… Hay là thử làm luôn bây giờ đi? Ta nghĩ đáng để thử đấy.”

Joanne vuốt ve ngón áp út của tôi với vẻ đầy phấn khích. Những ngón tay trắng nõn giao nhau, ngọt ngào mời gọi hành động kế tiếp.

Về phần tôi, tôi đã định kết thúc câu chuyện kiểu như “Ồ người chưa thử bao giờ à ~ vậy thì tạm thời dừng chuyện này ở đây nhé ~”... nhưng mà, tôi quên mất Joanne chính là loại người này. Tôi suy nghĩ trong chốc lát. Chỉ vài giây là có câu trả lời.

“Làm đi ạ. Ngón áp út tay trái, xin nhờ người.” 

Giờ này không cần phải do dự nữa. Đề nghị của Joanne là một cơ hội, tôi sẽ chơi tới cùng. Tôi đưa cánh tay trái ra.

Có thể là do thiên kiến bình thường hóa, nhưng tôi có cảm giác gần như chắc chắn rằng dù nhận một phần cơ thể của cô ta, tôi cũng sẽ không chết. Nếu chết thì thật đáng cười.

...Ra là vậy, có lẽ lý do người ta chết trong những trò thử lòng can đảm ngớ ngẩn hay những trò chơi nguy hiểm là vì tâm lý này hoạt động.

“Sẽ hơi nhói một chút, nhưng ráng chịu đựng nhé.”

Không một chút chần chừ sau câu trả lời, Joanne rút ra một con dao nhỏ──và không ngần ngại chém vào tay trái của tôi. Ngay lập tức, một cơn đau dữ dội ập đến. Tôi nghĩ mình vừa kêu lên một tiếng “Ah”, thì liền bị cảm giác như mất đi thị giác trong giây lát tấn công, cơn đau đớn và nóng rát kinh hoàng khiến tôi khuỵu gối. Mồ hôi túa ra từ mọi lỗ chân lông trên mặt, và tôi bị dằn vặt bởi sự hối hận tột độ.

Đương nhiên rồi, bị cắt ngón tay thì phải đau. Bị cắt đứt lìa còn đau hơn. Không thể nào chỉ dừng lại ở mức “hơi nhói” được. Đó là lẽ thường tình.

“────Ch... Đau quá...!!”

“X-Xin lỗi nhé? Thật sự sẽ xong ngay thôi mà...”

“Kh... haha, ngài khéo tay thật đấy Joanne-sama. Luồn lưỡi dao qua giữa khớp và cắt đứt ngón tay chỉ trong nháy mắt...”

Ngón tay của tôi lăn lóc trên mặt đất. Joanne nhặt nó lên trước tiên, rồi giấu vào túi chiếc áo choàng mà tôi đã đưa. Con mắm này đang làm gì vậy.

Vì đau quá nên tôi muốn cô ta làm nhanh lên, nhưng trong lúc tôi quằn quại, Joanne đã áp ngón áp út của chính mình vào vết cắt trên tay tôi. Niêm mạc bị kích thích trực tiếp, các dây thần kinh trần trụi gào lên đau đớn. Cơn đau làm tôi choáng váng nên nhận thức có chút chậm trễ, nhưng có vẻ như quá trình kết dính sắp bắt đầu.

Ma thuật chữa lành được niệm lên. Lớp da ở vết cắt tưởng chừng như đang hồi phục ngược lại, rồi nối liền với ngón áp út của Joanne. Kèm theo âm thanh rẹt rẹt, không chỉ là từng mảnh tế bào──mà đến tận cấp độ nguyên tử đang dung hợp lại với nhau.

“────Á!”

Đột nhiên hông của Joanne nảy lên, co giật một cái. Nhưng tôi không ở trong tình trạng để ý đến điều đó. Tôi có lẽ vừa làm một điều vô cùng kinh khủng.

694c3206-9ae5-4fc3-80ee-79c53ad118de.jpg

“Kh-Khoan đã... Oakley, cơ thể ta, có gì đó... đang nóng lên...”

Im đi Joanne. Cơ thể của cô và tôi vừa kết nối với nhau đấy. Thay vì hưng phấn về mặt tình dục, thì phải có cái gì đó... khác chứ.

Tôi nâng bàn tay trái đã hết đau lên, nhìn chằm chằm vào nó. Khi thử soi dưới ánh sáng để quan sát, tôi thấy một đường ranh giới màu sắc được tạo ra giữa làn da hơi rám nắng của tôi và làn da trắng bệnh của cô ta. Đến mức dù đã dính liền hoàn toàn vẫn có thể nhìn thấy ranh giới.

Vậy, thần kinh thì sao? Tôi thử gập ngón tay rụt rè.

──Nó cử động. Không có vấn đề gì, cứ như thể nó vốn là một phần cơ thể tôi vậy.

(Chuyện quái gì thế này...)

Lờ đi Joanne đang kẹp đùi và ôm lấy bụng dưới, tôi tập trung suy nghĩ về hiện tượng méo mó vừa được sinh ra bởi chính hành động của mình.

Ngạc nhiên, kỳ vọng và bất an. Hơn cả cảm giác vui mừng, sự rờn rợn “Chẳng phải mình vừa làm một điều gì đó vô cùng kinh khủng sao” đang chiếm lĩnh tâm trí tôi.

Tôi đưa tay trái của mình ra soi dưới ánh nắng mặt trời hết lần này đến lần khác, nhưng nó đã dính liền hoàn toàn và không hề nhúc nhích. Tôi thử kéo ngón áp út tay trái như thể đang gỡ một cái giác hút, nhưng mảnh thịt của Joanne đã được chữa lành hoàn hảo, hợp nhất với tay tôi, dù tôi có nghịch ngợm thế nào cũng không thể tháo ra.

Con dao của Joanne đáng lẽ đã cắt xuyên qua đốt ngón tay thứ ba của ngón áp út của tôi. Bây giờ, ngón áp út của Joanne đang mọc ra từ đó. Chẳng lẽ các khớp xương đã dính chặt vào nhau không một kẽ hở, thậm chí cả dây thần kinh và mạch máu cũng được kết nối một cách hoàn hảo sao?

Tôi nín thở quan sát kỹ, nhưng không thấy dấu hiệu đổi màu sau đó như vết khâu. Chỉ có sự khác biệt về màu da là nổi bật. Hiện tại cũng không có bất thường nào về cơ thể do phản ứng đào thải giữa các cơ thể hay giữa các nhóm máu.

(Có thể mình và Joanne hợp nhau ở cấp độ di truyền.)

Tôi liếc nhìn ngón áp út của Joanne đang thở dốc. Vì chưa dùng ma thuật chữa lành, máu đỏ tươi đang ứa ra theo từng nhịp từ vết cắt.

“Joanne-sama, có thể gắn ngón tay của tôi vào tay người không?”

“Ể?”

“Nếu người không thích thì cũng không sao ạ.”

“A, không, ta cũng sẽ gắn thử!”

Joanne lấy ngón áp út của tôi từ trong túi ra, ấn mạnh vào vết cắt đầy máu của mình và bắt đầu sử dụng ma thuật chữa lành.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn, tôi đã định quay mặt đi──nhưng cũng giống như trường hợp của tôi, kèm theo âm thanh như thể đang nhào thịt băm, hai vết cắt đang hợp nhất lại với nhau.

Bên ngoài kịch bản của nguyên tác.

Tôi, có lẽ, đang chuẩn bị bước vào một lĩnh vực mà ngay cả chính tôi cũng không hề hay biết.

Vừa trợn mắt kinh ngạc chứng kiến quá trình hợp nhất, tôi vừa bước một bước lại gần Joanne đang bồn chồn không yên.

“Nn... haa... cảm giác này, là lần đầu tiên... ta có cảm giác như mình hiểu được một chút cảm xúc của Steela...”

Joanne mất hết sức lực và ngã ngồi xuống đất. Với nụ cười ngây ngất, cô gái trẻ dụi má vào ngón áp út vốn là của tôi, thứ giờ đã hoàn toàn hợp nhất với cơ thể cô ta.

Làm ơn tha cho tôi cái tuyến truyện ăn thịt đồng loại đấy đi.

“Ta ấy à, đã bị Fuankiro và những người khác bảo là sẽ phụ trách chăm sóc tinh thần cho cậu đấy.”

“...Vậy sao ạ?”

“Haha... Cậu, xem ra trạng thái tinh thần đúng là có vấn đề thật rồi.”

“............”

Tôi không muốn bị cô nói câu đó đâu. Ngay từ đầu, việc để Joanne phụ trách chăm sóc tinh thần cho tôi đã là một sai lầm.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, đó rõ ràng là phản tác dụng.

Tôi thực sự muốn vặn hỏi lại một lần nữa xem rốt cuộc đầu óc của ai mới là người có vấn đề.

...Khoan đã. Joanne đã cất công đến tận đây để gặp tôi mà, phải không?

Và rồi, vì cô ta đã đổi ngón áp út với kẻ mà cô ta hiểu lầm là đang──phê──là tôi, nên trong mắt Joanne, phán quyết tôi là kẻ điên đã trở nên vững chắc.

Nói cách khác, đánh giá về tôi hiện tại sẽ được báo cáo cho hội đồng cán bộ, vì vậy có lẽ tình trạng bỏ mặc sẽ tiếp diễn để quan sát diễn biến của kẻ bất thường này? Có vẻ như tôi có thể yên tâm tiếp tục các thí nghiệm trên cơ thể người rồi.

(Không lẽ nó đang đến? Một cái gì đó, như là, một làn sóng lớn...) Tôi nắm lấy tay trái của Joanne và so sánh với tay trái của mình.

“Kya, l-làm gì... thế...”

Tôi nhìn lòng bàn tay, rồi lại nhìn mu bàn tay. Thử véo, thử chạm vào bề mặt vết nối. Tôi quan sát ngón áp út từ nhiều góc độ khác nhau.

Quả nhiên, cơ thể cô ta và ngón áp út của tôi đã quấn lấy nhau như thể chúng vốn là một tổ chức duy nhất.

(Đây... được phán định là thế nào đây? Ngón áp út của Joanne được cấy ghép có thực sự trở thành cơ thể của mình không? Hay nó vẫn bị phán định là cơ thể của người khác?)

Hơi mang tính triết học, hay đúng hơn là một suy đoán quá đỗi mơ hồ... nhưng điều này có lẽ tương đương với nghịch lý được ví von như con tàu của Theseus.

Nghịch lý Theseus là một vấn đề đặt ra rằng, khi tất cả các bộ phận đều đã bị thay thế, con tàu đó có còn là chính nó như ban đầu hay không.

Lấy một ví dụ gần gũi, một ban nhạc『A』mà tất cả các thành viên đều đã bị thay thế so với lúc ra mắt, liệu có thực sự còn được gọi là ban nhạc『A』ban đầu không? Nếu không thể nói như vậy, thì từ thời điểm thay đổi bao nhiêu người, nó không còn là ban nhạc『A』nữa? Kiểu như vậy đấy.

“Này, nhột quá Oakley... ưm...”

Áp dụng vào vấn đề hiện tại, điều quan trọng là quy luật tuyệt đối của thế giới này phán định『Joanne』là từ đâu đến đâu.

Bởi vì, tùy thuộc vào cách phán định, có thể tôi sẽ sử dụng được năng lực đặc dị của cô ta là『sức mạnh phi thường』và『khả năng cảm nhận cơ thể của mình』, cùng với『ma thuật trị liệu』và『dịch chuyển』.

Nếu quy luật của thế giới phán định rằng Oakley Mercury đồng nhất với Joanne Sagamix, thì tôi đáng lẽ có thể sử dụng tất cả những sức mạnh đó.

Xuất phát từ suy nghĩ đó, tôi thử niệm một thứ gì đó mang tính tâm linh trong đầu để sử dụng ma thuật và sức mạnh, nhưng khi nhận ra mình không thể xác định được vị trí của ngón áp út đã bị cắt rời của mình, tôi đã sớm hiểu ra rằng mình vốn không sở hữu dị năng của cô ta.

Có thể tôi đã sở hữu một đặc tính suy yếu nào đó. Tôi đã thử với kỳ vọng như vậy, nhưng có vẻ như tôi cũng không học được ma thuật hay sức mạnh nào. Ngay cả khi tôi cố gắng cào móng tay xuống nền đá, phần da nâng đỡ móng tay dường như sắp chịu thua trước.

Tôi bình tĩnh phán đoán và tiếp tục suy nghĩ.

──Ngón áp út của cô ta, rốt cuộc cũng chỉ là một bộ phận mà thôi.

“N-Này... còn định chạm đến bao giờ... hả? Cơ thể ta, thật sự nóng lắm... Có gì đó... ở bụng dưới đang ngứa ngáy không chịu nổi...”

Vậy, bản thể của Joanne nằm ở đâu? Xương sống? Tim? Tử cung? Trung ương não bộ? Toàn bộ cái đầu? Hay là sự kết hợp của các bộ phận cụ thể? ...Không. Tất cả đều khó cấy ghép, và cũng không có gì đảm bảo rằng cấy ghép những mô đó thì tôi có thể trở thành Joanne. Việc cấy ghép ngón áp út không gây ra ảnh hưởng xấu nào, nhưng việc trao đổi các cơ quan như nội tạng có vẻ quá rủi ro.

(...Đơn giản là, khi cấy ghép hơn 51% trọng lượng cơ thể, phán định『Joanne』có thể sẽ chuyển sang mình. Nếu vậy, mình không còn cách nào khác ngoài việc đi theo con đường cắt cụt tứ chi để trao đổi ư... Thật là khủng khiếp...)

Trọng lượng của từng bộ phận cơ thể là: đầu 8%, hai tay 16%, hai chân 30%, và thân mình 46%. Tức là nếu nói về trọng lượng thuần túy, việc trao đổi đầu và tứ chi sẽ vừa đủ.

(Ấy. Nghĩ lại thì, Joanne khi chiến đấu với Celestia, dù đã mất đầu vẫn không mất đi ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Ngay cả khi toàn bộ cơ thể bị thổi bay, cô ta vẫn hồi sinh từ cái dái tai mà mình giữ. Điều kiện phán định có thể không bị ràng buộc bởi các quy luật vật lý. Phán đoán chỉ dựa trên những phần nhìn thấy được có lẽ là quá vội vàng.)

...Nếu vậy, tiêu chuẩn phán định của thế giới có lẽ về cơ bản phụ thuộc vào『bản ngã』hay『linh hồn』.

Chỉ có cơ thể mà bản ngã của Joanne trú ngụ, mới được thế giới tự động phán định là『Joanne』. Nếu nói theo kiểu ma thuật, thì sức mạnh được gắn liền với linh hồn... tôi muốn hiểu theo cách đó.

“Joanne-sama, tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Nnya, g-gì thế...”

“Trước đây người đã chiến đấu với Celestia Hothound, phải không?”

“Ể? ...À.”

Nghe thấy cái tên Celestia, đôi mắt mơ màng của Joanne chợt tỉnh táo trở lại. Dù bị bầu không khí lạnh lùng như thể sắp tặc lưỡi của cô ta áp đảo, tôi vẫn tiếp tục câu chuyện.

“Lần đó, Joanne-sama đã bị thổi bay, chỉ còn lại Vật Đánh dấu… Người đã hồi sinh bằng cách nào vậy?”

“Cách nào à, thì là bình thường thôi.”

“Bình thường, con người nếu không có đầu thì không thể suy nghĩ. Hay đúng hơn là mất đầu sẽ chết ngay lập tức. Vậy mà Joanne-sama vẫn sử dụng ma thuật chữa lành để hồi sinh. Khi cơ thể chỉ còn lại tàn dư là Vật Đánh dấu, người hồi sinh theo quá trình như thế nào?”

Từ trước tôi đã luôn thấy kỳ lạ. Tại sao bọn cán bộ dù mất đầu vẫn có thể chiến đấu. Nguyên tác không đào sâu về thiết lập đó, và các fan hâm mộ thường chấp nhận kiểu như: “Mà, vì đó là trận chiến cực hạn của lũ quái vật mà...”, “Là con người (quái vật) nên hồi sinh là bình thường”, “Là nhân vật hệ tái sinh nên nó là vậy thôi”.

Tuy nhiên, thực tế thì sao? Ngay khoảnh khắc đầu bị thổi bay, bản ngã hay linh hồn sẽ trú ngụ vào mảnh thịt lớn nhất của mình chăng? Hoặc có lẽ, ý chí sẽ trú ngụ ở phần gần đầu nhất.

Trước thắc mắc đó của tôi, Joanne cười khẩy.

“Thì đó là, chỉ cần có『giác ngộ』 là có thể hồi sinh được thôi.”

“Giác ngộ... ạ?”

“Ừ. Chỉ cần cuồng nhiệt từ tận đáy lòng rằng『Phải cố gắng vì Giáo chủ-sama』, cơ thể sẽ tự động cử động. Ngay cả lúc chỉ còn lại cái dái tai, ta có thể hồi sinh chính là nhờ có ý chí chiến đấu đang sôi sục đấy.”

...Nên nói là đương nhiên chăng, tôi không nhận được câu trả lời nào đi sâu vào quy luật của thế giới cả.

“Bản thân tôi có thể trở thành Joanne-sama được không?”

“Ưm... Chuyện đó thì ta không rõ. Ta chưa bao giờ nghĩ đến.”

“...Vậy sao ạ.”

Từ việc tôi không thể có được dị năng hay ma thuật của Joanne, có vẻ như việc tạo ra một Joanne thứ hai hay một phiên bản Joanne yếu hơn là điều chắc chắn không thể. Tôi không nhận được câu trả lời cụ thể.

Vốn dĩ, nếu có thể tạo ra những chiến binh tăng cường như vậy một cách dễ dàng, thì kẻ thích thí nghiệm trên người như Fuankiro đáng lẽ đã nghĩ ra rồi...

“Giả sử người hồi sinh từ ngón áp út này, cơ thể tôi sẽ bị làm sao?”

“Có lẽ cơ thể ta sẽ đẩy lùi phần cơ thể của cậu đang tồn tại và mọc ra. Phần của cậu bị ta đẩy lùi sẽ bị mất đi. A, nhưng yên tâm? Ta rất giỏi ma thuật chữa lành để mọc lại phần đã mất. Ta sẽ không mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy đâu.”

Ra là vậy, cơ thể tôi sẽ bị đẩy lùi. Việc『Joanne-hóa』bằng cấy ghép cơ thể là không thể, và việc tôi và Joanne đồng hóa cũng là không thể.

Có lẽ đồng thời với việc được chọn làm cán bộ, linh hồn của đối tượng sẽ bị áp đặt một ràng buộc nào đó.

Biết được rằng dù có tác động lên cơ thể bao nhiêu đi nữa cũng không thể có được sức mạnh, tôi cảm thấy hụt hẫng vì đã có chút kỳ vọng.

Đương nhiên là vậy rồi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ như thế, thì giờ này phân thân của Joanne hay Polk đã đang quậy phá khắp nơi rồi.

Dù không thu được gì từ toàn bộ quá trình này, nhưng chỉ cần biết rằng nó là vô ích cũng đã đủ rồi.

“Quan trọng hơn chuyện đó, ta có điều muốn hỏi, được không?”

“Chuyện gì ạ?”

“C-cậu... lúc đó... lúc an ủi bản thân, thì làm thế nào?”

“Dạ?” Một câu hỏi đột ngột bay tới. An ủi, cách nói thật khó hiểu── A, ý là thủ dâm hả. Joanne cũng biết chuyện đó cơ à. 

“Xin lỗi, tôi không hiểu người đang nói gì...”

“V-Vậy, ngươi thuận tay nào?”

“Tay phải ạ.”

“Vậy thì... từ giờ hãy dùng tay trái mà làm. Ta cũng sẽ cố gắng dùng ngón áp út tay trái... nhé?”

“?” Không, “nhé?” cái gì chứ?

Ở thế giới này, số lần tôi thủ dâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một quá khứ xa xôi khi còn sung sức, và vài lần gần đây. Căn bản là không có thời gian, và do môi trường căng thẳng tột độ nên ham muốn tình dục cũng không nảy sinh, đó là chuyện thường ngày.

Joanne có phòng riêng ở lâu đài tại trụ sở chính, nên chắc là cũng có thể làm chuyện đó. Dù gì cô ta cũng là con gái tuổi mới lớn, có hứng thú với tình dục cũng là điều không thể tránh khỏi.

Vấn đề là cô ta đang cố áp đặt sở thích tình dục lệch lạc của mình cho tôi. Làm ơn hãy lén lút mà làm cho khéo, hoặc tìm người cùng sở thích mà tận hưởng đi.

“Tay trái thì không được đâu. Không phải tay thuận của tôi.”

“Vậy thì ta sẽ...”

“Ngài đừng đùa nữa...”

“──Trời ạ, bực mình quá đi! Cậu không có hứng thú à!? Phải có chứ!? Với cơ thể của người mình thích ấy! C-cậu không nghĩ đến việc muốn làm chuyện bậy bạ với người yêu à!?”

Tất nhiên, về mặt bản năng đàn ông, không phải là tôi không có hứng thú. Nhưng mà cô thì không được. Sẽ chết mất.

“Ít nhất bây giờ không phải lúc. Tôi từ chối ạ.”

“...Hiểu rồi. Vậy thì, thử đổi đi. Cơ quan sinh dục của nhau.”

“Ể?”

Mũi tên thứ hai được bắn ra ngay lập tức sau từ "Hiểu rồi".

Ý là sao? Trao đổi? Tôi thật sự không hiểu.

“Sau đó chúng ta hãy thử làm. Nè, nghe có vẻ sướng lắm đúng không?”

“Này, ừm... Người đang đùa, đúng không?”

“............”

“............” 

Kết quả của việc tôi hỏi lại mà không thể che giấu nổi sự ghê tởm của mình, là cô ta quay mặt đi với đôi má đỏ bừng. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi câm nín khi đang nói chuyện với người khác.

(Nghiêm túc à.)

Nguy rồi. Con mắm này, sở thích tình dục của cô ta cuối cùng đã đột phá giới hạn rồi.

“A, ta vừa nghĩ ra một ý hay.” 

Lại nảy ra ý tưởng điên rồ gì nữa đây. Tôi nửa cạn lời vừa cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.

“Lại là một đề nghị mang tính tình dục nữa sao?”

“Kh-Không phải! Đây là một ý tưởng đứng đắn!” 

Không có gì đáng tin cậy hơn từ “đứng đắn” thốt ra từ cô gái này.

Tôi chuẩn bị tinh thần cho phát ngôn gây sốc tiếp theo. Tuy nhiên, thứ thốt ra từ miệng cô ta lại là một phát ngôn cấp hạm đội, tầm cỡ bom hạt nhân.

“Nhân dịp này, cấy ngón tay của toàn bộ cán bộ lên ngón tay của Oakley là được rồi. Gọi là Kế hoạch pháo đài di động Oakley nhỉ? Sao nào, chẳng phải nghe như sắp có chuyện gì đó tuyệt vời xảy ra sao?”

──Cô ta đang nói cái quái gì vậy.

Nghe cái kế hoạch rõ ràng là điên rồ này, tôi thậm chí còn chẳng bật ra nổi câu phản bác “này, thế làm giữa các cán bộ với nhau không phải tốt hơn à?”.

Sau khi cơn chấn động qua đi, cuối cùng tôi cũng hỏi được về nội dung của kế hoạch.

“……Nếu không phải là thất lễ, tôi có thể hỏi chi tiết về kế hoạch không ạ?”

──Kế hoạch pháo đài di động Oakley. Khi nghe nội dung của nó, một kế hoạch quá mức ghê tởm đối với phe Chính thống giáo dần lộ rõ.

Nội dung như sau. Đầu tiên, ngón tay hoặc một bộ phận cơ thể của tôi sẽ bị thay thế bằng của các cán bộ. Sau đó, tôi, kẻ được trà trộn vào một thành phố nào đó của phe Chính thống giáo với tư cách thường dân, sẽ tiến đến trung tâm thành phố vào thời điểm đã định. Ngay khi chuẩn bị hoàn tất, toàn bộ cán bộ sẽ đột ngột xuất hiện tại trung tâm thành phố. Đó là kế hoạch.

Chắc chắn rằng nếu đề xuất này khả thi, cuộc thánh chiến với Chính thống giáo sẽ thay đổi đột ngột. Nó có thể trở thành một lợi thế áp đảo chỉ những kẻ sẵn lòng sử dụng các chiến thuật phi nhân đạo như tà giáo mới có, và việc có thể đơn phương gửi những vũ khí hình người là các cán bộ Tà giáo vào lãnh thổ địch thực sự có thể coi là một chiến thuật gian lận.

Tuy nhiên, chỉ có Joanne mới có thể『dịch chuyển』cơ thể trong phạm vi hàng trăm kilômét. Khả năng『dịch chuyển』của các cán bộ khác chỉ có tầm xa tối đa khoảng mười kilômét. Dù khoảng cách đó có thể nói là đủ... nhưng tôi vẫn còn bận tâm đến những chuyện khác.

“Tôi xin mạn phép, thưa Joanne-sama, nhưng thay vì dùng biện pháp phiền phức như vậy, chẳng phải việc trao đổi một phần cơ thể giữa các cán bộ với nhau sẽ đơn giản và hiệu quả hơn sao?”

“……Không. Không chỉ về mặt tấn công, mà xét cả về mặt phòng thủ, ta nghĩ một giáo đồ không phải cán bộ mới là người thích hợp.”

Tôi nghiêng đầu trước lời nói của cô ta.

Mấy tên có khả năng hồi phục cơ thể như đám cán bộ nắm giữ cơ thể của nhau để tạo thành một dạng bảo hiểm cho mỗi người là không được sao? Nếu bảy cán bộ được『pháo đài hóa』, chẳng phải nó sẽ trở thành một cơ chế khốn nạn đến mức nếu không đánh bại tất cả cùng lúc thì họ sẽ hồi sinh ngay lập tức sao?

Dù không thể hồi sinh nếu không có mảnh cơ thể được gửi gắm trong bán kính mười kilômét, nhưng nếu đằng nào cũng cùng điều kiện thì việc các cán bộ tự giữ của nhau đáng lẽ phải mạnh hơn nhiều chứ──Tôi định nói vậy, thì nhận ra một điều.

“Bây giờ…… ngón áp út của Joanne-sama…… ngón áp út vốn là của tôi, nếu nó bị bắn bay thì sao ạ?”

“Tất nhiên, phần của Oakley sẽ mất đi. Dù có dùng bao nhiêu ma thuật trị thương lên cơ thể của ta, phần của cậu đã dính vào cũng không thể hồi phục được. Ngón tay ban đầu của ta sẽ mọc ra lại.”

Tôi hiểu rồi, nếu bị tấn công trúng ngay điểm đó, thì trạng thái dính liền cơ thể đặc biệt này sẽ bị cưỡng chế giải trừ.

Tôi đã hiểu lý do tại sao người thực hiện ‘pháo đài hóa’ phải là một giáo đồ không phải cán bộ.

Phần lớn các trận chiến quy mô lớn đều được chia ra giữa binh lính thường và các cán bộ. Các trận chiến giữa cán bộ luôn đối mặt với nguy cơ tổn thương cơ thể, nên dù có được『pháo đài hóa』cũng không thể phát huy hết điểm mạnh.

Chỉ cần nhớ lại trận chiến của Joanne và Celestia là hiểu. Cuộc chiến của họ vô cùng khốc liệt, liên tục thổi bay tứ chi của nhau. Giả sử có một cán bộ gửi gắm mảnh cơ thể cho Joanne, thì trong một trận chiến mà việc mất mát cơ thể là điều hiển nhiên, cơ chế đó chắc chắn sẽ không hoạt động trơn tru.

Vì nếu phần cơ thể của người khác bị phá hủy thì coi như xong, nên rõ ràng là nó rất khó sử dụng với ý nghĩa tạo bảo hiểm cho nhau giữa các cán bộ.

Nghĩa là, một giáo đồ mạnh đến mức có thể sống sót trong các trận chiến giữa lính thường, vốn có khả năng nổ ra gần đó khi các cán bộ đang giao chiến, mới là người thích hợp để『pháo đài hóa』.

“Bằng cách cố tình để một giáo đồ bình thường giữ mảnh cơ thể của cán bộ, về mặt tấn công, có thể kỳ vọng vào khả năng đánh úp cao, còn về mặt phòng thủ, có thể kỳ vọng vào vai trò là một điểm hồi sinh ổn định ngoài dự kiến, đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Cậu đã nhận ra điều đó trong trận chiến với Celestia rồi còn gì.”

“Nếu người nói vậy thì……”

Trong trận chiến thứ hai với Celestia, Joanne đã hồi sinh từ tôi, một tên lính quèn đã sống sót đến cuối cùng.

Giả sử tôi có chết, thì nguyên nhân cái chết cũng là do một đòn tấn công không gây tổn thất lớn hoặc một phát tên. Mảnh cơ thể được chứa trong mặt dây chuyền sẽ không biến mất. Về điều kiện của một điểm hồi sinh ổn định, lính quèn là tối ưu nhất.

“Tiện thể cũng không cần lo lắng về việc mảnh thịt được gửi gắm bị thối rữa nữa. Không chừng đây mới là điều tuyệt nhất.”

……Nếu có vấn đề, thì đó là ma thuật trị thương của các cán bộ chỉ có thể áp dụng cho chính họ, và chỉ phát huy tác dụng ở mức trung bình đối với người khác.

Ma thuật trị thương của họ không có khả năng mở rộng đến mức có thể chữa lành ngay lập tức vết thương chí mạng cho người khác, và cũng không thể thực hiện loại trị liệu như tái tạo cơ thể đã mất.

Nếu Joanne làm mất ngón áp út của tôi, hoặc nó bị phá hủy trong chiến đấu, thì ngón áp út của tôi sẽ mất đi vĩnh viễn.

Không, nhân dịp này, ngón áp út cho cô ta cũng được. Đành chịu thôi. Mất một ngón tay tôi sẽ ráng nhịn.

Nhưng, nếu tôi được quyết định trở thành điểm hồi sinh cho cả bảy cán bộ, thì tổng cộng tôi sẽ bị lấy đi bảy ngón tay. Như vậy thì thật sự quá bất tiện. Ít nhất cũng phải là ngón chân, hoặc dái tai, hoặc một bên thận, hay thậm chí là ruột thừa…… mất những bộ phận đó còn đỡ hơn nhiều.

Nghĩ đến việc mất mát cơ thể, tôi thấy việc cấy ghép thịt của bảy cán bộ là không thể. Hơn hết, nó sẽ trực tiếp dẫn đến việc Tà giáo được tăng cường sức mạnh đáng kể. Muốn tránh kế hoạch Pháo đài di động Oakley, tôi quyết định lợi dụng sở thích và tình yêu của Joanne để phản đối.

“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay. Nhưng mà, Joanne-sama, người thấy vậy có ổn không ạ?”

“Hả?”

Joanne kêu lên một tiếng ngớ ngẩn và mở to đôi mắt.

Có vẻ như cô ta vẫn chưa nhận ra.

“Giả sử tôi được cấy ngón tay của các cán bộ. Đương nhiên năm ngón tay trái là không đủ, nên ngón tay phải cũng sẽ bị đổi, đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Đàn ông là sinh vật muốn thủ dâm. Nghĩa là, tôi sẽ phải làm điều đó bằng ngón tay của các cán bộ khác được cấy vào tay phải của mình…… Joanne-sama, người có chịu đựng được khi biết người yêu của mình đang thủ dâm bằng ngón tay của người khác không? Người có thể tha thứ được không?”

“……Đúng là ta đã không nghĩ tới.”

Tôi lợi dụng sự chiếm hữu và ghen tuông bất thường của Joanne để hướng kế hoạch pháo đài di động đến chỗ thất bại. Có vẻ như trong đầu cô ta, bộ phận trao đổi đã được quyết định là ngón tay. Thật may là cô ta không nói “Vậy thì đổi ngón chân hay dái tai đi!”.

Chắc chắn rằng sự kiện tăng sức mạnh rất hấp dẫn, nhưng sự kiện tôi muốn không phải loại này, mà là loại như trở nên cơ bắp cuồn cuộn hay bắn ma thuật bùm bùm. Tôi không hề muốn trở thành một cơ chế như con trùm hầm ngục giết người ngay lần đầu gặp. Hơn nữa, tôi không mong muốn phe Tà giáo trở nên mạnh khủng khiếp.

(Quả nhiên là phải ngăn chặn Kế hoạch pháo đài di động, nếu không sẽ rất tồi tệ. Dù đó là một thí nghiệm sớm muộn gì cũng phải thử, nhưng không nhất thiết phải rẽ sang hướng này chứ.)

Điều đáng sợ của kế hoạch này là, nếu không biết mánh khóe, cuộc tấn công đầu tiên chắc chắn sẽ thành công. Cho đến khi phương thức chiến thuật phi nhân đạo và bất ngờ này bị bại lộ, các biện pháp đối phó chắc chắn sẽ luôn đi sau một bước.

Dù Celestia đã biết mặt tôi, nhưng vì không bị chụp ảnh nên việc ra vào thành phố vẫn tự do. Sự thật là có rất nhiều người trông giống tôi càng làm nổi bật sự đáng sợ của kế hoạch này.

Nhìn Joanne nhăn mặt và bộc lộ tính chiếm hữu, tôi an tâm và bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn sắc mặt cô ta, có vẻ kế hoạch sẽ bị hủy bỏ.

Ngay lúc tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc chỉ bằng việc trao đổi ngón áp út với Joanne.

“Vậy thì, coi như những chuyện vừa rồi chưa từng──”

“──Nhưng mà Oakley, ta vẫn muốn cậu làm điều đó.”

Giọng nói quyết tâm của Joanne đâm xuyên tai tôi.

Hả? Tôi suýt nữa thì kêu lên một tiếng ngớ ngẩn.

(T-Tại sao? Dòng chảy câu chuyện lúc nãy rõ ràng là ‘thôi thì bỏ Kế hoạch pháo đài di động đi’ mà!)

Làn da trắng bệnh của Joanne đỏ ửng lên, và cô ta có vẻ đang đau khổ vì điều gì đó.

“Ưư…… Ngươi là…… Oakley Mercury là của ta. Ta không muốn trao cho bất kỳ ai, và luôn muốn giữ ngươi ở khoảng cách có thể nghe thấy tiếng tim đập. Nhưng mà, cách để đánh bại bọn Chính thống giáo khốn kiếp thì chỉ có cái này…… Không còn cách nào khác, phải làm thôi……”

A, đúng rồi. Tôi đã quên mất. Hệ giá trị trong cô ta luôn lấy Giáo chủ Aros làm trung tâm. Dù tính cách như thế này, nhưng cô ta lại là kiểu người có thể phân chia rạch ròi giữa công việc và đời tư sao, khốn kiếp.

“……Nếu người phải dằn vặt đến thế, sao không đề nghị các cán bộ khác ngoài Joanne-sama sử dụng các giáo đồ khác ạ?”

“Không được. Số lượng người liên quan càng nhiều, sơ hở sẽ càng lớn, và nếu kế hoạch bị lộ cho phe Chính thống giáo, chúng sẽ bắt đầu đối phó ngay lập tức. Chiến dịch này chỉ nên được công khai lần đầu tiên vào thời điểm có thể giáng một đòn chí mạng cho Chính thống giáo, nếu không sẽ rất lãng phí.”

Nếu chỉ giới hạn trong các cuộc tấn công bất ngờ, sức bùng nổ của chiến thuật này được sinh ra từ việc cấy thịt của bảy cán bộ vào một giáo đồ duy nhất. Vào thời điểm đầu tiên khi đối phương không thể đối phó, đó là một kế hoạch đủ để hạ gục cả một thành phố. Joanne coi việc đưa giáo đoàn tiến lên làm sứ mệnh, dĩ nhiên sẽ cố gắng giành lấy thành tích.

Tuy nhiên, trong trái tim cô ta, một tình yêu điên cuồng mang tính chiếm hữu đối với tôi đang cuộn trào. Cô gái đang dao động giữa lòng trung thành và tính chiếm hữu.

“……Nhưng mà, ta tuyệt đối không thể tha thứ cho việc thịt của những kẻ khác xâm nhập vào cơ thể cậu. Việc phải cấy thịt của ta cho những kẻ khác ta cũng không thích. Aaa, nghĩ về cậu thôi cũng đủ khiến ta thực sự phát điên……”

Vì quá đau khổ, Joanne bắt đầu khóc nức nở. Cô ta lao vào lồng ngực tôi, dụi trán vào đó.

Không khí đột nhiên trở nên có vẻ lãng mạn, nhưng nội dung cuộc trò chuyện ngay trước đó chẳng có gì kịch tính cả. Tự mình cao hứng rồi bỏ rơi tôi lại, thật đúng là.

(Con nhỏ này, tại sao chỉ vì dằn vặt chuyện cấy ghép hay không cấy ghép mô cơ thể mà cũng có thể trở nên ủy mị đến thế? Kế hoạch mà cô vừa nghĩ ra có thể ảnh hưởng đến tương lai của đất nước này đấy……)

Những giọt nước mắt lớn trào ra từ Joanne. Dù là một con quái vật với tâm hồn như thế này, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm rất nữ tính, cùng sự mềm mại và nhẹ nhàng đến mức hèn hạ.

Khí thế của tôi, người đang cố gắng nói điều gì đó, bị dập tắt hoàn toàn, và nắm đấm của tôi thả lỏng.

“Ta, ta không biết phải làm sao nữa…… Oakley……”

Bị giam cầm bởi một cảm giác bức bách kỳ lạ, hai cánh tay của tôi đưa ra sau lưng cô ta, nắm lấy không khí vài lần.

Dù là một con quái vật như thế này, cô ta vẫn là một cô gái. Bị khóc trong lòng ngực thế này, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình là người có lỗi, và mồ hôi lạnh túa ra.

Người ta nói nước mắt phụ nữ là vũ khí…… Làm ơn đi Joanne. Toàn thân cô đã là hung khí rồi, đừng tăng thêm vũ khí nữa.

(Cứ tự nhiên bị cuốn đi, nhưng việc bị pháo đài hóa là chắc chắn rồi sao? Nhân quyền của tôi đâu rồi?)

Đẩy cô ta ra cũng là một ý hay, nhưng có lẽ tôi sẽ bị giết trong cơn thịnh nộ. Nếu vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chiều chuộng cô ta hết mức để lấy lòng.

“Không sao đâu ạ.”

Tôi đã chịu thua, thì thầm như vậy và dè dặt ôm lấy cô ta.

Tôi vòng tay qua tấm lưng gầy, ôm lấy đôi bờ vai nhỏ bé. Xoa tấm lưng xương xẩu qua lớp quần áo, tôi có thể cảm nhận được lớp da mỏng manh mềm mại trên những lồng ngực nhấp nhô. Dù đáng lẽ cơ thể cô ta đã bị nghiền nát cách đây không lâu, tôi vẫn nghe thấy nhịp đập trái tim mạnh mẽ.

Tiếng nức nở dần lắng xuống, Joanne ngẩng mặt lên, nhón chân và đặt cằm lên vai tôi.

Dù là tính toán hay không, hai gò bồng đảo của cô ta không nương tay mà ép vào, khiến tôi bất giác ngửa ra sau và mất thăng bằng.

Tôi đáp xuống trong tư thế ngồi khoanh chân, và trong khi tôi đang loay hoay điều chỉnh lại tư thế, Joanne đã áp mũi vào cổ tôi và bắt đầu hít sâu.

Tôi nghĩ nếu Joanne là đàn ông, tôi sẽ không bao giờ cho phép điều này. Lý do các cán bộ chủ yếu là nữ có lẽ là vì nguyên tác là một game eroge dành cho nam. Theo một nghĩa nào đó, tôi đã được cứu, nhưng dù là nữ hay nam, tôi vẫn cảm thấy ghê tởm với Tà giáo.

(Không biết từ lúc nào mà mức độ thiện cảm của Joanne đã trở nên nguy hiểm thế này?)

Hơi ấm truyền qua lớp quần áo mỏng. Làn da của quái vật thật mềm mại. Đôi cánh tay thon dài trắng muốt quàng qua vai tôi, đôi chân thon dài kẹp lấy hông tôi. Thỉnh thoảng, đôi bốt đế dày của cô ta lại thúc vào vùng xương cụt của tôi, khiến tôi sững sờ trước sự cuồng nhiệt trong cách thể hiện tình cảm của cô ta.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu Joanne, người đang cố gắng bám chặt vào tôi bằng cả thân mình, và thì thầm, “Được chưa ạ?”. Tất nhiên, ý tôi là “Làm ơn tha cho tôi đi” và “Nếu có thời gian để âu yếm, tôi vẫn muốn làm thí nghiệm”.

Thế nhưng, cô gái dường như đã hiểu lầm điều gì đó và bắt đầu bối rối “Hả?”. Joanne nhẹ nhàng kéo cơ thể đang áp sát ra, đưa ngón tay lên đôi môi màu hoa anh đào như để che miệng.

Joanne đảo đôi mắt xoắn ốc long lanh của mình sang trái rồi sang phải hai ba lần.

“H-Hiểu rồi…… Nếu cậu đã nói vậy.”

Joanne thì thầm với giọng khàn khàn, ngượng ngùng, rồi đặt cả hai tay lên vai tôi.

(……Hử?)

Tôi bị kéo lại bằng một lực cực mạnh, đối mặt với cô ta ở cự ly gần.

Và rồi, ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Cô gái nhìn chằm chằm vào tôi, gãi má một cách khó xử, rồi.

“……Ưm.”

Cô ta chu môi, rồi đặt lên môi tôi.

“──Ưm!?”

Trong khi tôi đang đơ người vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi từ cổ cô ta chảy xuống khe ngực lơi lỏng.

“Đừng bắt ta phải chủ động chứ…… Đồ ngốc.”

Ai mới là đồ ngốc chứ. Rõ ràng đây không phải là không khí để hôn nhau mà. Mới cắt ngón tay ra đổi cho nhau chưa được năm phút đâu đấy.

Tôi ngậm mở miệng như cá đớp mồi, rồi sững sờ nhìn Joanne, tai đỏ bừng, đứng dậy.

(……K-Không, bình tĩnh lại nào tôi ơi. Hôm nay chỉ dừng lại ở một nụ hôn là may rồi. Thật tốt vì không có chuyện như bị chém đứt cánh tay mà không báo trước……!)

Có lẽ việc trao đổi ngón tay đã thỏa mãn được ham muốn của cô ta. Dù sao đi nữa, nửa vời là điều tồi tệ nhất. Nếu đã làm, chỉ có cách đi đến cùng.

Về việc chinh phục Joanne cũng vậy, tôi sẽ tiến tới cùng trong khi tránh bị chặt mất tứ chi. Nếu không sống như vậy, không có cách nào để sống sót trong thế giới này. Sống hết mình, trở nên mạnh mẽ, vắt kiệt trí tuệ, tàn sát lẫn nhau, chỉ những kẻ chiến thắng mới có thể tiếp tục sống.

Tôi nắm lấy tay Joanne để đứng dậy, nhìn xuống ngón áp út của bàn tay trái.

Ở đó tồn tại kết tinh của một tình yêu tàn khốc. Đó là biểu hiện tình yêu quá vụng về của một con quái vật.

“Ta sẽ đưa Kế hoạch pháo đài di động ra bàn trong cuộc họp cán bộ. Đó là công của cậu.”

“……Tôi hiểu rồi ạ.”

Có lẽ trong thâm tâm cô ta, đó đã là quyết định cuối cùng, Joanne đề cập đến Kế hoạch pháo đài di động Oakley.

Juanquilo, kẻ chuyên lập ra các kế hoạch tàn ác, chắc chắn sẽ hứng thú với kế hoạch này. Giáo chủ Aros cũng sẽ hết lòng tán thành vì nó giúp tăng cường lực lượng chiến đấu của giáo đoàn. Polk, Steela, và các cán bộ khác thì tôi không biết, nhưng chắc chắn kế hoạch sẽ được tiến hành với đa số phiếu tán thành.

Nếu có một điều may mắn, thì đó là cô ta đã nói đây là công lao của tôi.

Đó là một thành tích tốt để củng cố vị trí của tôi trong giáo đoàn. Nó sẽ trở thành một lớp sương mù che giấu lòng căm thù của tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ tiếp tục hành động như một Tà giáo đồ ngoan ngoãn hơn nữa, và những ngày tìm kiếm cơ hội lật ngược tình thế sẽ tiếp tục. Tôi sẽ nín thở thật sâu và chờ đợi thời cơ, để không lặp lại sai lầm chết người như Metashim.

Vấn đề còn chồng chất, nhưng không thể quay lại quá khứ.

Tôi để Joanne nắm tay, nép vào nhau trong một góc của thành phố đổ nát.

“Ta thích cậu. Ta không muốn trao cậu cho bất kỳ ai cả.”

Có lẽ vì đã thổ lộ tình cảm một lần nên cô ta không còn ngần ngại nữa, Joanne lại nhón chân lên, lưu luyến hôn tôi một lần nữa. Đôi mắt của cô gái đang dao động giữa tình yêu và sứ mệnh, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã lấy lại được sự tỉnh táo.

“……Cậu phải mãi mãi là của ta nhé, Oakley.”

6f6910e3-837b-448a-9854-49a685ff932c.jpg

Bánh xe đã bắt đầu quay thì không thể dừng lại.

Dù có mong ước thế nào, nó cũng sẽ không dừng lại.