♤(góc nhìn main)
Tôi quay trở lại phòng với ý định ngủ thêm một giấc, nhưng mãi mà tôi vẫn không thể nào chợp mắt được, nên tôi đành nằm trên giường và lướt điện thoại. Bất chợt, điện thoại tôi có cuộc gọi đến.
Là Kaneko đang gọi cho tôi.
“Chào, mày khỏe chứ Kaneko?”
“Ê Sendai, hôm nay tao đi chơi với Takaya-san ở Akaitohama nè. Mày có biết chỗ nào thú vị để bọn tao ghé qua không?”
“Ồ, vậy là chúng mày lại quay trở lại đây à? Hẳn là chúng mày thích nơi này lắm.”
“Takaya san vẫn còn thích thú chỗ này mà lị. Vậy, có chỗ nào để hát karaoke và chơi bowling không?”
“Nếu đó là cái mà mày muốn thì có một khu phức hợp ở bên ngoài nhà ga và nằm ở phía đối diện với bãi biển. Ở đấy cũng có cả trung tâm trò chơi và một tiệm cà phê Internet trong khu đó.”
“Ể, sau cùng thì Akaitohama vẫn là một thành phố lớn nhỉ. Chà, hôm nay tao định khám phá khu vực ở phía sau nhà ga.”
“Thế thì phải cẩn thận đấy, chỗ đấy an ninh lỏng lẻo lắm.”
“Ổn thôi. Và tao sẽ bảo vệ Takaya san nếu như có kẻ nào đó tấn công bạn gái tao.”
“Mày may mắn thật đấy.”
“Haha, mày ghen à? Nhưng Sendai, chả phải mày có thể rủ Hyori-senpai đi chơi cùng mày hay sao?”
“Tất nhiên là không rồi, mày nghĩ gì. Tao thậm chí còn chả có số của chị ấy nữa.”
“Ừ, đúng nhỉ. Chả có người bình thường nào giống như chúng ta đây có thể lọt vào mắt xanh của một người phụ nữ xinh đẹp đó cả. Tao rất là ghen tị với mày khi mày có tin đồn với chị ấy đấy.”
“Nó chỉ gây phiền phức cho tao thôi. Chà, buổi hẹn vui vẻ.”
“Tất nhiên rồi. Tao sẽ cho mày biết kết quả sớm thôi khi nó kết thúc.”
“Được rồi, được rồi.”
Qua điện thoại, tôi có thể cảm nhận được rằng thằng Kaneko này đang rất vui và nó có thể giữ được niềm vui đó từ đầu đến cuối được luôn.
Ước gì tôi có thể đi hẹn hò vào ngày nghỉ này.
Có như thế thì cái ngày vô vị này mới có ý nghĩa chứ.
“Haa…mình chả thể nào ngủ được nữa. Chắc đi dạo một chút vậy.”
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Có vẻ hôm nay thời tiết ấm hơn so với hôm qua.
Nếu như tôi cứ ở lì trong phòng thế này thì lấy đâu ra bạn gái cơ chứ.
“Được rồi, đi thôi.”
Nhưng hôm nay là ngày nghỉ mà, nên bãi biển hôm nay đông nghịt người là cái chắc.
Tôi nghĩ là mình chỉ có thể đi dạo quanh khu phía sau nhà ga thôi.
“Đúng như mình nghĩ, chỗ này ít người vãi.”
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi mà tôi chưa đi đến chỗ này, vì rằng tôi vốn dĩ chả có việc gì ở đó cả.
Theo lời kể của bố mẹ tôi thì chỗ này trước đây được hoạch định là trở thành trung tâm thành phố này với rất nhiều quán bar và nhà thổ hơn bây giờ.
Tuy nhiên, sau khi khu vực này trở thành điểm thu hút khách du lịch, thì những nơi như thế dần bị dẹp mất.
Bây giờ, đây chỉ là nơi dành cho sinh viên làm thêm ở khu phức hợp cũ và những quán Internet cà phê mới mở
Kể cả khi hôm nay là ngày nghỉ thì chỗ này vẫn rất thưa thớt.
“Sự hưng thịnh và suy tàn nơi này là điều mà ai cũng đã dự đoán trước được. Bên cạnh đó, chỗ này cũng là chỗ mà người mới đến thành phố này không nên vào đây.”
Trường cấp hai của tôi nằm khác quận với chỗ tôi sống, do vậy tôi không biết người khu này sẽ như thế nào, nhưng tôi nghe đồn từ rất nhiều người trong trường khi ấy rằng chỗ đó là nơi tập hợp của các thành phần bất hảo mà thôi.
Đó không phải là lý do duy nhất, Tôi còn có thể chất yếu và có rất ít bạn bè, nên tôi cố gắng né chỗ này ra.
“Mà, mình chắc chắn không có chuyện bị chặn đường cướp tiền xảy ra ở trường trung học đâu nhỉ.”
Khu vực từ phía trước nhà ga đến bãi biển vốn dĩ đã đông khách du lịch từ sáng sớm luôn rồi.
Do vậy tôi quyết định đi đường khác và lẽ dĩ nhiên tôi phải đi đến khu vực phía sau nhà ga đó.
Đó cũng là nơi mà tôi đã gợi ý cho thằng Kaneko.
Tôi hiểu rằng Kaneko chắc chắn sẽ đi hẹn hò vào tầm buổi trưa, và nếu như tôi đi lang thang quanh chỗ này mà thấy chỗ nào nó không phù hợp với một buổi hẹn hò, tôi sẽ thông báo cho nó biết để mà né ra.
“…Nhưng chỗ này thật sự quá là buồn tẻ đi.”
Khu vực này vốn chỉ hoạt động sôi nổi về đêm thế nên buổi sáng ở đây chỉ toàn là các dãy nhà đóng cửa im lìm mà thôi.
Tôi không đi hát karaoke hay chơi bowling khi mà ở một mình được, tất nhiên rồi, và tôi cũng không muốn đi đến cái quán mới khai trương đấy cả vì rằng tôi có thể tự giải trí ở nhà được.
Chà, tôi đã đi xong một vòng rồi.
Sau khi tôi đi lượn một vòng quanh khu này, tôi đã đi đến một khu phức hợp gần đó để có thể sử dụng nhà vệ sinh.
♡ (góc nhìn nhà gái)
“Tokiwa-kun mới sáng sớm đã đi dạo rồi à. Lành mạnh đấy, em thích lắm.”
Nhưng anh ấy đi đâu vào lúc sáng sớm thế nhỉ?
Có lẽ nào anh ấy đang tìm địa điểm để lên kế hoạch hẹn hò với mình?
Hể, tôi hiểu rồi.
Tokiwa-kun, anh đúng là một người chu đáo nhỉ?
Em rất thích kiểu người suy đi tính lại như anh đó.
Hôm nay vốn dĩ tôi cũng muốn được đi ra ngoài cùng anh ấy, nên cứ thế đi theo như này chắc cũng không sao đâu.
“Phía sau nhà ga này khá là tối và đáng sợ.”
Tôi theo đuôi anh ấy từ lúc anh ra khỏi nhà và rồi đã đi đến khu vực phía sau nhà ga Akaitohama.
Nơi này không phải là nơi an toàn lắm nên tôi cố gắng tránh xa nhất có thể.
Nhưng sao anh ấy lại đi đến đây?
“Ồ……em đã hiểu. Anh hư quá đó, Tokiwa-kun.”
Chỗ này có một vài cái khách sạn tình yêu.
Tokiwa-kun, anh đến đây để kiểm tra xem chỗ nào là tốt nhất để có thể dẫn em vào đấy hả.
Ehehe, với em thì ở đâu cũng được thôi.
Hoặc thậm chí ở nhà anh cũng được mà.
Nhưng em muốn lần đầu của đôi ta nên ở chỗ nào đó yên tĩnh chút.
Em không ngờ Tokiwa-kun lại là người lãng mạn như vậy đó♡
Haha, càng ngày em lại càng cảm thấy mình yêu anh nhiều hơnnnn rồi♡
“A, anh ấy vừa vào trong tòa nhà, chắc là đi vệ sinh chăng?”
Tôi cũng thấy hơi lạnh vì gió sớm, nên cũng vừa hay.
Không biết anh ấy có đợi em dùng nhà vệ sinh xong không nhỉ?
Mà, con trai thì thường nhanh hơn.
Thế thì em phải đợi anh thôi.
“Ehehe, thế thì em đành phải chờ anh vậy♡”
