Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

Truyện tương tự

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

3 10

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

98 1158

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

17 86

Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu em

(Đang ra)

Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu em

Katsura Ikada

Đây là câu chuyện về một mối tình ngang trái, mong manh, lẽ ra không nên tồn tại giữa hai con người ấy.

5 22

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

121 3891

WN - Chương 29

(góc nhìn main)

“Hử, chỗ này là…..”

Tôi không để ý gì hết cả, một phần là do tôi cảm thấy căng thẳng khi đi một mình cùng Senpai và một phần cũng là do tôi đang đi trên đường mà tôi chưa hề đi qua bao giờ.

Tôi đi theo chỉ dẫn của Senpai và khi tôi rẽ ở góc đường, tôi thấy nhà của mình.

Có thể là nhà Senpai gần đây sao?

“Um, từ đây đến nhà chị còn cách bao xa vậy?”

“Chỉ cách vài ngôi nhà mà thôi.”

“E-em hiểu.”

Có vẻ như nhà Senpai gần với nhà tôi hơn những gì tôi tưởng tượng.

Ừ, thế thì chả còn thắc mắc về việc sao chị ấy biết mẹ mình rồi.

Mẹ tôi do thường xuyên đi ra ngoài nhà vào các dịp cuối tuần và ngày nghỉ thế nên mẹ có thể làm quen với mọi người trong khu này và thi thoảng sẽ dẫn họ vào nhà nữa.

Tôi chắc chắn rằng đây là cách mà mẹ tôi và Senpai quen nhau.

“Hửm? Có chuyện gì sao, Senpai?

Vì một vài lý do nào đó, Senpai lại dừng ở ngay trước cửa nhà tôi.

Rồi nhìn chằm chằm vào nhà.

“…Chúng ta tới nơi rồi.”

“Hả, đây là nhà của em à.”

“Đúng thế và cậu thì chưa ăn gì, phải chứ?”

“Ư-ừ thì, đúng là vậy. Thế có chuyện gì sao?”

“Tôi sẽ nấu. Mẹ cậu muốn tôi làm nó.”

“Hả?”

Bất chấp vẻ ngạc nhiên không thể che giấu của tôi, Senpai vẫn thản nhiên bước vào trong nhà tôi.

Tôi nhanh chóng gọi chị ấy lại.

“K-Không cần phiền chị vậy đâu ạ.”

Cậu không thích sao?

“Không, nó không phải là ý em muốn nói, nhưng……..”

Có phải tôi phiền phức?

“Kh-không…..em nghĩ chính em mới là người phiền phức.”

“Không, cậu chả phiền gì cả, nhân tiện thì tôi thích nấu nướng.”

“Nh-nhưng.”

Tôi nấu tệ à?

“S-Senpai?”

Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt của Senpai.

Thực ra khuôn mặt chị ấy thì vẫn lạnh tanh như thế, nhưng đôi mắt của chị ấy hơi ngấn nước, môi mím lại.

Làm sao mà tôi có thể kiềm lòng mình được khi nhìn thấy cảnh đấy chứ.

“Ừm,…..chị chắc là chị ổn chứ?”

“….Chắc. Hôm nay tôi sẽ làm pasta.”

“V-vâng. Chị chờ em sẽ mở khóa nhà.”

Tôi nhanh chóng mở khóa cửa nhà và Senpai bước vào nhà còn trước cả tôi luôn, chị cởi giày của mình ra và chạy thẳng tới nhà bếp.

Khi nhìn vào bóng lưng của chị ấy, tôi bất chợt suy nghĩ.

Nếu mẹ và Senpai quen biết nhau như vậy, thế thì chị ấy đã biết rằng mẹ tôi thường xuyên vắng nhà.

Và có lẽ mẹ cũng nói cho Senpai biết rằng bà ấy luôn bỏ tôi ở nhà một mình chắc hẳn đó là lý do mà chị ấy quan tâm đến tôi nhiều như thế.

…..Có lẽ chị ấy là một người tốt khi đã chăm sóc tôi như này.

Càng tìm hiểu về chị ấy, tôi lại càng nhận ra rằng chị ấy là một người tốt và là điển hình cho kiểu người chị đảm đang.

Khoan khoan… mình đang mong chờ cái mọe gì vậy?

Đây phải là một sự tiếc nuối mới đúng.

Nếu tôi mà không thể hiện mặt nam tính của mình ra, chị ấy sẽ không bao giờ nhìn tôi như một thằng đàn ông thực thụ.

Tôi phải giúp chị ấy chuẩn bị đồ ăn ngay bây giờ.

“Senpai, chị có cần em giúp đỡ gì không?”

Tôi theo chị ấy vào trong phòng bếp.

 Senpai lúc này đã đeo tạp dề, vừa buộc tóc vừa liếc nhìn tôi.

“Không. Cậu ở phòng đợi đi.”

Tôi bị chị ấy từ chối thẳng thừng

“Ơ-ơ…….”

Rồi chị ấy lờ tôi đi luôn và bắt đầu rửa tay ở bồn.

“À-ờm, Senpai?”

Tôi cố gắng gọi chị ấy, nhưng Senpai thậm chí còn chả thèm nhìn tôi mà bắt đầu lấy dụng cụ nhà bếp ra.

“….Xin lỗi.”

Cái bầu không khí "đừng-nói-chuyện-với-tôi-nữa" tỏa ra từ Senpai nồng nặc đến mức làm tôi đành phải rút lui.

Xấu hổ vì những gì mà tôi đã làm, tôi quay trở lại phòng và đổ gục xuống giường của mình.

“…Mình đoán là mình không vừa mắt chị ấy rồi.”

Mặc dù đã có những động thái cởi mở từ cả hai phía, nhưng tôi đã quá chủ quan khi nghĩ rằng mình đã trở thành người quen của Senpai.

Từ góc nhìn của Senpai, tôi đơn giản chỉ là một đứa con của người quen chị ấy mà thôi.

….Tôi cảm thấy có chút bối rối.

Nhưng chị ấy đâu cần thiết phải cư xử lạnh lùng đến như thế.

Senpai……

(góc nhìn nhà gái)

“Tokiwa-kun……”

Tôi đúng là đồ ngốc mà.

Tôi không hiểu sao chính mình lại tỏ ra lạnh nhạt với anh ấy.

Tokiwa-kun, hẳn là anh đang buồn lắm.

Nhưng tôi không tự tin rằng mình có thể nấu được bữa trưa nếu Tokiwa-kun cứ quan sát tôi như thế.

Nếu chỉ là rửa bát thì không sao đâu, nhưng nếu anh ấy quan sát tôi nấu ăn trong suốt quá trình như vậy, tôi sẽ bị căng thẳng đến mức không thể làm tốt đươc.

Phải, chắc chắn là không thể.

Chỉ nghĩ đến việc chỉ có hai chúng tôi ở trong nhà như này cũng đã làm tôi nóng hết cả người, cơ thể tôi cũng không ngừng run rẩy.

Điều này chưa từng xảy ra đối với tôi kể từ lúc đặt chân vào nhà anh ấy lần đầu tiên.

Cứ mỗi lần gặp mặt, tình cảm tôi dành cho Tokiwa-kun lại lớn dần lên

mỗi lần được anh ấy giúp đỡ, tình yêu tôi dành cho Tokiwa-kun lại như trào dâng từ sâu thẳm bên trong cơ thể.

Tôi sắp phát điên mất.

Mỗi ngày đều quá hạnh phúc, tôi sắp hóa rồ rồi.

Chính vì vậy, mỗi khi nghĩ đến việc lỡ như tôi nấu không ngon... lỡ như bị Tokiwa-kun ghét bỏ... tôi lại thấy bất an vô cùng, và cuối cùng lại lỡ có thái độ như vậy.

Chắc là Tokiwa-kun sẽ hiểu cho em mà, đúng chứ?

Lát nữa khi anh xuống, anh sẽ bỏ qua thái độ lúc nãy của em và đối xử dịu dàng với em, đúng chứ?

Được chứ?

Phải vậy đấy nhé?

"Tokiwa-kun... Em sẽ cố gắng dồn hết tình yêu của mình vào món ăn này."

Thực đơn hôm nay là Carbonara.

Ehehe, mình sẽ làm nó với việc cho thật nhiều trứng và sữa♡