Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

3 10

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

98 1158

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

17 86

Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu em

(Đang ra)

Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ yêu em

Katsura Ikada

Đây là câu chuyện về một mối tình ngang trái, mong manh, lẽ ra không nên tồn tại giữa hai con người ấy.

5 22

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

121 3891

WN - Chương 28

(góc nhìn main)

“Nhờ cậu đỡ tôi.”

“V-vâng.”

Senpai loạng choạng bước ra khỏi tòa nhà và lẩm bẩm điều gì đó như thế chị ấy đang đi trên mây vậy.

Tôi đoán chị ấy đi vẫn còn chưa vững được do sự sợ hãi và căng thẳng từ trước đó.

Nhưng dù có nói là đỡ thì cũng có nghĩa là tôi sẽ chạm vào chị ấy.

“N-nếu như chị vẫn cảm thấy đi lại khó khăn quá, thì sao em với chị lại không tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi nhỉ?”

Tôi hỏi chị ấy sau khi đi được một đoạn ngắn.

Chị ấy nhìn về phía tòa nhà mà ở bên cạnh chúng tôi.

Tôi cũng nhìn về phía đó.

“Á.”

Chúng tôi đang ở ngay phía trước một cái khách sạn tình yêu.

Dòng chữ [Nghỉ] to tướng trên tấm biển đập vào mắt, và tôi vội vàng thanh minh với Senpai.

“E-em xin lỗi, ý em nó không phải như thế này……à thì, t-trước mắt rời khỏi chỗ này thôi, chỗ này vắng người mà an ninh cũng không tốt lắm.”

“….Ổn mà.”

“Ể?”

“Không. Đi thôi.”

“V-vâng.”

Tôi cần nhanh chóng rời khỏi cái khu vực quái quỷ này càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng mà Senpai, chị ấy nói thế nhưng vẫn cứ đứng ngay phía trước lối vào khách sạn và cứ nhìn chằm chằm vào nó vậy.

“Ơ-ờm……”

“Được rồi chúng đi thôi.”

“Ờm……Vâng, đi về nhà thôi.”

“Thật tình…..”

“?”

“Không có gì cả, đi thôi.”

“Hhaa.”

Như mọi khi, tôi chả thể nào nhìn thấy được một cái chớp mắt gì trên khuôn mặt vô cảm của chị ấy cả, nhưng tôi cứ có cảm giác rằng Senpai đang thất vọng về điều gì đó.

Nhưng nếu mà tôi lại đi nài nỉ chị ấy nói ra lí do thì chắc chị ấy sẽ hiểu lầm tôi và nghĩ tôi đang có mục đích mờ ám sau lưng chị ấy vậy.

……Thế thì khê lắm.

Tôi thề là tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa.

“Ồ, đó là Sendai. Êêê.”

“Ô kìa, Kaneko?”

Khi chúng tôi gặp nhau ở ngã tư, Kaneko, người gọi tôi từ phía bên kia đường đang vẫy tay và băng qua đường.

Takaya-san cũng đang đi cùng.

“Chuyện gì vậy cu, mày cũng muốn tới đây để đi chơi à cu. Nói với tao một tiếng chứ.”

“Kh-không, tao chỉ……đang đi dạo thôi.”

“Haha, đi dạo cùng với bạn gái luôn sao, oách xà lách vậy.”

“Ể, bạn gái? À, không, cái đó chỉ là.”

Tôi cố gắng giải thích cho thằng Kaneko còn nó thì cứ nhìn chằm chằm vào Hyori-senpai đang đứng ngay sau tôi, nhưng thằng Kaneko nó lại nói rằng [Quả nhiên là như thế. Ổn rồi. Chà, chúc hai người vui vẻ cùng nhau.] rồi nó nhanh chóng chạy tới nhà ga luôn.

“……Mọe nhà nó, hình như mình lại bị hiểu lầm rồi?”

Tôi nhìn vào Senpai.

Nhưng chị ấy vẫn chả có tí phản ứng gì cả.

Tôi đang lo rằng chị ấy có thể sẽ gặp phiền phức khi mà có ai đó nói chuyện với chị y như vừa nãy, nhưng dưới phương diện là một người phụ nữ trưởng thành như Senpai, thì điều này không cảm thấy khó khăn gì với chị cả.

Tôi không thể hình dung được Senpai lúc xấu hổ, đỏ mặt hay khi gặp rắc rồi như thế nào, nhưng tôi muốn thấy chị ấy như thế này - nó có vẻ ổn hơn.

Ừ thì, chị ấy còn chả quan tâm gì đến tôi cả.

Tôi nhỏ tuổi hơn chị, nên chắc chắn chị ấy chỉ trông thấy tôi như một đứa trẻ mà thôi.

“S-Senpai, chị sống ở đâu vậy? Có phải quanh chỗ này không?”

“Ừ. Cứ đi thẳng thôi.”

“V-vâng.”

Bất kể có là bao nhiêu lần tôi bắt chuyện với chị ấy, chị ấy đều luôn như vậy cả thôi.

Mặc dù tôi đang giúp chị ấy, nhưng dưới góc nhìn của Senpai, tôi đoán là tôi đang một việc thừa thãi rồi.

Ừ thì, không phải tôi muốn được đánh giá cao.

Và nó cũng không phải là việc tôi giúp chị ấy với động cơ đê hèn.

Ngay bây giờ, tập trung vào việc đưa Senpai về nhà an toàn thôi.

(Góc nhìn nhà gái)

Đó có phải là bạn của Tokiwa-kun phải không nhỉ?

Tôi đã nghĩ rằng thằng đấy nó là một thằng khốn nạn khi đã độc chiếm Tokiwa-kun - thậm chí còn khuyên anh ấy phản bội lại vợ mình nữa chứ, nhưng hóa ra đấy là người tốt.

Anh ta còn gọi tôi là bạn gái.

Đó mới chính là những gì tôi mong chờ từ người bạn của Tokiwa-kun chứ.

Phải, tôi là bạn gái của anh ấy.

Tokiwa kun trước đó cũng đã công khai mối quan hệ của chúng tôi rồi.

Tôi thích khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Tokiwa-kun khi anh ấy hỏi tôi muốn đi đến cái khách sạn trước đó.

Khuôn mặt anh ấy khi ấy đáng yêu quá.

Tôi thắc mắc liệu ở đó mà lần đầu làm chuyện ấy liệu nó có kích thích hơn là làm ở trong phòng anh ấy không.

Giường của anh ấy khá nhỏ nếu như phải nằm hai người, nhưng tôi có thể ngủ lên trên cánh tay của anh ấy mà.

Cánh tay cậu ấy chắc chắn ấm áp lắm.

Tôi thì cực kì nhạy cảm với thời tiết lạnh nên tôi cảm thấy dễ chịu vào mùa hè.

Còn mùa đông….hãy sưởi ấm cho em nhé♥

Ehehe, chúng tôi cùng nhau đang đi trên những tuyến đường của Akaitohama.

Chỉ có hai chúng tôi đi chung với nhau thôi.

Gió thật dễ chịu.

“Ừm, Hyori senpai, vẫn tiếp tục đi thẳng ạ?”

“Ừm.”

“V-vâng.”

Tôi yêu cái việc nhìn vào khuôn mặt của Tokiwa-kun khi anh ấy thi thoảng ngoái đầu lại nhìn tôi như thể anh ấy chỉ có quan tâm đến mình tôi thôi♥

Chúng ta sẽ đi thẳng.

Rồi sau đó sẽ rẽ phải ở cuối đường.

Và rồi anh sẽ thấy ngôi nhà…

Ngôi nhà của Tokiwa-kun.

Chúng ta hôm nay đã đi về nhà cùng nhau.

Tất nhiên, em sẽ nấu bữa trưa.

À, và cả bữa tối nữa.

Anh sẽ làm gì sau khi ăn trưa xong?

Cùng nhau xem TV ở trong phòng khách?

Hoặc anh muốn thư giãn ở trong phòng mình?

Tất cả đều ổn cả, miễn sao là có anh thôi.

Ồ, Tokiwa-kun trước đó đã vất vả vì mình đến như vậy thì tôi phải đáp lại tấm lòng của anh ấy chứ.

Có lẽ tôi nên mát xa hoặc làm cái gì đó cho anh ấy chăng?

Đúng thế, ngày hôm nay còn dài lắm♥