"Hả? Tớ gọi Eina, sao lại là cậu đến?"
"Hết cách rồi, tớ bị sai đến đây mà. Vậy tớ hỏi cậu, nếu cậu ấy nhờ cậu một việc, cậu có từ chối không?"
"Không đời nào."
"Thế đấy."
Nếu đối phương có tình ý, ít nhất họ cũng sẽ lắng nghe yêu cầu. Lý thuyết này hoàn toàn đúng với con trai. Nếu thích thì sẽ hiểu tâm trạng đó, còn dù không thích, cũng biết thừa có rất nhiều người thích cô ấy, nên sẽ chẳng có chuyện không hiểu được.
Hasekura Rokuya cứng họng trước lý lẽ hoàn hảo không kẽ hở này. Cậu ta chắc chẳng còn lời nào để nói nữa. Tôi tin rằng, nếu là người đàn ông có dũng khí tỏ tình, chắc chắn sẽ hiểu cái tâm trạng muốn tăng hảo cảm lên hết mức có thể này.
"...Mà dù vậy, tại sao lại là cậu chứ... Sướng thật đấy. Hai người thân nhất lớp còn gì. Chỉ có mỗi cậu là được lên cái sân thượng mà Eina đã mua đứt thôi."
"...Tớ thấy chuyện đó cũng chẳng có gì đáng để vui đâu... A ha ha."
Bình thường, nếu nam nữ thân thiết đặc biệt, người ta sẽ nghi ngờ họ đang hẹn hò, nhưng cả trai lẫn gái đều không ai trêu chọc chúng tôi như thế.
Lý do rất đơn giản, vì trông không giống đang hẹn hò chút nào. Chưa nói đến Eina lạnh lùng, nếu đang hẹn hò thì tôi phải trông vui vẻ hơn chứ.
"Rồi, về câu trả lời, lúc tớ đến chắc cậu cũng đoán được rồi nhỉ. Tớ xin trịnh trọng từ chối."
"Biết ngay mà! Aaaa, rốt cuộc tớ không được ở điểm nào chứ! Một thằng vừa giỏi thể thao vừa đẹp trai như tớ hiếm lắm đấy nhé!"
Tuy rất muốn chêm vào câu "Đừng có tự luyến thế", nhưng ngay cả từ góc nhìn của một thằng con trai như tôi thì Hasekura cũng khá đẹp trai, nên tôi đành câm nín.
Mấy gã đẹp trai thật sự mà khiêm tốn thì nghe lại như đang mỉa mai, thà cứ thừa nhận mình đẹp trai một cách thẳng thắn còn hơn.
Và sự thật là, miễn không nhắm đến Eina thì Hasekura khá được lòng các cô gái. Từ lúc nhập học đến giờ, tôi đã mấy lần chứng kiến cảnh cậu ta bị gọi ra để tỏ tình.
Mặc dù vậy, cậu ta vẫn từ chối tất cả như một vị chủ nhân nào đó. Cảm giác như cậu ta một lòng một dạ muốn Eina quay lại, ngoài ra không coi những cô gái khác ra gì. Cậu ta có thể tự tin lớn đến vậy, âu cũng là nhờ "bề dày thành tích" được tỏ tình tích lũy đến tận bây giờ.
"Chuyện xong rồi, tớ đi đây. Chào nhé."
"Này, khoan đã Sagiri. Cậu đã chi bao nhiêu tiền thế?"
Dù đã bị dặn là không được nói thừa, nhưng tôi vẫn khựng lại. Tôi thở dài, quay đầu lại thì thấy Hasekura đang tiến về phía tôi, một tay cầm xấp tiền 100.000 yên.
"Hả, cái gì? Tớ không cần tiền hối lộ đâu nhé."
"Không không không. Cậu nghĩ mà xem, chẳng phải Eina hay nhắc đến chuyện tiền nong sao. Hồi lễ văn hóa năm ngoái cũng thế, cậu ấy bảo sẽ chi 400.000 yên để cậu lo hết việc chuẩn bị gian hàng còn gì. Cậu là kiểu đó đúng không, trả phí bạn bè mới được ở bên cạnh cậu ấy chứ gì? Thằng con trai thể thao và nhan sắc đều kém hơn tớ như cậu, muốn làm bạn với cậu ấy thì chỉ có cách đó thôi! Cậu đã trả bao nhiêu? Nói đi."
Hasekura khoác vai tôi. Chắc cậu ta coi tôi là bạn chí cốt hay sao mà cười rồi khoe xấp tiền. 100.000 yên là một số tiền lớn. Nếu được nhận làm quà cảm ơn, thì trừ khi là đại gia, ai mà chẳng vui mừng.
"..."
Tôi... tâm trạng phức tạp.
Nhìn thấy xấp tiền lại nhớ đến ngày hôm đó. Eina xách chiếc túi chứa 300 triệu yên đến nhà tôi, và bà mẹ bị đồng tiền làm mờ mắt. Bà ta ký roẹt vào hợp đồng không chút do dự, rồi để đổi lấy tôi, bà ta ôm chặt lấy chiếc túi như thể vừa tìm lại được đứa con ruột thịt…
『Chúng ta đi thôi?』
Tôi được Eina nắm tay dẫn ra khỏi nhà.
"...Khoan đã. Quà cảm ơn thì thôi. Tớ không thiếu tiền. Đổi lại, tớ có chuyện muốn hỏi cậu..."
"Ồ ồ. Chỉ cần là để tớ được ở bên Eina, cậu hỏi gì tớ cũng trả lời hết!"
"Cậu ấy… nếu tự định giá bản thân, cậu nghĩ mình đáng giá bao nhiêu?"
“... Hả?"
"Cậu cũng hiểu sơ sơ về quan điểm giá trị của Eina mà. Coi như màn tự giới thiệu đi. Tớ sẽ nói giúp cậu là một người tuyệt vời thế nào, nên cậu hãy nói trước cái giá của bản thân và lý do tại sao lại nghĩ như vậy đi."
"À, ra là vậy! Thế thì nói sớm đi chứ ~ Giá của tớ à..."
Tự giới thiệu bản thân là hành động tôi ghét nhất. Dù có hỏi tôi tốt ở điểm nào, tôi cũng chịu chẳng nghĩ ra được gì. Những lời Hasekura nói đều là sự thật, tôi chẳng có tài lẻ hay tài năng gì để thu hút sự chú ý của người khác.
Chẳng có gì đặc biệt xuất sắc, cũng chẳng vụng về đến mức khiến người ta nghi ngờ mắt mình. Rõ ràng chẳng có điểm gì nổi bật, tôi biết nói gì, biết nói thế nào đây.
"Hừm… Ái chà, khó nghĩ ghê…!"
"... Tớ cũng không muốn đứng đây hàng giờ đâu, nên làm ơn nhanh giùm. Ở đây nhiều muỗi lắm, tớ ghét thế."
Vì nhiều muỗi nên không muốn đợi là sự ích kỷ của tôi, nhưng chung quy người bắt tôi phải đợi là tên này. Tự giới thiệu thì nói đại cái gì chả được, nếu phiền não đến thế thì cứ về nhà nghĩ rồi tính sau. Nói thật tôi muốn về sớm. Eina đang đợi tôi.
"Khó nghĩ thật đấy ~!"
"Này, đã bảo là nhiều muỗi rồi mà."
"Từ từ, từ từ nào, đừng vội thế chứ. Màn tự giới thiệu của tớ. Cái đó ấy. Hồi lên cấp ba cũng có mà. Kiểu cảm giác như thế..."
"Nếu cậu đau đầu thế thì hay là viết sơ yếu lý lịch đưa tớ nhé? Cậu cũng sẽ bị muỗi đốt đấy? Lát nữa ngứa lên thì đừng có trách tớ."
"Ấy, tớ đâu định để cậu đợi lâu thế đâu. Chỉ là hơi... A, đúng rồi. Đúng đúng, cái này đi."
Câu trả lời cho vấn đề rất đơn giản, nói thật tôi chẳng thấy việc đợi đến tận bây giờ có ý nghĩa gì.
Tôi nghe thấy tiếng Hasekura vọng lại từ phía sau, tôi cắm đầu chạy hết tốc lực ra khỏi cổng trường như thể bị ai đẩy, rồi lao xuống con dốc. Tôi thấy một chiếc xe ô tô màu đen đậu bên vệ đường. Rèm cửa ghế sau đã được kéo lại, che chắn người ngồi bên trong. Tôi xác nhận xung quanh không có ai rồi bước vào, Eina đang đọc sách ngoại ngữ liền gập sách lại đặt lên đùi, nhẹ nhàng nói.
"Trễ hơn dự kiến 2 phút rưỡi."
"X-Xin lỗi."
Cửa xe tự động đóng lại và khóa lại. Từ ghế sau không thể mở cửa thủ công, nên ở đây chẳng khác nào một mật thất.
"Cậu đã làm gì thế? Tớ nhớ là đã dặn đừng nói thừa thãi rồi mà."
"Kh-Không phải đâu, tớ không nói mấy lời thừa thãi đó đâu."
"Kei-ya."
"A, vâng! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ khai hết!"
Vì không còn gọi tôi bằng "kính ngữ" nữa, nên quan hệ bạn bè tạm thời chấm dứt. Trên chiếc xe này, Eina là chủ nhân, còn tôi là... thú cưng? Người hầu? Thuộc hạ? Tuy không rõ lắm, nhưng tóm lại tôi đã bị cô ấy mua, nên phải tuân theo mệnh lệnh. Nếu giá trị bị giảm xuống thì phiền phức lắm, vả lại cũng có lỗi với người đã mua mình là cô ấy.
"Lúc đầu tôi định về luôn, nhưng Hasekura có vẻ không chịu bỏ cuộc... Cậu ta hỏi phải trả bao nhiêu tiền mới được làm bạn với tiểu thư... Rồi đưa tôi 100.000 yên làm quà cảm ơn."
"Cậu nhận rồi à?"
"Hả."
"Tôi hỏi cậu đã nhận 100.000 yên chưa. Sao nào? Bị đồng tiền làm mờ mắt rồi hả?"
"Kh-Không không không! Tôi... chỉ cần có Eina là đủ rồi."
Nghe thấy câu đó, ánh mắt Eina khẽ dao động, rồi cô ấy quay mặt nhìn ra cửa sổ phía bên kia.
"Vậy à. Thế thì tốt. Phiền cậu kể tiếp."
"Cậu ta hình như tưởng tôi trả phí bạn bè mới được nói chuyện với tiểu thư. Ng-Ngu ngốc thật nhỉ, tôi làm gì có nhiều tiền thế chứ. Nhưng dù có từ chối mãi thì có vẻ cậu ta vẫn sẽ bám lấy tôi, nên tôi đã hỏi giá. Hỏi cậu ta nếu tự định giá bản thân thì sẽ là bao nhiêu."
"Tôi nghĩ 30.000 yên là hợp lý rồi."
"Tên đó bảo bản thân hiện tại đáng giá 50 triệu yên."
“...”
“...”
Sự im lặng khó xử bao trùm cả xe. Tôi nghe thấy cả tiếng thở của tài xế, dường như bác ấy cũng đang phải chịu đựng sự im lặng này.
“.... R-Rồi thì. Cậu ta còn bảo, tương lai cậu ta sẽ trở thành cầu thủ bóng đá, nên đáng giá 50 triệu yên... Dù tôi chẳng hiểu cách tính của cậu ta lắm."
"Ái chà, cũng không phải nói nhảm đâu. Có thể ước tính giá trị tương lai của bản thân là điều rất đáng khen đấy. Nhưng mà... 50 triệu. Cậu ta muốn tôi bỏ ra 50 triệu yên để mua cậu ta sao?"
"C-Cậu ấy không có nói thế."
“...Cho xe chạy được chưa?"
Theo lệnh của chủ nhân của mình, chiếc xe lăn bánh, chúng tôi bắt đầu hành trình trở về. Vì bị cấm ngắm cảnh từ ghế sau, nên tôi cũng không nắm được xe phải đi qua những đâu mới về đến nhà. Tôi chỉ biết là mất rất nhiều thời gian...
