"Tớ được tỏ tình rồi."
"Hả?"
Trên sân thượng, nơi đã được cô ấy mua đứt hẳn, hai đứa tôi đang ăn trưa cùng nhau. Ouhouin Eina vừa chia sẻ phần cơm hộp do đầu bếp ở nhà làm với tôi, vừa bất ngờ thốt ra câu đó.
Mái tóc dài đến chân của cô ấy dù có buộc lên thì phần đuôi vẫn rất dài. Vì quá dài nên bình thường cô ấy vẫn để xõa, và tôi là người chịu trách nhiệm chăm sóc mái tóc ấy... đùa thôi. Ít nhất là hiện tại thì không phải.
Lượng thức ăn trong hộp cơm vốn đã được điều chỉnh để hai người ăn đủ, nên nhìn hộp cơm rất to. Lúc này, tôi đang bị ra lệnh phải đóng vai "bạn bè", nên cũng chẳng làm gì đặc biệt cả.
"...Ai tỏ tình thế?"
"Hasekura cùng lớp. Có vẻ cậu ta thích tớ từ hồi mới nhập học. Tớ cũng hay nghe đồn về cậu ta. Keiya cũng biết đúng không?"
"Biết chứ. À không, đâu chỉ có cậu ta. Tớ biết thừa là phần lớn con trai trong trường đều thích cậu."
Bởi vì, tôi cũng là một trong số đó.
Đã hơn một năm kể từ khi tôi được Eina mua về. Tuy hoàn toàn không biết nguồn vốn của cô ấy đến từ đâu, nhưng dẫu bỏ qua chuyện đó thì nhan sắc áp đảo của cô ấy cũng là thứ mà người khác không thể nào với tới được.
Vì giàu có nên thực tế cô ấy đúng là một thiên kim tiểu thư, nhưng ngay cả khi học chung một lớp, bầu không khí toát ra từ cô ấy cũng khác biệt hẳn so với những nữ sinh khác. Nên gọi là khí chất hay hào quang đây nhỉ.
Vô số chàng trai đã tiếp cận cô ấy. Họ đều ôm cái suy nghĩ nông cạn rằng… chỉ cần đối xử thân thiện, rồi một ngày nào đó cô ấy sẽ mở lòng.
Nhưng trong giờ học, cô ấy cực kỳ lạnh lùng, tỏ thái độ thờ ơ với tất cả mọi người. Thú thực, tôi cũng chưa từng thấy cô ấy thân thiết đặc biệt với ai.
Tuy có câu "hoa trên cao", nhưng thực tế "đỉnh cao" ở đây là đỉnh Everest, hoàn toàn không thể chạm tới, thậm chí là không thể đến gần để mà ngắm nhìn.
Nhan sắc của Eina khiến cô ấy được tha thứ dù chẳng có lấy một nét đáng yêu, nũng nịu nào. Tôi cũng nhớ rất rõ. Hầu hết đám con trai nhìn thấy cô ấy mặc đồ bơi ở bể bơi trường đều gặp rắc rối to. Kẻ thì phải khom lưng đi, kẻ thì bị bạn gái đá ngay tại trận vì mải mê ngắm nhìn cô ấy.
Chà... có khi chỉ mình tôi cảm nhận được khí chất của cô ấy, còn bọn họ toàn nhìn ngực, eo với mông cũng nên.
Hình như từng có tên con trai nào đó phát ngôn rằng "So với Eina, lũ con gái khác chẳng khác gì cái thùng phuy", kết quả là bị cả lớp tẩy chay. Dù tôi hiểu ý cậu ta, nhưng thiết nghĩ cậu ta nên chú ý lời ăn tiếng nói hơn.
"Vậy à. Quả nhiên cùng là con trai thì chủ đề nói chuyện cũng giống nhau nhỉ. Tớ rất hứng thú muốn biết các cậu bàn tán gì về tớ đấy, kể tớ nghe được không?"
"Hả...... C-Cũng chẳng có gì to tát đâu. Sở dĩ tớ có thể hòa đồng với đám con trai là vì trông tớ có vẻ thân thiết với Eina nhất thôi."
Tôi bị Eina mua với giá 300 triệu yên và trở thành vật sở hữu của cô ấy.
Dù bố mẹ tôi cũng thật là, vậy mà bán tôi cái rụp, nhưng thu nhập cả đời của một người đàn ông bình thường cũng chỉ tầm đó, nên chắc họ nghĩ vớ được món hời.
Cái thuyết "con càng khó nuôi càng đáng yêu" chỉ là ảo tưởng. Dù lúc đó Eina có nói 『Đáng lẽ cháu định trả thêm chút nữa』, nhưng với người bình thường thì đó đã là số tiền khổng lồ đáng thèm muốn rồi.
Dù tôi nghĩ việc buôn bán người kiểu này chắc chắn pháp luật không cho phép, nhưng thực tế thì sao? Cảnh sát không xuất hiện, truyền thông cũng chẳng quan tâm, và giao dịch cứ thế thành công.
Tôi… thực ra rất rất vui.
Bởi vì tôi có thể rời xa những bậc bố mẹ đáng ghét, đặc biệt là bà mẹ, để sống cùng cô gái mình thích.
Tuy cuộc sống có chút khác biệt so với tưởng tượng, nhưng nhìn chung tôi đã quen rồi. Hiện tại chúng tôi đang học cùng một trường cấp ba công lập, nên cô ấy ra lệnh cho tôi đóng vai 『bạn bè』. Chừng nào cô ấy còn gọi tôi bằng 『kính ngữ』, tôi vẫn phải tiếp tục diễn vai này.
"Đã không có gì to tát thì tớ hỏi cũng chẳng sao nhỉ. Kể tớ nghe đi?"
"............ Ngực, ngực to cỡ nào này. Nắm, nắm lấy eo ×××××× này. Tốc, tốc váy xem quần lót… Đừng bắt tớ nói nữa! Mấy chuyện này xấu hổ chết đi được. Bọn họ toàn nhìn cậu bằng con mắt đó thôi! Chỉ thế thôi! Tớ không muốn nói nữa đâu!"
"He he he. Keiya xấu hổ rồi kìa. Y hệt ngày xưa luôn. Đúng rồi, bọn họ đều nhìn tớ bằng ánh mắt đó. Cả cậu cũng thế hả?"
Cô ấy nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên người cô ấy, đan mười ngón tay vào nhau. Mái tóc tỏa hương thơm nồng nàn đến mức khiến người ta choáng váng ghé sát lại gần, gần đến mức cảm nhận được cả hơi thở của nhau.
Chẳng cần soi gương tôi cũng biết mặt mình đang đỏ bừng. Nóng quá. Không phải vì mùa hè, mà là vì Eina đang nhìn tôi.
"Tớ... tớ miễn bàn luận."
"Không được. Nếu không trả lời đàng hoàng, lát nữa tớ sẽ phạt cậu đấy. Nếu là bây giờ thì chỉ bị phạt nhẹ thôi."
"Không thể tránh khỏi hình phạt sao!"
"Tại cậu không chịu trả lời tử tế đấy chứ. Càng trả lời chậm thì hình phạt càng nặng..."
"Thích! Tớ thích được chưa! Tớ cực kỳ thích nhìn cậu bằng ánh mắt đó đấy! Không chịu nổi nữa! Xong rồi nhé! Tớ không muốn nói nữa! Tớ không muốn trả lời! Cậu xấu tính quá đi mất!"
"Xấu tính..."
Dù thái độ của Eina lạnh lùng đến mức tuyệt vọng, nhưng dẫu sao cũng là người bắt đầu từ tình bạn, tôi vẫn có thể đọc được tâm trạng qua từng cử chỉ của cô ấy.
Ví dụ như bây giờ, dù khóe miệng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt cô ấy lại đang cười rất vui vẻ. Nếu trên đời này có máy đo tâm trạng, thì đây chắc chắn là bằng chứng cho thấy cô ấy đang cực kỳ vui.
"Đúng vậy, có lẽ tớ hơi xấu tính thật. Tại Keiya dễ thương quá nên tớ không kìm được muốn trêu chọc một chút. Xin lỗi nhé, chúng ta mau ăn cơm thôi. Nguội mất sẽ không ngon đâu."
Dù tôi thấy cái tinh thần thép có thể quay lại ăn trưa như chưa có gì xảy ra của cô ấy hơi có vấn đề, nhưng vì cơm hộp rất ngon nên tôi cũng chẳng bận tâm nữa…. làm gì có chuyện đó chứ.
"Cậu có chấp nhận lời tỏ tình không?"
"Giá trị của Hasekura... chắc tầm 30.000 yên. Không xứng với tớ. Nếu cậu ta bù thêm được khoản chênh lệch thì còn xem xét."
Lý do Ouhouin Eina không hẹn hò với ai, tất cả đều gói gọn trong câu nói này. Nói đơn giản, cô ấy là một người theo chủ nghĩa giá trị tối thượng. Cô ấy tuyệt đối tự tin vào mắt nhìn của mình, có thể định giá vạn vật trên thế gian.
Khi muốn thứ gì, cô ấy sẽ mua nó với mức giá tại thời điểm đó. Quy tắc này chủ yếu áp dụng cho những thứ không có giá niêm yết, chứ cô ấy sẽ không bỏ ra 10.000 yên để mua món đồ giá 200 yên trong cửa hàng đâu.
Ví dụ, cô ấy mua tôi với giá 300 triệu yên, đó chính là mức giá cô ấy định cho tôi lúc bấy giờ.
Dù được mua rồi cũng không thể lơ là, nếu làm những hành động khiến cô ấy phật ý, giá trị sẽ bị giảm xuống. Và cô ấy chỉ đối xử với những món đồ mình mua về tương xứng với mức giá của chúng. Có thể coi cô ấy như cổ phiếu, giá trị sẽ liên tục biến động lên xuống.
Giá trị hiện tại của những thứ cô ấy sở hữu đều được ghi chép trong cuốn sổ tay ở phòng ngủ. Ngoài tôi ra không ai được xem, và cô ấy cũng không cho tôi xem giá trị của chính mình.
30.000 yên là mức giá khá thấp, nhưng mặt bằng chung của cả lớp cũng chỉ tầm đó, nên chẳng có gì phải bi quan cả. Đã hiểu rồi chứ, lý do Eina lạnh lùng ấy. Vì cô ấy thấy giá trị của cậu ấy quá thấp, nên mới đối xử như vậy.
"Tiện thể tớ hỏi chút, phí hẹn hò? Quyền làm người yêu?"
"Một tỷ."
“.... Đừng nói là cả lớp, gom hết học sinh toàn trường lại cũng không đủ đâu. Vậy là từ chối nhỉ... May quá."
"Hửm?"
"A, không có gì. Theo diễn biến cuộc trò chuyện thì chắc cậu bị gọi ra ngoài nhỉ? Hay để tớ đi thay? Cậu cũng chẳng cần cất công đi từ chối lời tỏ tình của một gã đàn ông giá 30.000 yên làm gì."
"... Cũng phải. Tớ vốn định cử đại ai đó đi cho xong, nhưng Keiya đã nói đến thế thì giao cho cậu vậy. Đừng nói thừa thãi nhé. Ngoài việc tớ từ chối lời tỏ tình ra thì đừng nói gì khác. Tớ đợi trong xe, đừng để tớ đợi lâu quá. Tớ ghét sự cô đơn."
Chúng tôi tiếp tục ăn trưa. Vì ăn cùng nhau nên những câu chuyện phiếm cũng nhanh chóng kết thúc. Ăn sạch sẽ là phép lịch sự đối với người nấu. Vì rất ngon nên chẳng có lý do gì để bỏ thừa cả.
"Eina, đừng nói mấy lời cô đơn đó chứ. Tớ, tớ sẽ ở bên cậu mà. Vì tớ đã được cậu mua rồi... tớ sẽ mãi ở bên cậu."
"Keiya, cậu vừa nói một điều khiến tớ vui lắm đấy. Tớ rất, rất vui. Nhỡ có người muốn mua lại cậu thì phải làm sao đây. Chắc chắn sẽ có nhiều lắm, phải bán được giá hời mới được."
Chúng tôi không hứa hẹn gì đặc biệt, chỉ móc ngoéo tay với nhau.
Từ ngày xưa, cô ấy đã luôn muốn làm điều này với tôi....
-kun