Căn phòng được trang trí bằng những vật dụng hào nhoáng đúng chất nhà giàu. Lần đầu tiên đến nhà Eina, tôi đã thấy giấy dán tường trông thật cao cấp. Đèn điện hình chân nến gắn trên tường cũng là lần đầu tôi thấy, khiến tôi vô cùng phấn khích. Chiếc giường là đồ mới mua vào ngày tôi được mua về, là loại giường đôi có rèm che. Còn việc ai ngủ với ai trên đó thì chắc không cần tôi phải giải thích thêm nữa nhỉ.
"Được rồi."
Eina ấn nút cạnh cái kệ để khóa cửa phòng. Cô ấy buông tay tôi ra, đi về phía tủ quần áo bên trong lấy đồ thay. Trong đó đương nhiên có cả đồ của tôi, và câu trả lời cho việc cô ấy lấy đồ của ai chính là… cô ấy lấy cả hai.
"Phải phạt cậu mới được. Keiya, chúng ta cùng thay đồ nào."
“... Hả!? Ế, ế! Kh-Không chịu đâu, xấu hổ chết mất! Tại sao tớ phải làm chuyện đó!"
"Phạt là phạt. Để tránh cậu hiểu lầm, tớ nói trước, cùng thay đồ không có nghĩa là mạnh ai nấy thay. Mà là cởi đồ cho nhau, rồi mặc đồ cho nhau. Cấm nhắm mắt nữa đấy."
"S-Sao lại thế... Xấu hổ lắm! Phạt cái khác tớ cũng chịu, làm ơn tha cho tớ đi...!"
"Không có ai nhìn cả, sao cậu lại thấy xấu hổ?"
"Cậu đang nhìn còn gì!"
"Cậu cũng nhìn tớ mà, hoà nhau cả thôi, có sao đâu. Keiya."
“...”
"Người duy nhất được chạm vào cơ thể tớ chỉ có cậu thôi. Nhờ cậu đấy."
"Tớ… tớ biết rồi…”
Tôi thừa biết Eina sẽ không nhượng bộ. Tôi từ bỏ kháng cự, bước lại gần tủ quần áo, cô ấy di chuyển tấm vách ngăn, chia căn phòng thành khu vực nhỏ hơn. Để tôi không bị phân tâm, Eina đứng đối diện tôi, nhẹ nhàng lắc người khiến bộ ngực cũng nảy theo. Cô ấy dang rộng hai tay, chờ đợi tôi chạm vào bộ đồng phục.
“... Cậu hủy bỏ cái lệnh cấm nhắm mắt được không..."
"Không được. Tớ cũng muốn ngắm cơ thể cậu."
"...."
Tôi từ bỏ sự phản kháng vô ích, quyết định ngoan ngoãn phục tùng. Một vật sở hữu thì không được có cái tôi. Lúc này tôi buộc phải nghĩ như vậy, nếu không tâm trí sẽ không thể bình tĩnh nổi. Chỉ cần đầu ngón tay chạm vào làn da trơn mịn như lụa của cô ấy, tôi lại phản ứng như trai tân.
"Vất vả rồi. Sao thế, gì co rúm lại vậy. Cứ như thiếu nữ bị lột sạch đồ ấy."
"Đã bảo là... xấu hổ mà...!"
Tôi ngồi trên giường, vòng tay tự ôm lấy mình bên ngoài lớp áo. Tôi không nghe thấy ai nói rằng đây là phần thưởng chứ không phải hình phạt đâu nhé. Không nghe là không nghe. Tôi thực sự thấy rất xấu hổ. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn liếm láp khắp người, khiến tôi nóng ran cả người. Dùng từ bốc cháy còn là nhẹ, tôi cảm giác mình sắp tan chảy ra rồi.
"...Chuyện này hy vọng cậu giữ bí mật nhé, thực ra Keiya lúc xấu hổ là dễ thương nhất đấy."
“... Tha cho tớ đi."
Kẻ bị mua về như tôi làm gì có quyền riêng tư. Eina đã thay đồng phục sang chiếc váy liền màu xanh lam thoải mái, tuy thái độ vẫn như mọi khi, nhưng cô ấy vui vẻ ngồi xuống cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và nghiêng đầu nói.
"Hình phạt đến đây là hết, chúng ta tận hưởng thời gian riêng tư của hai người nhé?"
"Này, cậu định mua Hasekura thật đấy à? Tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ lại thì hơn."
"Cậu đã nói đến thế thì chắc hẳn phải có lý do. Chẳng lẽ Hasekura có khiếm khuyết nghiêm trọng nào sao?"
"Không phải vậy…. Cho tớ xem 『Sổ tay giá trị』."
“... Được thôi."
Cô ấy lấy từ ngăn kéo cạnh giường ra một cuốn sách đóng bìa sang trọng, thường gọi là 『Sổ tay giá trị』.
Tuy chỉ là tôi tự tiện gọi thế, nhưng trong đó ghi chép giá trị của tất cả những người đang sống trong dinh thự này…. đính chính, là tất cả các đồ vật. Người có thể xem chỉ có chủ nhân Eina và tôi. Lý do tôi nói mình không thể xem giá trị của bản thân rất đơn giản. Vì giá trị của tôi được ghi trong một cuốn sổ riêng có khóa, cất sâu trong ngăn kéo.
"Cậu muốn biết giá trị của ai?"
"Cũng không hẳn là ai."
Ví dụ như Shion, giá lúc mua là 10 triệu yên. Tuy có biến động chút ít, nhưng giá trị hiện tại là 130 triệu yên. Yatsuka giá lúc mua là 50 triệu yên, hiện tại là 290 triệu yên. Shion thuộc tầng lớp cao trong giới hầu gái, còn Yatsuka được phân loại kiêm cả hầu gái và quản gia. Tóm lại, họ là những người cao cấp hơn những người khác.
Vậy, hãy xem những người có giá trị thấp hơn hai người họ. Hầu gái làm việc trong phòng giặt ủi của dinh thự thì sao? Trong lịch sử nghề hầu gái, họ hầu như sống ở bên ngoài, nhưng Eina không thích những nơi mình không nhìn thấy, nên bắt họ ngủ lại trong dinh thự. Trong số đó, người có giá trị thấp nhất là... Haikura Kagura. Giá trị lúc mua là 2 triệu yên, giá trị hiện tại là 9 triệu yên.
Tôi sống ở dinh thự này một năm rồi, phải nói là những người làm việc ở đây đều nỗ lực hết mình để không bị giảm giá trị. Hơn nữa họ rất hài lòng với đãi ngộ mà Eina ban cho. Tuy tôi lấy ví dụ là những người làm công việc tạp vụ, nhưng ngay cả họ cũng được mua với giá 2 triệu yên. Dù đúng là vật sở hữu, nhưng cô ấy không tước đoạt tự do của họ. Trong phạm vi phù hợp với giá trị bản thân, họ vẫn có thể mua sắm. Nghĩa là, Kagura chỉ cần chi tiêu không quá 9 triệu yên trong một năm thì có thể tiêu xài thoải mái.
"Hasekura chỉ đáng 50 triệu, tên đó làm gì có giá trị cao đến thế. Sao có thể ngang bằng với giá trị lúc mua của Yatsuka được. Cậu cũng biết rõ mà?"
"Đúng thế. Yatsuka là do tớ muốn nên mới mua, nhưng Hasekura thì khác. Lúc nãy tớ cũng nói với Yatsuka rồi, tớ gọi cậu ta đến chính là để xác nhận điều đó. Tớ sẽ biết ngay cậu ta có giá trị hay không thôi."
Eina buông tay ra, duỗi chân về phía tôi, ngoắc ngoắc ngón chân.
"Xoa bóp cho tớ đi?"
"Rồi rồi."
Yatsuka bảo tôi là người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt cho Eina, nhưng về cơ bản công việc của tôi toàn là bị đùn đẩy sang. Tôi nắm lấy lòng bàn chân mềm mại, trơn láng của cô ấy, dùng ngón tay ấn vào, cô ấy liền phát ra tiếng "Ưm..."
"Công việc thì sao? Dù tớ cũng thế, nhưng những người cậu mua về đều được phân công việc đúng không. Rẻ nhất là 1 triệu yên nhỉ? Cậu cũng sẽ giao việc cho cậu ta chứ?"
"Về cậu bạn đó, tớ chỉ tôn trọng số tiền cậu ta tự đề xuất thôi. Công việc mà Hasekura cũng làm được ấy à..."
"Hơn nữa cậu ta khác tớ, chưa có sự đồng ý của gia đình đúng không. Nhỡ có người đến phàn nàn thì sao?"
"Phàn nàn?"
Xoa bóp lòng bàn chân xong, tôi từ từ di chuyển lên phía trên mũi chân. Eina hay phát ra âm thanh thoải mái nhất khi được xoa bóp bắp chân, nên tôi thích làm chỗ này.
"Phàn nàn với tớ là sai đối tượng rồi. Vì đó vốn là số tiền đối phương tự đưa ra. Nếu muốn lấy lại, chỉ cần mua lại từ tớ là được. Nếu mua lại ngay, tớ sẽ để lại với giá 50 triệu yên. Ưm... tay của Keiya... dễ chịu quá......"
Tôi không kìm được phản ứng trước âm thanh đầy gợi cảm ấy. Tôi là một thằng con trai bình thường, và Ouhouin Eina là người con gái tôi thích nhất. Được người mình thích khen như thế... hưng phấn cũng là lẽ đương nhiên.
"Không bị coi là hành vi phạm tội sao?"
"Keiya à, luật pháp là do nhà nước đặt ra, đương nhiên không áp dụng cho hành vi phạm tội do nhà nước chủ đạo rồi. Hơn nữa tớ đã trả số tiền tương ứng với giá trị, nên làm gì cũng không bị truy cứu đâu, đó gọi là đặc quyền giai cấp đấy."
“...”
Thỉnh thoảng Eina khiến tôi thấy sợ.
Tất nhiên, bình thường cô ấy chỉ là một cô gái hơi ương bướng chút thôi.
"Về công việc, cứ để Yatsuka nghĩ đi. Người tự nhận mình đáng giá 50 triệu yên chắc không đến mức chẳng làm được trò trống gì đâu nhỉ."
"Tớ nghĩ là chẳng làm được gì đâu... Chắc chỉ làm thú cưng giống tớ thôi."
Nếu muốn cầu thủ bóng đá, mua cầu thủ chuyên nghiệp hoặc mua cả đội bóng còn tốt hơn, mua Hasekura chẳng có lợi lộc gì. Dưới góc nhìn của dân thường thì chỉ thấy phí tiền, nhưng người giàu thì hoàn toàn không bận tâm. Cái nguồn vốn vô tận đó rốt cuộc từ đâu mà ra...
"Cảm ơn, bóp đến đây thôi."
"A, được."
Cô ấy đổi tư thế từ duỗi chân sang ngồi xếp bằng, một lần nữa nắm lấy tay tôi. Lần này không phải một tay mà là cả hai tay, mười ngón đan vào nhau, như thể đang âu yếm bàn tay đối phương. Đôi môi Eina ghé sát tai tôi thì thầm.
"Tớ không nhớ là mình mua Keiya về làm thú cưng, tớ mua cậu về với tư cách là người tớ thích."
"Người... người tớ thích...?"
"Ừ. Cảm ơn cậu vì tất cả, Keiya. Vì có cậu ở bên, vì cậu chịu nói chuyện với tớ, vì cậu coi tớ là người khác giới, vì cậu bảo vệ tớ, nên tớ luôn rất hạnh phúc. Tớ yêu cậu, tớ thích cậu nhất trên đời, Keiya của tớ."
"Ế, a, ơ, hả."
Đột nhiên được tỏ tình, lần này tôi lại xấu hổ theo một nghĩa khác. Miệng và cổ họng tôi run rẩy, không thể phát ra tiếng đàng hoàng, gương mặt Eina lại chuyển về chính diện.
"Cho tớ hôn nhé?"
"A, không, ế, a, ơ, hả."
Cơ thể tôi co giật như bị điều khiển, mặt gật lên gật xuống một cách thiếu tự nhiên, đầy khao khát. Đây không phải ý chí của tôi. Tôi muốn từ chối vì xấu hổ, nhưng cơ thể lại khao khát Eina. Đôi môi cô ấy tiến lại gần… và chạm lên môi tôi.
…Liếm. Chụt. Liếm…
Đó là một nụ hôn sâu không thể thấy trong những mối tình học trò thông thường. Cơ thể tôi đón nhận chiếc lưỡi luồn vào không chút do dự. Với tư cách là đàn ông, sự hưng phấn sinh lý, hơi nóng, và độ cứng của tôi đều được cơ thể Eina đón nhận, thậm chí còn bị cô ấy ép chặt bằng cặp ngực đầy đặn.
….Aaa, xấu hổ quá đi mất.
Đây là bí mật chỉ có hai người chúng tôi, diễn ra trong căn phòng kín.
Khi rời môi đi, Eina đỏ lựng đến tận mang tai, ngượng ngùng quay mặt đi.
"... Xấu hổ quá, đầu óc tớ trở nên trống rỗng mất rồi. Tớ đúng là người con gái dâm đãng mà."
"Kh-Không sao đâu. Tớ cũng thích cậu như thế."
Tôi an ủi cô ấy đang rơi vào trạng thái tự ghét bỏ bản thân, cô ấy quay lại nhìn tôi… khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười. Nụ cười ấy từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi. Đó là nụ cười... mà tôi yêu thích nhất trên thế gian này.
"Thật không? Tớ vui lắm. Chỉ có cậu mới nói với tớ như vậy thôi. Hì hì. Hì hì hì."
