"Sự chênh lệch về giá trị là chuyện thường tình, nhưng lại lệch nhiều thế này thì lạ quá. Hay là Hasekura có sức hút nào đó mà tôi không biết chăng?"
"...Chẳng lẽ, tiểu thư đổi ý rồi à?"
"50 triệu. Tôi thấy mua về cũng chẳng sao. Vốn dĩ để người làm phải dọn dẹp mấy phòng trống trong dinh thự tôi cũng thấy áy náy lắm, thật đấy nhé? Nên chia cho cậu ta một phòng cũng... được thôi. Keiya không cần làm gì cả, lát nữa tôi sẽ cho người đi đón cậu ta."
"T-tiểu thư có hứng thú hơn tôi tưởng đấy.”
Tối cứ cảm thấy khó chịu.
Tôi co người vào một góc ghế, nhưng bị Eina gọi, đành phải nằm gối lên đùi cô ấy trong khi chiếc xe rung lắc. Tôi không có quyền từ chối.
Tôi ngước lên nhìn Eina, nhưng tầm nhìn bị bộ ngực của cô ấy che khuất nên không thấy mặt, âu cũng là may mắn.
"Thời gian thử việc không chỉ giới hạn ở cậu ta đâu. Những người làm được mua về cũng có giai đoạn như vậy, nếu hiện tại họ còn đang làm việc, nghĩa là họ khiến tớ muốn giữ lại. Tuy tớ thực sự không nghĩ cậu ta đáng giá 50 triệu yên, nhưng có định kiến trước là không tốt."
…Tôi hy vọng Eina sẽ cảm thấy ngán ngẩm tôi.
Dù gì tôi cũng đã ở bên cô ấy một năm rồi nên tôi biết. Thời gian thử việc là giai đoạn cần sự thận trọng nhất đối với kẻ lọt vào mắt xanh của cô ấy. Nếu không phải là vật sở hữu, chỉ cần thể hiện thái độ phù hợp với giá trị tạm thời là được, nhưng khi đã trở thành vật sở hữu thì lại khác.
"Thời gian thử việc. Tớ cũng từng có sao...?"
Eina đặt một tay lên đầu tôi, tay kia đặt lên tim mình.
"Cậu để tâm chuyện đó à? Nhưng Keiya đâu cần thử việc. Hì hì, đừng bất an thế chứ. Tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu không có giá trị cả. Tớ thích cậu nhất trên đời, Keiya à. Từ nay về sau hãy mãi ở bên tớ nhé... mãi mãi đấy."
"À, ừm. Khi nào thì tớ mới được rời khỏi khỏi đùi cậu đây...?"
"Cậu không thích à?"
"Cũng không phải là... không thích. Nhưng mà, cảm giác khác với ở nhà chứ! Cứ thấy... xấu hổ sao ấy."
"Có ai nhìn đâu."
Đúng như cô ấy nói, rèm cửa ghế sau đã kéo kín, bên ngoài không thể nhìn vào. Vậy còn phía trước? Giữa ghế lái và ghế sau cũng có rèm ngăn, nên từ phía trước cũng không thấy được.
Tôi từng nghĩ không dùng được gương chiếu hậu là một khiếm khuyết chết người, nhưng nhờ có camera gắn ngoài nên vẫn quan sát được phía sau rõ ràng, không thành vấn đề. Đây không phải lần đầu tôi đi xe này nên tôi biết rõ.
"Dù không có ai nhìn thì xấu hổ vẫn là xấu hổ! N-Nếu được thì tớ muốn dừng lại..."
"Cứ thế này cho đến khi về nhà đi. Có sao đâu, chẳng ai nhìn thấy cả. Cậu tuy là đồ của tớ, nhưng thỉnh thoảng cắn trả chủ nhân chút cũng không sao đâu."
Eina vừa nói vừa đặt tay dưới ngực, cố tình rung lắc nó. Tôi bị cặp ngực lớn ấy chắn ngang tầm mắt, chẳng thể biết cô ấy đang làm hành động đó với tâm trạng thế nào.
Dù hy vọng cô ấy không nghe thấy tiếng tôi nuốt nước bọt, nhưng từ phía trên bộ ngực ấy truyền đến tiếng cười khúc khích vui vẻ.
"Thật mong chờ xem khi nào cậu sẽ cắn tớ đây."
"T-Tớ không làm chuyện đó đâu. Không đời nào."
"Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể lại thành thật gớm. Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi, tớ biết rõ lắm chứ. Hì hì..."
Được người con gái mình thích cho gối lên đùi.
Đây là tình huống giống như mơ đối với hầu hết mọi người. Và với một kẻ không được ai ngó ngàng tới thì lại càng giống một giấc mơ.
Thú thật thì tôi không được yêu thích. Vì tôi vẫn chứng nào tật nấy, chẳng nuôi dưỡng được sở thích đặc biệt nào, nên cái sự ngẫu nhiên kiểu "đồng thanh tương ứng" cũng chẳng bao giờ xảy ra.
Dẫu vậy, chỉ có Eina là chịu ở bên tôi.
Nên thế là được rồi. Nếu bảo đây là mơ, thì tình cảnh được người con gái mình thích mua về chính là giấc mơ.
Nhưng đây là hiện thực. Kể từ đó, bố mẹ không hề đến giục tôi quay về, và sau khi được mua, ngày nào tôi cũng ở bên cô ấy. Tôi luôn được ở bên người con gái mình thích. Eina rất dễ thương, rất xinh đẹp. Tôi thực sự rất hạnh phúc.
…Tôi không hề oán trách việc mình bị bán đi.
Điều này cũng chẳng có gì lạ. Sau khi được mua về, mức sống của tôi được cải thiện rõ rệt, và cũng không còn phải sợ hãi mẹ nữa.
Câu chuyện ngắt quãng, hai chúng tôi lắc lư trên xe một lúc, tiếng động cơ nhỏ dần rồi dừng hẳn.
Nghe tiếng tài xế báo "Đến nơi rồi ạ", Eina mới cho phép tôi ngồi dậy.
"Đi thôi, Keiya."
Cửa xe được điều khiển bằng nút bấm từ phía tài xế. Cửa vừa mở, tôi bước xuống trước, nắm lấy tay Eina để đỡ cô ấy xuống. Cô ấy trao những ngón tay cho tôi, và khi chân vừa chạm đất, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
Dù xung quanh bao bọc bởi rừng rậm, nhưng tòa dinh thự cổ điển sừng sững trên khu đất rộng lớn được khai phá này chính là ngôi nhà tôi và Eina đang sống.
Chiếc xe đã đi qua cổng sắt và đậu trong sân từ lâu. Chúng tôi đã ở trong khuôn viên nhà rồi.
Nếu muốn đỡ mệt thì xe có thể đậu gần hơn nữa, nhưng Eina luôn mong chờ quãng thời gian đi bộ ngắn ngủi này kể từ khi mua tôi về. Đứng cạnh đài phun nước trước sảnh là một người phụ nữ với mái tóc đuôi ngựa và bộ tạp dề quen thuộc.
Tuy ở trường cũng có những nữ sinh sửa váy ngắn lên cho hợp thời trang, nhưng những người phụ nữ sống ở đây hầu hết đều mặc váy dài kín đáo, nhìn mãi vẫn chưa quen mắt.
Nói đúng ra, đây là nơi tập trung của những người được mua về hơn là nơi làm việc, nên trang phục hầu gái cổ điển hoàn toàn là sở thích cá nhân của Eina.
"...! Mừng cô chủ đã về, Eina tiểu thư."
Một trong những hầu gái, Ikutsuba Shion, đang cầm chổi quét dọn, vừa thấy chủ nhân liền ngưng tay, kính cẩn cúi chào. Động tác nhấc tà váy của cô ấy rất đặc trưng, Eina bảo đó là kiểu chào Curtsy .
"Tôi về rồi đây, Shion. Xin lỗi vì hỏi chuyện hiển nhiên, nhưng phòng trống đã dọn dẹp xong chưa?"
"Vâng. Tất cả các phòng đều đã dọn dẹp xong xuôi. Có chuyện gì sao ạ?"
"Tôi định mua thêm một người nữa, nên muốn cấp cho người đó một phòng. Đối phương tự định giá 50 triệu... nên phòng ở góc là được rồi. Phiền cô sắp xếp chỗ nào không làm phiền đến mọi người nhé. Quyết định xong thì báo cho Yatsuka. Tôi sẽ giải thích tình hình cho cô ấy sau."
"Vâng. Tôi đã hiểu."
Kết thúc cuộc hội thoại điển hình giữa chủ nhân và hầu gái, chúng tôi bước vào dinh thự. Khi lướt qua nhau, Shion chỉ chào tôi bằng ánh mắt.
Địa vị của tôi và các hầu gái là ngang hàng, cùng là phận người được mua về thì đó là lẽ đương nhiên, nhưng giá trị lúc mua và giá trị hiện tại thì khác nhau.
Trong số những người sống ở dinh thự này, chắc chắn tôi là người được đãi ngộ tốt nhất, và tôi đang được chủ nhân Eina dẫn đi, nếu bắt chuyện với tôi thì giá trị của cô ấy có thể bị giảm xuống, nên cô ấy mới lờ tôi đi.
Ở đây có hàng chục hầu gái đang làm việc… hay nói đúng hơn là bị mua về, cách ứng xử của họ hầu như đều giống nhau.
Tôi, kẻ được Eina dẫn đi khắp nơi, giống như một quả bom không được phép chạm vào. Mọi người đều biết rằng, nói chuyện với tôi gần như chắc chắn sẽ khiến chủ nhân phật ý.
Bước vào dinh thự, vì trời đã ngả về chiều nên ai nấy đều có vẻ bận rộn. Sảnh lớn trải thảm, đèn chùm trông có vẻ đắt tiền, đủ loại nội thất xa hoa mà dân thường không dám nhìn thẳng, nhưng tôi chỉ ngạc nhiên lúc mới đầu thôi. Sống ở đây một năm, tôi cũng quen rồi.
"Mừng cô chủ đã về, Eina tiểu thư."
Người ra đón chỉ có Tsurugi Yatsuka, người chịu trách nhiệm chăm sóc riêng cho Eina. Cô ấy cao hơn 1m80 nên mặc váy dài trông càng tôn dáng. Đôi chân dài gần 90cm ấy chắc hẳn khiến nhiều cô gái phải ghen tị. Tiếc là cô ấy mặc váy dài nên hiếm có cơ hội chiêm ngưỡng đôi chân đó. Mái tóc vàng bẩm sinh cộng với chiều cao vượt trội khiến cô ấy vô cùng nổi bật.
"Tôi về rồi, Yatsuka. Tuy hơi đột ngột nhưng tôi đang định mua thử thêm một người nữa, cô đi đón tên đó được không? Keiya, tên đấy ở câu lạc bộ nào nhỉ?"
"Bóng... bóng đá... Nhưng mà giờ kết thúc sinh hoạt câu lạc bộ thì, xin lỗi, tôi không biết. Chắc là trước 7 giờ thôi."
"Không sao, tôi sẽ đợi hắn. Yatsuka, cô xác nhận sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc thì dẫn tên đó về dinh thự này nhé? Chuyện phòng cứ hỏi Shion là được."
“...Xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, nhưng người đó có giá trị để tiểu thư phải làm đến mức này sao?"

"Tôi sẽ thẩm định kỹ càng sau. Biết đâu hắn có giá trị mà tôi không biết, cô không cần bận tâm chuyện thừa thãi. Đãi ngộ tạm thời là 50 triệu, nếu có gì thay đổi tôi sẽ báo sau."
"Tôi hiểu rồi ạ."
"Thực ra đàn ông chỉ cần một mình Keiya là đủ rồi. Cô thấy sao?"
"...... Cậu Keiya thường xuyên giúp đỡ chúng tôi trong lúc chăm sóc Eina tiểu thư. Tôi nghĩ tất cả người làm đều đồng ý với suy nghĩ của tiểu thư."
"Ừ, đúng vậy. Thực ra như thế là tốt nhất. Đầu bếp thì đành chịu... Hì hì, thôi được rồi. Vậy cô đi đi. Tôi phải phạt Keiya đã."
Yatsuka cúi chào rồi lập tức lao ra khỏi dinh thự. Dù lập trường ngang nhau nhưng đứng trước chủ nhân vẫn phải tỏ ra kính trọng, khiến tôi có chút đồng cảm với cô ấy. Tôi đâu phải nhân vật to tát gì.
"...Khoan đã. Phạt á? Chẳng phải là gối lên đùi rồi sao?"
"Không phải. Về phòng thôi."
Chúng tôi bước lên cầu thang lớn ở chính diện, đi thẳng về phòng tôi. Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng bước chân của Eina có vẻ hơi nhanh, như thể đang mong chờ điều sắp xảy ra.
một cử chỉ cúi chào trang trọng bằng cách gập đầu gối và cúi người về phía trước. Cử chỉ này xuất hiện trong các bối cảnh lễ nghi, hoàng gia hoặc trang trọng.