“Con về rồi.”
Quẹt thẻ mở cửa bước vào nhà, Hersia một tay vịn tường, tay kia cởi giày rồi đổi sang đôi dép đi trong nhà. Đôi chân đi tất trắng đặt lên lớp dép mềm mại, một cảm giác nhẹ nhàng thư thái lập tức lan lên.
Thôi cứ đi tắm trước đã.
Hersia vừa nghĩ vừa bước lên tầng trên.
“Hersia về rồi à?” Khi cô bước đến cầu thang, bà He từ trong bếp đi ra.
“Vâng ạ, hôm nay con tìm được một công việc, nên giờ mới về.”
“Nhìn con có vẻ vui lắm, chắc công việc hôm nay thuận lợi chứ?” Bà He mỉm cười nói.
“Con lên thay đồ trước đi, bữa tối sắp xong rồi. Lát nữa He Cheng và Lisha cũng sẽ sang ăn cơm.”
“Vâng ạ.” Hersia khẽ bước trên đôi dép mềm lên phòng ngủ tầng trên, lấy ra một bộ quần áo để thay. Sau đó, cô quay xuống tầng một, vào phòng tắm để tắm rửa.
So với nhà của cô, căn nhà của bà He rộng rãi hơn nhiều, thậm chí còn có hẳn một phòng tắm riêng, chứ không phải buồng tắm chật hẹp như trong những căn nhà bình thường.
Nghe nói căn nhà này được bà He mua từ hồi còn trẻ, khoảng 50 – 60 năm trước. Khi đó giá nhà vẫn còn rẻ, mà khu dân cư này cũng chỉ mới bắt đầu được xây dựng.
Vì sắp đến giờ ăn, Hersia không ngâm mình trong bồn tắm mà chỉ tắm nhanh bằng vòi sen.
Hơi nước nóng bốc lên bao trùm cả phòng tắm, dòng nước từ vòi hoa sen xối xả tuôn rơi. Sau khi trút bỏ quần áo, Hersia đi chân trần bước tới dưới vòi sen. Trước tiên, cô dội nước làm ướt tóc, sau đó đổ một chút dầu gội màu lam nhạt ra lòng bàn tay, xoa nhẹ tạo bọt rồi thoa lên đầu.
Những đầu ngón tay xoa nhẹ lên da đầu và từng lọn tóc, tiếng sột soạt khe khẽ truyền thẳng vào tai, đem lại cảm giác thư thái dễ chịu.
Gội đầu xong, cô đứng dưới vòi hoa sen, để nước nóng cuốn trôi lớp bọt dày trên đầu. Thi thoảng cô lại vén tóc lên, để dòng nước có thể len lỏi gột rửa kỹ càng mọi ngóc ngách.
Xả sạch lớp bọt, cả người lập tức cảm thấy sảng khoái hẳn lên. Hersia đưa ngón tay lau nhẹ mặt gương đang mờ đi vì hơi nước, để lộ ra một khoảng gương sáng rõ, nơi hình bóng của chính cô hiện lên sắc nét.
Cô nhắm mắt, khẽ lắc nhẹ mái tóc để giũ bớt những giọt nước. Mái tóc màu xám tro dần dần chuyển sang sắc đen tuyền. Và khi đôi mắt mở ra lần nữa, phản chiếu trong gương là cặp đồng tử màu xanh lam đầy vẻ mộng ảo.
Thật là…
Hersia nhắm mắt lại rồi mở ra, phải mất một lúc cô mới quen được với dáng vẻ hiện tại của chính mình.
Cô luôn cảm thấy sự thay đổi này không chỉ đơn thuần nằm ở màu tóc hay màu mắt. Hersia tĩnh tâm, cảm nhận kỹ càng sự biến chuyển trong cơ thể và ý thức mình. Từ ngày được kéo trở về từ ranh giới cái chết, cô đã mơ hồ nhận ra bản thân đang thay đổi rất nhiều.
Trước hết là màu tóc và đôi mắt. Dù màu tóc thay đổi khiến Hersia bất ngờ, nhưng thật ra vẫn trong phạm vi cô có thể đoán trước và chấp nhận được, vì mẹ và chị đều tóc đen, chỉ có cô mang mái tóc xám trước đây mới là ngoại lệ.
Còn về màu mắt, đây mới là điểm đặc biệt. Mẹ cô có đôi mắt đen rất phổ biến, giống như dáng vẻ hằng ngày của cô trước đây, còn chị gái lại sở hữu một đôi mắt màu tím đẹp diễm lệ. Cả hai đều thừa hưởng một phần nét đẹp từ mẹ, nhưng nét khác biệt độc đáo ở chị gái lại có phần nổi bật hơn hẳn.
So với bản thân từ nhỏ đã bình thường chẳng có gì nổi bật, cuộc đời của chị gái lại rực rỡ đến mức khiến người ta khó quên. Dù đã vụt tắt tựa sao băng ở tuổi 18, chị vẫn kịp để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng biết bao người.
Chị gái lớn hơn Hersia sáu tuổi. Khi Hersia 12 tuổi, cô đã may mắn được cùng cha mẹ đến ngôi trường trung học của chị để tham dự Dạ hội mùa Đông năm ấy.
Giữa ngôi trường danh tiếng hội tụ toàn những thiên tài và giới thượng lưu ấy, chị vẫn tỏa sáng rực rỡ đến vậy. Sở hữu dung nhan tuyệt thế, lại thêm việc tu luyện Chuỗi Siêu Phàm lẫn tài năng âm nhạc đều xuất sắc khiến ai nấy phải trầm trồ. Khi đó, người theo đuổi chị trong trường nhiều không đếm xuể. Đặc biệt năm 18 tuổi, chị đã đạt tới Chuỗi Tự Nhiên cấp 5, lại còn là con đường siêu phàm cấp Hoàn Mỹ hiếm có, phá vỡ vô số kỷ lục, khiến người ta vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
Nhưng thật đáng tiếc, một tai nạn bất ngờ đã khiến chị cô đột ngột qua đời. Về sau, vì quá đau buồn cộng thêm sức khỏe suy kiệt, mẹ cô cũng ra đi vào năm Hersia 14 tuổi.
Phải chăng màu mắt này tượng trưng cho một thiên phú khác với chị?
Dù trong ý thức và cơ thể cô luôn có một linh cảm kỳ lạ, nhưng cứ muốn nắm bắt thì lại vuột mất, không sao tìm được đầu mối.
Thôi bỏ đi, cứ tắm tiếp đã.
Hersia với lấy chai sữa tắm để bên cạnh, đổ ra lòng bàn tay rồi bắt đầu kỳ cọ cơ thể.
Vài phút sau, tiếng nước nhỏ giọt cũng ngừng lại. Hersia dùng khăn lau khô tóc và cơ thể, định mặc bộ quần áo sạch đặt bên cạnh lên người. Khi cô cúi đầu xuống, vài giọt nước từ ngọn tóc lại lăn dài, trượt xuống bờ vai và hõm cổ, mang theo chút cảm giác man mát.
Á…
Cô lắc lắc đầu, muốn những giọt nước rơi xuống nhanh hơn.
Cứ ướt nhẹp thế này phiền thật đấy… giá mà khô ngay được thì tốt biết mấy.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu, cô dùng ngón tay kẹp chiếc khăn, lướt nhẹ qua vành tai.
Bất chợt, một tiếng động khe khẽ vang lên trong phòng tắm.
Từng hạt băng vụn, từng viên băng leng keng rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất rồi tản ra bốn phía.
Một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Những luồng khí mát lạnh không ngừng truyền đến từ mái tóc và tấm lưng. Ma lực bên trong cơ thể cô tuôn trào đầy linh động, khiến giác quan bỗng chốc trở nên sắc bén hơn trong khoảnh khắc ấy. Ngay cả khi không quay đầu lại, Hersia vẫn có thể nhìn thấy mọi vật ở sau lưng và xung quanh mình.
Đây là…?
Chưa kịp mặc quần áo, cô đã quay người nhìn quanh bốn phía. Khắp sàn nhà vương vãi đầy những hạt băng, viên băng. Chúng trong suốt vô cùng, khác biệt hoàn toàn so với những khối băng trắng đục thường thấy.
Không chỉ vậy, ngay cả những nơi nước chưa kịp đóng băng, chỉ cần Hersia tập trung ánh nhìn vào, chúng liền nhanh chóng ngưng tụ lại. Từng viên băng trong suốt, long lanh lăn từ trên tường xuống, rải đầy khắp mặt sàn.
Sợ dẫm phải những viên băng tròn lăn lóc rồi ngã, Hersia đành vịn tường, cẩn thận di chuyển và quay lại trước gương.
Đây là…
So với ban nãy, sắc xanh nơi đáy mắt lại càng thêm phần linh động, tựa như đang mang một sinh mệnh riêng. Thậm chí, nó còn toát ra một thứ mị lực kỳ lạ, khiến người ta bất giác muốn chìm đắm vào trong đó.
Hersia nhìn hình phản chiếu trong gương, chớp chớp đôi mắt. Phải mất vài giây sau, cô mới xác nhận được rằng đây chính là bản thân.
Đây là dấu hiệu thiên phú xuất hiện sao?
Cô bắt đầu lục lại ký ức và những gì từng học xem có mô tả nào về tình huống như thế này không.
Trong lịch sử Liên Bang Tường Vi cũng từng xuất hiện không ít thiên tài tuyệt thế, nhưng hiếm ai lại đi miêu tả lại cảnh tượng lúc bản thân thức tỉnh thiên phú. Vậy nên, Hersia chỉ có thể đoán rằng tình huống của mình là bình thường, chẳng qua là hơi hiếm gặp một chút mà thôi.
Nhưng mà… giờ phải dọn dẹp thế nào đây?
Nhìn những hạt băng trong suốt rải đầy sàn phòng tắm, Hersia thay đồ xong cũng không biết phải làm sao. Cô chỉ còn biết ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, cúi đầu nhìn đám nhóc con tròn vo lấp lánh ấy bằng ánh mắt hoang mang.
Ngón tay lướt qua những hạt băng trong suốt trên mặt sàn, cô nhặt lên một viên, đưa ra dưới ánh đèn quan sát thật kỹ. Giọt nước hóa băng này tròn trịa hoàn hảo, lúc kết tinh không hề có bọt khí hay tạp chất nào, mang vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết đến mức nguyên sơ.
Làm sao để khôi phục lại nhỉ? Phải làm cho chúng tan ra ư?
Hersia thầm niệm trong đầu, nhưng dường như chẳng có tác dụng. Năng lực thiên phú của cô vốn dĩ đâu có thuộc về những khái niệm liên quan đến nhiệt độ cao hay thiêu đốt.
Phân giải? Hình như cũng không đúng.
Khôi phục?
Đúng lúc này, một cơn mệt mỏi nhẹ nhàng dâng lên trong tâm trí Hersia. Ngay sau đó, những hạt băng rải đầy khắp mặt sàn lập tức tan chảy, hóa thành những dòng nước nhỏ len lỏi chảy xuống lỗ thoát nước bên cạnh.
Cuối cùng cũng giải quyết xong.
Hersia ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bản thân trong gương. Sắc lam trong đôi mắt từ từ tan đi, trở lại màu đen quen thuộc, còn mái tóc cũng chuyển về sắc xám tro mềm mại như cũ.
Phù, thế là ổn rồi.
Giải quyết xong xuôi, Hersia thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới mở cửa phòng tắm.
“Đến giờ ăn rồi, Hersia.” Tiếng gọi của bà He từ trên tầng vọng xuống.
“Con lên ngay đây.”
Cho bộ đồ vừa thay vào máy giặt xong, Hersia sải bước nhẹ nhàng đi lên tầng.
