Thiếu nữ muốn được chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Web Novel - Chương 42. Chứng thực.

Một cú va đập mạnh, một dạng chấn động mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận đã giáng thẳng vào đầu tôi.

Như màu đỏ bị pha loãng trên tờ giấy vẽ, máu tươi từ đầu tôi chảy xuống, lan rộng ra, tạo thành một bức tranh nhỏ trên nền đất.

"█ █, █ █ █??"

"█ █ █ █, █ █!"

Âm thanh sắc bén, chói tai vang lên xuyên thẳng vào tai tôi.

Tầm nhìn chao đảo, đôi chân mềm nhũn và tôi ngã gục xuống đất, hoàn toàn không thể giữ lại chút tỉnh táo nào.

Dù vậy, bàn tay tôi vẫn siết chặt mục tiêu như thể nhất định không chịu buông, cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ ban đầu, đó là tháo được miếng vải đang bịt miệng Sia.

Tôi muốn khen bàn tay của mình, dù nó chỉ là một phần của cơ thể.

Nền tuyết lạnh phía dưới đủ để làm dịu cảm giác bỏng rát đang thiêu đốt đầu tôi.

Tôi thở ra khe khẽ, cảm nhận sự hụt hẫng trong lồng ngực.

"█nh █ █ang làm cái qu█ █"

"Tô█ vừa cứ█ cả ngôi làng khỏi ả █hù thủ█ đấy."

Thính giác dần trở lại, và tôi bắt đầu nghe được vài đoạn trong cuộc trò chuyện của họ.

Có vẻ như họ đã quyết định tôi sẽ là "thủ phạm" của chuyện gì đó, là nguyên nhân gây ra tình cảnh hiện tại.

Tất nhiên là tôi không hiểu vì sao họ lại nghĩ tôi là thủ phạm, cũng chẳng hiểu vì sao Sia lại bị đối xử y như tôi… dù tôi mới là người bị quy tội.

Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, đó là họ đã dùng Sia làm mồi để dụ tôi xuất hiện.

Tôi ôm lấy cái đầu đang nhói buốt, cố chịu đựng cơn đau trong khi co người lại như một con thú bị thương.

"...Ah… Aaaah… Đau quá…"

"Ph█ thủy mà cũng biết đau à? Hài hước vậy."

Bịch, bịch.

Những tiếng chân vang lên, lạnh lẽo và vô cảm, đều đều như máy móc.

Một ông lão với bộ râu trắng được cắt tỉa gọn gàng xuất hiện, tách đôi đám đông đang vây quanh tôi và Sia.

Trái ngược với vẻ ngoài hiền từ, những lời ông ta nói ra lại chẳng hề có chút thương xót.

Không, có lẽ ông ta thuộc kiểu người nhân từ với đồng minh bao nhiêu thì tàn nhẫn với kẻ địch bấy nhiêu.

Tôi cố quay đầu nhìn, và trong ánh mắt ông ta, tôi thấy một nỗi căm hận như muốn tràn ra ngoài.

"AliCeEe!! RuMi, cỞI Cái nÀy Ra!! cỞI TrÓi cHO tỚ NgAY!!!"

"Thế, con bé này là phù thủy thật à, Rumi? Ban đầu ta còn nghi ngờ khi cô nói có thể tự mình dụ nó ra, nhưng đúng là cô đã làm được. Ấn tượng đấy."

"...Vâng, thưa Trưởng làng. Đứa trẻ này chính là phù thủy."

Ờ thì, tôi cũng đoán được từ trước rồi.

Có vẻ Rumi đã chuẩn bị mọi thứ, trói Sia lại và dùng chị ấy làm mồi để dụ tôi xuất hiện.

Cơ mà, "phù thủy" hả… Lâu lắm rồi tôi mới bị gọi như thế đấy.

Trước đây người ta gọi tôi bằng cái tên đó suốt.

"Theo ghi chép thì phù thủy được cho là có dấu hiệu đặc trưng. Kiểm tra nó thử xem."

"…..Vâng."

Roạt, mái tóc của tôi, mái tóc mà Elli luôn vuốt ve và khen ngợi, đã bị ai đó (Rumi) túm lấy và kéo xốc lên.

Cơn đau như muốn xé toạc da đầu khiến tôi co quắp lại, còn đôi chân thì vô lực đạp loạn, cố gắng ngồi dậy trong tuyệt vọng.

Tiếng hét từ miệng tôi và tiếng khóc nấc của Sia khi nhìn thấy cảnh tôi bị hành hạ hòa vào nhau vang vọng khắp khu rừng, chất đầy nỗi thống khổ.

"Kyaaaaaaaaaaaah—!!! Aah… Aah… đau… đau quá…!"

"...Chị sẽ không xin lỗi đâu."

"Rumi, em ấy không phải loại người như vậy! xin cậu, làm ơn đừng làm vậy nữa!!!"

"Không. Tớ phải làm."

Nhưng sự chống cự của Sia, bị trói đến không thể nhúc nhích, và của tôi, còn chẳng đủ sức bẻ gãy một cành cây khô… tất cả chỉ là những phản kháng yếu ớt.

Sự phản kháng của chúng tôi chỉ như một trở ngại nhỏ trước những kẻ mang trong mình lòng tin vào "chính nghĩa" của họ hơn cả sinh mạng.

Họ thậm chí còn không thèm bận tâm đến cái giá phải.

"Không… khôNG, dỪNg Lại, RuMI!!!"

"...."

Roạt, roạt.

Bất chấp lời cầu xin trong tuyệt vọng, những ngón tay mảnh khảnh của Rumi vẫn lạnh lùng xé toạc áo tôi.

Với một tiếng roạttttt dài, lớp vải rách theo từng thớ, và chỉ trong chốc lát chiếc áo tôi mặc đã chẳng còn gì ngoài những mảnh vải tả tơi.

Và rồi, thứ đó đã hiện ra.

"….Huh..!!"

"—Đây là…"

"Dấu hiệu… của phù thủy…!!"

Vùuuuu,

Gió đông lạnh buốt, nó phả thẳng lên phần thân trên không còn gì che chắn của tôi.

Những người vây quanh đều há hốc mồm, như thể vừa chứng kiến một thứ quá kinh khủng, một thứ họ ước bản thân chưa từng được thấy.

Và Sia, người đang quỳ trước mặt tôi, cũng không ngoại lệ mà nhìn chằm chằm.

Không.

Ngược lại, cú sốc ấy đối với cô dường như còn dữ dội hơn gấp đôi.

Một thoáng im lặng bao trùm lên tất cả.

Khi mọi người đều chết lặng nhìn những vết sẹo và thương tích khủng khiếp trên cơ thể tôi, không ai nói được lời nào, thì lão Trưởng làng lại là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh và tiến lại gần.

"...Cái này, nhìn thôi cũng chẳng cần phải hỏi nữa… Nhưng ta vẫn sẽ hỏi. Ngươi có phải là 'phù thủy' không?"

"...Phù… thủy…?"

"Ta đang hỏi, có phải ngươi là ‘phù thủy’ đã nguyền rủa làng chúng ta, làm hỏng mùa màng, hát những bài hát quái gở, phá hủy thánh vật, và đẩy dân làng rơi vào tuyệt vọng hay không."

Giọng Trưởng làng giờ đã tràn đầy căm hận.

Ông ta liệt kê từng hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra trong làng và hỏi tôi có phải là nguyên nhân của mọi tai ương ấy không.

Tôi lắc đầu điên cuồng, dồn toàn bộ sức lực ít ỏi còn lại để phủ nhận.

Theo chuyển động của tôi, những giọt máu chưa kịp khô lại nhỏ xuống từ đầu.

"...Không, biết… tôi… không… tôi không phải… người xấu…"

"...Hmm. Vậy là ngươi phủ nhận?"

Tôi phủ nhận.

Chẳng phải hiển nhiên quá rồi hay sao? Tôi không làm, thực sự không phải tôi.

Nhưng có vẻ lời phủ nhận của tôi khiến Trưởng làng khó chịu, ông ta nhíu mày và quay sang nhìn Sia, người đang khóc nức nở ngay trước mặt tôi.

Khi ánh mắt đó chuyển sang Sia, thì Rumi, người đang giữ đầu tôi dù không phải đối tượng bị nhìn vẫn giật thót lên.

Ể?

Trong cái tình huống kỳ lạ gần như là một vở hài kịch này, cuối cùng tôi đã sắp xếp được tất cả các mảnh ghép lại với nhau.

Chuyện gì đã xảy ra với họ.

Vì sao Sia lại bị trói như thế này.

Vì sao Rumi phải nói dối để dụ tôi đến đây.

Tôi đã hiểu mọi thứ.

Mấy trò đố vui dài dòng nhàm chán lắm, thôi thì vào thẳng đáp án nhé?

Do trận tuyết lớn gần đây nên thời tiết đã trở nên kỳ lạ, cái lạnh bất thường khiến cả làng rơi vào hoang mang.

Và Sia, người vốn bị dân làng xa lánh và nghi ngờ từ trước, đã được cho là nguyên nhân của mọi chuyện, là "phù thủy".

Mái tóc đen của chị ấy bị coi là dấu hiệu của điềm gở, nên họ có rất nhiều "bằng chứng" theo quan điểm của họ.

Nhưng vì một lý do nào đó, mũi tên buộc tội ấy lại đâm trúng tôi.

Không đời nào Sia bán đứng tôi nên chỉ còn một cách giải thích, đó là Rumi, người rất yêu thương Sia, đã dùng tôi làm kẻ gánh tội thay.

Giống hệt như cái cách chị ấy kể cho tôi nghe về Rumi, chắc chắn Sia cũng đã kể cho Rumi nghe về tôi.

Ah.

Một câu chuyện cảm động về tình yêu và tình bạn.

Một câu chuyện đẹp đến mức khiến tôi muốn đứng lên rồi vỗ tay như một khán giả đang ngồi xem kịch.

Và đúng như dự đoán, nhân vật chính không đời nào chấp nhận chuyện mọi mũi tên buộc tội lại hướng về phía Sia.

Cô ấy thì thầm vào tai tôi.

"—Là Alice, nhỉ? Nếu chuyện này tiếp tục, Han sẽ chết."

"…..Ah…?"

"Em là phù thủy. Em là quái vật. Em là đứa trẻ hư, em mới là người đã gây ra mọi chuyện—"

Cô ấy thì thầm những lời ấy vào tai tôi, cố tình giấu chúng khỏi ánh mắt dân làng đang dồn vào Sia.

Rằng tôi là thủ phạm.

Để tôi phải thừa nhận.

Vì đó là cách duy nhất để cứu Sia.

Rumi ra lệnh cho tôi đầy dứt khoát, chẳng thèm đoái hoài đến việc cả Sia lẫn tôi đều đang nhìn thấy rõ hành động của cô.

Có lẽ nó bắt nguồn từ suy nghĩ rằng việc bị ghét lúc này cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

"—rUMi!! cậU, CẬu đANg lÀM Cái gÌ vẬy… cậU—!!"

"….Chị tin là em hiểu, Alice. Em là một cô bé thông minh mà."

"…..Ah… Aaah…?"

Gật đầu.

Với đôi mắt vô hồn, tôi chỉ biết ngây ngốc gật đầu trước lời của Rumi.

Nếu có ai đó hỏi tôi giữa mạng sống của mình và mạng sống của người khác, cái nào quan trọng hơn, tôi sẽ luôn trả lời: mạng sống của người khác quan trọng hơn.

Nhất là khi đó là một người bạn mà tôi trân quý… thì càng không cần phải suy nghĩ gì thêm.

Heehee.

Chị Sia, chị may mắn thật đấy.

Có một người yêu thương chị đến mức này ở bên, quả là một món quà quý giá.

Người xứng đáng để trân trọng không phải là những ai chúc mừng niềm vui của chị, mà là những người ở bên chị vào lúc ngặt nghèo, khi sinh mạng của chị bị đe dọa.

Em ghen tị lắm.

Thực sự rất ghen tị.

"Tôi… tôi là… phù thủy… tôi là… phù thủy…"

"…Ali..cE? Không… đừng nói thẾ… Đừng mà, ALice!!"

"Oh ho."

Sia từng nói rằng Rumi không phải người bạn thực sự của mình, rằng cô ấy có rất nhiều bạn khác ngoài Sia.

Một người thông minh như Rumi thì chắc chẳng khó khăn gì trong việc kết bạn.

Sia hẳn đã hơi ghen tị và cô đơn một chút.

Thế nên chị ấy mới vui mừng như một đứa trẻ khi tôi nói muốn làm bạn với chị.

Nhưng Sia đã sai.

Rumi chỉ là một cô gái cực kỳ thông minh và có khả năng nắm bắt bản chất của sự việc.

Thái độ lạnh lùng trước mặt mọi người, những lời cằn nhằn, những lần mắng nhiếc liên tục—tất cả chỉ là một màn diễn được tính toán cẩn thận.

"Tôi…xin lỗi… tôi, xin… lỗi… Khụ, khụuk! Là… lỗi của tôi…"

"Ta hiểu rồi… Cuối cùng thì ngươi cũng chịu thừa nhận tội lỗi của mình…"

"—AlICe, eM đAnG NóI gÌ VậY!! ĐừNg Nói Vậy mÀ… TỉNh LẠi đI, NgHe cHị, tỈnH Lại Đi!!"

Bởi vì nếu Rumi cũng bị mọi người xa lánh, cô sẽ mất đi con đường duy nhất để giúp đỡ Sia.

Bởi vì cô biết rằng nếu mình là người đứng ra mắng Sia, xúc phạm Sia trước, thì những trận bạo lực và lời cay nghiệt từ người khác sẽ giảm bớt.

Vì thế, Rumi đã cắn môi đến bật máu, bấu móng tay đến rách da, chỉ để diễn tròn vai của mình.

Một màn trình diễn xuất sắc… đến mức chính cô cũng không hề nhận ra.

Và để đáp lại, tôi cũng tận lực nhận hết mọi tội lỗi về mình bằng cách khuỵu xuống, chắp tay trong tuyệt vọng.

"—RUMI!! cẬU… CẬU…!!"

"…Tôi đã đúng phải không? Đứa trẻ này mới là phù thủy thật sự, còn Han chỉ là nạn nhân bị lời nguyền của nó điều khiển mà thôi."

"Ha ha, ra là vậy. Không ngờ cô lại nhìn thấu mọi chuyện và giải quyết nó, đúng là người thông minh nhất làng ta!!"

Bốp, bốp.

Những hòn đá to bằng nắm tay bay thẳng về phía tôi.

Có lẽ vì sợ tôi, kẻ được coi là "phù thủy", nên họ đã bắt đầu ném mọi thứ vào tôi cùng đôi mắt chứa đầy nỗi sợ.

Họ là những kẻ đã xúc phạm tôi, vậy mà chính họ lại trở thành những kẻ run rẩy vì sợ hãi.

Thật nực cười làm sao.

Đá nhắm vào đầu, vào thân, vào chân, vào cả ngực tôi. Nếu không có đá, họ ném gỗ; không có gỗ, họ ném đất; và nếu chẳng nhặt nổi đất nữa, họ sẽ phỉ nhổ vào tôi.

Chết đi!!

Vì mày…mà con tao…!!

Vì mày mà mùa màng năm nay thất bát…!!

Chỉ vì họ tiện tay có một cái cớ hoàn hảo ngay trước mặt.

Chỉ vì ở đây đã có sẵn một kẻ chịu tội thay.

Họ điên cuồng trút giận vào tôi.

Nếu sự tôn kính dành cho một vị thần đem lại phúc lành, may mắn và thịnh vượng được gọi là "đức tin",…thì sự căm hận dành cho một con quái vật mang đến tai ương cũng có thể được gọi là "đức tin".

Họ là những tín đồ, những kẻ khổ hạnh đang tìm kiếm sự cứu rỗi.

Vậy thì tôi là gì nhỉ, tôi tự hỏi.

"Heehee."

Cơ thể tôi bị hành hạ bởi cơn mưa đá mà họ ném xuống, đau đến mức toàn thân như muốn vỡ nát.

Tiếng hét của họ như muốn xé toạc bầu trời, cùng tiếng thở phào nhẹ nhõm xen vào giữa những lời chửi rủa.

Nghe tất cả những điều đó… Tôi chỉ có thể nở một nụ cười—một nụ cười nhỏ bé, để không ai nhìn ra.