The Case of a Childhood Friend That I Haven’t Talked to in a Long Time is a Pushover

Web Novel - Chương 08: Bạn thuở nhỏ, vai kề vai.

trans: SHIA-/1911.

edit: SHIA-/1911.

===========================================================================================================================================================================================================================================================================

Chương 08: Bạn thuở nhỏ, vai kề vai.

"…….. Fuuuu......"

Trong khi đang tắm trước bữa tối, tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với mẹ Kasumi.

Nghĩ về những điều mình đã nói, tôi bật cười, tự hỏi liệu có hơi quá không khi nói thế.

Bố mẹ sẽ đi công tác trong ba tháng, và Kasumi sẽ giúp đỡ tôi, tất nhiên là tôi không thể để cô ấy tự lo liệu mọi thứ được rồi.

Được rồi, cố hết sức nào, và dành ba tháng này để thân thiết hơn với Kasumi nào.....

"....... Được rồi, ra ngoài thôi."

Lau khô người, tôi thay bộ đồ ngủ và bước ra phòng khách- nơi Kasumi đang đợi. Vừa mở ra, tôi đã thấy cô náng đang tạo dáng và hét lớn.

"Haah! Siii!!! Yaaa!!"

"........."

Kasumi vừa lắc lư tay chân, vừa nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình qua ô cửa sổ. Tôi bật cười, cảnh tượng này quen thuộc thật.

Tôi đi tới cạnh Kasumi.

"Kasumi, tớ tắm xong rồi."

"A, Kazuki."

Kasumi quay lại nhìn tôi, trên gò má cô ấy còn vương lại vài giọt mồ hôi.

"Tới giờ cậu vẫn tập karate à?"

Đúng vậy, Kasumi có tập karate, từ hồi cấp hai rồi.

Tôi hỏi như vậy vì khi lên cấp ba, cô ấy không tham gia câu lạc bộ nào cả, nên tôi hơi tò mò liệu bình thường cô ấy có tập luyện không.

"Ừm, bài tập này tốt lắm, nó giúp tớ rèn luyện sức mạnh để đối phó được trong những trường hợp khẩn cấp."

"Ừm, tớ hiểu rồi."

"Mà, so với ngày xưa thì giờ tớ kém đi rồi."

Không, cậu đã rất tuyệt rồi, Kasumi à.

Rồi, Kasumi đi tắm, còn tôi thì bắt đầu nấu bữa tối. Dù không giỏi nấu ăn lắm, nhưng tôi vẫn có thể nấu những món đơn giản, ừm, còn hơn là không làm gì cả.

◆ ◆ ◆

Một lát sau.

Kasumi quay trở lại trong bộ đồ ngủ. Tôi cứ nghĩ mãi về điều này từ tối qua, nhưng.... Thực sự thì, tôi thấy Kasumi đã trưởng thành hơn rất nhiều, và cô ấy giờ đây trông thật quyến rũ. 

Hương xà phòng quyện cùng với mùi hương tự nhiên ngọt ngào của Kausmi làm tim tôi đập nhanh hơn, cảm thấy ngứa ngấy vô cùng.

"Sao thế?" Kasumi nghiêng đầu, hỏi.

Dễ thương thật.

Rồi, Kasumi bắt đầu nấu món chính, trong khi tôi thì đứng cạnh phụ giúp việc sơ chế và chuẩn bị. Cuối cùng, chúng tôi ngồi xuống và cùng nhau ăn.

"....... Ngon thật đấy, Kasumi."

"Ừmm...... Thật chứ?"

"Ừ, tớ ăn món này cả đời cũng được."

"...... Ừm..... Ừmmm......"

Những gì tôi nói, là nghiêm túc đấy.

Tối nay chúng tôi ăn hamburger.

Chỉ là hamburger đơn giản thôi, mà sao.......... Ừm, chắc là do Kasumi làm nên nó mới ngon tới vậy. Ừm ừm.

"....... Ngon lắm, ừm, ngon thật."

Tôi đã nói nhiều từ ngon tới mức phải xin lỗi vì cứ lỡ mà bật thốt lên như thế.

"Tớ vui lắm...... Khi mà Kazuki vui vẻ như vậy. Tớ đã nắm được dạ dày của cậu chưa nào?"

"Ừm, hình như cậu nắm chắc nó rồi thì phải."

Kasumi biết chính xác tôi thích gì và không thích gì, và có lẽ cô ấy cũng biết tôi thích hương vị nào.

"...... Ngày mai mình phải mua chút bánh ngọt ở trước nhà ga mới được." Tôi lẩm bẩm với giọng mà Kasumi không thể nghe thấy.

Tôi cũng vậy, cũng rất hiểu Kasumi thích hay ghét gì, và cô ấy cực kỳ mê đồ ngọt. Có lần cô nàng đã phải nhịn ăn vì sợ tăng cân do ăn quá nhiều bánh ngọt. Được rồi, để đáp lại, tôi sẽ mua những món Kasumi thích.

""Cảm ơn vì bữa ăn."" Cả hai cùng nói.

"Cảm ơn vì bữa ăn nhé Kazaki, cậu ăn trông ngon lắm."

"Tất nhiên. Nó rất ngon, và quan trọng hơn, đây là món mà Kasumi nấu mà, tớ muốn ăn nó một cách ngon miệng nhất có thể?"

"...... Thật sao?"

Tôi khẽ gật đầu.

Sau bữa tối, tôi đứng rửa bát cạnh Kasumi.

Trông cô nàng có vẻ rất vui thì phải, cô ấy cứ ngân nga một giai điệu nào đó liên tục.

Tôi thích sẻ chia việc nhà với Kasumi, không, đúng hơn là tôi thích có Kasumi ở bên cạnh.

"Tớ muốn xin lỗi lần nữa vì những chuyện đã xảy ra."

"Đúng vậy đó. Tớ đã rất buồn đó, nên là ăn năn một chút đi."

Tôi đến bên Kasumi, cô ấy ngay lập tức mỉm cười với tôi, dù má nhỏ vẫn còn hơi phồng lên.

◆ ◆ ◆

Sau khi rửa bát và dọn dẹp nhà bếp, chúng tôi cùng trở về phòng.

"Này, Kasumi, nếu cậu ở đây ba tháng, để tớ sắp xếp chỗ ngủ cho cậu nhé?"

"Sao cơ? Ở đây cũng được mà. Không, tớ thích ở đây hơn cơ."

"Vậy sao?"

"Hai năm rồi đó, tớ không muốn xa Kazuki nữa đâu."

"Cậu trở nên ích kỷ hơn trước rồi sao.........?"

"Là Kazuki nói đó nhá. Chuẩn bị tinh thần đi."

"......... Được rồi."

Hết cách rồi nhỉ......

Và rồi, chúng tôi dành thời gian bên nhau cho tới giờ đi ngủ. Tôi thì xem video trên điện thoại, con Kasumi thì cầm một cuốn manga trên kệ xuống và đọc.

"Lâu lắm rồi tớ mới có lại cảm giác này."

"Ừm, đúng nhỉ. Kasumi thi thoảng lại qua nhà tớ."

"Cậu không thích điều đó à.......?"

"Không đời nào, nhìn tớ xem có chỗ nào là không thích không chứ? Tớ, lúc nào cũng thấy vui vẻ mà."

Ừm, tôi ngày xưa, thậm chí còn nắm tay Kasumi và dắt cô ấy về nhà mình nữa cơ.

Kasumi nhẹ gật đầu, tiến tới giường và nằm cạnh tôi.

"Ừm, chúng ta đã rất thân thiết, nhưng Kazuki lại rời đi."

".......... Xin lỗi."

"Tớ tha thứ cho cậu rồi mà. Đó là lý do tại sao tớ ở đây đó."

Kasumi cười ngây thơ.

Tôi đặt tay lên đầu cô ấy, xoa nhẹ và kéo cô ấy lại gần hơn, như thói quen trước đây của chúng tôi vậy.

"Tớ rất biết ơn vì đồ ăn và vì cậu đã luôn ở bên cạnh tớ. Nên là, cảm ơn cậu, Kasumi."

"Không, đó là điều bình thường giữa chúng ta mà........ Với c--"

"Tớ sẽ giúp đỡ cậu nữa. Nếu có việc gì, cứ nói cho tớ biết nhé? Tớ sẽ luôn bên cậu mà."

"Nnn......~!"

Thực ra, con nhận được tin nhắn thoại của mẹ hỏi thăm con có ổn không rồi. Kasumi đang ở đó và cô ấy hoàn toàn ổn, nên bố mẹ đừng lo lắng nhé.....

"....... Kỳ lạ quá."

"Hửm?"

"Hình như cứ trước Kazuki là..... Tớ lại như vậy. Không được..... Tớ làm sao mất cảnh giác dễ dàng như vậy được chứ."

"Ý cậu là sao thế........"

Kasumi quay đi với một tiếng "hưm!", Nhưng rồi ngay sau đó, cô nàng lại quay người lại và ôm lấy eo tôi.

Vậy là, mối quan hệ của chúng tôi đã chính thức trở về như ban đầu rồi.

Cuộc sống thường nhật với cô bạn thuở nhỏ, đã trở lại rồi.