The Case of a Childhood Friend That I Haven’t Talked to in a Long Time is a Pushover

Web Novel - Chương 10: Dễ hiểu quá đó, Kasumi-chan à.

trans: SHIA-/1911.

edit: SHIA-/1911.

===========================================================================================================================================================================================================================================================================

Chương 10: Dễ hiểu quá đó, Kasumi-chan à.

"...... Cough! Cough!"

"Cậu sốt nặng rồi, nên là hôm nay nhớ nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé."

".............. Đáng tiếc thay."

"Sao lại nói theo kiểu samurai rồi."

Nhìn Kasumi đang mệt mỏi nằm trên giường, tôi bật cười trước lời của cô ấy. Dù bàn tay nhỏ vẫn níu lấy áo tôi, nhưng vì biết không nên, cô ấy đã thả ra, nén nỗi buồn mà quay mặt đi.

"Tớ sẽ quay lại ngay khi hết giờ, nên là hãy ngoan ngoãn chờ tớ, được không nào?"

"........ Tớ đâu phải là trẻ con nữa chứ."

"Ừm, đúng vậy nhỉ. Thôi, tớ đi đây."

Tôi rời khỏi phòng.

Hôm nay đáng lẽ là một ngày thường bình thường. Nhưng, khi thức dậy vào buổi sáng, tôi đã cảm thấy Kasumi có gì đó không ổn. Khi đo nhiệt độ mới biết là cô ấy đã sốt cao, mặt thì đỏ bừng, nên tôi quyết định xin nghỉ học cho cô ấy.

◆ ◆ ◆

[Kasumi.]

"Mình thậm chí còn chằng thể nấu bữa trưa cho cậu ấy nữa....... Đáng tiếc quá........"

Đã vài tuần trôi qua kể từ khi tôi và Kazuki bắt đầu sống chung, và việc nấu bữa trưa cho cậu ấy đã trở thành chuyện thường tình đối với tôi.

Tôi cảm thấy thật vọng vì không thể nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cậu ấy khi ăn trưa, và trên hết, tôi cảm thấy buồn vì đó là điều mà tôi mong chờ mỗi ngày.

"........ Không có Kazuki ở cạnh........ Yên tĩnh quá........."

Kazuki đi học, và tới chiều cậu ấy mới về.

Sự im lặng này, làm tôi nhớ lại khoảng thời gian không có cậu ấy ở bên. Dù cảm thấy hơi cô đơn, nhưng cũng không quá tệ, vì tôi đang ngủ trên giường của cậu ấy.

Dù có phải đợi bao lâu, vẫn hơn là những ngày muốn mà chẳng thể nói chuyện với Kazuki được.......

"..... Chắc là do hôm qua rồi."

Thực ra, hôm qua, tôi đã chơi liều một vố mà tiếp cận Kazuki khi cậu ấy đang tắm.

Tôi muốn tắm, và trên hết, tôi muốn tắm cùng Kazuki. Cậu ấy đã cực kì bất ngờ khi thấy tôi ước vào, và nhanh chóng đầu hàng bằng tiếng thở dài cam chịu, dễ thương quá.

"....... Fufufu~" Khóe miệng tôi cong lên khi nhớ lại.

"Ừm, chắc chắn rồi, mình là một cô gái hấp dẫn, mặt cậu ấy đỏ tới vậy cơ mà."

Tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để Kazuki nhận ra thêm nhiều điểm nữ tính của mình hơn.

".... Fuwaaaa....."

Nghĩ về Kazaki vui quá, nên nó khiến tôi cảm thấy hơi buồn ngủ. Ừm, nếu ngủ thì có thể phần nào nguôi ngoai nỗi cô đơn trong mình cho tới khi Kazuki về, nên là--

◆ ◆ ◆

[Giấc mơ của Kasumi.]

"......... Kazuki!"

Kasumi cố gọi, nhưng cậu ấy không quay mặt lại.

Cậu ấy đang đi cùng một người con gái khác. Đúng, hoàn toàn khác, mà không phải là tôi......

Không không không không không không!!

"........... Không chịu đâu, tôi sẽ không để Kazuki cho ai hết. Đừng hòng cướp cậu ấy khỏi tôi!!!"

Dù chỉ là mơ, nhưng khi nhìn thấy, cô ấy không tài nào vui vẻ nổi.

Đau đớn.

Bất lực.

Không thể với tới, dù muốn, cô vẫn không thể tỉnh lại. Khung cảnh đó cứ xuất hiện trong mơ của Kasumi cho tới khi cô ấy tỉnh lại.

◆ ◆ ◆

"Mình phải cô hết sức, điều đó không được phép xảy ra....... Chắc chắn!"

Kasumi đã quyết tâm.

Người ta thường nghe nói rằng mối tình đầu không bao giờ thành hiện thực, và tình bạn thời thơ ấu cũng vậy.

Kasumi luôn ở bên Kazuki!!!!

Sai ở đâu chứ? Kasumi yếu đuối của ngày xưa thì không thể nghĩ được như vậy đâu.

Kazuki đã luôn bảo vệ cô, và Kasumi đã bị thu hút. Mỗi lẫn như vậy, cô khóc, và được cậu ấy hết lòng dỗ dành.

"Đừng lo, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu mà!"

"....... Nói dối, cậu nói dối tớ." Giờ đây cô đã có thể cười và lẩm bẩm những lời như vậy với Kazuki rồi.

Trở về bên Kazuki như trước...... Kasumi thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Trước khi nhận ra, Kasumi đã không còn cảm thấy sợ hãi khung cảnh trong mơ nữa. 

Cô ngủ thiếp đi lần nữa.

Và khi tỉnh dậy, xem giờ, đã chiều rồi, có vẻ cô nàng đã ngủ hơi nhiều.

Sau bữa trưa muộn, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, cô ấy cứ ngồi đó, chờ đợi từng giây từng phút trôi qua.

"......... Mm."

Buồn chán.

Bình thường, Kasumi sẽ không quá buồn chán khi đi học vì đã có bạn bè, nhưng ở một mình như này thì buồn chán quá rồi.....

Chán quá, chán, chán quá đi mất, chán quá,........

Thời gian trôi đi, đã bốn giờ chiều rồi- giờ Kazuki đi học về.

Dù chẳng hiểu để làm gì, Kasumi vẫn nằm xuống, giả vờ ngủ.

◆ ◆ ◆

[Kazuki.]

"Tớ về rồi đây........ Ừm, vẫn đang ngủ sao.......?

Tôi tiến gần tới giường, nhẹ đặt một tay lên trán Kasumi.

"Ừm, đỡ hơn rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, và khẽ xoa đầu cô ấy.

"......... Trong trường hợp này, giả vờ ngủ thì có hơi......... Cậu đang ngủ thật đó à?"

"............"

Tôi bật cười khúc khích.

Mà, chắc cô ấy ngủ say thật rồi.

"Mong cậu sớm khỏe mạnh hơn, dù sao thì tớ muốn thấy Kasumi luôn khỏe mạnh mà. Mà, tớ không ngại khi...... Skinship đâu. Tớ không bao giờ buồn chán khi ở cạnh cậu, và quan trong hơn, tớ thấy rất hạnh phúc."

◆ ◆ ◆

[Kasumi.]

Kazuki ăn gian...... Đồ ăn gian...... Dám nói những câu như vậy......... Mà mình cũng thật hèn nhát, lại giả vờ ngủ như thế..........

Tận hưởng niềm hạnh phúc, má tôi giãn ra.