The Case of a Childhood Friend That I Haven’t Talked to in a Long Time is a Pushover

Web Novel - Chương 07: Kasumi 'tấn công', Kazuki 'phản đòn'.

trans: SHIA-/1911.

edit: SHIA-/1911.

===========================================================================================================================================================================================================================================================================

Chương 07: Kasumi 'tấn công', Kazuki 'phản đòn'.

[Dẫn truyện.]

“Nè Kasumi, bữa trưa với Rindou-kun thế nào??”

Sau bữa trưa, Kasumi đến lớp và ngay lập tức bị những bạn nữ khác hỏi thăm.

Mai- người ngồi cạnh, cười toe toét vì biết hai người kia đã trao đổi gì, những cô gái khác thì tò mò ra mặt.

"Tớ không biết, chúng tớ chỉ ăn như bình thường thôi."

Mai thì lẩm bẩm nhỏ tiếng: "Đừng nói dối, hai cậu chỉ đang tán tỉnh nhau mà thôi, dù không hẹn hò....."

Dĩ nhiên rồi, chẳng ai tin lời Kasumi cả.

"Điều đó chẳng thuyết phục tẹo nào!"

Người đang đặt tay xuống bàn của Kasumi một cách mạnh bạo là Saeki Rei, một cô gái xinh đẹp với thân hình mảnh mai.

“Ừm, đúng vậy. Tớ rất muốn nghe thêm về chuyện đó đó.”

Người đang ôm Kasumi từ phía sau và nói chuyện với cô trong khi xoa nắn bộ ngực của cô ấy, là Kuramochi Mikoto, một cô gái thậm chí trông còn nữ tính hơn cả Mai, với bộ móng tay được sơn nổi bật.

"Cũng bình thường thôi mà."

Biểu cảm của Kasumi không hề thay đổi dù bị bóp chặt 'chỗ đó'.

Như thường lệ, cô ấy không thay đổi biểu cảm mấy.

Ừm, theo một cách nào đó, những người bạn của Kasumi rất yêu quý cô ấy thì phải.

"Thực ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả, được chứ? Họ chỉ đang tán tỉnh nhau thôi." Mai bình thản, nói.

""Đó mới là vấn đề đó!!"" Cả hai cô gái còn lại cùng bật thốt lên.

Rồi, chỉ còn nghe tiếng tặc lưỡi của họ. Mai quay sang Kasumi khi đang nở một nụ cười nhẹ.

Cô ấy thực sự tốt bụng, và rất quan tâm đến Kasumi nữa.

Mai hiểu rằng, cậu ấy rất quan tâm tới Kasumi, nhưng mối quan hệ hiện tại giữa cả hai vẫn chỉ là tình bạn thuở nhỏ. Cô cảm thấy đó chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nếu họ cứ tiếp tục tình tứ như bây giờ, thậm chí trước cả khi hẹn hò, cô có thể bị tiểu đường mất.....

"Vậy là Kasumi vẫn chưa nói cho cậu ấy biết cảm giác của cậu sao?"

Kasumi gật đầu do dự trước lời nói của Mikoto.

"Ừm, tớ chắc chắn Kazuki sẽ lo lắng nếu tớ nói vào lúc này. Tớ không muốn mọi chuyện trở nên khó xử."

"Ồ~ Tớ hiểu rồi."

Nếu chuyện quan hệ giữa cả hai trở nên khó xử xảy ra, Kasumi thà duy trì mối quan hệ hiện tại mà không nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình còn hơn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ bỏ cuộc.

Kasumi đang dự tính sẽ 'chiều chuộng' Kazuki hết mực, và cho tới thời điểm thích hợp---

"Nếu muốn ăn vua thì hãy ăn mã trước."

"....... Ồ, dù tớ chẳng hiểu gì, nhưng ý tưởng tuyệt lắm."

Rei- cười với đôi mắt lấp lánh trước lời Kasumi nói, rồi cô ấy nhạn được ánh mắt của cả ba người, mang theo chút sự ấm áp, và vỉ chẳng hiểu cái mô tê gì đang xảy ra nên cô nàng chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

Thấy tình huống này, Kasumi chỉ biết mỉm cười gượng gạo.

"Tớ sẽ làm vậy, và chắc chắn phải chinh phục được cậu ấy trong một nước đi."

Ánh mắt Kasumi rực cháy đầy quyết tâm.

"Kasumi à." Mai nói.

"Sao thế?"

"Câu mà cậu vừa nói có nghĩa là chấp nhận rủi ro lớn hoặc đánh cược lớn, nên khả năng thất bại trong trường hợp đó là có thể đó."

"......... Không, tớ sẽ không thất bại đâu, chắc chắn mà."

Kasumi rất thông minh, và cũng là một trong năm học sinh giỏi nhất lớp. Tuy nhiên, khi ở bên Kazuki, cô nàng lại trở nên hơi ngốc nghếch, nhưng điều đó cũng khá đáng yêu.

"Kasumi dễ thương quá đi mất~!" Mikoto nói, ôm chầm lấy Kasumi.

"Mikoto à..... Có mùi gì đó hôi quá."

"....... Ể!?!! Thật á!???"

"Đùa thôi."

"........ Muuuuuuuuuuuuuu!!!!!"

Mọi người rất yêu mến Kasumi, và cô ấy cũng vậy.

◆ ◆ ◆

[Kazuki.]

Thế là ngày hôm nay đã kết thúc, chẳng có gì đặc biệt.

Tan học, tôi và Kasumi cùng nhau rời trường và đi dạo một vòng. Rồi, khi trời đã gần tối, chúng tôi ghé qua nhà Kasumi trước.

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

"Hưmmm..... Mời cậu vào."

Sao trông cô ấy vui vẻ vậy nhỉ? Chắc do lâu lắm rồi tôi mới tới đây.

Khi Kasumi dẫn tôi vào phòng khách, tôi nhìn thấy mẹ cô ấy đang bước ra.

"Ara, chào mừng cháu nhé Kazuki. Lâu lắm rồi cháu mới đến đây cùng Kasumi thế này đó."

"Vâng....... Cũng lâu rồi ạ."

Tôi thường xuyên thấy cô ra ngoài, nhưng lâu lắm rồi tôi mới vào đây. Trong lúc chờ Kasumi về phòng thu dọn đồ đạc, tôi có dịp trò chuyện với cô ấy.

Cô ấy đã hỏi thăm tôi rất nhiều, về cuộc sống và những thứ khác.

Suy cho cùng, tôi cũng giống như một người con trai khác của mẹ Kasumi vậy. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương mà cô ấy đã dành cho Kasumi.

"Kasumi nhà cô có gây rắc rối gì cho cháu không vậy?"

"Không không, ngược lại thì, cháu nghĩ cháu đã được Kasumi chăm sóc nhiều hơn rồi."

Ừm, chuyện này sẽ còn tiếp tục trong một thời gian.

Nghĩ tới đây, tôi muốn nói với cô về điều này. Kasumi không ở đây, nên tôi sẽ nói.

"Cháu đã không ở bên Kasumi trong thời gian qua, cháu xin lỗi."

"Fufufu, không cần phải xin lỗi đâu. Nghĩ theo hướng khác thì, đây cũng là một cơ hội để cho con bé trưởng thành hơn mà."

Chắc chắn.......

Tôi sẽ không bao giờ để cô ấy một mình nữa. Đây là lời thế với tư cách là là một người bạn thời thơ ấu.

"Cháu hy vọng từ giờ trở đi cháu vẫn có thể ở bên Kasumi như trước. Ba tháng nữa, Kasumi sẽ đến ở cùng cháu.....… Điều đó, cô chắc chứ?"

"Tất nhiên rồi. Cô sẽ thấy an tâm hơn nếu con bé ở bên cạnh Kazuki. Và, lúc nào cô muốn gặp con bé mà chả được chứ."

"Vậy...... Được rồi."

Ừm, nhà tôi và nhà Kasumi gần nhau nên cũng đúng thôi.

"Nhưng cháu sẽ không làm gì tệ hại đâu. Cháu sẽ không phản bội niềm tin của cô và chú đâu, xin hãy yên tâm ạ."

"Ufufu, Kazuki à, từ xưa tới giờ, cháu vẫn luôn là một chàng trai tốt bụng và thực sự quan tâm tới Kasumi nhỉ."

Dù xấu hổ, nhưng tôi không hề phủ nhận.

"Cháu cứ tưởng Kasumi vẫn vậy, nhưng cô ấy...... Đã trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều rồi. Cháu đã rất ngạc nhiên đó."

"Ừm, Kasumi cũng sắp trở thành một người phụ nữ thực thụ rồi mà nhỉ. Hừm, Kazuki.... Và Kasumi sao......... Ara~?"

"Sao thế ạ?"

"........ Không, không có gì đâu. Kazuki, Kasumi nhờ cháu chăm sóc nhé."

"Vâng."

◆ ◆ ◆

Sau khi chuẩn bị xong, Kasumi bước vào phòng khách, chúng tôi chào mẹ cô ấy rồi ra khỏi nhà.

"Nè."

"..... Ừm?"

"Mặt cậu sao thế, sao đỏ vậy, cậu bị sốt à?"

"........ Không, không sao đâu, thật đấy."

"......... Ồ."

"................"