trans: SHIA-/1911.
edit: SHIA-/1911.
===========================================================================================================================================================================================================================================================================
Chương 11: Tiếng thở dài cho cuộc hội ngộ đã lỡ.
"Dường như gần đây có khá nhiều tin đồn lan truyền."
"Đó là gì?"
Vừa đến trường, Tanaka đã nói với tôi như vậy.
Chắc chắn là tin đồn về tôi và Kasumi rồi. Tiểu học và sơ trung thì giống nhau, nhưng liệu cao trung có còn như vậy không?
"…... Được rồi, đừng lo lắng về điều đó."
"Tao cũng nghĩ vậy. Đừng quan tâm đến mấy lời bên ngoài."
Tôi rất biết ơn, và thực sựu trân trọng điều đó. Tôi mừng vì nó đối xử với tôi như một người bạn thực sự chứ không chỉ toàn trêu chọc như trước đây nữa.
"Tao có nghe Shirasagi-san kể một chút. Hình như có chuyện gì đó xảy ra phải không?"
“…... Kasumi à.....”
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có bị ép để nói ra điều đó không.
Ừ thì, việc thằng này biết cũng không quan trọng lắm.
“Đừng lo, tao không nhiều chuyện tới thế đâu. Nhưng mà….. cô ấy có vẻ rất vui, mày biết không? Cô ấy nói rằng cô ấy đã rất vui khi lại được nói chuyện với mày.”
"...…. Tao hiểu rồi."
"Ừm, vậy nếu mày cần, cứ trông cạy vào tao, được chứ?"
".......... Cảm ơn mày."
"Ừm"
Tôi thực sự trân trọng, khi có được một người bạn tốt như vậy.
Trong lúc đáng trò chuyện với Tanaka, tôi liếc Kasumi cũng đang trò chuyện với bạn bè ở hàng ghế gần đó. Vẻ mặt cô ấy vẫn thản nhiên như mọi khi, nhưng đôi má lại hơi giãn ra, như thể đang tận hưởng điều gì đó.
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, Asahina-san đã nhận thấy ánh nhìn của tôi.
"……..!" Cô ấy chạm vào tay Kasumi và chỉ tay về phía tôi
"……...?" Kasumi nghiêng đầu thắc mắc
Rồi Kuramochi-san, bao gồm cả Kasumi, và Saeki-san- người vẫn chưa nói chuyện với tôi, đều đồng loạt nhìn tôi.
Ngoại trừ Asahina-san- người đang mỉm cười sau khi tạo ra tình huống khó xử này, tôi và Tanaka đều bối rối khi bị họ nhìn chằm chằm như vậy.
“…… Này Kazuki. Được các cô gái xinh đẹp trong lớp nhìn chằm chằm vào cũng thích thật đí, nhưng thế này thì có hơi đáng sợ quá......”
Tôi đồng ý.......
Asahina-san- vẫy tay chào tôi, tôi cũng đáp lại, và giờ Kuramochi-san cũng vẫy tay chào tôi.
Kasumi thấy vậy, quay sang Kuramochi-san và lẩm bẩm điều gì đó, cô ấy cũng đáp lại, rồi Kasumi ngồi dậy.
“Công chúa đến rồi......”
“Có vẻ như vậy.......”
Kasumi bước thẳng tới chỗ tôi.
Cô ấy kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào tôi.
“……Mikoto kể với tớ. Cậu ấy nói đã gặp tên đó.”
“Ồ~ ..….”
Tôi không kể với Kasumi vì không muốn cô ấy lo lắng hay cảm thấy kỳ lạ.
Kasumi không hề tỏ ra là giận tôi, mà chỉ đang cố xác nhận lại những gì cô ấy đã nghe.
"Ừ, đúng vậy. Nhưng chúng tớ cũng nhanh chóng chào tạm biệt nhau rồi ra về, sau khi rời khỏi tên đó."
"Ừ. Tớ cũng nghe Mikoto cằn nhằn rồi. Nhưng…... Tên đó vẫn vậy, và tớ vẫn ghét hắn......"
"A ha ha ha…...." Tôi cười gượng, tỏ ra không sao.
"Đó không phải chuyện đùa đâu!"
Phồng má lên, Kasumi sát lại gần mặt tôi.
Tôi cười gượng gạo, không phải vì tôi coi thường lời cô ấy nói, mà vì Kasumi đã dám nói ra cảm xúc của mình.
".…… Nè Kazuki."
"Ừm?"
"Kazuki….. Cậu không coi tớ như một người con gái sao?"
“Cậu đang muốn nói với tớ rằng tớ đã già rồi à?”
Khi tôi nói vậy, má cô nàng lại phồng to hơn nữa.
Tanaka- người đang đứng bên cạnh và quan sát, cười khúc khích khi quan sát sự tương tác của chúng tôi.
Asahina-san- người đứng cạnh nó, cũng bật cười theo.
"Không sao đâu, cậu sẽ luôn được yêu thương mà."
"Đ-Đúng vậy….. N-Nhưng mà, không phải chuyện đó. Không phải mà......."
Asahina-san ôm lấy Kasumi- người đang quay đi với vẻ mặt giẫn dỗi.
"Tớ nghĩ ở quá gần một ai đó là điều không tốt. Nhưng mà, chúng tớ lại rất vui khi được nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Kasumi." Asahina-san nói, Tanaka cũng gật gù đáp lại.
"Tớ muốn nói 'Cháy đi, Riajuu!', nhưng xem ra cũng vui thật đấy."
“Ồ, cậu hiểu đúng không?”
"Cậu cũng vậy nhỉ~"
Tại sao hai người lại hiểu giống nhau thế?
Tôi rời mắt khỏi Tanaka và Asahina-san- hai người đang có sự đồng điệu một cách kỳ lạ, và quay lại nhìn Kasumi- người vẫn trông có vẻ bồn chồn như mọi khi.
Rồi, cô ấy cũng quay sang nhìn tôi, mở miệng như thể đã quyết định.
"Kazuki, tớ quyết định rồi."
"Ư-Ừm, sao thế....?"
"Chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi nhiều hơn trong tương lai."
"Ừm, được thôi."
Giống như đi mua sắm, hoặc nếu Kasumi rủ tôi đi đâu đó chơi vào ngày nghỉ, hay gì đó tương tự vậy.
“Vậy thì chúng ta sẽ cho tên đó thấy...… không, không chỉ mình hắn ta. Khi gặp phải những người không có thiện ý, hãy cho họ thấy chúng ta hoàn toàn không quan tâm, được chứ, Kazuki?"
.......... Cậu thực sự đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi nhỉ, Kasumi.
Tôi gật đầu.
"Ừm."
"Nếu họ có làm gì thì cũng không sao. Tớ sẽ bảo vệ Kazuki mà."
“Tớ nghĩ đó mới là việc của tớ chứ......”
“Tớ mạnh hơn cậu về mặt thể chất mà.”
....... Ừmm.........
Đáng tiếc là thể lực của Kasumi lại vượt trội hơn tôi rất nhiều.
"…… Giờ thì cả hai đều…… đúng không nhỉ........?"
“Có vẻ như là vậy thật.”
Tanaka và Asahina-san thở dài khi nhìn hai chúng tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
◆ ◆ ◆
Thời gian trôi qua, và giờ đã là sau giờ học.
Tôi dãy tủ đựng giày với Kasumi, thì 'chuyện đó' xảy ra.
“……… Hửm?”
“Có chuyện gì vậy?”
Kasumi mở hộp giày và khẽ kêu lên. Cô ấy thò tay vào lấy ra một lá thư.
Kasumi nhìn tôi, rồi lại nhìn lá thư, và dứt khoát ném nó vào thùng rác gần đó.
“Sao lại vứt rồi?”
“Không sao đâu. Tớ nhìn lại thì thấy đó là tên con trai.”
Tôi cùng Kasumi vào thị trấn để mua chút đồ. Cô ấy dường như chẳng bận tâm đến chuyện này mấy.
Cảm giác thật lạ khi chúng tôi cùng nhau chọn nguyên liệu.
“Chừng này là đủ rồi.”
“Vậy thì chúng ta về nhà thôi.”
"Ừm."
Tôi bước ra khỏi cửa hàng với một chiếc túi mua sắm đựng khá nhiều đồ.
Đúng vào lúc đó, Maejima- người mà tôi ghét nhất, lại xuất hiện ở đây.
“Này, Mikoto-chan đá tao là vì mày đấy, mày làm cái quái gì thế!"
......... Phiền phức, thật sự, phiền phức thật đấy.
Nagy lúc tôi định nói "Vì bạn xứng đáng", thì Kasumi đã đứng chắn trước mặt tôi rồi.
Tấm lưng ấy thật nhỏ bé, nhưng, lại thật mạnh mẽ.
kiểu thể hiện sự ghen tị-))